← Ch.03 | Ch.05 → |
Đây là thời đại mà lễ giáo có thể ăn thịt người.
Nàng biết rõ, bởi vì Mộ Dung phủ có quy mô lớn gấp ba lần so với Hồng Lâu Mộng đã để lại cho nàng quá nhiều dấu ấn rồi.
Khi mới bắt đầu, nàng còn có thái độ thích thú. Triều Đại Yến do Uy hoàng đế sáng lập nên, do ảnh hưởng của huyết thống Hồ tộc, không có nhiều luật lệ cho con gái. Tiểu thư khuê các đi dạo ngoài phố không cần khăn che mặt, ngồi trong xe ngựa mà nhấc rèm cửa lên cũng không phải hành vi không được phép. Bó chân? Chưa từng nghe đến.
Nàng từng mừng thầm vì đây là một xã hội tự do như thời Thịnh Đường, nhưng sự vui vẻ đó đã nhanh chóng bị tiêu diệt.
Cho dù tự do như thế, hôn nhân vẫn phải nghe theo lời cha mẹ, nghe theo lời giới thiệu của bà mối. Nếu dám bỏ chạy thì kết quả cực kỳ đáng sợ.
Lúc ở Mộ Dung phủ, nàng đã nhìn thấy ví dụ máu chảy đầm đìa, cực kì sợ hãi.
Danh dự của dòng họ cao hết tất cả. Người nào cũng chỉ là một chiếc đinh nho nhỏ mà thôi, nếu không hợp với thời đại này thì sẽ bị hủy diệt, không nể tình.
Sở dĩ Mộ Dung Xán an phận, giữ quy củ như vậy, đều là vì Mộ Dung phủ đã xảy ra nhiều chuyện khiến nàng phải cảnh giác, sợ sệt, phải giữ đúng quy tắc.
Nhưng khi gặp phải ông chồng thụ cặn bã kia, nàng luôn mất bình tĩnh.
Thật ra nàng rất khâm phục phụ nữ ở thời đại này, có thể thích ứng nhanh và chuẩn như vậy. Trước khi kết hôn thì chưa từng gặp mặt (hoặc chỉ gặp một lần), lúc động phòng hoa chúc thì chỉ lăn lộn trên ga giường, thế mà đã có thể yêu đến lửa cháy phừng phừng, ghen tuông bùng nổ, mài dao soàn soạt với tất cả thiếp thất thông phòng.
Quá lợi hại, cực kì lợi hại.
Mộ Dung Xán chẳng những cảm thấy bản thân không bằng được, hơn nữa còn là cao tận mây xanh. Nàng thật sự không vươn tới được.
Được rồi, nhóc thụ cặn bã kia trông rất đẹp... Nhưng mà lớp da ngang với lớp quần áo đó có thể làm no bụng ư? Đó chẳng những là một người xa lạ, hơn nữa còn chỉ tầm cấp 2. Kiếp trước và kiếp này cộng lại, nàng tổng cộng đã hơn bốn mươi tuổi rồi, sao có thể hợp ý thằng nhóc chết tiệt kia được? Còn vọng tưởng khói lửa tình ái đẹp đẽ gì chứ...
Thật xin lỗi, mặc dù nàng không phải quân tử, vẫn có việc làm, có việc không làm.
Đối với vị "tướng công" trên danh nghĩa này, cùng với đám thiếp vui vẻ của hắn... Nàng chỉ thấy phiền, rất phiền.
Ví như bây giờ, vết thương của tên nhóc thụ cặn bã đó còn chưa tốt, hắn đã ôm ấp Trương di nương, quần áo không chỉnh tề, lăn lộn trường giường của nàng... Suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu nàng là...
Kéo tai bọn họ, lôi đến phòng huấn luyện, dần cho một trận.
Suy nghĩ thứ hai là, không biết tên nhóc thụ cặn bã đó lăn lộn ở xóm cô đầu [1] có bị bệnh gì không... Và Trương di nương có bệnh truyền nhiễm gì không... Tóm lại, dù có hay không có, nàng cũng không cần chăn giường này nữa.
Dù còn chưa cởi quần nhưng ai biết liệu có nước thấm ra không, rất không vệ sinh.
Nàng còn đang suy tư, đôi uyên ương trên giường kia đã sợ đến run lẩy bẩy. Trương di nương lăn xuống giường, khóc hu hu quỳ xuống, nước mắt rơi như nước mưa, cầu xin van nài, trông rất đáng thương. Nhóc thụ cặn bã thì quỳ trên giường, run rẩy nói, "Nương tử... Xin tha mạng..."
Thất thiếu phu nhân hơi phiền, hơi phiền.
"Đứng dậy đi, có gì mà phải khóc chứ?" Nàng dịu dàng nói.
Nàng tự nhận là rất dịu dàng rồi, nhưng rõ ràng đôi uyên ương nhỏ kia không nghĩ vậy. Trương di nương co quắp trên mặt đất kêu khóc, luôn miệng nói chính mình đáng chết; nhóc thụ cặn bã thì càng khóc to hơn, vừa khóc vừa gào, "Nương tử, ta không dám nữa! Tha cho ta lần này đi mà..."
Thất thiếu phu nhân rất phiền, cực kì phiền.
Nhỏ nhẹ khuyên năm ba hồi mà không được, cuối cùng làm nàng nóng lên, "Câm miệng!"
Tiếng thét xé rách trời đất... Thế giới yên tĩnh trở lại rồi. Nhưng mà nhóc thụ cặn bã vì cố nuốt nghẹn ngào xuống, bắt đầu nấc cụt.
Thất thiếu phu nhân vừa muốn khóc, lại vừa muốn cười. Vẻ mặt nàng trở thành cổ quái, không rõ vui hay buồn.
Nàng vuốt trán, "Yên Hồng, Xá Tử, đỡ Trương di nương dậy, giúp cô ấy lau mặt." Quay đầu nhìn thấy Lưu ma ma đang run rẩy ôm cửa, nói, "Ma ma, bà gọi hai ma ma khác bê sập gụ [2] lên... Đừng để công tử cảm lạnh, cuộn chăn vào cho ngài ấy, khiêng sang chỗ Trương di nương."
"Thiếu phu nhân -" Trương di nương hô lên ai oán, khiến lưng thất phu nhân phải nổi da gà vì khó chịu.
Nàng vẫy tay, "Nếu công tử muốn cô, Trương di nương, hãy cố mà hầu hạ. Yên Hồng, dọn hết rồi đưa qua đó, đừng làm rơi gối... Được rồi được rồi, đừng quỳ nữa, nhỡ công tử bị trúng gió thì không hay rồi..."
Dung Tranh, người vẫn đang nấc cụt, sửng sốt. Nương tử... thật sự tức giận rồi sao? Kể từ khi hắn bị thương đến giờ, Mộ Dung Xán dốc hết sức lực, ân cần hỏi han, xoa thuốc nấu canh, bọn họ thành thân hơn nửa năm, tháng này là tháng thân mật nhất.
Trước giờ hắn chưa bao giờ thấy nương tử không nổi giận, cũng chưa bao giờ thấy nàng cười giả vờ. Trông tự nhiên đến như thế, nhàn nhạt dịu dàng, nói bằng giọng nói đều đều như niệm kinh cho hắn nghe, rõ ràng rất chán nản, còn chậm rãi bình thản như thể đang hạ từng quân cờ.
Lần đầu tiên, lòng hắn bối rối và sợ hãi, như thể làm sai chuyện gì.
"Nương tử... Nấc! Ta không, nấc... không đi!" Lòng nhóc thụ cặn bã không ngừng quận lại, vẫn không ngừng nấc cụt.
Thất thiếu phu nhân liếc hắn, sát khí tỏa ra lạnh như băng, khiến hắn nuốt hết kháng nghị vào bụng, cuối cùng cũng ngừng nấc.
Nàng xua tay, đám hạ nhân rút lui như thủy triều xuống, hai bà ma ma bê thất công tử lên, hốt hoảng bỏ trốn như có quỷ sau lưng.
Thế gian lại im lặng. Quá hoàn mỹ.
"Lục Nhi, Thất Nhi." Nàng gọi hai tiểu nha hoàn, "Đi lấy bột đậu xanh đến rải vào ván giường, lau sạch một chút, nhớ lau khô đó... Đợi chút, trước khi lau khô nhớ thêm chút dấm chua tiêu độc."
Ngoài ra nàng rất muốn có nước sát khuẩn. Đáng tiếc thời đại cổ xưa này... Khó có thể kiếm được thứ đó.
Thật ra chuyện nàng muốn làm nhất là nấu một nồi nước sôi để diệt trừ "mầm bệnh". Nhưng mà dù là mầm bệnh hay là lão phu nhân thì đều sẽ không đồng ý.
Nàng buồn bã thở dài một tiếng, ngẩng đầu một góc 45 độ để nhìn bầu trời đẹp ưu thương như thường lệ, lại "tán dương" ông trời.
- Chú thích:
[1] Xóm cô đầu: chỗ tụ tập nhiều gái làng chơi.
[2] Sập gụ: chẳng biết giải thích cái này thế nào nữa -_-; nói chung là trên giường ngày xưa người ta hay có tấm phản bằng gỗ, đó là cái sập gụ.
← Ch. 03 | Ch. 05 → |