← Ch.36 | Ch.38 → |
Khi bị đẩy ra, Cố Phương Phương khó hiểu nhìn Hạ Thần, ánh mắt có chút bi thương, khóe môi giật giật: "Thần, tại sao anh lại đẩy em ra?"
Không thể nói và bởi vì mùi hôi trên người cô, Hạ Thần nhỏ giọng nói: "Đây là nơi công cộng, chúng ta vẫn cần chú ý một chút, chúng ta đi chỗ khác được không?"
"Thần, anh có đem theo tiền không? Em muốn về nhà."
"Em muốn về?" Hạ Thần thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, đôi mắt sưng đỏ như mắt thỏ, để một mình cô trở về anh ta không an tâm "Anh đưa em về."
"Nhưng mà như vậy sẽ khiến anh muộn học?" Cố Phương Phương không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của anh.
"Không có gì, bỏ hai tiết mà thôi, không có gì đáng ngại, anh đưa em về." Anh ta muốn biết rõ đã cả ra chuyện gì, rốt cuộc cô bị làm sao?
Vốn dĩ Cố Phương Phương muốn ngồi ở ghế lái phụ nhưng Hạ Thần kiếm cớ để cô ngồi xuống phía sau.
Thực ra Cố Phương Phương cũng biết mùi trên người cô cho dù bất kì ai tới gần cũng không chịu nổi, cho dù người đó có là Hạ Thần đi nữa.
Xe chạy bon bon trên đường, cuối cùng cũng về đến nhà. Lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa, vừa vào đến phòng Cố Phương Phương lập tức tìm quần áo sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm.
Hạ Thần nhàm chán ngồi xem ti vi.
Đợi khoảng nửa tiếng, rốt cục Cố Phương Phương cũng đi ra.
Nước sạch rửa trôi hết những bụi bẩn trên người, Cố Phương Phương cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.
Đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thần, anh ta lập tức hỏi: "Phương Phương, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"
"Em..." Nhớ lại một màn kia, thân thể Cố Phương Phương hơi cứng ngắc một chút, nước mắt lại muốn rơi xuống "Em không sao, chỉ là không cẩn thân bị ngã trong nhà vệ sinh thôi."
Đôi môi mỏng của Hạ Thần giật giật: "Thật sự là như vậy?"
Đối mặt với ánh mắt quan tâm dịu dàng của anh, cô chỉ hận không thể nói hết những ấm ức trong lòng ra, nhưng mà, một người còn dễ đối phó, nhiều người như vậy cho dù anh có bản lĩnh thì cũng không thể đòi lại công bằng cho cô. Nếu như đắc tội bọn họ thì sau này sẽ càng khó sống hơn, đây là kết luận cô đã suy nghĩ khi ngồi một mình dưới gốc cây.
Để tránh chuyện này, cô chỉ có thể chuyển lớp nhưng mà cô làm sao có thể nói cho anh điều đó đây?
Thấy ánh mắt sợ hãi né tránh của cô, khóc thành ra như vậy còn nói không có gì. Hạ Thần biết cô không nói thật, anh ta bèn ôm cô vào lòng, nói: "Nói cho anh biết, là ai ức hiếp em, có phải là những nữ sinh trong lớp em hay không?"
Cố Phương Phương không hề suy nghĩ vội vàng đáp: "Không phải, không phải bọn họ."
Hạ Thần nghe xong lập tưc hiểu là bạn gái của mình bị bắt nạt, trong lòng tất nhiên là không vui vẻ gì "Phương Phương, em phải tin anh, anh sẽ bảo vệ em."
"Bảo vệ? Bảo vệ như thế nào? Anh cũng không thể lúc nào cũng ở bên cạnh em." Cố Phương Phương nức nở nói.
"Anh..." Điều này thực sự khiến cho Hạ Thần khó phản bác được, ngẫm nghĩ, anh ta đã có cách, nói: "Anh giúp em chuyển lớp."
"Có được không?" Cố Phương Phương kì vọng nhìn anh ta.
Nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, cười nói: "Đương nhiên là được." Anh ta nghĩ mãi mà không ra, tại sao cô lại kém trongg việc hòa đồng như vậy, khiến cho toàn bộ nữ sinh trong lớp đều bắt nạt cô? Ít nhất cũng phải có một người bạn thân để phòng khi có những lúc không thể báo cho giáo viên hoặc là gọi cho anh ta chứ.
Anh ta cũng biết, một người bị mọi người xa lánh không phải do mọi người sai mà là do người đõ đã làm gì đó khiến cho mọi người không thích.
Nghĩ như vậy thì sau khi chuyển lớp xong lại xảy ra những chuyện tương tự như thế này thì phải làm sao?
Cô không muốn nói, anh cũng không bắt buộc, anh sẽ tìm người đi điều tra rõ ràng chuyện này.
Sau khi trấn an cô thật tốt, hai người lại đến trường học.
Buổi trưa, một tin đồn lại được lan truyền trong trường. Minh Minh nghe người ta nói xong thì lập tức trở về kí túc xá kể cho Nguyệt Ly.
Nguyệt Ly về kí túc xá trước cho nên không nghe được lời đồn này.
Nhìn thấy Minh Minh đang cười hì hì, Nguyệt Ly nghi ngờ hỏi: "Có chuyện gì mà lại cười vui vẻ như vậy?"
"Không phải là chuyện của em họ cậu sao." Minh Minh đến ngồi bên cạnh cô, chậm rãi nói.
"Cô ta làm sao vậy?" Nguyệt Ly đã cảm thấy hứng thú, vội vàng hỏi.
"Cô ta nha, ở trong nhà vệ sinh, bị toàn bộ nữ sinh trong lớp vây đánh." Minh Minh cười ha ha nói: "Có phải rất buồn cười không?"
"Đương nhiên." Khóe mắt cong cong, khóe miệng mỉm cười, Nguyệt Ly nghe được tin này, trong lòng cảm thấy vô cùng vui vẻ thoải mái.
"Cậu cũng biết, một nữ sinh lại bị toàn bộ nữ sinh khác trong lớp bắt nạt, điều này chứng minh cô ta đã khiến cho rất nhiều người tức giận." Minh Minh phân tích: "Mình nghe người ta nói, bình thường cô ra luôn giả vờ thanh cao, ỷ vào mình có vẻ ngoài xinh đẹp liền không để người khác vào trong mắt. Hơn nữa lời cảnh cáo của Hạ Thần khiến toàn bộ nữ sinh trong lớp bạo phát, cho nên, Cố Phương Phương thê thảm rồi."
"Vậy cuối cùng cô ta như thế nào?"
"Thực ra cô ra cũng không bị làm sao, chỉ là ngất xỉu trong nhà vệ sinh khiến cho toàn thân là mùi hôi, bị người ta chế nhạo."
Điều này so với đánh cô ta một trận thì càng tốt hơn. Cố Phương Phương là một người tự cho mình là thanh cao, xảy ra chuyện này khẳng định sẽ cảm thấy rất mất mặt, trong lòng chắc chắn là đang muốn tìm một cái lỗ để chui vào. Không thể nhìn thấy dáng vẻ cô ta lúc này thật là có chút đáng tiếc.
"Thực sự là buồn cười chết người." Nguyệt Ly nằm bò lên bàn, cười không ngừng được.
"Được rồi, cười đủ chưa? Ăn cơm thôi!"
"Ừ, được."
Lúc chạng vạng tốt, Nguyệt Ly lấy cớ quan tâm thăm hỏi để gọi điện cho Cố Phương Phương, thực ra là muốn chế giếu cô ta. Thời gian gần đây Cố Phương Phương đúng là gặp lắm chuyện, chuyện này còn chưa hết đã xảy ra chuyện khác.
"Chị họ, em rất tốt, cảm ơn sự quan tâm của chị." Nhớ tới nỗi sỉ nhục lớn ngày hôn nay, trong lòng Cố Phương Phương cảm thấy chua xót, đôi mắt lập tức đỏ lên.
"Em là em họ của chị, em đã xảy ra chuyện chị không quan tâm thì ai quan tâm đây?" Nguyệt Ly nói một cách đương nhiên nhưng giữa hai đầu lông mày lại chất chứa sự vui vẻ.
"Chị họ, chị thật tốt." Lúc này cũng chỉ có chị họ là quan tâm cô, cảm thấy vô cùng cảm động, suy nghĩ một chút cô liền nói hết mọi chuyện cho Nguyệt Ly, thuận thận khóc lóc kể lể bọn họ lòng dạ hẹp hòi, độc ác.
Nguyệt Ly nghe xong, nhiều lần tự thôi miên chính mình nhịn xuống, nhịn xuống, nhịn xuống mới có thể nhịn cười được.
"Chị họ, chị nói làm sao bây giờ?" Giọng nói nũng nịu, mềm mại quả thật rất dễ dàng khơi dậy lòng muốn bảo vệ của đàn ông. Chỉ có thể nói, Cố Phương Phương cũng có vốn liếng để quyến rũ Hạ Thần.
"Em vẫn nên nhịn một chút." Loại chuyện như thế này trước kia cô cũng gặp rồi, căn bản rất khó giải quyết, trì phi bạn không đi học nữa, nếu không sẽ không thể không có chuyện bị bắt nạt trong trường.
Cố Phương Phương khóc lóc nói: "Thế nhưng mà em không nhịn được, chị không biết cảm giác bị bọn họ nhìn bằng ánh chán ghét, khinh bỉ như thế nào không?"
"Em họ, em đừng khóc." Nguyệt Ly cố ý thở dài.
Ánh mắt Cố Phương Phương bỗng nhiên sáng người: "Chị họ, chị có cách phải không, chị thông minh như vậy nhất định có thể giúp em giải quyết vấn đề này."
"Cách tốt nhất chính là để cho Hạ Thần lập tức cưới em, em trở thành người nhà họ Hạ rồi thì sẽ không còn ai dám khinh thường em nữa." Nguyệt Ly chậm rãi nói.
Cố Phương Phương nghe xong tuy trong lòng vui vẻ nhưng vẫn có chút nghi ngờ: "Trừ cách này ra, thực sự không có cách khác sao?"
"Cách khác? Giả dụ như chuyển lớp, nhưng mà sau đó em vẫn bị bắt nạt thì phải làm sao?" Nguyệt Ly bắt đầu phân tích cho cô ta "Chuyển lớp không được, hay là chuyển trường, một mình em đến một nơi xa lạ, em có thể quen với việc không có Hạ Thần đưa đón hàng ngày sao? Em không ở bên cạnh Hạ Thần, lỡ như anh ta có tình nhân ở bên ngoài thì em biết làm sao được?"
Cố Phương Phương gật đầu, không thể không nói, chị họ phân tích rất có lí: "Nếu em gả cho anh ấy vậy việc học của em phải làm sao?"
Anh ta còn chưa đồng ý là sẽ lấy cô đâu, cô đã nghĩ đến chuyện sau khi cưới rồi sao? Nguyệt Ly hít một hơi thật sâu, một lần nữa tự thôi miên mình phải nhịn xuống, sau đó nói: "Em có thể tạm thời xin nghỉ học hoặc là tự học ở nhà chỉ cần đến thi là được rồi."
"Cách đó thật sự không tồi, cảm ơn chị, chị họ, ngoài cám ơn ra, em thực sự không biết nói gì." Cố Phương Phương cảm kích nói.
"Đứa ngốc này, lúc em kết hôn nhớ rõ mời chị đi ăn cưới là được rồi."
"Nhất định rồi."
"Vậy chị cúp máy trước đây, tạm biệt."
Cúp điện thoại, Nguyệt Ly nở nụ cười. Cố Phương Phương thực sự là vẫn đang đắm chìm trong tình yêu, có thể dễ dàng gả vào nhà cao cửa rộng thế sao? Cho dù gả được thì sẽ hạnh phúc sao?
Đáng tiếng, Cố Phương Phương chỉ biết đến tiền và ngoại hình của Hạ Thần, những cái khác không biết gì hết. Thật là nực cười, cũng thật đáng buồn. Cô phải đợi đến ngày cô ta bị Hạ Thần bỏ rơi, chờ tới lúc cô ta chán nản thì em Liễu Nguyệt Ly cô xử lí cô ta thế nào!
Cười đủ rồi, Nguyệt Ly liền gọi điện thoại cho Liễu Dật.
"Nguyệt Ly, anh rất nhớ em." Liễu Dật không thèm để ý, thẳng thắn trực tiếp nói ra nỗi nhớ của mình. Giọng nói ôn nhu trầm thấp làm cho người ta say mê.
"Em cũng nhớ anh." Thanh âm của cô rất nhẹ nhưng Liễu Dật lại nghe được một cách rõ ràng.
"Anh cho em biết một tin vui, lần này anh thi thử được đứng thứ ba, em phải nhớ kĩ những gì em đã nói đấy." Đôi mắt của Liễu Dật lóe sáng, cười như chuột bắt được gạo.
Thân thể Nguyệt Ly bỗng nhiên giật mình một cái, sau đó ổn định lại: "Cái này em còn phải kiểm tra lại thì mới có thể chắc chắn được."
"Được, cuối tuần anh chờ em."
Nguyệt Ly cười tủm tỉm nói: "Được. Em nói cho anh một chuyện nực cười ở trường học của em nha."
"Chuyện gì vậy?" Liễu Dật vô cùng hứng thú "Em mau nói đi."
"Chuyện này và về người mà chúng ta quen biết đấy, Cố Phương Phương." Nguyệt Ly cười nói.
"Lại là cô ta, gần đây cô ta đúng là gây chuyện nhiều quá, lại làm ra chuyện cười gì rồi." Đối với Cố Phương Phương, lúc đầu Liễu Dật cũng không ghét cô ta nhưng mà từ khi yêu đương với Hạ Thần thì luôn tự cho mình là đúng, nói như rồng leo nhưng làm lại như mèo mửa, không coi người khác ra gì, thực sự cho là mình đã là phu nhân của nhà cao cửa rộng rồi. Cậu đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, hiện tại cô ra xảy ra chuyện, thực sự là hả lòng hả dạ.
"Cô ta nha, chính là quá thanh cao rồi, luôn làm ra bộ mình tài trí hơn người khiến cho các nữ sinh trong lớp chán ghét. Cô ta lại còn tìm Hạ Thần đến cảnh cáo bọn họ cho nên đắc tội với tất cả mọi người sau đó bị trả thù, chỉ có thể giả vời ngất xỉu trong nhà vệ sinh mới có thể trốn thoát, khiến cho cả người là mùi hôi, bị người ta cười nhạo." Nguyệt Ly càng nói càng thấy hưng phấn.
"Thì ra là thế." Nghe xong, đôi môi mỏng của Liễu Dật hiện lên nụ cười vui vẻ, tâm tình cũng trở nên tốt hơn "Thực là đáng đời, tự làm tự chịu."
"Nguyệt Ly cười nói: "Đúng vậy, cô ta còn cho rằng Hạ Thần thực sự sẽ cưới cô ta, đúng là mơ tưởng hão huyền."
"Đúng rồi, chẳng lẽ Hạ Thần không biết chuyện sao, anh ta có làm cái gì hay không?" Cười xong, Liễu Dật hỏi.
"Em cũng không biết, hiện giờ bên kia vẫn còn bình yên vô sự." Nguyệt Ly vui vẻ nói "Cũng không phải chỉ có một hai người bắt nạt Cố Phương Phương mà là một đám người, bối cảnh của những người này cộng lại cũng không chênh lệch với bối cảnh của Hạ Thần là bao."
"Nói cũng đúng, tiếc là anh không thể tận mắt nhìn thấy, có tin gì mới em nhất định phải kể với anh đó."
"Biết rồi, em nhất định sẽ tình báo tin mới nhất cho anh biết. Được rồi, em phải đi ăn cơm rồi, bye bye."
"Bye!"
← Ch. 36 | Ch. 38 → |