← Ch.34 | Ch.36 → |
Bỗng dưng, một tiếng cung tên rời dây xé gió bay qua bên tai ta, tâm trí ta trở nên trống rỗng. Lệ phi đột ngột đứng dậy, chắn trước mặt ta, mũi tên xuyên qua ngực và bụng nàng, máu đặc chảy ra từ miệng nàng.
Nàng chầm chậm nâng cánh tay lên che mắt ta, yếu ớt nói: Thứ này quá bẩn, ngươi đừng nhìn. Bước lui ba bước, dưới đệm cỏ có một mật đạo, ngươi hãy đi Đại Khuyết Cung tìm... tìm người, bọn họ đều bị giam giữ ở đó. Ta chỉ biết rằng, loài chuột vốn sợ ánh sáng, chỉ cần trong ngày chiếu lệnh không thấy diều giấy bay lên, chúng sẽ tự kết liễu đời mình trước khi bình minh ló rạng.
Mùa thu năm thứ hai sau khi hồi cung, ngày Long Vẫn, Thứ Nỗ Hà Đôn giáng lâm. Ta mong rằng Thứ Nỗ Hà Đôn sẽ không bao giờ xuất hiện, bởi vì sự xuất hiện của nó không chỉ báo hiệu sự sụp đổ của quốc đô, điều này cũng có nghĩa Mặc Niệm Sơn, quân vương Văn Chu, lấy thân tuẫn quốc. Mỗi bước đi trong hoàng cung như đang lội qua biển lửa.
Ba ngày sau, ta bị thị vệ tuần tra bắt giữ. Họ nói tiếng thảo nguyên, không thể gọi họ là thị vệ. Họ phát hiện hành động của ta liền lao đến bao vây chặt chẽ. Người dẫn đầu hỏi ta là ai, ta buông mũ trùm xuống, nhẹ nhàng đáp: "Tiện nô phạm thượng, bổn cung chính là Bạch thị Quý phi."
Tháng mười một năm thứ hai sau khi hồi cung, ngục thất nhập đông trước nhân gian. Chốn này tối tăm, không có ánh sáng, ăn uống là nước cơm, nằm ngủ trên cỏ khô, nhưng may mắn còn có âm thanh của giọt nước, kiến bò khắp nơi, ánh sáng trời lọt vào. Khi thấy những điều này, ta mới cảm thấy may mắn vì mình vẫn còn sống.
Cánh cửa ngục từ từ mở ra, ta nhìn người đến, là ai đây? Là Hoài Cẩn Quý phi ngày xưa dịu dàng thân thiết hay là ác phụ phản loạn ngày nay? Nàng vẫn đoan trang như trước, dù ngồi trên đống cỏ khô cũng không thấy gì khác lạ. Nàng mỉm cười nói: Đồng Quý phi, lâu rồi không gặp. Ta gật đầu đáp: Hiện nay nên xưng hô với ngài là gì đây? Hoài Cẩm Quý phi, hay là Hậu chủ nương nương?
Nàng phất phất khăn tay, nói: Xưng hô gì không quan trọng, gọi thế nào cũng được.
Ta nói: Chờ đến ngày Lang Quân đăng lâm, ngài sẽ là Hoàng hậu, ta nào dám mạo phạm.
Nụ cười của nàng thoáng cứng lại, rồi lại nói: Không nhất thiết là Lang Quân đăng lâm.
Ta cười nói: Vậy thì Hoàng hậu Trưởng Tôn Dị.
Ngày ấy ta lẻn vào Đại Khuyết Cung tình cờ phát hiện một người quen ở Lạc Dương, Phó Các bị giam trong đám đông. Hắn nhìn thấy ta, miệng mấp máy lặp lại ba chữ: "Trưởng Tôn thị." Cộng thêm sự kiện ở Lạc Dương trước đây, tình thế đã rõ ràng hơn, tàn dư Trưởng Tôn gia cấu kết với Lang Quân chia cắt Trung Nguyên.
Hoài Cẩn cười khẽ nói: Không qua mắt được Đồng Quý phi, ngươi đã là người thông minh ta cũng không lòng vòng nữa. Sát thủ ta phái đi Giang Nam chỉ mang về một xác chết của nam nhân, ta đoán chắc ngươi sẽ vào cung.
Xác chết của nam nhân? Hô hấp ta nghẹn lại, vẫn giả bộ ngơ ngác: Sát thủ nào, xác chết nào?
Người phía sau Hoài Cẩm bưng lên một hộp đỏ, nàng gỡ tấm vải phủ trên hộp, hiện ra trước mắt là một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen hơn, khuôn mặt dữ tợn, trên má khắc dấu nô lệ hoặc tù nhân, râu ria mọc liền với chân tóc. Chính là đầu của Tiêu Túc.
Hoài Cẩn cười nói: Quả là một võ tướng trung thành, người báo tin nói hắn bị ba mươi mấy vết đao trên người vẫn cố bảo vệ ngươi mà đi. Nhưng cuối cùng máu vẫn chảy cạn, ngươi xem, ta chẳng phải vì sợ ngươi lo lắng cho hắn mà đặc biệt lệnh người chặt đầu hắn đến gặp ngươi sao, Đồng Quý phi, sao ngươi không nói lời nào với hắn?
Khi còn nhỏ, đọc sách đến đoạn đao cuộn vào bụng, ta không rõ cảm giác đó là gì. Trong những ngày chạy trốn ở Giang Nam, Tiêu Túc đã bảo vệ ta suốt dọc đường, nhiều lần lưỡi đao của sát thủ định đâm vào ngực vào bụng ta, đều bị hắn dùng thân chắn lại. Ngay trước mắt ta, ta nhìn thấy lưỡi dao lạnh lùng cắm sâu vào thịt hắn, máu bắn lên mặt ta, nóng hổi, đau thấu xương.
Khi không có sát thủ, chúng ta cũng như bạn bè nói chuyện vài câu. Hắn nói hắn từng là binh lính Tây Vực, vì say rượu phạm tội, đáng lẽ phải xử tử, may mà chủ công tha mạng cho hắn, mạng của hắn từ đó giao cho chủ công. Nhưng hắn luôn nhớ thương mẫu thân đã già không ai chăm sóc ở quê nhà. Lúc đó ta nói: Đợi thiên hạ yên ổn, sẽ cho ngươi về quê phụng dưỡng phụ mẫu. Khi ấy hắn vui mừng muốn quỳ xuống tạ ơn ta, nhưng cuối cùng, hắn lại giao mạng mình cho ta.
Ta lạnh lùng cười nói với nàng: Ngươi có nghĩ đến không? Ngươi một người mưu phản, cả phủ Tất Điêu phải cùng ngươi chịu tội, ngươi có nghĩ đến tổ tông, gia quyến của ngươi?
Tất Điêu Hoài Cẩn mang khuôn mặt thiện lương, đôi mày hơi nhướn lên, lộ ra chút yêu khí.
Nàng nói: Ngươi là đích nữ của Bạch Công phủ, sinh ra đã có địa vị mà người ta tu cả đời cũng không đạt được. Ta thì không như thế, mẫu thân ta là tú công ở Tô Hoán Thục, ngoại tổ là học trò nghèo. Ngay từ lúc ta sinh ra, mọi người thấy ta là bé gái, liền không nói hai lời mà ném ta và mẫu thân ra khỏi phủ Tất Điêu. Năm đó mẫu thân ta vì bệnh mà chết. Sau đó, ta lớn lên ở nhà ngoại tổ, một ngày nọ phủ Tất Điêu bỗng sai người đến đón ta về phủ. Thật ra nào phải đón, rõ ràng là cướp. Ngoại tổ liều chết bảo vệ ta, ông đọc sách thánh hiền cả đời, đến chết cũng không hiểu tại sao phủ Tất Điêu luôn lấy đức trị gia lại làm ra chuyện hèn hạ này. Phủ Tất Điêu giết chết ngoại tổ của ta, đưa ta vào cung chỉ để thay thế một trưởng tỷ mà ta chưa từng gặp. Khi đó, ta đã có người trong lòng, ta không muốn nhập cung, nhưng cũng chính hắn buộc ta vào cung, cũng chính tay hắn phá nát giấc mộng nửa đời trước của ta.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |