← Ch.07 | Ch.09 → |
13
Bên trong Phật đường, ngoại trừ ta, còn có thêm một Cố Cửu Uyên.
Ta vẫn như cũ đọc 《 Diệu pháp Liên Hoa Kinh 》.
Thái hậu lại cầm lên từng tên quan viên, từng cái giảng cho Cố Cửu Uyên nghe.
Cố Cửu Uyên cung kính khiêm tốn, nghe giảng xong, còn mang chén thuốc dâng lên, chính là một tiểu tôn hiếu thảo.
Thọ thần sinh nhật ngày đó, Thái hậu dẫn Cố Cửu Uyên ngồi lên tôn vị.
Mọi người xôn xao.
Nhưng bệ hạ cũng ngầm cho phép.
Ta nhìn Cố Cửu Uyên đối nhân xử thế cực kì thoả đáng.
Lại nhìn hắn múa kiếm chúc thọ nước chảy mây trôi.
Thiếu niên dáng dấp vô cùng tốt, múa kiếm tư thái như rồng bay phượng múa, nhất cử nhất động lại dẫn đến khí khái hào hùng.
Ta đã sớm biết, hắn là một thanh trường kiếm giấu trong vỏ đã lâu.
Một khi được thấy ánh mặt trời, tất nhiên chấn động thiên hạ.
Thái hậu nhìn hắn, ánh mắt rất là hài lòng.
Bệ hạ thậm chí muốn hỏi một chút thăm dò khả năng của hắn.
Văn thao vũ lược, có tài văn chương.
Cố Cửu Uyên đối đáp trôi chảy, làm bệ hạ liên tục gật đầu.
Vô luận là danh môn quý nữ, hay là con cháu thế gia, ánh mắt đều tập trung vào hắn.
Ta thậm chí có thể nghe thấy có người xì xào bàn tán.
"Đây chính là Ngũ hoàng tử? Làm sao lúc trước chưa thấy qua?"
"Dung mạo cũng quá xuất sắc đi, có thể thấy rất giống dung mạo của Lâm phi nương nương khi còn sống."
"Xuỵt, đừng để Cửu công chúa nghe thấy được, mẫu phi của bọn hắn là kẻ thù không đội trời chung."
Cửu công chúa mặc một thân vàng nhạt, ngồi bên phải bên cạnh, sắc mặt không vui.
Mặt mày kiêu ngạo, cùng kiếp trước không có gì khác biệt.
Đời này, đây là lần đầu tiên ta gặp nàng..
Ta vào cung vì Thái hậu tụng niệm phật kinh, nàng mấy lần hẹn ta ngắm hoa uống trà.
Đều bị ta cự tuyệt.
Nàng kiếp trước tạo cho ta sự thống khổ quá sâu, ta sợ ta vừa thấy được nàng, liền sẽ bị hận thù nuốt hết.
Cho dù đã chuẩn bị kỹ càng, hôm nay nhìn thấy nàng, ta vẫn cảm giác bức bách không thở được.
Thừa dịp bốn bề vắng lặng không ai chú ý, ta lặng lẽ ra ngoài hít thở. Vừa tới vườn hoa, liền gặp lại một người, Bùi Thù.
Vẫn như cũ là một thân xanh nhạt, thong dong tuấn tú.
Gặp hắn, ta liền muốn tránh.
Nhưng hắn lại gọi lại ta:
"Nhược Từ, ta có lời muốn nói với nàng."
14
Nước hồ xanh biếc, hoa nở diễm lệ.
Thiếu niên sắc mặt lại có chút tái nhợt.
"Chúng ta từ nhỏ liền là thanh mai trúc mã, ta liền nghĩ đến việc nàng đối tốt với ta là chuyện đương nhiên, chưa hề nghĩ tới thật ra nàng cũng có thể có nhiều lựa chọn khác. Đây là sai lầm lớn nhất của ta, đúng không?"
Kiếp trước kiếp này, ta rốt cục cũng nghe được lời thật lòng của Bùi Thù..
Trước khi trùng sinh, bởi vì hắn, ta đẫ trải qua vô vàn nhục nhã cùng tra tấn.
Cửu công chúa một câu đã biếm ta vào miếu hoang.
Muốn ta mùa đông giá rét, múc nước đá, lau tượng Phật.
Khi đó tay ta da dẻ nứt ra, nát rữa chảy mủ, không còn là bàn tay đánh đàn của thiên kim hầu phủ có một không hai ở kinh thành nữa.
Cửu công chúa không chịu bỏ qua ta, tại sinh nhật của ta, đi vào miếu hoang.
Rủ xuống trương màn che, muốn ta đàn phật âm cho quý nhân nghe.
Kia đàn là đặc chế.
Mỗi một đạo dây cung, đều cắt ngón tay của ta.
Tiếng đàn cuối cùng vang lên, ta đã m. á. u me đầm đìa.
Gió thổi lên một góc màn che, ta thấy được rõ ràng.
Nghe ta đánh đàn không phải ai khác, chính là Bùi Thù.
Bùi lang.
Chúng ta từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cùng học đàn, cùng học chữ
Hắn sẽ không thể không nghe ra đó là tiếng đàn của ta, cũng sẽ không thể không nghe được âm thanh nghẹn ngào nhịn đau của ta, càng sẽ quên đó là sinh nhật ta tròn mười sáu tuổi.
Mà khi Cửu công chúa hỏi hắn tiếng đàn như thế nào, hắn chỉ đánh giá: "Không bằng công chúa nửa phần."
Ngươi đem ta biến thành cô nương buồn cười nhất trên cõi đời này.
Mà bây giờ ta rốt cuộc biết được suy nghĩ trong lòng ngươi rồi, thì ra, ta ta đối tốt với ngươi, thành lý do ngươi có thể tùy ý chán ghét mà vứt bỏ ta.
Ta muốn cười, lại không biết làm sao, hốc mắt ướt át.
Mà Bùi Thù cũng không có phát giác ra.
Hắn nói: "Nhược Từ, chúng ta là thanh mai trúc mã, đã xác nhận lương phối. Ta hiện tại biết sai, ta sẽ sửa, Nhược Từ, ta ——"
Ta chỉ nói: "Chúng ta chỉ là bạn bè quen biết chưa được bao lâu, không cần vì ta mà thay đổi cái gì cả. Bùi lang quân, mời trở về đi."
Hắn ngây ngẩn cả người, không thể tin muốn tới kéo ta tay: "Nàng nói cái gì?"
Đang lúc lôi kéo, vòng ngọc trên cổ tay ta đột nhiên vỡ nát.
Hắn sửng sốt.
Ta ngồi xuống nhặt lên, nhẹ nói: "Đây là lễ vật sinh nhật ngươi đưa ta năm mười bốn tuổi đó."
Bùi Thù lúng ta lúng túng: "Nhược Từ, ta không phải cố ý."
Ta đem ngọc vỡ khép tại trong lòng bàn tay, cười cười: "Vòng ngọc đã nát, duyên phận đã hết. Bùi lang quân, xin đừng dây dưa nữa."
Hắn vừa sợ vừa giận, đưa tay kéo ta: "Một cái vỡ rồi, ta có thể lại cho nàng mười cái, trăm cái. Tống Nhược Từ, nàng đến tột cùng tại sao muốn đối xử với ta như vậy?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |