Có Những Hạnh Phúc Không Trọn Vẹn
← Ch.043 | Ch.045 → |
----
Tại phòng khách. Sau khi làm quen được với tất cả mọi thứ. Ba cô gái dường như đã tự nhiên với nhau hơn, cùng ngồi bàn luận về phim truyền hình của Diệp Thảo.
.
Thời gian cứ thế trôi. Trong không gian vui vẻ, tiếng cười đùa vang khắp gian phòng.
Bỗng nhiên điện thoại rung. Nhạc chuông quen thuộc vang lên. My cầm điện thoại lên, do dự không biết làm thế nào " Bảo Duy "
.
Diệp Thảo và Nhật Linh thấy phản ứng lạ cũng tiếp lời.
- Sao bạn không nghe? My - Thảo hỏi.
My đắn đo
- Mình phải cắt đứt mối quan hệ này. Nhưng không biết phải làm thế nào?
Nói rồi cô đứng lên, đi về phía ban công trên tầng. Cô bắt máy.
.
Đầu dây bên kia vui vẻ
- Em đang làm gì? 2 ngày nữa anh sẽ về Việt Nam.
My sững sờ." Không phải nói là đi 1 tuần sao? 2 ngày là quá nhanh với cô. Phải làm thế nào để đối diện với Duy. Làm thế nào để cậu có thể dễ dàng buông tay.
.
My không trả lời. Duy càng thêm kì lạ.
- Sao vậy? Em đang bận gì sao - Duy hỏi dồn.
My bây giờ mới lấy lại tinh thần. Cô hít một hơi thật sâu, can đảm nói
- Mình chia tay nhé Duy. Chúng ta sẽ lại làm chị em như trước kia
Duy sốc sau câu nói đó. Cậu không hiểu có chuyện gì đã và đang xảy ra, My đang nói gì vậy.
- Tại sao? Anh có chỗ nào không ổn sao? Nói đi. Nói - Duy gấp gáp
My đã không còn thể mạnh mẽ nữa. Giọng nói cô hơi run.
- Tôi không chắc về tình cảm của mình. Tôi vẫn thích Nhật Anh. Xin lỗi vì thời gian qua đã lừa gạt tình cảm của cậu - Nói rồi My vội vàng cúp máy. Cô khóc. Khóc trong lặng câm, cô không dám khóc to, vì cô sợ mọi người sẽ thấy bộ dạng này của mình. Thật đáng thương, thật thảm hại.
---
Bên dưới phòng khách.
Nhật Linh không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
- Chị My và Bảo Duy có gì sao? Lạ quá
Diệp Thảo thở dài đáp.
- Họ đang yêu nhau. Nhưng bây giờ kết thúc rồi.
Nhật Linh càng khó hiểu hơn.
- Không phải là anh em sao? Sao lại có thể là Bảo Duy.
Thảo mỉm cười đáp
- Em gái! Có những chuyện em không nên biết quá nhiều.
Hai người không còn nhắc đến chuyện của My nữa, họ lại nhập tâm vào bộ phim đang chiếu.
.
Cách cửa phòng khách đột nhiên mở ra, Nhật Anh bước vào. Khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi.
- My đâu rồi?
Nhật Linh đáp
- Ở ban công. Chị ấy muốn ở một mình.
Nhật Anh nhanh chóng chạy đi tìm My. Anh thấy cô đang đứng tựa vào lan can của ban công, đôi mắt đỏ hoe.
.
Ngoài này trời rất lạnh, gió thổi rất nhiều. My đang mặc rất ít áo. Nhật Anh quan tâm, lấy áo khoác cho cô từ đằng sau.
- Em vẫn chưa khỏi ốm! Ra đây sẽ bị nặng thêm đó.
My vừa nghe xong vội vàng lấy tay lau nước mắt rồi ngước lên nhìn Nhật Anh.
- Nhật Anh! Giờ em phải làm gì để đối mặt được với Duy. Em phải giải thích như thế nào bây giờ
.
Nhật Anh hiểu được tâm trạng cô bây giờ, nhẹ nhàng ôm cô an ủi.
- Không sao! Anh sẽ giúp em, không cần lo lắng.
My dường như yên tâm hơn, cô dựa vào vai Nhật Anh khóc, rồi lịm đi lúc nào không biết.
-----
Bây giờ đã là khá muộn. Diệp Thảo ý thức được giờ giấc nên cô tạm biệt Nhật Linh rồi đứng lên
- Tạm biệt em! Muộn rồi chị phải về đây. Rồi chị sẽ lại đến.
Thảo mỉm cười quay đi. Trước khi đi cô không quên tiến lên ban công chào My.
.
Nhưng vừa bước đến ban công. Ngăn cách giữa một tấm kính, có thể thấy tất cả.
Thảo không hiểu tại sao trong lòng mình cảm thấy có gì đó không vui. Từ nhỏ đến lớn cô chưa bao giờ thấy khó chịu như thế này. Có lẽ do cô chưa yêu ai bao giờ cũng không biết được tình yêu có thể làm con người ta thay đổi mọi thứ.
.
Bây giờ cô như một đứa trẻ, chỉ muốn giành lấy mọi thứ là của riêng mình. Nhưng người trước mắt là bạn cô, làm sao cô có thể như vậy được chứ? Cô nhanh chóng đưa mình ra khỏi mấy cái suy nghĩ vẩn vơ, cô quay người bước đi. Đi thật nhanh để thoát khỏi đây.
← Ch. 043 | Ch. 045 → |