← Ch.43 | Ch.45 → |
"Mẫu hậu nói mau!" Nạp Lam theo trực giác thúc giục nói.
Hoàng thái hậu buồn bực chính mình thật là thông minh cả đời nhưng hồ đồ nhất thời.
"Ai gia là lo lắng Linh Lung đứa nhỏ kia muốn báo thù cho cha. Vốn là, ai gia có phái người ở nàng mấy ngày, tùy thời đi xem mẹ nàng có cái gì cần, nhưng sáng nay nhận được hồi báo, mới biết được chỗ đó dường như xảy ra chuyện, ai gia chỉ sợ là Tam Hoàng Thúc của con đã hạ thủ, trong cung cái biến động nhỏ gì đều không lừa được hắn, thân phận Linh Lung chỉ sợ đã bị tiết lộ, ai gia muốn giúp các nàng, lại vẫn là hại các nàng......".
Nạp Lam hổn hển kêu la, "Chuyện như thế này, tại sao mẫu hậu không nói sớm?".
"Với cá tính xúc động như vậy của hoàng thượng, ai gia có thể nói sao? Nếu đem bức Tam Hoàng Thúc con, khó bảo toàn hắn sẽ không tạo phản trước, Hoàng Thượng có năng lực và trí tuệ trì thắng được hắn sao? Đến lúc đó chỉ sợ ngay cả mạng cũng không bảo đảm, giang sơn sẽ lọt vào trong tay hắn.".
Nạp Lam nhất thời nghẹn lời, "Vậy trẫm nên làm cái gì bây giờ? Mẫu hậu, mẫu hậu chỉ giáo trẫm, trẫm nên làm như thế nào mới tốt?".
"Con là Hoàng Thượng, nên làm như thế nào phải xem con thôi." Hoàng thái hậu trầm giọng nói.
Nạp Lam lộ ra thần sắc bàng hoàng, "Trẫm...... Trẫm chỉ sợ làm không được.".
Hoàng thái hậu kiên định xem xét đáy mắt hắn, cổ vũ cho hắn, "Có lẽ đây là trời xanh khảo nghiệm hoàng thượng, hoàng thượng phải tin tưởng vào mình.".
Cho đến giờ này khắc này, Nạp Lam mới tự giác mình là vua của một nước, thiên hạ vốn là củahắn, bá quan văn võ và dân chúng đương nhiên sẽ đối hắn trung thành như một, cho nên ngồi cũng trên ngai vàng là đương nhiên, mỗi ngày chỉ cần phê mấy tấu chương, không vui liền chém mấy cái đầu, mọi việc đều có người hầu hạ, không ai dám cãi lời hắn, nhưng mà, nay gặp được chuyện lớn, hắn lại không biết nên xin giúp đỡ cho ai, không biết mấy vị đại thần kia có thật là trung thành không. Nạp Lam vì quá khứ của mình cảm thấy bi ai.
"Trẫm cần cẩn thận suy nghĩ một chút......" Trong miệng hắn lẩm bẩm, giống như tượng không hồn bước ra Nam Huân Điện.
Hoàng thái hậu tuy rằng lo lắng, nhưng mà thấy một Nạp Lam kịp thời tỉnh ngộ mà cao hứng.
Chỉ cần có thể vượt qua cửa ải khó khăn này, nàng tin tưởng con nhất định sẽ trở thành một minh quân, nàng cũng có thể chân chính yên tâm.
Trở lại ngự thư phòng Nạp Lam lập tức chấn bút viết nhanh, liên tục viết ba phần, sau đó chia ra ở chỗ cuối cùng đóng dấu xuống, thổi khổ, sau đó còn cẩn thận dùng đồ phong ấn, ở ngoài phong thư ghi chú rõ tên đối phương.
"Đem hai phong mật thư này đi." Khuôn mặt tuấn tú tôn quý của hắn lộ ra quyền uy chưa từng có, "Việc này tuyệt đối bí mật, tốt nhất phái thân tín của ngươi đi.".
Tiểu Thuận Tử cung kính đón lấy, vừa nhìn tên người ở trên liền giật mình, "Dương Thừa tướng? Còn có bộ binh Thượng Thư Lô đại nhân? Hoàng Thượng không phải đối với hai vị lão thần này thập phần phản cảm, bọn họ nhiều lần khuyên can hoàng thượng, làm hoàng thượng giận dữ, vì sao hoàng thượng lựa chọn bọn họ?".
Trên mặt Nạp Lam có chút xấu hổ, "Triều đình có bao nhiêu đại thần, chỉ biết nịnh bợ lấy lòng trẫm, cũng chỉ có bọn họ dám chỉ trích ngay mặt trẫm, dám nói ra lời thật lòng, trước kia trẫm không hiểu, nghĩ đến bọn họ là cố ý đối nghịch với trẫm, hiện tại mới chính thức cảm nhận được lời thật thì khó nghe. Trẫm từng làm cho bọn họ thất vọng, bây giờ vẫn còn kịp vãn hồi tin tưởng của bọn họ đối với trẫm.".
Tiểu hoàng đế rốt cục trưởng thành! Tiểu Thuận Tử cảm thấy an ủi.
Nạp Lam lại đem một phong mật khác giao cho hắn, ", Tự tay giao cho lão tướng quân, khi còn trẻ hắn từng cùng tiên đế cùng sống cùng chết, đối triều đình trung can nghĩa đảm, không ai so với được với hắn, trẫm tin tưởng hắn tuyệt đối sẽ giúp.".
"Dạ! Nô tài lập tức đi làm." Tiểu Thuận Tử từng bước thối lui rời khỏi ngự thư phòng.
Nghĩ đến bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra gió bão, Nạp Lam có chưa bao giờ từng có kinh hoàng. Trước kia hắn tự cho mình là đúng, chưa bao giờ nghĩ tới thân là hoàng đế nên chịu bao nhiêu trách nhiệm, hy vọng hắn giác ngộ sẽ không quá trễ.
Giờ Thân qua đi, Tiểu Thuận Tử nhìn thấy Linh Lung mất tích hai ngày một đêm xuất hiện ở trước mắt, hắn kìm lòng không đậu kêu lên, "Cô nương tốt của ta, cô chạy đi nơi đâu? Làm chúng ta vội muốn chết! Nếu cô không trở về, chúng ta thật sự muốn ăn cũng ăn không xong.".
Linh Lung nhợt nhạt cười, "Thực xin lỗi, Thuận công công, đã làm cho ngươi lo lắng.".
← Ch. 43 | Ch. 45 → |