← Ch.113 | Ch.115 → |
Edit + Beta: Đào Mai
La Nghi Ninh đi rồi, Lục Gia Học lại mở phong thư ra, sau đó hắn kêu thuộc hạ vào.
Một tờ giấy viết thư nhẹ bổng dừng ở trước mặt thuộc hạ, Lục Gia Học thản nhiên nói:
- "Tìm không thấy thi thể Ngụy Lăng, vậy thì không cần tìm —— hẳn là vĩnh viễn cũng tìm không thấy!."
Thuộc hạ có chút kinh ngạc nhìn hắn, lại nghe thấy Lục Gia Học tiếp tục nói:
- "Ta thật muốn xem xem hắn kết quả chết hay không chết, lại nói với Lý thiếu mộ, kế hoạch tấn công Ngõa Thứ hoãn lại mấy ngày."
Thuộc hạ do dự một chút, mới ôm quyền lui ra.
*** *** *** *** ***
Trở lại trên xe ngựa, Nghi Ninh luôn luôn nhắm mắt không nói.
Trong xe ngựa lung lay thoáng động, ban đêm chỉ nghe được tiếng dế mèn cùng ếch kêu bên ngoài. Bên ngoài xe ngựa treo đèn lưu ly sừng dê ban đêm, một chút ánh sáng chiếu vào, là Thanh Cừ vén mành chui vào.
- "Tiểu thư, ngài cùng đô đốc ở bên trong nói cái gì vậy... Nô tì thế nào nghe được ngài cùng ông ta ầm ỹ?"
Nghi Ninh thở dài nói:
- "Ta là đang cầu xin hắn."
Thanh Cừ lại hỏi:
- "Lúc chúng ta đi, thái độ Đô đốc hơi lãnh đạm... Ông ta thật sự đáp ứng cứu Quốc công gia sao?"
Nàng nhíu chặt mày,
- "Nếu không đáp ứng, cùng lắm thì ngài cho nô tì một con ngựa, nô tì đi Bình Xa Bảo tìm Quốc công gia cho ngài."
Nghi Ninh nói:
- "Hắn đã đồng ý, khẳng định là sẽ không đổi ý."
Thanh Cừ rốt cục không có hỏi lại, nàng buông mành xuống. Nhẹ tay nhẹ chân khêu đèn lưu ly sáng chút, chiếu xuống mặt đường càng rõ ràng.
Đi đêm đường vốn không an toàn, bất quá cũng may là ở trong nội thành, trong thành sẽ có người tuần tra ban đêm, bọn họ mang theo hộ vệ, thật cũng không sợ.
Xương cốt vùi lấp trong rừng xanh... Nghi Ninh nhìn ánh sáng tiến vào từ đèn lưu ly sừng dê, lẳng lặng nghĩ.
Đúng rồi, nàng rốt cục nhớ lại.
Thái bình nguyên niên, Bắc Cương Ha Mi Vệ Sở bị Phun Lỗ Phiên công phá, tướng sĩ một lần lui giữ Gia Dụ Quan. Thời điểm đó Lục Gia Học là theo đại ca hắn Lục Gia Nhiên xuất chinh, đó là lần đầu tiên hắn lên chiến trường. Nàng lo lắng xót xa cầu hắn đừng đi. Sau đó liền nói với hắn những lời này.
Lục Gia Học nghe xong liền sửa lại cợt nhả ngày xưa, nhìn nàng thật lâu, chậm rãi vuốt mặt nàng an ủi nói:
- "Tốt lắm, ta không có việc gì!."
Nhưng mà trên chiến trường đao kiếm không có mắt, hắn làm sao mà biết chính mình có phải hay không gặp chuyện không may!
Giọng Nghi Ninh mang theo khóc nức nở khàn khàn, tiếp tục nói:
- "Nếu chàng xảy ra chuyện, thiếp tìm không thấy chàng làm sao bây giờ?."
Nàng không phải không có nghe nói qua, có một số người tìm không thấy hài cốt, chỉ có thể lấy vết máu trên mũ giáp mang theo cho đủ số.
Nàng lôi kéo tay hắn, nhìn ánh mắt của hắn lo sợ nghi hoặc vô y.
Lục Gia Học liền ôm chặt lấy nàng, chắn ánh sáng ở phía sau. Hắn nói:
- "Ta nhất định sẽ còn sống, được không? Cho dù người khác đều đã chết, ta làm đào phạm đều phải trở về tìm nàng."
Nàng nặng nề mà gật đầu, chôn ở trong gáy hắn, nước mắt ướt sũng xiêm y hắn.
Sau này hắn rốt cục đã trở lại. Không có chiến công, Lục Gia Nhiên lại bởi vì giết thủ lĩnh quân địch lập chiến công, thăng phó chỉ huy sử.
Nàng không biết Lục Gia Học ở trên chiến trường sống như thế nào? Hắn vẫn là lui tới bình thường, cùng đám thế gia đệ tử ăn chơi, bài bạc. Có một lần thua rất nhiều tiền, người đổ phường đòi tiền tìm đến Lục Gia Nhiên, Lục Gia Nhiên cười nói đệ đệ:
- "Hắn cũng chỉ một chút ham thích như vậy, huynh trưởng này tự nhiên cho hắn thôi."
Nàng nhớ tới, tựa hồ tại thời điểm đó, Lục Gia Học ngẩng đầu nhìn huynh trưởng mình, ánh mắt liền lộ ra một cỗ hàn ý lạnh lẽo.
Rồi trở về sau nàng mới biết được, cái mũi tên bắn chết thủ lĩnh quân địch là Lục Gia Học, mà không phải Lục Gia Nhiên. Lục Gia Nhiên mạo lĩnh quân công của đệ đệ.
Hắn cư nhiên luôn luôn chịu đựng, cái gì đều không có nói qua. Ngược lại ở trước mặt huynh trưởng luôn hòa khí mỉm cười.
... Nếu hắn thật sự nhớ được chính mình nói qua lời này, nhớ được chính mình bá vương tá giáp. Như vậy nàng đối với Lục Gia Học mà nói kết quả tính là cái gì?
Quên đi, cũng không nên lại nghĩ tới nữa, đều đã không còn trọng yếu!
Xe ngựa ngừng lại, Nghi Ninh mở mắt ra, đã đến Anh quốc công phủ.
Nàng chậm chạp chưa về, Ngụy lão phu nhân phái đại a đầu Phương Tụng bên người bà ở tại cửa phòng chờ, nhìn thấy Nghi Ninh trở về mới nhẹ nhàng thở ra. Hướng nàng hành lễ nói:
- "Tiểu thư đã bình yên vô sự trở lại, nô tì liền có thể đi phục mệnh với lão phu nhân."
Nghi Ninh nói:
- "Làm phiền tổ mẫu quan tâm, ngươi thay ta hướng lão nhân gia vấn an một tiếng đi."
Phương Tụng mỉm cười đáp ứng lui ra. Nghi Ninh vừa thấy Phương Tụng đi ra, liền nhìn thấy nơi ảnh bích một thân ảnh màu trắng đang đứng. Người nọ nhìn thấy nàng, lập tức bước nhanh đi về hướng nàng.
Nghi Ninh còn không có phản ứng lại, chỉ nhìn thấy ánh sáng đèn lồng dưới mái hiên nhoáng lên một cái, khuôn mặt tuấn dật lịch sự tao nhã của Trình Lang đã xuất hiện tại trước mặt nàng, hắn nhếch môi mỏng, nói:
- "Ta được tin tức liền lập tức tới đây, quản sự ngài lại nói với ta ngài đi ra ngoài. Ngài cũng biết phát sinh chuyện gì?"
La Nghi Ninh thỉnh Trình Lang tới tiền viện nói chuyện. Sau khi ngồi xuống nàng mới nói:
- "Ta biết, Kim ngô vệ Quách phó sứ nói với ta, Trung Cần bá thượng tấu chương về phụ thân, chọc Hoàng thượng mặt rồng giận dữ. Quách phó sứ tới tìm ta thương lượng nên như thế nào bảo trụ tước vị của phụ thân, vì thế ta đã nghĩ biện pháp..."
Trình Lang nghe đến đó, lại nhìn Nghi Ninh biểu cảm bình tĩnh, làm sao có thể đoán không được nàng đi làm gì!
Trừ bỏ Lục Gia Học ra còn có biện pháp nào, nàng nhất định là vì Ngụy Lăng đi cầu Lục Gia Học!
- "Ngài đi Ninh Viễn hầu phủ à!."
Trình Lang đi đến trước mặt nàng đột nhiên bắt lấy tay nàng.
- "Ngài thế nào có thể trở về cầu xin hắn, là hắn hại chết ngài đấy! Ngài trở về cái địa phương đó làm cái gì?"
Nghi Ninh nhìn động tác của Trình Lang nhíu mày, nàng đứng lên cười nói:
- "Ta trừ bỏ đi cầu xin hắn ra, còn có biện pháp khác sao? Chẳng lẽ còn ai có thể giúp ta? Ngươi thì như thế nào?"
Trình Lang thấy chính mình cầm lấy tay nàng, đột nhiên buông ra. Hắn là nhất thời nóng vội, thời điểm hắn vừa biết được tin tức này, chỉ sợ La Nghi Ninh sẽ đi cầu xin Lục Gia Học.
Thái độ hắn ép hỏi nàng như vậy khẳng định sẽ làm nàng cảm thấy không thoải mái, thậm chí là sinh ra hoài nghi.
Trình Lang đè nén giọng hỏi:
- "Ngài... đã đáp ứng điều kiện gì của hắn?"
Nghi Ninh lắc lắc đầu, nàng không nghĩ nói thêm gì nữa... Nàng làm cái gì là chuyện của nàng, Trình Lang nếu là muốn quan tâm nàng, nàng không lời nào để nói, nhưng ai cũng không thể đến chất vấn nàng. Nàng nói với hắn:
- "A Lang, đã trễ thế này! Ngươi vẫn nên trở về đi."
Nghi Ninh muốn rời đi, lại nhìn thấy tay mình lại bị hắn bắt được.
- "Ngài không cần tức giận." Trình Lang sợ nàng giận mình, nhắm chặt mắt nói, "... Ta chỉ là sợ ngài bị hắn sở dụng."
Trình Lang đêm khuya tiến đến cũng là vì nói cho nàng biết chuyện Anh quốc công, nàng làm sao có thể tức giận.
Nghi Ninh ngược lại nắm giữ tay hắn nói:
- "Cũng không có. Hiện tại đi cũng không tiện... Bằng không ngươi vẫn là ngủ lại phòng khách đi, ta sai nha hoàn thu thập một gian phòng cho ngươi ở."
Trình Lang nghe được mới bình thường trở lại chút, ừ một tiếng:
- "Ta ngày mai vừa vặn muốn đi vào triều, giờ mẹo sẽ rời giường."
Hắn lại tiếp một câu,
- "Ngài cũng không nên bị ta làm ầm ỹ."
Nghi Ninh kêu Trân Châu vào an bày, nói cáo biệt cùng Trình Lang, nàng đã rất mệt, trở về Đông Viện cơ hồ chính là ngã đầu liền ngủ.
Nhưng bên ngoài hoàng thành, có một quán trà, đèn vẫn còn sáng.
Từ Vị thực thích đậu phọng trong quán trà này. Muốn ông nói, ông sẽ nói quán khác làm không ra được hương vị này!
La Thận Viễn đã ăn qua vài lần, cảm thấy cũng không có gì bất đồng. Bất quá chỉ cần Từ Các lão cao hứng là tốt rồi.
Cho nên thương nghị sự tình cũng luôn tại quán trà này. Quán trà cũ nát được quan binh vây quanh, bên ngoài đặt một tô bốc hơi nước, người lui tới vừa thấy liền biết, Từ Các lão lại ở chỗ này ăn đậu phọng.
Sau này thấy Từ Vị thường đến, có người rõ ràng liền quyên chút bạc cho chủ tiệm quán trà, bảo ông sửa chữa cái phòng rách nát lại, miễn cho Từ Các lão đến ăn đậu phọng không được thoải mái.
Chủ tiệm cầm bạc quả nhiên làm việc, trong phòng này lót sàn gỗ, sơn nước sơn cây trẩu, màn vải vài cái quang cảnh xanh trắng, có chút ý tứ.
Từ Vị ngồi đối diện La Thận Viễn, ngồi bên cạnh là Dương Lăng —— thời điểm thi đình năm nay hắn thi đậu nhị giáp thứ ba, cũng được Từ Vị thu vào môn hạ.
La Thận Viễn xem qua văn vẻ của người này, cảm thấy so với bảng nhãn Vương Thu Nguyên viết hoàn hảo hơn, tài hoa hơn người, giải thích độc đáo. Lại không biết vì sao chỉ trúng cái nhị giáp thứ ba, bất quá Từ Vị kéo hắn ta ra khỏi Hàn Lâm viện, để cho hắn đi theo chính mình làm Hộ bộ cấp sự trung.
Dương Lăng làm người thực khiêm tốn, lại không kiêu ngạo không siểm nịnh. Cho dù La Thận Viễn cùng hắn là cùng khoa tiến sĩ xuất ra, La Thận Viễn đã là chính tứ phẩm Đại Lý tự Thiếu Khanh, hắn lại vẫn là cái Thất phẩm cấp sự trung. Hắn ở trước mặt La Thận Viễn cũng không rụt rè. Cười kính rượu cho hắn nói:
- "La huynh, huynh cùng ta đều là môn sinh Từ đại nhân —— huynh xem chuyện bóc vỏ đậu phọng này cho Từ đại nhân, chúng ta ai làm?"
Nói là nói như vậy, một mâm đậu phọng đã đưa tới hướng La Thận Viễn.
Vài vị đại nhân ở đây tất cả đều nở nụ cười, Từ Vị cũng cười nói:
- "Tốt! Dương Lăng ngươi, cũng dám trêu ghẹo ta!"
La Thận Viễn sắc mặt không thay đổi, tiếp mâm đậu phọng Dương Lăng đưa qua, nói:
- "Bóc vỏ đậu cho lão sư, học sinh tự nhiên phải làm!."
Nói xong cuộn tay áo lên, liền bắt đầu bóc vỏ đậu phọng cho Từ Vị.
Một đôi tay viết chữ, đạm bạc giơ lên hạ xuống, trong sạch như ngọc, một hột đậu phọng thơm ngào ngạt lọt vào trong lòng bàn tay.
Từ Vị không biết đối hai người này nói cái gì mới tốt, mấy đại nhân bên cạnh đều là cười ồ. Hộ bộ thị lang vỗ vai La Thận Viễn thân mật nói:
- "Dương Lăng ngươi hãy nhìn cho tốt đi, đi theo La đại nhân mà học hỏi! Bằng không sao ngươi mới là thất phẩm, La đại nhân chính là Tứ phẩm —— tốc độ hắn bóc đậu phọng đều nhanh hơn người ngoài!"
Từ Vị cười đến có chút đau bụng, lần đầu cảm thấy học sinh của chính mình có chút mùi vị nhân tình. Ông vẫy vẫy tay:
- "Đừng nói xa xôi, nói việc Thận Viễn mới thăng chức, lại nói đến chuyện Bình Xa Bảo."
Ông nghiêm sắc mặt,
- "Ta xem giữa chuyện này đều lộ ra chút kỳ quái. Thận Viễn, ngươi không phải phái người đi Bình Xa Bảo điều tra sao, thám tử của ngươi liệu có tin tức gì không?"
Thân là Đại Lý tự Thiếu Khanh, có một số việc không tốt phái người bên ngoài đi làm. La Thận Viễn liền đang âm thầm dưỡng một nhóm người chuyên môn làm những chuyện này.
La Thận Viễn buông đậu phọng trong tay, lau sạch sẽ tay mới nói:
- "Thám tử gởi thư nói, Bình Xa Bảo đích xác có một trận đại chiến. Nhưng mà ba vạn đại quân thương vong —— cũng có chút kỳ quái, trong đó có hơn phân nửa thi thể tuy rằng mặc là giáp trụ của ta. Nhưng sau khi lật xem mới phát hiện, ngón cái có vết chai sần, chân có thương tích, làn da ngăm đen. Hẳn không phải là người Hán, học sinh xem thư tín, phỏng đoán phải chính là người bộ tộc Ngõa Thứ."
Có người tò mò hỏi:
- "Ngươi là nói, thực tế quân ta thương vong không phải là ba vạn? Vậy còn lại nhiều người như vậy thì ở đâu? Thật sự không có khả năng tiêu thất vào hư không."
La Thận Viễn nói tới quá mức ly kỳ, Từ Vị cũng cảm thấy kỳ quái:
- "Như thế nào nói cho thông. Có thấy được thi thể Ngụy Lăng không?"
La Thận Viễn lắc lắc đầu:
- "Nếu thấy thi thể Ngụy Lăng, vậy thì sẽ nói không thông."
Dương Lăng nghe hiểu ý tứ của La Thận Viễn, có chút kinh ngạc:
- "Ngươi là nói —— Ngụy Lăng không có chết?"
- "Sống phải thấy người chết phải thấy thi thể."
La Thận Viễn cho tới bây giờ đều sẽ không đem lời nói rất tuyệt đối,
- "Thấy xác chết mới có thể nói hắn đã chết, hiện tại ai đều cũng không biết. Binh bộ đã phái Tả thị lang Tiếu Tả Vân tiến đến Tuyên Phủ. Tuyên Phủ hiện tại lại tăng binh lực, còn có phó tướng của Lục Gia Học ở đó, biên quan hẳn là củng cố."
Nói tới đây, có người đã cảm khái một câu:
- "Nếu Anh quốc công thật sự đã chết... Nhung mã cả đời rơi xuống kết cục này, cũng là thật đáng thương. Ta nghe nói trong nhà hắn già là già, nhỏ là nhỏ, người chủ sự đều không có. Nếu Ngụy Lăng thật sự không còn, Ngụy gia bởi vì vậy đại bại cũng nói không chừng."
La Thận Viễn tay nắm chén trà hơi hơi cứng đờ.
Lại có người nói:
- "Thượng triều Lục Gia Học cũng không có vì hắn cầu tình. Lục Gia Học thật đủ vô tình."
- "Ông đích xác nên sừng sững nhiều năm không ngã."
La Thận Viễn chỉ nói một câu như vậy lại không nói nữa. Tay tiếp tục bóc vỏ đậu phọng đưa cho Từ Vị.
Chờ từ trong quán trà đi ra, trên đường trở về Tân Kiều Phố Nhỏ, La Thận Viễn hỏi hạ nhân bên ngoài:
- "Ngày gần đây Anh quốc công phủ có đưa thư đến không?"
Hạ nhân bên ngoài nói:
- "Vừa tới. Tiểu nhân đặt ở trong thư phòng của ngài."
La Thận Viễn ừ một tiếng, chờ cỗ kiệu đến cửa Tân Kiều Phố Nhỏ, hắn mới nhìn thấy có chiếc xe ngựa đứng ở ngoài cửa nhà hắn.
Là xe ngựa Tôn gia.
Trên xe ngựa một người được nha hoàn đỡ xuống, lúc nàng ngẩng đầu nhìn thấy La Thận Viễn:
- "Thận Viễn ca ca, muội luôn ở tại đây chờ huynh."
Ban đêm rất lạnh, La Thận Viễn cho nàng vào tiền thính. Hắn phân phó nha hoàn dâng trà gừng chống lạnh cho nàng.
Tôn Tòng Uyển nâng trà gừng trong tay, đột nhiên có chút muốn khóc.
La Thận Viễn kỳ thật là người rất cẩn thận, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn có thể đối người khác rất tốt.
Trước kia thời điểm hắn vừa vào kinh thành đến học ở trường liền là như thế này, luôn chú ý tới mỗi tiếng nói cử động của người khác, sở cầu của người khác.
Nàng đọc sách đọc không yên lòng, hắn liền đoán được nàng phát tiểu tính tình, nói là tiểu biểu muội muốn đến xem nàng, trước tiên để cho nàng ngừng học.
Nàng kêu nha hoàn đun nước ấm để pha trà, hắn liền nói chính mình buồn tẻ, sau đó vòng vo đề tài. Nàng cảm thấy hắn rất săn sóc, sau này mới phát hiện đó là bởi vì người này rất mẫn cảm, hoặc là thiên tính am hiểu chú ý người khác!
Có lẽ đây là qua lại nhiều cho nên yêu, dễ suy đoán theo ý mình, bởi vì nàng liên tưởng đến chuyện La Thận Viễn làm sau này, thật sự không rét mà run!
Tôn Tòng Uyển nói:
- "Thời điểm lần đầu tiên muội nhìn thấy huynh, muội liền cảm thấy huynh rất đặc biệt. Huynh đứng im lặng ở bên cạnh hàng trúc bên ngoài thư phòng của phụ thân muội, ngẩng đầu nhìn trúc mọc. Những môn sinh khác đều tiến vào thỉnh an với phụ thân, huynh cũng là phụ thân tự mình đi ra ngoài nghênh đón, muội mới biết được huynh chính là thiếu niên Giải Nguyên lang của phương Bắc, La Thận Viễn..."
- "Chuyện muội đi ra ngoài phụ mẫu của muội có biết không?"
La Thận Viễn đột nhiên đánh gãy lời nàng, Tôn Tòng Uyển là được nuôi lớn như một đại gia khuê tú, đã trễ thế này, trong nhà không có khả năng chỉ cho nàng mang vài cái bà tử liền xuất môn. Nàng hẳn là chính mình chạy đến.
Hắn đứng lên, kêu hạ nhân vào.
- "Trước tiên ta phái hạ nhân đưa muội trở về đi."
- "Muội nhất định phải nói!"
Tôn Tòng Uyển trong mắt tất cả đều là nước mắt, nàng đứng lên nói:
- "La Thận Viễn, huynh hãy nghe muội nói xong đã!"
Mẫu thân của nàng đã biết qua chuyện La Thận Viễn làm, tức giận đến phát run. Lôi kéo nàng đi tìm phụ thân, muốn thỉnh người đi La gia từ hôn. Nàng khóc nói nàng không đáp ứng, mẫu thân bị lửa giận công tâm, đau lòng mắng một chút, nhốt nàng ở trong phòng không cho nàng đi ra... Tôn Tòng Uyển lại vụng trộm chạy ra, nàng chính là muốn tự mình hỏi hắn một chút, để hắn nói sự tình cho rõ ràng.
Nàng chính là muốn làm rõ ràng mà thôi. Rõ ràng hai người đều sắp đính hôn, rõ ràng liền tính là quan hệ thanh mai trúc mã... Vì sao, La Thận Viễn lại đối với nàng như vậy?
************
......
- -----oOo------
← Ch. 113 | Ch. 115 → |