← Ch.15 | Ch.17 → |
Không có Hạ Thần quấy rầy, cuộc sống của Nguyệt Ly bình tĩnh hạnh phúc, đơn giản mà vui vẻ.
Giờ thể dục chiều hôm đó, Nguyệt Ly nhàn nhã như trước đây, có trí nhớ cùng tài năng của kiếp trước, dĩ nhiên là vô cùng lợi hại, chỉ là, Nguyệt Ly muốn điệu thấp, cho nên, nhiều khi, đều đang lười biếng, trong mắt những người khác, chính là một người học sinh không có hứng thú đối với môn quần vợt.
Đối với những học sinh không muốn học, giáo viên cũng không miễn cưỡng, dù sao miễn cưỡng kết quả đạt được sẽ không tốt.
Cô nằm dưới bóng cây hóng mát, rất tự do thoải mái.
Chợt, ánh sáng bị một bóng dáng cao ngất che lại, Nguyệt Ly cũng không để ý, nhắm hai mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
"Nguyệt Ly ——" im lặng trong chốc lát, anh ta nhẹ nhàng gọi.
Đột nhiên, hai mắt đang khép chặt mở ra, vẻ mặt tức giận nhìn Hạ Thần đứng trước mắt.
"Anh tới đây làm gì?"
Đối với anh ta, giọng điệu của cô không tốt.
"Anh hi vọng, em có thể cho anh một cơ hội." Để cho anh ta đến gần cô, lại tiếp tục làm tổn thương cô. Như vậy mới có thể thỏa mãn sự biến thái tệ hại của anh ta.
Giọng nói của anh ta so với quá khứ càng thêm trầm thấp đầy từ tính, tiếng nói cũng đặc biệt ôn nhu.
Nguyệt Ly chỉ lạnh lùng nhìn anh ta một cái, liền xoay người rời đi.
Hạ Thần dĩ nhiên không muốn bỏ qua cơ hội hai người được ở cùng một chỗ, "Nguyệt Ly, tin anh một lần được không?"
Giọng nói anh ta tràn đầy cầu xin, vẻ mặt cô đơn, hợp với dáng vẻ đẹp trai kia, khiến người ta rung động, đáng tiếc, cô đã sớm nhìn rõ bản chất của anh ta, không bị những lời đường mật của anh ta mê hoặc.
"Giả vờ ít thôi, tôi không hiếm lạ, tôi không rảnh đi quan tâm anh... anh bỏ qua cho tôi được không?" Bình thường giọng nói của cô không sắc bén như vậy, giọng nói xót xa, lời nói ngắn gọn động lòng người.
Thật ra Nguyệt Ly cảm thấy da mặt anh ta dày đến tường thành cũng không bằng, đành phải dùng phương pháp dụ dỗ. Người đàn ông này càng không chiếm được mới là tốt, sớm một chút lấy được, sẽ sớm mất đi mới mẻ thú vị, cô đành phải như thế. Quá nham hiểm, khi nào mới từ bên người cô biến mất?
Mặc dù không biết đáp án, nhưng cô sẽ cố gắng, cô nhất định sẽ khiến anh ta hoàn toàn mất đi hứng thú với cô, trước kia phản ứng của cô quá lớn, gợi ra sự ̣ham muốn giữ lấy trong lòng đàn ông, hiện tại, cô để cho anh ta hận cả đời này đều không cần nhìn thấy cô.
"Được rồi." Hạ Thần gật đầu một cái, đang muốn ôm cô vào lòng yêu thương một chút, lại bị cô khéo léo né tránh.
Tay dừng ở giữa không trung, Hạ Thần có chút xấu hổ, nhưng vẫn duy trì phong độ."Yên tâm, anh sẽ không ép em."
"Đây chính là anh nói, đừng quên."
"Dĩ nhiên."
"Nói đến bây giờ, anh phải đồng ý với em, ít đến phiền em, được không?" Nguyệt Ly nháy mắt vô tội, vẻ mặt chờ mong, giọng nói mềm mại, đặc biệt câu người.
"Cái này không được?" Hạ Thần nghe được trong lòng có chút không yên, nhưng không mất đi lý trí, "Những thứ này là điều kiện, anh phải cùng em làm bạn bè."
Nguyệt Ly trách mắng nói: "Còn nói không ép em, hiện tại lại ép em."
"Ý anh không phải vậy, anh sợ em không để ý tới anh, sợ em không muốn nói chuyện với anh." Con gái trời sinh có lòng khoan dung, lời này, anh ta nói được vừa uất ức lại đáng thương, là để kích thích cô, chỉ cần cô thương hại anh ta, là có thể từ từ đến gần cô, cuối cùng được voi đòi tiên, ăn cô vào bụng, khi đã chán rồi, lại đổi người khác, anh ta vẫn tự nói với mình như vậy.
"Em và anh ở hai thế giới khác nhau, sẽ chẳng bao giờ ở chung được đâu." Nguyệt Ly sâu kín nói, "anh có cuộc sống của mình, em có cuộc sống của riêng em, mọi người không động chạm đến nhau."
"Anh cũng muốn buông tay, nhưng mà, trái tim của anh không nghe anh." Anh ta ngắm nhìn cô, tình cảm nồng nàn, tựa như mặt trời mọc bình thường hòa tan tất cả băng tuyết.
Nguyệt Ly dưới đáy lòng yên lặng bội phục kỹ thuật diễn cao siêu của anh ta, anh ta biểu hiện thật sự rất tốt, ánh mắt không giống như đang lừa gạt, nhưng, chỉ có người rất hiểu biết anh ta mới biết rõ, anh ta chỉ là gặp dịp thì chơi, con trai của một tổng giám đốc thương mại, thế nào cũng muốn bồi dưỡng thành người nối nghiệp, dĩ nhiên sẽ không kém, chưa nói thẳng ra, có lẽ đã học xong ngụy trang.
Khen ngợi kỹ thuật diễn của anh ta xong, Nguyệt Ly cố ý giở vờ làm như rất cảm động, dịu dàng nói: "Em biết, em đều biết."
"Vậy em bằng lòng chấp nhận anh không?" Không biết vì cái gì Nguyệt Ly lại thay đổi như vậy, mặc dù trong lòng nghi ngờ, vì muốn chứng tỏ mình, cũng thử theo một lần.
"Em đồng ý."
Nguyệt Ly cúi đầu, lông mi dài run rẩy, khuôn mặt xinh đẹp hồng hồng, giọng nói giống như muỗi.
Cô trả lời thẳng thắn, đủ để chứng minh lúc trước chỉ là cố ý muốn đùa giỡn mà thôi, biểu hiện cùng với em cô đơn giản chỉ là diễn trò mà thôi, một lần nữa chứng minh, Cô gái này nói dối rất giỏi, bố anh ta nói qua, chơi gái có thể, nhưng mà nên tìm những người chỉ cần có tiền, nếu phụ nữ lợi hại thì nên trốn tránh, mới đầu cho rằng cô không ngây thơ điệu đà, hiện tại hoàn toàn là anh quá lo lắng, những lời này của Nguyệt Ly, thành công thay đổi cái nhìn của anh ta đối cô.
Chủ ý của Nguyệt Ly đúng là như thế, cô muốn cho anh ta biết cô là một người hay thay đổi yêu đương lăng nhăng là loại phụ nữa phóng túng cùng lúc quen mấy người bạn trai, mặc kệ đàn ông bao nhiêu tuổi đều thích những cô gái hiền lành yếu đuối ngây thơ, chỉ cần anh ta chán ghét cô, cô liền tự do, dù sao, kinh tế nhà cô cũng không thua gì nhà anh ta, chẳng qua, quân tử báo thù, mười năm không muộn, bây giờ để cho anh ta ung dung tự tại một chút đi.
"Thật sự tốt quá." Mặt Hạ Thần hiện ra nụ cười, mà trong mắt lại có nhàn nhạt chán ghét, mặc dù chớp mắt một cái rồi biến mất, nhưng đã từng làm bạn bên cạnh anh ta nhiều năm như vậy, cô vẫn là tương đối hiểu rõ.
Hiện tại, cô có thể khẳng định, anh ta thích sự thử thách, kích thích, lúc đó anh ta thay lòng đổi dạ, nhưng mà anh ta đã muốn không có hứng thú gì đối với cô, mà những cô bạn gái bên cạnh anh ta, lại gợi lên hứng thú của anh ta, mới có một màn sau này.
Cô giờ phút này, giống như Cố Phương Phương kiếp trước, trong lòng vô ý chọn anh ta là người đàn ông trong mộng.
"Ừ, vậy em đi trước." Nói xong, chạy vụt đi.
Hạ Thần chợt phát hiện đối với cô ấy không có gì chấp nhất, nhưng, trong lòng lại không hiểu mất mát, thôi, anh vẫn là tìm những người khác vậy.
Hạ Thần nghĩ, không chú ý đến đường cái, chợt bị một người va phải, thân mình mềm mại, anh ta khẳng định là một cô gái.
Giọng nói trong veo của cô gái truyền đến: "Thật xin lỗi." Nói xong, xoay người rời đi, không có bởi vì nhìn thấy bề ngoài đẹp trai của anh ta mà choáng váng, mà dừng lại bắt chuyện.
Hạ Thần thấy rõ dáng vẻ cô gái, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, vẻ mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng, ngược lại anh ta đối với cô ấy rất là hài lòng.
Thấy cô ấy đi, anh ta đuổi theo: "Bạn học, cậu chờ một chút."
"Chuyện gì?" Cô gái nhàn nhạt hỏi.
"Mình muốn làm quen với cậu." Hạ Thần nói thẳng, không muốn làm sợ người đẹp trước mắt.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |