Vay nóng Tima

Truyện:Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế - Chương 097

Nhật Ký Thăng Cấp Của Nữ Phụ Ở Tận Thế
Trọn bộ 107 chương
Chương 097
0.00
(0 votes)


Chương (1-107)

Siêu sale Lazada


Editor: coki

Mã Lương bị Đường Yên cắt lời nên rất tức giận. Khuôn mặt dữ tợn nở nụ cười: "Có mấy nhà khoa học đi theo chủ nhân, bọn họ cảm thấy rất hứng thú với tang thi biến dị nên không chỉ nghiên cứu tang thi biến dị, thú biến dị, thực vật biến dị mà thậm chí còn nghiên cứu dị năng giả sau đó từ các vật thể khác nhau tách lọc ra một loại vật chất giống nhau."

"Cái gì?" Đường Yên giật mình nói, lúc này cô không khỏi nhớ tới Tương Quốc Huy ở tầng hầm ngầm của tòa nhà khoa học kỹ thuật số 181, người đó cũng là một nhà khoa học điên cuồng, bệnh hoạn. Vì nghiên cứu không mà tiếc bất cứ giá nào, thậm chí có thể hy sinh chính mình, Đường Yên che giấu kinh ngạc trong mắt: "Đó là chất gì?"

"Không biết." Mã Lương lắc đầu, trầm ngâm nói: "Tuy rằng tôi không biết đó là chất gì nhưng mà tôi đã may mắn trở thành người số 14 sống sót sau thí nghiệm, còn sâu mẹ dưới người tôi chính là số 13."

"Thật sao?" Vẻ mặt Đường Yên thay đổi, trong đầu nhanh chóng phân tích tất cả các loại khả năng nhưng cho dù thế nào cô cũng không thể tưởng được tình huống của Mã Lương lại như thế này, chắc hẳn là bọn họ đã tiêm bệnh độc tang thi cải tiến vào cơ thể người, động vật, thực vật trong cơ thể, khó trách căn cứ quân sự dưới đất lại có nhiều thứ hình thù kỳ quái như vậy, hóa ra tất cả đều là Phùng Khải Dương đứng ở phía sau giở trò quỷ.

Vì vậy trong lòng Đường Yên không khỏi kiêng kị nhưng đồng thời cũng tò mò với bệnh độc tang thi sau khi cải tiến thăng cấp này.

"Chẳng lẽ không có người nào phát hiện chuyện này sao? Dùng người sống làm thí nghiệm..."

"Thì đã sao, lúc sống tôi bị người ta ức hiếp khắp nơi, trốn đông trốn tây, cuối cùng người thân đều chết hết. Là chủ nhân cho tôi cuộc sống mới, tôi không hiểu chuyện này có gì là không thể, chỉ cần mạnh lên thì sẽ không bị ức hiếp, tôi rất hài lòng với dáng vẻ của mình bây giờ." Mã Lương điên cuồng nói. Trên khuôn mặt hắn tràn đầy cuồng nhiệt và sung bái, sợi tơ đen giống như cảm ứng được tâm tình vui sướng của Mã Lương nên bắt đầu múa may, chuyển động.

Đường Yên im lặng ngẩng đầu, tay nắm chặt kiếm sắc, tung người giết sạch bốn con sâu ở bên ngoài phòng. Sau khi nhận thấy cả bốn con sâu kia đều chết thì sâu mẹ ở trong phòng phát ra tiếng rít bén nhọn, thân mình khổng lồ bắt đầu chuyển động, ánh mắt nhìn chằm chằm Đường Yên. Mã Lương vỗ nhẹ sâu mẹ dưới thân, bình tĩnh nói: "Số 13, đừng nóng vội, rất nhanh tao sẽ báo thù cho mày. Sau đó tao và mày sẽ cùng hưởng bữa tiệc lớn này, trực giác nói cho tao biết chỉ cần hấp thu sạch cô ta thì tao và mày đều có thể thăng cấp."

Nghe vậy, Đường Yên nhướng mày, môi nhẹ nhàng mấp máy phát ra giọng nói lạnh lùng: "Trong ấn tượng của anh tôi thật sự kém như vậy?"

Đường Yên không kiêng nể gì phóng thích ra dị năng lôi điện, chỉ trong nháy mắt dị năng cực mạnh trực tiếp phá vỡ cửa pha lê ở bốn phía. Năng lượng của cấp tám trung cấp bao phủ cả căn phòng, âm thanh lôi điện cứ quanh quấn bên tai, lấy Đường Yên làm trung tâm bắn thẳng ra xung quanh. Lúc này toàn thân Đường Yên được bao trùm với một lớp áo giáp bằng sấm sét, cả người đều được tia sét quấn quanh.

"Khà khà... Mới vừa rồi còn có một việc tôi quên nói. Thí nghiệm này không chỉ làm cho tôi thức tỉnh dị năng mà còn hoàn toàn cải biến tôi... Tôi phải luôn luôn đau khổ áp chế bản thân mình nhưng bây giờ khi đối mặt với cô thì tôi lại muốn phóng thích bản thân mình." Mã Lương cười gằn, hoa văn màu đen trên mặt đột nhiên biến mất, cả người vặn vẹo, dữ tợn.

"A..." Mã Lương phát ra tiếng kêu thê thảm giống như là có cái gì đó đang giãy giụa muốn chui ra khỏi cơ thể hắn.

Hắn đứng lên trên người sâu mẹ, đầu hơi ngửa về phía sau, tay chân dang rộng. Đồng tử trong đôi mắt đỏ như máu dựng thẳng, hai chân biến thành một cái đuôi rắn khổng lồ được bao phủ bởi lớp vảy rắn thật dày, ở phía sau lưng địa đột nhiên xuất hiện tám bọc mủ, ngay sau đó những cái chân nhện đầy lông lá phá bọc mủ đó mà chui ra. Xương cốt toàn thân hắn phát ra tiếng răng rắc, quần áo trên người đều bị xé rách. Sau khi thấy rõ sự thay đổi của Mã Lương biến hóa thì Đường Yên bất giác im lặng, rốt cuộc bệnh độc tang thi cải tiến này đã tạo nên dạng quái vật gì vậy?

Đúng... Dùng quái vật để nói Mã Lương quả thật không sai!

Mặt người, thân nhện, đuôi rắn, còn có cánh tay quái dị kia nữa. Mất tên khoa học đó không bị hắn hù chết sao? Nhận ra Mã Lương sắp biến thân hoàn toàn nên Đường Yên nhanh chóng rút kiếm ra, kiếm sắc như mũi tên rời cung lao thẳng về phía đuôi rắn của Mã Lương.

"Keng!"

Sau khi đuôi rắn Mã Lương bị kiếm của Đường Yên chém trúng thì bị lõm vào rất sâu nhưng hình như Mã Lương không có cảm giác gì khác thường. Tám cái chân nhện phía sau lưng Mã Lương lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, hung hang tấn công Đường Yên. Mã Lương há mồm phun ra những sợi tơ đen, nhưng sợi tơ đen này khác với những sợi tơ đen lúc này. Nhưng sợi tơ mà Mã Lương phun ra có tính ăn mòn và dính rất mạnh, một khi dính vào người thì rất khó tránh thoát hơn nữa những sợi tơ đen này còn có tính ăn mòn, nếu thật sự bị dính vào người thì chỉ sợ cách cái chết cũng không xa nữa!

Động tác của Mã Lương quá nhanh và hung hãn làm cho người ta không kịp nhìn, Đường Yên vội vàng lui về phía sau, trong lòng âm thầm giật mình. Cô không hề nghĩ tới sau khi biến thân tốc độ Mã Lương lại trở nên nhanh như vậy! Chỉ chậm một chút so với Đường Yên nhưng Mã Lương có đuôi rắn phòng thủ, hơn nữa phía sau lưng có tám cái chân nhện nên Mã Lương không cần di chuyện vẫn có thể tấn công cộng thêm những sợi tơ đen của hắn liên tục kéo dài, mơ hồ hình thành một cái lưới vây Đường Yên ở bên trong.

Khuôn mặt đáng sợ Mã Lương nhìn chằm chằm Đường Yên, cái miệng rộng đầy răng nhọn phát ra giọng nói cực kì thô ráp: "Ăn cô... Tôi có thể tiến hóa..."

Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, hiện giờ thực lực của Mã Lương đã đạt tới cao nhất nhưng mà theo thực lực gia tăng thì chỉ số thông minh lại giảm xuống, gần như biến thành cái xác không hồn. Như vậy thí nghiệm này cũng không thật sự giải quyết được căn nguyên của bệnh độc tang thi mà trái lại chế tạo ra một loại quái vật mới, Đường Yên nhìn chằm chằm Mã Lương dữ tợn, tàn ngược trước mặt, cẩn thận đẩy mức cảnh giác lên cao nhất, sau khi thực lực của cô tăng lên tới cấp tám thì chưa từng chiến đấu với người bằng cấp bậc. Cô ẩn thận nắm chặt kiếm sắc trên tay, ánh mắt tập trung nhìn về phía Mã Lương.

Chỉ chốc lát sau Mã Lương đã hoàn thành bước biến thân cuối cùng. Hai tay biến thành hai cánh tay quái dị như bánh quai chèo, nhất thời Mã Lương như một con sư tử nổi điên lao thẳng về phía Đường Yên.

Đường Yên nghiêm túc nghênh chiến, trong hai người không có ai lùi bước cả.

Mã Lương dùng bàn tay trần chống lại kiếm sắc của Đường Yên, cánh tay hắn khi thì mềm dẻo, khi thì cứng rắn. Đường Yên ngưng tụ tám tia sét khổng lồ bổ thẳng xuống Mã Lương giống như muốn ghim Mã Lương xuống đất, trong nháy mắt đó vách tường dày hơn mười centimet phía sau bị nứt ra làm bốn năm mảnh, đổ sụp xuống chôn Mã Lương ở dưới đó. Trong khoảnh khắc bụi đất tung bay, tinh thần lực của Đường Yên xuyên qua lớp bê tông dưới nhìn thấy cặp mắt đang phát ra ánh sáng đỏ quạch của Mã Lương.

"Gào gào..." Tiếng gào sắc bén của Mã Lương vang lên, ngay sau đó hắn lập tức nhảy ra khỏi đống bê tông đổ nát, hoàn toàn không bị thương chút nào. Vẻ mặt Mã Lương vừa hưng phấn lại vừa tàn ngược, thỉnh thoảng lại ngửa mặt lên trời rống to giống như muốn xé nát Đường Yên. Sâu mẹ chỉ yên tĩnh đứng ở một chỗ, ngoại trừ cặp mắt đang lóe sáng kia thì giống như đã chết vậy.

Đường Yên hoàn toàn không sợ hãi, động tác muốn sắc bén hơn Mã Lương ba phần, kiếm trong tay cô không ngừng thay đổi góc độ tấn công Mã Lương. Cả mặt đất như muốn rung đọng, nguồn năng lượng khổng lồ của hai người va chạm nhau, từ đó toàn bộ căn cứ quân sự dưới đất cũng giống như lung lay theo. Những cái chân nhện phía sau Mã Lương cứng đối cứng với lôi điện của Đường Yên khiến sau lưng hắn lập tức biến thành một đống máu thịt bầy nhầy.

Bốn phía dần dần xuất hiện không ít tang thi, ở trong góc tối âm u như ẩn như hiện hiện các loại thực vật biến dị. Tuy nhiên vì e ngại Mã Lương nên chúng nó chậm chạp không dám tiến lên, chỉ xung quanh phát ra từng trận gào thét. Đường Yên nhìn quét qua vòng vây tang thi xung quanh cô, khuôn mặt hiện lên vẻ tàn khốc. Không biết đám người Diệp Quân như thế nào rồi? Lúc trước Việt Kỳ đã lần theo nguồn gốc của ám hệ, lúc này vẫn chưa thấy bóng người, chẳng lẽ nguồn gốc lây nhiễm ám hệ không ở căn cứ quân sự dưới đất? Không có khả năng, Việt Kỳ đã nói nguồn gốc lây nhiễm ám hệ ở sâu trong căn cứ... Nhưng mà kho quân nhu đã gần ngay trước mắt, tại sao cô lại không nhìn thấy Việt Kỳ? Chẳng lẽ anh ta đã xảy ra chuyện? Nghĩ đến đây Đường Yên không khỏi lo lắng.

Chỉ sơ ý một chút, thiếu chút nữa Đường Yên đã bị đuôi rắn của Mã Lương quét trúng, ở trên mặt cô xuất hiện mấy vết trầy xước, miệng vết thương không ngừng rỉ máu. Mã Lương ngửi thấy mùi máu của Đường Yên lan truyền trong không khí nên càng thêm điên cuồng. Hai mắt đỏ như máu đáng sợ nhìn chằm chằm Đường Yên, bên trong hoàn toàn không có lí trí, giống nhau đàn tang thi đang tản ra sự thèm muốn như đúc.

Đường Yên đưa tay lau vết máu trên má, trên người cô có không dưới mười vết thương nhưng không có vết thương nào nghiêm trọng, chỉ bị thương ngoài da nhưng nhìn lại hết sức chật vật, rõ ràng cấp bậc của cô cao hơn Mã Lương nhưng lại bị Mã Lương gắt gao áp chế, đương nhiên tình huống của Mã Lương cũng không tốt hơn cô chút nào, tám cái chân nhện sau lưng bị gãy mất ba, cánh tay trái bị lôi điện đánh trúng lộ ra xương trắng bên trong, thịt nát treo lủng lẳng trên cánh tay nhìn cực kì đáng sợ.

Hai người đều dùng cách đánh liều mạng, kết quả cuối cùng là phá hủy toàn bộ căn phòng.

Đường Yên tăng cường dị năng, thừa dịp Mã Lương bị thương lấy mạng hắn luôn, kiếm của cô đâm trúng phía sau lưng Mã Lương, lúc này cô tung ra hết sức, trực tiếp chặt đứt hai cái chân nhện. Mấy cái chân nhện phía sau lưng Mã Lương cũng là một bộ phận trên thân thể hắn nên khi bị Đường Yên chặt đứt thì nhất thời một lượng máu lớn bắn ra tung tóe.

"Gào gào..." Mã Lương há mồm phát ra tiếng kêu thảm thiết. Đuôi rắn vặn vẹo bắt đầu phá hủy mọi thứ xung quanh

"Vùng vẫy giãy chết!" Mắt Đường Yên lóe sáng, dùng kiếm đâm thẳng vào ngực trái của hắn, kiếm sắc chuyển động xoay tròn ở trong cơ thể Mã Lương, sau khi cô rút ra thì ngực trái của hắn bị thủng một lỗ bằng cái chén ăn cơm, máu đen theo lỗ thủng chảy ra ào ào.

"Rầm - -" Đuôi rắn cuộn lại hất văng Đường Yên ra ngoài khiến cả người cô đập vào vách tường phát ra tiếng động nặng nề, Đường Yên không nhịn được rên lên một tiếng, trong cổ họng lập tức xuất hiện vị ngai ngái.

"Khụ khụ..." Cô ho nhẹ hai tiếng, phun ra một ngụm máu tươi lớn, sau đó cô dùng kiếm trụ để đứng dậy, dùng tay chậm rãi lau vết máu ở khóe miệng. Tại sao cô lại quên mất cho dù Mã Lương còn sót lại một chút lí trí thì cũng đã sớm không phải là người nữa nên chỗ trí mạng không phải là ngực mà là đầu mới đúng.

Hai chân Đường Yên giẫm mạnh vào vách tường, kiếm sắc như mũi tên rời cung lao thẳng đến chỗ Mã Lương. Đuôi rắn của Mã Lương chống đỡ phía dưới để thân mình hắn đứng thẳng lên, cánh tay trái đặt ở bên người, cánh tay phải hóa thành thanh kiếm giống kiếm của Đường Yên đồng thời đánh thẳng về phía cô. Không thể không nói năng lực bắt chước của Mã Lương rất mạnh, lúc ban đầu còn rất trúc trắc nhưng dần dần thuần thục chỉ trong vài chiêu ngắn ngủi. Tiến bộ nhảy vọt như vậy cho dù là Đường Yên cũng không thể không khiếp sợ được.

Hai người giao đấu giữa không trung. Đường Yên đâm thẳng kiếm vào đầu Mã Lương tuy nhiên cô cũng phải hy sinh tay phải mới đổi được cơ hội này. Cánh tay của Đường Yên nát bậy, lộ ra xương trắng ra ngoài. Máu tươi theo cánh tay nhỏ giọt xuống đất, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi càng thêm kích thích tang thi và thú biến dị xung quanh, khiến chúng nó từng bước áp sát, rít gào với Đường Yên.

Mã Lương đã chết, hiển nhiên Đường Yên cũng không muốn buông tha sâu mẹ, cô lấy vũ khí sinh hóa từ trong không gian ra, chỉ trong nháy mắt vũ khí đã tích hợp vào cánh tay trái của cô. Đường Yên nâng tay trái lên nhắm thẳng vào sâu mẹ: "Bùm...bùm.... ." Lúc Đường Yên nổ súng, sâu mẹ còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đã ngã xuống đất. Không thể không nói sau khi mất đi sự bảo vệ thì sâu mẹ hoàn toàn không có một chút lực sát thương nào. Có lẽ trước khi Mã Lương rat ay thì hắn đã ra lệnh cho sâu mẹ, bảo nó không được triệu hồi nhưng con sâu khác đến nên Đường Yên mới có thể dễ dàng giết chết sâu mẹ mà không bị biển sâu điên cuồng chém giết. Một đàn sâu chỉ do một sâu mẹ sinh ra, sâu mẹ lại cực kì kiêu ngạo, tuyệt đối không cho phép đàn sâu xuất hiện sâu mẹ thứ hai nên nếu muốn hủy diệt một đàn sâu thì biện pháp tốt nhất là giết chết sâu mẹ.

Sâu mẹ vừa chết thì toàn bộ lối đi dưới đất đều truyền đến tiếng rì rì. Sâu mẹ chết khiến toàn bộ đàn sâu đều lâm vào điên cuồng. Đường Yên vung tay bỏ xác sâu mẹ vào không gian sau đó cẩn thận dùng tinh thần lực ngăn cách mình với xung quanh. Cô tiến lên rút thanh kiếm đang cắm ở đầu Mã Lương ra sau đó dùng mũi kiếm khoét đầu Mã Lương lấy năng lượng kết tinh trong đó. Diễn đàn. Thứ này không giống tinh hạch, không giống lăng tinh lại càng không giống huyết hạch... Sắc mặt Đường Yên phức tạp nhìn năng lượng kết tinh trong tay sau đó nhanh chóng nuốt mấy viên thuốc bổ huyết. Cô tin chắc không bao lâu nữa biển sâu sẽ chen chúc đến chỗ này.

"Chị Yên, chị không sao chứ?" Một loạt tiếng động hỗn loạn, ầm ỹ truyền đến. Giọng nói lộ ra mệt mỏi của Miêu Trạch từ bên ngoài truyền vào, đám người Diệp Quân cũng có chút chật vật, tầm mắt đều dừng lại trên thi thể đáng sợ ở trong phòng.

"Không sao!" Đường Yên gật đầu, sau đó cầm khăn lau máu trên kiếm.

"Đây là thứ quái quỷ gì vậy?" Diệp Quân vuốt cằm, chỉ vào Mã Lương bị Đường Yên ghim ở trên vách tường sau đó nhấc chân đá đuôi rắn mấy đá, lại đụng vào chân nhện ở phía sau mấy cái, trong mắt lóe lên sự hứng thú mắc ói.

"Mã Lương." Đường Yên thản nhiên nói, cô nhìn quét một vòng nhưng không thấy đám người Hình Liệt Phong nên không khỏi cảm thấy có chút tò mò.

"Mã Lương?" Giang Ly kinh ngạc nhìn cái xác đang trượt từ trên tường xuống, trong mắt toàn là kinh ngạc: "Chuyện này... Làm sao có thể?" Ánh mắt Giang Ly đánh giá cái xác dữ tợn này, nghi ngờ hỏi.

"Rất khó tin đúng không?" Đường Yên không ngừng vận chuyển khô mộc quyết, hi vọng có thể nhanh chóng khôi phục lại dị năng. Dù sao kế tiếp vẫn còn nhiều trận đánh ác liệt: "Tại sao mọi người lại chật vật như vậy?" Cấp bậc của tang thi và thú biến dị ở căn cứ quân sự dưới đất không thấp nhưng vẫn chưa tới cấp bảy. Chẳng qua Mã Lương là thể biến bị hiếm gặp hơn nữa thực lực Diệp Quân chỉ thấp hơn cô một chút, lẽ ra sẽ không chật vật như vậy mới đúng?

"Gặp một chút khó khăn nho nhỏ." Diệp Quân cười ha ha, không dám nhìn một đống ánh mắt tức giận ở phía sau.

Mấy thực lực kém hơn Diệp Quân như Hạ Bác giận mà không dám nói gì, đành phải uất ức ngồi xổm ở trong góc dùng khinh bỉ ánh mắt trừng Diệp Quân, nếu không phải Diệp Quân cứ mãi nhớ đến chuyện ăn uống thì bọn họ đâu có chật vật như vậy? Tuy nhiên bọn họ không dám cứng đối cứng, cho dù có ý kiến... cũng không ai dám nói ra!

"Lưu Thấm Nhã đâu?" Đường Yên hỏi.

"Chạy rồi." An Lộ bày ra vẻ mặt lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng đảo qua Diệp Quân, ánh mắt chỉ trích không cần nói cũng biết.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-107)