← Ch.11 | Ch.13 → |
"Cái gì?!" Mắt của nàng thấy một con rắn nhỏ bò vào trong bong tối, xác định nó có độc tính, liền lập tức điểm huyệt đạo Nạp Lam, tránh cho nọc độc chạy vào tim."Mời Hoàng Thượng thả lỏng, không nên lộn xộn.".
"Nàng, nàng muốn làm gì?" Thấy nàng lấy ra con đao nhỏ tùy thân, Nạp Lam còn tưởng rằng nàng muốn thừa cơ trả thù.
Linh Lung cũng không ngẩng đầu lên dùng đao cắt lên vết thương hình chữ thập nho nhỏ, tiếp theo nhìn thấy vẻ mặt hắn kinh sợ, nàng cúi đầu xuống dùng cái miệng nhỏ hút máu độc ra.
Nạp Lam hít một ngụm khí lạnh, trợn mắt há hốc mồm nhìn nàng thật lâu.
Thân là vua của một nước, hắn thống lĩnh hơn mười vạn đại quân đều đã vì bảo hộ hắn an toàn liều chết với kẻ địch, sự việc này trong mắt hắn là đương nhiên, cho dù bất hạnh bị chết, cũng là chết quang vinh, đơn giản vì hắn là hoàng đế, trời sinh ra đã có thể hưởng thụ loại đặc quyền này. Nhưng mà, biết là một chuyện, chính mắt hắn nhìn thấy lại là một chuyện, nàng vì cứu hắn mà không để ý tánh mạng của mình. Nếu lỡ như đem nọc độc nuốt vào trong bụng, đến lúc đó người chết chính là nàng.
Nạp Lam nhìn thấy Linh Lung một lần lại một lần mút vào vết thương không chút do dự, trên mặt đất còn có một vũng máu đen, cái loại mãnh liệt rung động này, ở trong lòng hắn không cách nào tán đi.
"Hưm!" Linh Lung cuối cùng thở ra một hơi, lộ ra nụ cười nhợt nhạt, "Tốt lắm, tạm thời là không có việc gì, bất quá, vẫn nên thỉnh ngự y chẩn đoán một chút, xác định nọc độc ra sao.".
Nạp Lam há mồm muốn nói gì, xoay mình choáng váng một chút, "Trẫm......".
"Hoàng Thượng? Hoàng Thượng tỉnh lại một chút!" Nàng theo bản năng đỡ lấy hắn, nhanh chóng nhìn ra phía ngoài cầu cứu, "Bên ngoài có người hay không nha?".
Tiểu Thuận Tử đứng bên ngoài nghe thấy Linh Lung quát to, việc thứ nhất vọt vào.
"Hoàng Thượng...... A! Hoàng Thượng của ta, ngài trăm ngàn đừng gặp chuyện không may nha!" Hắn sợ hãi đánh lên mặt chủ tử không có chút máu, sợ rớt nửa cái mạng.
Linh Lung giữ tình tình thế ổn định, "Hoàng Thượng không cẩn thận bị rắn cắn, tuy rằng nọc độc đã bị ta hút ra, nhưng hắn có vẻ kinh sợ, trước nên đưa hắn trở về, sau đó phái người mời ngự y.".
Tiểu Thuận Tử nhìn thời một mảnh đen tối trước mắt, kinh thanh hô:"Người đâu -".
Hoàng Cực Điện trải qua một đêm hỗn loạn, lúc Nạp Lam thức tỉnh, trong nháy mắt trong lòng mỗi người có thể thả lỏng, bằng không, chỉ sợ có người bị trị tội.
"Hoàng Thượng tỉnh! Còn không mau bưng thuốc tới." Tiểu Thuận Tử giống như lão gà mái thì thầm kêu, đi tới chỉ huy cung nữ, thái giám ở đây, "Còn nửa, đi một chuyến tới Nam Huân Điện thông báo cho hoàng thái hậu, nói Hoàng Thượng đã tỉnh. Nhớ kỹ! Trăm ngàn đừng kinh động thái hoàng Thái Hậu......".
Nạp Lam cố hết sức từ nằm ngang chuyển sang tư thế ngồi, đầu óc còn hỗn độn không rõ, hắn bật ra rên rỉ, "Nước...... Trẫm muốn uống nước.".
"Các ngươi đều điếc sao? Không có nghe gặp Hoàng Thượng khát nước, mau bưng nước trà lại đây!" Tiểu Thuận Tử vênh mặt hất hàm sai khiến, sau khi tiếp nhận chén nước, đưa chén nước tiến đến miệng chủ tử, thấy hắn ng uống liền mấy ngụm lớn sau đó thỏa mãn thở dài."Hoàng Thượng, chậm rãi uống, đừng vội.".
Đợi Nạp Lam dựa vào đệm thêu hình long phượng, Tiểu Thuận Tử lúc này mới đem một lần ba hồn bảy bay ra nhanh chóng bắt trở về, nức nở reo lên:"Tiểu Hoàng Thượng của ta, ngài thật sự là hù chết nô tài! A di đà Phật, ít nhiều Bồ Tát phù hộ, Hoàng Thượng bình an vô sự......".
"Xảy ra chuyện gì? Trẫm như thế nào......"Vẻ mặt của Nạp Lam có chút mù tịt, nhưng mà khi hắn nhìn cổ tay phải có quấn miếng băng trắng, tất cả trí nhớ đêm qua đều trở lại trong đầu."Trẫm nhớ, trẫm bị độc xà cắn một cái, sau đó cái gì cũng không nhớ rõ.".
Tiểu Thuận Tử khóc sướt mướt nói:"Đều do nô tài không tốt, khi đó nên ngăn cản Hoàng Thượng mới đúng, nếu không ngài sẽ không bị rắn cắn, thiếu chút nữa thì...... thì...... Hoàng Thượng, lần sau trăm ngàn đừng làm chuyện này nửa.".
Nạp Lam phiền chán khóe miệng nhếch lên, "Ngươi khóc cái gì nha? Trẫm không có trách ngươi.".
"Đúng, nhưng mà nô tài lo lắng gần chết, Hoàng Thượng hiện tại có cảm thấy thân thể không khỏe chổ nào không? Chỗ vết thương có còn đau không? Muốn mời ngự y đến hay không?" Tiểu Thuận Tử hỏi dồn dập.
Nạp Lam nhét lỗ tai, tức giận nói:"Ngươi không cần lớn tiếng như vậy, làm trẫm đau đầu quá.".
"Cái gì? Hoàng Thượng đau đầu? Điều này sao được, nô tài lập tức triệu ngự y đến......".
"Trở về!".
Tiểu Thuận Tử đi nửa đường nghe thế liền dừng bước chân lại, "Hoàng Thượng còn có gì căn dặn?".
Nạp Lam hỏi:"Ngự y nói như thế nào?".
Tiểu Thuận Tử đi trở lại, bẩm báo tỉ mỉ xác thực, "Ngự y nói, may mắn là Linh Lung cô nương tỉnh táo, đúng lúc đem nọc độc hút ra, bằng không hậu quả thật không lường được, bất quá, Hoàng Thượng mất nhiều, còn bị hoảng sợ, cho nên phải uống thuốc an thần bổ máu mới được, chiếu ba bữa mà dùng, không đến ba ngày, thì có lên triều.".
Tâm trạng của Nạp Lam giờ phút vô cùng phức tạp. Hắn nguyên bản muốn giáo huấn xú nha kia, kết quả ngược lại hại đến chính mình, còn được nàng cứu. Nếu hắn còn làm khó nàng, chẳng phải là lấy oán trả ơn?
← Ch. 11 | Ch. 13 → |