← Ch.02 | Ch.04 → |
Năm năm sau.
"Charlie, sau này cậu muốn làm nghề gì?"
Chúng tôi đang nằm song song bên bờ sông, tôi gối lên tay, miệng ngậm cọng cỏ. Làn gió khẽ thổi mang theo mùi hương dễ chịu của Charlie, tôi hít một hơi căng tràn lá phổi, thấy mình như lâng lâng.
Lấy lòng hắn bấy lâu nay, người khác nhìn thì tưởng tôi đã lọt vào mắt xanh của hắn, nhưng tôi biết thật ra đâu vẫn hoàn đó, chẳng có gì thay đổi giữa chúng tôi ngoài việc cả hai đều đã trưởng thành. Hắn vẫn mang gương mặt vô cảm song không còn nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng nữa. May mà IQ kiếp trước của tôi không thấp đến độ khiến hắn phải khinh bỉ, vì dù gì hắn cũng quá thông minh.
Phảng phất như cả thế kỷ đã trôi qua (được rồi, thật ra mới chỉ mới mấy phút đồng hồ), có điều tôi đã quen với những khoảng lặng này. Hiềm nỗi càng ở gần hắn, trái tim tôi lại càng ngứa ngáy. Tôi muốn chạm vào hắn, muốn hôn lên môi hắn. Chúa ơi! Tôi không phải là một kẻ biến thái đâu nhé! Tuy cơ thể này chỉ mới chín tuổi, nhưng linh hồn ở bên trong thì đã ngoài ba mươi rồi đấy!
"Để mình thử đoán xem nào... Là pháp y phải không?" Nếu hắn đam mê mổ xẻ người đến vậy thì chắc chẳng màng kẻ đó còn sống hay đã chết...
Một khoảng lặng dài lại trôi qua, thấy sắp sửa không kìm nổi ham muốn được chạm vào hắn, tôi đành phải nâng tay trái lên cắn để xoa dịu cơn thèm thuồng.
Lát sau, thấy có gì đó là lạ, tôi quay về phía hắn, bắt gặp đôi mắt xanh lam pha nâu sâu lắng mà có hồn kia đang nhìn mình đăm đăm, là đánh giá hay dò xét đây? Dù sao cũng không phải là chán ghét. Chút chuyện cỏn con ấy còn khiến tôi mừng thầm ở trong lòng một chập, ôi Jane ơi là Jane... Mày hết thuốc chữa thật rồi...
"Ừ." Một âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng hắn, hình như người này đã bắt đầu vỡ giọng, hắn dậy thì sớm vậy sao? Cần gì phải gợi cảm thế chứ? Trái tim tôi bắt đầu đập rộn ràng, ngay cả mặt cũng nóng bừng lên.
"Cậu chọn được trường nào chưa?" Tôi đã sớm nghiên cứu và biết Pennsylvania là ngôi trường đào tạo pháp y danh tiếng nhất, nhưng tôi có muốn học cùng hắn hay không? Không, tôi muốn quay lại Yale. Biết mình nhất định phải chờ một thời gian mới nghe được câu kế tiếp từ hắn, thế là tôi tiếp tục kể lể kế hoạch của bản thân: "Mình thì muốn học khoa Kinh tế ở Yale."
Tôi híp mắt nhìn tán lá xum xuê trên đầu, thả mình trôi theo dòng suy nghĩ. Năm tôi tám tuổi, Evelyn và Richard đã kết hôn, và năm ngoái hai vợ chồng họ vừa có đứa con đầu lòng. Đứa bé đó chính là India.
Từ dạo đó, tôi bắt đầu có linh cảm chẳng lành.
Dựa theo quỹ đạo ban đầu, Charlie sẽ giết Jonathan rồi bị vợ chồng Stoker tống vào bệnh viện tâm thần. Ngoài mặt thì là thế, nhưng thực chất vợ chồng Stoker đã đưa con trai đến một trang viên tách biệt với thế giới mà họ từng mua đứt để hắn được sống thoải mái và bình yên, mời chuyên gia tâm lý đến trị liệu cho hắn, rồi để hắn ở đó hơn hai mươi năm. Bị giam một mình lâu như thế mà không nổi khùng mới là lạ. Khi Richard đón hắn ra ngoài, hắn ngỏ ý muốn về nhà cùng anh ta để thăm India, còn Richard thì chỉ mong hắn cách xa gia đình mình. Vì India, hắn giết anh trai ruột rồi tự quay trở về.
Đây cũng là điều làm tôi lo lắng nhất.
Giữa India và Charlie không chỉ có tình thân, mà còn có chung dòng máu giết chóc, có thần giao cách cảm, có cùng đam mê giết người mổ xác, và cả... sự hấp dẫn giữa đồng loại. Bọn họ chỉ chưa phá vỡ lớp màn che kia mà thôi. Sau này, bởi vì ham muốn chiếm hữu của Charlie lại trỗi dậy, không muốn Evelyn bước chân vào thế giới của hắn và India, thế nên India mới ra tay sát hại Charlie.
