← Ch.03 | Ch.05 → |
Ung Tuấn trở về phòng, nhìn thấy Chức Tâm đang sửa sang lại giường.
"Thân thể ngươi khó chịu?" Hắn đi lên trước cười hỏi nàng: "Nếu thân thể khó chịu sao còn ở lại đây làm việc?" Hắn cười nhạo.
Chức Tâm không đáp, tự mình trải giường chiếu.
Ung Tuấn mắt lạnh nhìn nàng đang bận rộn, không hề nói thêm một lời.
Một lát sau, Chức Tâm từ ngoài phòng bưng vào một bát canh sâm đến trước mặt hắn: "Bối Lặc Gia, trong khi chờ dùng bữa tối, người uống trước bát canh sâm này cho ấm dạ."
Hắn nhận lấy: "Ngươi ——"
Chức Tâm xoay người, lấy ra quần áo sạch khác từ trong rương, chuẩn bị để lát nữa Ung Tuấn tắm rửa.
Ung Tuấn nhướng mắt.
Chức Tâm đi đến trước cửa phòng, gọi Hạ nhi mang nước nóng tới.
Hạ nhi mang nước nóng vào, Chức Tâm nhận lấy đi tới trước mặt chủ tử: "Bối Lặc Gia, nô tỳ rửa chân cho người."
Hắn không nhúc nhích.
Chức Tâm đợi một lát, không thể làm gì khác hơn đành đưa tay cởi giày cởi vớ cho hắn, sau đó nâng chân hắn lên đặt vào trong nước nóng rửa chân cho hắn.
Trong thời gian đó nàng không nói một câu, nghiêm túc chuyên chú, cũng không liếc mắt nhìn đến chủ tử nàng.
Rửa sạch hai chân, Chức Tâm lấy vải khô lau chân cho chủ tử.
Hắn nghiền ngẫm nhìn dáng vẻ cố chấp của nàng, lên tiếng hỏi: "Ngươi không vui?"
Chức Tâm bưng lên nước nóng, đứng lên đi tới cạnh cửa để chậu nước ở trước cửa đợi Hạ nhi mang đi, nàng vẫn không đáp lại.
Ung Tuấn lãnh đạm trừng mắt nhìn nàng.
Xem ra, nàng là đang đối đầu với hắn.
Vì vậy, hắn chậm rãi bước tới bên cạnh nàng: "Sao đây? Lại phát cáu ư?"
Nàng vẫn không lên tiếng, xoay người trở lại bên cạnh bàn dọn dẹp mâm trà, mang theo ấm trà đã nguội lạnh đi về hướng phòng nghỉ ——
"Từ hôm qua đến giờ, ngươi đã phát cáu lần thứ hai với ta rồi!" Ung Tuấn đơn giản quát lên ở phía sau lưng nàng.
Chức Tâm đứng lại ở tại cửa ra vào.
Hắn giận tái mặt: "Bây giờ ngay cả câu hỏi ta cũng không thèm trả lời, xem ra ngươi càng ngày càng biết phát cáu rồi đó!"
"Nô tỳ là nô tài, mặc dù thân thể khó chịu, cũng phải làm việc." Quay lưng lại với hắn, nàng rốt cuộc trả lời.
Sắc mặt Ung Tuấn lạnh lùng, lần thứ ba đi tới bên cạnh nàng: "Ngươi là nô tỳ? Cũng là nô tài, chủ tử hỏi phải nên lập tức trả lời!"
"Không phải là nô tỳ không trả lời, chẳng qua chỉ là cảm thấy không cần trả lời." Nàng nghiêm mặt bình thản nói.
"Ngươi 'Cảm thấy' không cần trả lời?" Hắn xì mũi coi thường: "Việc này còn buồn cười hơn đấy!"
Nàng cất bước, định bước ra ngoài cửa ——
Ung Tuấn đột nhiên vươn tay tóm lấy cánh tay nàng.
Lực tay hắn không nhẹ, Chức Tâm bị đau giữa hai lông mày chợt lóe sự đau đớn rồi biến mất, sau đó khôi phục lại sắc mặt không biểu cảm.
Hắn thu vào đáy mắt dáng vẻ quật cường cố chấp của nàng.
Tuy nhiên nàng càng như thế, tay hắn lại càng tăng thêm sức lực: "Đau thì nói ra, nếu không, không ai biết ngươi đau." Hắn nhẹ giọng mà nói, ẩn chứa ngụ ý.
Chức Tâm vẫn không lên tiếng, lại càng không kêu đau, cho đến khi sắc mặt nàng trắng bệch.
Nàng cố chấp như vậy, rốt cuộc đã chọc hắn nổi giận!
Ung Tuấn nổi cáu lên, sắc mặt lạnh lùng.
"Nói chuyện!" Hắn trầm giọng quát.
Chức Tâm không mở miệng, không nhìn hắn.
Hắn giận tái mặt, nắm lấy cánh tay Chức Tâm kéo giựt nàng về phía trên người mình!
Chống không lại lực kéo của hắn, Chức Tâm đứng không ổn té ngã vào trong ngực hắn.
Nàng bắt đầu giãy giụa, nhưng không cách nào tránh thoát sự kiềm chế của hắn, ngược lại bị hắn càng trói càng chặt.
Hắn giống như đang chơi trò chơi với nàng, sức lực một tay trêu chọc đùa bỡn nàng như một con gà con, nhìn nàng liên tục thở dốc, khuôn mặt trắng nõn cũng vì vậy sung huyết đỏ bừng, trên trán toát ra lấm tấm từng giọt mồ hôi.
Cuối cùng, nàng bị vây ở giữa cửa phòng và Ung Tuấn, dù nàng có giãy giụa đến một thân mồ hôi, nhiệt độ trên người hắn lại còn cao hơn nàng, cách lớp quần áo là chạm được đến da thịt của nàng.
"Thể hiện sự cáu kỉnh với ta?" Gằn từng tiếng, hắn đè thấp giọng cảnh cáo nàng: "Dù thế nào cũng phải giải thích cho ta hiểu, là vì cái gì?"
Chức Tâm há miệng thở dốc, trợn mắt nhìn hắn thật lâu.
"Nói chuyện!" Hắn lại quát nàng.
Không có được đáp án, nàng biết hắn sẽ không buông tay.
Vì vậy, nàng rốt cuộc nói: "Bối Lặc Gia yêu cầu nô tỳ đi ra dâng trà, là vì cái gì?"
Ung Tuấn cười lạnh, siết nàng càng chặt hơn: "Dụng tâm của Lâu Dương Bối Lặc chẳng lẽ ngươi không hiểu?"
"Lâu Dương Bối Lặc có dụng tâm là một chuyện, Bối Lặc Gia yêu cầu nô tỳ đi ra dâng trà lại là chuyện khác!" Dù thở không ra hơi, nhưng ánh mắt nàng vẫn cố chấp nhìn thẳng vào ánh mắt quỷ quyệt của hắn: "Xin Bối Lặc Gia nói thẳng cho nô tỳ biết, người có dụng ý gì?"
Lần đầu tiên, nàng dũng cảm nhìn thẳng con ngươi khí phách của hắn.
Gặp phải một loại xúc động nào đó trong mắt nàng, Ung Tuấn híp mắt cười một tiếng, nới lỏng tay: "Được, vậy ta đây nói cho ngươi biết. Vì để có được ngươi, Lâu Dương thế nhưng sẵn lòng đem việc mua bán chợ Ngựa đổi lấy ngươi!"
Nghe lời này, lồng ngực Chức Tâm lại bị treo lên.
"Như vậy, dụng ý của ta ngươi đủ rõ ràng rồi chứ?" Hắn nhìn chằm chằm nàng, vô tình nói.
Sắc mặt Chức Tâm tái nhợt: "Nô tỳ tuy là nô tài, nhưng nô tỳ là nô tài trong Ba Vương Phủ." Mặc dù hắn nói lời đả thương người, nàng vẫn đứng thẳng sống lưng, nghiêm mặt xem thường mà nói năng lỗ mãng: "Bối Lặc Gia có thể đánh Chức Tâm, trách mắng Chức Tâm, nhưng không thể đem Chức Tâm nhường cho chủ khác."
Giống như sự kiên trì của nàng là một chuyện cười, Ung Tuấn xì mũi coi thường, hỏi vặn lại: "Cho ta một lý do để tin phục!"
"Nô tài biết được trung thành với chủ nhân." Sắc mặt Chức Tâm tái nhợt nói tiếp: "Một khi đổi chủ lòng trung thành sẽ bị phá hỏng, có thể mặc cho người mua bán, không giống hàng hóa, không còn tri giác, không còn hồn phách, không còn thể diện."
"Chậc chậc, ngươi không chỉ chống đối mà lý do còn đường đường chính chính!" Ung Tuấn giận quá hóa cười: "Ý của ngươi là, ta đem ngươi trở thành món hàng giao dịch với Lâu Dương, làm ngươi rất không hài lòng?" Hắn lạnh nhạt hỏi.
Chức Tâm nhìn chằm chằm vào hư không phía trước, không lên tiếng nữa.
Ung Tuấn đi tới trước mặt nàng, siết nhẹ cằm nàng ép nàng ngẩng đầu lên: "Chức Tâm à Chức Tâm!" Hắn chợt nhẹ giọng đọc tên nàng: "Ngươi luôn tự xưng mình là nô tài, nhưng ngươi rốt cuộc có hiểu hay không, ý nghĩa của nô tài đó là có miệng không thể nói, có chí không thể theo, có oán không thể phát tiết?"
Đôi mắt nàng rung động, thẩn thờ trợn mắt nhìn hắn.
Môi hắn lại áp vào bên tai nàng, nhẹ giọng nói: "Ngươi không vui, nên nói rõ cho ta biết! Bởi vì ngươi lý luận rập khuôn của nô tài ta nghe không quen, nghe không hiểu, hơn nữa căn bản cũng không muốn nghe!" Nói cho hết lời, hắn buông tay.
Mặt Chức Tâm không có cảm xúc.
Hắn cười lạnh: "Thiệt thòi cho ngươi hết sức thông minh, hầu hạ ta chín năm, nên hiểu ta muốn nghe là cái gì nhất! Nhưng ngươi lại không chịu nói lời mà ta thích nghe!"
Vẻ mặt nàng vẫn không có biểu cảm.
"Nếu như ngươi vẫn cứ nói những lời mà ta không thích nghe, vậy ta cần gì phải thuận ý ngươi?" Hắn nhìn về phía nàng tà mị cười: "Dùng ngươi trao đổi với cửa hàng chợ Ngựa Kinh Thành, đây đúng là một việc làm ăn tốt ngàn năm một thuở. Nếu như không vui chuyện ta xem ngươi là món hàng tặng cho Lâu Dương, vậy thì nói ra sự không vui của ngươi, nếu không, ta coi như ngươi đồng ý!"
Nàng trừng mắt nhìn hắn.
Ánh mắt Ung Tuấn cũng lạnh lùng trừng lại nàng.
Sự gần gũi giữa hai người có thể nghe được hơi thở lẫn nhau, nhưng không ai mở miệng, cho đến khi trong phòng trở nên khô nóng không chịu nổi, chóp mũi Ung Tuấn ngửi được mùi thơm trên người Chức Tâm, mùi hương thoang thoảng lượn lờ quanh chóp mũi nhiễu loạn người khác, bỗng dưng kích thích sự chịu đựng của hắn!
Da thịt thân cận vốn chính là một loại đấu sức với ý chí, đối với nam nhân mà nói thì đúng là như vậy.
Bỗng nhiên, năm ngón tay Ung Tuấn vững vàng nắm giữ nàng, Chức Tâm giật mình lui về phía sau liền bị vây ở giữa cột giường trong phòng và Ung Tuấn......
Thời gian bỗng yên tĩnh, Chức Tâm nghe thấy mình thở phì phì.
"Ngươi là nô tài." Khuôn mặt Ung Tuấn gần như áp sát vào chóp mũi nàng, đôi mắt đen sâu xa của hắn nhìn nàng chằm chằm, giọng khàn khàn nói: "Đừng quên, ngươi cũng là người!"
Chức Tâm thoáng rung động, nàng khó khăn nuốt xuống, chống đỡ cảm giác toàn thân......
Hắn cuối cùng buông tay, ánh mắt nham hiểm hung ác vẫn chằm chằm khóa chặ nàng: "Cho ta một lý do thích hợp, nếu không hãy nghe theo sắp xếp, chấp nhận đến Nguyên Vương Phủ làm nhiệm vụ 'nô tài' của ngươi!"
Chức Tâm bất động, không nói lời nào.
Cho đến khi sự duy trì hoàn toàn thối lui.
"Ta không muốn đến Nguyên Vương Phủ!" Nàng chợt kêu lên.
Hắn nhìn chằm chằm nàng, đợi nàng nói tiếp.
Cố nén nước mắt đảo quanh ở trong hốc mắt, Chức Tâm không cho phép mình yếu đuối rơi lệ: "Bắt đầu là Ba Vương Phủ, rồi lại đến Nguyên Vương Phủ, ai biết được chủ tử sau này của nô tỳ sẽ là ai? Ai biết được, cảnh ngộ của nô tỳ sẽ đến nông nỗi kinh khủng như thế nào?"
Hắn không có biểu cảm gì, chỉ nghe nàng nói.
"Phải, là ta sợ, là ta hoang mang, là lòng ta hỗn loạn!" Sắc mặt nàng tái nhợt, nhưng ánh mắt lại trấn tĩnh kiên nghị: "Nếu Bối Lặc Gia muốn nghe, ta sẽ thừa nhận tất cả! Nhưng thừa nhận thì như thế nào? Bối Lặc Gia là chủ tử, làm chủ tử thì thật có thể hiểu rõ đáy lòng nô tài chân chính sợ cái gì sao? Hoặc là, Bối Lặc Gia muốn nghe nô tỳ nói thật ra chỉ vì thỏa mãn sự vui sướng của mình? Nhưng đối với nô tài mà nói, mặc kệ lời thật hay giả dối, lời cần nói ra miệng ở trước mặt chủ tử cũng giống như là một sự hành hạ!" Nàng không quan tâm đến nữa, nếu như phải bị bán đến Nguyên Vương Phủ, như vậy nàng cứ nói lời nói thật, có thể nói ra lời nói thật thì càng nên ăn ngay nói thẳng không cần giấu giếm!
Ung Tuấn nhìn nàng chằm chằm.
Trong mắt hắn là sự suy nghĩ sâu xa, ánh mắt trầm xuống thần sắc nặng nề.
"Trở về phòng đi, tối nay không cần ngươi hầu hạ." Một hồi lâu sau, hắn nói như thế với nàng.
Mặt Chức Tâm cũng không chút thay đổi.
Một lát sau, nàng thẩn thờ xoay người rời khỏi phòng Ung Tuấn.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |