Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan - Chương 41

Nhặt Được Ông Xã Sĩ Quan
Trọn bộ 57 chương
Chương 41
0.00
(0 votes)


Chương (1-57)

Siêu sale Shopee


Dịch Thiển Mặc đi lên trước muốn kéo tay áo Diệp Dực, nhưng lại thu trở về. Nếu như nói những năm chung sống cùng anh còn không thể hiểu rõ ý nghĩa từng động tác nhỏ của anh thì đâu phải, Dịch Thiển Mặc cúi đầu đỏ vành mắt, anh chưa bao giờ nóng nảy cùng tức giận một lúc, sự quan tâm của anh đối với người trước mặt đã vượt qua giới hạn bình thường rồi.

Có lẽ ban đầu thật sự không nên rời khỏi anh, hôm nay lại hối hận cũng chỉ để bị người ta khinh thôi.

Diệp Dực hít sâu một hơi, tâm tình nóng nảy trong lòng giống như chàng trai trẻ hai mươi tuổi đầu, Diệp Dực cố gắng cảm thụ lại tâm tình năm đó Dịch Thiển Mặc rời đi, nhìn về phía Vạn Uyển, giống như mất mát nhiều hơn.

Điện thoại di động vẫn còn đang vang, lúc Vạn Uyển chuẩn bị nghe thì bị Diệp Dực đoạt mất, cau mày nhìn anh, "Tôi nói, anh cũng đều hiểu rồi."

"Nghe điện thoại trước đi" Diệp Dực trả điện thoại cho Vạn Uyển, giọng nói có chút bất đắc dĩ

Vạn Uyển bình thản đi đến bên cạnh anh tiếp nhận điện thoại, nói mấy câu đơn giản với Lộ Ninh rồi cúp điện thoại, chuẩn bị đưa tay ra bắt taxi, lại bị Diệp Dực ngăn cản, Vạn Uyển cả giận, chỉ chỉ Dịch Thiển Mặc vẫn đứng ở phía sau, "Cô ta còn ở đằng kia đấy!"

Lúc này Diệp Dực đã khôi phục bình tĩnh, bình tĩnh nhìn thẳng vào mắt Vạn Uyển, đối với kiên cường của mình, cho tới bây giờ Diệp Dực cũng không định nhượng bộ, "Em để ý quá khứ của anh"

"Đúng, không chỉ là quá khứ, tôi còn để ý tương lai của anh." Vạn Uyển lục túi văn phòng phẩm trong túi xách, ném cho Diệp Dực, "Ít giả mù sa mưa dẫn tôi đến chỗ của anh và tình cũ, dầu gì Vạn Uyển tôi, cũng không cần anh tới đùa bỡn."

Diệp Dực nắm chặt hai quả đấm, túi giấy bị Vạn Uyển vứt nện vào cổ, vật bén xẹt qua cổ, một dấu đỏ hiện ra, Vạn Uyển có chút kinh hãi, quay mắt đi không nhìn, "Đây cũng là bản thân tự chuốc lấy."

"Anh chưa từng có loại ý nghĩ này." Diệp Dực chậm rãi mở miệng.

Dịch Thiển Mặc đứng ở sau lưng Diệp Dực, rõ ràng thấy được sống lưng anh cứng ngắc, trong lòng một mảnh thê lương, anh đã hoàn toàn buông tay, duy nhất còn lại chính mình vẫn hi vọng nhận được chút tình thương hại từ anh, Dịch Thiển Mặc hít mũi, nơi xa một chiếc xe treo cờ đang lái tới phía bên này, cô đi lên trước nhặt tòan bộ đồ vật trên mặt đất lên, thả vào trong tay Diệp Dực, "Diệp Dực, anh không thể bỏ qua lần này nữa, Vạn Uyển là một cô gái tốt."

Diệp Dực cứng ngắc quay đầu lại, khóe mắt nhìn thấy Vạn Uyển thừa dịp không ai ngăn lên một chiếc taxi, muốn đi tới kéo đã không kịp rồi, bất đắc dĩ mà vỗ trán gật đầu, "Cái này, em nên đưa cho Tả Diệc." Diệp Dực đem cái hộp kể cả phong thư trong túi giao trả cho cô, "Cần phần tâm ý này của em chính là cậu ấy." Diệp Dực vô ý liếc mắt nhìn xe dừng lại cách đó không xa, người trong xe làm cho anh có chút giật mình, nhíu mày, vẫn là cúi người đem túi của Dịch Thiển Mặc sửa sang lại rồi mới đi.

Dịch Thiển Mặc sững sờ nhìn đồ trong tay, giấy viết thư lộ ra một góc, 'Dực, liền ích kỷ một lần, chờ em được không?', cuối bút tích thanh tú là một chuỗi chữ viết cứng cáp, 'Thiển Mặc, nhìn người nhiều hơn một chút. '

Dịch Thiển Mặc che miệng, từ từ ngồi chồm hổm xuống khóc đến co quắp.

Xe dừng cách đó không xa ở cách cô khoảng hai cửa hàng, Tả Diệc ngồi ở phía trước mệt mỏi tựa vào trên ghế ngồi, vết thương trên bả vai lại bị vỡ, máu tươi xuyên thấu qua quân trang, màu ô-liu biến thành màu xanh lá cây, mùi máu tươi tràn ngập cả buồng xe.

Lúc nhận được điện thoại, thì vừa vặn mang theo đội ngũ từ biên giới Vân Nam trở về đơn vị, nghe nói Dịch Thiển Mặc gặp phải phiền toái tìm mình, thể lực nhanh chóng khôi phục lại, lúc lái xe ngay cả đèn đỏ cũng không muốn đợi, hận không thể cướp một chiếc phi cơ lập tức bay đến bên cô. Sao lường được lại nhìn thấy một màn này chứ, một người bình thường đến một câu nói còn lười bố thí giờ sao cảm xúc lại mãnh liệt vậy chứ.

Diệp Dực đi, cô ta hẳn là nên khóc. Vết thương trên bả vai chợt xé ra, Tả Diệc rên lên một tiếng.

Tả Diệc từ trong túi ngực móc ra một bọc viên bi màu trắng, có chứa thành phần thuốc mê mạnh làm giảm đau, cũng không uống nước, cứ thế nuốt xuống.

Cố nén đau, mở mắt, bóng dáng của Dịch Thiển Mặc ngồi xổm xuống xuất hiện ở trong tầm mắt, thuốc phát huy vô cùng nhanh, tầm mắt đã trở nên có chút mơ hồ không rõ, vóc người mỏng manh bị áo lông thật dầy bao lấy, trái cây lăn xuống ở bên cạnh cũng không biết nhặt, Tả Diệc muốn ngồi dậy đi đến ôm cô, cũng tiếc rằng phát hiện một chút hơi sức trên người cũng không có. Miễn cưỡng bấm điện thoại, thanh âm Tả Diệc hàn khàn, " đường XX, tìm người tới đón vợ tôi."

Người bên kia điện thoại hiển nhiên rất là nghi hoặc, chính ngài mới vừa rồi không phải lái xe đi qua sao? "Đội trưởng, muốn chúng tôi đi qua?"

Tả Diệc trả lời, che giấu mệt mỏi lại khôi phục âm điệu bất cần đời, "Thế nào? Vừa được nghỉ phép đã muốn làm phản rồi à?"

Đồng chí trẻ cười hai tiếng ha ha, "Nào có, tôi sẽ phái người tốt nhất đi đón chị dâu!"

Tả Diệc ngước mắt nhìn người bên cạnh một chút, đã tốt hơn nhiều, dừng một chút nhìn như vô tâm nói, "Phái con gái đến đây đi."

"Được rồi, đội trưởng đại phát ghen tức, chúng tôi không chọc nổi" Cậu nhóc cực kỳ mừng rỡ, đã cầm ống nói bắt đầu gào to rồi.

Tả Diệc cúp điện thoại lại nhấn, thanh âm người bên kia điện thoại thuận hậu làm cho lòng người an tâm, "Đội trưởng."

"Lý Thi, trở về với người đẹp rồi hả? Hí......" Thấy Dịch Thiển Mặc đứng lên, lúc Tả Diệc đứng dậy thì đau nên hít một hơi lạnh.

Tay Lý Thi đang bày đũa thì ngừng lại, xoay người cầm áo khoác cùng chìa khóa xe lên, vỗ vỗ Diệp Ngôn đang xới cơm, "Nói cho tôi biết vị trí."

Tả Diệc cười hắc hắc, ý trêu chọc không giảm, "Đủ anh em!"

Lý Thi nhận lấy băng vải Diệp Ngôn đưa, cau mày, "Ít nói nhảm, địa điểm."

"Đường XX, nhanh lên một chút, nếu không liền cúp."

Chờ lúc Lý Thi chạy tới, thì Tả Diệc đã không còn ở trong xe rồi, nửa người tựa vào trên cửa xe cầm một quả táo bẩn ngẩn ngơ, cảm thấy anh ta đến gần mới ngẩng đầu, "Nhanh thật."

Lý Thi tiến lên đem băng vải cùng thuốc giảm đau ném lên trên mui xe, "Mất máu bao nhiêu?"

Tả Diệc sờ sờ động mạch trên cổ, hừ hừ hai tiếng, "Cũng may, chậm một chút nữa thì tệ lắm."

Lý Thi không phải người nhiệt tình, có thể nói, trong thế giới của anh ta, anh em, kẻ địch, lại có vợ. Chuyện của Tả Diệc và chị dâu cho dù không quan tâm cũng có nghe thấy, nhưng chuyện có thể phát triển đến cảnh giới này, cũng rất ly kỳ.

"Đội trưởng" Lý Thi nói, Tả Diệc ngồi ở ghế sau cởi ra nửa bên áo sơ mi băng bó, không chú ý đến anh ta, không chút để ý mà ừ một tiếng, nếu Lý Thi có thể nói ra lời nói quan tâm gì đó mới thật là thiên hạ đại loạn rồi.

"Nhiệm vụ lần tới anh làm được sao?"

Tả Diệc bật cười, quả nhiên là như vậy. Buộc chặt băng vải, uống một viên thuốc giảm đau, ra lệnh Lý Thi lái xe, "Nghỉ ngơi một chút, da thịt đau không thành vấn đề."

Lý Thi ồ một tiếng, lái xe chạy thẳng tới nơi ở tạm thời của bộ đội.

Diệp Dực bắt đầu dùng hết khả năng chỉnh đốn suy nghĩ trong đầu, mỗi một lần nghĩ đến Vạn Uyển, trái tim liền giống bị móng mèo cào một chút, chua nhột khó nhịn. Vuốt vuốt mái tóc ảo não gọi điện thoại cho Đồng Niệm, tiểu đồng chí Đồng lúc này đang ở trong báo cáo chất đống như núi, mồ hôi rơi như mưa, chợt thấy điện thoại riêng của đoàn trưởng, quả thật cho là mình còn chưa tỉnh ngủ, run run rẩy rẩy nhận điện thoại, "Đoàn trưởng."

"Tôi ở trên đường XX, điều xe, đem báo cáo buổi chiều để trên bàn."

Tiểu đồng chí Đồng lệ rơi đầy mặt, tay trái vẫn cầm ống nghe, tay phải đã cầm điện thoại nội bộ lên, chỉ sợ đoàn trưởng mình trở quẻ, "Tôi tới đón ngài ngay."

