← Ch.15 | Ch.17 → |
"Hoàng Thượng......" Trầm Hương vội quỳ trên mặt đất thỉnh tội, nước mắt rơi lã chã, "Đều do nô tỳ sơ sót, là lỗi của nô tỳ......".
Hai mắt của Nạp Lam chỉ nhìn nhìn thấy Linh Lung nằm ở trên giường nghỉ ngơi, thấy nàng mất hết huyết sắc, ngay cả môi cũng trắng, hắn cảm thấy giống như có người đập vào ngực hắn mấy cái, đau đến hắn thiếu chút nữa không thở nổi."Là ai? Ai lớn gan như thế, dám hạ độc ở Phượng Minh Điện?".
Trầm Hương khóc thút thít, thanh âm run rẩy, "Đều là lỗi của nô tỳ, mới làm cho người ta có cơ hội hạ độc ở trong canh...... Ô......".
"Ngươi thực đáng chết!" Nạp Lam giận không kiềm chế được đá một cước vào vai nàng, giương giọng kêu to, "Người đâu! Đem nàng xuống chém!".
Linh Lung không để ý thân thể suy yếu của mình, nhảy xuống giường, kéo Trầm Hương ra sau người."Không phải là nàng sai, không vì một chút chuyện nhỏ mà mất đi tánh mạng, huống hồ nàng cũng là người bị hại.".
"Nàng để cho người ta có cơ hội hạ độc, chính là không giữ đúng cương vị làm việc, đáng lý phải bị phạt, trẫm nói cho dù là Tiểu Thuận Tử -".
Linh Lung biến sắc, ngưỡng cao trán nghênh thị ánh mắt giận giữ của hắn."Hoàng Thượng làm gì giận chó đánh mèo người khác.".
"Lời của nàng là có ý gì nha?" Tim của Nạp Lam đập mạnh và loạn nhịp hỏi.
"Trong lòng Hoàng Thượng tự hiểu được." Linh Lung không muốn nhiều lời.
Nạp Lam nghe được không hiểu ra sao, "Trẫm phải hiểu được cái gì?".
"Nếu Hoàng Thượng muốn mạng của dân nữ, cứ việc mở miệng là được, không cần làm điều thừa, càng đừng liên lụy đến người khác" Nàng thản nhiên nói.
Thời gian phảng phất tạm dừng xuống, đầu tiên là lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh đại ngộ của Nạp lam, nghe đến nửa câu sau, hé ra khuôn mặt tuấn tú bởi vì phẫn nộ cực độ mà trướng đỏ, hai mắt đằng đằng sát khí nhìn nàng, "Ý của nàng là trẫm sai người hạ độc trong canh? Trẫm chính chính là hung thủ sau lưng?".
Linh Lung không nói gì, cũng tương đương chấp nhận.
Thật sự là rất, rất giận, dám xem hắn như hạng tiểu nhân ngầm động tay động chân, tuy rằng ngày đó thật là hắn không đúng, nhưng mà hắn cũng chỉ là thuần túy muốn dùng dọa nàng thôi, cũng không phải thật sự cố ý an bày nàng vào chỗ chết, kết quả xú nha đầu này nhận định người lén ra lệnh hạ độc là hắn.
Hắn cắn răng nói:"Trẫm chưa từng có hạ loại mật chỉ này, không tin ta nói, nàng có thể hỏi Tiểu Thuận Tử.".
Tiểu Thuận Tử thay phiên nhìn hai người, vội vàng tiến lên hoà giải, miễn cho trường hợp ồn ĩ, "Cô nương, nàng hiểu lầm Hoàng Thượng rồi, Hoàng Thượng không phải loại người như vậy.".
"Mặc kệ có phải hay không, chỉ hy vọng Hoàng Thượng không cần lại có lần sau." Linh Lung cũng không có lực tranh cãi với hắn, nội lực hao hết, nàng thầm nghĩ muốn nghỉ ngơi.
Nạp Lam nghe vậy lâm vào chán nản, hai mắt tức giận, hô lên, "Trẫm nói không phải là không phải, nàng dám nói là trẫm làm, trẫm liền...... Liền......".
"Dân nữ muốn nghỉ ngơi, mời Hoàng Thượng rời đi.".
Thái độ của nàng tỏ rỏ không tin, làm Nạp Lam nổi trận lôi đình, ngay cả tay cũng ngứa, hận không thể bóp chết nàng.
Khẩu khí như thế làm sao nuốt nổi, Nạp Lam lập tức ra quyết định.
Lúc Linh Lung phát giác hắn hành động, thực đã chấn động, "Hoàng Thượng, ngươi muốn làm cái gì? Mau buông ta xuống!" Nếu đổi lại bình thường, nàng sao lại để cho hắn gần người nửa bước.
"Câm miệng!" Nạp Lam ngồi xuống ôm lấy nàng, thế này mới khắc sâu cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn của nàng, cánh tay kéo căng, e sợ không cẩn thận làm nàng vỡ vụng."Trẫm đưa nàng đến Hoàng Cực Điện, xem ai còn dám hạ độc hại nàng." Hắn muốn xóa đi oan tình, chứng minh chính mình trong sạch.
Linh Lung nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, "Thả ta xuống, ta không đi!".
Nạp Lam ngang ngược nhíu mi, "Không phải do nàng!".
"Hoàng Thượng, ngài không thể đưa nàng đến Hoàng Cực Điện, không hợp lễ nghi......" Tiểu Thuận Tử mắt thấy xảy ra chuyện lớn, dù sao chưa phong chức vị, chỉ có thể đuổi theo phía sau, "Hoàng Thượng, ngàn lần không được a! Ngài nên cân nhắc lại......".
Rất xa còn truyền đến tiếng bối rối của Linh Lung thấp kêu, "Thả ta xuống! Thả ta xuống......".
Nạp Lam thật sự nói là làm, ở bao người trước mắt, mang Linh Lung tới hoàng cực điện.
Mặc dù nội lực chưa khôi phục, nàng vẫn l liều mình giãy dụa, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy tức giận. Nàng la lên, "Ta tự mình đi, thả ta xuống.".
"Nữ nhân may mắn lắm mới được trẫm ôm, nàng là người đầu tiên nhưngđừng nghĩ lại có lần sau." Nạp Lam dùng ngữ khí chọc tức người nói, nói trắng ra, muốn nàng đừng không biết tốt xấu.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |