← Ch.15 | Ch.17 → |
Thứ tư, ngày 24 tháng 10
Trong nỗi giày vò ấy, tôi trở lại quê. Gia Gia đã ra đi trước lúc tôi trở về. Ba nói, "Gia Gia chết do xuất huyết não". Tôi gục xuống bật khóc, tôi gào thét, tôi muốn theo con, tôi... tôi hét to tên Gia Gia, nhưng con gái tôi không có một chút phản ứng nào. Tôi quay lại hỏi ba, "Người tài xế tông chết Gia Gia ở đâu rồi ba?" Ba trả lời, "Hắn chạy luôn rồi. Ba đã báo cảnh sát, đội điều tra của huyện đang tìm kiếm". Ba tự trách, "Đều do ba cả. Nếu như ba không đón Gia Gia từ nhà chị Châu về. Nếu như ba không mang đồ cho bác Lưu thì Gia Gia sẽ không, sẽ không..." Trời ơi! Con tôi!
Khi mở mắt ra thì tôi thấy mình đang nằm trên giường bệnh, tay phải đang truyền dịch, tôi la lớn tên con, tôi muốn ngồi dậy. Có một bàn tay nào đó đã ngăn tôi lại, tôi mở mắt nhìn. Thì ra đó là mẹ! Nước mắt mẹ rơi lã chã, mẹ nói bằng giọng van nài, "Con gái ngoan của mẹ! Con đừng như vậy. Con đã mất một đứa con. Mẹ cũng không muốn mất thêm đứa con của mẹ nữa". Tôi không khóc nữa, tôi nhìn những giọt nước mắt của mẹ. Đúng thế! Tôi không thể làm cho mẹ đau khổ. Tôi đã mất con rồi. Tôi không thể mất thêm một người mẹ nữa. Mẹ tôi cũng không thể mất tôi. Tôi bình tâm lại, nói với mẹ, "Mẹ! Mẹ đi lo cho ba đi. Chúng ta khỏe thì mới lo được chuyện hậu sự cho cháu. Ba cần mẹ hơn con". Mẹ còn đang do dự. Tôi nói tiếp, "Đi đi! Mẹ đi đi!" Mẹ vừa đi thì chị Châu đến.
Tôi nhờ điện thoại của bác sĩ trực ban để gọi cho Hiểu Lâm, tôi muốn chị đến đây ngay. Nói thật là lòng tôi đang quặn đau, tôi cần tìm người để mà thổ lộ. Lúc này tôi lại lên vi tính viết nhật ký. Tim tôi như ai vò ai xé. Tôi thật... Tôi còn gởi cho Quốc An vài dòng tin nhắn, mong anh ta sớm xem được.
Thứ bảy, ngày 27 tháng 10
Hai ngày rồi tôi buồn khổ vô cùng, lúc nào tôi cũng phải cố gượng cười. Tôi không muốn làm cho ba mẹ phải buồn thêm nữa. Ba mẹ đã buồn đã khổ vì tôi và Gia Gia nhiều rồi. Ở bệnh viện một ngày, tôi đã khỏe được phần nào, tôi cố làm bộ đã khỏe hẳn. Đương nhiên là ba mẹ vẫn bán tín bán nghi rồi. Để chứng minh là mình không sao, tôi đi siêu thị mua về một túi thức ăn dinh dưỡng. Tôi về đến nhà thì thấy mẹ đang đứng tựa vào ba.
Lúc ấy, trong nỗi cô đơn quạnh hiu, tôi ngồi thừ ra đó, không biết là nên làm gì bây giờ. Đời người như một giấc mơ, đến và đi thật vội vàng. Gia Gia đến thế giới này mới có hơn một năm, cuộc đời tươi đẹp vừa mới bắt đầu thì cháu đã ra đi. ây là nỗi đau sẽ theo suốt cuộc đời tôi, không bao giờ xóa mờ. Gia Gia là kết tinh tình yêu của tôi và Quốc An, và cũng là vật hy sinh của tình yêu đó. Nếu không kết hôn, tôi đã không sinh ra Gia Gia, nếu tôi không để Gia Gia cho ba mẹ nuôi, thì đâu có xảy ra chuyện như hôm nay. Tôi đổ hết bao nhiêu nỗi oán hận lên Quốc An. Hà Quốc An, anh là thằng xấu xa, anh là..., anh là tội nhân của tôi và Gia Gia. Hà Quốc An! Bây giờ anh ở đâu? Anh có biết là con của tôi đã chết thật rồi không?
