Đoạn kết
← Ch.36 |
Nửa năm sau, trên đỉnh Hoàng Sơn.
"Cũng may có người báo cho, nếu không đã bị lão Tứ tóm được, hài tử đúng là hầu tinh, ngay cả mấy chỗ kia cũng tìm được, tìm cái gì mà tìm chứ? Đều đã chết ba bốn năm rồi." Lão thái thái nói.
"Còn không phải tại nàng muốn ta viết văn bia sao?" Lão đầu tử trừng mắt.
"Mỗi ngày trôi qua, lén lút như vậy, không thú vị, không thú vị. Nếu không, lão đầu tử, trở về làm Thái thượng hoàng đi!" Lão thái thái nói.
Lão đầu liếc mắt nhìn: "Theo gia trở về làm Hoàng thái hậu chứ?"
...
"Bỏ đi, sống như vậy cũng rất thú vị... coi như là rèn luyện thân thể." Lão thái thái nói.
Trong chùa trên núi, một nam tử khí vũ hiên ngang vòng vèo vài đường, đi tìm phương trượng hỏi thăm có thấy lão đầu tử khả nghi nào hay không...
(*): Mênh mông sầu, mờ mịt kiếp;
Đoản ca cuối cùng, minh nguyệt khuyết.
Sầu não nghĩa trang, trong có máu đào.
Xanh có khi tàn, máu có khi cạn,
Một lũ hương hồn không đoạn tuyệt!
Nguyện hóa bướm bay!
← Ch. 36 |