Truyện:Nhạn Bay Hướng Nam - Chương 78

Nhạn Bay Hướng Nam
Trọn bộ 79 chương
Chương 78
Phiên ngoại 3: Thẩm Ngọc (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-79)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Lâm Khê là một cô gái nhiệt tình, đối với lãnh đạm của Thẩm Ngọc không biết khó mà lui, ngược lại càng chủ động hơn lúc đó. Mà mỗi lần ngẫu nhiên gặp ở sân trường đều phải chạy lên chào hỏi cậu trước – đương nhiên ngẫu nhiên của một cô gái cũng phải tốn bao nhiêu tâm cơ.

Mà thiếu niên đang trong trạng thái rối bời cũng chỉ có thể dùng sự lãnh đạm che giấu đi xấu hổ.

Cậu không biết rốt cuộc lòng mình sợ điều gì? Có lẽ sợ rằng mình không phải là anh hùng trong mắt Lâm Khê, có lẽ là vì cô bắt gặp mình cùng người phụ nữ kia.

Tóm lại dù là điều gì cậu cũng không thể đối mặt với cái nhìn sáng rực của cô gái. Nhất là ngoại trừ xấu hổ, nội tâm của cậu đang có một thứ gì khác đang dần dần ngoi lên.

Điều này cũng khiến cậu không biết nên làm thế nào.

Thiếu niên mười bảy tuổi vượt qua một tuần bất thường như thế.

Cậu thường trốn khỏi trường, nên thường lấy tiền trong ngân hàng ra ngoài, xấp tiền mặt màu hồng được bỏ dày đặc trong cái túi màu da bò.

Số tiền này mỗi tờ đều do ba và chị vất vả lắm mới có được, bây giờ cậu lại muốn đưa cho người phụ nữ đã từ bỏ bọn họ. Điều này khiến cậu có cảm giác tội lỗi mãnh liệt.

Đột nhiên có một người phụ nữ tự xưng là mẹ ruột, dây dưa không rõ với cậu, khiến cậu không biết xử lý thế nào. Mỗi ngày lên lớp cậu đều không tập trung, tinh thần chạy ra ngoài bài giảng.

Một tuần sớm qua, đến tối thứ sáu Thẩm Ngọc như trước chờ người đi hết mới tự mình chậm rãi ra sân trường.

Trần Cần cần vẫn ở bên cạnh cây đại thụ chờ cậu, cậu đau đớn nhắm chặt hai mắt. Cậu không có khái niệm tình thương của mẹ, tưởng tượng về nó cũng chỉ là cái ôm lúc nhỏ của chị.

Thâm chí cậu hi vọng, người sinh mình ra người giống mẹ của chị, sớm đã không còn tồn tại trên thế giới này. Như vậy có thể ảo tưởng một chút.

Cậu hít vào một hơi, lấy túi da bò nặng trĩu đi từng bước đến cây đại thụ.

"Cho bà." Cậu đưa túi cho Trần Cần.

"Tiểu Ngọc có thể giúp mẹ, mẹ rất vui. Số tiền tạm thời đã đủ, chờ lần trị liệu tiếp theo mẹ lại tìm con."

Thẩm Ngọc nhíu mày hỏi: "Bà không phải nói số tiền này là đủ, sau này sẽ không xin thêm sao?"

Trần Cần nói: "Số tiền này chỉ đủ trị liệu lần một, em trai con bệnh cần phải chăm rất dài, đều cần đến tiền. Hiện tại thu nhập của mẹ không tốt, không thể đáp ứng, còn phải nhờ anh trai là con hỗ trợ."

Thẩm Ngọc nói: "Tôi không có việc làm, tài sản đều đưa hết cho bà, còn tiền đâu?"

Trần Cần nói: "Con yên tâm, mẹ không cần nhiều. Chờ em con ổn định, một tháng chỉ khoảng hai vạn, đối với ba và chị con chỉ mất một sợi lông trâu mà thôi. Mẹ biết ba và chị con rất tốt với con, giày trên chân con cũng đã mấy ngàn tệ rồi."

Thẩm Ngọc nổi giận khiến gân xanh hằn lên trán, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, cậu kìm nén nói: "Bà không phải nhanh chân có thể kiếm ra tiền sao? Bà chưa từng nuôi tôi còn ý định đòi tiền từ tôi, tôi không thể cho bà thêm."

Trần Cần cười nhẹ nhàng trấn an: "Tiểu Ngọc đừng giận, nếu không phải em trai con sinh bệnh, tiền mẹ kiếm được xảy ra xảy ra chuyện, thân thể cũng không tốt thì sao tìm nhờ con giúp? Mẹ biết con còn nhỏ chưa có tiền nhiều, tạm thời mẹ sẽ không đòi, chờ con có sẽ nói. Dù sao mẹ cũng là mẹ con, mười tháng mang thai mới sinh được, mấy năm này ngày nào cũng nhớ về con, sao có thể làm con khó xử đây? Còn không phải vì em trai cùng mẹ của con sao."

Thẩm Ngọc hờ hững nhìn bà ta, gằn từng chữ: "Tôi sẽ không cho bà tiền nữa."

Trần Cần nói: "Cái này sau đó hẵng nói, con đi ăn cùng mẹ được không?"

Thẩm Ngọc lắc đầu: "Tự bà ăn đi, tôi phải về nhà."

"Được được được, vậy liên lạc sau."

Hai người đến ven đường, bắt một chiếc taxi khác nhau.

Thẩm Ngọc nhìn chiếc xe rời đi trước, nói với tài xế: "Phiền ông đuổi theo chiếc 4254 phía trước."

Tài xế cười nói: "Được."

Nửa tiếng sau, Trần Cần ngồi xe taxi vào một nhà hàng sang trọng. Bà ta xuống xe, đi cạnh một người đàn ông tầm tuổi, sánh vai vào nhà hàng.

Thẩm Ngọc yên lặng khẽ đuổi theo, ngồi xuống bàn phía sau bọn họ.

"Tiểu Quang vẫn tốt chứ?" Trần Cần hỏi người đàn ông đối diện.

"Thằng nhóc thối không gây chuyện liền không yên, tôi sắp bị nó phiền chết."

Người này là chồng của bà ta, cũng là bạn trai cũ năm đó bà ta vứt bỏ tất cả để chạy theo. Sau khi Trần Cần ly hôn cùng ông ta, đu theo hai người giàu có nhưng thất bại. Mà người đàn ông này chuyên ăn bám, không có bản lĩnh gì, lại thêm hai người còn có một đứa bé, cuối cùng quấn vào nhau một chỗ.

Trần Cần xì một tiếng: "Sớm biết năm đó không xuất ngoại cùng anh. Nếu không phải ở lại nhịn mấy năm, hiện tại tôi không chỉ là phu nhân giàu có, còn có một đứa con ưu tú, đâu ra mà sinh một thằng ranh con cùng anh chứ."

Người đàn ông cười hì hì: "Con trai tốt của cô lại cho cô tiền à?"

Trần Cần nói: "Đúng vậy, thật đúng là đứa con ngoan." Bà ta dừng một chút, "Nếu không phải năm ngoái tôi thấy bài phỏng vấn của chị nó trên mạng, tôi cũng biết Thẩm gia sớm đã vực dậy."

Người đàn ông nói: "Tôi điều tra trên mạng, con gái Thẩm gia kia đã xếp hạng trong bảng nữ chủ giàu có. Chồng trước của cô về bán buôn hoa cỏ cũng rất được. Con trai lớn của cô cũng rất tốt số, hiện tại lại là phú nhị đại. Cô sẽ nhẫn tâm nhìn con chúng ta sẽ là người bình thường với anh trai cùng mẹ của nó à?"

Trần Cần tức giận nói: "Vậy tôi có thể làm gì? Chẳng lẽ tái hôn với Thẩm Quang Diệu? Đây là lời người đàn ông nói ra à?"

Người đàn ông nói: "Cô đừng vội nghe tôi nói, tôi đã tra rồi, hai chân của Thẩm Quang Diệu đã phế, nhiều năm còn chưa tái giá. Cô ở bên cạnh ông ta, chăm sóc một chút, thân ở đó còn lòng ở đây được chứ? Tôi sẽ chăm sóc tiểu Quang thật tốt, cam đoan sẽ không ra ngoài làm loạn, một lòng chờ cô về. Chúng ta cũng vì tốt cho con đúng chứ?"

Trần Cần gắt gỏng, hơi im lặng, nói: "Xem như Thẩm Quang Diệu đồng ý, con gái của ông ta cũng không thể đồng ý. Anh chưa biết lúc trước, con nha đầu chết tiệt đó đã khiến tôi chịu bao nhiêu đau khổ, tôi phải hạ thế nhường nhịn mới được thăng chức. Hiện tại tôi về tìm Thẩm Quang Diệu, cô ta còn không chơi chết tôi sao?"

Người đàn ông cười nói: "Cô có bị ngu không, thái độ con gái của ông ta có liên quan sao. Bây giờ quan trọng nhất là cô có đứa con trai tốt. Con trai cô đồng ý đưa tiền cho cô, rõ ràng còn nhớ thương mẹ. Cô đối tốt với nó một chút, giữ mối quan hệ này rồi qua cửa, muốn tiếp cận Thẩm Quang Diệu càng dễ dàng. Mà một ông già lọm khọm, cô đồng ý về với ông ta có gì mà không muốn."

Trần Cần suy nghĩ rồi gật đầu: "Phương pháp anh nói cũng là một lối thoát."

Nói rồi cả hai cười phá lên.

Mà Thẩm Ngọc ngồi phía sau bọn họ chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Tuổi của cậu vẫn còn quá nhỏ, nhiều năm được bảo vệ bởi chị và anh rể, cho đến bây giờ vẫn chưa hiểu được lòng người hiểm ác.

Không nghĩ đến sẽ bị người đàn bà sinh ra cậu sẽ quay mình mòng mòng.

Cậu nắm chặt nắm đấm, nếu không tự chủ tốt thì chỉ sợ sớm đã đánh hai cẩu nam nữ kia.

Làm sao ra khỏi nhà hàng, cậu cũng không nhớ rõ.

Đèn đêm của thành phố sáng rực, xen lẫn bóng tối mê ly khiến cho người khác không rõ phương hướng.

Đầu Thẩm Ngọc trống rỗng, mờ mịt đi men theo con đường, đến lúc đèn đỏ cũng không chú ý, băng qua đường.

Đi được vài mét bỗng có người kéo mạnh về sau, một chiếc xe đang chạy nhanh sượt qua người cậu, thiếu chút nữa cậu đã nằm dưới gầm xe rồi.

Cậu rốt cuộc cũng hoàn hồn, sợ hãi nhìn quanh, mới nhận ra mình đã đến địa điểm khác.

Người giữ kịp cậu là Lâm Khê, cô kéo cậu về sau vài bước, lo lắng hỏi: "Cậu không sao chứ?"

Thẩm Ngọc quay đầu nhìn gương mặt tưng bừng sức sống thanh xuân, lòng bỗng dâng lên sự xấu hổ khó tả.

Cậu tránh tay khỏi bàn tay cô, lãnh đạm nói: "Tôi không sao." Ngừng một chút, hỏi, "Sao cậu lại ở đây?"

Lâm Khê khoa tay, ấp úng nói: "Là đúng lúc đi ngang qua."

Thẩm Ngọc nhíu mày nhìn cô, quay người đi trên vỉa hè.

Lâm Khê đuổi theo: "Vừa nãy làm mình sợ chết mất, chiếc xe kia rất nhanh thiếu chút nữa đã càn quét luôn cả cậu."

Thẩm Ngọc dừng chân, nhìn cô nói: "Trước đó tôi giúp cậu một lần, lần này cậu cứu tôi nên xem như hòa. Cho nên đừng vì cảm kích tôi mà nhiệt tình như vậy."

Lâm Khê lẩm bẩm: "Không phải mình cảm kích cậu."

Câu nói này khiến người con trai trẻ măng như Thẩm Ngọc tim bỗng nhảy một cái, nhưng nhanh đè xuống không nhìn cô, tựa như không nghe thấy, tiếp tục cất bước.

Lâm Khê đi theo, hỏi: "Thật sự cậu không có chuyện gì à?"

Thẩm Ngọc: "Không có."

"Nhưng mình thấy cậu lạ lắm." Cô cắn môi, không thèm đếm xỉa hỏi, "Thật ra có chút đáng ghét, không biết cô ta là ai nhưng nếu cậu không thích thì đừng quan tâm."

Thẩm Ngọc bỗng dừng bước, quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn cô.

Lâm Khê chột dạ sờ đầu một cái: "Mình chỉ tùy tiện nói thôi, cậu đừng để trong lòng."

Thẩm Ngọc hỏi gằn từng chữ: "Vừa rồi cậu luôn theo tôi sao?"

Lâm Khê ấp úng: "Mình thấy cảm xúc cậu bất thường, luôn không để ý đến mình, tan học thấy cậu liền đi theo." Nói rồi nhanh chóng giải thích, "Mình không phải cố ý, cũng không có ác ý. Chỉ là cảm thấy loại người này cậu đừng quan tâm, hỏi tiền thì cậu tuyệt đối đừng cho."

Thẩm Ngọc cảm thấy mình như bỗng bị lột quần áo trần truồng giữa đường, hơn nữa còn hắt nước lạnh vào người, cả người phát run. Cậu thẹn quá hóa giận hét lớn vào mặt cô: "Cậu thì biết cái gì? Dựa vào đâu mà quản tôi, cậu cho rằng cậu là ai?"

Trong khái niệm của Lâm Khê, từ trước đến nay Thẩm Ngọc là một người con trai tính tình rất tốt, hiện tại cậu hét như thế khiến cô sợ hãi nhảy cẫng lên, nhanh kéo tay giải thích với câu: "Thẩm Ngọc, mình không cố ý tìm hiểu bí mật của cậu, mình chính là... chính là... quan tâm cậu."

Đến cùng chỉ là một cô gái, nói ra những lời này vẫn có chút ngượng ngùng.

Nhưng thổ lộ quanh co lòng vòng của cô không thể khiến Thẩm Ngọc bình tĩnh. Cậu hất tay cô ra. Tự trọng cùng xấu hổ tràn ngập trong tâm trí, thời khác này cậu trở nên vặn vẹo, nói không suy nghĩ: "Ai muốn cậu quan tâm? Ai cần cậu xen vào việc của người khác? Chúng ta có thân không? Tôi nói cho cậu biết, lần trước ở sân vận động tôi căn bản không cố ý giúp cậu, chẳng qua là không cẩn thận đụng phải Trần Phi, lại thêm tâm tình không tốt mà động thủ với cậu ta. Căn bản tôi không chú ý đến cậu, cậu vì chuyện này mà quấn lấy tôi, có thấy phiền không?"

Lâm Khê kinh ngạc nhìn gương mặt đỏ bừng, hơi dữ tợn của thiếu niên tuấn tú, cô đột nhiên tái nhợt, mấp máy môi nhưng không nói nên lời.

Thẩm Ngọc phát tiết xong, xoay người rời đi.

Lâm Khê đứng yên tại chỗ, rốt cuộc hoàn hồn, đuổi theo lần nữa: "Thẩm Ngọc... Thẩm Ngọc..."

Cô gọi tên cậu nhưng nam sinh trước mặt lại lơ đi.

Lâm Khê dứt khoát chạy lên chặn đường cậu: "Thật sự xin lỗi!"

