← Ch.094 | Ch.096 → |
Edit + Beta: Đào Mai
Bên ngoài hoa Hạnh đã sắp nở hết, bị gió thổi trúng nơi nơi đều là cánh hoa. Xa xa truyền đến tiếng người ồn ào, để nàng cảm thấy có chút hoảng hốt.
Triệu Minh Châu bị mời ra khỏi Noãn các, Lục Gia Học nâng tay bảo Nghi Ninh ngồi xuống đối diện hắn, nói với nàng:
- "Ngươi cũng biết Ninh Viễn hầu phủ?"
Nghe ngữ khí này thật đúng là tính toán thu mình làm nghĩa nữ sao?
Nghi Ninh nhẹ giọng nói:
- "... Biết."
Ninh Viễn hầu phủ, từng ngọn cây cọng cỏ, nàng đều biết...
- "Ninh Viễn hầu gia cũng là thời điểm khai quốc, thánh tổ hoàng đế phong."
Lục Gia Học tựa lưng vào ghế ngồi, khuôn mặt anh tuấn có loại thâm thúy tựa đao tạc rìu khắc, hắn lại là võ tướng, cao lớn cường tráng. Dù thu liễm thế nào thì khí thế đó cũng chỉ có thể làm ra ba phần nhu hòa, hơi chút không thu liễm, chính như hiện tại khí thế rất bức người. Hắn tiếp tục nói:
- "Truyền đến trên tay ta chính là đời thứ bảy. Dưới gối ta không có nữ nhi, nguyện nhận ngươi làm nghĩa nữ. Ngươi có bằng lòng hay không?"
Tuy rằng sớm đã có chuẩn bị, nhưng thời điểm nghe được nàng vẫn là cảm thấy có chút vớ vẩn. Nàng đột nhiên hỏi:
- "Minh Châu tỷ tỷ không phải nghĩa nữ của ngài sao?"
Lục Gia Học nghe đến đó liền cười cười, hắn cười lên tựa hồ vẫn là thời điểm trẻ tuổi, mặt mày đều giống như câu dẫn người.
- "Là phụ thân ngươi hi vọng ta nhận ngươi làm nghĩa nữ."
Hắn dừng một chút, tiếp:
- "Minh Châu tuy là dâng trà, nhưng không có cho vào trong gia phả, không đáng kể. Ta thu ngươi là thực sự thành tâm thành ý, là muốn ghi vào gia phả. Vả chăng Minh Châu đối với bên ngoài không thể nói ta là nghĩa phụ, nhưng ngươi thì bất đồng."
Vậy nàng đức gì năng gì mà được hắn coi trọng đây? Chẳng lẽ liền bởi vì nàng là thân sinh nữ nhi của Ngụy Lăng?
Hắn kiếp trước giết nàng.
Một khi nghĩ đến đây La Nghi Ninh liền cảm thấy trong cốt nhục đều bắt đầu khởi động một cỗ lạnh như băng, thậm chí còn có loại ẩn ẩn đau.
Kỳ thật nàng ngay từ đầu cũng là không tin, nhưng không phải do nàng không tin. Tạ Mẫn tự dưng bị vu hãm, hắn trở thành người thu lợi lớn nhất!
Ninh Viễn hầu phủ không ai lại dám nhắc tới nàng, thậm chí ngay cả hắn Lục Gia Học cũng không có nhắc tới. Dù cho thế nào không tin cũng phải tin.
Nghi Ninh không nói gì, Ngụy Lăng mới đi lại sờ sờ đầu nàng, nhẹ giọng nói:
- "Mi Mi, khi đó thời điểm nhận Minh Châu là không có ghi vào gia phả. Về sau Đô đốc chính là nghĩa phụ của con? Nếu như có một ngày con thành thân, Đô đốc cũng sẽ cho con một phần hậu lễ."
Lục Gia Học thấy nàng không nói chuyện, liền cười hỏi:
- "Như thế nào, ngươi không đồng ý sao?"
Hắn không nghĩ tới tiểu cô nương này sẽ không nguyện ý!
Hắn đã hỏi như vậy, nếu là đáp không chịu chẳng phải là đánh mạnh vào mặt mũi hắn.
Mặt mũi Lục Gia Học là tốt để đánh như vậy sao? Thật nếu như chọc hắn không thoải mái, chỉ sợ Ngụy Lăng cũng bảo hộ không được nàng.
Nàng ngẩng đầu nhìn thấy Ngụy Lăng cũng nhìn nàng, dùng ánh mắt ở ý bảo nàng đáp ứng. Nhưng môi của nàng lại dường như bị dính lại, thế nào đều không mở miệng được.
Thật sự ghi vào gia phả, về sau sẽ gọi hắn là nghĩa phụ, hai người quan hệ gần như vậy, về sau tất nhiên không thể không lui tới.
Lục Gia Học thấy nàng thật lâu không nói chuyện, tươi cười dần dần thu lại.
Ngụy Lăng ở bên tai Nghi Ninh thấp giọng nói:
- "Mi Mi, con làm sao vậy? Mau trả lời đáp ứng đi..."
Nghi Ninh âm thầm cắn chặt răng, đột nhiên cảm thấy việc này thì có là cái gì? Không phải là nhận một nghĩa phụ sao, nhận hắn thì có năng lực như thế nào? Đối với Lục Gia Học mà nói, có nhận hay không một nghĩa nữ thì có là cái gì? Hắn về sau sẽ không thể giết nàng!
Vì thế nàng ổn ổn, tiếp trà từ trong khay nha đầu đưa tới, nửa quỳ đưa cho Lục Gia Học.
Có thế biểu cảm của Lục Gia Học mới hòa dịu một ít, giơ tay tới đón trà nàng đưa qua.
Nhận nghĩa phụ là hắn đề xuất, nếu như Nghi Ninh cự tuyệt hắn tự nhiên sẽ tức giận.
Hắn đã là người nhiều năm thượng vị, nếu không phải cảm thấy nàng rất giống người nọ, hắn cũng sẽ không thuận tay ra ân đức.
La Nghi Ninh nhìn thấy lúc hắn nâng tay lên, trên cổ tay lộ ra một chuỗi hạt châu, chất mộc đen kịt..... tựa hồ được vuốt ve nhiều năm, thực ôn nhuận sáng bóng.
Hắn uống trà xong, liền cởi hạt châu trên cổ tay ra đưa cho nàng:
- "Đây là tín vật, về sau nếu con gặp nạn, nghĩa phụ tự nhiên không thể không quản."
Ngụy Lăng nhìn thấy chuỗi hạt kia liền có chút kinh ngạc, nhưng sau đó vẻ mặt lại khôi phục bình thường không nói gì thêm.
Sau đó La Nghi Ninh kêu Lục Gia Học một tiếng nghĩa phụ, Lục Gia Học gật đầu xem như đáp ứng.
Hắn còn có việc không tiện ở lâu, sau khi uống trà không lâu liền vội vàng ly khai.
Sau đó Ngụy Lăng lại nói với Nghi Ninh:
- "Lục Gia Học mỗi lần lên chiến trường đều mang theo chuỗi hạt kia, nghe nói là từ chỗ cao tăng cầu được. Lại đưa cho con."
Nghi Ninh nắm chuỗi hạt kia thưởng thức một lát. Chỉ cần nghĩ đến là đồ vật mang bên người Lục Gia Học, liền cảm thấy có thể chạm được nhiệt độ cơ thể hắn, ngửi thấy chính là có cổ mùi hương đàn mộc thản nhiên, kỳ thật cũng không có gì! Nàng lại đặt hạt châu ở trong hộp son phấn, không lại lấy ra.
Mấy ngày qua đi, Lục Gia Học lại phái người tặng đàn tỳ bà tới.
Cuối cùng đàn tỳ bà này cũng khóa vào trong khố phòng.
Triệu Minh Châu nghe nói giải quyết xong không thoải mái, nhào vào trên giường la hán không nói chuyện.
Có cái tiểu nha đầu không cẩn thận đánh rơi cái cốc, nàng lập tức liền ngồi dậy, ai biết nha đầu kia vội vội vàng vàng tiến vào nói với nàng:
- "Minh châu tiểu thư, biểu cô nãi nãi.... . lại tới!"
Triệu Minh Châu sắc mặt nhất thời có chút cổ quái.
Nàng ở trong Quốc công phủ, mẫu thân tới cũng không nhiều. Nàng cũng không thích bà tới, nhìn thấy khuôn mặt mẫu thân ân cần tươi cười tư thái co quắp, luôn khiến cho Triệu Minh Châu thực không thoải mái. Nàng luôn sẽ nhớ tới chính mình là từ trong địa phương nhỏ xuất ra, sẽ là một hồi phiền chán.
Triệu Minh Châu mang hài xuống giường, môi khẽ mím hỏi:
- "Bà đang ở đâu?"
Tiểu nha đầu vội trả lời:
- "Ở cửa phía sau chờ ngài đấy!"
Triệu Minh Châu không mang theo một nha đầu nào, vội vàng đi qua.
Quả nhiên Trịnh thị đang ở cửa phía sau chờ nàng, trong tay ôm một cái bao, nhìn thấy nàng đến liền lộ ra tươi cười ân cần, đưa cái bao trong tay cho nàng:
- "Mẫu thân may cho con."
Nhìn thấy bộ dáng Triệu Minh Châu nhíu mày tựa hồ không kiên nhẫn, bà vội vã nói:
- "Đây là áo ngắn, dùng đều là chất liệu tốt..."
Triệu Minh Châu nhìn thấy cũng không tiếp nhận, mẫu thân gọi là cái chất liệu tốt bất quá là tơ lụa. Ở trong Anh quốc công phủ tơ lụa đều xem như chất liệu hạ phẩm.
- "Người nếu là tìm ta là vì việc này, ta đây liền phải đi về..."
Trịnh thị nghe xong liền vội vàng kéo nàng:
- "Minh châu, cha con bài bạc đã tiêu sạch bạc trong nhà... Mẫu thân, mẫu thân cũng ngượng ngùng tới hỏi lão phu nhân. Thời điểm đầu năm bà cho năm ngàn lượng, Minh Châu à! Mẫu thân nếu không phải cùng đường cũng sẽ không tới tìm con. Mấy thẩm thẩm của con trước đây còn cho mượn tiền, nay cũng không lại cho chúng ta vay tiền... Tổ mẫu con vẫn còn bệnh!"
Triệu Minh Châu nghe xong liền cười lạnh:
- "Cùng đường? Vậy ngài liền cầm đao theo phụ thân ta con ma bài bạc kia mà đòi thì tốt rồi, ngài cho là ta ở Anh quốc công phủ có thể có bao nhiêu bạc?"
Nàng từng bước một tới gần Trịnh thị...
- "Ngài nếu sinh ra ta tốt một chút, tựa như nhị tiểu thư Tạ gia kia, đi đến nơi nào đều là được mọi người truy phủng, người người kính ngưỡng. Ta bao nhiêu bạc lại không thể cho ngài..."
Triệu Minh Châu nhớ tới bị Trình Lang cự hôn, nhớ tới Tạ Uẩn đối mình khinh thị, nhớ đến mức từng đợt khó chịu.
Trịnh thị mờ mịt mà quẫn bách, nhìn thấy Triệu Minh Châu đỏ hốc mắt, bà lẩm bẩm:
- "Minh châu, con... con nếu ở nơi này sống không tốt. Mẫu thân đây phải đi nói một tiếng cùng lão phu nhân, đón con trở về ở vài ngày đi."
Lúc Minh châu mới từ trong nhà bị mang đi, nàng vẫn là khóc náo loạn muốn trở về. Sau này nàng đối trong nhà càng ngày càng lãnh đạm, cô đơn, đối Ngụy lão phu nhân lại vô cùng thân thiết.
Triệu Minh Châu nghe xong thật sự nhịn không được, lớn tiếng nói:
- "Ta không cần trở về!"
Nàng không cần trở về Thông Châu cái nhà lụi bại kia, cùng muội muội thứ xuất trong nhà sống cùng một cái sân, cũng không phải muốn may một bộ xiêm y đều phải chờ tới Tết.
Nhìn thấy ba ca ca không nên thân kia nàng liền chán chường ghê tởm, rất đối lập với Trình Lang, La Thận Viễn, những nhân trung long phượng, nàng thật sự là một lát đều không muốn nhìn thấy.
Nói nàng tham mộ hư vinh cũng được, nàng đều nhận, nhưng nàng quyết không thể để chính mình bị hủy ở loại địa phương đó!
Chẳng lẽ nàng không rõ sao? Chính mình không nghĩ trở về chính là không muốn nhìn đến toàn gia phế vật kia. Mẫu thân cũng là một phế vật.
Phụ thân dám cầm bạc đi đánh bạc? Trong nhà còn nuôi dưỡng bốn phòng di nương, ba cái ca ca không một người làm bất cứ cái gì! Quả thực chính là miệng ăn núi lở.
Nàng lập tức tháo xuống vòng ngọc trên cổ tay, trâm vàng trên đầu, bông tai lủng lẳng cũng tháo ra, toàn bộ đều đưa cho Trịnh thị.
- "Người cầm đi thôi, đừng để cho ngoại tổ mẫu thấy được!"
Trịnh thị cầm những vật đó, môi run run nói:
- "Minh Châu, là mẫu thân có lỗi với con..."
Triệu Minh Châu rất phiền bộ dáng khúm núm này của bà, nàng nói:
- "Ngài nếu thực cảm thấy có lỗi với ta, về sau liền đừng tới tìm ta!"
Trịnh thị nhìn nữ nhi trước mắt mà ngẩn người, bà đột nhiên cảm thấy nữ nhi này chính mình căn bản không biết, là nữ nhi nhà người khác. Là chính mình nhớ lầm.
Triệu Minh Châu xoay người bước đi.
Cách đó không xa Tống ma ma đỡ Ngụy lão phu nhân đi ra tản bộ, đứng ở trên hành lang uốn khúc, đều nhìn thấy tất cả cái đó ở trong mắt.
Tống ma ma thấy liền hít vào một ngụm khí lạnh nói:
- "Ngài trước sau như một..... sợ Minh Châu tiểu thư cùng trong nhà không thân thiết, đều luôn kêu tiểu thư phải đối trong nhà thật tốt. Ngày lễ ngày tết cũng là tặng đồ cho bọn hắn. Trong nhà bọn họ thật sự là hồ đồ... Chính là Minh Châu tiểu thư thái độ này..."
Ngụy lão phu nhân nhìn Trịnh thị thật lâu, Trịnh thị nhìn nữ nhi đến khi không còn thấy mới lưu luyến không rời thu hồi tầm mắt, bóng lưng Trịnh thị nhỏ gầy. Hẳn là đặc biệt mặc quần áo mới nhất tốt nhất để đến, trên ống tay áo còn có nếp gấp còn mới. Bà ôm cái bao trong lòng tập tễnh trở về.
Ngụy lão phu nhân tựa hồ cũng cảm thấy chính mình nhìn lầm rồi, chưa bao giờ nhìn thấy qua bộ dáng Minh Châu hung ác như vậy, thật cảm thấy bất quá là nuôi dưỡng ở trước mặt mình, một tiểu kiều hoa làm nũng mà thôi.
Sau một lúc lâu bà mới nói:
- "Trong nhà Minh Châu không tốt, lại từ nhỏ đã được ta sủng ái. Không muốn trở về cũng là bình thường..."
Tống ma ma lại nói:
- "Nói là như thế, nhưng đối mẹ đẻ chính mình đều không khách khí như vậy..."
Cũng thật sự không là cái tính tình thuần lương gì?
Ngụy lão phu nhân tĩnh lặng một lát, theo sau mới nói:
- "Ngươi đi lấy ba ngàn lượng bạc đưa cho Trịnh thị, nói là Minh Châu cho nàng."
Tống ma ma ủy khuất đi làm, đi gọi tiểu nha đầu đem cho Trịnh thị.
Đã đầu tháng tư, khắp nơi mùi thơm thoang thoảng.
Tòa nhà Anh quốc công phủ cũng vẫn như cũ, trong viện tràn đầy sắc xanh.
Nghi Ninh thì đang đùa với con vẹt đầu phượng mà Ngụy Lăng cho nàng, con vẹt này thật sự ngu đần, dạy rất lâu cũng không biết nói. Chỉ biết xoay đầu nhìn ngươi, hoặc là mào trên đầu nó dựng thẳng lên.
Nghi Ninh dạy vài ngày cũng không thể nói một chữ, bỏ thức ăn trong tay vào mâm sứ nhỏ, nghe nha đầu nói nãi nãi tứ biểu cô đã đi.
Nàng vỗ vỗ bụi bẩn trên tay hỏi:
- "Không có lưu lại ăn cơm trưa rồi mới đi à?"
Nha đầu lắc đầu:
- "Nô tì đến bẩm báo ngài, lại không bao lâu liền rời đi..."
Đã không lưu lại vậy cũng không cần chiêu đãi. Nghi Ninh không có hỏi nhiều, nhìn thấy cách đó không xa Đình ca nhi đã trở lại, nàng kêu Đình ca nhi vào phòng.
Cũng không biết nó ở bên ngoài chơi cái gì, tay đầy bùn đất.
Đình ca nhi thật không tình nguyện, Nghi Ninh lại bắt nó đi rửa tay, nhìn thấy móng tay của nó quá dài lại phải giúp nó cắt. Ai biết nó lại làm cái mặt quỷ, nhanh như chớp chạy đi ra ngoài.
Nghi Ninh tức giận kêu nó:
- "Đình ca nhi... trở về cắt móng tay rồi lại đi!"
Đứa nhỏ này thật là nghịch ngợm, thêm nữa Ngụy Lăng gần đây thường bận rộn luyện binh ở trong Vệ sở, không có người thu thập nó. Nó càng bướng bỉnh.
Nghi Ninh đánh nó lại không đau, nó mới không sợ. Mà nó còn nhỏ tuổi khí lực thật sự lớn, trong phủ không có người dám trêu nó, giống như một tiểu bá vương.
Nghi Ninh cảm thấy có chút đau đầu, tiểu Trình Lang năm đó sánh bằng nó nhưng nhu thuận hơn! Cho nên tiểu hài tử không nên quá sủng ái.
Trông cậy vào Ngụy lão phu nhân càng không được, bà luôn luôn chính là tính tình tốt, đối tôn tử bảo bối lại hiền lành. Nhìn thấy Đình ca nhi sẽ chỉ là yêu thương nó.
Tùng Chi nhỏ giọng hỏi:
- "Tiểu thư, có cần phải phái người đi tìm tiểu thế tử..."
Nghi Ninh lại nói:
- "Không cần lo cho nó, chờ nó trở về ai cũng đừng để ý đến nó!"
Nàng cầm quyển sách luyện chữ, đợi đến chạng vạng mặt trời mùa thu đã lặng, Đình ca nhi mới trở lại.
Kết quả phát hiện tỷ tỷ không để ý tới mình, nàng liền chính mình luyện chữ, mặc nó nói cái gì nàng đều không để ý!
Đình ca nhi vòng quanh giường la hán của nàng đi hai vòng, một lát chạy đi ra ngoài cầm vài cái hoa hạnh vào, đặt ở trên bàn của nàng.
Nghi Ninh vẫn là vẻ mặt lãnh đạm. Đình ca nhi lại đi ra ngoài, lúc này sờ soạng mấy quả táo lại đặt ở trên bàn của nàng.
Thấy nàng vẫn không để ý, Đình ca nhi liền giống như con kiến chuyển này nọ, lại ở trên bàn của nàng thả khối đường, bánh tô cùng bánh mè. Cuối cùng nó mới nóng nảy, nói:
- "Tỷ không nên tức giận mà!"
Nghi Ninh nhấc mí mắt vừa nói:
- "Đưa tay đây."
Đình ca nhi hé miệng, ủy ủy khuất khuất đưa bàn tay qua.
Nghi Ninh cầm kéo cắt móng tay cho nó, Đình ca nhi dựa vào tỷ tỷ, cảm thấy hương hương mềm yếu, cắt cắt liền cảm thấy buồn ngủ.
Chờ Nghi Ninh cắt cho nó xong, phát hiện tiểu hài đã dựa vào nàng đang ngủ. Vẫn là thời điểm ngủ là nhu thuận nhất.
Nàng thở dài, bảo Đồng ma ma ôm nó đi ngủ.
Trình Lang đã không dạy nó học nữa, hắn thân là Lại bộ lang trung, vốn không nên dạy nó. Ngụy Lăng đã thỉnh lão sư mới cho Đình ca nhi, mỗi ngày sáng sớm đều phải đi học.
Bất quá ngày mai tiên sinh hưu mộc, không cần dậy sớm. Đình ca nhi vừa biết liền ngủ đến hừng đông, nghĩ đến tối hôm qua chọc nàng tức giận, liền quấn quít lấy nàng chơi cờ.
Trình Lang dạy nó chơi cờ. Đình ca nhi nhưng lại cũng có khiếu, rất nhanh liền mê. Tỷ đệ hai người cầm cái bàn cờ, liền vây trong thế cờ.
Đình ca nhi làm sao có thể là đối thủ của Nghi Ninh, hạ xuống mấy chiêu, không bao lâu đã bị ăn chết. Hắn ôm cờ nhíu mày, thế nào đều không nghĩ ra nên như thế nào ăn sống những quân cờ này.
Nghi Ninh đang nhìn Đình ca nhi rối rắm, đột nhiên nghe được phía sau có một thanh âm vang lên:
- "Nghi Ninh muội muội, muội chính là đang khi dễ tiểu hài tử?"
Nghi Ninh quay đầu lại, liền nhìn thấy Trình Lang đứng sau lưng nàng, nhưng hồi lâu chưa từng gặp qua hắn.
Hắn hôm nay cư nhiên mặc quan bào chính ngũ phẩm, quan bào đỏ sậm bên trong lẫn với màu trắng tinh khiết.
Chưa bao giờ thấy hắn chính thức mặc như vậy, nhưng là có vẻ càng tuấn nhã. Chính là trong ánh mắt đó lướt nhẹ qua vẻ mệt mỏi, xem ra hẳn là mới từ trong lục bộ nha môn trở về.
Đình ca nhi lập tức chạy tới kéo cánh tay hắn:
- "Tỷ tỷ đã ăn hết cờ của đệ!"
Trình Lang vốn chính là tiện đường nhìn xem, liền đi tới nhìn thoáng qua thế cờ, liền biết Nghi Ninh mấy cân mấy lượng. Cười cười nói:
- "Nghi Ninh muội muội cùng Đình ca nhi chơi cờ là thắng chi không võ..... chơi với biểu ca đi."
Tay hắn đã từ trong bàn cờ nặn ra quân cờ thuần trắng.
Nghi Ninh đối kỳ nghệ của chính mình đương nhiên vẫn là có tin tưởng, cười giơ tay nói:
- "Biểu ca mời ngồi là được."
Cờ của Đình ca nhi vốn gần muốn thua, Nghi Ninh vốn ba chiêu là có thể thắng.
Sau khi Trình Lang ngồi xuống, chỉ đặt xuống vài cái liền thay đổi bố cục chết, Nghi Ninh sắc mặt liền đoan chính, người này là một cao thủ.
Sau đó nàng nghe được Trình Lang hỏi nàng:
- "Biểu ca nghe nói, cữu cữu đã nhận muội làm nghĩa nữ à?"
Tay Nghi Ninh đang cầm quân cờ hơi ngừng lại, nàng ngẩng đầu, nhìn thấy Trình Lang cũng là mặt không biểu cảm. Nàng thản nhiên nói:
- "Là nhận, như thế nào?"
- "Muội có biết vì sao hắn nhận muội làm nghĩa nữ không?" Trình Lang lại hỏi.
************
......
- -----oOo------
← Ch. 094 | Ch. 096 → |