Thử!
← Ch.06 | Ch.08 → |
Edit: Khả Khả
Ngày hôm sau, tin tức Cố Nguyệt Thịnh đến chỗ Cố Nguyệt Huy xin nha đầu thông phòng đã truyền khắp toàn bộ Cố gia.
Nhuế Thu nằm ì trên giường trốn tránh hiện thực, đêm qua Cố Nguyệt Thịnh đưa nàng đến trước mặt quản sự trong viện yêu cầu sắp xếp chỗ ở cho nàng, nàng thấy cằm của quản sự kia suýt chút nữa rớt xuống đất, ánh mắt quét qua Nhuế Thu nhìn trộm vô số lần, nhị thiếu gia thanh tâm quả dục của bọn họ trước nay không gần nữ nhi, sao đột nhiên đi lãnh một người về.
Nhuế Thu giải thích không được, nhưng Cố Nguyệt Thịnh kia cũng câm như hến, tích chữ như vàng để nàng lại rồi bỏ đi một chữ cũng không thèm giải thích. Một đồn mười, mười đồn trăm, càng đồn càng thật, vốn dĩ chuyện không có gì, giờ thì rõ rành rành, nàng quả thực đúng là nha đầu thông phòng của hắn.
Nhuế Thu ra ngoài cũng hết đường chối cãi, chỉ biết ở trong phòng giả chết, đang nghĩ ngợi có nên ngủ tiếp tục hay không, Triệu Thẩm lại đến gần phòng nàng lớn giọng nói.
"Ngươi là Nhuế Thu?"
Bị chỉ đích danh, Nhuế Thu từ trên giường bò xuống gật đầu, Triệu Thẩm đánh giá nàng từ trên xuống dưới vài lần, vừa lòng mà cười cười.
"Ngươi thật sự có phúc đó."
Duỗi tay phải xốc chăn nàng lên.
"Mau đứng dậy chải đầu đi, lão phu nhân muốn gặp ngươi."
"Hả?"
Nhuế Thu choáng váng.
Không cần phải nói, Cố lão thái thái nhất định cũng nghe được tin đồn kia, nếu không sao bà lại nghĩ đến việc cho gọi nhân vật bé nhỏ như nàng. Nhuế Thu nghe lời, rời giường rửa mặt chải đầu lại rồi khoác chiếc áo màu xám ở ngoài, sau đó đi theo Triệu thẩm đến viện của Cố lão thái thái.
Đến khi trông thấy Cố lão thái thái Nhuế Thu cả kinh nói không nên lời, không phải vì vẻ mặt hung dữ của Cố lão thái thái, ngược lại người có bộ mặt hiền lành hơn, đối với nha đầu thông phòng giả như nàng vô cùng có thiện ý.
Mà thứ nàng khiếp sợ là trên đầu Cố lão thái thái thật sự đính đầy kim thoa!
Lời đồn đại khắp phố phường một lần nữa được xác minh, Nhuế Thu biểu hiện đầy đủ tất cả biểu cảm của người bần hàn đối với một tài phú, không có tiền đồ nuốt nước bọt, đôi mắt lóe sáng.
Triệu Thẩm đẩy đẩy nàng, ra hiệu mắt bảo nhanh đến vấn an Cố lão phu nhân, Nhuế Thu phản ứng lại, vội cong eo hành lễ.
"Nô tỳ tham kiến lão phu nhân."
Cố lão thái thái tủm tỉm cười với nàng.
"Ngươi là Nhuế Thu hả, đúng là một tiểu cô nương ưa nhìn."
Nhuế Thu không biết nên biểu cảm thế nào, đành dùng chiêu giả vờ cười.
"Trách không được tiểu tôn tử của ta đi xin ngươi về, Nguyệt Thịnh nếu thích ngươi vậy thì ngươi cố gắng mà hậu hạ cho tốt, nghe rõ chưa?"
Nhuế Thu quỳ xuống hướng Cố lão thái thái dập đầu.
"Nô tỳ rõ rồi ạ."
Mới sáng sớm Cố lão thái thái nghe nói tiểu tôn tử của bà làm chuyện kỳ quái, chạy đến chỗ ca ca hắn xin nha đầu thông phòng, bà mừng đến nỗi nhanh chóng cho người gọi cô nương kia đến xem mặt, cô nương này quả thực xinh đẹp, đôi mắt nhanh nhẹn, khuôn mặt có khí chất, người nhìn cũng ngoan ngoãn, Cố lão thái thái rất hài lòng gọi Triệu Thẩm.
"Đi tìm mấy thước vải dệt làm cho Nhuế Thu mấy bộ xiêm y."
Nhuế Thu thụ sủng nhược kinh vội tạ ơn.
"Đa tạ lão phu nhân ban thưởng."
Cố lão thái thái xua tay, Triệu Thẩm mang Nhuế Thu lui xuống.
Cầm tơ lụa đắt tiền quý gía trên tay Nhuế Thu run rẩy, Nhuế Thu vui mừng đến mức bước chân nhẹ đi không ít, cũng không để ý những lời đàm tiếu của người đi đường. Tâm tình nàng hiện tại cực kỳ tốt, thông phòng thì thông phòng, nói chuyện đôi ba câu cũng không mất miếng thịt nào, đồ vật trước mắt mới là tiền thật giá thật.
Trở về nơi ở của Cố Nguyệt Thịnh, mới vừa bước vào cửa viện, một tên sai vặt thò mặt qua, cơ mặt cũng giãn ra với nàng.
"Nhuế cô nương, tiểu nhân là người bên cạnh nhị thiếu gia tên là Cao Minh." Vừa nói vừa giúp Nhuế Thu cầm đồ trên tay "Nhị thiếu gia vừa mới tìm cô nương đó."
Nhuế Thu ôm khay đồ tránh né bàn tay của Cao Minh.
"Không cần, ta tự làm được."
Nụ cười của Cao Minh vẫn không đổi, muốn đưa nàng đến thư phòng của Cố Nguyệt Thịnh.
"Nhị Thiếu gia ở thư phòng chờ cô nương."
Nhuế Thu cầm theo vải của nàng đi theo hắn, Cao Minh nhìn ra được tâm tình Nhuế Thu đang rất tốt, nên cùng nàng trò chuyện.
"Cô nương thích những thứ này sao?"
Nhuế Thu không nghĩ ngợi nhiều dứt khoát gật đầu, Cao Minh nhìn thấy Nhuế Thu là cô nương hào sảng liền nói tiếp.
"Nếu thích cô nương có thể xin nhị thiếu gia, cô nương là nữ nhân đầu tiên trong viện này, nhị thiếu gia rất hào phóng, cô nương chỉ cần mở miệng, muốn ít nhiều gì nhất định ngài ấy sẽ cho."
Không thể không nói Nhuế Thu có chút cảm động, nhưng nghĩ đến việc mình đã dựa vào cái danh nha đầu thông phòng của hắn để nhận đồ từ lão phu nhân, giờ lại dựa vào cái này để dây vào Cố Nguyệt Thịnh, Nhuế Thu tuy rằng không có lương tâm gì nhưng thật sự mặt cũng không thể dày như vậy. Đứng trước cửa thư phòng, Nhuế Thu cười với Cao Minh, nói lời trái lương tâm.
"Đa tạ, bao nhiêu này ta thấy đã đủ rồi."
Cao Minh cũng cười với nàng, gõ cửa, nói lớn.
"Nhị thiếu gia, Nhuế cô nương tới rồi."
"Vào đi."
Cao Minh đưa tay mở cửa giúp Nhuế Thu.
"Mời cô nương."
Nhuế Thu gật đầu cảm tạ, bước vào thư phòng. Thư phòng Cố Nguyệt Thịnh thoáng rộng, sáng sủa, tràn ngập mùi sách giống như chủ nhân của nó. Cố Nguyệt Thịnh ngồi ngay ngắn nghiêm chỉnh múa bút lông luyện tập cái gì đó, tiếng mở cửa quấy rầy hắn, nhìn thấy Nhuế Thu tiến vào, hắn liền buông bút trong tay, ánh mắt dừng trên người nàng. Trên mặt không biểu cảm gì, mở miệng hỏi.
"Đi đâu?"
"Đến viện của Cố lão phu nhân."
Nhuế Thu nhìn cách bài trí trong thư phòng hắn đột nhiên mở miệng hỏi hắn.
"Cố gia các ngươi chôn vàng ở dưới đất hả?"
Cố Nguyệt Thịnh đứng dậy, bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Trong đầu nàng suy nghĩ cái gì vậy?"
"Rốt cuộc là có hay không?"
Nhuế Thu hôm nay cảm thấy rất vui, trong giọng nói bất giác mang theo nũng nịu, Cố Nguyệt Thịnh không biết nàng nghe chuyện nhảm nhí này ở đâu, vốn không muốn đáp lại nhưng vừa nghe giọng điệu hờn dỗi của nàng, tâm tình Cố Nguyệt Thịnh có chút bay bổng, miệng thành thật đáp.
"Không có."
Nhuế Thu không nghe được đáp án mong muốn liền bĩu môi.
Nàng không tin, hai ngày nữa nàng nhất định đến hậu viện đào xem, nói không chừng đúng như lời đồn bên ngoài, phía dưới lòng đất toàn là vàng.
Nhìn vải dệt trong tay Nhuế Thu, Cố Nguyệt Thịnh duỗi tay hướng đến, Nhuế Thu trừng mắt.
"Ngươi muốn làm gì?"
Cố Nguyệt Thịnh dở khóc dở cười, xoay người đem đồ vật đặt xuống bàn.
"Ta không lấy mất của nàng."
Nhuế Thu lầm bầm
"Chưa chắc."
Cố Nguyệt Thịnh nghe nàng nói thầm cũng không chấp nàng.
"Tổ mẫu có làm khó nàng không?"
"Sao làm khó ta được, còn không phải thưởng đồ cho ta sao, bảo ta hầu hạ ngươi cho tốt."
Nhuế Thu không đế ý mà nói.
Người nói vô tâm, người nghe cố ý, tai Cố Nguyệt Thịnh đỏ lên, ngăn nàng nói tiếp.
"Sao nàng luôn nói chuyện mà không lựa lời vậy?"
Nhuế Thu câu môi, trong mắt dâng lên ý cười, nghiêng đầu trêu chọc hắn.
"Cố công tử, nô tỳ hầu hạ ngài không tốt sao?"
Toàn bộ tai Cố Nguyệt Thịnh đều đỏ, hắn quay mặt đi không nhìn nàng, một lúc lâu sau hắn do dự rồi nói.
"Hiện giờ...nàng ở trong viện của ta...Nàng muốn làm nha hoàn hay là...là làm nha đầu thông phòng cho ta?"
Nụ cười trên gương mặt Nhuế Thu đông cứng lại, nghi ngờ tai mình có vấn đề, hắn không phải nổi tiếng là thanh cao cấm dục sao, nữ nhân đối với hắn chỉ như cát bụi, sao lại yêu cầu nàng làm thông phòng cho hắn?
Đều là lừa người.
"Ngươi bị điên à!
Nhuế Thu thở hồng hộc quay người bỏ chạy.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |