Sẽ Ổn Cả Thôi
← Ch.032 | Ch.034 → |
-----
- Chị đừng quá buồn, mọi chuyện rồi sẽ ổn cả thôi - Duy
- Ổn? Nhà không có để về. Tiền không có để sống qua ngày. Cậu nói tôi phải sống thế nào đây. Còn cả ba tôi nữa, ông đang bệnh tôi phải làm thế nào để chăm sóc ông ấy đây.
.
Duy nhìn cô, ánh mắt đẫm buồn. Anh chưa bao giờ thấy cô suy nghĩ nhiều về chuyện sau này như vậy. Có lẽ đây là cú sốc quá lớn, tất cả là do Nhật Anh.
" Tôi sẽ không để anh ta gây tổn hại cho chị " - Duy nghĩ
- Hãy về với tôi! Tôi sẽ cho chị cuộc sống tươi đẹp - Duy
.
My nhìn sang phía Duy. Cô chưa sẵn sàng yêu thêm một ai đó, có lẽ tình cảm cô dành cho Nhật Anh quá sâu đậm, cô yêu anh, yêu rất nhiều. Vậy mà giờ đây, anh chỉ lợi dụng để trả thù.
- Cậu là em họ của Nhật Anh. Cậu cũng giống anh ta, tất cả đều xấu xa. Không coi tôi ra gì - My nói
Duy nhíu mày
- Tôi không giống anh ta. Tôi sẽ bảo vệ chị dù thế nào đi nữa.
.
My lại dao động vì Duy. bởi vì trước đây cô đã từng thích cậu. Nhưng bây giờ hoàn cảnh không cho phép cô nghĩ đến những điều hạnh phúc, bây giờ là lúc cô phải đấu tranh để bảo vệ chính mình và ba của cô.
- Ba tôi đang bệnh nằm trong kia! Tôi ở đây còn có thể nghĩ đến chuyện yêu đương sao? Để sau đi. Việc quan trọng bây giờ là phải tìm được chỗ ở.
.
Duy nghe thấy vậy không đề cập đến vấn đề đó nữa.
- Khuya rồi! Chị hãy về nhà tôi ở tạm. Mai ta đi tìm nhà.
- Về nhà cậu sao? Vậy ai chăm sóc ba tôi - My
- Đây là phòng chăm sóc đặc biệt. Đã có y tá thúc trực ngày đêm rồi. Chị đã ở đây cả ngày, bây giờ về nghỉ ngơi chút đi. - Duy
My không trả lời, chỉ gật đầu. Rồi đi theo Duy về nhà cậu.
-----
Lát sau
- Chị nghỉ ngơi sớm đi! Tôi còn có việc phải đi - Duy
- Muộn lắm rồi cậu còn muốn đi đâu? - My
Duy mỉm cười
- Chị đang quan tâm tôi sao? - Duy
.
My sững sờ, cánh tay đang nắm tay áo của Duy bỗng rút về thật nhanh
- Không có! - My nói
.
Trong không gian yên tĩnh của căn phòng, nổi lên từng tiếng lạch cạch lạch cạch
Lúc này Duy đã bước ra khỏi cửa. Bỗng nhiên trong phòng vang lên tiếng hét thất thanh." Á á á á á"
.
Duy vội vã đạp cửa xông vào
- Có chuyện gì vậy? - Duy tới tập hỏi
- Có cái gì đó, đằng sau cánh cửa - My
.
Duy tiến đến gần cánh cửa phòng tắm. Gạt sang một bên thì thấy
- Đây là mèo của tôi. Chị không phải sợ - Duy
.
Lúc này My mới thở phào nhẹ nhõm. Duy lại bước đi, nhưng có cái gì đó níu lại
- Cậu đừng đi nữa! Tôi sợ - My nói
Duy quay sang nhìn cô, miệng lại nở nụ cười.
- Không phải chị nói cái gì cũng không sợ sao? - Duy
- Ai nói thế chứ? Tôi sợ ở một mình trong bóng tối? Tôi sợ ma sợ rất nhiều thứ. Tôi không mạnh mẽ như cậu nghĩ - My
Duy mệt mỏi ngồi xuống cạnh giường
- Tại sao chị cứ tỏ ra yếu đuối như vậy? Khiến ai cũng muốn bảo vệ.
.
My không nói gì, chỉ cúi mặt xuống.
- Nếu chị sợ thì hãy trở về bên tôi. Rồi sẽ không sợ nữa
.
Lúc này My mới ngước lên nhìn khuôn mặt anh tuấn của Duy. Đôi mắt to tròn tìm hiểu
- Tôi xứng sao? - My
- Tất nhiên! Chị là người duy nhất khiến tôi có cảm giác và muốn ở bên. - Duy
.
My mỉm cười tuyệt đẹp
- Cái cậu nhóc này!Thật biết đùa - My
.
- Về bên anh rồi! Em muốn gọi anh thế nào cũng được. - Duy nói nhẹ nhàng, ấm áp
- Cái gì? Cậu dám thay đổi cách.... . - My
Cô chưa kịp nói hết câu đã bị cánh môi kia chặn lại, từ từ chiếm đoạt hết vùng miệng của cô. Cô đáp trả nhẹ nhàng, thăm dò đối phương. Cảm giác thật ngọt ngào ấm áp, khác hẳn với Nhật Anh. Hai con người thuộc hai thế giới khác nhau, tuổi tác cách biệt, họ đã biết yêu. Đã bất chấp tất cả để đến với nhau
----
- Em ngủ sớm đi. Mai còn đi tìm nhà. - Duy
- Anh sẽ đi sao?- My nói
Nhật Anh bật cười
- Chả lẽ em muốn anh ngủ cùng em à. - Duy
- Không! Anh ngủ trên ghế đi. - My nói
.
- Được lắm! - Duy nói
Cậu tuy không thích ngủ trên ghế nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo những lời My nói.
" Con người khi yêu thật khác, họ giống như trở thành nô lệ của tình yêu vậy".
----
Trong căn phòng yên tĩnh. Cả hai đang chìm trong giấc ngủ say sưa. Bỗng
- Ba... ba... mẹ đừng đi! đừng rời xa con - My nói trong cơn mơ
Cô bật dậy, trán đầm đìa mồ hôi. Duy chạy đến cạnh cô hỏi han
- Em sao vậy
.
- EM vừa gặp ác mộng. Rất đáng sợ. Em thấy ba mẹ đang rời xa em - My
Duy cười ấm áp
- Tất cả chỉ là ác mộng thôi! Em ngủ tiếp đi - Vừa nói cậu vừa lấy tay lau mồ hôi trên trán cô.
- Em không dám ngủ nữa. Sợ cơn ác mộng vừa nãy sẽ trở lại
- Anh sẽ ngủ cùng em! Cùng nhau sẽ không sợ nữa - Duy nhấn mạnh câu sau
- Sao cơ? Anh muốn chết hả - My nói
- ANh chỉ muốn tốt cho em thôi.
Nói rồi Duy nằm xuống cạnh My. Đuổi thế nào cũng không đi. Hai khuôn mặt đối diện nhau, bốn mắt nhìn nhau.
- Nhìn kĩ thì em thực sự rất rất rất đẹp - Duy nói tay đặt lên má của My
My cười nhẹ
- Em vốn đẹp sẵn mà.
.
Duy khẽ cốc nhẹ vào đầu cô.
- Tự tin quá mức này.
My lè lười trêu trọc
.
Hai con người này cứ trò chuyện mãi, đến nỗi ngủ lúc nào không biết.
← Ch. 032 | Ch. 034 → |