← Ch.087 | Ch.089 → |
"Tõm!" Mọi người nhanh chóng nhảy từ căn tin lầu bốn xuống. Thực lực của mấy người Đường Yên và Diệp Quân rất lợi hại nên trước lúc nhảy xuống bọn họ đã ước lượng khoảng cách để tính toán tốc độ đạp xuống đường cong sau đó thoải mái tránh đi cái ao phía dưới. Thực lực của đám Hạ Bác kém hơn một chút nên đành trơ mắt nhìn mấy người Đường Yên an toàn, khô ráo.
Bực bội nhất chính là trong ao có tang thi cá đang ẩn núp, tuy rằng cấp bậc không cao nhưng vẫn làm cho bọn Hạ Bác kinh hoảng trong chốc lát. Không biết xuất phát từ nguyên nhân gì mà xung quanh nhà xưởng công nghiệp quân sự không có nhiều thú biến dị lắm, phần lớn đều lây bệnh độc tang thi sau đó biến thành tang thi thú vì thế có thể tưởng tượng ra không khí nơi này tràn ngập mùi hôi thối tanh tưởi đến mức nào, lúc trước ở rừng rậm thì không cảm thấy gì nhưng hôm nay sau khi tiến vào nhà xưởng công nghiệp quân thì đập vào mũi bọn họ là một mùi nồng nặc kì lạ gần như làm cho người ta hít thở không thông.
Đã vậy giác quan của dị năng giả còn nhạy cảm hơn người bình thường rất nhiềukhiến đám người Đường Yên cực kì buồn bực. Trước lúc xuất phát những thứ khác đều được chuẩn bị đầy đủ hết chỉ có khẩu trang chống độc là không nghĩ tới cần phải chuẩn bị. Tất cả mọi người đều cảm thấy sau khi trải qua hơn nửa năm tận thế, cảnh tượng gì mà chưa thấy qua nên tự nhận là tâm lý tố chất tuyệt đối có thể vượt qua được thử thách, không ngờ nhà xưởng công nghiệp quân sự Mậu Danh lại là cục xương khó gặm như vậy, bọn họ mới chỉ đến nơi chưa tới 24 giờ mà nguy hiểm gặp phải còn nhiều hơn bên ngoài cả nửa tháng.
"Giang Ly, anh là đồ trứng thối!" Miêu Trạch rống lớn, cả người ở trong ao, đạp nước vài cái, rất vất vả mới ló được cái đầu lên thì đã bị Giang Ly nhấn mạnh xuống nước.
Giang Ly quay đầu lại, trên mặt nở nụ cười rất đáng đánh đòn sau đó nhanh chóng bơi về phía bờ, không thèm ngoái đầu lại. Cho dù cấp bậc của tang thi cá trong ao nước không cao nhưng mùi vị đó thật sự làm cho người khó chịu vô cùng, Giang Ly chỉ cần mình sống là được, còn người khác chết anh không quan tâm!
Miêu Trạch hét lên điên cuồng, chỉ trong nháy mắt dị năng hệ kim đã bao trùm toàn thân. Ngay lập tức một Miêu Trạch ánh vàng rực rỡ xuất hiện ở trước mặt mọi người, cánh tay của cậu ta vung lên, hóa thàn một thanh kiếm vàng cực lớn chém về phía Giang Ly đang chạy trốn: "Rầm...."Nhất thời nước trong ao văng tung tóe khắp nơi.
Ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ khác thường, nhìn chằm chằm Miêu Trạch đang trở nên điên cuồng bên trong ao nước. Anh ta vuốt cằm, thỉnh thoảng miệng lại phát ra vài tiếng "Chậc chậc!" quái dị, dáng vẻ đó nhìn thế nào cũng đều cảm thấy đáng khinh! Lông mày Đường Yên nhíu lại, thật không hổ là dị năng giả hệ kim, quả thật là "Kim quang lấp lánh", vừa nhìn đã cảm thấy rất thú vị, nhất là thanh kiếm lớn trong tay Miêu Trạch, hoa văn trên thân kiếm giống thanh kiếm trong tay Đường Yên như đúc, tuy nhiên thanh kiếm màu vàng của Miêu Trạch lớn hơn Đường Yên rất nhìn, thoạt nhìn cực kỳ uy phong!
"Meo..." Buster ngồi xổm trên vai Đường Yên, hai mắt nhìn chằm chằm thanh kiếm vàng trong tay Miêu Trạch, thấy vậy trán Đường Yên lập tức bị che kín bởi vạch đen, vậy mà cô lại nhìn thấy kí hiệu $ trong mắt Buster, khó trách Buster lại ham thích thu thập tinh hạch như vậy, hóa ra nó là một con mèo "Tham tiền"!
An Du đứng ở bên cạnh nhất thời trợn tròn mắt, nghẹn họng nhìn trân trối nhìn Buster trên vai Đường Yên. Vừa rồi lúc nhảy xuống lầu Lâm Mông đã che chở cô nên cô không chút tổn hao đáp đất. Kỳ thực trong đội có dị năng giả hệ phong, hoàn toàn có thể giúp Hạ Bác tránh rơi xuống nước nhưng không vì nguyên nhân không ai nói ra. Cô không biết rốt cuộc bọn họ không rõ hay là cố tình giày vò đám Hạ Bác, ngoại trừ bọn họ thì có lẽ không ai biết nữa.
"Đường Yên, không phải bé con này thật sự thành tinh đấy chứ!" Khóe miệng An Du co rút hai cái, thật sự muốn ôm Buster một chút.
"Không rõ lắm!" Đường Yên lắc đầu, trong lòng lại nghĩ đến chuyện chờ sau khi nhiệm vụ nhà xưởng công nghiệp quân sự kết thúc thì sẽ bảo Miêu Trạch làm cho Buster một thanh kiếm vàng nho nhỏ đeo ở cổ, như vậy chẳng phải rất dễ thương sao? Lúc ở căn cứ Buster luôn không thấy bóng dáng đâu, thỉnh thoảng lại xuất hiện sau đó lấy tinh hạch hoặc là huyết hạch cấp cao ra lấy lòng Đường Yên, sau nhiều lần như vậy, Đường Yên dứt khoát làm cho Buster một cái túi tiền đeo ở trên cổ nó, nhìn xa xa giống như nơ con bướm. Để tránh lúc Buster biến thân khiến túi tiền bị rách thì Đường Yên cố ý chọn lựa vải may túi tiên ở trung tâm nghiên cứu sinh hóa, với loại vải này Buster có thể dễ dàng biến thân mà túi tiền không bị rách.
"Đi mau, bên này cũng sắp nổ tung rồi!" An Lộ nói một cách nặng nề.
Trong mắt mọi người hiện lên chần chờ, hai người kia quá lắm rồi, lúc này bọn họ đang chạy trối chết vẫn còn có thời gian rảnh rỗi để xem cuộc vui, nói chuyện phiếm. Lúc này Việt Kỳ ngẩng đầu nhìn mái nhà sau đó lên tiếng thúc giục mọi người nhanh chóng chạy về tòa nhà phía tây.
"Thuốc ức chế lây nhiễm ám hệ cũng sắp đến rồi, đừng trì hoãn thời gian nữa." Đường Yên vừa nói vừa lườm Miêu Trạch đang nhảy tưng tưng vì vui mừng trong ao sau đó quay đầu đi về phía con đường dẫn đến tòa nhà phía Tây. Tòa nhà phía bắc ở sau lưng không ngừng phát ra tiếng nổ mạnh. Khi nhìn thấy khói lửa bốc lên, bê tông và tang thi bị nổ nát vụn, phần chân tay còn lại văng khắp nơi thì mặt người không khỏi chìm xuống.
"Chạy mau, phía sau có biển sâu." Hạ Bác lớn tiếng phun ra câu nói tục, sau khi hét to nhắc nhở thì liều mạng chạy về phía tòa nhà phía tây.
Nghe vậy, Đường Yên quay đầu lại nhìn, tầm mắt cô rơi vào biển sâu nhung nhúc đang trào ra từ bức tường gần cái ao, lúc ban đầu chỉ là những con cỡ bằng côn trùng giáp xác cỡ nhỏ, ngay sau đó càng lúc càng lớn, có những con sâu lớn bằng nửa con người, thân thể hôi thối, rửa nát! Tốc độ của biển sâu rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã vượt qua cái ao bò về phía đám người Đường Yên.
"Hết đao này tới đao khác, xem ra Phùng Khải Dương rất để ý đến chúng ta, chắc hắn muốn tang thi biến dị và biển sâu giết chết chúng ta, số lượng biển sâu khổng lồ như vậy cho dù có thể đối phó thì cũng sẽ hao hết dị năng của mọi người." Giọng nói của Diệp Quân cực kì lạnh lẽo, trên khuôn mặt thanh tú hiện lên nụ cười nhạt làm cho người ta cảm thấy nguy hiểm đến mức tận cùng.
Vẻ mặt Đường Yên lạnh lùng, con ngươi đen như muốn phun ra lửa giận, khóe miệng của cô hơi cong lên lộ ra sát ý sắc bén. Đường Yên liếc nhìn không gian trống trải xung quanh sau đó lấy mấy quả lựu đạn có hình thù quái di từ không gian ra, từ lớp vỏ màu bạc bên ngoài có thoáng nhìn thấy thủy ngân đang chảy ở bên trong. Mọi người thấy Đường Yên dừng lại thì rất kinh ngạc sau đó nhìn chằm chằm thứ đột nhiên xuất hiện trên tay Đường Yên.
"Lựu đạn thủy ngân." Tay phải của Đường Yên kéo chốt ra sau đó quăng về phía nhiều sâu nhất, ngay sau đó cô lạnh lùng nói: "Đừng quay đầu lại, chạy mau!" Đường Yên vừa nói vừa chạy thẳng đến con đường dẫn tới tòa nhà phía tây và không quay đầu lại.
Mọi người thấy Đường Yên chạy như điên thì không hiểu ra sao, tuy nhiên không có ai chần chờ mà tất cả đều nắm chặt thời lao thẳng về phía tòa nhà phía tây, lúc bọn họ vừa đi qua tòa nhà phía tây, mới bước vào công viên của nhà xưởng công nghiệp quân thì cảm thấy đất rung núi chuyển, ngay sau đó một tiếng nổ như sấm rền vang lên. Phía trên tòa nhà phía tây hiện lên một đám mây khổng lồ hình nấm, sau đó có một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung, trong bóng đêm mờ ảo mọi người thoáng nhìn thấy người vừa đi tới chỗ bọn họ từ mái tòa nhà phía Tây chính là Việt Kỳ.
"Ực... !" Tất cả mọi người đều không kiềm chế được mà nuốt nước miếng khi nhìn thấy tòa nhà phía tây sụp đổ sau đó bọn họ liều mạng chạy như điên về phía ký túc xá công nhân. Lúc này trong đầu bọn họ không còn suy nghĩ được gì cả, cả còn một suy nghĩ luôn quanh quẩn trong đầu: chạy!
Sau khi chạy như điên hơn mười phút thì ký túc xá công nhân của nhà xưởng công nghiệp quân sự đã gần ngay trước mắt, tất cả mọi người đều dừng lại, nhìn chằm chằm Đường Yên, trong đầu lập tức hiện ra một suy nghĩ, về sau có đắc tội ai cũng không thể đắc tội Đường Yên được! Thật là đáng sợ. Cô ấy trực tiếp biến tòa nhà phía tây thành một đống đổ nát hoang toàn, phần quyết đoán này, ngoại trừ Đường Yên thì còn ai làm được chứ?
"Là cái gì vậy?" Sau khi nhịp tim ổn định trở lại thì Việt Kỳ lạnh lùng nhìn chằm chằm Đường Yên, uy lực của thứ đồ vật này quá mạnh, ngay cả trong quân khu trung tâm cũng không dễ dàng tìm được.
"Lựu đạn thủy ngân." Đường Yên rất hài lòng với kết quả dùng thử lựu đạn thủy ngân, thứ này Bác Dương chỉ mô phỏng kết quả ở trên máy tính nên đây là lần đầu tiên dùng thử trên thực tế. Kết quả còn mạnh hơn trong tưởng tượng rất nhiều, sau khi trở về nhất định cô phải nhắc nhở Bác Dương cải tiến thêm, chắc chắn hiệu quả sẽ càng thêm chấn động. Đường Yên giải thích một cách đơn giản tính năng của lựu đạn thủy ngân nhưng cũng đủ khiến mọi người thổn thức không thôi đồng thời tiếc hận sao Đường Yên không bảo Bác Dương làm thêm mấy quả, như vậy bọn họ sẽ không cần khổ cực tang thi, trực tiếp quăng một quả lựu đạn thủy ngân là mọi chuyện thuận lời rồi.
Lúc này đèn đường phía trước ký túc xá công nhân đột nhiên sáng lên, kéo dài từ kho hàng đến lối vào căn cứ quân sự dưới đất. Trong khoảnh khắc đèn đường sáng lên, sắc mặt Việt Kỳ lập tức lạnh xuống, bàn tay thật chặt, sắc mặt lạnh lẽo nói với Đường Yên: "Chung quanh có người của bọn họ hay không?"
Đường Yên im lặng phóng tinh thần lực bao trùm lên ký túc xá công nhân, vẻ mặt rất khó giải thích, không gian hoàn toàn yên tĩnh, ngoại trừ mấy ngọn đèn đường đột nhiên sáng lên một cách quỷ dị thì ngay cả tiếng gió cũng biến mất không thấy. Mặt trời đang lặng lẽ ló ra từ đường chân trời, bình minh sắp tới. Đèn đường vàng ấm trong nhà xưởng công nghiệp quân sự im lặng có vẻ nặng nề, khủng bố. An Du mất tự nhiên nuốt nước miếng, trốn bên người Lâm Mông. Liễu Như Nhị cũng không khỏi mấy máy miệng, nhìn chung quanh, đánh giá bốn phía, mọi người đều biết rõ bình minh đang đến nhưng bất an trong đáy lòng vẫn luôn quanh quẩn, không có biết mất ngược lại bình minh càng đến thì lại càng rõ ràng.
Khô mộc quyết vẫn đang vận chuyển điên cuồng trong cơ thể Đường Yên, năng lượng tập trung trong kinh mạch đang ngưng tụ lại, trên mặt Đường Yên hiện lên vẻ vui mừng, sắp lên cấp rồi! Trong lúc nghỉ ngơi cô không ngừng hấp thu tinh hạch và huyết hạch nên lúc xuống căn cứ quân sự dưới đất mới có thể đột phá cấp bảy trong một lần. Đường Yên không ngừng đè nén năng lượng trong kinh mạch lại, năng lượng cấp sáu trung cấp bị đè xuống cấp sáu sơ cấp, tuy rằng tiêu hao không ít tinh hạch và huyết hạch cấp cao nhưng hiệu quả lại rất rõ rệt. Bây giờ chỉ cần phóng thích năng lượng tích lũy bị đè ép trong kinh mạch là đủ để đột phá lá chắn cấp bảy. Khô mộc quyết vận chuyển thúc đẩy tinh thần lực không ngừng lên cao, năng lượng trong kinh mạch cũng không ngừng tăng vọt.
"Chị Yên có chút không đúng!" Miêu Trạch vội vàng la lên. Hơi thở của Đường Yên lập tức thay đổi, lúc nông lúc sâu, trán nổi gân xanh, năng lượng dao động chung quanh từ từ rõ ràng. Lúc này chỉ cần không phải tên đần đều hiểu Đường Yên đã xảy ra chuyện.
Miêu Trạch tiến lên định vươn tay đánh thức Đường Yên nhưng Việt Kỳ lại hất tay Miêu Trạch ra, nói với giọng lạnh lẽo, bá đạo: "Đừng nhúc nhích, cô ấy đang trong giai đoạn vượt cấp!"
Sau khi nghe Việt Kỳ quát lên thì mọi người lập tức quay đầu lại. Trong cuộc chiến tranh quyền ở căn cứ Thanh Long, Đường Yên đánh một trận thành danh đoạt được quyền khống chế căn cứ trong tay, chuyện này đã gây chấn động không nhỏ ở quân khu trung tâm. Chỉ dưa vào bản thân mà trong nửa năm ngắn ngủi đã lên đến cấp sáu, bản lãnh này làm cho không ít con em thế gia phải đỡ trán ghen tị đồng thời ôm lòng hâm mô.
"Vượt cấp, cô ấy vừa mới thăng cấp thành dị năng giả song hệ cấp sáu không lâu mà, mới đây đã muốn thăng cấp tiếp?" Hạ Bác kinh ngạc hô lên. Hai mắt nhìn chằm chằm Đường Yên, trong mắt hiện lên ghen tị, cũng là hấp thu tinh hạch, huyết hạch như nhau nhưng tốc độ thăng cấp của Đường Yên lại vượt xa bọn họ, thực lực cũng mạnh hơn bọn họ, đúng là tức chết người mà!
Nếu lấy tố chất thân thể làm điều kiện thăng cấp của dị năng giả thì nhìn thế nào thế gia quân nhân như bọn họ cũng hơn Đường Yên rất nhiều nhưng sự thật lại hoàn toàn trái ngược!
"Dị năng giả song hệ đúng là được trời cao ưu ái." Diệp Quân quái gở chen miệng nói. Lúc trước rõ ràng cấp bậc của anh ta cao hơn Tiểu Kỳ Nhi nhưng không quá một tháng Tiểu Kỳ Nhi đã cao hơn anh ta một bậc, điều này thật sự làm cho người ta cảm thấy bực tức.
"Tỉ lệ hấp thu năng lượng tinh hạch, huyết hạch của dị năng giả song hệ nhiều hơn dị năng giả bình thường khoảng 20% đến 30%." An Lộ bình tĩnh đưa ra đáp án chuẩn xác, một dị năng giả bình thường khi hấp thu tinh hạch, huyết hạch thì được khoảng 50% đến 60% năng lượng của tinh hạch, huyết hạch đó còn dị năng giả song hệ thì nhiều hơn, dĩ nhiên còn có một điều nữa là dị năng giả đó thức tỉnh dị năng càng thuần khiết thì tỉ lệ hấp thu năng lượng tinh hạch, huyết hạch hiệu quả càng cao.
Sắc mặt mọi người cực kì phức tạp nhìn Đường Yên, quả nhiên là người may mắn được trời cao ưu ái. Khó trách lại thăng cấp nhanh như vậy, hóa ra tuy rằng hấp thu tinh hạch, huyết hạch giống nhau nhưng dị năng giả song hệ lại có thể có được nhiều năng lượng hơn, cứ như vậy lâu dần thì cấp bậc của hai bên sẽ chênh nhau càng lớn.
"Có một số lượng lớn tang thi đang tới chỗ này!" Đôi mắt đen trầm của Diệp Quân nhìn chằm chằm ký túc xá công nhân cuối cùng, ở chỗ đó có một đàn tang thi đang vọt tới, trong đó có rất nhiều tang thi cấp cao đang ẩn nấp ở bên trong. Trước bình minh là thời khắc hắc ám nhất cũng là lúc thực lực của tang thi mạnh mẽ nhất.
"Diệp Quân, chuẩn bị đi!" Việt Kỳ đi lên phía trước, che chở cho Đường Yên ở phía sau lưng, ánh mắt lạnh như băng nhìn ký túc xá công nhân của nhà xưởng công nghiệp quân sự xa xa đang im lìm trong màn đêm, bàn tay to của anh vung lên, lập tức có một cái lồng bằng băng vây Đường Yên vào giữa sau đó Việt Kỳ nhảy lên trên lồng băng, đưa mắt quan sát bốn phía.
← Ch. 087 | Ch. 089 → |