Tuần Trăng Mật (1)
← Ch.075 | Ch.077 → |
Sáng hôm sau
My ngủ say sưa vì đêm qua ngủ muộn quá. Cô còn không nhớ hôm nay phải thu dọn đồ đi nghỉ tuần trăng mật, cứ thế là ngủ. Ngủ không biết gì luôn. Trong khi ngủ sắc mặt còn rất hạnh phúc, luôn cười một mình, có lẽ trong giấc mơ của cô có điều gì đó rất đặc biệt.
Nhật Anh đã dậy từ rất sớm, thu dọn đồ đạc xong từ lâu. Anh ngồi bên cạnh giường nhìn bộ dạng của My mà không khỏi không cười. Bình thường xinh đẹp là thế, vậy mà khi ngủ lại bị mất hết hình tượng, y hệt như một đứa trẻ. Thế mà cứ thích giả bộ làm người trưởng thành trước mặt anh. Anh dơ tay lên nhìn đồng hồ, nhíu mày khó chịu. Rồi quay ra lay lay người My.
- Em định ngủ đến bao giờ hả? 9 giờ rồi.
My vẫn mơ màng chưa hết buồn ngủ. Mặc kệ Nhật Anh ra sức gọi cô chùm chăn lên ngủ tiếp.
Lúc này Nhật Anh nhấc bổng cô lên theo chiếc chăn. Tiến thẳng vào phòng tắm."bùm" nước bắn tung tóe khắp nơi. My hốt hoảng vội vã nhìn xung quanh thì thấy sắc mặt tự mãn của anh, cô tức giận gào lên.
- Sao anh dám làm như thế?
Anh tựa vào cửa, miệng thì khẽ nhếch lên mãn nguyện.
- Ai bảo em ngoan cố. Gọi mãi không dậy. Tôi chỉ còn cách này.
Cô ấm ức cầm lấy áo choàng khoác vào người rồi đi ra ngoài.
- Đây... đây không phải phòng mình.
Cô lúng túng quay người lại để ra khỏi phòng thì không may va phải bức tường thịt. Lắp bắp chỉ trỏ.
- Tại sao em lại ở đây?
Nhật Anh bật cười, tóm lấy hai vai My. - Còn hỏi sao? Nửa đêm nửa hôm em mở cửa xông vào rồi leo lên giường tôi ngủ. Đến bên giờ còn giả bộ ngây ngô nữa à?
My nghe như sét đánh ngang tai. Cô thẫn thờ một lúc, nhớ lại sự việc đêm qua. Khi dậy đi vệ sinh có lẽ đã đi nhầm vào phòng anh ngủ đến tận sáng. Cô che mặt lại xấu hổ. Vừa vào làm dâu nhà anh chưa được lâu vậy mà đã gây ra nhiều chuyện như thế. Không biết sau này phải sống thế nào cho đến khi ly hôn.
Nhật Anh thấy My ngây người ra, anh xoay người cô lại đẩy đi.
- Thay quần áo nhanh lên. Tôi đã bảo giúp việc dọn đồ giúp em rồi. Chuyến bay đến đảo Jeju là 10 giờ đó.
Vừa nghe xong, My vội vàng trở về phòng thay đồ.
------
Lát sau
My lững thững bước xuống phòng khách, sắc mặt cực kì thoải mái. Bên dưới, ba chồng cô, Nhật Linh và Nhật Anh đã ngồi sẵn ở đó như sắp có chuyện gì đó xảy ra. Nhật Linh vừa nhìn thấy cô như vậy liền bật cười. Còn sắc mặt Chấn Phong thì cực kì nghiêm khắc. Cô bước lại gần cúi đầu cung kính.
- Chào buổi sáng ba.
Ông đáp. - Con ngồi xuống đây. Ta có chuyện cần nói.
My không hiểu chuyện gì, chỉ biết làm theo ba chồng nói.
- Nể tình con vừa mới vào làm dâu nhà ta chưa hiểu hết quy tắc nghiêm ngặt nên ngày đầu tiên đã bỏ qua. Con phải biết hôm nay thái độ con cực kì tệ, đừng nên nghĩ vào đây làm thiếu phu nhân thì có thể ung dung thoải mái nhé.
My đáp. - Ba nói vậy là sao ạ?
Hoàng Chấn Phong sắc mặt không thay đổi, nghiêm túc nói.
- Nhật Anh vẫn chưa nói với con về quy tắc của nhà này sao. Qua mọi thế hệ ai vào làm dâu cũng phải tuân thủ theo hết.
Anh chữa cháy cho mình. - Con bận rộn nên quên mất chưa nhắc cô ấy. Tiện thể ba nói luôn đi.
- Vậy thì con hãy nghe rõ những lời ta nói. Con dâu không được dậy sau 7 giờ, bữa sáng phải cùng giúp việc chuẩn bị.
My sững sờ. Việc không dậy sau 7 giờ thì quá đơn giản rồi, nhưng bữa sáng phải làm thì có hơi khó. Cô không biết nấu ăn, nay phải làm sao? Ba chồng cố tình làm khó cho anh. Hay là do Nhật Anh sắp xếp. Cô liếc sang nhìn anh. Vẻ mặt anh ung dung như không biết gì." Đúng là anh sắp xếp rồi. Một gia tộc lớn như các người làm gì có mấy cái quy tắc vớ vẩn thế. Anh hận tôi cũng không cần phải làm như vậy với tôi chứ". My thầm nghĩ
- Được rồi! Các con đi đi. Không lỡ chuyến bay bây giờ.
My và anh nhanh chóng đứng lên. Bước ra ngoài, My tiến đến gần một cận vệ dặn dò.
- Chuẩn bị xe riêng cho tôi.
Cận vệ thắc mắc. - Thiếu phu nhân không phải đi cùng thiếu gia sao?
My tức giận gắt lên.
- Tôi bảo gì thì làm đi. Nói nhiều quá đấy. Tôi là chủ hay cậu là chủ.
My chưa kịp nói hết câu. Cận vệ đó đã vội vã đi làm. Vừa mới làm thiếu phu nhân đã gây mất hình tượng với những người làm rồi. Vậy sau này còn ai ủng hộ cô nữa. Cô quay ra lườm anh.
- Anh đúng là giỏi lắm! Nhật Anh. Ngay cả việc này cũng điều khiển ba được.
Nhật Anh bật cười. - Chỉ là tôi muốn em tiến bộ thôi.
.
Chiếc xe màu đen đỗ lại ngay trước mặt My. Cô mở cửa bước lên rồi đóng sầm cửa lại. Xe khởi động, chuyển bánh nhanh chóng. Khiến Nhật Anh không kịp bước lên. Anh đứng sững lại, khó chịu.
- Được lắm! Cũng chỉ do tôi chiều chuộng em quá. Cứ đợi đấy Vợ Hờ.
-------
Ngoài phố
Yến Nhi đi tản bộ một mình buồn chán. Sáng hôm nay, cả hai nhà đã thỏa thuận xong việc kết hôn. Sẽ được tổ chức vào tháng sau. Vừa xong hết tất cả mọi thứ, Duy liền có việc bận ngay. Anh phải đến công ty sắp xếp hết các công việc, người thừa kế đúng là bận rộn. Yến Nhi đưa tay lên xoa xoa bụng, thở dài.
- Con à! Không biết đây là phúc hay họa đây.
Cô vừa dứt câu, ngẩng mặt lên đã thấy Huy Nam ở trước mặt cô. Sắc mặt, ánh mắt hiện rõ vẻ khó hiểu.
- Ơ! Anh ở đây từ lúc nào.
Huy Nam đáp. - Đủ để nghe tất cả.
Yến Nhi thẫn thờ. Bí mật của cô chưa gì đã bị lộ.
- Em yến tâm! Tôi sẽ không tiết lộ chuyện này. Vừa mới sáng nay, thấy có tin tức là em sẽ kết hôn với Duy tôi đã thấy kì lạ rồi. Thì ra là em có một tiểu bảo bối. Chúc mừng em.
Cô mỉm cười. - Anh không hận em sao?
Huy Nam vừa nói, vừa ra hiệu cho Yến Nhi đi tiếp.
- Có gì mà phải hận chứ? Chuyện tình cảm thì phải để tự nhiên. Nói thật, trước kia khi mới yêu em, anh đã nghĩ tình yêu này là vĩnh cửu. Nhưng khi biết được em chỉ lừa dối thì anh rất buồn. Cực kì buồn.
Yến Nhi ủ rũ. - Xin lỗi anh! Là do em không tốt. Em......
Anh mỉm cười.
- Anh không có ý đó! Trước đấy, anh thiếu suy nghĩ. Nghĩ rất nhiều điều không hay. Nhưng bây giờ nghĩ lại thì biết em cũng có cái khó của riêng mình. Cũng chỉ vì tình yêu phải không?
Cô không trả lời. Im bặt
- Em không nói cũng không sao! Em đã yêu cậu ta lâu như vậy giờ được đáp lại như thế là tốt rồi. Em đáng được hạnh phúc.
Yến Nhi sau một hồi im lặng mới lên tiếng. - Trước kia em cũng đã từng yêu anh.
Anh quay người lại vui vẻ.
- Vậy sao? Cảm ơn em. Hôm nay biết được điều này thì anh mãn nguyện rồi. Không ngờ sau bao năm mất đi niềm tin, giờ cũng biết được khi ấy tình cảm đó không phải hời hợt.
Cô nhìn thẳng vào mặt anh, thắc mắc. - Hôm nay anh lạ lắm. Có chuyện gì sao?
Anh đáp.
- Anh sắp trở về Trung Quốc rồi. Anh sẽ đưa San San trở về và chăm sóc mẹ, Có thể sẽ không bao giờ trở lại nữa.
Vừa nghe xong Yến Nhi có chút gì đó buồn. - Tại sao anh phải đi như vậy? Nếu anh đi còn ai tâm sự với em nữa?
Huy Nam mỉm cười.
- Việt Nam! Không còn gì để anh luyến tiếc nữa rồi. Anh không còn gì để hy vọng và níu kéo nữa. Từ nay về sau đã có người khác chăm sóc em, anh yên tâm rồi.
Một giọt nước mắt từ khóe mắt cô trào ra. Quen anh đã lâu như vậy nhưng chưa một lần nào, cô lại cảm thấy buồn, nghẹn ngào như bây giờ. Huy Nam lấy tay quệt nhanh nước mắt cho cô.
- Ngốc à! Sao phải khóc? Giọt nước mắt sẽ thay đổi con người em đó. Đừng vì mấy lời nói của anh mà thay lòng nhé. Vì người em chờ đợi vẫn ở đây cùng em mãi mãi.
Càng an ủi, Yến Nhi càng khóc to hơn. Anh đột nhiên nói, sẽ không bao giờ trở về nữa. Cũng làm cô thấy mất mát rất lớn. Cô vòng tay ôm lấy anh.
- Xin lỗi! Xin lỗi anh.
Anh xoa xoa nhẹ lưng cô. - Có gì mà phải xin lỗi! Anh đi em phải thấy vui chứ. Em sẽ trút bỏ đi được một gánh nặng. Sẽ không còn khó xử trong tình tay ba nữa.
Yến Nhi lắc đầu.
- Không phải vậy! Em không nghĩ như thế.
Huy Nam nhẹ nhàng đáp. - À! Anh biết rồi. Từ giờ chúng ta không còn dây dưa về tình yêu nữa, anh sẽ là anh trai của em được chứ. Chúng ta sẽ không phải buồn, không phải lo lắng đối phương bị tổn thương.
Đột nhiên, điện thoại cô rung." Bảo Duy" đang gọi đến. Cô buông anh ra, nghe điện thoại. Cố kìm nén nước mắt lại.
- Anh phải đi Mỹ chắc phải nửa tháng. Xin lỗi em nhé! Anh không thể ở cạnh chăm sóc em.
Yến Nhi đáp. - Vâng! Không sao anh cứ đi đi. Em tự lo được mà, em hiểu anh phải làm những gì vì tập đoàn mà.
Duy mỉm cười.
- Vợ anh ngoan lắm! Còn bây giờ thì trở về đi. Ở ngoài đường gió lạnh không tốt cho em và con đâu.
Yến Nhi khẽ đáp rồi cúp điện thoại. Quay lại phía Huy Nam.
- Duy gọi sao?
Cô khẽ gật đầu. - Anh ấy bảo em phải trở về ngay. Anh tản bộ một mình nhẽ.
Anh xua xua tay đồng ý. Đợi khi Yến Nhi bước lên xe và đi về anh mới quay người lại đi tiếp. Lúc này, sắc mặt anh thay đổi bất thường. Buồn hơn vừa rồi. Trái tim đau tê tái gấp trăm lần. Khi nãy, anh đã cố tỏ ra mạnh mẽ. Nói những lời từ biệt cuối cùng với cô. Hồi sáng, vừa biết được tin cô kết hôn, anh đã nghĩ rất nhiều và cũng đã rơi nước mắt nên mới đưa ra quyết định này. Rời xa nơi này, rời xa Việt nam anh mới có thể quên được người con gái này và sống tiếp.
.
Còn bên Yến Nhi.
Khuôn mặt đẫm buồn nhìn ra cửa sổ. Một phần là do Duy sẽ trở về Trung quốc, và một điều quan trọng hơn làm cho cô buồn như vậy cũng là vì Duy. Anh ấy vẫn thế, vẫn không hề quan tâm, yêu cô thật lòng mà chỉ là giả dối. Lý do anh đi Mỹ cũng là muốn tìm những khoảng thời gian vui vẻ, và sau đó sẽ kết hôn với cô chấp nhận một cuộc sống không như mong muốn suốt cả cuộc đời. Anh vẫn không quên được My.
Tài xế riêng của cô thấy vậy liền hỏi.
- Tiểu thư làm sao vậy?
Yến Nhi lắc đầu như không có gì xảy ra.
-------
Sân bay quốc tế Nội Bài.
My vừa làm xong thủ tục xuất cảnh thì Nhật Anh cũng vừa đến. Sắc mặt cực kì xấu, rất bức bội với cô. Còn cô thì vẫn tỉn bơ, không quan tâm lắm.
Cô vẫn giữ nguyên cái thái độ đó cho đến khi lên máy bay. Mặc kệ cho anh ra sức bắt chuyện.
- Được rồi! Em muốn bơ tôi như vậy sao? Đợi đến Hàn Quốc tôi sẽ hành hạ em đủ kiểu.
Dù bị đe dọa cô vẫn không trả lời. Vẫn tức tối chuyện hồi sáng. Cô đeo bịt mắt vào và tựa vào ghế rồi ngủ. Nhưng vừa ngủ được một lúc, cô đã gật gù rồi tựa luôn vào vai anh ngủ ngon lành. Nhật Anh đang xem qua mấy tài liệu cũng bị cô làm cho giật mình. Anh quay sang nhìn vẻ mặt ngây ngô, cực kì vui vẻ. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra đằng sau, ôm lấy My vào lòng để cô ngủ thoải mái hơn.
------
Yến Nhi vừa về đến nhà, liền thấy đầu óc choáng váng, cộng thêm đau bụng dữ dội. Và còn bị chảy máu nữa, nhưng không kịp kêu cứu, cô đã ngất đi.
Người giúp việc vào thấy cô đã ngã lăn ra đất. Vội vã gọi cấp cứu.
.
Khi được chuyển vào bệnh viện, bác sĩ đã cố gắng cầm máu. Và cô tỉnh lại, nhưng vẻ mặt không được vui. Yến Nhi yếu ớt hỏi
- Bác sĩ! Tôi có vấn đề gì sao?
Ông bất đắc dĩ quay lại nói. - Do cơ thể cô quá yếu, không ăn đủ chất, cộng thêm mệt mỏi cực độ. Gây ra nhiều bệnh ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng. Khoảng 2 tiếng trước, cô thấy đau bụng dữ dội và chảy máu. Nhưng khi được chuyển vào bệnh viện, đã quá muộn. Đứa bé không thể giữ được.
Yến Nhi bật khóc. - Ông nói vậy là sao? Con tôi nó không còn sao? Ông đừng lừa tôi.
Bác sĩ lắc đầu quay ra ngoài. - Xin lỗi nhưng tôi rất tiếc.
.
Nghe thấy tiếng con gào khóc bên trong. Mẹ cô phu nhân Suzuki Shina từ ngoài chạy vào.
- Sao vậy con?
Yến Nhi khóc nấc lên. - Mẹ ơi! Con của con, mất rồi.
Bà liền hiểu ngay sự việc, lặng lẽ ôm con vào lòng an ủi.
- Không sao đâu con! Đừng khóc.
Bỗng dưng, cô buông mẹ ra, nén nước mắt.
- Mẹ! Mẹ đừng cho ai nói chuyện này với Bảo Duy đến khi kết hôn nhé.
Suziki Shina đáp. - Tại sao?
- Vì có đứa con này nên Duy mới đồng ý kết hôn với con. Nếu bây giờ anh ấy biết được đứa bé đã mất thì sẽ nhanh chóng hủy hôn.
--------
Diệp Thảo bước vào, khuôn mặt nguy hiểm. Ngồi xuống trước mặt nghị sĩ Kim Trạch.
- Chào ông! Ông còn nhớ thỏa thuận chứ.
Kim Trạch bật cười. - Tất nhiên rồi! Yến Nhi, Bảo Duy và đặc biệt là Jessi họ sẽ biến mất khỏi thế gian. Nhưng tôi không hiểu tại sao cô lại đâm sau lưng bạn thân thế.
Diệp Thảo nhếch mép. - Đã không còn là bạn từ lâu rồi. Cô ta đã cướp đi người mà tôi yêu thương nhất.
Ông đáp.
- Thì ra vẫn là vì tình yêu. Tuổi trẻ thật mù quáng.
Diệp Thảo nói tiếp. - Nhưng tại sao ông phải khổ sở như vậy? Chuyện này không phải đã có chủ tịch Dream Star chống lưng sao?
Nghị sĩ vừa nghe xong đập mạnh tay xuống bàn.
- Ông ta đã không cần tôi nữa rồi. Con người ông ta rất nham hiểm, rồi sẽ có ngày ông ta dùng con trai mình để được ra một phần sự thật. Và đổ hết lỗi cho tôi.
Một Diệp Thảo lương thiện trước kia đã trở thành ác quỷ từ bao giờ không hay. Cô nhẫn tâm dồn bạn mình vào chỗ chết.
← Ch. 075 | Ch. 077 → |