Kỳ thật lúc xem phim tôi đã từng thử phân tích, chắc hẳn hắn muốn có một đồng bọn thân mật nhất, một người chỉ thuộc về hắn và không bị chiếm đoạt bởi bất kỳ kẻ nào. Hắn chỉ giết những người ngăn không cho hắn được gặp India.
Song những việc này đều chẳng quan trọng. Vì đã ở bên hắn quá lâu hay là mê biến thái trời sinh mà tôi lại lo là hắn sẽ thích India nhỉ? Hai người bọn họ là người cùng một thế giới ư? Thôi đi Jane! Bọn họ cùng thuộc về thế giới nào cơ? Thế giới biến thái chắc?
Tôi ghét nhất cái kiểu "bất ngờ" giáng xuống từ trên trời này! Nhà giáo mà tôi thích nhất từng nói, mọi chuyện ta làm chính là để ngăn chặn những điều bất ngờ. Tôi không phủ nhận việc mình có ham muốn chiếm hữu, thậm chí là ham muốn tình dục mạnh mẽ đến chết tiệt dành cho Charlie, song với loại người như tôi, yêu hay không yêu đều vớ vẩn như nhau, dậy hứng mới là quan trọng nhất.
Kiếp trước không một ai có thể làm tôi đủ hứng tình để đi xa hơn mức hôn hít, vậy mà tên nhóc năm tuổi này lại... Phải, tôi biết khi trưởng thành hắn sẽ quyến rũ đến nhường nào, nhưng India quá đặc biệt với hắn, áng theo lời hắn thì cô ta chính là người đồng bọn bí ẩn nhất của hắn. Trước kia tôi còn tưởng bản thân tiếp cận hắn là vì sợ bị thủ tiêu, giờ mới thấy ấy chỉ là cái cớ. Dù sao tâm trí tôi cũng đã trưởng thành, đề phòng một đứa trẻ chỉ là chuyện muỗi, ai biết tôi lại sinh lòng tò mò, để rồi... Thật chẳng khác nào một con thiêu thân ngu xuẩn lao đầu vào lửa, còn tồi tệ hơn cả bị giết nữa.
Ờ ha... Lảm nhảm nhiều quá thể đáng, hình như tôi thích hắn thật rồi. Để rồi xem, có khi một ngày nào đó tôi lại chán hắn cũng chưa biết chừng.
Tôi nâng tay che mắt, "Charlie, sau này cậu sẽ yêu một cô gái như thế nào?"
Lần này hắn chẳng để tôi phải đợi lâu: "Tôi không biết."
Tôi ngoái đầu nhìn Charlie, làn gió thổi mơn man mái tóc nâu của hắn, hắn đang nheo mắt nhìn tán lá trên đầu, chân phải co lên, tay trái gối dưới đầu còn tay phải thì đặt trên bụng, tới dáng nằm cũng đến là ngay ngắn. Cổ áo sơ-mi được gập gọn bên viền áo len, chiếc quần phẳng phiu không một nếp gấp. Quả đúng là một... yêu tinh mà. Hắn biết tôi mê mẩn sự kết hợp giữa đồng phục, cấm dục, mặt lạnh, biến thái và cố chấp nên mới cố ý đến quyến rũ tôi phải không?!
Rồi có lẽ cậu sẽ thích India mà thôi, tôi thì thầm ở trong lòng.
"Đúng rồi, dạo này cháu gái cậu có khỏe không?"
Tôi chăm chú quan sát vẻ mặt của hắn, không muốn bỏ qua bất kỳ biến hóa nào, dù chỉ là những cái chớp mắt bất quy tắc. Phải! Tôi biết Charlie có thói quen chớp mắt theo tần suất! Kết quả là không có một tí ti biến hóa nào, tôi thầm thở phào nhẹ nhõm.
"Tôi không biết." Hắn mở miệng đáp khi vẫn chăm chú nhìn tán lá trên đầu.
Lại nữa lại nữa. Theo tôi biết thì bà dì của tôi còn chưa ghé thăm, vậy mà sao tôi lại muốn chạm vào hắn một cách mãnh liệt thế nhỉ? Tôi lẳng lặng nghiêng lại gần hắn, "Charlie này, cậu có thể giúp mình một việc không?"
Có lẽ là bởi tôi đột nhiên sáp lại, âm thanh lớn hơn vừa rồi nên mới khiến hắn từ từ quay đầu và nhìn thẳng vào tôi, ý bảo tôi tiếp tục nói ra lời thỉnh cầu. Chúa ơi! Chẳng trách mọi người đều coi hắn như quái thai! Hắn không thể nói thêm một câu "Yes" được hay sao? Có mấy ai chịu được một người lầm lì chứ? Khi hắn hoàn toàn trưởng thành thì ai ai phải cũng mê mẩn, có điều hiện tại hắn chưa mấy thay đổi. Dù sao lúc được đưa vào bệnh viện tâm thần, nếu hắn không biểu hiện bình thường chút đỉnh thì sẽ không được thả ra, thế nên hắn buộc phải tạo ra một chiếc mặt nạ khác dẫu chẳng hề muốn mở miệng với bất kỳ kẻ nào, vì hắn chẳng thấy có gì hay mà nói.
Tôi dán mắt vào đôi môi hồng hào của hắn, tim đập thình thịch, thực sự nói không nên câu "May I kiss you", bởi vì nếu hỏi thì khéo chuyện lại không thành. Khi hắn vẫn còn đang chăm chú nhìn tôi, tôi bỗng ôm choàng vai hắn và hôn lên đôi môi xinh đẹp kia. Kỹ thuật hôn của tôi vẫn còn đó, đương nhiên sẽ không chỉ dừng ở mức chuồn chuồn lướt nước như đám trẻ con chơi trò gia đình, hắn còn bé, chưa có năng lực phản kháng, đây là một cơ hội tốt. Hơn nữa, có lẽ là vì đang chết sững nên hắn chẳng phản ứng gì. Được rồi được rồi, chết thì chết! Cùng lắm thì binh đến tướng chắn, nước đến đất chặn, bỏ mình dưới hoa mẫu đơn...
Từng chùm pháo nổ tưng bừng trong tim, tôi sung sướng nhấm nháp bờ môi kia, khẽ cắn mút hai cánh môi rồi lại duỗi lưỡi liếm hàm răng nhỏ. Còn chưa đủ! Vì thế tôi đưa lưỡi nạy răng hắn ra và quấn lấy cái lưỡi của hắn.
Chúa ơi! Hắn đã ăn gì mà khoang miệng lại tràn ngập vị anh đào thế này?
Vừa nghĩ tới anh đào, trái tim tôi lại bắt đầu loạn nhịp...
Sau khi càn quét khoang miệng của người nào đó, thỏa mãn nhấm nháp thứ khó có được từng chút từng chút một, tựa như kẻ lữ hành khát khô vừa uống no nước trên sa mạc, tôi gặm cắn và liếm mút bờ môi hắn nhẹ nhàng hơn. Đừng tưởng rằng tôi tốt bụng thật, tôi chỉ nương tay vì sợ khó bề giải thích với vợ chồng Stoker nếu chẳng may hai người họ phát hiện ra cặp môi sưng phồng này thôi.
Tôi lưu luyến hôn Charlie thêm vài lần trước khi rời khỏi môi hắn. Khuôn mặt hắn vẫn nặng như đeo đá, song hai má lại đỏ bừng, trong đôi mắt xanh nâu tràn ngập vẻ khó tin và... thoả mãn.
Tôi đã từng thấy vẻ thỏa mãn ấy khi hắn bẻ cổ vị nam đồng học có ý đồ cưỡng hiếp India rồi lái xe về nhà!
Trái tim tôi bỗng rạo rực, vậy chẳng phải là... Được rồi, tôi thật bệnh hoạn khi tự đánh đồng bản thân mình với tác phẩm của hắn.
Tôi trở về trong tâm trạng kỳ lạ. Mặt mày Charlie vẫn sầm sì như trước, vẻ thẹn thùng và thỏa mãn đã mất tăm như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, còn tôi thì xấu hổ muốn chết. Một cô bé mới chín tuổi như tôi đã làm gì vậy trời??
Đồng thời tôi cũng ấp ôm một cảm xúc nào đó từa tựa mừng vui. Tôi là người đầu tiên hôn hắn! Hắn không nhìn tôi bằng ánh mắt lạnh băng như muốn giết người! Quan trọng nhất là hắn không ghét những cái đụng chạm của tôi!
Nhưng sự thật chứng minh rằng tôi đã tự tin thái quá, chuyện này để sau hãy bàn.
Tôi khấp khởi như muốn bay lên không trung, từng thân cây trong cánh rừng như được mạ vàng bởi ánh chiều tà, in lên hoa văn của mặt trời. Mọi thứ như nhòa đi, chỉ có bóng lưng thẳng tắp đang cuốc bộ ở đằng trước là rõ nét, Chúa ơi!Tôi yêu... mến hắn thật rồi!
"Mai mình cùng xem bản tin phát thanh nhé?" Tôi la lên với theo bóng người đang rảo bước, còn chưa nói hết câu thì hắn khuất dạng sau cánh cửa. Tôi nhún vai, dù sao hắn cũng sẽ chờ tôi thôi!
Tôi mỉm cười đặt ngón tay phải trên môi, hướng ngón tay về phía hắn rời đi, sau đó quay đầu về nhà.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |