Tự xử
← Ch.02 | Ch.04 → |
Edit: Khả Khả
Nhuế Thu nhìn Cố Nguyệt Thịnh bị ép buộc, mũi thở ra khí nóng như muốn thiêu đốt nàng, thật sự rất đáng thương. Nàng vuốt ve vật kia ở trên tay vài cái, lại cọ sát nó đến khi cái lỗ nhỏ trên đầu phun nước, Cố Nguyệt Thịnh cưỡng không nổi thủ đoạn của nàng, cổ họng phát ra tiếng rên rỉ, tựa như vô cùng thích thú lại giống như vô cùng thống khổ.
Nhuế Thu cảm thấy chơi đùa như vậy rất vui, bên ngoài đồn Cố Nhị thiếu gia tuyệt thế vô song cùng lắm ở bên cạnh nàng cũng phải khuất phục làm cho nàng vui vẻ.
Nhuế Thu kỳ thật chưa trải qua chuyện nam nữ nhưng nàng từ nhỏ không cha không mẹ, lê lết ở các phố phường, loại người nào mà nàng chưa từng gặp qua. Nàng cải trang thành nam tử bưng trà rót nước ở kỹ viện, mỗi lần đẩy cửa ra đều là xuân cung đồ sống động, ban đầu nàng còn cảm thấy buồn nôn. Kỹ nữ ở kỹ viện thì luôn cười e thẹn, một đám nam nhân đến tìm hoan lạc thì đều nhìn sắc đẹp mà đẩy nữ nhân lên giường.
Sau này Nhuế Thu thấy nhiều nên đối với việc này trong lòng nàng đều không chút gợn sóng.
Hôm nay nàng câu dẫn hắn cùng lắm là chơi đùa với hắn, nàng cũng không cần thiết phải dùng cách này, một nửa mê dược là có thể khiến hắn trời đất tối sầm giống con chó ở cửa kia.
Chỉ là nàng vô cùng tò mò, một gương mặt hững hờ kia nếu sa vào tình dục thì sẽ có bộ dạng thế nào?
Cố Nguyệt Thịnh chỉ cảm thấy toàn thân như bị thiêu đốt, nữ nhân này không chạm vào hắn hắn chỉ cảm thấy nóng, còn khi nàng chạm vào hắn, hắn lại cảm thấy nóng hơn. Hắn muốn nữ nhân này dùng sức nhanh một chút, nhưng sự tôn nghiêm của hắn khiến hắn ngậm chặt miệng lại, bất luận thế nào cũng không được mở miệng.
Nhuế Thu tùy ý chơi đùa dưới thân của nam nhân này, tay phải có chút mỏi. Với thời gian này hình như không đúng, những nam nhân đến kỹ viện thông thường chỉ nửa chén trà nhỏ thì sức lực đều tan biến, hiện tại đã qua lâu như vậy, Cố Nguyệt Thịnh lại không có chút động tĩnh nào. Nhuế Thu hơi mỏi, Cố Nguyệt Thịnh lại cắn răng không rên lên tiếng nào, nàng liền thấy không còn thú vị nữa, bĩu môi rút tay phải từ trong quần hắn ra.
Cố Thịnh Nguyệt bị nàng vuốt ve đang có dấu hiệu muốn bắn, bỗng nhiên bị nàng bỏ rơi như vậy làm sao chịu được. Hắn bất chấp tôn nghiêm, bất chấp thể diện, gắt gao bắt lấy tay phải nàng kéo vào trong quần.
"Đừng... Đừng đi."
Một chút nữa, chỉ một chút nữa thôi hắn có thể sẽ không bị loại cảm giác này tra tấn nữa.
Thiếu niên mười chín tuổi đỏ mặt ăn nói khép nép cầu xin ngươi giúp hắn, huống chi người này vô cùng coi trọng thể diện, nữ tử nào lại không mềm lòng chứ?
Nhưng Nhuế Thu lòng dạ sắt đá, nói không để ý là không để ý, tránh tay hắn, bò từ trên người hắn xuống, tiện tay cầm lấy quần áo sạch sẽ treo ở mép giường lau dịch thể của người nọ trên tay, lấy trường sam của Cố Thịnh Nguyệt ra khoác lên người mình, nhấc chân muốn rời đi, nam tử ngồi yên trên giường giống như gậy sắt nhìn một loạt động tác của nàng, hắn nôn nóng không chút suy nghĩ liền mở miệng hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?"
Nhuế Thu quay đầu lại nhìn hắn, giọng nói ẩn chứa ý cười.
"Cố Nhị thiếu gia, ngài quên rồi sao? Ta đến đây để trộm đồ, đồ không trộm được, đương nhiên ta phải đi về thôi."
"Ngươi..."
Trong mắt Cố Nguyệt Thịnh dường như có chút bực bội, vậy nàng trêu chọc hắn là do nhất thời hứng chí sao? Bây giờ cảm thấy không hứng thú nữa thì dứt khoát bỏ rơi hắn, để hắn tự sinh tự diệt?
