← Ch.009 | Ch.011 → |
Đường Yên tỏ vẻ kinh ngạc, trong lòng hừ lạnh một tiếng, cô cũng không mong Lưu Thấm Nhã sẽ xử phạt Giang Ly, tuy nhiên dáng vẻ này của Lưu Thấm Nhã thật sự làm cho người ta buồn nôn, thật sự coi cô là đồ ngốc sao!
Hai chân thon dài thẳng tắp tùy ý gác lên nhau, khuôn mặt càng thêm xinh đẹp sáng rỡ sau khi sử dụng hồ nước của không gian, thân thể được cường hóa nên da thịt cũng thay đổi không ít, khuôn mặt vốn đã trắng nõn của Đường Yên lại càng thêm phát sáng, quyến rũ xinh đẹp, khóe miệng hơi nhếch lên thành một nụ cười, ba phần xinh đẹp bảy phần quyến rũ, bình thường quả thật hành vi và cử chỉ của Đường Yên không tốt nhưng phong thái lại hơn người, chính Đường Yên cũng cảm thấy mình rất xinh đẹp, không giống Lưu Thấm Nhã, cả người nhã nhặn lịch sự dịu dàng, nhưng về sau lại trở thành yêu tinh hại nước!
Qua vài năm nữa, chỉ sợ là càng thêm gây họa, ở trước tận thế, khuôn mặt này đã đủ phiền toái rồi, sau tận thế thì càng không cần phải nói nữa, đối với việc này Đường Yên cảm thấy rất bất đắc dĩ, chỉ cần khuôn mặt này cũng đã đủ gây thù chuốc oán rồi, hơn nữa giọng nói lại mềm mại uyển chuyển đáng yêu, ngay cả quát lớn cũng giống như quyến rũ người khác, việc này làm cho Đường Yên cực kì đau đầu, mỗi lần mở miệng nói chuyện đều cố gắng sửa giọng.
Đôi mắt câu hồn như cười như không liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, vô sự không lên tam bảo điện (không có chuyện gì thì không cần cầu cạnh), hóa ra hôm nay cô ta đến để chất vấn về chuyện vật tư ở kho hàng, hừ... Quả nhiên Lưu Thấm Nhã này không biết sợ, thật sự cho rằng cô là đồ ngu ngốc sao, sau khi tận thế, tang thi bùng nổ thì Lưu Thấm Nhã liền sắp xếp cô ở lại đây, Đường Yên kiếp trước lại tưởng rằng Lưu Thấm Nhã thật sự muốn tốt cho mình nên mới sắp xếp mình ở tại căn cứ hẻo lánh, tránh cho tang thi tới đánh lén, lại không biết căn cứ không phải là một thùng sắt, nếu thật sự có tang thi lẻn vào thì người chết nhanh nhất chính là cô.
Tự nhận là nhà họ Đường đối xử với Lưu Thấm Nhã không tệ, chẳng biết tại sao cô ta lại luôn nghĩ cách dồn cô vào chỗ chết như vậy!
Lưu Vân oán hận, trừng mắt nhìn Đường Yên, trong mắt bốc lên lửa giận, lạnh lẽo trào phúng nói: "Sĩ quan của căn cứ Thanh Long biết hả, nói đùa gì vậy, nơi này cách căn cứ Thanh Long rất xa, ít nhất cũng phải đi bảy ngày, hơn nữa thành phố, thị trấn ở gần căn cứ Thanh Long rất nhiều, làm sao có thể đến trấn nhỏ này đoạt lại vật tư được? Về phần có nói đám quân nhân chuyển vật tư thì lại càng buồn cười... Sau khi tận thế, tang thi bùng nổ, quân đội cả nước đã sớm bị điều động hết, làm sao có thể xuất hiện ở đây chứ, không phải là cô muốn nuốt hết nhóm vật tư trong kho hàng kia sao?"
Lưu Vân nói chuyện không nể nàng chút nào, cũng phân tích mọi chuyện rất rõ ràng.
"Ha ha..." Đường Yên cười lạnh hai tiếng, ngước khuôn mặt lạnh băng lên, nhàn nhạt quét mắt nhìn khuôn mặt thanh tú đang vặn vẹo của Lưu Vân: "Tôi muốn độc chiếm vật tư trong kho hàng đó sao, Lưu Vân, cô không biết là lời này của mình rất buồn cười sao... Nếu tôi không nói thì làm sao mấy người biết được vị trí của nhóm vật tư kia, bây giờ vật tư đã mất thì lại muốn hắt nước bẩn lên đầu tôi, tôi lại muốn hỏi.... có phải mấy người đã lấy được vật tư nhưng lại đổi trắng thay đen, nói là vật tư đã bị mất không đấy? Dù sao.... người nhìn thấy đám vật tư đó cũng chỉ có mấy người mà thôi."
Đường Yên lạnh lùng, trong lòng sát khí phun trào. Lưu Thấm Nhã đúng là có bản lĩnh, vậy mà lại nghĩ ra cách để cho Lưu Vân thăm dò cô, nếu là Đường Yên kiếp trước, chỉ sợ hai ba câu đã bị lộ ra rồi, đáng tiếc, người bọn họ đang nói chuyện lại là cô cho nên nhất định sẽ là bi kịch, tình báo vật tư bị tiết lộ ra ngoài, tất cả mọi người trong căn cứ đều sẽ biết trong tay Lưu Thấm Nhã nắm giữ một nhóm vật tư, chỉ sợ lúc này tình cảnh của bọn họ rất khó khăn nếu không Lưu Thấm Nhã cũng sẽ không vội vã tìm tới cửa.
"Cô..."
Bị Đường Yên làm cho cứng họng, Lưu Vân tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt, mất một lúc lâu mới bình tĩnh lại được.
"Yên Nhi, Lưu Vân không ý gì khác, chẳng qua chỉ lo lắng về tung tích của nhóm vật tư kia mà thôi!" Lưu Thấm Nhã vội vàng lên tiếng ngăn cản, ý bảo Lưu Vân đừng nói nữa, thời điểm mới trở về căn cứ, chỉ có một ngày mà cô đã phải đối phó với ba nhóm người rồi, đều đến nói bóng nói gió hỏi về vật tư, nếu như không xử kí thỏa đáng, chỉ sợ sẽ có chuyện xấu... Nhận ra Đường Yên luôn trốn tránh, Lưu Thấm Nhã không nhịn được hoài nghi có phải việc ở trấn nhỏ đã làm cho Đường Yên nghi ngờ mình hay không, nếu thật sự là thế thì sợ rằng ngày sau sẽ càng thêm phiền toái, bác sĩ Đường cực kì cưng chiều Đường Yên, tuy rằng đối xử với cô không tệ, nhưng dù sao cũng có khác biệt, hiện tại lại là tận thế, cô không thể không suy nghĩ cho bản thân mình, càng suy nghĩ, giọng điệu càng dịu dàng khiêm tốn.
Nói cho cùng thì Lưu Thấm Nhã cũng đã ở căn cứ mấy tháng, thế lực không nhỏ, Đường Yên không muốn trở mặt với cô ta vào lúc này, chuyện này không có lợi với cô, ở trong căn cứ, cô vẫn cần sự quan tâm của Lưu Thấm Nhã, ai bảo cô chính là "người thường", cái gì cũng tệ, tùy hứng điêu ngoa, nên cô phải bình tĩnh lại: "Có lẽ là có người bên chị tiết lộ bí mật nên vật tư trong kho hàng mới bị người khác lấy đi."
Đường Yên trào phúng liếc nhìn Giang Ly, nhớ đến tình tiết trong tác phẩm, hình như sau khi Lưu Thấm Nhã gặp gỡ Hình Liệt Phong thì Giang Ly đã bị Lưu Thấm Nhã bỏ qua, sống chết không rõ, nhưng ở tận thế mà sống chết không rõ thì làm sao có kết cục tốt được? Thời điểm đó, Lưu Thấm Nhã đi ở phía trước, ngoài ý muốn rơi vào vòng vây của tang thi, thiếu chút nữa thì chết, cũng chính là lần đó cô ta đã gặp được Hình Liệt Phong, kết hợp hành động gần nhất của Lưu Thấm Nhã thì có vẻ như đang chuẩn bị để rời khỏi căn cứ này.
Đường Yên mím chặt môi, xem ra thời điểm thiểm thực giả vây đánh căn cứ không còn xa nữa...
"Không có khả năng đó." Giang Ly không cần nghĩ ngợi mà đã trực tiếp mở miệng cắt đứt lời nói của Đường Yên. Thành viên trong đội đều được anh kiểm tra, anh tự nhận chút bản lĩnh đó thì anh vẫn có. Ánh mắt Giang Ly tối tăm đánh giá Đường Yên, kỳ thực anh cũng không ghét Đường Yên, bình thường còn có thể ra tay bảo vệ đôi chút, tuy rằng Đường Yên điêu ngoa kiêu căng nhưng cũng không phải là người không biết đạo lý, nhưng bây giờ đang là tận thế, sẽ không có ai bao dung cho khuyết điểm của Đường Yên, một chút chuyện nhỏ cũng sẽ dần dần dẫn đến cục diện như bây giờ.
"Hừ... Không phải gần đây đội ngũ của mấy người có thêm thành viên mới sao?" Đường Yên nhíu mày, dáng vẻ như đang xem cuộc vui nhìn Lưu Thấm Nhã, khuôn mặt lạnh lẽo nở nụ cươid, ý tứ không rõ liếc Giang Ly và Lưu Vân một cái.
Nhìn thấy sắc mặt hai người thay đổi, trong lòng Lưu Thấm Nhã lập tức đề phòng, ở căn cứ đội ngũ của bọn họ là số một số hai, không thể nào nhận người không có thực lực được, tuy rằng không chắc chắn sẽ trở thành thành viên quan trọng, nhưng ai cũng sẽ phải lộ ra mặt thật trước mặt Giang Ly, điềy này ai cũng rõ nhưng không nói ra mà thôi, hôm nay Đường Yên nói như vậy, tất nhiên Lưu Thấm Nhã hiểu được vài phần.
"Giang Ly?" Sắc mặt Lưu Thấm Nhã trắng bệch, trong mắt lấp lánh nước.
"Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý chuyện này." Nhìn khuôn mặt dịu dàng, thanh tao, lịch sự, khó nén vẻ thất vọng của Lưu Thấm Nhã, trong mắt Giang Ly xẹt qua một chút ác độc, ánh mắt không rõ đảo qua đám người phía sau Lưu Vân, không thèm che dấu tức giận trong đó.
"Sóng ngầm trong căn cứ rất mãnh liệt, che giấu chém giết trong bóng tối, tranh đoạt ngày càng rõ ràng nên chúng ta phải nắm chắc thời gian, tìm kiếm vật tư." Lưu Thấm Nhã nghĩ rằng mọi người lo lắng chuyện vật tư nên nói lời an ủi, những người này sẽ là hậu thuẫn giúp cô đứng vững ở căn cứ Thanh Long, tuyệt đối không thể sai lầm, thời điểm tận thế, Lưu Thấm Nhã lựa chọn căn cứ này chẳng qua là muốn xây dựng đội quân của riêng mình.
Ban đầu, căn cứ rất trật tự rõ ràng, tuy nhiên sau mấy tháng, đồ ăn giảm một cách nhan chóng, số người lại tăng lên... Bên dưới lại bắt chẹt người yếu ớt, cắt xén đồ ăn, phát sinh không ít chuyện kiếm lời đút túi riêng, tại nơi này, mặt trái của con người chính là tội ác được phơi bày hết sức rõ ràng.
"Nhóm vật tư ở trấn nhỏ kia đã bị mất, làm sao bây giờ?" Lưu Vân tức giận nói.
"Lưu Vân, cô cảm thấy tôi dễ bắt nạt đúng không...."Nói xong, Đường Yên liền cầm côn cảnh sát đánh về phía Lưu Vân.
Đường Yên ra tay rất nhanh, mọi người chung quanh hoàn toàn không phản ứng kịp, ai cũng không lường trước được Đường Yên sẽ động thủ, Lưu Vân cũng giật mình, tránh không kịp, cánh tay trái phải hứng chịu một côn của Đường Yên, con thỏ nóng nảy còn biết cắn người, Lưu Vân thật sự cảm thấy cô là đồ nhu nhược sao... Cho dù Đường Yên không dùng dị năng thì tinh hạch và hồ nước trong không gian cũng đã giúp Đường Yên mạnh hơn, sức mạnh xưa đâu bằng nay, bị một côn này đánh trúng, cho dù Lưu Vân thức tỉnh dị năng, cường hóa thân thể cũng chịu không nổi: "Răng rắc!" Tiếng nứt xương vang lên, Lưu Vân lảo đảo ba hai bước rút lui, ngã ngồi dưới đất, ánh mắt hoảng sợ nhìn Đường Yên.
"Đồ đê tiện, cô dám đánh tôi?" Lưu Vân nhe răng nhếch miệng, oán hận nhìn Đường Yên, giọng điệu lạnh như băng mang theo sát ý.
Thấy Lưu Vân vẫn còn sức để nói chuyện, Đường Yên kinh ngạc, nhíu chặt mày, Lưu Vân là dị năng giả sơ cấp hệ hỏa, lực công kích không kém, tuy nhiên tính tình lại kiêu căng, quan hệ ở trong đội rất tệ, thích tranh giành tình nhân nhưng lại đối xử rất chân thành cởi mở với Lưu Thấm Nhã.
Đường Yên cười lạnh, khinh miệt lườm Lưu Vân một cái: "Vì sao không dám? Hôm nay có muốn tôi dạy cho cô làm người như thế nào hay không?" Giọng nói lạnh lẽo giống như lệ quỷ từ bò ra trong địa ngục làm cho Lưu Vân không nhịn được mà rùng mình.
"Yên Nhi, dừng tay lại." Lưu Thấm Nhã lo lắng lên tiếng: "Lưu Vân là thành viên trong đội của chị, tại sao em lại ra tay với cô ấy?"
Nhìn Lưu Vân bị thương không nhẹ, sắc mặt Lưu Thấm Nhã hết sức khó coi, Đường Yên đánh Lưu Vân trước mặt mọi người, điều này làm cho Lưu Thấm Nhã rất bất mãn, ở tận thế, không có nhiều người chịu giúp đỡ người khác, Lưu Vân lại là dị năng giả, cô không thể làm cho Lưu Vân bị thua thiệt được, Lưu Thấm Nhã thầm hận Đường Yên không hiểu chuyện, nếu không phải cô luôn luôn ra mặt bảo vệ Đường Yên thì Đường Yên có thể sống đến bây giờ hay không vẫn còn là một ẩn số, bây giờ tốt rồi... Dám rat ay đánh người trước mặt cô, lồng ngực Lưu Thấm Nhã uất nghẹn, lên không được mà xuống cũng khong xong.
Trong lòng Lưu Thấm Nhã không thoải mái nhưng Lưu Vân là do cô tự mình lựa chọn nên lúc này chỉ có thể cười làm lành: "Yên Nhi, mặc dù Lưu Vân có sai nhưng một côn đó của em cũng khiến cô ấy bị thương không nhẹ, chi bằng bỏ qua việc này thôi." Vốn muốn cho Đường Yên chết ở bên ngoài như vậy cô có thể đoạt lấy vòng tay bạch ngọc, sau nay đến căn cứ Thanh Long thì bác sĩ Đường cũng không thể trút oán giận lên đầu cô, tận thế tang thi hoành hành, mạng người là thứ không đáng tiền nhất, không nghĩ tới Đường Yên phúc lớn mạng lớn, nhiều lần biến nguy thành an, hình như sự việc đã vượt ra khỏi dự đoán của cô, cô không thể không bắt đầu đề phòng.
"Không có lần sau." Đường Yên ném côn cảnh sát, lui về phía sau, ngồi ở trên ghế sofa, lạnh nhạt nói: "Bây giờ không còn sớm nữa, nơi này của tôi không chào đón mấy người, mời đi cho...."
Đường Yên định nhân cơ hội này đi xem khu gieo trồng căn cứ, học mấy kỹ năng gieo trồng, đồng thời xem thử có thể kiếm được một ít hạt giống hay không, tuyệt đối không thể bỏ hoang mảnh đất trong không gian, nhưng cô lại không biết xứ lí nhưng hạt giống trong không gian như thế nào.
Thấy Đường Yên mở miệng đuổi người, Lưu Thấm Nhã không thể ở lâu, dịu dàng nói: "Yên Nhi, đây là một cân gạo trắng và một miếng thịt bò, em lại ở một mình, buổi tối nhớ đóng chặt cửa sổ, căn cứ không phải là một khối sắt kín, mọi chuyện đều phải cẩn thận, có chuyện gì xảy ra cũng không được lộ diện, chờ chị đến xử lý, chị đi trước, hai này nữa, lúc ra ngoài tìm kiếm vật tư thì chị sẽ tới thăm em."
Mặt Lưu Thấm Nhã hiện lên ưu sầu, cẩn thận khai báo với Đường Yên, chân tình thực lòng, cũng không giống như đang giả bộ. Trong lòng Đường Yên có chút không thoải mái, Lưu Thấm Nhã đối xử với Đường Yên không tệ nhưng tại sao lại muốn dồn cô vào chỗ chết. Vừa quan tâm chăm sóc Đường Yên rồi lại trăm phương nghìn kế muốn Đường Yên chết, Lưu Thấm Nhã, cô có thể đơn giản một chút hay không?
Không hề có gánh nặng trong lòng, Đường Yên nhận lấy đồ ăn Lưu Thấm Nhã đưa tới, gật đầu, nói: "Tôi biết, buổi chiều tôi định đi xem khu gieo trồng của căn cứ, theo chân bọn họ học chút kỹ năng gieo trồng... Rốt cuộc thì chị định lúc nào đi tới căn cứ Thanh Long?"
"Chờ một thời gian nữa... Yên Nhi đừng nóng vội!" Lưu Thấm Nhã trấn an nói. Cô cũng gấp vì vừa mới nhận được tin tức vùng lân cận trấn nhỏ có tang thi biến dị ẩn núp, nếu không phải là chưa tích trữ đủ vật tư thì cô đã đi tới căn cứ Thanh Long từ lâu rồi.
Từ Viện ở bên cạnh nghe thấy bọn họ bàn luận chuyện đi đến căn cứ Thanh Long thì nhất thời trên mặt hiện lên vẻ mừng rỡ như điên pha chút phức tạp liếc nhìn Lưu Thấm Nhã, sau đó tầm mắt dừng ở trên người Cao Phong, đáy mắt chưa đựng tức giận, lạnh lùng nói: "Tôi lại thấy có người không muốn đến căn cứ Thanh Long đấy, chờ một thời gian... Ai biết là phải chờ tới khi nào?"
"Từ Viện, em xem vào làm gì?" Cao Phong trừng mắt nhìn Từ Viện sau đó nhìn về phía Lưu Thấm Nhã, ánh mắt mang theo áy náy, tức giận Từ Viện không hiểu chuyện, không có việc gì lại đi sinh sự.
"Cao Phong, anh được... được lắm!" Từ Viện hung hăng dậm chân sau đó xoay người đi ra ngoài, trước khi đi còn liếc Lưu Thấm Nhã, cái nhìn đó làm cho lòng người hoảng sợ.
Lưu Thấm Nhã biến sắc, kinh ngạc nhìn Cao Phong, cô cảm thấy rất buồn bực, này tại sao Từ Viện luôn luôn nhằm vào mình, từ lúc gặp gỡ Cao Phong ở trấn nhỏ đến khi trở về căn cứ, mỗi lần Từ Viện mở miệng đều có gai, tâm tư của Lưu Thấm Nhã kín đáo nên ngay lập tức cảm thấy chuyện này không thích hợp, cô cũng không quen biết Từ Viện, không có khả năng tồn tại thù hận gì, không hiểu tại sao lại thêm một kẻ địch, không biết nguyên nhân làm cho cuộc sống hàng ngày của cô không được yên ổn, hơn nữa, nghe cách nói chuyện của Từ Viện thì thế lực của ba Từ Viện ở căn cứ Thanh Long không nhỏ, nếu là thật sự sau này cô đi căn cứ Thanh Long thì chẳng phải sẽ đắc tội với thế lực lớn ở đó sao?
Cao Phong cười khổ, tính nết của Từ Viện giống như tiểu thư, nhìn dáng vẻ đó chỉ sợ là rất hận Thấm Nhã, anh nên tìm thời gian để giải thích rõ ràng với Từ Viện: "Thấm Nhã thật sự xin lỗi, từ nhỏ Từ Viện đã bị chiều hư, tính tình hấp tấp, cô đừng so đo với em ấy, tôi sẽ giải thích rõ ràng với Từ Viện."
"Không sao." Lưu Thấm Nhã vốn là người thông mình, nghe Cao Phong nói năng uyển chuyển thì trong lòng đột nhiên sáng tỏ vài phần, ngày đó ra tay cứu giúp cũng không phải là không có mục đích, bấy giờ có thể mượn tay Từ Viện để vươn tới căn cứ Thanh Long thì cô sẽ không buông tay, nhìn bóng lưng Cao Phong rời đi, khóe miệng hơi hơi nâng lên, quay đầu lại nói với Đường Yên vài câu sau đó mấy người liền rời khỏi đó.
← Ch. 009 | Ch. 011 → |