"Còn nữa... , hôm nay tôi nghỉ, buổi chiều cậu cũng không cần tới." Diệp Dực xoa huyệt Thái Dương cảm giác đau đớn lâm râm, trực giác nói cho anh biết bây giờ đi tìm Vạn Uyển không phải là lựa chọn sáng suốt, thân là một người lính, nhanh chóng giành được đường tắt, khi nào xâm nhập bộ phận địch, đả kích đối tượng như thế nào gần như thành công ngoại trừ chỉ có thể ngủ ăn cơm. Diệp Dực đứng ở bên cạnh xe, mới phát hiện cái chìa khóa rơi vào trong túi xách Vạn Uyển rồi, nhất thời tâm tình thay đổi tốt hơn rất nhiều, cúi đầu cười khúc khích.

Cũng tốt, vô luận như thế nào thì phải trải qua cửa ải này.

Kế tiếp sẽ chờ thu lưới.

Lộ Ninh đứng ở trên ban công nhà mình nhìn Vạn Uyển mất hồn mất vía từ trên xe taxi xuống, tóc tai rối bời, balo mở rộng ra, đáng thương nhìn lên trên tầng nhà cô.

Lộ Ninh nhe răng tỏ vẻ khinh thường, ném cho Vạn Uyển một cuộn giấy nói "Không đấu lại Diệp dực thì thôi đi, rước nhục vào rồi lại đến tìm mình, không thấy mất mặt à?"

Vạn Uyển nhặt giấy lên, nhấn mật mã rồi đi lên.

Cửa thang máy trong nháy mắt mở rộng ra, Vạn Uyển thấy Lộ Ninh mặc một áo ngủ thắt lưng tơ lụa màu đỏ thẫm, tóc thẳng xõa trên bờ vai xinh đẹp, rực rỡ chói người, nhìn lại mình một chút, khóc oa oa.

Lộ Ninh giật giật khóe miệng, nhanh tay nhanh chân lôi Vạn Uyển từ trong thang máy ra ngoài, hàng xóm đối diện đưa đầu ra muốn nhìn đến cùng, bị liếc một cái vội vàng rụt trở về, Lộ Ninh ghét bỏ khiến cho đầu của Vạn Uyển cùng quần áo của mình giữ khoảng cách một cánh tay, "Cậu phải thu lại nước mũi đi, rồi cút cho mình."

Vạn Uyển không thể đồng thời lau nước mắt nước mũi, thút tha thút thít bịt mũi chùi miệng thật là nhếch nhác, "Lộ Lộ, ngay cả cậu cũng bắt nạt mình mình."

Lộ Ninh dựng mày liễu lên, chỉ vào Vạn Uyển, "Đứng yên nơi này!"

Vạn Uyển cũng không dám lỗ mãng, lập tức đứng nghiêm, vẫn không quên hít nước mũi, "Muốn làm gì vậy!!"

"Đem tóc y phục cậu xử lý sạch sẽ rồi mới được phép vào phòng mình." Nói xong từ cửa trước rút cái khăn giấy cho cô, "Động tác nhanh lên một chút, chẳng lẽ còn muốn mình tới phục vụ cậu?"

Vạn Uyển đeo túi sách xong, chải tóc đàng hoàng, Lộ Ninh mắt tinh, vật kim loại loang loáng bị bao mặt bên hấp dẫn ánh mắt, "Đây là cái gì?"

Vạn Uyển nghiêng đầu rút ra cái chìa khóa, suy nghĩ một chút, nhanh chóng vứt xuống một bên, "Đồ xúi quẩy."

Lộ Ninh nhặt lên, vẻ mặt nhạo báng nhìn trong chốc lát, đầu óc nhanh chóng che lấp âm hiểm Diệp Dực một lần, "Vật của anh ta tốt nhất nên giữ cẩn thận, đến lúc đó hai ta cũng chịu không nổi."

Vạn Uyển sửng sốt một chút, tràn đầy cảm xúc gật đầu."Vậy cậu lấy đi."

Lộ Ninh ném đôi dép lê cho Vạn Uyển, đem cô thu xếp ở trên ghế sofa rồi vào phòng bếp, rót ly nước nóng vẫn không quên thêm một miếng chanh ngọt, "Thấm giọng, sau đó nói cho bà chị cậu một chút là chuyện gì xảy ra."

