Truyện:Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ - Chương 3

Nhật Ký Tình Yêu Của Nữ Thạc Sĩ
Trọn bộ 7 chương
Chương 3
0.00
(0 votes)


Chương (1-7)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Để không đi vào con đường sắc đẹp sai lầm, tôi đã tính toán phương trình tích phân trong đầu khi nhìn sườn mặt Trần Nam. Lúc tôi bị mẹ kéo dậy khỏi giường còn không biết hôm nay là ngày gì.

Khi anh ta lia đôi mắt hẹp dài tới, tôi suy ngẫm về lý thuyết lượng tử. Đàn chị nói chân thành:

Khi đôi môi như hoa đào của anh ta mở ra khép lại, tôi thầm nhẩm nguyên lý dao động điện tử trong lòng.

Cuối cùng.... tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy Trần Nam.

Anh ra vừa hé miệng, trong đầu tôi như bị bao quanh bởi lý thuyết trường điện từ 360 chiều.

Dường như trong mắt Trần Nam lóe lên một tia kinh ngạc. Nhưng trước khi tôi nhìn thấy rõ, não bộ đã tự động thay đổi đôi mắt xinh đẹp ấy thành Boson ở mắt trái và Fermion ở mắt phải. "Thiên Thiên, đi trên con đường vật lý không có đường về này em phải từ bỏ hết mọi dục niệm, phải tin vào định luật tối cao: Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, vua góa bụa cả đời dựng nghiệp."

Sau đó, bé dâu tây đáng yêu và quần lót anh đào trong vali của tôi bị anh ta nhìn không sót thứ gì, chọc thẳng vào mắt Trần Nam. 4, Trời muốn diệt tôi. Chú thích: Boson và Fermion là những khái niệm trong lượng tử cơ học.

Tôi... Lập tức bịt tai nhắm mắt lại. Đôi mắt của anh ta có khả năng xoa dịu, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi biển tri thức, trở về thế giới thật.

Một bàn tay rộng ôm lấy tay tôi, kéo nó xuống rồi nắm chặt trong lòng bàn tay. Cuối cùng.... tôi cảm thấy buồn nôn khi nhìn thấy Trần Nam.

"Sao thế? Say xe à?"

Đôi mắt của anh ta có khả năng xoa dịu, cuối cùng tôi cũng thoát ra khỏi biển tri thức, trở về thế giới thật.

"Tôi không sao.""Bởi vì đầu óc em không chuyên tâm, em xem, phòng thí nghiệm của chúng ta có ai mà không phải là người xuất sắc, có ai không là vua chăm chỉ? 3 giờ sáng mọi người còn chia sẻ tài liệu trong nhóm đúng không?"

"Tôi nói, trên đường về sẽ đi qua An Huy, ông nội tôi đang sống ở đó, em có phiền nếu tôi tiện đường ghé qua thăm ông không?"Đây là vali của tôi mà?

Trần Nam lặp lại những gì mình vừa nói.

Tôi có thể có ý kiến gì về việc thăm người lớn không, tất nhiên là không rồi. Tôi trơ mắt nhìn mẹ tôi đặt hai hộp rượu vang đỏ, một thùng cherry, ba bao tải lớn không biết là đặc sản gì, một con gà cùng với một chiếc vali 28 inch lên xe của Trần Nam.

Dường như tâm trạng của Trần Nam khá tốt, ý cười lan ra trong mắt anh ta.

Đôi mắt anh ta rất dài, bình thường lạnh nhạt lãnh đạm, nhưng chỉ cần hơi mang sắc thái là lòng người sẽ nhộn nhạo lúc nào không biết.

Trái tim tôi lại đập sai nhịp.

Tôi lắc đầu, cố nhớ lại những gì tối hôm qua đàn chị ân cần dạy bảo. Tôi lắc đầu, cố nhớ lại những gì tối hôm qua đàn chị ân cần dạy bảo.

Không được, tôi phải nhanh chóng vung kiếm cắt đứt tình yêu này, trở về với vòng tay nghiên cứu khoa học của tổ quốc.

Tôi quyết định nói rõ ràng với Trần Nam, kéo anh ta ra khỏi những suy nghĩ vô vọng. Chú thích: Boson và Fermion là những khái niệm trong lượng tử cơ học.

"Trần Nam, tôi không biết chuyện 'đính hôn từ bé' là như thế nào. Nhưng chúng ta đều là thanh niên trong thời đại mới rồi, không chịu ảnh hưởng bởi những suy nghĩ phong kiến đó. Hai chúng ta không thể nào đâu, anh đừng lo!"Một bàn tay rộng ôm lấy tay tôi, kéo nó xuống rồi nắm chặt trong lòng bàn tay.

Tôi còn vỗ cánh tay anh ta như thể anh em tốt. Chương sau

Thân xe đột nhiên hơi lắc lư, bị Trần Nam nhanh chóng điều chỉnh lại. Chú thích: SCI – danh mục trích dẫn khoa học.

Tôi kinh hãi, tôi mạnh tới vậy sao?

"Không thể nào?" Trần Nam nói rất chậm, giọng điệu không hề gợn sóng nhưng giọng nói như phủ một lớp băng.

Tôi gật đầu lia lịa. Khi anh ta lia đôi mắt hẹp dài tới, tôi suy ngẫm về lý thuyết lượng tử.

Lại sợ anh ta đang lái xe không nhìn thấy, tôi đáp to rõ ràng, "Ừm!"

Anh ta chợt cười nhẹ, chảy trong khoang kín giống như giai điệu của đàn Cello, quyến rũ khiến lòng người run lên.

"Được, em ngủ một lúc trước đi, tới nơi tôi sẽ gọi."

Trong giấc ngủ, hình như có thứ gì đó ấm áp lướt qua má tôi, hơi ngứa, còn có một giọng nói quen thuộc khó tả văng vẳng bên tai tôi:

"Cô bé không có lương tâm, qua cầu liền rút ván."

*****

Ông nội Trần Nam đang rất phấn chấn, ông ấy mỉm cười nhìn tôi một lúc rồi mới lên tiếng:

"Năm nay Thiên Thiên vừa được khuyến nghị học thạc sĩ ở khoa Vật lý của trường đại học T phải không? Người hướng dẫn là ai vậy?"

"Là giáo sư Trần Duy ạ."

Ông nội Trần gật đầu, nói bình tĩnh:

"Cậu ta không tệ, nhưng mà nghe nói tương đối nghiêm khắc, ở dưới trướng cậu ta rất khổ đúng không?"

Nói đến đây quả thật khiến tôi than thở khóc lóc.

"Sao lại là rất khổ được! Ông nội Trần ơi, cháu sắp bị giáo sư Trần lột da rồi. Ông ấy không mắng cháu, nhưng mỗi lần xem xong báo cáo của cháu thì đều lạnh lùng nhìn cháu, cháu biết ngay là: Cháu là đồ vô dụng."

Ông nội Trần che miệng ho:

"Khụ... Vậy cháu không ngờ đàn anh, đàn chị giúp đỡ sao?"

Tôi càng buồn hơn, "Có ạ, ngày nào cháu cũng kêu, đàn anh đàn chị cứu em với! Bây giờ bọn họ đã từ chối trả lời Wechat của cháu rồi."

Chén trà trong tay ông nội Trần dừng lại:

"Hay là... Cháu gãi đúng chỗ ngứa đi?"

Tôi lập tức ỉu xìu:

"Giáo sư Trần chỉ hết lòng vì nghiên cứu khoa học, ông ấy không có sở thích gì. Dù cháu có là ruồi bọ thì cũng chỉ là rác trong mắt ông ấy thôi."

Đôi mắt của ông nội Trần chợt sáng lấp lánh.

"Cũng chưa chắc đâu."

Tôi lập tức bổ nhào vào chân ông.

"Ông nội, có phải ông có cách gì không, cứu cháu đi, có thể cháu không qua khỏi mùa xuân này."

Ông nội Trần xoay quả óc chó trong tay hai lần, chậm rãi nói.

"Trần Duy có một cậu con trai, cháu nghĩ... Nếu cháu thu phục con trai của cậu ta thì có được ưu đãi gì không?"

Tôi lập tức bổ não.

Người nhà, học sinh và con dâu, ai thân ai lạ nhìn còn chưa hiểu sao?

So với việc tôi thuận lợi tốt nghiệp thì tình yêu có quan trọng không?

Đương nhiên là không rồi.

Miễn là đứa con trai nay có thể lọt vào miệng, tôi phải thử thôi.

"Vậy ông có biết con trai của ông ấy là ai không?" Tôi mong mỏi.

Ông nội Trần kiêu ngạo gật đầu, tôi vui mừng khôn xiết.

"Mong ông chỉ đường."

Ông chỉ tay về phía người đàn ông đang đứng bên cửa sổ.

"Kia kìa."

Đúng lúc quay mặt lại, nắng chiều rơi trên đầu mũi anh.

Đôi mắt anh khẽ nheo lại, giấu đi ánh mắt sắc sảo có tính xâm lược.

Cả người vừa lạnh lùng vừa gợi cảm muốn chết luôn.

Trong lòng tôi chỉ còn lại một tiếng sét: Toang rồi.

*****

Tôi vừa mới thề non hẹn biển cái gì nhỉ?

Tôi sợ anh ta bị tổn thương lòng tự trọng nên trước khi ngủ còn cố ý bật dậy nhấn mạnh:

"Không phải là anh không tốt, mà là tôi quyết tâm muốn cống hiến hết mình cho nghiên cứu khoa học. 'Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, vua góa bụa cả đời dựng nghiệp' là tín ngưỡng của những sinh viên vật lý chúng tôi khi muốn ra trường."

OMG, tại sao tia sấm sét đó không trực tiếp đá văng tôi ra khỏi thế giới này đi?

Trước bữa tối, tôi ngại ngùng lắc lư đến trước mặt Trần Nam.

"Những gì tôi đã nói chiều nay anh đừng để trong lòng, tôi chỉ là tiện miệng...."

Trần Nam khẽ chớp mắt, mí mắt mỏng hơi nhạt, càng tô đậm đôi mắt đen láy như mực kia.

"Câu nào?"

Anh ta nằm trên ghế sô pha, tư thế lười biếng.

"Người khôn ngoan không rơi vào bể tình, vua góa bụa cả đời dựng nghiệp, xây dựng Trung Quốc đẹp tươi?"

... DOUBLE KILL.

Không hiểu sao trong giọng nói anh ta có vẻ vui sướng.

"Tôi cảm thấy em nói rất đúng, ý thức rất cao. Tôi lớn hơn em vài tuổi, để em thực hiện được mục tiêu tốt hơn, tôi sẽ thực hiện tốt nhiệm vụ giám sát của mình."

???

Toang rồi, tôi phá hỏng đường rồi.

Tôi không còn hứng thú với việc ăn cơm, hiểu rõ thế nào là "tự đào hố chôn mình".

Nhân lúc ông nội và cháu trai đàn ở trong thư phòng nói chuyện, tôi nhanh chóng nhắn tin cho đàn chị của mình.

"Đàn chị, em đã gặp con trai của giáo sư Trần rồi! Chị nói nếu như em tóm được anh ta thì giáo sư Trần có thể cho em đi cửa sau, tha cho cái mạng chó này của em không?"

Bên kia nhanh chóng trả lời.

"Không thể nào, giáo sư Trần của chúng ta có thể là loại người lấy việc công làm việc tư sao?"

Lòng tôi chìm xuống.

Bên kia lại nhắn thêm.

"Trông như thế nào? Gửi trước cho chị em."

Tôi do dự ghé vào cửa thư phòng, cách một cách cửa chụp sườn mặt Trần Nam.

Bên kia yên lặng một giây, sau đó tôi bị ném bom điên cuồng.

Đầu tiên là chị ấy thu hồi tin nhắn trong một giây, sau đó nhanh chóng gửi tin nhắn tiếp theo.

"Để cho chị! Lập tức để cho chị! Để chị lấy tinh thần cố gắng chiến đấu gian khổ ra bắt lấy anh ta!"

Tôi còn chưa có thời gian trả lời thì đàn chị đã gọi điện thoại đến.

"Chuyện này mà em còn cần phải hỏi sao? Con dâu có thể so sánh được với học sinh không? Một khi em đã tóm được con trai của ông ấy, chẳng lẽ gió núi, gió biển, gió đất không thể thổi bay được giáo sư Trần?"

"Nhưng chị đã nói là giáo sư Trần sẽ không lấy việc công làm việc tư mà?" Tôi thấp thỏm.

Giọng của chị ấy lập tức tăng lên tám độ.

"Nhưng em chưa nói là con trai của ông ấy rất đẹp trai!"

Tôi:????

Hình như đàn chị cũng nhận ra mình nói hớ nên ngừng một lúc mới lên tiếng:

"Đẹp trai không phải là vấn đề, mà vấn đề ở đây là, Trần Thiên Thiên, em phải nhận thức được điều đó. Em là đồ siêu vô dụng ở phòng thí nghiệm, cơ hội tốt nghiệp của em gần như tương đương với cơ hội trở thành Marie Curie của chị."

Giọng đàn chị thật u sầu.

"Nếu không muốn chậm trễ, em nên tự biết làm như thế nào."

Dường như tôi đã được khai sáng, nhưng vẫn còn một số nghi ngờ.

"Hình như lần trước chị nói muốn tốt nghiệp thì phải chuyên tâm, vua góa bụa một đời dựng nghiệp mà?"

Chị ấy cười nhạo.

"Nửa đêm nói đùa mà bé yêu em cũng coi là thật hả?"

"Nhóm đàn anh của em đã có bồ từ lâu rồi, hai tay bắt lấy cả tình yêu lẫn việc học. Chẳng lẽ em không biết em là con chó độc thân duy nhất trong phòng thí nghiệm của chúng ta sao?"

!!!

Thật là quá đáng.

Cúp máy xong, mục tiêu của tôi đã cực kỳ rõ ràng: Tóm lấy Trần Nam, không thể trì hoãn nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-7)