Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư - Chương 03

Nhầm Thành Trò Vui Ngày Cá Tháng Tư
Trọn bộ 10 chương
Chương 03
0.00
(0 votes)


Chương (1-10)

Siêu sale Lazada


"Hoá ra đều là người lưu lạc thiên nhai."

Cô nhớ ngày nào đó khoá máy tính, cô đến muộn nửa giờ, cuối cùng, hắn nói những lời này.

Rất nhẹ, rất nhẹ, cơ hồ nghe không rõ ràng, nhưng cô xác định hắn nói!

Có ý tứ gì chứ? Đều là người lưu lạc thiên nhai, hắn cũng từng bị người nhà bỏ qua, là như vậy sao?

Đây là lần thứ hai, cô cảm thấy hắn không hư như vậy.

Cô thậm chí từ từ bắt đầu cảm thấy, bị hắn quấn lấy âm hồn không tiêu như vậy, cũng không khó chịu như bị cực hình......

Chính là, ý nghĩ như vậy, biến mất ở mấy ngày sau.

Cô tìm mấy ngày mới làm xong bài tập máy tính, vốn hôm nay muốn giao cho trưởng bàn, ai biết mới đi xem chỗ giáo vụ trở về, lại phát hiện giấy bị phá hư toàn bộ, phơi thây mặt bàn.

Cô há hốc mồm, hoàn toàn không thể phản ứng.

Là ai? Ai làm như chuyện ác liệt như vậy?

Trong óc hiện lên người đầu tiên bị tình nghi, là Bùi Vũ Canh luôn luôn lấy chỉnh cô làm vui, ham mê lớn nhất của hắn, không phải là xem biểu cảm kích động bất lực của cô lấy lòng hắn sao? Hắn còn giấu sổ điểm danh, còn có bài tập kinh tế của cô!

"Ngẩn người cái gì? Chậm hiểu." Bùi Vũ Canh xách bình nước khoáng trở về, một chưởng không nhẹ không nặng hướng cái ót cô chụp tới.

"Không có." Cô lập tức thu giấy xong, ép nước mắt vào trong.

Kháng nghị thì như thế nào? Cô cũng không thể làm gì hắn, cô mới không cần tự rước lấy nhục, nhìn sắc mặt hắn đắc ý.

Bùi Vũ Canh đặt mông ngồi trở lại ghế, chân dài tự nhiên lại đặt lên bàn, đem một bình trà sữa thuận tiện mua ném cho cô.

"Không cần!" Cô bực mình đẩy trở về.

"Ông đây mua, cô dám không uống?" hắn híp mắt uy hiếp.

Không uống cũng không được, rất quá đáng!

Cô cắn môi, giận mà không dám nói gì, ghé vào trên bàn không tiếng động rơi nước mắt.

Lại đến chính là cách một ngày xã đoàn hoạt động, cô chọn là xã đàn ghi-ta, trước lên lớp mới phát hiện đàn ghita mang theo, không biết khi nào sáu dây đàn đều bị người cắt đứt, cô khổ sở mãi cho đến tan học, cũng không chịu mở miệng nói với Bùi Vũ Canh thêm một câu.

"Này, cô sẽ không dì cả lại tới nữa đi?" Khoảng cách lần trước, giống như mới nửa tháng mà thôi. Bùi Vũ Canh luôn luôn quấn cô đến tan học, giật nhẹ tóc cô, làm không hiểu cô có chỗ nào không đúng.

"Cậu đừng lại kéo!" Cô tức giận, dùng sức rống ra tiếng, lao ra cửa.

Kế tiếp, lại phát sinh một ít chuyện vụn vặt, còn có người thừa dịp tan học khi đám đông chật chội, dùng kẹo cao su dính tóc của cô, cô đành phải nhịn đau cắt mái tóc dài, cách một ngày đi trường học, Bùi Vũ Canh nhìn mái tóc miễn cưỡng tới vai của cô, tức giận một cước đá ngả lăn ghế dựa.

"Mẹ nó Diệp Tâm Lê, dám xem thường lời Linh Bắc nói sao? Ai cho phép cô cắt tóc?"

Này kẹo cao su lại xử lý không xong, không cắt có thể làm sao bây giờ? Hắn nhất định phải dùng phương thức ác liệt như vậy làm khó dễ cô sao?

Cô nhẫn lệ mặc cho hắn hung, không nói một câu.

