Truyện:Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường) - Chương 36

Nhớ Mãi Không Quên (Gia Đường)
Trọn bộ 40 chương
Chương 36
Vừa mặn vừa ngọt
0.00
(0 votes)


Chương (1-40)

Edit by Kiera

Vị mặn mang theo những giọt nước mắt chua xót chạm vào vị giác, hai đôi môi 𝐦ề.𝖒 𝐦.ạ.𝐢 cọ vào nhau.

Tình cảm phát ra quá nồng liệt đến nỗi mọi thứ đều là nước chảy thành sông[1], từ cánh cửa đến chiếc sô pha êm ái đều rơi đầy quần áo mà người kia sốt ruột cởi bỏ trên người đối phương.

[1]: Ngụ ý khi nhân duyên chín mùi, mọi chuyện sẽ thành công, không cần lo lắng.

Trình Niệm Niệm bám vào đầu gối của anh, nhỏ giọng ⓣ♓·ở 𝖉ố·𝒸 cọ cọ vào người anh, giống như con dã thú nhỏ mà gặm cắm trên môi anh kêu rên: "Anh... anh tiến vào... ưm... Tiến vào".

Tay nhỏ nắm côn th*t đang cứng lên, không quan tâm mà đ*ư*𝐚 𝖛*à*🅾️ cái miệng nhỏ của mình, thì đột nhiên bị Lục Diễm ngăn lại, một ngón tay tiến vào thăm dò tiểu huyệt phấn nộn, mềm nhẹ mà dỗ dành nói, "Ngoan, sẽ đau đấy?"

"Không được không được, anh tiến vào đi..."

Cô không thể chờ đợi nổi màn dạo đầu ⓜ●ề●𝐦 〽️●ạ●i của Lục Diễm nữa rồi, lòng bàn tay Ⓜ️ề·Ⓜ️ Ⓜ️ạ·𝖎 xoa nắn vòng quanh trên quy đầu, ngón tay hơi lạnh vỗ vài cái lên nơi thô dài, khiến côn th*t trở nên sung huyết dâng trào, mùi xạ hương nam tính ngo ngoe rục rịch toả ra trong không khí.

Trình Niệm Niệm bất chợt cúi đầu ngậm lấy côn th*t vừa mới cương cứng, khoang miệng ướt mềm bao vây lấy cùng với đầu lưỡi nho nhỏ 👢*1ế*ⓜ láp cái lỗ trên đỉnh, quy đầu bị 🎋●í●ⓒ●ⓗ 𝐭●𝐡í🌜●𝒽 tiết ra vài giọt chất lỏng trong suốt, cô ⓛ_ⓘế_Ⓜ️ vài cái liền ngẩng lên đáng yêu nhìn anh, do cây gậy lớn đến nỗi bao không được phun ra nuốt vào làm côn th*t trở nên ướt đẫm, dính ướt lưu lại nước bọt.

Hô hấp Lục Diễm càng trở nên trầm trọng, thầm mắng một tiếng, thật là muốn mạng mà.

Trình Niệm Niệm chu chu môi đỏ, nũng nịu nói anh "Anh tiến vào đi..."

Lục Diễm đành phải trấn an h·ô·𝐧 lên gáy cô một cái, đỡ lấy eo cô rồi chậm rãi cắm côn th*t vào tiểu huyệt vẫn còn chưa ướt.

"Ưm... huhu.... Đau."

Đường đi hơi khô khốc càng thêm hẹp lại, đột ngột bị bổ ra xâm lấn khiến Trình Niệm Niệm ngăn không được thấp giọng khóc nức nở.

Thân dưới của Lục Diễm bị đè ép mà đau đầu, thân đau tâm càng đau, vừa dỗ vừa 𝖍●ô●ռ lên khóe mắt lại phiếm ướt: "Được, không khóc, anh đi ra được không?"

"Không... Không cần!", Trình Niệm Niệm vừa nghe lại ôm cổ lấy anh, ngừng lại động tác muốn 𝖗ú_🌴 𝐫_ⓐ của ai kia, cấm không cho anh động.

Tiểu huyệt ở thân dưới cũng phối hợp 🎋ẹ·ρ ⓒⓗặ·† lấy một nửa nơi thô cứng đang c●ắ●ɱ 𝐯à●o, cô nhỏ giọng mà dựa vào anh rầu rĩ nói "Chỉ... Chỉ được ở bên trong.... Không cho phép anh đi ra...."

Sự ⓢ-𝐢-ế-✝️ 𝒸-h-ặ-𝐭 đột ngột trên cổ làm Lục Diễm hừ nhẹ, "Được, được, không đi ra."

Một tay khống chế eo cô, một tay xoa nắn hai luồng tuyết mềm trước 𝓃*ⓖ*ự*↪️ ai kia, nụ 𝐡ô-𝐧 ấm áp từng chút một rơi xuống vành tai ⓜ*ề*ⓜ ⓜ*ạ*𝐢, rồi lại ngậm lấy đầu v* anh đào mà ⅼıế●ⓜ láp.

"Anh ưm..."

hoa huy*t dần dần bắt đầu phân bố nước dịch, 🅓â●ɱ dịch chảy xuống phía dưới làm ướt đẫm quy đầu trong hoa huy*t, thịt huyệt non mềm không tự chủ được 🦵●ℹ️ế●ⓜ 〽️ú●✞ côn th*t, ánh mắt Lục Diễm trầm xuống, anh bình tĩnh chậm rãi thẳng lưng để côn th*t từng chút từng chút mà ✝️♓·â·Ⓜ️ 𝐧·𝐡·ậ·𝖕.

hoa huy*t nhợt nhạt bị căng ra, quy đầu liền đỉnh lên tử cung, tiểu huyệt bị lấp đầy đến không có khe hở, còn lòng bàn tay rộng lớn của ai kia không ngừng lộn xộn trước nɢ*ự*𝒸.

Vừa đau nhức lại vừa 𝖒●ề●𝖒 𝐦●ạ●❗ làm Trình Niệm Niệm mất đi sức lực, vành tai đột nhiên bị ai kia ngậm lấy nhẹ nhàng cắn một cái.

"Ư a..." Eo bị khống 🌜●ⓗ●ế đ●ột nhiên buông ra làm nguyên cây côn th*t đều 🌜·ắ·𝖒 ☑️à·o trong, giống như là bị đ.â.m xuyên, tiểu thịt mầm đằng trước bị côn th*t cọ qua, xương mu tương hợp, tinh hoàn no đủ đều cọ cọ lên 𝖒ôⓝ*🌀 thịt của cô.

Tay Trình Niệm Niệm đè lên bụng dưới hơi phồng, đây chính là Lục Diễm trong cơ thể của cô, tuy rằng khoảng cách 𝐭hâ.𝖓 ⓜậ.т là một con số âm nhưng cô vẫn có cảm giác mất đi cùng hoảng sợ như cũ.

Đôi mắt vừa mới khóc còn sưng đỏ nhìn chằm chằm Lục Diễm: "Còn muốn anh..."

Đúng là không sợ 𝒸𝒽ế-𝐭.

Đáy mắt Lục Diễm phiếm hồng nhìn người trên người mình vừa đẹp lại vừa mềm, bụng dưới lại có thêm một trận lửa nóng tê dại bốc cháy lên.

Động tác trên tay anh càng lúc càng nặng nề, v_υố_† 𝖛_𝐞 nhũ mềm sắp tan ra, eo bụng dùng sức từng chút từng chút mà đ·â·𝐦 về phía trước, cắn lên thịt cổ của cô, hàm hồ 𝐭ⓗ-ở g-ấ-𝓅 nói: "Đều cho em."

Hai chân của Trình Niệm Niệm quỳ gối bên hai sườn eo của anh, bị Lục Diễm tác động va chạm mà xóc nảy lên, trọng lực khi rơi xuống càng làm tiểu huyệt nuốt côn th*t vào càng sâu hơn, hoa tâm bị va chạm ✅ⓤ.ố.𝖙 𝐯.𝖊 khiến cho một trận ngứa lại nổi lên mang theo chút đau đớn làm cô không khỏi khóc thành tiếng.

"Ưm a... Huhu.... ."

Mồ hôi Lục Diễm từng giọt rơi xuống khiến cho những đường cơ bắp rõ ràng trên 𝐧_𝐠ự_𝐜 say sưa tỏa sáng, †●𝖍●â●n 🌴h●ể nhỏ nhắn trắng nõn trong lòng ⓝ.g.ự.🌜 dường như muốn chảy ra, có lẽ là do đâ.m 𝖛.à.🔴 quá sâu nên đâ*ⓜ ✔️à*🔴 một cái cô lại run lên một chút, côn th*t bị tiểu huyệt cắn đến ướt đẫm.

"Còn muốn sao?"

K♓·𝑜á·ï ↪️ả·ⓜ mang theo cơn đau mà thấm vào cốt tuỷ của cô, độ ấm trong tiểu huyệt tăng lên, thịt huyệt dính nhớp kẹp lấy côn th*t khô cạn, càng ngày càng chặt, cô chỉ muốn làm cho ký ức lại khắc sâu thêm một chút vào trong t●♓â●𝓃 t●𝖍●ể này.

"Huhu.... hu... Muốn..."

Tiếng kêu Ⓜ️ề●ɱ ⓜ●ạ●❗ ngọt ngào khóc lóc kể lể làm côn th*t của Lục Diễm bị gắt gao bao vây nảy lên, côn th*t nóng lên không ngừng va chạm cùng xỏ xuyên qua, ngón tay xoa nắn tiểu âm đế sưng lên hơi đang lộ ra, côn th*t tương liên mà cảm giác được một trận ướ-✝️ á-ⓣ lại tràn lan.

Anh 🦵1●ế●𝐦 đi những giọt nước mắt không biết tên trên khuôn mặt nhỏ đáng thương của cô: "Ngoan, chỗ nào cũng đều nhiều nước như vậy."

Nơi ɢ.i.@.ο ⓗợ.𝓅 thọc vào 𝐫_ú_🌴 𝖗_𝖆, mơ hồ nhìn thấy ở giữa thịt huyệt hồng nhạt bị nơi thô dài của ai kia kéo ra, ⓓâ*𝖒 dịch trong suốt không ngừng chảy ra.

Nhiệt thiết thô sưng 𝖓*ó*ⓝ*🌀 🅱️ỏ*n*𝖌 𝒸-ọ ⓧá-𝐭 thịt non ư●ớ●𝐭 á●t trong hoa huy*t, Niệm Niệm véo lấy lưng anh, móng tay 🌜ắ_ⓜ ⓥà_🅾️ cơ bắp, bàn tay xoa nắn sau 𝖒.ô.n.🌀 nhỏ khiến cô không có chỗ nào thoát ra, chỉ có thể c·ưỡп·ℊ 𝒸·𝖍·ế chịu đựng hạ thân dâng lên từng cơn tê dại ngứa ngáy không ngừng kéo dài, rồi lại một bên xin anh khoan dung.

"Ưm.... hic...."

Áp lực †ⓗ*ở 🌀*ấ*p, âm thanh Lục Diễm tràn ngập tình dục khàn khàn nói: "Được, được, ngoan..."

Tuy nói thế nhưng thân dưới lại 𝐡●цռ●ℊ h●ă●𝖓●𝖌 đ_â_ɱ ✔️à_𝐨 thêm vài cái, nhanh chóng vừa 𝐜-ọ xá-✝️ vừa đ_â_〽️ ✅à_𝑜 nơi nóng ẩm, hoa huy*t hưng phấn co rút mấp máy, từng lớp từng lớp 〽️ú.† lấy côn th*t đang nhảy lên, 𝐝â*m dịch ẩm ướt 𝖓-ó-ռ-ⓖ 🅱️ỏռ-ⓖ phun lên quy đầu mẫn cảm, đột nhiên một tiếng gầm nhẹ vang lên cùng với т-𝐢ⓝ-𝐡 𝖉ị↪️-𝐡 trắng đục tanh tanh bắn vào.

Chương (1-40)