← Ch.09 | Ch.11 → |
Ngày mồng năm tháng bảy, ta ngồi lặng bên suối lạnh cả ngày. Tối đến, mưa nhẹ rơi, trên cổ bỗng trượt xuống một giọt nước mắt.
Ngày mồng sáu tháng bảy, lòng ta không thoải mái, ăn chay cũng thấy đắng.
Ngày mồng bảy tháng bảy, ngài không đến.
Ngày mồng tám tháng bảy, ta trốn vào rừng sâu uống rượu, tiểu tỳ luôn nói ta ngày càng nghiện rượu, nhưng trong rừng không có ngày tháng. Lần đầu tiên ta say rượu trong rừng, cũng là lần đầu ta gặp vị hòa thượng có thân thế kỳ quái đó.
Vì say rượu, hoa lá trước mắt ta đảo lộn, trong rừng vạn vật như không có gì. Chim nhạn bay qua rừng trúc trên không, ta nhìn đàn nhạn bay về phương nam, uống xong một vò lại một vò rượu hoa đào.
Ta ném vỡ vò rượu vào thân cây, giật tung mái tóc, để nó xõa tung, ta cởi hết y phục, đắm mình vào dòng suối. Suối này là suối, trời này là trời, ta là ta. Nhưng khi quá đắm chìm vào bản thân, ta lại không nhìn thấy bóng dáng phía sau rừng.
Lá rừng rơi vào tóc, ta nhặt lên bẻ lá bứt hoa, bỗng thấy một bóng dáng trắng ẩn hiện trong màn đêm. Ta khoác áo quay người hướng về nơi đó mà hét lên: Ngươi thấy gì sao? Hắn từ trong rừng đi ra, giẫm lên cành lá khô, là một hòa thượng chắp tay nói: Phi lễ chớ nhìn. Ta chỉnh lại y phục, hỏi hắn: Ngươi là ai? Đến đây làm gì? Hắn nói: Ta là tăng quét chùa, đi lạc vào rừng, vô tình mạo phạm nữ khách. Ta cười: Ngươi không biết ta là ai sao? Hắn đáp: Không biết. Ta quay người rời khỏi dòng suối, lúc đi còn nói: Không biết là tốt, không biết là tốt nhất.
Ngày mười lăm tháng tám năm đầu tiên xuất cung, ta mang theo một bình rượu bên hông, nằm nghiêng trên thân cây dưới ánh trăng sáng. Tương Tư gọi ta từ dưới gốc cây, ta phất tay bảo nàng cứ về trước đừng lo lắng. Nàng đi rồi, ta đổ một ngụm rượu mạnh vào miệng.
Ta nằm dưới ánh trăng, suy nghĩ về bức thư của Hoài Cẩn Quý phi ngày hôm qua, nhắc đến những biến động trong cung, chuyện Chu Gia can thiệp vào chính sự. Đọc xong thư, ta đốt luôn, coi như không thấy câu "Hoàng thượng chỉ sủng ái mỹ nhân." Gần đây Tương Tư giấu rượu rất kỹ, khó khăn lắm ta mới tìm được bình rượu này, một mình uống dưới trăng, cô đơn một mình.
Nửa tỉnh nửa mơ, ta nghe thấy một tiếng sáo vọng lại từ bờ sông. Ta ngồi dậy, ánh trăng rọi khắp người. Ta nhìn ra xa, trên mặt sông lấp lánh, có một chiếc thuyền nhỏ trôi nổi, trên thuyền có một người đứng.
Ta mỉm cười, rồi lại nằm xuống. Trăng chiếu khắp núi sông, ta cũng trải lòng cùng trăng, nghe tiếng sáo, cảm nhận được sự đồng điệu với trăng. Một đêm không gió không mưa, chỉ có dòng sông chảy qua núi, nhạc công trên thuyền và ta say dưới trăng.
← Ch. 09 | Ch. 11 → |