Cùng loại sự kiện liên tiếp phát sinh, cô luôn luôn cho rằng này là Bùi Vũ Canh làm, thẳng đến có một ngày sự tình rốt cục rõ ràng chân tướng—trên đường về nhà, cô bị nữ sinh xấu lớp bên cạnh ngăn lại, cảnh cáo cô khôn được lại quấn lấy Bùi Vũ Canh, bởi vì Bùi Vũ Canh là anh hùng trong cảm nhận các cô - đại ca vĩnh viễn, cô không xứng, cũng không cho phép vọng tưởng.

Rốt cuộc là ai quấy rầy ai? Cô cũng muốn cách hắn rất xa a, vấn đề là, hắn buông không tha cô.

Cô cảm thấy thật vô tội, lại thật ủy khuất, bất quá cũng rốt cục biết được, đây là tiết mục tranh giành tình nhân, tuy rằng không do Bùi Vũ Canh gây nên, nhưng cùng hắn thoát không được can hệ.

Cô chỉ biết, cùng người kia có liên hệ nhất định không có chuyện tốt, vì sao cô xui xẻo như vậy?

Cái này, càng khiến cô kiên định muốn cùng hắn bảo trì khoảng cách, cô thề, cô thực sự rất cố gắng tránh né hắn, chỉ tiếc nếu dễ thoát hắn như vậy, hắn sẽ không là Bùi Vũ Canh, hắn chính là có biện pháp không có lúc nào là không có mặt khắp nơi từ bên người cô xuất hiện, vì thế, sự kiện ác chỉnh này, lúc nào cũng có mặt khắp nơi phát sinh ở trên người cô......

Thẳng đến một ngày, học xong khoá máy tính đi ra, cô đang định mang giày vào, lòng bàn chân đột nhiên một trận đau đớn -

"A!"

Nghe được tiếng la của cô, Bùi Vũ Canh khom người buộc giầy giương mắt."Kêu xuân gì?"

Cô đau đến không có tâm tư cùng hắn so đo, khom người cởi giày, máu tươi đỏ sẫm đã chảy ra tất trắng.

Bùi Vũ Canh biến sắc, đoạt lấy giầy cô, đổ ra mấy mảnh đá nhọn vụn nhỏ.

"Mẹ nó!" Hắn thấp rủa, nhất nhất nói không nói, ôm ngang cô, thẳng đến phòng y tế.

"Cậu, cậu, cậu thả tôi xuống......" Cô lắp bắp, bị hành động của hắn dọa đến.

Bùi Vũ Canh tức giận nói:"Cô ngu ngốc à! Giày mang đến ngay cả đá đều đi ra? Lần sau có cần đổi đinh hay mảnh thuỷ tinh không?"

"Khó nói lắm!" Cô cười khổ. Này phải hỏi người thả đá kia, cô làm sao mà biết lần tới sẽ xuất hiện cái gì?

Hắn nghe ra không thích hợp."Ai thả?"

Cô hơi nhếch môi, không đáp.

"Tình huống này hông phải lần đầu tiên đúng hay không? Còn có đâu?"

Cô vẫn là không nói, chính là lắc đầu.

Cô cần gì nói với hắn? Nói lại vô dụng.

"Cô cho là cô không nói, tôi không biết sao?" Đem cô đặt lên giường trong phòng y tế giao cho cô y tá.

Một câu nói thay:"Tên ngu ngốc này chân bị thương." Rồi sau đó quay đầu bước đi.

"Này!"

"Cô ngồi ổn định cho tôi! Chờ tôi xử lý xong tư oán, lại đến ôm cô về lớp học, nghe được không?"

Hắn thoạt nhìn — giống như thực phát điên.

Diệp Tâm Lê sững sờ, nhìn theo bóng lưng hắn nổi giận rời đi, không hiểu hắn từ đâu đến cơn tức lớn như vậy.

*****

"Đem người kia bắt đến cho tao, một tuần sau, tao muốn biết kết quả." Đã thật lâu không thấy loại vẻ mặt này của Bùi Vũ Canh, không ai dám không làm.

Vì thế, một tuần sau, như hắn mong muốn nghe được kết quả.

"Một nữ sinh ngu ngốc lớp bên cạnh đã ái mộ đại ca thật lâu!"

Một cái hoả nhãn kim tinh quét tới."Thánh Nhân, chú ý cách dùng từ." Ái mộ hắn gọi "Ngu ngốc"?

"Được được được, đổi thành thiếu nữ háo sắc tuệ nhãn cao siêu ngưỡng mộ đại ca thật lâu. Nghe nói còn không chỉ như vậy, hại chị dâu cắt tóc, còn có bài tập bị phá hư, đồ uống bị thả tiểu cường (con gián), dây đàn ghita bị cắt đứt...... Dù sao chính là có chuyện như vậy

Thôi, đại ca có biết, phụ nữ ghen tị thực đáng sợ, cho nên......"

Nghe mỗi một chuyện, cơn tức vô danh liền tiêu cao một phần."Tốt lắm! Ông đây đã thật lâu không có tức giận như vậy, người của tao cũng dám động, chán sống!"

****

Hôm đó, tên thiếu nữ háo sắc bị một đám đồng đảng kéo đến trước mặt Diệp Tâm Lê sám hối, khí thế kia khiến cô sợ hãi.

"Cậu, các cậu......" Này là tình huống gì?

Một người đi tới trước mặt cô ta tát một cái, triệt để làm cho Diệp Tâm Lê há hốc mồm.

"Đừng tưởng rằng tôi không đánh nữ nhân, tôi Bùi Vũ Canh làm việc không có cái gọi là nguyên tắc, chỉ biết cái gì kêu là không từ thủ đoạn, một tát này là dạy dỗ cô, vĩnh viễn không cần làm chuyện quá năng lực, đó là muốn chết! Nói cho cô biết, Diệp Tâm Lê là người của tôi, ai dám động cô ấy thử xem xem!"

Nữ sinh từng ở trước mặt cô hung tợn, hiện thời mặt sưng, ngấn lệ, sợ tới mức một câu đều nói không được.

Bộ dáng hắn hung dữ thật đáng sợ, cái tát mới rồi vừa ngoan vừa nặng, ngay cả Diệp Tâm Lê đều câm như hến, mà cô cư nhiên còn từng đánh hắn, dùng thùng nước đập hắn...... Nghĩ lại liền vì chính mình mà đổ mồ hôi lạnh.

Cô thế này mới biết, cái gì mới chân chính là "Thế Lực ác trường học", hoá ra hắn trước kia đối với cô, căn bản chỉ là cấp bậc nhân từ mèo vờn chuột!

Nhưng mà...... Vì sao hắn muốn nói như vậy chứ? Này tính bảo hộ sao? Hắn sẽ bảo hộ cô? Đây là chuyện gì? Hắn lại vì sao phải bảo vệ cô?

"Chậc, đau chết người." xử lý xong, phòng học trống trơn chỉ còn hai người bọn họ, hắn vẫy vẫy bàn tay, đi trở về chỗ ngồi chính mình.

Đánh người còn dám kêu khổ?

Cô không biết nên đáp lại thế nào, xa xa nhìn hắn.

"Lui ở góc làm chi? Còn không lại đây!"

Động tác dè dặt cẩn trọng, tràn ngập phòng bị, hắn nhìn thấy lại khó chịu."Ngươi làm gì sợ thành như vậy?"

Vô nghĩa, hắn đã nói làm việc không nguyên tắc, đánh phụ nữ không vấn đề gì, ai sẽ không sợ?

"Có thể làm bánh bích quy phô mai không?" Hắn thình lình toát ra một câu.

Diệp Tâm Lê bản năng gật đầu, trong đầu bổng chốc không thể liên tưởng tướng tá bạo lực cùng bánh bích quy phô mai cùng nhau.

"Ngày mai làm cho tôi ăn." Hắn thoải mái ra lệnh.

"Ách, được." Cô có chút rối loạn. Vừa rồi đánh người tàn nhẫn không thấy, bộ dạng đòi nọ ăn giống một bé trai tính trẻ con, ở trước mặt cô lười nhác mà không có tính công kích, sẽ làm người ta quên hắn trên bản chất là một đầu mãnh sư.

Cải chính xác thực nói, hắn quả thực giống một đứa bè đòi kẹo đường ăn!

"Có nghi vấn?" Tùy tiện liếc mắt một cái chỉ biết cô nghẹn một bụng nói, tiểu ngu ngốc này đơn thuần như tờ giấy trắng, hoàn toàn giấu không được tâm sự.

Cô nhếch nhếch cái miệng nhỏ nhắn, cẩn thận lựa chữ:"Cái kia...... cậu vì sao nói...... cậu muốn che chở tớ?"

Đông! Không chống đỡ ổn cằm, thẳng tắp đánh lên mặt bàn.

Đây là vấn đề quái gì? Hắn nói muốn che chở cô, muốn che chở cô, dù sao hắn sẽ không để cho bất luận kẻ nào động cô là được, cái này có gì để hỏi?

Vẻ mặt hắn hiện ra một tia kỳ quái hiếm thấy."Rất kỳ quái sao?"

Cô gật đầu."Là có chút......" Chần chờ, nhỏ giọng nói:"Hơn nữa...... Này dường như không có quan hệ với cậu......" Cô cũng không nói lên được loại cảm giác này, bọn họ! Có giao tình như vậy sao?

Cùng hắn không có quan hệ......

Cho nên xảy ra việc này, cô một chuyện cũng không nói cho hắn, là vì cho rằng này không liên quan đến hắn?

Hắn không hiểu được đang giận cái gì, nghe cô nói như vậy, chính là, chính là! Mẹ nó siêu khó chịu!

Tựa hồ muốn che giấu cái gì, hắn thẹn quá thành giận thô rống:"Làm cái rắm? Ông thích là được rồi, khi nào đến phiên cô giải thích? Cô là cái gì a!"

Cho nên nói, hắn làm việc không đạo lý, hoàn toàn xem tâm tình?

Cô thở dài."Tớ đã biết."

Lời vừa ra khỏi miệng, Bùi Vũ Canh liền hối hận, đặc biệt khi nhìn thấy cô lấy sách giáo khoa ra nhìn, cách xa hắn hơn.

10 phút đi qua, cô không nói chuyện.

20 phút đi qua, cô vẫn đọc sách.

Hắn ghé vào trên bàn, càng sưởi nắng càng nhàm chán!"Bí đao lùn, nói hai câu nghe một chút đi."

Cô buông sách vở, ngoan ngoãn hỏi:"Muốn nói gì?"

"Nói!!" Kỳ quái, nghe được giọng cô, cảm giác nhàm chán phiền muộn tất cả đều biến mất.

Cô a, vóc dáng xinh xinh nho nhỏ, khuôn mặt cũng không đặc biệt xinh đẹp, chỉ thanh tú, rất dễ nhìn, càng xem càng có ý nhị, lại đến chính là giọng nói, hắn lần đầu gặp được cô gái có giọng nói nghe êm tai như vậy, giống dòng nước,

Vừa ngọt vừa êm, nghe được xương cốt muốn rã ra, cô rất có điều kiện đi 0204 làm việc.

Suy nghĩ vừa chuyển, hắn bật thốt lên nói:"Đến, đọc room xem."

Cô kỳ quái liếc hắn một cái, đọc:"room?"

"Đọc nhẹ lại một chút, tốc độ thả chậm, phải trầm bỗng du dương."

Hoàn toàn không phát hiện cả đầu hắn không đứng đắn, cô đơn thuần làm theo. [r-o-o-m, là như thế này sao?"

Đông! Bùi Vũ Canh thiếu chút té ghế.

Má ơi, cả người đều mềm nhũn ra, hắn hiện tại khẳng định, nếu cô tìm không thấy công tác, thực thích hợp đi giúp A Phiến phối âm! (chính là dạng audio sex ý _ _!!)

"Còn có tên của tôi, kêu kêu xem."

Kết quả là, biến thành: A nha, nha, ưm, Vũ Canh......

Xuân sắc khôn cùng, thật có hình ảnh a!

Hắn sặc nặng, thiếu chút phun máu mũi!

"A, chị dâu, chị khi nào thì chạy tới 0204 đi làm?"

Người chưa tới, tiếng tới trước, Khải Tử kinh ngạc ồn ào, Tiểu Phó, A Đông theo sau vào, nhìn phòng học trống trơn."A? Thu phục?" Thật vất vả chịu đựng đến tan học, muốn đến xem lão đại phát uy khí thế.

Thánh Nhân vừa học xong khoá thể dục, chụp bóng rổ tiến vào, còn chưa có làm rõ ràng phát sinh chuyện gì, liền nghe thấy âm thanh lạnh lùng của lão đại."Mày nghe được bao nhiêu?"

"Liền! Chỉ một đoạn làm cho người ta mặt đỏ kia thôi, em còn nghĩ đại ca đang cùng chị dâu ân ái a!" Không biết sống chết A Đông tiếp tục.

"Mẹ nó, tụi bây tốt nhất lập tức xoá ngay hình ảnh trong óc!" Diệp Tâm Lê là có thể tùy tiện để bọn súc sinh ý dâm sao?

"Có chút khó nha, âm thanh này thật sự là... Chậc, chậc! Lão đại thật có phúc." Tiểu Phó một mặt vừa tham muốn vừa biện hộ.

"Muốn chết! Tao đá cho bọn cầm thú tụi bây cả đời bất lực!"

"Oa, lão đại, đừng a!" Hiểm hiểm tránh đi đại cước đe doạ của quý, Khải Tử lau mồ hôi.

"Không cần a, lão đại, em là con trai duy nhất trong nhà, ba mẹ em còn dựa vào 'Cái siêu phàm xuất chúng' của em......" Tiếp theo, tiếng kêu rên kiêm cầu xin tha thứ vang lên, chỉ thấy Bùi Vũ Canh đuổi giết ba cầm thú chạy tán loạn trong phòng học.

"Phát sinh chuyện gì?" Thiếu nữ thanh thuần vẫn không biết tình huống, cùng Thánh Nhân trao đổi ánh mắt mờ mịt,

Căn bản không hiểu được có ba người sắp vì cô mà gặp phải nguy cơ tuyệt tử tuyệt tôn.

Cô chỉ biết là, bọn họ thực thích kêu cô là chị dâu, căn cứ lực liên tưởng không được tốt lắm của cô, cũng chỉ có thể liên quan đến Bùi Vũ Canh là đại ca bọn họ, vậy kêu cô chị dâu mà nói, không phải tỏ vẻ cô và Bùi Vũ Canh......

Nhưng, bọn họ rõ ràng không phải!

Cô buồn rầu đã lâu, cũng sửa đúng đã lâu, nhưng căn bản không ai để ý cô, mà Bùi Vũ Canh cư nhiên cũng chưa nói cái gì, mặc bọn họ hồ nháo.

Quên đi, dù sao những người này vốn cũng rất kỳ cục, bọn họ đã làm chuyện gì, có mấy chuyện bình thường?

Vừa mới nghĩ như vậy, đằng trước truyền đến một tiếng hét thảm, chỉ thấy Khải Tử xui xẻo bị bắt, sau đó Bùi Vũ Canh hét Thánh Nhân lại hỗ trợ......

Diệp Tâm Lê chống đỡ ẩn ẩn giữa trán đau, đám điên này quả nhiên...... Không quá bình thường.

*****

Ngay lúc sự kiện tình địch kết thúc, chuyện Bùi Vũ Canh bảo hộ cô ra mặt, truyền đi khắp trường học ồn ào huyên náo, hơn nữa bọn người Khải Tử luôn kêu cô chị dâu dài chị dâu ngắn, cơ hồ toàn trường đều biết cô là cô gái Bùi Vũ Canh coi trọng, ai đều biết đến bọn họ quan hệ không phải là ít, ai đều biết đến Bùi Vũ Canh có bao nhiêu hộ cô, ai đều biết đến khó xử cô tương đương gây khó dễ với Bùi Vũ Canh!

Đúng vậy, ai đều biết đến.

Cũng chỉ có Diệp Tâm Lê, chỉ có cô, không biết.

Khi toàn thế giới đều biết cô là nữ nhân của Bùi Vũ Canh, cô cư nhiên là người cuối cùng được thông báo.

Sự tình là như vầy.

Ngày đó đến xã đoàn, xã trưởng xã đàn ghita, tên Chu Thư Hiền, học sinh gương mẫu lớp bên cạnh, thành tích cầm cờ đi trước, khí chất tao nhã, là loại cô có thể làm bạn.

Hắn đối với cô tốt lắm, đặc biệt chiếu cố cô, nói chuyện cũng đặc biệt dịu dàng, đồng học vụng trộm nói cho cô biết, hắn muốn theo đuổi cô, cô kinh ngạc mở to mắt."A? Khả năng sao?"

Đồng học trợn trắng mắt."Làm ơn, đã rõ ràng như vậy!"

Nhưng người ta cũng không chân chính tỏ vẻ cái gì, cô sẽ không nghiêm túc đi suy xét qua.

Thẳng đến ngày đó, hắn gọi cô lại, hỏi cô:"Lời đồn đó là thật sao? Cậu và Bùi Vũ Canh thật sự là quan hệ đó?"

"Quan hệ nào?" Cô hỏi lại. Kỳ quái, vẻ mặt của hắn loạn u buồn một phen.

"Chính là!! Mọi người đều nói, cậu là...... Bạn gái của hắn."

Bạn gái thật oan uổng a! Này thật sự là một trong thập đại oan án thời kì cuối, khi nào thì cô biến thành bạn gái của hắn?

Chu Thư Hiền đem phản ứng khiếp sợ đến nói không ra lời của cô trở thành cam chịu, lại u buồn có thể ra nước."Hắn là thiếu niên hư hỏng, cậu biết không? Hắn không đọc sách, chỉ biết đánh nhau gây sự, hành vi quái đản, nhân cách thấp kém, quả thực cùng du côn lưu manh không hai loại, hắn không xứng với cậu, vì sao cậu muốn ủy khuất chính mình như vậy?"

Cái gì cùng cái gì a? Bọn họ không phải cái loại quan hệ này, cô không thừa nhận a!

Cô kinh ngạc thất thần, há mồm, lại ngậm miệng, đợi đến khi có thể phát ra âm thanh, thốt ra rốt cuộc là -"Cậu sao có thể nói cậu ấy như vậy? Hành vi Bùi Vũ Canh là không chịu trói buộc, cũng cuồng vọng chút, nhưng cậu ấy tuyệt đối không phải người xấu." Ở trước khi cô chưa kịp suy tư, bản năng vì hắn biện giải, ra miệng xong, ngay cả chính cô đều ngây ngẩn cả người.

"Là như thế này sao? Tớ đã biết." Chu Thư Hiền đáp nhẹ, miệng tràn đầy chua xót.

Cô ngẩn ngơ, xấu hổ bổ sung thêm:"Tớ không phải chỉ trích cậu đâu, là vì...... Được rồi, hắn chiếu cố tớ rất nhiều, nhưng bọn tớ tuyệt đối, tuyệt đối không phải cái loại quan hệ đó, chúng tớ chỉ đơn thuần là đồng học mà thôi, này đều là bọn họ gọi bậy, trêu đùa, không phải sự thực!"

"Là thật sao?" Như tội phạm tử hình đột nhiên được sửa án vô tội: Tâm tình lũy thừa một đường cuồng thăng, so với ngồi tàu lượn siêu tốc còn kích thích.

"Thực sự, thực sự!" Lần này cô không dám chần chờ, gật đầu như băm tỏi.

"Vậy là tớ còn cơ hội sao?"

"Có có có! A?" Nói đến một nửa, ngừng lại, hoài nghi chính mình nghe lầm lấy lấy lỗ tai."Cậu vừa nói cái gì?"

"Vốn tớ định dùng phương thức hàm súc theo đuổi cậu, cho cậu từ từ cảm nhận, nhưng cậu luôn luôn thờ ơ, tớ không muốn lại chờ, thời gian sẽ không chờ tớ, tớ sợ còn như vậy tiếp tục, cậu sẽ trở thành người của người khác, tớ quyết định thông báo với cậu!" Chu Thư Hiền hào hùng vạn trượng tuyên cáo, thông báo! Cô bị nước miếng sặc đến.

"Đúng vậy, tớ thích cậu, Diệp Tâm Lê, tớ muốn theo đuổi cậu!"

"A, ha ha! Là như thế này sao?" Cô xả môi, tươi cười có chút run rẩy.

Cô không phải thờ ơ? Là căn bản không hiểu được có chuyện theo đuổi này a?

Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ? Cuộc đời lần đầu tiên được người tỏ tình, thật sự ứng đối vụng về.

"Tớ không cần cậu lập tức trả lời tớ, chỉ là hy vọng cậu cho tớ một cơ hội, chứng minh tớ so với những người khác đối với cậu rất tốt."

"À." Cô ngơ ngác đáp.

"Cậu đáp ứng rồi?" Chu đại tình thánh vui mừng quá đỗi.

A? Cái gì? Cô đáp ứng cái gì?

Nữ nhân vật chính hoàn toàn không rõ tình huống, hơn nữa làm cho kịch tình này chuyển tiếp đột ngột mà ngây ngốc không thôi.

****

Về sau, cô cuối cùng phục hồi tinh thần lại, cùng hắn vẫn là làm bạn bè, hết thảy thuận theo tự nhiên, nếu một ngày có khả năng như vậy, cô cũng sẽ không bài xích.

Trường học, thật sự là cái chợ khổng lồ, người nào đó hôm nay phát sinh chuyện gì, cách một ngày sẽ truyền khắp trường học, đặc biệt Bùi Vũ Canh là nhân vật phong vân trong trường, nhờ hắn ban tặng, cô cũng thành tiêu điểm mọi người chú ý. Ngày vốn bình bình phàm phàm ngày, từ ngày cùng hắn có quan hệ, liền trở nên thực không tầm thường.

Tất cả diễn biến này, đều làm cô phản ứng không kịp, trước khi cô còn không kịp tiêu hóa, cô đã thành bạn gái của hắn, khi cô rốt cục phát hiện sự thật này, đồng thời lời đồn đại cô "Hồng hạnh xuất tường" như lửa lan truyền nhanh chóng, nói cô lén lão đại làm thất vê tam.

Được rồi, có lẽ cô thực sự quá trì độn, người đó đến nói cho cô, này hết thảy rốt cuộc là phát sinh thế nào?

Ngay tại thời điểm cô nhăn mi khổ sở suy nghĩ, ót bị vỗ một cái, làm cho cô hoàn hồn.

"Này đồn đãi sao lại thế này? Cô cùng tên họ Chu kia sẽ không thực sự có một chân đi?" Bùi Vũ Canh đi vào phòng học, phía sau theo một chuỗi anh em sống chết.

Cô sờ sờ cái ót, buồn bực khẽ nói:"Cái gì có một chân? Nói chuyện thật khó nghe. Bọn tớ chỉ là bạn bè."

"Bạn bè? Cô là nói không có chuyện kia?" Hắn liếc nhôn c.

"Hắn là có nói muốn theo đuổi tớ, nhưng tớ cảm thấy hiện tại nói chuyện đó vẫn còn quá sớm, về sau nghĩ kỹ hẵn nói."

Phía sau một chuỗi hút tiếng hút không khí vang lên, cô không hiểu ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Bùi Vũ Canh âm thẩm, cùng với một đống ánh mắt đồng tình.

Thánh Nhân thở dài."Chị dâu, chị phải thử xem vận khí chính mình, cũng không cần chọn phương thức muốn chết như vậy."

"Đúng vậy, cô đối với lão đại như vậy, chúng tôi thực sự có chuyện muốn nói!!"

"Toàn bộ câm miệng cho tao!" Bùi Vũ Canh trầm giọng quát, tầm mắt dừn trên mặt cô nửa giây."Cô mẹ nó Diệp Tâm Lê, cô tốt nhất nói rõ ràng cho tôi, cô biết hắn muốn theo đuổi cô, cô còn rất hào phóng để hắn theo đuổi, có phải ý tứ này không? Tôi có nghe sai không?"

Cô rất muốn trả lời - cậu không có nghe sai, chính là ý tứ này.

Nhưng dưới sắc mặt khó coi của hắn, cô sợ sệt không hiểu."Sao, làm sao vậy chứ?"

"Cô hỏi tôi? Cô chết tiệt còn dám hỏi tôi? Toàn thế giới đều biết người phụ nữ của tôi lén tôi làm bừa, cô hỏi tôi làm sao vậy?"

"Hả? Cậu cũng biết?" Cô còn tưởng rằng hắn không có nghe được tin đồn, đã hắn cũng biết mọi người đều hiểu lầm quan hệ bọn họ, hắn thế nào không làm sáng tỏ?

"Vô nghĩa! Phụ nữ của tôi sao tôi sẽ không biết? Cô còn dám nói một câu thiểu năng cho tôi thử xem!" Hắn bạo rống ra tiếng, trực tiếp phiêu cơn tức. Đáng giận, chỉ biết cùng cô nói chuyện ngay cả Thánh Nhân đều sẽ bị tức chết.

"Tớ cũng không biết a!" Ba hồn bảy phách của cô bị rống bay mất, kinh ngạc phun ra.

Những lời này, không thể nghi ngờ là đổ thêm dầu vào lửa.

"Cô lặp lại lần nữa!" Ý của cô là, cô căn bản không có tự giác thân là người phụ nữ của hắn?!

"Cái kia, vốn sẽ không ngại..." Sợ về sợ, chân tướng sự thật vẫn phải dũng cảm trả lại như cũ."Chúng ta...... Khi nào thì...... có chuyện này......"

"không có? Tôi đây suốt ngày ngâm mình cùng cô, giúp cô chăm trước chăm sau, cô chịu ủy khuất tớ giúp cô trút giận, cô có vấn đề tôi giúp cô giải quyết, cô bị thương tôi ôm cô đi phòng y tế...... cô nghĩ rằng tôi mỗi ngày đều nhàn rỗi như vậy, có thời gian rỗi đùa giỡn một người muốn khuôn mặt không có khuôn mặt, muốn dáng người chỉ có một dáng người lùn hơn người ta, thần kinh vận động kém, đầu lại dại dột ngu ngốc? Nếu không phải coi trọng cô, cô nghĩ rằng tôi đang làm gì?"

Này không phải thổ lộ? Quả thực chính là ở tổn hại người a!

Còn có, như vậy là thích sao? Cho nên, hắn kéo bím tóc cô, đoạt cơm hộp của cô, lấy bóng ném cô, động bất động liền uy hiếp nói muốn đánh cô, còn có vô số lần chọc cô khóc, đều là bởi vì thích cô?

Bằng lương tâm nói, loại theo đuổi này cô thật sự cao hứng không nổi.

Cô luôn luôn cảm thấy, hắn là xem cô không vừa mắt, mới có thể âm hồn không tiêu tan, khắp nơi gây khó dễ cô!

"Không phải, không phải bởi vì tớ lấy thùng nước đập cậu, cho nên cậu muốn trả thù tớ sao?" Trả lời như vậy, quả thực chính là đập chân sư tử phát điên!

"Diệp, Tâm, Lê!" Hắn nổi giận thét lên, cơ hồ muốn đem màng nhĩ cô phá vỡ.

"Được, được thôi, tớ đã biết." Cô ủy khuất hề hề lui đầu."Nhưng mà, vậy cũng không đại biểu, tớ chính là bạn gái cậu..." Đoạn giữa này, hẳn là còn có một cái tên là "Trưng cầu" đi? Thế nào đều không có người đến trưng cầu qua ý kiến của cô? Hắn là thổ phỉ hay ác bá?

"Cô là nói, cô tính đá tôi, để con quỷ mọt sách kia theo đuổi?" Cô can đảm gật đầu cho hắn xem! Xem hắn có thể bẽ xuống làm cầu đá không!

Cũng không phải cái ý tứ kia a, hắn không cần tức giận như thế......

Cô ấp a ấp úng, rất muốn nói cho hắn cái gì kêu "Ý thức chủ quyền", dù sao người thời đại nguyên thủy hoang dã, là sẽ không hiểu được tầm quan trọng thời đại tiến bộ cùng dân chủ.

Nhưng là!! Ai! Này sẽ chỉ làm hắn càng phát điên mà thôi.

"Cậu đừng mở miệng ngậm miệng kêu người ta con mọt sách, thực không lễ phép......" Cô nhỏ giọng sửa đúng.

Dám ở trước mặt hắn bảo vệ nam nhân khác thật là chán sống!

"Vốn chính là một con mọt sách còn sợ người nói! Tiểu bạch kiểm giống đậu hủ kia có cái gì tốt? Hắn có thể bảo hộ cô sao? Nắm đấm của hắn có cứng rắn như tôi không? Một ngón tay Linh Bắc đã đủ thu phục hắn!"

"Người ta là người văn minh, cậu không nên hơi một tí là dùng vũ lực, thực dã man......" Tuy rằng rất sợ chết, nhưng cô vẫn dũng cảm nói ra miệng.

Cậu không cần như vậy, cậu không cần như vậy...... cô đối với hắn ý kiến thật rất nhiều, nói đến "Người ta", thì muôn vàn chỗ tốt, cô gái không tim không gan này! Dù sao cô chính là cố ý muốn lựa chọn tên thư sinh đậu hủ vô dụng kia!

Một phen lửa vô danh bùng phát, lý trí tuyên cáo bỏ mình!

Hắn một quyền trùng trùng đánh về phía mặt bàn, phát ra tiếng vang thật lớn, khiến Diệp Tâm Lê giật mình lo sợ không yên.

"Tôi dã man, tôi thô tục, tôi không tiêu chuẩn phải không? Tốt lắm! Tôi liền dã man cho cô xem, tên đậu hủ sống nhẫn nhục kia dám phạm đến trên đầu tôi, tôi xem hắn chịu được mấy đấm của tôi!"

Chưa từng gặp qua hắn tức giận lớn như vậy, Diệp Tâm Lê ba hồn bảy vía sớm bị dọa bay, nhưng nghe được lời hắn nói, bất chấp hắn cuồng bạo tức giận, cô run giọng gọi hắn đang tức giận rời đi lại.

"Cậu, cậu muốn làm gì? Người ta là học sinh gương mẫu, cậu không cần......"

Hắn không quay đầu, ngữ điệu cực lạnh -

"Vậy vừa vặn! Tôi Bùi Vũ Canh chính là du côn vô lại bắt nạt kẻ yếu!"


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-10)