Đâ*ⓜ hỏng
← Ch.11 | Ch.13 → |
Edit by Kiera
Trong căn phòng tối tăm mờ ảo, hai 🌴.hâ.𝖓 ⓣ♓.ể đang quấn lấy nhau trên chiếc giường lớn.
Màu đồng lúa mạch đè nặng nõn nà, cứng rắn trên ướt mềm, con dã thú cuối cùng cũng đã thoát được cái lồng giam mà không cần nghe câu trả lời, h⛎𝐧-ⓖ ⓗ-ă-ⓝ-ɢ mà vồ lấy con mồi xinh đẹp.
côn th*t cứng ngắc bị chân nhỏ dẫm khiến nó lướt qua mắt cá chân, đ·â·𝖒 đến phần bên trong giữa hai đùi căng chặt, tạo ra một màu tím đen trên quần lót.
Đầu lưỡi anh dính nướt bọt 𝐥1ế-Ⓜ️ lấy cái rốn nhỏ phía trên ba tấc của hoa huy*t, dùng bàn tay to lôi kéo cái quần lót.
Rốt cuộc, thịt dán thịt, côn th*t cực nóng ⓒ·ọ ×á·т trên hoa huy*t 𝖒_ề_ɱ Ⓜ️ạ_ı, làm hoa huy*t bị nóng đến гυ·ռ 𝓇·ẩ·y mấp máy, 𝒹â.ⓜ dịch tràn ra trơn trượt một mảnh.
Người đang phát sốt đến ⓝ●óп●🌀 ⓡ●🅰️●𝖓 cả người cùng côn th*t cũng 𝓃*ó*𝖓*𝖌 🅱ỏ*𝓃*🌀 nốt, đang dùng tay cầm côn th*t từng chút từng chút lướt qua hoa huy*t đầy ԁâ*ⓜ thuỷ, anh cọ qua tiểu đậu mầm mẫn cảm đang nhô lên, sung 💲*ư*ớ*𝐧*𝖌 đến mức làm cô không khỏi kêu lên: "Ưm a... Nơi đó... Không cần..."
"Nơi nào?" Giọng nói trầm thấp của anh vang lên.
Anh dùng sức ấn mạnh vài cái: "Nơi này sao?" Ngay lập tức tiểu đậu mầm của cô liền run ⓡⓤ●ռ г●ẩ●𝖞 rẩy.
T_𝖍_â_ռ 𝐭h_ể cô chưa từng bị đùa giỡn qua bao giờ nên nhịn không được kẹp kẹp hai chân lại, côn th*t sưng to bị kẹp giữa cái miệng nhỏ nhắn đang tràn đầy đ.â.Ⓜ️ thuỷ, hai lưỡi môi hoa ngoan ngoãn hàm chứa quy đầu to lớn, môi â·Ⓜ️ ⓗ·ộ đầy đặn của cô ngậm lấy quy đầu đang tiết ra ⓣ-ⓘ𝐧-𝐡 ԁị𝒸-♓ trắng đục, cái miệng nhỏ ԁ·â·m đã𝓃·ℊ phía dưới vừa cắn vừa ♓.ô.n quy đầu của anh.
Lục Diễm bị cắn đến tê dại, người dưới thân dùng cái miệng nhỏ nhắn phía dưới ngoan ngoãn hàm chứa anh, cho anh đâ-𝐦, làm cho côn th*t vừa nóng vừa sưng lên có vẻ dữ tợn, mồ hôi lướt qua cái eo rắn chắc, côn th*t dưới thân không ngừng va chạm.
"Anh a... Lục Diễm... Lục Diễm..."
Trình Niệm Niệm chỉ có thể bất lực kêu tên của anh, dưới thân bị đâ.ⓜ đến ⓒ*𝖍*ả*ⓨ 𝓃*ư*ớ*𝖈 lộn xộn, ướt đẫm rối tinh rối mù.
Anh không muốn phân biệt đây là cảnh trong mơ hay là hiện thực nữa, cúi đầu cắn lấy cái cổ tinh tế xinh đẹp đang ngẩng cao.
côn th*t sưng lớn đè ép tiểu huyệt non mềm, từng chút từng chút càng lớn hơn, đuôi mắt đào hoa hồng lên như muốn nứt ra, đột nhiên anh kịch liệt dùng quy đầu thật nhanh đâ●𝖒 ✅●à●𝐨 hoa kính ẩm ướt chặt chẽ, bị vách tường Ⓜ️ề-𝖒 mạ-𝖎 ngậm chặt lấy.
"A á... Đau... Đau quá... anh đi ra ngoài đi..."
Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân muốn vỡ ra, dưới thân như là bị nhét vào một quả cầu thật lớn.
Lục Diễm cũng không chịu nổi, quy đầu mẫn cảm bị giam cầm như là dây thun gắt gao quấn quanh, tao huyệt đầy nước co rút lại hút chặt lấy côn th*t của anh, tận xương loé lên một trận tê dại.
Anh áp xuống 𝐝-ụ-𝖈 ѵ-ọ-𝖓-𝐠 muốn thọc vào г●ú●т г●𝐚, nhẹ nhàng 𝒽ô_п xuống môi nhỏ bị cắn trắng bệch:
"Niệm Niệm... Ngoan"
Ngón tay xoa nắn ở chỗ 🌀ïa-𝖔 ♓-ợ-🅿️ ư·ớ·ⓣ á·✞: "Thả lỏng một chút... Ngoan" côn th*t dưới thân chậm rãi chuyển động κí●𝐜●♓ т●𝖍í●𝒸●h cô.
Trêu chọc 𝒸_ọ 𝐱á_✝️ nơi hoa huy*t, tiểu huyệt xinh đẹp lại một lần nữa trở nên ướ●𝐭 á●t, khe rãnh giữa quy đầu quét qua lỗ nhỏ đang cắn chặt, thịt non ướt nóng quấn lấy côn th*t không ngừng chảy ra d*m thủy, từng tấc một gắt gao tham lam cắn lấy côn th*t.
Anh nhịn không được lại cắm sâu vào một chút, càng cắm càng sâu, đ_â_Ⓜ️ xuyên qua lớp màng mỏng, thô bạo 🌜●ọ xá●✞ mang đến cho hoa huy*t một trận co rút.
"Ưm hừ..."
Những giọt ◗_â_ⓜ dịch ấm áp lại tuôn ra tưới ướt côn th*t n-ó-ռ-𝖌 𝒷-ỏ-𝖓-g, khắp cổ họng anh phát ra tiếng thở dài sung ⓢư.ớ.ռ.ɢ: "↪️*♓*ế*t tiệt, mới vừa 𝐜ắ.ⓜ ✅.à.𝑜 đã..."
Lòng bàn tay tình sắc mà 〽️_ơ_𝓃 t_𝓇_ớ_𝐧 từng tấc da thịt mềm dưới thân, ⓔ.𝐨 ✞.𝖍o.n thao động côn th*t ra vào hoa huy*t giàn giụa 𝒹â.Ⓜ️ thuỷ, nhiệt độ ăn mòn tận xương tuỷ, huyệt thịt phấn nộn dính vào côn th*t màu tím đen rồi bị nó kéo ra, sau đó lại đ·â·ɱ lên, thịt huyệt lập tức 𝐥ï-ế-𝖒 láp lấy mỗi một tấc thân gậy.
Lại tiến sâu thêm một chút, anh thật muốn được ngang tàng trong nơi sâu kín nhất của cô, đú_ⓣ cái miệng nhỏ tham ăn đang cắn cây gậy của anh thêm mấy tấc côn th*t nữa.
"Ư ưm... Từ bỏ... A..."
"Kẻ lừa đảo..."
Anh ⓛⓘế_〽️ ⅼ𝒾●ế●Ⓜ️ hai cái trên cái xương quai xanh nhô lên của cô, ôn nhu 𝖒●ê ɱ●ⓐ●𝖓 mà cắn, côn th*t phía dưới thì ♓.⛎𝓃.🌀 hă.𝖓.ⓖ đ*â*Ⓜ️ 𝖛*à*𝑜, cuối cùng toàn bộ nguyên cây gậy đều c-ắ-𝖒 v-à-🔴 hết, cái lỗ nhỏ trên quy đầu ♓*ô*𝖓 lên một mảnh thịt ɱề●ɱ 𝖒ạ●ï, thân gậy cũng bị 🅓â_ɱ dịch ⓝ_óⓝ_🌀 ⓑỏ_n_𝐠 làm nóng hầm hập.
"Anh a.... . Quá sâu..."
Trình Niệm Niệm cảm thấy bản thân bị anh đâ_m hỏng rồi, xung quanh tất cả đều là h●ơ●ï tⓗ●ở ռ●óռ●🌀 𝓇ự●𝖈 của anh, kín đến không một kẽ hở, thân dưới sắp bị đ·â·〽️ muốn hỏng.
Quy đầu đè ép hoa tâm bị nghiền tễ, khoảng cách không thể tách rời, đây là toàn bộ côn th*t của Lục Diễm chôn sâu trong †·ⓗ·â·ⓝ ✝️ⓗ·ể của mình, làm trong lòng Trình Niệm Niệm ngứa ngáy cùng với tiểu huyệt co rút lại kẹ_𝖕 cⓗ_ặ_✞.
Nguyên cây côn th*t bị thịt non cắn chặt, "Niệm Niệm..." côn th*t lại mạnh mẽ đâ*𝐦 vài cái nữa, đ●â●〽️ đến tận gốc rễ.
"Ưm a... Đừng mà... A..."
Anh trấn an mà 𝐡_ô_ռ xuống khuôn mặt nhỏ đầy ửng hồng, "Ngoan... Đã tốt rồi..." côn th*t càng thêm không khống chế được dùng sức đỉnh làm chỗ sâu trong thịt mềm, từng chút dùng sức, hoa huy*t càng cắm càng mềm, côn th*t nóng rực c_ọ 🔀á_🌴 vách tường huyệt thịt làm nó 𝓇υ_n ⓡ_ẩ_🍸 càng ngày càng nhanh.
Hoa tâm ùng ục phun ra chất lỏng nóng rực sền sệt, bôi lên quy đầu đang mở to, không hề cố tình đè nén d-ụ-↪️ ν-ọռ-ℊ muốn vươn tới, Lục Diễm dùng một tia lý trí cuối cùng 𝐫ú-𝖙 г-ⓐ côn th*t muốn bắn, từng đợt từng đợt bắn tï.ⓝ.ⓗ 🅓.ị𝖈.𝐡 lên cửa hoa huy*t đã bị đâ_Ⓜ️ đỏ.
Hương hoa sơn chi trên người cô trở nên ◗●â●〽️ mị, sau đó Lục Diễm rú-✝️ 𝓇-🔼 khăn giấy lau sơ qua cho hai người rồi nghiêng người ôm lấy 𝐭·𝐡·â·𝖓 𝐭·𝖍·ể ⓜ_ề_𝐦 Ⓜ️ạ_❗ đang lâm vào cao trào ⓡ𝖚●𝐧 г●ẩ●𝖞, ôm chặt, vỗ nhẹ, ⓗô·𝐧 Ⓜ️·ô·1 dỗ dành cô.
Cả người Trình Niệm Niệm giống nhau muốn ⓡụ.n.🌀 𝖗.ờ.❗ hết, mí mắt cô nặng nề, theo bản năng tới gần nguồn nhiệt bên cạnh mình.
Mái tóc đen ư.ớ.🌴 á.† dài đến thắt lưng phác hoạ ra khung cảnh xuân sắc triền miên của cô, hơi thở ngọt ngào vui vẻ quanh quẩn xung quanh hai người, thật lâu không thể tan đi.
← Ch. 11 | Ch. 13 → |