Truyện:Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ - Chương 6

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ
Trọn bộ 7 chương
Chương 6
0.00
(0 votes)


Chương (1-7)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Bạn trai của bạn là một học bá là trải nghiệm như thế nào?

Là khi bạn nằm bảy ngày trên giường bệnh, anh ấy dùng hết mọi vốn liếng để chỉ bạn cách tóm tắt luận văn, báo cáo bài giảng, phát hành SCI.

Khiến bạn nghĩ rằng mình đang ở trong phòng thí nghiệm khi nằm viện.

Mà phần thưởng đương nhiên cũng vô cùng phong phú.

Sau ngày tôi xuất hiện tình cờ là thứ hai, tôi lại bị đưa lên chảo dầu sau khi tránh được một kiếp.

Điều kỳ lạ là khi tôi nơm nớp lo sợ phát biểu xong, những vấn đề người hướng dẫn hỏi tôi đều trúng những vấn đề chính được Trần Nam khoanh tròn.

Tôi trả lời trôi chảy như mơ, nhìn các đàn anh đàn chị ủng hộ tôi trước đây bên dưới, hiển nhiên là bọn họ cũng bất ngờ.

Có trời mới biết tôi đã cảm thấy như thế nào khi nhận được câu nói "rất tốt" từ người hướng dẫn, tuyệt đối có thể so sánh với Tiểu Lý Tử đang ở thời kỳ đỉnh cao nhan sắc cầu hôn với tôi.

Đương nhiên là vế sau chỉ có thể tồn tại trong trí tưởng tượng của tôi mà thôi.

Nhưng nó càng làm nổi bật giá trị của người hiện tại.

Nhưng tôi không ngờ rằng, lúc đi theo người hướng dẫn của tôi ra khỏi phòng thí nghiệm thì tình cờ nhìn thấy Trần Nam đang đứng ngoài hành lang đợi tôi.

Giọng nói của người hướng dẫn vẫn dửng dưng: "Sao con lại ở đây?"

Trên mặt Trần Nam cũng không có biểu cảm gì, gọi "bố".

Sau đó anh nhìn tôi, trong ánh mắt chợt hiện lên vẻ ấm áp.

"Con đến đón bạn gái tan học."

Đúng vậy các bạn ơi, tôi cứ thế gặp phụ huynh một cách xấu hổ vội vàng núi vậy, đã thế phụ huynh còn là người hướng dẫn của tôi.

Hiển nhiên là người hướng dẫn đơ ra, nhìn chằm chằm tôi nắm tay với Trần Nam rất lâu không lên tiếng.

Một lúc lâu sau, ông bình tĩnh thu lại tầm mắt: "Chuyện gia đình đừng nói ở trong phòng thí nghiệm."

Tôi xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

Tròng mắt của đàn chị sắp trừng đến mặt Trần Nam rồi, kéo tôi sang một bên.

"Đây là Thái tử Trần?"

Giọng nói to đến mức Trần Nam có thể nghe thấy rõ ràng.

...

Thế thì chị còn kéo em sang một bên làm gì? Hả chị?

Bệnh hình thức cũng làm không xong.

*****

Mãi cho đến khi theo Trần Nam trở về nhà, tôi mới bắt đầu cảm thấy thấp thỏm.

"Trần Nam, giáo sư Trần biết chúng ta yêu nhau thì có sao không?"

Nghĩ đến phản ứng thờ ơ vừa rồi của ông, trong đầu tôi đột nhiên suy nghĩ lung tung, càng nghĩ càng thấy sợ.

"Ông ấy sẽ không khắt khe hơn với người nhà, đúng chứ?"

Mặt tôi đưa đám, "Vậy tương lai có phải em sẽ thành mục tiêu sống trong phòng thí nghiệm không?"

Trần Nam bật cười, khẽ véo má tôi.

"Bố anh không quan tâm đến gì ngoài nghiên cứu khoa học đâu."

"Cho nên, đối với ông ấy mà nói, em không có gì đặc biệt, vẫn là một trong những học sinh."

Trái tim tôi thả lỏng.

Nhưng lại chợt nhận ra một điều:

"Trần Nam, anh với giáo sư Trần... Có phải là tình cảm không tốt không?"

Trần Nam mỉm cười, vẻ mặt không chút dao động.

"Cũng không phải, bố là anh người nghiên cứu khoa học xuất xắc, cũng là người hướng dẫn ưu tú. Nhưng vì thế mà ông ấy không đặt gia đình, con cái ở trong lòng."

"Năm đó mẹ anh ly hôn với ông ấy rồi dẫn Trần Bắc sang Mỹ, anh mới 5 tuổi."

Thảo nào những người trong bệnh viện chỉ biết anh có em gái, nhưng chưa ai từng gặp.

Tôi nghĩ đến cảnh giáo sư Trần tập trung vào thí nghiệm, không để tâm tới mọi thứ xung quanh thì lòng chợt nhói lên.

"Anh không trách ông ấy, nhưng cũng không thể hoàn toàn tha thứ cho ông ấy."

"Nhưng không sao, bây giờ anh đã có em."

Tôi nghĩ đến hình bóng cô đơn ngoài ban công đêm hôm đó, lòng tôi ấm nóng, đặt tay lên mu bàn tay anh.

"Có em ở bên cạnh anh, anh sẽ không bao giờ cô đơn nữa."

Ánh mắt Trần Nam đột nhiên trở nên rất sâu, không hề che giấu dừng lại trên mặt tôi, khiến tôi cảm thấy linh hồn mình như bị thiêu đốt.

Lúc này tôi mới nhận ra mình đã làm gì, che mặt lại.

A.... Mất mặt quá.

Trần Nam thở dài, gỡ mặt tôi ra.

"Em là rùa đen hả? bị kích thích một xíu là lại rụt đầu vào mai."

Tôi trừng anh: "Anh mới là rùa! cả nhà anh đều là rùa!"

Anh nhướng mày nhìn tôi, "Ồ?"

Ôi... Xin lỗi giáo sư Trần, em sám hối đây.

Giọng anh đột nhiên trở nên có chút tiếc nuối.

"Em như bây giờ khiến anh cảm thấy lo lắng."

"Lo lắng cái gì?"

"Lo lắng một lúc nào đó, rùa sẽ trốn trong mai không chịu ra ngoài."

Tôi:???

Anh kéo dài giọng, trong mắt là ánh nước xinh đẹp.

"Ví dụ như... Vào lúc anh gặp lại bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào mà anh đã mong nhớ rất lâu?"

Não tôi nổ tung.

Trần Nam bây giờ đang.... Lái xe sao?

Chú thích: Bạn đang lái xe sao? là câu nói thường được dùng để bình luận về những trò đùa khó hiểu và bẩn thỉu, chủ yếu dùng để chế giễu. Nghĩa là bạn biết đối phương đang nói bậy, nhưng không có bằng chứng để vạch mặt nên hùa theo.

*****

Trong khi ngồi trong phòng khách thảnh thơi chờ đợi bác sĩ Trần cho ăn, điện thoại đột nhiên nhận được lời mời xác minh kết bạn.

"Tôi là đồng nghiệp của Trần Nam, Lưu Đồng."

Là bác sĩ trẻ kia?

Anh ta vẫn chưa kh ôi phục tam quan vỡ vụn của mình sao?

Ngay sau khi xác minh, anh ta lập tức gửi tin nhắn đến: "Tôi không muốn nói nhiều, dù sao đây cũng là chuyện gia đình nhà người khác."

Tôi nhướng mày, tâm lý cũng rất cứng đấy.

Tôi nghĩ tôi có thể chữa lành trái tim tan vỡ của anh ta.

Khi đang muốn nói sự thật cho anh ta biết, tôi lại thấy tin nhắn tiếp theo:

"Nhưng tất cả mọi người trong bệnh viện đều biết Trần Nam có người tình trong mộng, suốt một năm nhớ mãi không quên. Không tin cô hỏi anh ấy về cô gái trong thang máy đi. Xem anh ấy nói gì!"

Tay tôi chợt khựng lại, mặc dù mọi người đều là người trưởng thành rồi, ai cũng có là quá khứ là chuyện bình thường.

Nhưng nếu đã là quá khứ thì tôi không cần để ý, đúng không? Đúng không?

Đúng cái shit!

Tôi giơ màn hình điện thoại đến trước mặt Trần Nam, người đang thêm nước sôi vào nồi.

"Cô gái trong thang máy là ai?"

Trần Nam nheo mắt nhìn thoáng qua tên ghi chú phía trên, trong mắt xẹt qua tia lạnh lẽo.

"Cơm nước xong rồi nói nhé." Anh dỗ tôi.

"Em không đói, em không ăn!"

Trần Nam đứng thẳng người, không hiểu sao khiến tôi thấy áp lực.

Khoan đã, tôi có tội đâu, tôi sợ cái gì?

Tôi ưỡn thẳng ngực.

Trần Nam lấy khăn lau tay rồi nhìn sang tôi.

"Tháng ba năm ngoái, một ngày anh liên tục thực hiện bốn năm ca phẫu thuật. Mệt đến mức ngất xỉu trong thang máy, sau đó được một cô gái ôm. Anh rất khó thể tưởng tượng một cô gái bé nhỏ như vậy, lấy đâu ra sức để đỡ được anh. Đúng lúc ấy thang máy gặp trục trặc, cô ấy ôm anh, trở thành gối dựa của anh trong suốt một tiếng đồng hồ."

Tôi nghe thấy mà xúc động, cô gái này thật sự có tấm lòng nhân ái...

Khoan!

Tôi đột nhiên quên mất một chuyện trong trí nhớ...

Năm ngoái khi tới bệnh viện kiểm tra sức khỏe, tôi gặp một bác sĩ buồn ngủ đến ngất đi trong thang máy.

Tôi sợ anh ta ngã rồi gãy mất răng cửa giống như bác sĩ trên mạng nói nên luôn chú ý tới anh ta.

Kết quả là anh ta ngã thật, tôi bước tới định đỡ lấy anh ta nhưng vì anh ta nặng quá khiến tôi ngã xuống đất.

Tất cả những gì tôi có thể làm là ôm chặt đầu anh ta trong lòng mình, vì thế mà đầu gối của tôi khuỵu xuống đất, thâm một mảng.

Không biết xui xẻo thế nào mà thang máy đột nhiên gặp trục trặc, trong lúc chờ cứu hộ cả tiếng đồng hồ, tôi cứ ngồi yên để anh ta nằm trên đùi tôi ngủ một tiếng.

Bác sĩ đó đeo khẩu trang nên tôi cũng không nhìn rõ dáng vẻ trông như thế nào.

Chỉ biết là trong khi ngủ, giữa lông mày anh ta còn mang theo vẻ mệt mỏi.

Tôi ngẩng lên nhìn Trần Nam, lúc này mới phát hiện anh thật sự hơi giống vị bác sĩ khi đó.

OMG! Như thế thì phim thần tượng quá.

Lúc ấy tôi chỉ thấy tự hào về người bác sĩ Trung Quốc tận tâm này.

Nhưng không nghĩ rằng... Người khiến tôi tự hào lại trở thành người bên cạnh tôi.

Trần Nam nhìn tôi với ánh mắt dịu dàng.

"Hôm đó anh đã xem camera rất nhiều lần, luôn nhớ đến cô gái đã bảo vệ anh trong vòng tay cô ấy."

"Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ rằng, em chính là 'vị hôn thê' từ nhỏ anh chưa bao giờ coi là thật của anh."

Trần Nam vừa nói vừa cởi hai cúc áo trên cổ áo.

Chắc là... Trong bếp nóng quá nhỉ?

Sau đó... Anh lại tiếp tục cởi mấy nút, hình như tôi... Nhìn thấy đường nhân ngư đã khiến tôi mê mẩn đêm hôm đó.

Tôi che mũi lùi về phía sau.

"Anh muốn làm gì?"

Lại bị anh ôm vào lòng.

"Nếu em không đói thì chúng ta làm gì đó trước đi."

Tôi kêu, "Đói đói đói, bây giờ rất đói...."

"Thật ra thứ có thể khiến em no không chỉ là cơm thôi đâu."

Ngón tay Trần Nam rất linh hoạt, nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, thắt lưng đã lỏng ra.

Anh cúi đầu, nuốt lời kháng cự của tôi vào giữa môi lưỡi.

Tôi chỉ nhớ là sau khi tôi kiệt sức, có một nụ hôn nhẹ khẽ đặt lên hàng mi ướt của tôi.

Giọng nói nhẹ nhàng mà chắc chắn của Trần Nam vang lên bên tai:

"Thiên Thiên, anh là người trung thành với chủ nghĩa duy vật suốt 28 năm qua, nhưng lần này anh không thể không tin rằng: đây là nhân duyên do thượng đế ban tặng, ông trời đã đưa anh vào trong sổ nhân duyên."

"Cho nên, anh nhận lấy hết thảy, sẽ không bao giờ buông tay."

Crypto.com Exchange

Chương (1-7)