Đồng phục tình thú
← Ch.27 | Ch.29 → |
Edit by Kiera
Trong phòng khách sáng sủa, Lục Diễm trong bộ tây trang cùng giày da ôm lấy Trình Niệm Niệm trong bộ đồng phục học sinh, nhìn thật giống như là lừa gạt thiếu nữ trẻ người non dạ.
Trình Niệm Niệm nhìn chằm chằm vào đôi mắt đào hoa như những vì sao đen của anh, cô bị hấp dẫn cùng 𝒹·ụ ◗·ỗ mất rồi, cơ п-ɢ-ự-🌜 rắn chắc phập phồng đè nặng bầu ⓝɢự*𝒸 vốn đã bị căng của cô.
Trình Niệm Niệm cảm giác hô hấp của mình trở nên mỏng dần, thở không nổi nữa, nửa người trên trần trụi bị lớp vải c-ọ 𝖝-á-𝐭 làm cô vừa đau vừa ngứa, nức nở nhỏ giọng nói: "Ưm... Ngứa..."
Hơi thở mang theo hương hoa sơn chi đã lâu không thấy làm Lục Diễm tham lam hít một hơi: "Chỗ nào ngứa?"
Cô bắt lấy tay anh đặt trên đỉnh vú trước n.🌀.ự.𝒸 mình, nhấc lông mi lên nhút nhát sợ sệt nhìn anh: "Nơi này..."
Lục Diễm 𝖍.ô.𝐧 lên xương quai xanh rõ ràng của cô, toàn bộ lòng bàn tay bao lấy bộ 𝐧ℊự*🌜 của cô: "Ca ca xoa cho em..."
"Ư... ừm..." Nửa người cô mềm nhũn ra, nhưng mà cũng không đủ.
Cô nhớ rõ nên kêu anh cái gì, giọng nói 〽️●ề●Ⓜ️ Ⓜ️●ạ●❗ vang lên: "Lục ca ca..."
Lục Diễm cảm giác †·𝖍·â·𝐧 t𝒽·ể mình nóng lên, dẫn tay nhỏ 𝖒ề-m ɱ-ạ-ⓘ không có xương đi xuống đũng quần căng phồng của mình, l*iế*〽️ vành tai nhỏ nhắn rồi phun 𝐡.ơ.ℹ️ 𝖙h.ở п.ó.п.𝐠 ⓡ.ự.𝒸 lên cổ cô: "Cởi ra."
Trình Niệm Niệm cảm giác sau tai mình hình như bị nóng đến hỏng rồi, cởi dây lưng của anh ra sau đó kéo khoá kéo xuống, quần lót tối màu nhô lên sắp bọc không nổi cây gậy kia nữa, ngón tay mang theo hơi lạnh tiến vào quần lót tìm tòi, nóng quá.
Sau khi đụng tới được thịt gậy cứng ngắt cô mới nhẹ nhàng 𝐯𝖚ố.🌴 ⓥ.𝐞 những đường gân xanh đang nổi lên, vuốt anh đến hưng phấn dâng trào, hormone nữ tính bị khiêu khích, chỉ chạm vào anh một cái mà thân dưới của cô liền trở nên ư.ớ.ⓣ á.✝️.
Lục Diễm cố ý dùng ngón cái ấn vào cái miệng hồng hào, cái miệng nhỏ nhắn cong lên, đôi mắt đào hoa nheo lại mê ly nhìn đôi môi đỏ mọng kia, đột nhiên đưa ngón trỏ vào khuấy động đầu lưỡi cô, thấm ướt nước bọt mà bôi lên môi ai kia: "Cố ý?"
"Anh ưm..." Ngón trỏ ở trong miệng thọc vào 𝓇●ú●† 𝖗●𝐚 bắt chước hành động 𝐠ï𝐚*𝑜 ♓ợ*𝓅, Trình Niệm Niệm cũng đã nghe anh kể qua những giấc mộng kia nên biết anh cố ý làm đôi môi đỏ mọng của mình.
Cô mở to mắt nhìn 𝖉ụ_c ✅ọ_𝐧_ⓖ không thể che đậy dưới ánh mắt đen láy kia, rồi 𝖒_ú_✝️ vào ngón tay của anh, đầu lưỡi vòng quanh đầu ngón tay, cô muốn anh, muốn anh 𝐡·ц𝖓·🌀 𝒽·ă·𝐧·ℊ chiếm hữu cô.
Ahh hừ nhẹ một tiếng, ánh mắt càng ngày càng sâu không thấy được, rút ngón tay bị ai đó ɱ*ú*t ra rồi đè nặng bả vai ép cô quỳ xuống, nội tâm nhìn không được 𝒹ụ.🌜 ✅ọ.𝓃.ℊ thô bạo bóp lấy cằm của cô.
"Ca ca đ●ú●𝐭 em cái thô hơn nhé?"
Anh kéo lòng bàn tay còn đang ở trong quần lót ra, kéo quần xuống, côn th*t sưng to màu tím đen bắn ra đánh vào khuôn mặt sạch sẽ của cô gái nhỏ, cảnh tượng so với trong mộng còn 🅓â_ɱ loạn hơn khiến Lục Diễm suýt chút nữa mất đi lý trí.
Trình Niệm Niệm lần đầu tiên nhìn thấy trực diện côn th*t của Lục Diễm, hương vị xạ hương dày đặc làm cả người cô nhũn ra, sau đó cô ngập ngừng vươn đầu lưỡi ra thử 🦵-𝐢ế-𝖒 một chút phần đỉnh dữ tợn.
"Ư... Hừ..."
Tiếng ⓡê-𝐧 𝖗-ỉ cùng gầm nhẹ của Lục Diễm như là đang cổ vũ cô, Trình Niệm Niệm thích nhất là nhìn anh vì mình mà mê loạn, đầu lưỡi tinh tế no đủ liềm từ quy đầu đến tận gốc rễ của côn th*t, khuôn mặt nhỏ gần sát với tinh hoàn nồng đậm lông mao.
Từng chút từng chút 𝖑·ℹ️ế·𝐦 vòng quanh, đem mỗi một tấc cây gậy thô dài của anh đều dính đầy nước bọt của cô, ướt đẫm, đôi môi đỏ mọng cùng chút son môi dính lên côn th*t trông thật có vẻ gợi tình.
Cô tính thử há mồm ngậm lấy quy đầu to lớn thì ưm, vừa lúc bao bọc được cái đỉnh thì khoang miệng đều bị nhét đầy, bên trong đều tràn đầy hương vị của Lục Diễm.
Cô ngậm một chút liền nhổ ra, khuôn mặt nhỏ nâng lên nhìn anh đang sung 💰·ư·ớ·𝐧·ɢ nhắm mắt lại cùng yết hầu nhô lên.
"Ca ca... Quá lớn, em ăn không vô."
Lục Diễm mở to hai mắt đỏ bừng nhìn khuôn mặt nhỏ vô tội đang ✌️*ù*𝖎 ⓥ*à*𝐨 côn th*t hạ lưu của mình mà chớp mắt với anh.
Khóe miệng anh nhếch lên cười một tiếng, tà khí làm càn bóp chặt lấy cằm của cô.
"ℒ·𝖎ế·ⓜ như thế này, được không?"
Trình Niệm Niệm đỏ mặt, miệng bị bắt mở ra, côn th*t lại một lần nữa thọc tiến vào.
"... Ca ca lớn thì mới đâ_ɱ em 💲.ướ.ⓝ.𝖌 được."
Một tay của Lục Diễm chống ở vách tường, khống chế h@_𝐦 muố_n muốn đâ·Ⓜ️ nguyên cây vào cái miệng nhỏ, sờ cái gáy của cô, âm thanh trầm thấp đến kỳ lạ mà dạy cô.
"Dùng đầu lưỡi ⓛi·ế·𝐦, giống như vừa nãy m-ú-🌴 n-𝐠-ó-п т-ⓐ-ⓨ vậy..."
Trình Niệm Niệm nghe lời vòng quanh đầu lưỡi động đậy trong khoang miệng, 🦵*i*ế*ɱ qua đảo quanh ở khe rãnh quy đầu, rồi lại dùng sức 𝐬●1ế●† 🌜h●ặ●𝖙 miệng mình giống như một đứa trẻ đang ɱú*✞ núm vú cao su vậy, ngoan ngoãn mà ngậm lấy toàn bộ côn th*t vào trong miệng.
Lướt qua cái khe nhỏ trên quy đầu, đầu lưỡi non mềm vươn tới thăm dò một chút làm côn th*t ở trong miệng đột nhiên nảy lên, phun ra một chút ít ✝️·❗ⓝ·♓ 𝐝·ị·𝖈·𝒽, ê ẩm.
"Ⓒ♓-ế-т tiệt!"
Lục Diễm thiếu chút nữa bị cô ⓛ𝒾-ế-m đến hai chân mềm nhũn.
Cái miệng nhỏ khép không được làm nước bọt chảy ra khóe miệng, cô nuốt xuống khiến khoang miệng co rụt lại làm quy đầu 𝒸*ọ ⓧá*𝖙 vào hàm trên.
Anh cúi đầu trơ mắt nhìn cô gái nhỏ đang bị mấy sợi lông mao ngăn trở đang mở to đôi mắt ngập được ăn nơi hạ thể 𝖇ắ-𝖓 🌴❗𝖓-♓ của anh giống như ăn rất ngon, Ⓜ️_ôn_🌀 nhỏ chu lên khiến hai bên sườn 〽️ô·n·🌀 lộ ra thịt huyệt trắng nõn 𝖒ề-〽️ m-ạ-𝐢 đang chờ bị đ.â.𝖒.
Huyệt Thái Dương của anh phát trướng ra nhảy ra ngoài, không khỏi nghiến chặt răng, thân dưới đẩy về phía trước, rồi anh dùng tay ra sau đầu đẩy cô về phía trước hợp với hạ thân đâ-Ⓜ️ một cái vào cái miệng nhỏ đang buông lỏng.
"Ưm ưm... a..."
"Cắn côn th*t còn 𝖉â_ɱ như vậy......"
"Ư a..."
Anh thọc vào 𝐫ú_ⓣ г_ⓐ thúc mạnh đến nổi chạm đến cổ họng ai kia làm khoang họng ş●i●ế●† ⓒⓗ●ặ●ⓣ lấy quy đầu, sướ.ⓝ.🌀 đến nổi tận xương đều tê rần hết, anh rút côn th*t ra lướt qua hàm răng, quy đầu đột nhiên bị ⓚ●í●𝐜●𝐡 †ⓗ●íⓒ●h phun ra từng đợt ✞𝐢n*♓ 𝖉*ịc*ⓗ dính nhớt, chảy một mảnh trên lớp áo màu lam xuyên thấu.
Vài giọt màu trắng dính trên khéo môi hoa mỹ bị cái lưỡi ai đó 𝐥𝖎●ế●〽️ vào, cảnh tượng như vậy làm Lục Diễm vừa mới bắn ra thì côn th*t lại nảy lên phun ra một đợt ✝️ℹ️𝓃_♓ ◗ị_𝒸_𝒽 trắng đục khác nữa, anh dùng lòng bàn tay xoa xoa miệng nhỏ bị đâ_𝖒 đến sưng đỏ của cô: "Ăn ngon không?"
Cả người Trình Niệm Niệm mềm nhũn đến mức đứng dậy không nổi, theo bản năng duỗi lưỡi l_❗ế_𝐦 lòng bàn tay của anh, cô không biết bộ dáng kiều mị mê người cùng đôi mắt mị hoặc mang theo hơi nước của mình đang զ⛎𝖞ế_𝓃 г_ũ ai kia như thế nào đâu.
Đột nhiên bên hông bị anh bế lên, ấn vào trên tường.
"Xẹt ——"
Chiếc khoá váy ở bên hông bị ai kia kéo xuống làm lộ ra bờ mô-ռ-🌀 trắng nõng cùng chiếc quần màu đen chữ Đinh (丁) quần đang bị 🎋·ẹ·ρ c·𝒽ặ·ⓣ ở giữa mô𝐧.🌀 thịt.
Anh đưa ngón tay xuống, lớp vải đều ướt đẫm, bắp đùi còn mang theo hơi ẩm.
"Ướt thành như vậy..."
côn th*t lại cứng dính trên quần chữ Đinh (丁) đang rơi vào cửa huyệt 𝐦*ề*ⓜ ɱạ*ⓘ, anh vuốt vê da thịt nơi 𝖊*𝑜 ⓣ*𝐡*o*𝐧 rồi đâ.m mạnh về phía trước.
"Lục Diễm..."
côn th*t thô dài vừa cứng lại vừa nóng cùng với lớp vải thô ráp 𝖈-ọ ✖️-á-ⓣ ở cửa huyệt của cô làm chỗ sâu bên trong cơ thể cảm thấy trống rỗng khiến cô đành phải ɱ-ề-𝖒 ɱ-ạ-ℹ️ làm nũng mà gọi tên anh, ⓜ●ô●𝐧●ⓖ nhỏ cọ cọ côn th*t của ai kia đang đ_â_〽️ ở phía sau.
Anh cười nhẹ 𝒽-ô-n lên xương bướm của cô sau đó kéo lớp vải ướt đẫm xuống: "Ca ca khen thưởng làm em..."
Ngay khi côn th*t cứng ngắt phong phú vừa đi vào thì liền bị tiểu huyệt ⓜú*✝️ chặt, đi vào cái lỗ nhỏ đói khác vừa nóng lại vừa ướt.
"Anh... ưm..."
Hai chân bị ai đó kéo ra càng rộng thêm, 𝐡·𝐮·n·ℊ 𝒽ă·п·ⓖ đánh một cái lên cái m_ô_𝖓_g nhỏ của cô.
"Thả lỏng... a."
Tư thế từ phía sau thật sự làm côn th*t c_ắ_〽️ ✔️_à_𝑜 rất sâu, động tác Lục Diễm lại mạnh mẽ, từng chút từng chút mà đi đến nơi tử cung non mềm, huyệt thịt chứa 𝒹â·ɱ thuỷ nuốt vào côn th*t mà kêu thành tiếng.
"Tiếng kêu thật nhỏ nha..."
Mỗi một tấc nếp uống trong hoa huy*t của Trình Niệm Niệm đều bị quy đầu to lớn mở rộng làm căng ra, mỗi một chỗ ngứa ngáy đều được xoa dịu, hưng phấn đến khiến cô khỏi dùng tay tiến tới vách tường mà vô lực chống đỡ.
"Ưm... A..." hoa huy*t đã lâu không được yêu thương đã sớm bắt đầu 𝖗*ц*ռ 𝓇ẩ*ÿ, cao trào mà phun ra 𝖉·â·m dịch, hoa kính bị lấp đầy vẫn có thể chảy ra 𝖉·â·ⓜ dịch làm ướp nhẹp nơi 𝐠𝐢-@-🔴 ♓-ợ-🅿️.
Tiếng đánh vào nơi xương mu càng thêm ướ.𝖙 á.✝️, chỗ sâu bên trong hoa huy*t bị dư vị cao trào còn chưa hết, thì cái miệng nhỏ đã bị côn th*t đ_â_Ⓜ️ thật mạnh vào làm nó lại bị cắm đến cao trào, vách thịt không khỏi co rút lại dính chặt lên thân gậy, ԁâ_ɱ dịch bị chặn lại chảy đầy trên cửa huyệt.
Lục Diễm 𝐭ⓗ_ở hổ_𝓃 𝖍_ể_n dựa vào trên vai cô, xé bỏ hết lớp quần áo rách rưới đang mặc trên người cô sau đó xoa nắn lấy nhũ hoa trước ռℊự_𝐜 cô cùng với côn th*t phía dưới tận hưởng sự co rút không quy luật của tiểu huyệt non nớt.
Anh vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của ai kia sang một bên rồi h·ô·𝓃 nhẹ lên t●𝖍â●𝖓 𝐭𝐡●ể đang 𝐫⛎·n 𝖗ẩ·🍸, trầm giọng nói với cô: "... Ѕ.ư.ớ𝖓.g đến phun nước sao?"
Phần eo khẽ nhúc nhích, tay anh đè lại bụng nhỏ, làm quy đầu bị kẹt xoay một vòng quanh miệng huyệt, nhàn nhạt phát ra tiếng nước, anh cười khẽ: "... Đứa trẻ nhiều nước."
Anh nâng eo cô lên làm hạ thân hai người càng kít vào nhau hơn, mỗi một tấc da thịt đều dính sát vào.
côn th*t lại bắt đầu thong thả thọc vào ⓡ●ú●т r●ⓐ, rú_t г_ⓐ tới đầu cửa huyệt rồi 𝖈_ọ ×_á_✝️ một trận ở cái miệng nhỏ đang cắn chặt sau đó lại cắm nguyên cây gậy vào trong nơi đầy ԁâ_𝖒 thuỷ 𝖓·ó·𝐧·ⓖ 𝒷·ỏ𝖓·🌀, ấn vào cái tao huyệt mềm như đậu hủ nhưng lại chặt như vỏ đao.
"Niệm Niệm của anh thật ngoan..." Anh vân vê đầu v* đứng thẳng, đem thịt vú chống trên vách tường rồi chậm rãi xoa,
"Vừa trở về liền chủ động cho anh đâ●ɱ, hả?"
"Ưm a... Nhẹ một chút....... ."
côn th*t trong cơ thể thọc thật sâu khiến bụng nhỏ nhô lên một chút, Trình Niệm Niệm chịu không nổi κ*ẹ*𝖕 𝒸*hặ*🌴 hoa huy*t ɱ-ề-𝖒 𝖒-ạ-❗ đang sưng đau làm một cỗ ԁâ_𝐦 dịch nỏng bỏng bắn tới trên côn th*t.
"Ừm hừ..." Âm thanh anh khàn khàn 𝖌·ợ·1 🌜ả·〽️, côn th*t lại sưng lớn thêm một vòng.
Anh cúi xuống 🦵ïế_〽️ lấy đầu vai đang lộ ra của cô: "Đau à? Vậy anh đây làm nhẹ chút nhé?"
Anh thong thả rút nguyên cây côn th*t ra, chậm rãi hưởng thụ từng tấc thịt 𝖒_ề_ɱ 𝐦ạ_1 bám trên thân gậy rồi đi ra khỏi.
côn th*t nổi lên những đường gân xanh dữ tợn còn sáng lấp lánh giống nguyên cây vừa mới ngâm mình ở trong nước, quy đầu nhỏ ướt đẫm nước.
Sau đó anh ấn trên âm đế khi dễ mà đè ép, rồi chậm rãi đ·â·m côn th*t vào khiến tiểu huyệt vừa mới khép chặt lại lập tức bị căn ra, côn th*t nhét đầy toàn bộ hoa huy*t chật hẹp.
"Huhu... Anh... Chán ghét..."
hoa huy*t ngứa ngáy không được thỏa mãn khiến ai kia giống như con mèo nhỏ khóc nức nở:
"Lục Diễm... Muốn..."
"Muốn cái gì?"
"Muốn anh... A..."
Anh nhịn không được nữa động eo, côn th*t nhanh chóng tàn nhẫn thọc vào 𝓇ú_† г_ⓐ nơi ư·ớ·𝐭 á·𝖙 lầy lội, sau đó ấn eo bụng của cô đón lấy côn th*t đang đ_â_m ✅_à_𝖔, đỉnh vào hoa huy*t vừa nặng nề lại vừa sâu.
"Kêu ra!"
"Lục Diễm... ưm a......"
Trong 𝖙𝒽â●𝐧 🌴●♓●ể bị một cây thiết nóng giã tới giã lui, càng ngày càng thô, cô không gửi ✞♓.ở ɢ.ấ.p kếu tên anh hết lần này tới lần khác.
Càng kêu tên anh thì hoa huy*t lại càng nhiều ◗â_m thuỷ hơn, hoà với tiếng gầm nhẹ của anh mà lên đến cao trào.
T.♓â.ռ †.𝒽.ể ⓜ.ề.m ɱ.ạ.❗ bị lật qua đối mặt với anh, cái miệng nhỏ đỏ mọng 𝐭.𝐡.ở 🌀.ấ.🅿️, hai cánh tay bị ai kia é·ρ 🅱️·цộ·🌜 vòng trên cổ anh.
Lục Diễm mím môi sau đó khẽ c·ắ·n 𝐦ô·𝖎 dưới của cô:"Thật 🍳*𝖚🍸ế*ռ 𝓇*ũ..."
← Ch. 27 | Ch. 29 → |