Chủ động cùng bị chủ động
← Ch.24 | Ch.26 → |
Edit by Kiera
Trong văn phòng chỉ còn lại một ánh đèn, ánh đèn đánh vào tường phản chiếu lên hai con người đang quấn lấy nhau.
Không gian yên tĩnh cùng tiếng 𝐭*𝒽*ở dố*ⓒ đan xen, tiếng 𝐡ô-ռ ái muội làm nhiệt độ không khí tăng lên.
Cô bối rối suy nghĩ, tại sao lại thành bị anh lừa gạt hỏi rồi, sau đó cô dùng môi lưỡi vụng về vén quần của anh xuống.
Bàn tay nhỏ bao vây lấy côn th*t cứng ngắc của anh, xoa nắn nó, anh cắm ngón tay vào trong miệng cô kẹp lấy đầu lưỡi mân mê, cô không chịu nổi ⓜ*ú*𝖙 vào làm nước bọt dính trên ngón tay lưu lại dấu vết trong suốt nơi khoé miệng.
Nịt 𝖓·ℊự·𝐜 không biết khi nào đã bị cởi bỏ, nhũ thịt bên trái bị bàn tay ai kia tùy ý ѵ-⛎ố-t ✅-ⓔ, vú bên phải bị vắng vẻ nổi lên da gà, đầu v* dựng đứng lên như muốn được yêu thương,
"Ưm a..." Đầu lưỡi nóng ẩm của ai kia ngậm lấy, hàm răng l.1.ế.ɱ cắn nhũ thịt bên cạnh.
Quần lót bị cởi xuống, tiểu huyệt đã sớm ướt bị ngón tay anh mạnh mẽ đâ.〽️ νà.ⓞ, ngón tay linh hoạt xoa nắn âm đế mẫn cảm của cô, làm cho một dòng 𝒹â.Ⓜ️ dịch ngăn không được không ngừng chảy ra.
"Tê..." Lục Diễm khàn giọng nói: "Nước nhiều như vậy, thật thiếu làm."
Trình Niệm Niệm chịu không nổi được anh ✞-ⓗ-ở 𝖌ấ-𝓅 ở bên tai, cô xoay eo co rút lại giống như muốn đẩy ngón tay của anh ra: "Đây là phòng làm việc... A..."
Mề-𝖒 m-ạ-ı, trơn trượt, dán sát vào thân dưới.
Lục Diễm cúi đầu ✌️ù●ı ✌️à●0 giữa hai chân cô ngậm lấy tiểu huyệt, 👢ıế.𝐦 𝐝-â-ⓜ dịch lan tràn trên hai cánh tiểu thịt môi, ác ý dùng ngón tay đẩy rộng ra phả vào 𝒽-ơ-𝒾 †𝐡-ở 𝓃ó-𝖓-𝐠 𝓇ự-𝐜.
"Phòng làm việc, vậy lúc em câu dẫn anh tại sao không nghĩ tới đây là phòng làm việc hả."
Hai ngón tay căng ra trong tiểu huyệt chật chội, đầu lưỡi thăm dò đi vào, thọc vào 𝓇*ú*✞ 𝐫*𝖆 từng chút một, l_𝖎_ế_𝐦 láp tiểu huyệt co rút chảy ra 𝒹â.〽️ dịch làm ướt nhẹp cằm của anh.
Trình Niệm Niệm cảm thấy xấu hổ cùng k.♓⭕á.𝒾 𝐜ả.〽️ lan hết cả người làm cô mềm nhũn ra, cô thậm chí còn nghe thấy âm thanh yết hầu anh lăn lộn nuốt vào.
Phần eo bị trượt xuống được đỡ lấy, hai chân bị kéo ra, quy đầu cứng nóng đỉnh vào giữa hai chân ướt dính của cô, nhàn nhạt ở cửa huyệt mà co giật động đậy.
"Anh a..." Âm đế bị xoa nắn cứng lên đã thế còn bị côn th*t to lớn đụng vào, quy đầu dã tính dữ tợn bị ◗â-ⓜ dịch róc rách chảy xuống làm cho ướt nhẹp, cái miệng nhỏ phun nước từng chút từng chút một chủ động muốn nuốt vào gậy nóng thô to.
côn th*t to lớn nhịn không được chui vào một tấc, bị nhục huyệt đói khát nóng nảy 𝖐ẹ*ρ 𝖈♓*ặ*t lấy, thật chặt.
"Ngoan, đừng 🎋ẹ●🅿️ ↪️ⓗặ●ⓣ như vậy..." Trên trán Lục Diễm lăn xuống mồ hôi ẩn nhẫn, kiềm chế 𝒽.𝖆.𝖒 𝐦uố.𝖓 xúc động muốn đ·â·〽️ hết nguyên cây vào lỗ nhỏ.
Nhưng Trình Niệm Niệm dường như ngại anh kiềm chế không đủ vất vả.
Hai chân vòng qua eo anh như muốn nuốt vào côn th*t đang trì trệ không vào, giọng nói mề*𝖒 𝐦*ạ*ı nhẹ kêu tên của anh
"Ưm... Lục Diễm... Tiến vào đi..."
Huyệt Thái Dương Lục Diễm căng thẳng, đôi mắt đỏ lên, chịu đựng rút côn th*t ra khỏi thịt huyệt dính nhớp 🎋●ẹ●ⓟ 𝐜𝒽ặ●𝖙 một tấc cũng không tha, sau đó xoay người đi tới khoá cửa phòng lại.
Anh quay đầu lại, 🌜·ở·ı 🍳·ⓤ·ầ·𝓃 lót trên người ra, trần như nhộng, mồ hôi lướt qua cơ bụng rắn chắc, gân xanh trên côn th*t thô dài đứng thẳng bại lộ.
Trình Niệm Niệm theo bản năng cảm thấy nguy hiểm,
Sau đó đột nhiên bị bàn tay ⓝ●ó●n●𝐠 𝐛ỏ𝐧●ⓖ bắt lấy hai luồng nhũ sóng đong đưa trước 𝐧●🌀ự●𝒸, hai chân bị đặt trên hông của ai kia, anh không quan tâm đến phản ứng của cô, hoa huy*t nhỏ hẹp lập tức bị một cây thiết nóng thô cứng đâ_𝖒 mạnh vào: "Ư... A..."
Lục Diễm không chút khách khí há mồm cắn lấy cái cổ đang ngẩng cao, 𝖑.❗.ế.𝖒 láp da thịt non mềm sau vành tai nhỏ của cô, thân dưới đẩy thật mạnh vào chỗ sâu bên trong hoa huy*t mà đ-â-〽️ tới đỉnh.
Giọng nói thô vang lên bên tai cô: "Có đủ hay không, anh vào sâu thêm chút nữa nhé?"
Cái nơi ⓜề-𝖒 ɱ-ạ-ℹ️ kia bị anh không ngừng đâ-〽️ hư.
"Ưm... a... Quá sâu..."
Mỗi một tấc nếp uốn trong tiểu huyệt đều 𝖘●ư●ớ●𝐧●🌀 đến ⓡⓤ-𝖓 𝖗ẩ-🍸, ◗â·Ⓜ️ dịch nóng hổi dính trên côn th*t càng ngày càng sưng to, côn th*t gần như dính chặt vào lỗ nhỏ.
Lục Diễm xoa bóp vú của cô, côn th*t phía dưới bị tao huyệt của cô cắn chặt, không nhịn được đâ-Ⓜ️ ⓥ-à-ο tử cung bên trong.
Đột nhiên anh nghe được tiếng bước chân đi lại bên ngoài, duỗi tay che lại cái miệng nhỏ đang 𝓇-ê-𝐧 𝓇-ỉ, âm thanh trầm thấp nói nhỏ với cô: "Hừ, có người."
Cả người Trình Niệm Niệm đều khẩn trương hết lên, tiểu huyệt xoắn chặt đến kỳ lạ.
Lục Diễm bị cô cắn chặt muốn điên rồi, tay đặt lên bụng nhỏ hơi phồng lên của cô, nguyên cây côn th*t đâ*Ⓜ️ 𝐯à*🅾️, tiến vào càng sâu hơn, quy đầu căng phồng 🌜·ọ 𝖝á·𝖙 từng đường thịt trên vách tường huyệt.
Trình Niệm Niệm mẫn cảm bị anh đ*â*ɱ đến cả người tê dại, hạ thân bị một cây côn th*t thô cứng đâ*ⓜ ra đ*â*m 𝐯à*🔴 làm rối loạn suy nghĩ của cô, cô nhịn không được cắn bàn tay đang che miệng mình lại kiếm chế lại tiếng 𝖗ê·𝐧 𝓇·ỉ không thể kêu ra.
Lục Diễm nghe được tiếng bước chân đã đi xa thì liền 𝐡𝖚*n*𝐠 𝐡ăⓝ*🌀 hướng vào trong thọc một chút.
Thịt huyệt trong cái miệng nhỏ giống như phát ◗-â-𝖒 cắn lấy anh, cái miệng nhỏ phun ra 𝖉.â.ɱ thuỷ ռó𝖓-𝐠 🅱️ỏ𝐧-𝖌 tưới ướt côn th*t, quy đầu thì bị hoa huy*t ⓛ❗ế-ⓜ m-ú-𝖙 như muốn tuôn ra một túi đầy t_𝒾n_h ◗ịⓒ_♓.
Cuối cùng anh gầm nhẹ rút côn th*t đang chôn sâu ra, bắn hết ✞𝒾●𝓃●𝒽 ◗●ị●🌜●♓ lên cửa huyệt giữa hai chân.
hoa huy*t 𝐧óп·ɢ 𝒷·ỏⓝ·🌀 từng chút co rút lại cao trào, 𝐝â_m dịch mị hoặc loạn xạ chảy đầy trên bắp đùi.
Lục Diễm ♓·ô·п lấy cổ của cô, chọc đến cô r*⛎*ⓝ r*ẩ*🍸.
"Về nhà."
← Ch. 24 | Ch. 26 → |