← Ch.162 | Ch.164 → |
Edit + Beta: Đào Mai
Sau khi La Thận Viễn trở về, gã sai vặt hầu hạ trong thư phòng liền đi tới nói với hắn chuyện này.
- "Ông ta tặng nha đầu đến à?"
La Thận Viễn thật bình tĩnh, La Thành Chương ở kinh thành nhậm chức nhàn hạ không có chuyện gì làm, để cho ông nhàn rỗi, lại dám quản đến trên đầu hắn à.
- "Là tặng một nha đầu đến, gọi là Hoa Dung..... A, không phải, gọi là Tiêu Dung."
- "Phu nhân có biết không?"
La Thận Viễn vừa cởi xuống áo choàng, vừa đi vào trong viện lại hỏi:
- "Nàng có nói gì không?"
- "Phu nhân à, phu nhân người còn rất tốt. Kêu Tiêu Dung cô nương tới, ban thưởng cái tên Hoa Dung. Sau đó Tiêu Dung cô nương liền không có trở về. Tiểu nhân hỏi thăm mới biết được..... phu nhân sai nàng đi làm việc ở phòng bếp, rửa mâm chén..."
La Thận Viễn nghe xong cười. Nàng thật là thú vị.
- "Đại nhân, người xem việc này làm sao bây giờ? Dù sao cũng là nha đầu lão gia đưa tới.... ."
La Thận Viễn ngữ khí thản nhiên nói:
- "Chuyện ở trong này đều do phu nhân quản. Nàng nói cái gì liền là cái đó, không cần đến hỏi ta."
Dứt lời một chút,
- "Về sau có người đưa nha đầu đến, phải đi nói cho phu nhân..... biết không?"
Gã sai vặt thấy tâm tình La đại nhân tựa hồ rất tốt, lập tức gật đầu vâng dạ. Cái gì cũng đều không trọng yếu bằng tâm tình La đại nhân tốt..... tâm tình La đại nhân tốt..... hạ nhân bọn họ mới trải qua những ngày tốt lành.
May mắn phu nhân đã trở lại, mấy ngày nay phu nhân không trở về, La đại nhân làm cái gì cũng đều lạnh mặt. Bọn họ đứng ở trong phòng nói cũng không dám nói một câu, cấm nhược hàn thiền*. Hơi phạm chút sai lầm chính là bị một ít bản tử, làm cho tâm mọi người đều hoảng sợ.
(P/s: cấm nhược hàn thiền để chỉ những người sống yên phận, im hơi lặng tiếng)
Lâm Hải Như cũng có nghe nói chuyện của Tiêu Dung, cười đến ôm bụng thật lâu cũng không ngừng được.
Là bà nghĩ sai rồi, còn nghĩ rằng Nghi Ninh sẽ bởi vì vậy mà rối rắm đấy.....
La Thành Chương thực sự rất tức giận..... tức giận cũng không có biện pháp. Nếu như ông trực tiếp đưa tới cái thông phòng, nhưng La Nghi Ninh không dám phạt đi phòng bếp. Nhưng khẳng định sẽ trực tiếp đuổi về cho ông, căn bản ngay cả cửa đều cũng không thể vào.
Thôi...... để xem nha đầu kia có thể hay không ở trong phòng bếp làm ra cái tạo hóa gì?
Vào tháng mười một thời tiết lạnh hơn, Nghi Ninh nhận được hồi âm của Ngụy Lăng. Ông muốn kết ♓ô_ⓝ với ấu muội của Từ quốc công, nói Nghi Ninh nhanh về nhà một chuyến.
Mấy ngày hôm trước bởi vì chuyện của Nghi Ninh, mới gác lại 𝒽ô·𝓃 sự, bây giờ đúng là thời điểm phải cưới người vào phủ. Gọi Nghi Ninh tới, ông cũng muốn biết rõ ràng kết quả là với Lục Gia Học đã xảy ra chuyện gì?
Nghi Ninh khép lại phong thư, chuẩn bị chờ La Thận Viễn trở về liền nói với hắn việc này.
Kết quả thời điểm tam ca trở về, nàng từ chỗ Lâm Vĩnh nghe nói một sự kiện. La Thận Viễn ở trên т𝖗·ℹ️ề·ⓤ đì·п·♓ bị ngôn quan mắng.
Lý do đúng là Nghi Ninh ở chỗ Lục Gia Học nghe được..... nói La Thận Viễn cùng Từng Ứng Khôn có liên hệ, thông đồng với địch bán nước.
Hoàng thượng thưởng thức tài hoa của La Thận Viễn..... cảm thấy lời nói hắn thông đồng với địch bán nước là vô căn cứ. Bất quá những ngôn quan này tinh lực tràn đầy bọn họ quá ầm ỹ. Hoàng thượng bị những ngôn quan này làm phiền phải giải tán triều sớm..... Kêu một mình La Thận Viễn đi nam thư phòng nói chuyện..... ám chỉ hắn sớm một chút xử lý việc này, dù sao lời người đáng sợ.
Thời điểm La Thận Viễn trở về, Nghi Ninh liền hỏi hắn chuyện này, hắn cũng là không phủ nhận.
Hắn cười lạnh nói:
- "Ngôn quan mắng suốt ngày, cho dù không mắng ta cái này, cũng sẽ mắng cái kia."
Đạo lý này thực dễ biết. La Thận Viễn quá nổi bật, người nhìn chằm chằm rất nhiều. Hơn nữa có người tận lực thao túng, tiếng mắng liền càng ngày càng thêm nghiêm trọng.
La Thận Viễn cảm thấy hỏa hầu cũng sắp không sai biệt lắm...... đã đến lúc phải phản kích. Đã bị mắng, vậy thì chờ mắng đến thời điểm kích liệt nhất lại nói.
Nghi Ninh nhìn hắn rơi xuống như vậy, đột nhiên từ từ nhắm hai mắt, tựa hồ đang tính toán cái gì.
Nàng nghĩ đến chính mình hiện tại là thê tử mà hắn cưới hỏi đàng hoàng, liền đứng dậy giúp hắn nhu nhu huyệt thái dương. Lông mày của hắn vì sao lại dày như vậy? Mũi cũng thực cao, môi trên lại rất mỏng, môi dưới lại dày. Diện mạo rất bạc tình.
La Thận Viễn bỗng nhiên mở to mắt, liền nhìn thấy tiểu cô nương đang thân cận với mình, đư*ờ*ⓝ*🌀 ⓒ*o*𝐧*ɢ thắt lưng thực rõ ràng. Hắn đứng thẳng dậy, nắm tay nàng nói:
- "Không cần, ta không sao. Ta chính là đang suy nghĩ vài chuyện."
Dù sao chút lực đạo này gãi ngứa cho hắn đều ngại không đủ.
Hắn nói không cần Nghi Ninh liền rụt trở về, miễn cho phiền toái.
Tam ca suy nghĩ chuyện Từng Ứng Khôn sao? Kỳ thật Nghi Ninh cũng không chú ý Từng Ứng Khôn, nàng càng để ý Từ Vị..... người này sẽ ảnh hưởng đối với tam ca.
Nghi Ninh không tốt quấy rầy hắn, qua một lát nàng hỏi:
- "Tam ca, huynh hãy chú trọng Từ đại nhân, sư phụ của huynh?"
Nghi Ninh muốn biết hắn đối với Từ Vị kết quả là loại thái độ gì? Vì sao năm đó thấy ⓒ*𝐡ế*† không cứu, thậm chí còn thờ ơ. Chẳng lẽ vì ẩn nhẫn 🅱á·🔴 𝖙·𝐡·ù sao? Vậy cũng sẽ không để cho người khác hận hắn hận thành cái bộ dáng kia. Ai bảo tất cả người trong thiên hạ đều biết hắn là học sinh Từ Vị coi trọng nhất.
- "Từ Vị là một người rất thông minh." La Thận Viễn trầm ngâm một lát nói.
Hắn biết Từ Vị đang nghĩ cái gì?
Thủ đoạn của Dương Lăng muốn đấu qua hai người kia, rất buồn cười. Từ Vị thật sự muốn đưa Dương Lăng thượng vị, trừ phi ông ta phải san bằng hết tất cả chướng ngại. Hắn thật muốn nhìn xem Từ Vị có thể có năng lực bao lớn.
Không hổ là thừa tướng tương lai, nói chuyện cẩn thận đáng tin.
Nghi Ninh đi gọi bà tử phân phó công việc.
Chờ lúc Nghi Ninh trở về, nhìn thấy hắn ngồi ở ghế thái sư đánh cờ cùng bản thân.
Đại bộ phận thời điểm La Thận Viễn đối với người khác cũng không thân cận, bộ dáng giống như rất khó ở chung. Thời điểm tam ca đối với nàng liền có tính người một chút. Nhưng là quan sát lâu, liền sẽ phát hiện hắn kỳ thật rất thú vị.
Lần trước Nghi Ninh nhìn thấy Dương Lăng thỉnh hắn đi uống rượu, hắn đáp ứng. Ngày đó lúc hắn trở về trên người tràn đầy mùi rượu, muốn ngủ lại sợ hôi nàng..... muốn tắm rửa nhưng là thời tiết lại lạnh..... hắn bước đi thong thả một lát, lại do dự thật lâu, vẫn là quyết định đi tắm rửa.
Nghi Ninh bởi vậy cảm thấy tam ca rất thú vị.
Nghi Ninh đi qua nhìn thế cờ một lát, mới hỏi hắn:
- "Tam ca, huynh vì sao cùng bản thân đánh cờ? không bằng muội cùng huynh chơi?"
La Thận Viễn ngẩng đầu nhìn nàng chậm rãi nói:
- "Nàng xác định nàng hạ được ta?"
Nghi Ninh lấy lòng cười nói:
- "Hạ..... bất quá huynh phải nhường muội! Hồi muội nhỏ huynh không phải thường xuyên nhường muội sao?"
La Thận Viễn bảo nàng ngồi xuống, hắn nhường nàng năm quân. Kết quả sau một khắc, Nghi Ninh vẫn là bị 𝖌ℹ️ế●ⓣ 𝖘●ạ●𝒸●𝒽 không chút lưu tình.
La Thận Viễn nắm quân cờ bỏ vào trong chung cờ nói:
- "Nàng đứng lên đi..... ta chính mình cùng bản thân chơi cờ."
Nghi Ninh bị hắn làm cho tức giận, lười bồi hắn chơi cờ.
Đêm đó thời điểm ngủ, Nghi Ninh lùi vào bên trong, nghĩ rằng đừng để sáng sớm thức dậy là lăn đến trong lòng hắn, nàng cũng tức giận. Mỗi lần ở trong lòng hắn tỉnh lại, đều cảm thấy ái muội không rõ.
Kết quả Nghi Ninh phát hiện đêm nay hắn thế nhưng ngủ so với bình thường còn muốn tốt hơn, quả thực thần thanh khí sảng, điểm tâm còn ăn nhiều hai cái bánh bao cùng một cái đĩa tương dưa chuột.
... Đi, hắn thắng.
Hôm nay là ngày lại mặt. Sáng sớm Lâu ma ma cùng Phạm ma ma liền chuẩn bị đồ vật lại mặt.
La Thận Viễn mặc quan phục cùng nàng ngồi chung trong xe ngựa, Nghi Ninh tò mò hỏi hắn:
- "Tam ca, huynh thế nào còn mặc quan phục?"
Ai đi nhà nhạc phụ một chuyến lại phải mặc quan phục? Hắn muốn đè đầu ai đây.
La Thận Viễn trả lời nàng:
- "Bộ này đẹp mắt."
Khóe miệng La Nghi Ninh liền co rút, nắm khăn tay hít một hơi thật sâu:
- "Muội nhớ được ngày hôm trước mẫu thân mới làm cho huynh vài bộ hàng trù giáp miên, huynh không lấy ra mặc à?"
La Thận Viễn mới nhẹ nhàng xoa đầu nàng, bình tĩnh nói:
- "Gạt nàng thôi, buổi chiều nàng ở trong Anh quốc công phủ, ta cùng nhạc phụ phải vào cung một chuyến."
... Hắn là đang nói đùa nàng sao?
Đến Anh quốc công phủ, gã sai vặt dẫn ngựa vào chuồng cho ăn cỏ khô. Trong phủ vô cùng náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, khách và bằng hữu ngồi đầy.
Ngụy Lăng đang bận rộn chiêu đãi tân khách, nhìn thấy nữ nhi và con rể đã trở lại, mới đi tới nghênh đón bọn họ.
Nghi Ninh nhìn thấy phụ thân một thân cát phục đỏ thẫm, không biết thế nào, trong lòng liền chua xót.
Nghi Ninh nói:
- "Kế mẫu con còn chưa gặp qua đấy."
Ngụy Lăng kỳ thật đã nghĩ thông suốt, cũng là bởi vì Anh quốc công phủ luôn không thể không có người trông nom. Nếu ông ở bên ngoài chinh chiến, trong nhà càng không người cai quản.
Ông sờ sờ đầu nữ hài nhi, cười nói:
- "Con lập tức sẽ thấy được."
Nghi Ninh mới cười cười:
- "Ngài bận cứ đi trước đi..... con đi thỉnh an tổ mẫu."
La Thận Viễn liền đi phòng khách. Hắn là nam quyến, có thể giúp tiếp đãi khách.
Nghi Ninh cùng Lâu ma ma đi Tĩnh An Đường, Ngụy lão phu nhân cùng với Triệu Minh Châu đang chờ nàng.
Nàng phát hiện nửa tháng không gặp, Ngụy lão phu nhân thế nhưng lại già hơn một chút, hai bên tóc mai đã bạc nhiều. Người đến từng tuổi này, luôn phá lệ mau già.
Bởi vì tinh thần của bà không được tốt lắm, nên không có đi ra ngoài..... Nhưng bà mặc một bộ áo màu đỏ trù có thêu chữ vạn hợp với không khí vui mừng, đeo mi lặc. Ở nơi này người đến dự lễ ngồi đầy một phòng của bà vô cùng náo nhiệt.
Nghi Ninh dựa theo quy củ hành đại lễ với Ngụy lão phu nhân, liền bị nâng dậy. Ngụy lão phu nhân nhìn nàng, nói thầm với Triệu Minh Châu:
- "Tổ mẫu thấy thế nào mà nàng lại gầy đi?"
Triệu Minh Châu liền kéo tay bà cười nói:
- "Con thấy đều giống nhau, ngài để nàng ngồi xuống hãy nói."
Ngụy lão phu nhân lại nói:
- "Minh Châu, trong phòng bếp nhỏ của tổ mẫu có chuẩn bị canh thiên ma nhũ cáp cho nàng..... Con bảo nha đầu bưng lên cho nàng uống đi."
- "Ngài đã nhớ lầm, phòng bếp nhỏ hôm nay là không có nổi lửa. Phòng bếp ngoại viện sớm đã đưa một chút đến cho ngài."
Triệu Minh Châu vỗ lưng Ngụy lão phu nhân, biểu cảm Ngụy lão phu nhân có chút hoang mang. Bà nói:
- "Ta nhớ là có hầm canh."
Lại bảo nha đầu đi bưng tới cho Nghi Ninh uống, thẳng đến Tống ma ma tiến vào nói không có, bà mới từ bỏ.
Nghi Ninh xem tình cảnh này, tựa hồ có chút không ổn?
Triệu Minh Châu ngồi trở lại, thở hắt ra nói với nàng:
- "Có một ngày vào buổi tối ngoại tổ mẫu mộng yểm..... a a hô cả đêm..... làm cho Tống ma ma sợ hãi, vội vàng thỉnh thái y trong cung tới xem mạch cho bà. Nhưng không biết thế nào, từ sau ngày đó trí nhớ của ngoại tổ mẫu đã không tốt lắm."
- "Muội thế nhưng không biết.... Thế nào không phái người truyền tin cho muội?"
Nghi Ninh nhìn bộ dáng Ngụy lão phu nhân, liền nghĩ lại thời điểm xuất giá Ngụy lão phu nhân đem nguyên cả một hộp đồ cưới chuyển cho nàng. Khi đó tinh thần của bà vẫn còn rất tốt, hiện tại nhìn thấy đầu đầy tóc bạc, luôn thập phần đáng thương.
Triệu Minh Châu cười cười.
- "Ngoại tổ mẫu không muốn muội lo lắng quá nhiều. Trừ bỏ trí nhớ kém chút, những cái khác cũng là không có gì. Vẫn là có thể ăn hơn phân nửa chén cơm."
Nghi Ninh khôn ngoan nhẹ nhàng thở ra. Đang nâng chung trà lên uống, bên ngoài có bà tử tiến vào thông truyền:
- "Cỗ kiệu Đô đốc đại nhân đến ảnh bích, hẳn là muốn đến."
Trước kia Triệu Minh Châu đối với Lục Gia Học có chút tâm tư, hiện tại là cái gì cũng đều không có..... cho là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Nàng hiện tại thầm nghĩ mượn thế lực Lục Gia Học, ở trong hậu cung sẽ tốt hơn một chút, liền có chút vui ⓢướ*𝐧*ɢ:
- "Cám ơn ma ma thông truyền, một lát ta sẽ đi thỉnh an nghĩa phụ."
Nghi Ninh nghe đến đó, mạnh ngẩng đầu.
Trong phòng khách ở tiền viện, mọi người thấy Lục Gia Học đến, đều đứng lên chắp tay đón hắn.
Lục Gia Học đi vào, vẫy tay ý bảo mọi người ngồi xuống, một mặt liếc nhìn La Thận Viễn một cái.
Lục Gia Học đối với La Thận Viễn này cũng không để ý đến. Hắn ngồi xuống, sau khi trầm ngâm một lát, liền nói với Ngụy Lăng:
- "Hôm nay ngươi đại 𝐡ô𝐧*, ta liền đến tùy lễ."
Dứt lời gọi người nâng lễ vào.
Ngụy Lăng đa tạ xong theo ngồi xuống. hôm nay Lục Gia Học đến là muốn nói với hắn một sự kiện.
Năm đó sau khi đuổi người 𝐌ô.ⓝ.🌀 Cổ ra khỏi lãnh thổ, Tốc Điệt nhi đoạt được hãn vị, rất nhiều quý tộc cùng đại thần ℳô*𝖓*g Cổ không thừa nhận địa vị này! ℳô●ⓝ●𝖌 Cổ bắt đầu phân liệt trở thành hai bộ lạc lớn, phía đông là Thát Đát, phía tây là Ngoã Lạt. Hai bộ lạc này ⓠ𝐮-🅰️-𝐧 ♓-ệ cũng không tốt, thậm chí thường xuyên giao chiến, lại thêm Nữ Chân, giữa ba bộ lạc này thường xuyên 𝓃ộ-𝖎 𝒸-𝒽-❗ế-п, thủy hỏa bất dung. Trong đó Ngõa Thứ là bộ lạc cường đại nhất, bởi vậy mới dám xâm phạm lãnh thổ Đại Minh.
Buổi sáng hôm nay quân tình truyền đến, nói Đại Đồng cùng Tuyên phủ nơi Quốc công gia đóng giữ, hiện nay đều không có thống soái chỉ huy. Bộ lạc Ngõa Thứ thế nhưng liên hợp với bộ lạc Thát Đát, sợ đã đ