Sắc tình mê hoặc
← Ch.20 | Ch.22 → |
Edit by Kiera
Trình Niệm Niệm trốn ở trong phòng chọn trái chọn phải, nhìn chằm chằm hai cái nội y ít vải trên tay mình mà tim đập thịch thịch thịch nhưng tiếng đập cửa đã đánh gãy sự do dự của cô.
"Muốn anh đi vào giúp em mặc không?"
"Không... Không cần!"
Trình Niệm Niệm lúng túng tùy tiện cầm lấy một bộ mang sắc đỏ thắm, thoạt nhìn có vẻ là vải nhiều nhất, sau đó cô tròng lên mới phát hiện...
Vải nhiều có ích lợi gì! Nó xuyên thấu nha!
Vẻ mặt cô giống như đưa đám muốn cởi ra mà nào đâu biết rằng Lục Diễm đã mở cửa chuẩn bị tiến vào, Trình Niệm Niệm đành phải che lại trước ռ.𝐠.ự.↪️, mặt đầy đỏ bừng bất an nhìn Lục Diễm đang đi vào phòng.
Lục Diễm đi vào tới liền cảm thấy nóng rực, hai tay của cô gái nhỏ giao nhau ở trước n-ɢ-ự-𝒸 ngăn chặn đi một mảnh cảnh xuân, lại còn nửa che nửa lộ càng thêm trêu chọc người.
Dảy ruy băng mỏng màu đỏ thắm vòng qua xương quai xanh lồi lõm, cùng màu với dấu ♓*ô*𝖓 như ẩn như hiện trước 𝖓g●ự●𝖈.
Vân vê đến cái ⓔ·o ✞·𝐡·0·ⓝ, nhìn vào hai đôi chân thon dài đang kép lại.
Quần chữ Đinh (丁) tinh tế như muốn thít chặt yết hầu của Lục Diễm.
Đôi chân nhỏ trắng nõn của cô quấn vào nhau trông có vẻ bất an, Lục Diễm bối rối đi về phía trước khiến Trình Niệm Niệm không thể không lui về phía sau, thối lui đến ven tường, hai cánh tay chống trên ⓝ-🌀-ự-🌜 phập phồng của anh.
Anh bị cánh tay ai kia chặn lại, Lục Diễm nhịn không được thầm mắng một tiếng, 𝒸·𝖍ế·𝐭 tiệt.
Vải lụa mỏng manh gắt gao bọc lấy nhũ hoa trắng bóng, tạo ra một rãnh sâu ở giữa, lộ ra hai đầu v* anh đào nửa ẩn nửa hiện, da thịt cô gái nhỏ vốn là trắng nõn bây giờ mặc lên bộ nội y trong suốt này lại càng thêm mê người.
Lục Diễm lập tức cúi đầu ngậm lấy đầu v* bị đè ép, đầu lưỡi khiêu khích, hơi thở càng thêm 𝓃_ó_𝓃_𝖌 🅱_ỏ_n_🌀: "Tiểu yêu tinh..."
Ngón tay câu lấy quấn lót chữ Đinh (丁) không thể che được hoa huy*t, dễ như trở bàn tay đã đụng tới cửa hoa huy*t đã một mảnh lầy lội.
Anh buông tha đầu v* bị 🦵𝐢ế.〽️ trở nên cưng cứng, 𝖒ú·𝐭 thật mạnh một cái vào môi cô: "Ướt lúc nào, hả?"
Một ngón tay không đủ, anh lại thêm một ngón nữa ⓒắ*ɱ 𝖛*à*ο hấp thụ tầng tầng nhiệt nhiệt nơi hoa huy*t ẩm ướt hơi sưng.
Trình Niệm Niệm bị khiêu khích làm cho trong ✝️●hâ●п ✝️𝒽●ể phiếm lên một trận hư không, eo và Ⓜ️ôⓝ·g không ngừng cọ về phía trước, kêu ra tiếng: "Ưm.. Lúc anh nói anh cứng rồi."
Lục Diễm nhịn không được cúi đầu nhìn xuống, hai mảnh tiểu thịt môi ẩm ướt dính ԁ-â-〽️ thuỷ phun ra nuốt vào ngón tay của anh, ánh mắt sáng quắt đánh vào nơi bị cắm kia, mang theo độ ấm làm Trình Niệm Niệm nhịn không được co rụt lại một chút.
Tiểu huyệt hướng về phía trước phun ra một ngụm ◗_â_ɱ dịch, lộ ra một đoạn đốt ngón tay bị tưới ướt mà trở nên bóng loáng, tiểu yêu tinh đưa ⓜô*n*ɢ nhỏ cùng tao huyệt hướng về ngón tay đang ✌️*υ*ố*t ✅*𝐞 mình, từng chút từng chút giống như cái miệng nhỏ cực kì đói khát.
Mẹ nó, tiểu huyệt đã sưng lên rồi còn đi câu dẫn.
Lục Diễm nhìn cô lâm vào tình dục mị hoặc làm cổ họng liền phát ngứa, dùng sức cắn cô, hạ lưu 𝐦*ú*† lấy môi dưới của cô.
Anh lại đưa một ngón tay cấm vào nơi sưng đỏ kia, đ·â·Ⓜ️ 𝖛à·𝖔 tiểu huyệt của cô, đầu lưỡi bắt chước ⓖ●𝖎●𝒶●𝑜 ⓗợ●𝓅 tình sắc ở trong miệng cô thọc vào ⓡú_t 𝓇_🅰️, khóe miệng tràn ra nước bọt chảy xuống cổ tinh tế đang ngước cao.
Anh cởi khoá quần xuống, giải phóng côn th*t căng chặt sưng to, nó nhếch cao lên chống trên eo của cô, quy đầu tràn ra 𝖙-ı-𝐧-𝐡 🅓ị↪️-𝖍 🌜-ọ ❎-á-t làm trơn trượt một mảnh.
Nghĩ đến việc ngày hôm qua anh làm cô có chút tàn nhẫn, ngón tay 𝒸ắ-m ☑️-à-𝖔 cũng đã có chút sưng, hôm nay lại muốn cô, anh sợ cô gái nhỏ này sẽ chịu không nổi.
Lục Diễm nắm lên tay cô đặt lên côn th*t sưng to như sắp 𝓃*ổ t*υ*ռ*ⓖ của anh, tay nhỏ hơi lạnh 𝖛⛎·ố·ⓣ ν·e gân xanh nổi trên thân gậy, ⓢ●ℹ️ế●т 𝖈●♓●ặ●✝️ hàm dưới ɢợ_i 𝒸_ả_Ⓜ️ của anh.
"Niệm Niệm... Giúp anh."
Anh cầm lấy tay nhỏ vuốt từ gốc rễ thân gậy đi thẳng tắp lên quy đầu, cho cô ☑️𝐮-ố-✞ 𝐯-𝖊 từng tất một côn th*t dữ tợn của mình, anh còn ở bên tai cô nói nhỏ dạy cô giúp mình an ủi như thế nào để b·ắ·n ti·𝐧·♓.
"Cứ động như vậy... sao?"
Trình Niệm Niệm bị anh ⓓ●ụ 🅓●ỗ không kiềm chế được ⓡê·𝐧 𝓇·ỉ dụ hoặc, nghe lời anh 𝐯⛎-ố-✞ ѵ-𝐞 lên xuống, côn th*t trong tay nhảy dựng lên, càng thêm phỏng tay.
"Đúng... Ngoan... Lại dùng lực một chút."
Lục Diễm không thể cưỡng lại được khi nghĩ cô gái nhỏ giúp mình ѵ_υố_t ⓥ_3 côn th*t, thật muốn bắn đầy ⓣı𝐧·♓ ⓓ·ị·↪️·h lên người cô, âm thanh gầm nhẹ trầm thấp đè nén không được.
Vùi đầu vào bên cổ cô 𝐥-𝒾-ế-ɱ láp, ⓔ.𝐨 ✞.𝒽0.𝖓 động đậy, đ-â-𝐦 quy đầu vào lòng bàn tay non mềm của cô, khiến lòng bàn tay cô xoa nắn quy đầu trướng đến đỏ tím.
Lòng bàn tay tinh tế lướt qua nơi mẫn cảm của anh, đầu ngón tay thon dài mò vào lỗ nhỏ đang mở to trên quy đầu, làm anh sung sư.ớ𝐧.ɢ đến mức không kìm được 🎋♓0.á.1 c.ả.m phun ra một chút т𝐢𝐧●𝖍 ⓓị●c●♓.
Lục Diễm bị tay nhỏ của cô làm cho một trận tê dại đến tận xương, liền há miệng ra cắn lên tiểu thịt non trước mắt, 𝐥●i●ế●Ⓜ️ lông tơ tinh tế trên vành tai nhỏ.
"Niệm Niệm thật ngoan..."
Trong tay của Trình Niệm Niệm bị đ.â.ⓜ đến ướt dầm dề, không khí 𝖍.🅾️.🅰️.п á.ℹ️ d.â.m hoặc đến mức hạ thân của cô chịu không nổi căng thẳng 🎋ẹ_🅿️ 𝒸𝒽ặ_✞ lại, khiến cho ngón tay của anh cắm ở trong bị ướt đẫm một mảnh còn phát ra tiếng nước òm ọp.
Tiếng nhỏ như vậy thực sự kêu lên...
Lục Diễm cắn xuống đôi môi làm cô không thể thở khiến cô hàm chứa hút chặt đầu lưỡi tiến vào của mình.
Sao cô ấy có thể mềm như vậy, non như vậy, như vậy... ↪️h-ế-† tiệt
Trình Niệm Niệm bị mất phản ứng đáp lại 𝐦●ú●ⓣ l●ư●ỡ●ⓘ của anh, kích động đến làm ngón tay càng đâ●Ⓜ️ thật mạnh thật sâu vào tiểu nộn bức mà moi lộng, côn th*t dữ tợn h-⛎-𝐧-ɢ 𝖍-ăп-🌀 đ.â.𝖒 về phía trước trong lòng bàn tay cô.
Nơi tư mật của bọn họ đều nằm trong tay đối phương bị cả hai đ·â·Ⓜ️ cùng 𝐯.⛎ố.𝐭 ✔️.𝐞 ◗â_𝐦 loạn đến cực điểm, ◗●â●𝐦 dịch giàn giụa.
Nghĩ đến việc nộn huyệt gắt gao hàm chứa chính là côn th*t thô cứng của mình khiến cho Lục Diễm hận không thể muốn cắm hết cả bàn tay vào, đùa bỡn 𝖐*íc*♓ ⓣ*𝒽íc*♓ tiểu thịt hạch cứng rắn.
Ngón tay anh cũng di chuyển vòng quanh vách động tìm tiểu thịt mầm nhô lên, tàn nhẫn bóp lấy chỗ mẫn cảm đó còn chọc mạnh làm huyệt thịt 𝖗⛎-ռ 𝐫ẩ-𝓎 ş_ⓘế_𝖙 ↪️_hặ_ⓣ hơn.
côn th*t sưng to không chịu nỗi khi đột nhiên bị nắm chặt như vậy, ⓡ_u_n rẩ_𝓎 bắn ra từng đợt ⓣ𝐢·п·𝖍 ԁ·ị↪️·♓, dính đầy trên lòng bàn tay cùng eo của Trình Niệm Niệm.
Cô ↪️ắ-п m-ô-ⓘ anh, tiểu thịt mầm bị ai kia bóp run lên, hoa huy*t co rút lại г𝐮·ⓝ 𝓇ẩ·𝐲 phun ra ⓒự●𝒸 𝖐●ⓗoá●❗.
← Ch. 20 | Ch. 22 → |