Tôi tìm được hai bức ảnh của Gia Gia, có một bức Gia Gia chụp chung với ba mẹ, nhìn gương mặt đáng yêu của con, không kềm lòng được, tôi hôn lên mặt con trong bức ảnh thật lâu. Trong tâm trí tôi bây giờ chỉ có hình ảnh nụ cười của con. Hiểu Lâm gọi hỏi thăm xem tôi đã đỡ tí nào chưa. Tôi nói tôi đang ở nhà và tôi không sao đâu. Hiểu Lâm nói mai chị ấy sẽ đi cùng tôi đến nhà tang lễ để tạm biệt Gia Gia lần cuối. Hiểu Lâm nói bây giờ cũng đang buồn vì vừa cãi nhau với Minh. Thật ra Đạt Minh không sai, có điều trong lòng chị đang lo nghĩ đủ chuyện. Chị nói Tết này sẽ đưa con trai lên ở vài ngày để mẹ con gần gũi nhau hơn. Tôi biết Hiểu Lâm thấy thương cảm trước cái chết của Gia Gia. Trên đời này, có bà mẹ nào mà lại không thương con chứ! Chẳng qua là lực bất tòng tâm thôi. Tôi đang buồn mà lại còn phải khuyên chị ấy nữa, "Nghĩ thoáng một tí đi chị, đừng có tự trói buộc mình trong gông cùm như thế, đừng có nhìn sự việc một cách tồi tệ như vậy. Cái chết của Gia Gia là ý trời, ai mà chẳng mong nó lớn lên một cách vui vẻ chứ". Hiểu Lâm nói, "Nhi! Ngoài miệng thì em nói vậy thôi. Ôi! Mình thật là kỳ, lẽ ra chị phải khuyên em mới đúng chứ, đằng này em lại phải khuyên chị. Nhi! Em đừng quá đau lòng nữa nha!" Nghe thế tôi càng buồn hơn, nước mắt cứ thế tuôn trào. Tôi không chế ngự được nỗi đau thương. Hiểu Lâm vội hỏi tôi, "Nhi! Em sao thế? Em đừng có như vậy chứ!" Tôi đáp, "Em không sao! Em nhớ Gia Gia quá..."
Chủ nhật, ngày 28 tháng 10
Từ nhà tang lễ về thì đã hơn 1 giờ trưa. Đạt Minh đề nghị mọi người ra ngoài ăn. Nhưng tôi và mẹ chẳng lòng dạ nào mà ăn. Không nói thêm gì, chúng tôi ngồi bần thần trên ghế sofa. Mẹ tôi liên tục lau nước mắt, trong lòng tôi cũng u ám. Gia Gia là nơi gởi gắm tình cảm của tôi. Bây giờ tôi chẳng còn gì. Gia Gia đi rồi, tình cảm của tôi và Quốc An cũng tan biến theo con. Ngày trước, mỗi khi nhìn thấy con là tôi lại nhớ những ngày tháng tươi đẹp khi chúng tôi còn bên nhau, bây giờ thì đã hết, hết thật rồi. Tình yêu thời thanh xuân của tôi cũng đã tan theo mây khói rồi. Tôi nhận ra rằng, vì tình yêu, tôi đã đau khổ, đã thất bại. Tôi bắt đầu nghi ngờ về cái gọi là tình yêu, trên đời này liệu có tình yêu thật không? Tình yêu là cái gì mà lại khiến người ta đau khổ?
Cả nhà vẫn ngồi đó, tôi nghĩ không thể để chuyện này ảnh hưởng đến sức khỏe của ba mẹ, cái gì đã qua thì cũng đã qua rồi, ba mẹ vẫn còn đây. Ở độ tuổi như ba mẹ tôi, điều gì giúp họ sống vui tươi? Đương nhiên là sức khỏe rồi! Có sức khỏe mới có sống vui được. Tôi đứng dậy nói, "Con đói rồi, con muốn ăn cái gì đó". Ba tôi gật đầu đồng ý. Tôi kéo mẹ theo nhưng mẹ nói không đói. Tôi cứ ngồi lì ra đó. Một lúc sau, thấy tôi không nhúc nhích gì nên mẹ đành phải chiều ý tôi. Tôi dìu mẹ xuống lầu. Đến trưa, tôi cùng mẹ thuyết phục ba đi bệnh viện. Tôi bảo mẹ về nhà nghỉ ngơi, để tôi ở lại chăm ba, mẹ tôi không chịu, mẹ muốn ở lại với ba. Hiểu Lâm và Đạt Minh cũng về rồi. Tôi thật biết ơn anh chị, cả hai đã bỏ cả công việc mà phụ giúp tôi lo hậu sự cho Gia Gia.
Thứ sáu, ngày 2 tháng 11
Mấy ngày qua tôi ở bên ba mẹ, sức khỏe của ba cũng đã khá hơn nhiều.
Trong đêm tối chỉ có mình tôi cô đơn đối diện với căn nhà quạnh vắng, tôi nghe lòng mình trống rỗng. Cả ngày mẹ ở bệnh viện chăm sóc ba. Ở nhà nhìn mãi tấm hình con, tôi như muốn phát điên lên. Khuôn mặt non nớt xinh xắn ấy làm cho tôi hạnh phúc mà cũng lắm nỗi hối hận. Tôi tự trách mình, Gia Gia đoản mệnh một phần cũng do tôi. Thế mà có một dạo tôi còn muốn bỏ rơi con nữa chứ. Tôi thật là người mẹ vô tâm. Tôi muốn xin lỗi đứa con gái bé nhỏ của tôi. Xin lỗi con nhé! Gia Gia! Gia Gia vẫn thường trở về trong những giấc mơ của tôi. Cả ngày tôi cứ nhớ con, ngay cả nhật ký tôi cũng không buồn viết.
Thứ bảy, ngày 3 tháng 11
Tối hôm qua tôi nhận được điện thoại của Quốc An. Anh cuống cuồng hỏi, "Gia Gia chết thật rồi sao?" Tôi đáp, "Quốc An! Tới giờ này anh mới xem tin nhắn của tôi à?" Quốc An nói, "Đã rất lâu rồi anh không dùng cái địa chỉ mail đó, hôm nay mới tình cờ xem. Nhi! Có thật là Gia Gia của anh không còn nữa hả?" Tôi đáp, "Tôi nói thật đó, tôi không gạt anh đâu. Như vậy đã vừa lòng anh chưa?!..." Nói xong tôi liền cúp máy. 6 giờ sáng hôm nay Quốc An lại gọi nữa. Anh nói, "Anh đang ở phi trường, khoảng hai tiếng nữa anh sẽ đến nơi". Tôi không nói tiếng nào. Quốc An nói tiếp, "Nhi! Em đi cùng anh đến nhà tang lễ thăm con nhé!" Tôi đồng ý. Tôi muốn anh ta xuống máy bay thì đi thẳng đến nhà tang lễ luôn, đến nơi rồi thì báo cho tôi. Anh ta nói, "Em hận anh đến mức đó sao? Trước mặt con, em hãy nể mặt anh một chút được không?" Tôi không nói gì rồi cúp máy.
Chỉ có hai tiếng đồng hồ thôi mà sao nó lâu thế, sao lại có cái gì đó cứ bồn chồn trong tôi! Sắp 9 giờ thì Quốc An gọi, bảo rằng anh ta đã tới nhà tang lễ và đang trước cửa đợi tôi. Tôi thu xếp một lúc rồi đi đến nhà tang lễ. Từ xa tôi đã thấy Quốc An, anh ta mặc chiếc áo khoác màu xanh đen, tóc dài phủ tai. Tôi hơi xúc động, người đàn ông đó là tình yêu tuổi thanh xuân, là người mà có một thời tôi đã đặt hết niềm tin. Sao tôi lại xúc động như thế nhỉ? Nhưng cũng chỉ thoáng qua mà thôi. Tôi đã chế ngự được tình cảm của mình, những gì tươi đẹp giờ đây đã là quá khứ. Ngày hôm nay chúng tôi gặp nhau không phải là để hò hẹn, mà vì một sinh linh nhỏ bé đã ra đi mãi mãi. Đời người hợp rồi lại tan. Bốn mắt nhìn nhau như đã nói bao điều, Quốc An lộ vẻ bất an và đau khổ. Anh ta chìa tay ra muốn nắm lấy tay tôi nhưng tôi giật tay lại. Ngượng quá, anh ta nói, "Nhi! Anh là kẻ có lỗi với em và con, em tha thứ cho anh nhé!" Tôi đáp, "Tôi không biết, anh cứ hỏi Gia Gia đi". Anh ta nói, "Em đừng có giày vò anh nữa được không?" Tôi liền nói, "Tôi giày vò anh cái gì kia chứ?"
Chúng tôi cùng đi vào nhà mai táng, trong hằng hà sa số những tấm bia mộ ấy, Quốc An đã nhận ra di ảnh của con mình. Trước ảnh con, Quốc An nghẹn ngào không nói nên lời, hai mắt dần dần đỏ hoe. Tấm hình trên bia đá chụp hôm lễ Quốc tế Thiếu nhi, trông Gia Gia cười thật hạnh phúc. Đứng ở đó khá lâu, rồi Quốc An gào lên đau đớn, "Gia Gia! Con của ba! Ba lại thăm con đây!" Nói đến đó, anh ta ôm mặt khóc. Rồi anh ta quỳ sụp xuống đất. Đấy là lần đầu tiên tôi thấy Quốc An khóc trong nỗi đau khổ đến thế. Quốc An nói tiếp, "Gia Gia! Con hãy tha thứ cho ba nhé! Ba yêu con mà!" Tôi đứng bên cạnh mà lòng cũng đau. Hà Quốc An ơi là Hà Quốc An! Biết nên cớ sự này thì ban đầu anh việc gì phải...? Bây giờ anh biết mùi vị của khổ đau chưa?
Trên đường về nhà, Quốc An hỏi tôi, "Nhi! Em đã có dự tính gì cho tương lai chưa?" Tôi đáp, "Không có dự định gì hết. Trái đất quay làm sao thì tôi sống như vậy thôi!" Anh ta nói tiếp, "Em có thể cho anh cơ hội để chuộc lỗi không? Những thứ anh mất đi đã quá nhiều rồi, anh không muốn mất thêm em nữa". Tôi nói, "Tôi đồng ý thì sao? Không đồng ý thì sao? Tất cả đều là quá khứ cả rồi!" Đúng lúc ấy có chiếc taxi chạy đến, tôi gọi taxi rồi lên xe. Xe từ từ lăn bánh. Tôi quay đầu lại nhìn, vẫn thấy Quốc An đứng ở đó nhìn theo chiếc xe taxi. Lúc ấy, tôi thấy anh ta thật đáng thương! Còn gì đau thương và mất mát hơn khi người thân yêu của mình không còn nữa?
Tôi về nhà ba mẹ tôi, ba mẹ vẫn ở trong bệnh viện, tôi cô đơn ngồi trên chiếc ghế sofa, không khí thật tĩnh lặng. Một lúc sau thì có tiếng gõ cửa, đó là Quốc An. Vừa thấy anh ta, tôi liền quay người lại, bỏ vào nhà, tôi lạnh lùng, "Anh đến đây làm gì?" Quốc An nói, "Nhi! Em đừng như thế, anh đã đáng thương lắm rồi!" Tôi bật khóc, "Sao lúc đó anh không nghĩ tôi đáng thương? Quốc An! Tôi hận anh! Tôi hận anh đến mức muốn giết chết anh, anh đáng bị ngàn dao băm vằm". Quốc An van xin, "Nhi! Anh sai rồi! Em cho anh cơ hội đi, cho anh cơ hội để chuộc lỗi. Anh đã sai rồi, không thể sai thêm nữa! Anh yêu em!" Tôi càng khóc to hơn, khóc cho bao nhiêu oan ức, bao nỗi tủi hờn! Quốc An bước đến gần rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho tôi. Khóc... khóc... khóc rồi tôi ngồi vào lòng anh ta lúc nào không hay. Vẫn như ngày nào, anh vuốt tóc tôi, từ từ áp mặt vào tóc tôi, hôn nhẹ nhàng. Anh nói, "Nhi! Anh rất ân hận vì những chuyện đã qua! Hãy để cho anh làm lại từ đầu nhé!" Nghe thế tôi bỗng giật mình bừng tỉnh. Tôi chồm ngồi dậy, lắc đầu, "Không, không, tôi không thể quên được những chuyện đã qua. Tôi không thể quên! Tôi không thể quên mà bắt đầu lại từ đầu với anh được. Anh đã làm tổn thương tôi rồi! Vết thương ấy không bao giờ và sẽ không bao giờ có thể hàn gắn lại được". Tôi lớn tiếng, "Đi! Anh đi khỏi đây ngay!" Quốc An bị tôi làm cho ngẩn người ra, nên anh ta nhìn tôi chăm chăm, lúng túng. Muốn nói điều gì đó, nhưng không thể mở lời. Anh lẳng lặng ra về.
Thứ hai, ngày 5 tháng 11
Hôm nay mẹ xuất viện, về nhà tĩnh dưỡng. Tôi cũng về với "cái lồng chim" của mình. Một mình buồn chán trong ngôi nhà quạnh vắng, tiếng cười trong trẻo của Gia Gia vẫn loáng thoáng đâu đây. Dường như con đang gọi tôi. Tôi ngồi bật dậy, lật tung đồ đạc để tìm ảnh của con gái, tôi muốn nhìn lại những thời khắc của con. Nhưng thật đáng tiếc! Gia Gia chụp có chưa tới 10 tấm hình. Lúc trước mải lo công việc mà tôi không dành nhiều thời gian cho con, đương nhiên hình ít là phải rồi. Tôi thật là người mẹ đáng trách!
Đạt Minh gọi đến nói là Quốc An đang ở nhà anh, muốn tôi tối nay đến nhà anh để gặp mặt. Vì lúc đi Quốc An có lấy tài liệu của người ta nên không dám xuất đầu lộ diện. Tôi nói không muốn gặp anh ta.
Đạt Minh, Hiểu Lâm, Quốc An ba người cùng nhau đến nhà tôi. Hiểu Lâm và Minh đều có ý vun vào, nói giúp Quốc An. Minh nói Quốc An muốn đưa tôi đi Bắc Kinh sống và làm lại từ đầu ở đó. Tôi từ chối, chị Lâm nói, "Người ta đã có lòng thành thì em hãy chấp nhận đi. Đời người ai mà tránh được sai lầm. Nhưng điều quan trọng là họ có biết sửa sai hay không". Đạt Minh tiếp lời, "Chúng ta cứ mãi nghĩ đến mặt sai trái của anh ta, chứ hoàn toàn không suy xét xem tại sao anh ấy phạm sai lầm? Và sai lầm ở chỗ nào? Thành công thì cũng do hoàn cảnh thuận lợi, sai lầm cũng thế, cũng phải suy xét đến hoàn cảnh chứ. Không thể vì một lần phạm lỗi mà cả đời người ta phải mang tội". Xem ra thì Hiểu Lâm và Đạt Minh sắp trở thành những triết gia mất rồi. Thật buồn là những lời nói triết lý ấy không thể xua tan đi hết những nỗi khổ đau mà tôi đã gánh chịu. Nếu như họ có thể hàn gắn được vết thương đó thì tôi tin là tôi và Quốc An có thể gương vỡ lại lành. Thật đáng tiếc! Thật đáng tiếc! Trên đời này không có thứ thuốc nào trị khỏi vết thương lòng! Lúc này Quốc An cứ cúi đầu xuống, cứ như đứa trẻ phạm lỗi. Trong đầu tôi lại hiện lên hình bóng Gia Gia, tôi nhớ con, tôi nhớ con đến đô chị Lâm và Minh nói gì tôi cũng không biết. Tôi không nói gì thêm, nên hai người họ đành ra về. Trước lúc đi, Đạt Minh còn nói, "Thôi được rồi! Bọn này có việc phải đi trước, để cho hai người cứ từ từ mà suy nghĩ. Bọn mình mong rằng hai người có thể lại vui vẻ như ngày nào". Tôi quát ầm lên, "Minh! Cậu nghĩ chuyện đơn giản vậy sao? Nói hợp là hợp. Nếu là cậu thì cậu có thể làm như vậy không?" Minh hơi cáu, nhưng chỉ gượng cười. Nhìn anh lúc ấy thật buồn cười. Chị Lâm nói, "Tuyết Nhi của tôi ơi! Nếu em không muốn thì không ai có thể ép em được". Chị quay sang nói với Quốc An, "Ai đã làm cho tim cô ấy chai lì như thế, không phải tại cô ấy, chính là anh đấy. Tuyết Nhi đáng yêu như thế này mà anh nhẫn tâm bỏ đi!" Hiểu Lâm và Minh, người nói người phụ họa, vừa nói vừa bước ra khỏi cửa, để lại mình tôi và Quốc An. Chúng tôi không ai nói lời nào trong bầu không khí trầm lắng. Rất lâu sau, Quốc An ngồi dậy, lại "bịch" một cái anh ta đã quỳ gối trước mặt tôi, hai tay nắm chặt lấy tay tôi, "Nhi! Em tha lỗi cho anh đi. Cho anh một cơ hội để chuộc lỗi. Anh yêu em! Ly hôn rồi anh rất nhớ em. Em hãy chấp nhận anh lần nữa nhé!" Nhìn thái độ thành khẩn của anh ta, tôi không nỡ lòng nào để anh ta như thế. Năm đó tôi bày tỏ tình yêu của mình với anh ta thì anh ta không thèm để ý, còn bây giờ thì... bây giờ tất cả cái gọi là dũng khí của một nam tử hán cũng không còn, quỳ gối trước mặt người phụ nữ mà anh ta từng ruồng bỏ để mong được tha thứ. Tại sao lại như vậy? Tại sao phải đợi đến lúc mất đi thì mới thấy quý, mới thấy yêu thương? Nhìn Quốc An nước mắt lăn dài trên má, tôi đã đưa tay lau những giọt nước mắt ấy, rồi tôi hôn vào má anh, không nói gì thêm, tôi nhắm mắt lại. Tôi không muốn dùng những câu nói cay độc làm anh tổn thương thêm nữa. Anh ôm xiết tôi vào lòng, rồi hôn lên trán, lên mặt... Tôi chợt nhớ đến cảnh ân ái ngày trước. Tôi vẫn nhắm hai mắt lại, anh mơn trớn, vuốt ve tôi. Anh nhẹ nhàng đưa tôi vào cảm giác đê mê điên cuồng như ngày trước. Khi anh hôn lên da tôi, một luồng khoái cảm lại cháy bỏng trong tôi. Tôi đến Gia Gia, bỗng chốc lạc thú ấy tan thành mây khói. Tôi cố sức đẩy Quốc An ra. Anh hỏi tôi, "Nhi? Em sao thế?" Tôi quay mặt sang chỗ khác rồi đáp, "Em vừa thấy Gia Gia". Nghe vậy Quốc An cũng ngây người ra, sau một lúc trấn tĩnh, anh mới nói, "Nhi! Em sinh cho anh một đứa khác nhé. Anh muốn dùng cách này để chuộc lỗi". Tôi quát lớn, "Anh tưởng là chuyện gì cũng có thể theo ý anh muốn hay sao? Không! Quốc An! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!", nói xong tôi òa khóc. Tôi khóc một lúc sau vẫn thấy Quốc An ở đó, đang ngồi trên sofa. Tôi thay quần áo, thu dọn một lúc rồi nói, "Tối nay anh ở đây đi, nó từng là nhà của anh mà". Tôi bỏ đi, Quốc An kéo tay tôi nói, "Ở lại đi em!" tôi liền đáp, "Tôi ở lại được nhưng Gia Gia của chúng ta đã đi rồi, nó đã không còn trên đời này nữa!"
Thứ năm, ngày 8 tháng 11
Trưa nay tôi về đến nhà thì Quốc An đã đi rồi. Anh ta để lại một quyển sổ tiết kiệm và một lá thư với nội dung là, "Tuyết Nhi! Em yêu của anh! Lúc em đọc những dòng chữ này thì anh đã đi rất xa. Anh định chờ thêm vài ngày nữa để bắt tên sát nhân tông chết Gia Gia phải đền tội, rồi anh cùng em đi nơi khác làm lại từ đầu. Anh bị sốc mạnh trước cái chết của con, mọi niềm vui trên đời này dường như đều bị chôn vùi. Anh rất ân hận. Anh những tưởng rằng cái chết của con có thể hàn gắn tình cảm của chúng ta, nhưng anh đã lầm. Chuyện này trách ai bây giờ? Chỉ biết trách bản thân, trách anh đã làm cho em đau khổ. Tại anh cả! Anh đã chối bỏ tình yêu của mình. Bây giờ có hối hận thì cũng đã muộn rồi! Trong em bây giờ chỉ chất chứa nỗi oán hận. Xem ra thì mong muốn cùng em gương vỡ lại lành chỉ là mộng tưởng của anh thôi...! Anh đã không thể tìm lời nào để biểu đạt ý của mình nên chỉ còn cách duy nhất là quỳ trước mặt em, hòng mong em tha thứ, nhưng em cũng không chấp nhận... Đây là số tiền 10. 000 tệ mà anh đã kiếm được bằng chính đôi tay của mình, anh muốn để lại để em lo cho Gia Gia. Những tháng ngày tươi đẹp của chúng ta đã đông cứng ở đây rồi! Anh sẽ gởi email cho em. Kẻ đã làm em đau khổ. Hà Quốc An. Trưa 6 tháng 11 năm 2001".
Quốc An cũng đi rồi! Lúc này tôi mới thấy hối hận, tôi hối hận vì mình đã không chấp nhận cho anh ta cơ hội. Nhưng liệu tôi có thể quên những chuyện đã qua không?! Tôi có thể sống vui vẻ như ngày ấy được không?! Không! Không! Tôi không thể! sốt ruột. Tôi ngồi trấn tĩnh một lúc sau rồi gọi điện về quê để hỏi thăm tình hình của ba mẹ, ba nói, "Nhi! Hôm nay đội công an điều tra nói là tên sát nhân chạy chiếc xe đó đã đến thú tội, là một cô gái". Tôi vội hỏi, "Có thật vậy không ba? Con muốn giết chết tên sát nhân ấy, hắn đã cướp đi đứa con bé nhỏ của con!" Tôi nói tiếp, "Ba! Ngày mai con sẽ về". Ba an ủi, "Nhi! Con đừng quá xúc động như thế! Người ta phạm tội thì chắc chắn sẽ bị pháp luật trừng trị". Tôi đáp, "Ba! Con biết rồi. Mai con về". Tối, nằm trên giường mà tôi không tài nào ngủ được, trong đầu cứ nghĩ đến tên sát nhân ấy. Tôi nguyền rủa và muốn giết chị ta quá đi mất!
← Ch. 15 | Ch. 17 → |