← Ch.09 | Ch.11 → |
Tay ta bắt đầu run rẩy. Khi ta sáu tuổi, tỷ muội tốt của ta cũng bị bệnh đậu mùa mà qua đời.
Khi nàng phát bệnh, phụ mẫu đã đem nàng lên núi bỏ lại. Chỉ mấy ngày sau, nàng đã qua đời.
Sau khi nàng mất, gia đình nàng đốt hết đồ đạc cùng cả thi thể.
Khi đó phụ thân không cho ta đi tìm nàng ấy, bảo nếu ta cũng bị lây, ông sẽ đưa ta lên núi y như vậy.
Phu tử cũng định đưa nhị ca lên núi.
Ta hiểu, ông ấy cũng không còn cách nào khác. Thư viện có nhiều người như vậy, nếu bệnh lây lan thì sẽ hại đến những người khác.
Ta khẩn cầu phu tử khóa chặt hậu viện lại, sau đó giúp ta mua thuốc và mỗi ngày mang cơm đến.
Cuối cùng, phu tử đã đồng ý.
Nhị ca mê man suốt một ngày, mồ hôi chảy không ngừng. Đến tối, huynh ấy mới tỉnh lại.
Vừa thấy ta, huynh ấy liền nổi giận, lớn tiếng: "Muội không cần mạng nữa sao? Nếu ta thực sự bị bệnh đậu mùa, cả hai chúng ta đều phải chec!"
Ta vừa lau mồ hôi trên trán huynh ấy, vừa để mặc huynh ấy giận, chờ huynh ấy nói xong, ta mới đỡ huynh ấy dậy uống nước: "Đại phu bảo phải uống nhiều nước, rất nhiều nước."
"Muội đã nấu cháo rồi, lát nữa huynh uống vài muỗng được không?"
Nhị ca nhìn ta, bất lực thở dài: "Tống nha đầu, muội có biết đậu mùa có thể gây chec người không?"
"Muội biết." Ta kể với huynh ấy về cái chec của người tỷ muội năm xưa: "Nhưng muội không thể để họ đưa huynh lên núi. Huynh sẽ chec mất."
Nhị ca sững sờ, nghẹn lời một lúc lâu mới nói: "Nhưng, muội cũng sẽ chec."
"Chưa chắc đâu, mấy hôm trước có một thầy bói bảo rằng muội có phúc khí." Ta múc cháo, đưa đến bên miệng huynh ấy: "Chúng ta sẽ không chec đâu, cả hai chúng ta."
Nhị ca im lặng nhìn ta, rất lâu không nói gì.
Đêm ấy, nhị ca ăn uống vào lại nôn ra hết, sốt cao không ngừng.
Ta không dám chợp mắt, dùng nước ấm lau người cho huynh ấy liên tục. Cảm thấy làm vậy quá chậm, ta liền cởi hết quần áo của huynh ấy để lau sạch hơn.
Khi đang lau, nhị ca bỗng tỉnh lại.
Huynh ấy ngơ ngác nhìn ta, khẽ gọi: "Nha đầu..."
Ta đưa tay sờ lên trán huynh ấy, mỉm cười nói: "Hạ sốt rồi. Huynh ăn chút gì được không?"
"Được, ta nghe lời muội." Nhị ca đáp.
Ta vui vẻ tiếp tục lau những chỗ còn lại. Khi ta nhấc chăn lên để lau phần thân dưới, nhị ca vội vàng giữ chặt lấy chăn, ấp úng: "Nha... nha đầu, để ta tự làm."
Ta nhìn huynh ấy, thấy ánh mắt huynh ấy lóe lên vẻ lúng túng. Huynh ấy nhắc lại: "Ta tự làm được."
Ta biết nhị ca ngại nên cũng không ép. Nếu huynh ấy tự cử động, có khi lại giúp ích cho việc hồi phục.
Nhị ca ăn được nửa bát cháo, rồi tựa vào đầu giường, khẽ nói với ta: "Nha đầu, muội ngủ đi. Muội đã hai ngày hai đêm không nghỉ, cơ thể chịu không nổi đâu."
Ta thực sự rất mệt, nhưng không dám ngủ sâu: "Vậy muội dựa vào mép giường ngủ một lát, nhị ca, huynh cũng nghỉ ngơi đi."
"Giường thấp thế này, muội ngủ vậy không thoải mái đâu." Giường chỉ là mấy tấm ván ghép tạm, rất thấp."
"Hay là, muội lên đây ngủ, ta ngồi nghỉ một lát." Nhị ca đề nghị.
"Thế sao được. Muội nằm phía ngoài, nhị ca, huynh nhích vào trong một chút."
Nhị ca muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo, nhích vào phía trong, nhường chỗ cho ta.
Ta nằm xuống, ngáp một cái, nói nhỏ: "Nhị ca, huynh cũng ngủ đi."
Nhị ca khẽ "Ừ" một tiếng rồi nằm xuống.
Ta mệt quá, không nhớ mình nói gì nữa, chỉ biết đã ngủ thiếp đi ngay.
Khi tỉnh dậy, trời đã sáng rõ. Ta phát hiện mình gối đầu lên n. g. ự. c nhị ca, dáng ngủ cực kỳ tệ.
Hoảng hốt ngồi bật dậy, ta hỏi: "Nhị ca, muội... muội có đè trúng huynh không?"
Nhị ca khẽ ho, giọng còn khàn: "Không sao, muội ngủ rất ngoan."
Ta có chút ngượng ngùng. Rõ ràng là ta định chăm sóc huynh ấy, vậy mà lại ngủ ngon lành thế này.
"Nha đầu, " nhị ca nhìn ta.
"Vâng?" Ta đáp, vừa chỉnh lại quần áo vừa nhìn huynh ấy.
"Nếu... Ta chỉ nói nếu..."
"Vâng, nếu sao ạ?" Ta hỏi.
"Nếu hôm nay người bệnh là đại ca hoặc tam ca, muội cũng sẽ chăm sóc họ như vậy sao?"
Ta gật đầu chắc nịch: "Đương nhiên rồi!"
Ba huynh đệ này đối xử tốt với ta như vậy, đừng nói là chăm sóc, dù phải hy sinh mạng sống vì họ, ta cũng sẵn lòng.
Còn cả Cố lão gia và Cố đại nương nữa, họ đều là ân nhân của ta.
"Nếu không phải các người mua muội về, chẳng biết phụ thân muội sẽ bán muội đi đâu nữa. Các người chính là ân nhân của muội."
Nhị ca bật cười, nhưng nụ cười lại mang chút chua xót.
"Nhị ca, " ta ghé lại gần, mở chăn ra xem n. g. ự. c huynh ấy, vui mừng reo lên: "Những nốt ban đỏ trên người huynh biến mất rồi!"
Nhị ca cũng nhìn xuống. Quả nhiên, những đốm đỏ đã biến mất.
Nhị ca chỉ mất bốn ngày để khỏi bệnh, cơn sốt đã bị đẩy lùi, các vết ban đỏ cũng biến mất.
Đại phu chẩn đoán nhị ca không phải mắc bệnh đậu mùa, nhưng triệu chứng rất giống.
"Cố Cẩn, dù không phải đậu mùa, nhưng cũng phải cảm ơn nha đầu này đấy. Nếu không có nàng ấy, con đã chẳng còn mạng rồi." Phu tử vừa cười vừa nói.
Nhị ca nhìn ta, cũng cười bảo: "Phải, nha đầu chính là ân nhân cứu mạng của con."
← Ch. 09 | Ch. 11 → |