Lời nói của Cố Nguyệt Thịnh bị Nhuế Thu cắt ngang, trong nháy mắt nàng đã đi đến cạnh cửa, nâng bàn tay từng an ủi hắn vẩy vẩy.
"Có duyên gặp lại, Cố Nhị thiếu gia."
Âm thanh còn chưa rơi xuống đất nàng đã mở cửa biến mất, ánh trăng mờ mịt không hình bóng của nàng.
Cố Nguyệt Thịnh như búp bê vải bị người vứt bỏ, buồn rầu ngồi ở mép giường, dục vọng bị nàng kéo lên nửa vời dựng thẳng đứng, không hề tiêu tan.
Hắn khó chịu cực kỳ, không biết giải trừ dục vọng bên dưới bằng thế nào.
Hắn không thích chuyện tình cảm, chuyện dục vọng cũng cảm thấy nhạt nhẽo, đến mười chín tuổi rồi ngay cả nha đầu thông phòng ở trong viện cũng không có, cả ngày ngâm mình ở thư phòng, đối với chuyện nam nữ gần như là một tờ giấy trắng. Hắn rất ít khi thủ dâm, nhiều năm như vậy cùng lắm là chỉ có phát tiết trong mộng.
Tay Cố Nguyệt Thịnh run run nâng thứ kia lên học theo động tác của nàng, lên lên xuống xuống, cọ cọ trên đỉnh nhưng đôi tay này của hắn so ra vẫn kém hơn tay nàng, hắn nhịn không được động tác nhanh hơn, lên xuống một cách thô lỗ.
Nếu Nhuế Thu ở lại lâu hơn, nàng sẽ rất kinh ngạc khi nhìn thấy cảnh này, Cố công tử thanh lãnh như tiên nhân lại cầm lấy dục vọng của mình thủ dâm, cảnh tưởng như vậy sẽ khiến nàng thích thú hơn.
Không biết qua bao lâu, Cố Nguyệt Thịnh dừng động tác, thở gấp trút giận. Chờ cơn sóng đi qua hắn khôi phục lại vẻ điềm nhiên như trước, đứng lên xử lý chất lỏng trên nền đất. Khi đứng lên, hắn thấy xiêm y của mình trên giá bị nàng lau chùi qua, hắn cầm lấy định ném xuống cùng với hắc y nàng để lại trên giường.
Cuối cùng Cố Nguyệt Thịnh thu tay lại, chỉ đem y phục của mình ném đi, mà hắc y trên tay hắn đặt lại chỗ cũ.
Cố Nguyệt Thịnh nằm trong chăn, nhìn nó, sau đó nhắm mắt lại lật người qua, một lát sau nhịn không được lại quay người nhìn về nó, nhưng nó là vật vô tri, còn hắn nghĩ đến người mặc nó, nhưng người nọ chơi đùa với hắn rồi bỏ đi, ngay cả tên nàng cũng không thèm để lại.
Nhuế Thu thuận lợi một mạch rời khỏi Cố gia, khoác áo ngoài của Cố Nguyệt Thịnh vội vàng trở về nhà, vừa vào phòng liền thấy Nhị Lang Thần chạy ra quấn quýt lấy nàng, nàng ngồi xổm xuống sờ đầu nó, bản thân mình không có thịt nó cũng không có y phục hàng thêu Tô Châu. Nhị Lang Thần vẫn trung thành với nàng, tìm đâu được một con chó tốt đến vậy chứ.
Nàng lập tức hạ quyết tâm, nhất định phải chinh phục Cố gia, tuyệt đối không để mình và Nhị Lang Thần chết đói.
Trở về phòng thay quần áo, nằm trên giường nàng lại nghĩ đến chiếc giường lớn chạm khắc hoa văn trong phòng Cố Nguyệt Thịnh. Lớn thì có lớn nhưng cũng giống như gậy kia của hắn, một chút cũng không thoải mái, rất khó nuốt.
Nhuế Thu ngủ một đêm ngon lành, Cố Nguyệt Thịnh lại không thoải mái như vậy.
Nàng xuất hiện trong giấc mơ của hắn, trong mơ nàng không bỏ rơi hắn, dùng đôi tay mịn màng non mềm an ủi hắn cho đến khi hắn phát tiết trong tay nàng, nữ tử cười khanh khách nhìn hắn, tiến lại gần muốn hôn hắn. Cố Nguyệt Thịnh gần như trầm mê trong tình ý dạt dào của nàng, môi nàng sắp chạm vào hắn, giây tiếp theo hắn tỉnh dậy.
Hắn mở mắt ra, ánh mắt trống rỗng nhìn tấm màn phía trên.
Là mơ.
Cố Nguyệt Thịnh kéo người vùi mình vào hắc y, hít một hơi thật sâu. Quần áo trên người nàng hình như có mùi hương, không giống huân hương lạnh lẽo trong phòng hắn, là hương thơm ngọt ngào dụ hoặc.
Một lần nữa, Cố Nguyệt Thịnh nói với chính mình, đây là lần cuối hắn nhớ tới nàng.
Qua đêm nay, hắn nhất định phải quên hết mọi chuyện.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |