← Ch.5 | Ch.7 → |
Thật sự không thể không có anh, thì tìm anh trở về đi, làm gì phải khó xử chính mình...
Phải không? Cô luôn tự làm bản thân khó xử ư?
Tưởng cái mình muốn không phải anh, tưởng có thể theo đuổi 1 tình yêu tốt đẹp hơn, nhưng ngày qua ngày, tâm càng mờ mịt bất lực.
Trở lại Đài Bắc, lòng đầy hỗn độn vẫn không thể bình phục.
Không biết có phải tâm lý ảnh hưởng đến thân thể hay không mà 3 ngày ăn uống tẩm bổ, thể lực của cô vẫn không tốt lên nổi, chức vô địch khỏe mạnh đã bị hạ bệ, giờ mới phát hiện ra thân thể mình thì ra không tốt như mình vẫn nghĩ.
Sau khi trở về từ Đài Nam, bắt đầu ho khan, sổ mũi, vừa rồi Thiệu Quang Khải gọi điện tới.
"Sao giọng em nghe như bị nghẹt mũi vậy?".
"Thì em bị cảm!".
"Sao có thể bị cảm? Mấy ngày nay em đi đâu? Gọi điện thoại không ai nhấc máy, di động thì tắt, em có biết anh lo tới mức nào không?". Khẩu khí anh ta gắt gỏng, mấy ngày nay tìm không được cô, tâm tình không tốt là hoàn toàn hiểu được.
"Thì không phải em trở lại rồi đó ư? Biết em bị cảm mà khẩu khí anh không thể nhẹ nhàng hơn 1 chút được sao?".
"Cái gì mà "không phải em trở lại rồi đó ư"? Em có biết anh gọi điện cho em bao nhiêu lần không, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, em có nghĩ tới cảm giác của anh không? Cũng là em căn bản không cần!".
"Được thôi, là em sơ sẩy, được chưa?".
"Em có biết cái sơ sẩy đó có ý gì chứ? Em —".
Có lẽ là thân thể không khỏe, năng lực quản lý cảm xúc cũng chậm chạp, cô không kịp nghĩ mà bật thốt lên."Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa? Nhậm Mục Vũ chưa bao giờ mắng mỏ em —".
Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền âm thầm kêu thảm.
Xong rồi, cái này chẳng khác gì khiêu khích lòng kiêu ngạo của anh ta, trong tình cảm không lòng dạ người đàn ông nào rộng rãi mấy việc như thế này, ngay cả cô cũng thế thôi, làm sao có thể quang minh chính đại nhắc về tình cũ trước mặt người mới chứ?
Không khí trong nháy mắt đóng băng, rồi sau đó, anh ta cười lạnh châm chọc."Rốt cuộc cũng nói ra! Đây mới là suy nghĩ chân chính trong lòng em đúng không, em vẫn chưa bao giờ quên được anh ta, không phải sao?". Đây mới là điều anh ta để ý nhất: cô sơ sẩy không thèm báo cho anh ta 1 tiếng chính là cô chưa từng để anh ta trong lòng mà không phải cô làm anh ta lo lắng suốt mấy ngày.
"Em, em nào có...". Ngay cả cô cũng hiểu câu phản kháng này có bao nhiêu bạc nhược.
"Vậy vì sao em không để tôi hôn em, em không có cảm giác sao? Mỗi lần em tựa vào lòng tôi, em cứng đờ thế nào, tôi không tin khi anh ta ôm em, em cũng lãnh cảm như thế!".
Một câu "lãnh cảm", càng kích thích cơn tức giận của cô.
"Thiệu Quang Khải, anh đủ rồi! Là ai nói có nhiều thời gian, có thể kiên nhẫn chờ tôi? Đây là kiên nhẫn của anh ư? Đúng đó, tôi là không cách nào vứt bỏ anh ấy ra khỏi lòng tôi được, vì anh ấy đã tồn tại trong lòng tôi suốt 7 năm trời, không phải dễ dàng nói xóa là xóa không còn hạt bụi nào, đây là đáp án anh muốn nghe sao? Tôi nói là được, không cần khí thế bức người!". Rống xong, cô dập máy cái rầm.
Cách 3 giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa, cô bất động.
Vang thật lâu, chuông cũng ngừng.
Cô dỗi cầm ống nghe gác sang bên, không cho điện thoại cơ hội reng lên lần nữa.
Bực mình! Anh ta làm chi muốn cãi lộn lúc cô đang sinh bệnh chứ? Còn dám nói sẽ chuyên sủng cô trong lòng mãi không thay đổi, lừa quỷ!
Càng nghĩ, càng tủi thân, nhịn không được khóc òa lên, giống như đứa trẻ, khóc đến khàn giọng.
Ngay cả cô cũng không biết cô đang khóc vì cái gì, chỉ là cảm thấy rất khổ sở, tâm rất đau, rất suy sụp...
Đúng, cô thừa nhận, cô khó quên tình cũ, thì làm sao? Toàn thế giới đều nhìn ra, cả Thiệu Quang Khải cũng thấy, vậy cô còn nằng nặc phủ nhận làm gì?
Cô rốt cuộc sao đây? Thiệu Quang Khải không phải người cô muốn sao? Vì sao có được rồi, ngược lại không hề hạnh phúc?
Lương Tâm Ảnh, mày đúng là đồ ngu ngốc! Ngay cả mình muốn cái gì nhất cũng không biết!
Tình yêu của cô, thật ra vẫn dừng lại ở lúc ban đầu! Cô lại mù quáng mà đi về phía mộng ảo mờ mịt này, thật ra hạnh phúc kiên định bình thường vẫn chờ đợi bên người cô.
Cô khóc, khóc tan nát cõi lòng.
Lúc này đây, cô biết mình khóc vì cái gì —
Em nghĩ chị vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm anh ấy, xin lỗi anh ấy thì hơn...
Lời Tiểu Tuệ nói đột nhiên hiện lên trong óc, cô ngừng khóc.
Vấn đề là, cô gây chuyện, không phải chỉ xin lỗi là xong, anh sẽ tha thứ cho cô sao?
Hít hít cái mũi, cô cố gắng lấy dũng khí, khi chạm vào điện thoại, lơ đãng thấy cái chìa khóa nằm bên.
Này - này không phải chìa khóa nhà cô đưa cho Nhậm Mục Vũ sao? Anh bỏ nó ở đó lúc nào?
Giật mình, cô đau đớn nhận ra.
Đã quá muộn, đã quá muộn...
Ngay cả chìa khóa cũng trả lại cho cô, anh thật sự muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với cô... Mất đi, rốt cuộc không thể tìm lại... Khi cô cuối cùng cũng nhận ra, cô chỉ yêu mình anh.
.
.
.
Khóc, khóc, mệt quá bất giác ngủ đi, lại tỉnh lại lần nữa, bốn phía một mảnh âm u.
Hẳn là đã khuya? Nói cách khác, cô đã bỏ lỡ giờ khám của bệnh viện.
Quên đi, cũng không phải bệnh gì nặng, ngày mai đi cũng được.
Cô ngồi dậy từ sofa, cố gắng thích ứng với thứ ánh sáng mờ nhạt chung quanh, lọ mọ tìm phương hướng trong bóng tối.
Thời gian ăn tối hẳn là đã sớm qua rồi? Bụng đói quá.
Cô cố hết sức bò dậy, tính đi đến phòng bếp pha ly sữa nóng uống, nhưng vừa cử động thì choáng váng, tay chân mềm nhũn không có sức.
Cố loạng choạng bước đi, miễn cưỡng pha sữa, chóng mặt làm cô cầm ly sữa không xong, giữa mơ màng im lặng, nghe được tiếng loảng xoảng của thủy tinh vỡ.
Đau đầu quá!
Cô lấy tay sờ soạng, bám vào kệ bếp vừa cứng vừa lạnh như băng, trán ẩm ướt nóng hầm hập.
Sao lại thế này? Cô đụng vào cái gì đây?
Nhịn không được thất bại đầy ngập, cô vùi đầu khóc.
Vũ, anh ở đâu? Đừng bỏ lại em 1 mình...
Cô hiện tại thật bất lực, rất sợ hãi, nhưng mà, anh còn có thể quan tâm sao?
Trong bóng đêm, lơ đãng quờ trúng điện thoại, cô thậm chí không thèm dùng sức, trong trí nhớ lập tức bật ra dãy số không muốn xa rời -
Điện thoại chỉ vang 2 tiếng đã có người nhấc máy, làm cô có muốn hối hận cũng không kịp.
Cô đang làm cái gì đây? Lúc trước là cô nói không cần anh, hiện tại lúc bất lực lại chỉ nhớ được anh, như vậy là sao!
Cô yêu anh sâu đậm như thế, nhưng điều đó có nghĩa anh phải có nghĩa vụ để ý tới cô ư?
Cô chán ghét bản thân thậm tệ! Càng nghĩ, càng giận...
"Ảnh, là em sao? Nói gì đi, đừng làm anh sợ —".
Mơ hồ truyền tới tiếng anh hét gọi trong điện thoại, cô đã muốn không nghe được gì nữa, di động rơi khỏi tay, cô chỉ vùi đầu khóc —
"Ảnh!". Bừng tỉnh, Nhậm Mục Vũ bật thốt lên.
Ngồi dậy, phát hiện toàn thân mình toàn mồ hôi lạnh.
Nhìn đồng hồ báo thức bên cạnh - rạng sáng 2 giờ.
Không hiểu thứ gì làm loạn trong tâm, anh không thể tiếp tục ngủ.
Có lẽ là vì không thể quen với chuyện thực cô đã cách xa anh! Thật sự nghĩ về cô quá sâu, anh cười khổ.
Chuông di động đột nhiên vang lên, anh sợ tới mức nhảy dựng, cũng không hiểu hoảng hốt cái gì, luống cuống tay chân nhanh chóng nhấc máy. "Alo?".
Ở đầu bên kia, lặng im không tiếng động.
"Alo, tôi Nhậm Mục Vũ đây, xin hỏi ai đó?".
Vẫn không có tiếng trả lời.
Yên lặng 30 giây, cảm xúc kỳ dị đột nhiên choáng lấy lòng anh, trong lòng có linh cảm hô lên."Ảnh, là em sao? Nói gì đi, em đừng làm anh sợ!".
Đầu bên kia loáng thoáng tiếng khóc, nghe được, anh hồi hộp hoảng hốt.
"Xảy ra chuyện gì? Ảnh, em đừng khóc!". Không thấy trả lời, anh đổi ý, tạm gác điện thoại xuống, nhấn số gọi máy bàn nhà cô.
Máy bận!
Anh hiểu ngay, cô chưa từng có thói quen trước khi đi ngủ gác ngang điện thoại để tránh bị quấy nhiễu giấc ngủ.
Cầm di động, tiếng khóc càng lúc càng mỏng manh, cơ hồ không nghe được, tim anh thắt lại, dồn dập nói."Ảnh, anh lập tức qua, em chờ anh!".
Anh dùng tốc độ nhanh nhất thay quần áo, nắm chìa khóa xe lao ra ngoài.
♥
Anh không biết mình lái xe thế nào mà quãng đường tốn gần nửa giờ anh đi chưa tới 15 phút, cả đời chưa từng phóng nhanh như thế, không xảy ra tai nạn xe cộ đã là kỳ tích.
Nhấn chuông cửa, không ai đáp lại.
Thực hối hận đã trả chiếc chìa khóa cho cô!
Lòng anh nóng như lửa đốt, dọc đường đi tự đoán không biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì cũng đã sắp bức điên anh, 1 khắc cũng không thể chờ đợi nữa, lui từng bước, cân nhắc, anh xắn tay áo, nhún người, gọn gàng bay qua vách tường.
Đây là cái tệ hại của kiến trúc cũ, xét về mặt an toàn thì hoàn toàn không có chút an toàn nào, anh từng nhảy qua thử cho cô xem, nhưng cô nói ở đã nhiều năm, cảm tình gắn bó với căn hộ này, không muốn chuyển đi, anh đành phải giúp cô gắn thủy tinh vỡ lên đầu tường phòng trộm, lúc nào cũng nhắc nhở cô khóa kỹ cửa sổ sát đất.
Trèo vào ban công, thử lay cửa sổ sát đất, quả nhiên lại quên khóa!
"Ảnh, em ở đâu?".
Quá quen thuộc với nơi này, anh bật từng ngọn đèn, tìm tới bếp, tình hình trước mắt làm anh thở hắt ra, tim cơ hồ sắp phát bệnh chết!
Ly thủy tinh vỡ nát, cô ngã vào cạnh tủ bếp, trên trán còn rỉ máu, bất tỉnh nhân sự!
"Ảnh!". Anh thét lên, nâng cô dậy, hoảng sợ khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể cô nóng tới dọa người.
"Ảnh, em tỉnh lại đi, nói gì với anh đi!".
Mí mắt giật giật, có chút vô lực mở ra."Vũ, là anh sao?".
"Đúng, là anh".
Cô an tâm, không muốn xa rời, tựa đầu vào cổ anh, chỉ cần nghe được giọng anh, lòng cô kiên định.
Anh ôm cô ngồi xuống ghế, định đến phòng tắm tìm khăn lau máu cho cô, xử lý miệng vết thương, nhưng 2 tay cô nắm chặt, không cho anh đi.
"Không cần, đừng rời khỏi em -". Cô ý thức mơ hồ, thì thào nói, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, anh nhìn mà đau lòng.
"Được, anh không đi". Gắt gao ôm cô, anh thậm chí không dám nghĩ nếu anh không tới, sẽ có hậu quả gì!
"Chúng ta đi bệnh viện, được không?". Cô phát sốt cao, không đi không được.
Cô không nói chuyện, mặt vùi vào ngực anh.
"Vậy em cứ ôm đi, ngừng ngủ nhé!". Mở cửa, lên xe, lái xe. Dọc theo đường đi, cô nắm chặt góc áo anh không thả, anh một bên lái xe, một bên nói chuyện với cô, giữ cô thanh tỉnh.
Nói về bọn họ trước đây, nói về giấc mộng của cả 2, nói những lúc cười vui, những lúc lệ buồn ngày xưa...
"Ừm... Đúng rồi, em còn nhớ Mũi Bitou* chứ? Em rất thích phong cảnh nơi đó, nói lần sau rảnh còn muốn đi nữa. Còn có, em nói kết hôn về sau muốn mở 1 tiệm cafe, tùy rằng cafe uống không ngon lắm, nhưng ngửi được mùi cafe thơm vẫn là hưởng thụ tuyệt vời...". Nhớ lại rất nhiều, nói không hết...
(*đã chú thích ở các chương trước)
♥
Lại 1 lần nữa tỉnh lại, ánh sáng mặt trời rọi thẳng vào làm cô chói mắt, nâng tay che đi, phát hiện trên tay có ghim kim tiêm.
Trong trí nhớ - mơ hồ nhớ lại: cô sinh bệnh, cãi nhau với Thiệu Quang Khải 1 trận xong, đau lòng khóc 1 hồi, rất khổ sở, nhớ Nhậm Mục Vũ ghê gớm, liền gọi điện cho anh, sau đó... Sau đó thì sao?
Kế tiếp ý thức rất mờ nhạt, hiện thực và mộng ảo luân phiên xen kẽ, cô hình như đã nói với Vũ không ít...
Đầu đau quá! Đưa tay chạm vào 1 tầng băng gạc thật dày, cô nhắm mắt rên rỉ, cửa phòng bệnh bị đẩy ra, cô xoay người -
"Tỉnh rồi? Có thấy đỡ hơn chút nào không?". Nhậm Mục Vũ mặc áo blouse trắng đi về phía cô, cười hỏi.
"Vũ?". Cô ngơ ngác nhìn anh, vẫn nghĩ mình đang mơ...
"Đúng vậy, em quên rồi ư?". Cầm lấy nhiệt kế y tá đưa, xác định nhiệt độ của cô khôi phục bình thường, anh thay bình nước biển đã cạn, thản nhiên nói."Cảm nặng, hơn nữa chấn động não nhẹ, bệnh nhân Lương, cô thật sự làm người ta thức giận".
"Em nhìn không ra anh đang tức giận". Cô dõi theo cánh tay anh cầm lấy kẹp trên khay, nhìn không chuyển mắt.
"Có, tôi cực kỳ tức giận!". Nhúng bông tẩm cồn chà lên da, cảm giác lạnh lẽo, anh thấy cô theo dõi sát sao từng hành động của mình - không, thật ra là theo dõi kim tiêm trên tay anh.
Anh thở dài, dừng lại."Tôi muốn biết em có quên mất tiếng quốc ngữ Đài Loan rồi không?".
"Quốc ngữ Đài Loan?". Mới không có à! Tiếng quốc ngữ của cô thật sự tiêu chuẩn.
"Thử xem sẽ biết. Đọc 'đậu phộng đậu phộng' đi".
Cô nghe lời, đọc rõ ràng.
"Tốt, đọc tỉnh Đài Loan đi".
Cô cũng đọc.
"Cuối cùng đọc 'ma thuật ma thuật' đi".
Đọc xong, anh bắt cô đọc liên tục 3 từ ấy 10 lần thật nhanh, cô làm, hơn nữa kiêu ngạo đọc rõ từng chữ, hoàn toàn không sai âm.
"Như thế nào?".
Anh lắc đầu thở dài."Phát sinh chuyện gì ư*? Cô à, tiếng quốc ngữ của cô thật là tệ đến nghiêm trọng!".
(*Haizzz, thực sự đau đầu chỗ này quá đi = = Cụm từ 'đậu phộng tỉnh ma thuật' - 花生省魔术 và cụm từ 'phát sinh chuyện gì' -发生什么事 có âm tương tự nhau nếu đọc nhanh, kiểu như trò đùa về ngôn ngữ ấy - giống cái 'about-cow-shoe' =)), mọi người hiểu sơ sơ thôi nhé, Haran cũng không chắc lắm *2 cái người này sao lại lôi tiếng địa phương ra làm tình làm tội đứa mù tiếng Bông như tui trời :-
"A?". Cô ngẩn ra."Nhậm Mục Vũ, anh thật quá đáng —". Dám dùng trò đó lừa cô!
Anh nhún nhún vai, rút kim ra."Bị Tiểu Tuệ lừa, mượn lại lừa em".
Cô ngơ ngác, không phải vì câu anh nói, mà vì anh đã dùng bông chùi qua cổ tay cô."Tiêm xong rồi?".
Anh gật đầu."Lúc em chăm chú lo đọc".
Thì ra anh muốn dời lực chú ý của cô.
Anh vứt bông đi."Tôi đã nói sẽ không để em thấy đau, em nên tin tôi chứ".
Đúng vậy, cô nên tin anh, anh chưa từng gạt cô, không phải sao?
"Em đó, đã 26 tuổi còn sợ bị tiêm, nói ra thế nào cũng bị chê cười".
"Không phải! Anh có nhớ 2 năm trước xảy ra dịch sốt xuất huyết, y tá kia đầu heo? Tiêm cho em mà em cứ tưởng mình đang đi hiến máu, tay chân bầm tím tùm lum, còn đổ thừa mạch máu em khó tìm, sao có thể trách em từ đó về sau sợ tiêm muốn chết?".
Đúng vậy! Anh nhớ rõ.
Khi đó bệnh của cô chỉ bị nhẹ thôi, nhưng mà anh lại lo lắng nuốt không trôi, mỗi ngày canh giữ bên người cô...
Y tá đứng bên cười khẽ."Bác sĩ Nhậm à, anh và bạn gái cảm tình thật tốt".
Vẻ mặt Nhậm Mục Vũ hơi cứng đờ, tươi cười trên mặt đóng băng.
"Cô Hà, cô hiểu lầm rồi, chúng tôi không phải". Ngay cả anh cũng nghe được khẩu khí mình có bao nhiêu gượng gạo.
"Làm trò! Trên cổ 2 người còn đeo dây chuyền tình nhân kia kìa, không cần phủ nhận chuyện mà ai cũng thấy chứ!".
Anh nghẹn giọng, xoa cổ, không biết nói gì chống đỡ.
Cặp dây chuyền này là cô mua khi nhận được tháng lương đầu tiên, cơ hồ tiêu tốn toàn bộ sinh hoạt phí 1 tháng của cô, nhưng cô lại cười cười nói."Không có tiền thì ăn mỳ ăn liền chứ dây chuyền không thể không mua, cặp dây chuyền này đại biểu 'anh là của em và em là của anh', em sẽ có cảm giác an tâm".
Cũng bởi vậy, cặp dây chuyền đối với bọn họ mà nói, có ý nghĩa cực kỳ trọng đại.
Bọn họ chia tay quá mức vội vàng, rất nhiều tâm tình và dấu vết, đều không kịp dọn dẹp...
"Vũ...". Cô muốn nói lại thôi.
Nỗi lòng anh rất loạn, không thể nhìn thẳng vào cô, lại không có sức đi phân tích cảm xúc phức tạp sâu trong mắt cô là gì...
"Thật sự không phải! Người ta là người đã có bạn trai, cô Hà, từ đây về sau đừng nói lại nữa, sinh ra hiểu lầm không hay".
Lương Tâm Ảnh ngạc nhiên.
Những lời này đã muốn phá hỏng cô, có cái gì để nói đều nói không nên lời.
"Tâm Ảnh, em nghỉ ngơi đi, tôi đi kiểm tra các phòng khác". Anh không muốn nghe cô thanh minh, thật sự không muốn!
Tâm của anh đã muốn đau đủ rồi, không thể chịu đựng thêm nữa.
Vội vàng rời khỏi phòng bệnh, tầm mắt mơ hồ, hốt hoảng đóng cửa văn phòng, vô lực chống đỡ dựa vào ván cửa, hít thật sâu, nhắm mắt lại để ngăn nước mắt trào ra.
Trong góc văn phòng, còn treo áo sơ mi anh mặc tối qua, vị trí gần tim trên áo sơ mi vẫn lưu lại vết máu của cô, bọn họ dựa vào gần như vậy, đó là tư thế trước đây cô yêu nhất, nói là có thể nghe được tiếng tim anh đập, cảm giác sinh mệnh của cô và anh đang cùng gắn bó tồn tại...
Khi đó, anh thật sự cảm thấy hết thảy đều giống như trước không hề thay đổi. Cô là của anh, chỉ làm nũng với mình anh, chỉ tùy hứng với mình anh, chỉ ỷ lại ở anh, cũng... chỉ thương mình anh.
Nhưng mà, anh đang lừa ai?
Cả đêm, anh ngắm gương mặt cô say ngủ, luôn luôn nghĩ vì sao ngay cả bệnh như vậy rồi, cô vẫn không chịu hướng anh xin giúp đỡ?
Cô nhất định phải cứng rắn như vậy sao? Vẫn thật sự kiên quyết đoạn tuyệt sạch sẽ với anh sao, ngay cả 1 chút dính dáng cũng không muốn?
Ý nghĩ như vậy làm anh đau đớn đến không thể hô hấp.
Cho dù tự dặn bản thân trăm ngàn lần, phải mỉm cười mà đối diện với cô, phải cư xử như bạn bè bình thường, phải nói chuyện tự nhiên thoải mái với cô, nhưng một khi bị người khác chạm trúng vết thương, vẫn là đau đến không thể bình tĩnh được...
Lợi dụng khoảng thời gian rảnh, anh đi đến căn hộ của cô, thay cô soạn một ít quần áo và đồ dùng tắm rửa.
Trước khi rời đi, anh suy nghĩ gì đó, đến bên điện thoại gác máy trở lại, nhìn chiếc chìa khóa ở bên - ngẩn ngơ.
Có lẽ, cái cô hận không phải là việc anh đem chìa khóa trả lại cho cô, mà là không chịu trả lại nó sớm hơn chăng?
♥
Buổi sáng hôm sau, anh mang cả điện thoại di động và chìa khóa nhà giao cho cô toàn bộ.
Mà cô, nhìn vật kim loại bé nhỏ trong tay.
Vì sao anh không giữ lại? Lúc trước làm thêm 1 chiếc chìa khóa, vốn là để cho anh! Anh thật sự không cần sao?
"Ngẩn ra gì đó? Trả lại chìa khóa cho em, để xuất viện xong em còn về nhà được chứ". Nhậm Mục Vũ điều chỉnh độ cao của giường bệnh, cúi người thay băng cho cô. "Đúng rồi, trong thời gian em nằm viện, tôi đem Luck về nhà tôi. Hay là - em giao nó cho người khác?".
"Không có...". Luck vốn là chó cả 2 cùng nuôi, vì sao anh lại hỏi như vậy?
"Vậy là tốt rồi. Ừm, miệng vết thương phục hồi rất tốt, qua 3 ngày nữa hẳn là có thể xuất viện. Nhưng phải cẩn thận đừng để miệng vết thương nhiễm nước, còn nữa, đúng giờ phải thay băng, nếu không sẽ để lại sẹo, ngay cả tôi cũng không cứu được đâu".
Anh nói gì đó, thật ra cô không nghe lọt chữ nào, ánh mắt như mất hồn nhìn chằm chằm vào giữa cổ anh - sợi dây chuyền rũ xuống.
Phát hiện cô không nghe, anh theo ánh mắt của cô nhìn lại, động tác ngập ngừng, đứng thẳng dậy, thụt lùi về sau.
"Ngày đó, chị y tá kia...". Cô chần chừ mở miệng, anh vẫn đeo sợi dây chuyền cô đưa, có phải là...
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên, cái này nên trả lại cho em".
Cô nhìn anh tháo dây chuyền ra, đặt vào trong tay cô, cô không nắm lại, thất thần nhìn nó rơi xuống giường.
Anh tháo dễ dàng như vậy, không có chút lưu luyến.
"Còn nữa —". Anh ngừng lại."Tôi có gọi điện cho anh ấy đến đây. Tôi nghĩ, em sẽ hy vọng anh ấy ở bên em". Biết rõ cô mỗi khi bị bệnh đặc biệt thiếu thốn cảm giác an toàn, muốn có người dỗ dành, muốn có người ở bên.
Nói đến "anh ấy", không khí trở nên ngột ngạt.
"Anh làm sao biết số điện thoại của anh ấy?".
"Trong di động em có lưu. Anh ta tên Thiệu Quang Khải đúng không, anh nhớ không lầm chứ?". Anh tiếp tục thay bông băng cho cô.
"Không lầm...". Thật ra cô hy vọng anh đừng nhớ quá rõ ràng.
"Tâm Ảnh!". Cửa bị đẩy ra, Thiệu Quang Khải nóng vội chạy vào."Sao lại thế này? Không phải em nói chỉ bị cảm sơ thôi sao? Sao lại tới mức nằm viện?".
Tay cô bị Thiệu Quang Khải nắm chặt, muốn gạt ra lại gạt không được.
"Thực xin lỗi, thực xin lỗi, anh không biết sẽ thành thế này. Ngày hôm đó anh không khống chế được cảm xúc, xin lỗi, em mà nói sớm cho anh biết, anh nhất định sẽ không cãi nhau với em, để mình em bệnh tật bất lực...".
"Quang Khải!". Cô quẫn bách gằn lên."Anh chờ lát nữa nói sau không được ư?". Cô không muốn để Nhậm Mục Vũ nhìn thấy cô thân mật với người khác, không muốn anh hiểu lầm... Ơ, cái này tính là hiểu lầm sao?
"À!". Thiệu Quang Khải liếc thấy Nhậm Mục Vũ, mới nhớ ra còn có người thứ 3 ở đấy.
Nhậm Mục Vũ mặt không chút thay đổi, thay băng xong, thản nhiên nói."Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước".
"Em không phải có ý này...". Cô nóng vội thanh minh. Không hề có ý đuổi anh đi, người mà cô muốn giữ lại, thật ra chỉ có anh...
"Không có gì, tôi cũng có việc phải làm".
"A? Vậy cảm ơn bác sĩ". Thiệu Quang Khải nhanh tiếp lời.
"Đừng ngại".
Nhìn anh rời đi, Lương Tâm Ảnh mở miệng, nhưng phát không ra tiếng nói.
Chưa bao giờ trong 1 khắc lại thấy mình ngu ngốc đến thế! Cô rốt cuộc tự ném mình vào cái hoàn cảnh gì đây?
"Hiện tại bác sĩ nào cũng chu đáo như vậy sao? Tự mình tiêm thuốc, tự mình thay băng, còn gọi điện thông báo cho người nhà bệnh nhân". Thiệu Quang Khải ngồi xuống giường, thì thào.
Cô quay đầu nhìn anh ta."Anh ấy nói gì với anh?".
"Cũng không có gì, anh ta nói anh ta là bác sĩ của em, hiện tại em đang nằm viện, hỏi anh có phải bạn trai em không, có rảnh thì đến đây chăm sóc em".
Bác sĩ? Hiện tại với anh mà nói, anh chỉ là bác sĩ, mà cô cũng chỉ là 1 bệnh nhân bình thường của anh thôi?
"Hừm, không thích hợp nha, vì sao em lại nhắc tới anh ta với anh?".
Cô không nghe, nhặt dây chuyền rơi xuống giường, sợi dây chuyền - vẫn còn lưu lại chút hơi ấm dịu dàng của anh...
← Ch. 5 | Ch. 7 → |