← Ch.4 | Ch.6 → |
Bởi vì chuyện đó, Nhị gia phát hỏa đủ nửa tháng.
Sau lại bởi vì quá bận, hắn cũng quên cả tức giận.
Hiện tại ta cơ bản chẳng thể nhìn thấy Nhị gia, mỗi ngày hắn đều đi rất sớm, về lại muộn, có khi liên tục hai ba ngày mới về ngủ một lần.
Gương mặt vốn được dưỡng trắng của Nhị gia cũng trở nên đen đi không ít.
Chẳng qua, có một điểm biến hóa khiến ta cảm thấy tốt, đó chính là Nhị gia trở nên cường tráng hơn. Thật ra trước đây thân thể của Nhị gia cũng không phải là ốm yếu, nhưng vì bị thương, thân thể xương cốt nhìn yếu đi rất nhiều, bây giờ mới có mấy tháng trôi qua, lưng Nhị gia lại rộng ra, lồng ngực cũng rắn chắc hơn, hai cánh tay cũng tráng kiện không ít.
Có lần Nhị gia về nhà trễ, gọi ta cùng ăn cơm, ta nói để ta lập tức đi dọn bàn, Nhị gia nói không cần, chúng ta cứ ăn luôn ở bếp cũng được. Nhị gia ngồi trên ghế, cầm bát cơm ăn từng ngụm từng ngụm, ta nhìn đến ngây ngốc.
Nhị gia buông bát, như vô ý hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"
Ta vội vàng cúi đầu, Nhị gia nói: "Ngẩng đầu." Giọng nói của hắn rất trầm thấp, thế nhưng không giống như đang tức giận.
Nhị gia hỏi: "Vì sao ngươi lại nhìn ta?"
Đầu óc ta chợt lóe, mở miệng nói: "Nô tỳ thấy, thấy Nhị gia thay đổi."
"Ồ?" Nhị gia ăn cơm no, cả người trở nên lười nhác, hắn nhìn ta, hỏi: "Thay đổi sao?"
Ta đáp: "Chính là không giống với trước đây."
Nhị gia sửng sốt, lập tức nhẹ nhàng đặt tay lên đùi mình, thấp giọng nói: "Đích xác không giống nhau."
Ta biết hắn hiểu lầm, dùng sức xua tay, "Không phải do... không phải do thế."
Nhị gia nhìn ta, không nói gì.
Ta đành cố giải thích, "Nô tỳ nói thay đổi, là... là thay đổi ở những chỗ khác cơ."
Nhị gia hỏi: "Ở đâu?"
Ta suy nghĩ hồi lâu, thốt ra: "Nhị gia đen hơn."
Nói xong ta thật muốn cho mình một cái tát.
Nhị gia sửng sốt, cười ra tiếng, sờ sờ mặt mình, gật đầu nói: "Ừ, đen đi." Hắn lại vuốt vuốt, chạm tới mảnh da chết trên mặt, hắn tiện tay lột bỏ đi, lại nói: "Cũng trở nên thô ráp hơn."
Ta nhìn cái cằm đoan chính, nhìn gương mặt rõ ràng của Nhị gia. Hắn mặc quần áo vải thô, ngang hông đeo đai lưng, chỉ hơi cúi người, vòng eo rắn chắc kia liền khiến quần áo trở nên căng chặt.
Ta chợt bừng tỉnh, cảm thấy người mặc trường sam rộng thùng thình, ôm thiếu nữ xinh đẹp vui đùa trên thuyền hoa bên Tây Hồ năm đó giờ như chỉ tồn tại trong mộng mà thôi.
Trong lúc ta đang sững sờ, Nhị gia nhìn ta, hỏi: "Ngươi cảm thấy, gia nào tốt hơn?"
Giọng của Nhị gia cũng thay đổi, trầm thấp hơn lúc trước, cũng càng trở nên ổn trọng. Có lúc ta sẽ có loại ảo giác, như mình đang hầu hạ lão gia vậy.
Nghe xong câu hỏi của Nhị gia, ta không hề nghĩ ngợi, đáp: "Bây giờ tốt hơn."
Dường như Nhị gia đang khẩn trương vì điều đó, sau khi nghe ta trả lời, hắn thả lỏng bờ vai, vươn tay sờ sờ đầu ta.
"Đi nghỉ ngơi đi."
Ta mơ mơ màng màng đi về phòng ngủ.
Lại qua một thời gian, Nhị gia không ra ngoài mỗi ngày nữa.
Bởi vì mùa mưa dầm dề đã tới.
Lúc đầu ta cũng không chú ý tới, chỉ cảm thấy gần đây Nhị gia thường thích ở lì trong phòng. Sau đó có một lần, ta ra ngoài tiểu đêm, trong tiếng mưa rơi lộp độp, lại nghe thấy trong phòng Nhị gia có động tĩnh.
Ta lặng lẽ tới gần, đứng ở cửa sổ nghe, là tiếng của Nhị gia. Tiếng kêu đó quá đau khổ, thế nên ta nhất thời không biết nên làm cái gì bây giờ.
Ta để ô qua một bên, chọc một cái lỗ trên cửa sổ, nhìn vào.
Trong căn phòng tối đen, Nhị gia co người lại, hai tay ôm chân của mình, trong miệng cắn chăn, gầm nhẹ từng trận.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, gió lạnh thổi vào trong phòng, chợt Nhị gia ngẩng đầu lên.
Dưới ánh sáng lờ mờ, gương mặt hắn hiện lên sự đau đớn, trên mặt giống như bị mắc mưa. Thấy ta, hắn cũng không lấy lại tinh thần, hai mắt rã rời.
Đầu óc ta trống rỗng, quay đầu lại xông ra ngoài. Ta không kịp bung ô, cũng không mặc thêm áo khoác, chạy đến hiệu thuốc, đập cửa rầm rầm.
Tiểu nhị của hiệu thuốc lúc đi ra như muốn đánh người, nhưng nhìn thấy bộ dạng của ta, lại run run lui về sau một bước. Ta biết mình thoạt nhìn cũng không khác gì nữ quỷ là mấy.
Lão lang trung tỉnh dậy khỏi mộng đẹp, tính tình khó chịu, ta quỳ xuống, dập đầu trước mặt ông ấy, nói năng lộn xộn, chỉ biết lặp lại câu cầu xin ông ta, cầu ông ta cứu Nhị gia ta. Nửa nén hương qua đi, cuối cùng ông ta cũng kê phương thuốc, cầm bao thuốc đưa cho ta.
Ta sợ thuốc bị mưa xối ướt, liền bọc vào quần áo mình, chạy như điên về nhà.
Sắc thuốc xong, ta cẩn thận từng li từng tí bón thuốc cho Nhị gia.
Sau đó, Nhị gia vốn trở nên cường tráng trong mắt ta, lại giống như một đứa trẻ yếu đuối, ngã vào lòng ta ngủ thiếp đi.
Hôm sau, Nhị gia đỡ hơn.
Hắn nhìn ta, thật lâu không nói gì.
Tối hôm qua lăn qua lộn lại nhiều lần như vậy, quần áo ta đến giờ vẫn còn ướt, tóc dán từng vạt trên da đầu, đầu gối và trán bùn máu lẫn lộn.
Có lẽ do vết thương, mắt Nhị gia hơi đỏ hoe.
Hắn vẫy vẫy ta, thấp giọng nói: "Tới đây."
Người ta dơ dáy muốn chết, không dám đi qua, đành nói với Nhị gia, ngài để nô tỳ đi thay đồ trước đã.
Nhị gia nhìn ta, đôi môi phát run, cuối cùng lại gật gật đầu.
Càng lúc ta càng không hiểu Nhị gia.
Sau đó, Nhị gia khỏi bệnh rồi, con người lại bắt đầu trở nên linh hoạt.
Lúc này, Đại gia cũng đã trở về.
Đại gia lúc trở về còn thảm hại hơn nhiều so với Nhị gia khi bị thương. Hắn được Nguyên Sinh dìu, tiều tụy đi vào nhà. Ta bị hoảng sợ, Nguyên Sinh kéo ta qua một bên, nhỏ giọng nói: "Đại gia bị người ta lừa, tiền vốn bị lừa hết không còn gì cả."
Nói xong, hắn nhìn chung quanh, kỳ quái nói: "Ôi? Sao trong nhà lại thêm nhiều thứ thế này?"
Ta không nhịn được thẳng sống lưng, nói: "Nhị gia mua!"
Nguyên Sinh thất kinh.
Ta đem sự tình mấy tháng nay kể lại với Nguyên Sinh, hai trong mắt của Nguyên Sinh trừng đến nỗi thiếu chút nữa là rơi ra ngoài. Vừa định nói gì đó, Nhị gia từ bên ngoài trở về, thấy ta và Nguyên Sinh đứng trong góc nói chuyện, trong nháy mắt mặt hắn tái đi.
Ta vội vàng vỗ vỗ tay Nguyên Sinh, ý bảo chủ tử tới, đừng nói chuyện nữa.
Nhị gia nhìn thấy xong, mặt lại càng thêm tái.
Thế là hậu quả của việc nói chuyện phiếm sau lưng chủ tử chính là, buổi tối Nguyên Sinh không có cơm ăn.
Vì sao ta lại có?
Ta cũng không biết.
Nhị gia biết Đại gia bị lừa, sắc mặt cũng khó coi, hắn kêu Đại gia vào phòng, nói chuyện cả một buổi sáng.
Lúc đi ra, thái độ nói chuyện của Đại gia với Nhị gia giống như trước đây khi nói với lão gia vậy.
Ta đứng xa xa nhìn, Nhị gia mặc dù thấp hơn người khác một nửa, thế nhưng ta vẫn cảm thấy người chúng ta cần ngửa đầu nhìn chính là Nhị gia.
Sau đó, Đại gia liền ở nhà, đổi lại là Nhị gia đi ra ngoài.
Cứ như vậy, hắn đi suốt hai tháng.
Dần dần, trong nhà cũng phát sinh biến hóa.
Vào cuối năm, chúng ta chuyển sang nhà mới, mặc dù không lớn bằng Dương phủ trước đây, nhưng cũng rộng rãi thoáng mát không ít, lại có thêm không ít hạ nhân, chỉ tiếc lúc chuyển nhà, lại không có Nhị gia.
Không biết lúc đi Nhị gia đã nói gì với Đại gia, Đại gia lại không cho ta làm việc, trái lại thường xuyên cho ta rất nhiều đồ mới.
Nguyên Sinh nói: "Ngươi hết khổ rồi."
Ta không hiểu như thế là có ý gì.
Lại sau đó, Nhị gia trở về một lần, nhưng lại vào ban đêm, trời còn chưa sáng liền đi. Sau khi ta thức dậy, Nguyên Sinh nói với ta, Nhị gia đợi ở trong phòng ngươi một đêm.
Ta không biết vì sao Nhị gia lại không gọi ta dậy.
Lại qua hơn nửa năm, Nhị gia lại trở về.
Lần này trở về, toàn bộ thành Hàng Châu đều bàn luận về Nhị gia.
Bọn họ gọi Nhị gia bằng một danh hiệu - "Một nửa tài thần".
Ta nghĩ tài thần thì tài thần là được rồi, vì sao còn thêm một nửa vào.
Chẳng qua đối với chuyện này Nhị gia cũng không hề quan tâm.
Lúc hắn trở lại chính là cuối thu, ta đang quét dọn viện. Mặc dù quản gia không cho ta làm việc, nhưng ta vẫn nhớ kỹ bổn phận của mình là một nha hoàn, mỗi ngày đều phải làm việc mới có thể đi ngủ. Ta quét lá cây rụng trên mặt đất, quay đầu lại, đã thấy người ngồi trên ghế đá ở đằng kia.
Ta cũng không biết Nhị gia ngồi đây từ lúc nào, thậm chí trong tay còn cầm một bình trà.
Hắn mặt một chiếc áo trong bằng tơ lụa, bên ngoài là áo choàng màu đen, tóc bó cao, trên ngón cái mang một nhẫn ngọc bích xanh lục, mặc dù vô cùng đơn giản, nhưng lại quý khí không nói nên lời.
Ta nói: "Nhị gia ngài đã về rồi."
Hắn nhàn nhạt ừ một tiếng, vẫn cứ nhìn ta.
Ta nhìn chung quanh, nói: "Nô tỳ đi tìm quản gia."
Hắn không cho ta đi, nói với ta: "Tới đây."
Ta đi tới, Nhị gia nhìn cái chổi trong tay ta, hỏi: "Đây là cái gì?"
Thì ra Nhị gia vẫn còn thích hỏi mấy cái vấn đề này.
Ta nói: "Là cái chổi."
Nhị gia hời hợt nói, "Ném đi."
Không thể ném lung tung trước mặt chủ tử, ta liền đem chổi để qua một bên. Sau đó cung kính đứng ở bên người Nhị gia.
Nhị gia trên dưới nhìn ta một phen, mới nói: "Tối nay thay bộ đồ khác, cùng gia ra ngoài."
Ta nói dạ.
Đợi đến tối, khi ta đứng trước mặt Nhị gia, Nhị gia sắc mặt cứng ngắc nói với ta: "Ta không có bảo ngươi phải thay từ bộ đồ rách rưới này sang bộ đồ rách rưới khác."
Ta a một tiếng, do dự định quay về thay lại, Nhị gia xua tay nói: "Khỏi cần, đi thôi."
Bên Tây Hồ vô cùng náo nhiệt, ta nhìn từng chiếc thuyền đẹp đẽ trong hồ kia đến ngây người, Nhị gia dẫn ta đi lên một cái lớn nhất trong số đó. Còn chưa lên thuyền, bên trong đã có người ra nghênh đón, cười đến mắt cũng chẳng thấy đâu.
"Ai ôi, Nhị gia, chúng ta trông ngài mãi đây." Vài người nghênh Nhị gia vào thuyền, ta theo ở phía sau.
Đây là lần đầu tiên ta lên thuyền hoa đấy, bên trong sa hoa lại sáng rực, bày đầy trang sức vàng xanh rực rỡ. Trong thuyền kê hai cái bàn, có không ít ca cơ xinh đẹp đang đánh đàn ca hát.
Ta liếc mắt một cái, nha hoàn sai vặt trong thuyền đều đang cung kính đứng một bên, ăn mặc tuyệt không hề lôi thôi lếch thếch.
Rốt cuộc ta cũng biết vì sao Nhị gia lại bảo ta đi thay quần áo, lại lại khiến hắn mất mặt nữa rồi.
Mặc dù mất mặt, nhưng bổn phận nha hoàn thì cũng phải hoàn thành, ta đứng vào hàng với nha hoàn sai vặt khác, cung kính cúi đầu chờ gọi.
Lúc ta nhìn qua, lại thấy mấy tiểu nha hoàn bên cạnh nhìn ta đầy kỳ quái.
Quả nhiên, ta không thích hợp xuất hiện ở đây mà. Ta có chút áy náy nhìn về phía Nhị gia, đúng lúc đó Nhị gia cũng đang nhìn ta, ánh mắt hắn rất kỳ quái, dường như đang nói, ngươi đến đó làm gì vậy.
Hắn nhấc tay lên, "Tới đây."
Ta không còn cách nào khác, đi ra đứng ở phía sau hắn.
Nhị gia vẫn chưa chịu xong, còn vỗ vỗ vị trí bên cạnh hắn.
Ta không hiểu.
Nhị gia ngay cả thở dài đều lười làm với ta, một nam tử ở bên cạnh biết sát ngôn quan sắc, liền vội vã cười nói với ta: "Hầu cô nương, mau ngồi xuống đi."
Hầu cô nương?
Ta đờ mặt ngồi xuống.
← Ch. 4 | Ch. 6 → |