Vạn Uyển ôm cái ly uống một hơi cạn sạch, ngay cả miếng chanh cũng nhai, cuối cùng còn hỏi, "Lộ Lộ, mình đói bụng, chỉ ăn bữa ăn sáng!!"

Lộ Ninh khom người từ trên bàn trà cầm mấy túi bánh bích quy, "Trước lót dạ dày, sau đó chúng ta đi ra ngoài ăn."

Vạn Uyển vừa ném bánh bích quy vừa nói sự thật, đến cuối cùng dĩ nhiên không có khí thế khi đó, chỉ là bình thản thuật lại câu nói kia, ngược lại làm Lộ Ninh nghe đến sửng sốt.

"Nhóc con, cậu đúng là trưởng thành!" Lộ Ninh cảm khái, chớp lấy túi bánh bích quy vừa ném cho Vạn Uyển."Mình cho rằng theo như tính tình hèn yếu của cậu, đụng phải Diệp Dực là cả đời trở thân không được."

Vạn Uyển lau nước mắt, "Ai nói! Mình cảm thấy con người anh ta không tốt!"

Lộ Ninh thật muốn nghe một chút ở bên trong lòng của Vạn người tốt cái gì không coi là người tốt, hướng dẫn từng bước, "Thế nào là người không tốt đây?"

Vạn Uyển suy nghĩ một chút quyết định đẩy hòn than nóng qua tay bạn, "Cậu cảm thấy Diệp Dực được không?"

"Diệp Dực không thể dùng tốt cùng không tốt để hình dung!" Lộ Ninh cảm khái, loại người giống như anh ta, đầu óc thông minh, diện mạo đẹp đã, trình độ học vấn tốt, gia thế tốt, chỉ dùng những từ ngữ dành cho người bình thường để hình dung thì không thích đáng rồi, "Cậu không khoan dung được chuyện Dịch Thiển Mặc sao?"

Vạn Uyển cũng không nghĩ qua vấn đề bao dung hay không này, cau mày do dự, "Anh ấy không thể như vậy, mình không ngại bị anh ấy hô tới quát lui, nhưng mà không thể như vậy!" Vạn Uyển rất kiên quyết biểu đạt ý tưởng trong lòng, nhưng mà đến thời điểm thực sự muốn miêu tả thì lại không tìm được một phương thức thích hợp.

Lộ Ninh chống cằm, từ trên ghế salon cầm lấy điện thoại di động, nhìn chằm chằm màn ảnh trong chốc lát, thích thú sờ sờ đầu Vạn Uyển, "Bên ngoài cờ màu bồng bềnh, trong nhà cờ đỏ không ngã?"

Vạn Uyển có chút ảo não, "Mình không tính là cờ đỏ."

"Diệp Dực kia thế nhưng dính bên cạnh cậu, vậy cậu coi như là cờ đỏ." Nói xong thì bấm điện thoại, thanh âm bên kia ống nói rất vui vẻ, hùng hùng hổ hổ vô cùng bận rộn, "Có rãnh không?" Lộ Ninh cầm ống nghe xa một chút, "Đưa điện thoại của chị dâu cậu cho tôi."

Lý Mạc Nhất cười một tiếng ha ha tìm chỗ an tĩnh tiếp tục nói chuyện, "Tìm chị dâu tôi làm gì?"

"Liên quan đến chuyện tình anh trai chị dâu cậu và vợ tương lai" Lộ Ninh bình tĩnh nói

Lý Mạc Nhất nhanh chóng báo một dãy số, cười vui vẻ giảo hoạt, "Tôi có tham dự một phần, nhớ báo cáo hành động tiến triển."

Lộ Ninh cúp điện thoại, cười như không cười nhìn về phía Vạn Uyển đã ngây người như phỗng, cười có thâm ý khác.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-57)