Hút máu
← Ch.07 | Ch.09 → |
Váy đen bay nhẹ trong gió, khắc họa lên những đường cong tuyệt đẹp. Lâu Nguyệt Đồng vung tay một cái đã đến bên giường, cửa nhẹ nhàng đóng lại, tấm bình phong đã rủ xuống chẳng biết từ lúc nào: "Đêm hôm nay rất đẹp."
Trình Tử Xuyên: "Không tệ, rất thích hợp để giết người."
"... Ai da, ngươi lại có thể nói thay lời ta..." Lâu Nguyệt Đồng một tay đặt ở đầu giường, chống cằm nhìn hắn, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia sáng lạnh lùng, "Một đạo thể bẩm sinh tốt như người, tại sao lại bị Trình gia phá hủy trước thế này?"
"Do ngươi đến quá muộn."
Hắn lạnh nhạt nói một câu, Lâu Nguyệt Đồng nghe mà vỗ tay cười không ngừng, cười xong mới nói: "Người này thật biết điều, nhưng chúng ta không còn là bằng hữu nữa sao? Tại sao ngươi lại nghĩ ta muốn giết ngươi?"
"Đùa mà thôi." Trình Tử Xuyên đứng dậy đi đến bên cạnh cái bàn, vươn tay cầm ấm trà rót xuống, chuẩn xác dừng lại khi nước trà chạm miệng chén rồi đưa cho Lâu Nguyệt Đồng, "Đêm khuya rất lạnh, xin mời."
" Lạnh mà còn cho khách uống trà nguội?" Lâu Nguyệt Đồng đảo mắt, trong chén liền xuất hiện những tia nhiệt khí, nàng nhấp một ngụm, cười lộ ra hai má lúm đồng tiền, "Không phải đạo đãi khách nha."
Trình Tử Xuyên lại nói: "Do ngươi đến không đúng lúc."
"Hừ." Lâu Nguyệt Đồng bỏ trà xuống, hếch môi, "Không vòng vo với ngươi, ta đến là muốn mượn của ngươi một vật."
"Đạo hữu mời nói."
"Ta muốn..." Nàng cố ý kéo dài ngữ điệu, "Máu."
Trình Tử Xuyên hỏi: "Ngươi tu ma đạo?"
Hai tròng mắt Lâu Nguyệt Đồng híp lại, giọng nói có chút nguy hiểm: "Ngươi đoán xem?"
"Không gì có thể đoán được, dưới thiên đạo, chúng sinh như một." Trình Tử Xuyên ngồi xuống, duỗi tay về phía nàng, thần sắc như bình thường, không hề do dự.
Lâu Nguyệt Đồng nói: "Cái người này, hình như hơi quá lạnh nhạt."
Trình Tử Xuyên lắc đầu: "Ngươi cũng nói rồi, chúng ta là bằng hữu, nếu đã là bằng hữu, tất cả đều đáng tin cậy."
Loại lời nói này, có đánh chết Lâu Nguyệt Đồng cũng không tin!
Nàng có thể quan sát nét mặt của hắn, xác thực không có lấy chút gợn sóng. Nàng có thể vô tình hay cố ý giấu đi một phần bản tính để đổi lấy sự tín nghiệm của hắn, kết thành Huyết chi họa, vậy hắn thì sao? Người này không hề có tu vi, đi lại khắp nơi mà không kinh không sợ, có thể nói là sâu không lường được.
Nàng không biết hắn có thực sự tin tưởng nàng không, cũng không nhìn ra hắn thật sự vô dục vô cầu.
Càng nghĩ kĩ càng thấy bực bội, Lâu Nguyệt Đồng nhìn cánh tay đẹp như sứ trước mắt, hung hăng cười một tiếng, không chút lưu tình cắn xuống một ngụm.
"Ngươi..." Trình Tử Xuyên khẽ nhíu mày, không phải vì đau, mà vì không nghĩ đến nàng sẽ dùng cách cắn. Đôi môi của nàng chạm vào cổ tay hắn, loại cảm giác da thịt đụng chạm này làm hắn hết sức không quen, liền lạnh nhạt lên tiếng, "Đạo hữu làm ta nhớ đến một loài động vật, hay sủa trước cửa, không kêu câu nào liền cắn người."
Lâu Nguyệt Đồng càng cắn mạnh hơn, mấy giọt máu chảy xuống từ khóe miệng rơi vào áo trắng của hắn, khi nàng ngước lên, ánh mắt mang theo sát khí và khiêu khích... Đáng tiếc, trước mặt nàng là một người mù.
Sắc mặt Trình Tử Xuyên dần dần có chút trắng bệch, "nhìn" về phía Lâu Nguyệt Đồng, trong mắt dường như có một tầng sương mù, vì không hề có tiêu cự nên càng trong trẻo mà lạnh lùng, nhưng hắn chỉ nói: "Khuya rồi."
Lâu Nguyệt Đồng trừng mắt nhìn, hàm răng buông lỏng, lau đi vệt máu bên môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn có chút ửng đỏ mang theo một sự mị hoặc, không biết do hưng phấn hay hài lòng, nàng liếm liếm môi, đôi mắt cong thành hình lưỡi liềm.
Mà trên cổ tay sạch sẽ của Trình Tử Xuyên xuất hiện một dấu răng máu chảy đầm đìa, cắn rất sâu, nhìn qua thôi cũng cảm thấy đau.
"Trình đạo hữu cũng làm ta nhớ đến một loài động vật..." Lâu Nguyệt Đồng cười mà như không cười, nói, "Nhốt trong chuồng, nuôi béo để làm thịt."
"..."
"Tuy đã thấy động vật trong nông trại, nhưng ta vẫn dẫm lên vết xe đổ." Trình Tử Xuyên yên lặng thủ thế, "Xin cứ tự nhiên."
Lâu Nguyệt Đồng kinh ngạc "ơ" một tiếng: "Ta còn tưởng ngươi không nói được gì nữa!" Nàng cười không ngừng lại được, kéo tay hắn thổi nhẹ một cái, dấu răng liền biến mất không thấy gì nữa, "Đau không?"
Vừa đấm vừa xoa, cách này rất hay.
Đương nhiên đây chỉ là nàng tự nghĩ thế.
Trình Tử Xuyên phảng phất có chút bất đắc dĩ, thở dài nói: "Nếu ngươi không muốn đi, đêm nay có thể ở lại đây."
Lâu Nguyệt Đồng chẳng thèm từ chối.
Hắn vừa ngồi xuống liền bắt đầu hội tụ linh khí, việc này so với tụ linh trận còn hữu hiệu hơn. Thuộc tính căn cốt của hắn vẫn không có gì thay đổi, dù sao thanh tịnh đạo thể bẩm sinh vốn đã nghịch thiên, Trình Tiện khi xưa đoạt căn cốt của hắn cũng không rõ ràng lắm. Ngược lại, mặc dù trí nhớ vẫn còn mơ hồ, Lâu Nguyệt Đồng vẫn có mấy phần thưởng thức.
Vì vậy, hai người liền ở trong một căn phòng ngồi nhập định (ngồi thiền).
Hôm sau, trời còn chưa sáng, một miếng ấn phù từ trong tay áo Trình Tử Xuyên bay ra, tỏa ánh sáng yếu ớt trong không trung khiến hai người đang nhập định bừng tỉnh.
Lâu Nguyệt Đồng nhíu mày: "Cổ Linh Mộ?"
Trình Tử Xuyên gật đầu, đỡ lấy Cổ Linh Phù đang rơi xuống.
Người cầm Cổ Linh Phù rất dễ tìm được địa điểm của Cổ Linh Mộ.
Đó là một mảnh rừng rậm bạt ngạt toàn màu xanh ngắt, phía trước là cát vàng trải dài vô biên, dù vẫn đang là sáng sớm, mặt trời còn chưa mọc, quanh đây đã có rất nhiều người.
"Kỳ quái, không phải chỉ có người giữ Cổ Linh Phù mới vào được sao?" Phó Diễn Chi chạy sang bên cạnh hỏi thăm, vẻ mặt kinh ngạc quay về giải thích, "Hóa ra tất cả đều có thể vào, chỉ là nếu không có Cổ Linh Phù sẽ có khả năng cửu tử nhất sinh, Cổ Linh Phù có khả năng bảo vệ tính mạng."
Lâu Nguyệt Đồng đã suýt đoạt được một miếng, bây giờ lại thấy đi vào trong đó rồi cướp của người ta cũng chưa muộn: "Tổng cộng có bao nhiêu Cổ Linh Phù?"
"Mười hai miếng." Phó Diễn Chi sờ cằm, đang suy nghĩ xem hắn có nên vào không.
"Thiếu cung chủ! Quả nhiên ngươi ở đây!"
"Lôi trưởng lão?"
Phó Diễn Chi kinh ngạc quay đầu, liền nhìn thấy một lão già dẫn theo vài đệ tử Vẫn Lôi Cung đi tới, ánh mắt quét qua Trình Tử Xuyên và Lâu Nguyệt Đồng một cái: "Lôi trưởng lão, sao ngài lại ở đây?"
"Còn không phải vì lo lắng cho thiếu cung chủ sao? Lần trước ngươi mất tích đã suýt thì dọa chết cả Vẫn Lôi Cung, tuy sau đó có gửi thư về nhưng bọn ta vẫn không yên tâm, vì thế ta thừa dịp mang vài đệ tử đi rèn luyện đi thăm ngươi một chút!"
Lôi trưởng lão là trưởng lão lâu đời nhất của Vẫn Linh Cung, cũng xem như là thấy Phó Diễn Chi từ nhỏ đến lớn. Phó Diễn Chi nghe vậy sờ sờ mũi, có chút ngượng ngùng: "Cha ta sẽ không bắt ta về nữa chứ?"
"Chuyện đó thì chưa chắc." Lôi trưởng lão cười haha một tiếng, đưa tay ném gì đó cho hắn.
Phó Diễn Chi vừa nhìn: "Cổ Linh Phù? Cái này..."
"Nếu đã biết ngươi ở đây, làm sao có thể không biết ngươi là vì Cổ Linh Mộ mà đến." Lôi trưởng lão cười tủm tìm, "Bộ xương già này coi như xong, lão cung chủ nói đúng, vẫn là nên nhường cơ hội cho người trẻ tuổi đi lang bạt thôi!"
Phó Diễn Chi nắm chặt Cổ Linh Phù: "Lôi trưởng lão, đa tạ ngài!"
Lôi trưởng lão khoát khoát tay, đột nhiên nói một câu không rõ hàm ý: " Bằng hữu mới của thiếu cung chủ hình như cũng không hề tầm thường đâu."
Trình Tử Xuyên thong dong đưa tay chào, thanh sam lịch sự tao nhã, vừa nhìn là có thể nhận ra hắn là con em chính phái.
Lâu Nguyệt Đồng vừa nhếch miệng, Phó Diễn Chi vội vàng pha trò: "Đúng vậy đúng vậy..."
Lôi trưởng lão cũng không có ý làm khó hắn, thu hồi ánh mắt dò xét, dặn dò thêm vài câu rồi liền mang các đệ tử rời đi. Phó Diễn Chi thở phào một cái.
"Sao phải căng thẳng thế?" Lâu Nguyệt Đồng lơ đãng hỏi.
Phó Diễn Chi đảo mắt, trong lòng tự nhủ, nếu để Lôi trưởng lão biết được ban đầu là ngươi bắt ta, thiếu chút nữa lấy mạng ta, không giết ngươi mới là lạ! Ta không muốn xem các ngươi đánh nhau nha!
"Không phải ngươi vẫn luôn muốn trốn ta sao?" Lâu Nguyệt Đồng cảm thấy kỳ quái, "Đổi ý rồi?"
Phó Diễn Chi thở dài, nếu không phải chuyện này liên quan đến Trình Tử Xuyên và Trình gia, hắn cũng sẽ không làm bạn với tiểu ma nữ này, trước khác nay khác mà.
Hắn quay người lại, đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Chỉ thấy Trình Tử Xuyên ngẩng đầu "nhìn" về một hướng, mặc dù biểu cảm không có gì thay đổi nhưng sau lưng hắn lại như có một tầng băng sương, ngay sau đó khuôn mặt thanh nhã đều biến thành lạnh lẽo, không rõ được tâm tình, lãnh không ra lãnh, giận không ra giận.
Từ phía chân trời, hai bóng dáng ngự kiếm lao thẳng xuống dưới, tiêu sái đáp xuống đất.
Đó là một nam một nữ, mặc trên người đạo phục không nhiễm một hạt bụi của Cửu Nguyên tiên môn, nam tuấn nữ tiếu, khí chất đều kiêu ngạo, giống nhau như đúc.
"Đó là... Trình Diệu?" Phó Diễn Chi nhìn qua nam tử kia, vừa nhìn liền sửng sốt, ánh mắt liền dính chặt vào bóng lưng của bạch y nữ tử, vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, "Nàng ta..."
Hai miếng Cổ Linh Phù hiện ra, hai người liền biến mất.
Trình Tử Xuyên lạnh nhạt nói: "Đi thôi."
Lâu Nguyệt Đồng cũng nhìn chằm chằm vào nơi hai người nọ biến mất, nghe vậy lại quay sang nhìn Tử Xuyên, chớp mắt một cái giống như vừa phát giác chuyện gì ngạc nhiên vậy.
Ngược lại, Phó Diễn Chi lúc này đã hồi phục tinh thần, miệng không ngừng ngoác ra, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Bóng lưng của cô nương đi cùng Trình Diệu kia sao lại có chút giống ân nhân cứu mạng, tiểu tiên nữ của ta? Nhưng nhìn kỹ lại thấy hình như không giống, nên chắc là không giống đúng không? Ta không nhìn nhầm người, vạn nhất ..."
"Câm miệng!" Lâu Nguyệt Đồng đang nghĩ đến chuyện nên cắt lưỡi hắn như thế nào.
Linh phù thoáng hiện, bí cảnh xuất thế, một địa cung liền xuất hiện trước mặt họ, bên trên có khắc ba chữ "Cổ Linh Mộ" thật to, ước chừng có thể vào được một trăm người. Lúc đó, mười hai người giữ Cổ Linh Phù vì cảm nhận thấy sự chấn động liền bay đến, sau đó, cửa chính từ từ mở ra, mười hai miếng Cổ Linh Phù một lần nữa quay về tay chủ nhân, trên mặt còn xuất hiện tên người sở hữu.
Mọi người đi vào, cửa chính vừa khép lại, một thanh âm tang thương cũng vang lên theo: "Hoan nghênh đến Cổ Linh Mộ!"
Thanh âm vang lên mang theo cảm giác áp bách cực mạnh khiến ngay cả Lâu Nguyệt Đồng cũng thấy áp lực, nàng âm thầm nhíu mày - - chủ nhân của thanh âm này tuyệt đối không phải tu sĩ của nhân gian, là nàng đã xem thường bí cảnh này, cũng xem thường nhân giới hỗn loạn.
Tất cả đều không nghĩ tới chuyện còn có người trong Cổ Linh Mộ, có người hỏi: "Xin hỏi các hạ là ai?"
"Ta là chủ nhân của Cổ Linh Mộ!"
Mọi người: "..."
"Haha, các ngươi không cần sợ hãi, ta đã chết hơn một trăm năm, thứ các ngươi nghe được chỉ là tàn niệm ta lưu lại mà thôi!" Thanh âm kia tiếp tục, "Tên ta là Cổ Phong, từng là một tiên nhân, tạo ra Cổ Linh Mộ để chế tạo một món tiên khí, trong đó chứa rất nhiều di vật của ta. Nhưng chỉ khi các ngươi vượt qua khảo nghiệm, mới có thể được truyền thừa."
Nghe đến đây, tất cả mọi người hai mắt lóe sáng ... đương nhiên rồi, là bảo khố mà tiên nhân lưu lại!
"Đã kích động rồi?" Cổ Phong tựa hồ như đang cười một tiếng, tùy tiện nói, "Nhưng chủ yếu ta mở ra Cổ Linh Mộ không phải vì di vật, mà là vì một món chí bảo, một món ...chí bảo mà người đứng đầu tiên giới cũng phải trông mà thèm!"
Lời vừa nói ra, tiếng hít khí lạnh vang lên liên tiếp.
Lâu Nguyệt Đồng sờ sờ cằm ... Ồ, hình như nàng đã xem thường Cổ Linh Mộ này quá rồi!
← Ch. 07 | Ch. 09 → |