Thẩm Ngọc hờ hững nói: "Cậu không có lỗi với tôi."

Lâm Khê rốt cuộc không nhịn được nữa, nói lớn: "Cậu xa lạ với mình như thế sao?"

Thẩm Ngọc nói: "Lúc đầu chúng ta cũng không tính là có quen biết."

Cậu nói xong, xoay người đến ven đường ngăn một chiếc taxi.

"Thẩm Ngọc!" Nhìn người con trai mở cửa định lên xe, Lâm Khê đứng yên kêu lớn.

Thẩm Ngọc không quay đầu ngồi ghế sau của xe taxi.

Lâm Khê lớn tiếng nói: "Thật sự không cậu không nhớ rõ mình chút nào sao?"

Thẩm Ngọc rốt cuộc quay đầu nhìn cô, lãnh đạm đầy xa lạ.

Lâm Khê nói: "Mình là Hòa Hòa, là Hòa Hòa luôn chơi cùng cậu lúc bé, thực sự cậu không nhớ sao?"

Thẩm Ngọc hơi sững sờ, chưa kịp phản ứng, xe taxi đã đi vào màn đêm.

Cậu vô thức quay đầu, xuyên qua cửa kính xe nhìn về phía người con gái còn đang thất hồn lạc phách đứng ven đường.

Khó trách cậu thấy cô rất quen, thì ra cô là Hòa Hòa.

Đương nhiên cậu còn nhớ rõ Hòa Hòa, đó là người bạn đầu tiên khi cậu đến thành phố này. Ông bà của cô là nông dân trồng hoa ở khu đó, năm đó ở bên cạnh nhà của bọn cậu. Cuối tuần nghỉ đông và nghỉ hè, Hòa Hòa đều được ba mẹ dẫn đến nhà ông bà ở ngoại ô.

Vì có người bạn này, lại là một đồng bọn nhiệt tình nên Thẩm Ngọc cô độc rất nhanh mở lòng. Hai đứa trẻ chơi rất thân, thường đi ngắm hoa ở khu vực trồng hoa hoặc đến bắt bướm, chăm sóc lông vàng và tiểu bạch. Bây giờ nhớ lại, thật sự có thể hình dung là hai đứa trẻ vô tư.

Chỉ là hai năm sau, bà của Hòa Hòa qua đời, ông được ba mẹ cô ấy đưa đến trung tâm thành phố để tịnh dưỡng, rốt cuộc cậu vẫn không thể gặp được cô. Lúc ấy biết bạn nhỏ của mình sẽ không đến nông thôn nữa, cậu còn buồn một lúc lâu. Vì cậu thật sự người bạn nhỏ này.

Trong trí nhớ của cậu, cô bé là một bạn nhỏ có gương mặt mập mạp tròn xoe, mà Lâm Khê hiện tại có gương mặt trái xoan tinh xảo. Thay đổi của thiếu nữ mười tám tuổi quá lớn. Càng xinh đẹp, càng nhiều người thích. Mà cậu chẳng phải là người khiến người khác thích.

Một đứa con của người đàn bà tham luyến hư vinh còn có thể tốt ở đâu chứ?

Vì trong thân thể chảy một nửa dòng máu của người phụ nữ kia, nên sau khi bị người khác phát hiện bí mật mới thẹn quá hóa giận lộ ra vẻ dữ tợn.

Thẩm Ngọc nghĩ, dáng vẻ tức cười lúc nãy hét vào mặt Lâm Khê nhất định rất buồn nôn.

Cô khẳng định rất thất vọng về cậu.

Thất vọng cũng tốt.

Vì cậu vốn không tốt như cô nghĩ.

*****

Thẩm Ngọc gặp lại Lâm Khê vào giờ ra chơi sáng thứ hai. Cậu chạy trên cầu thang vô tình gặp được cô.

Cô đi cùng bạn học, vừa đi vừa cười nói, lúc lướt ngang qua cậu rõ ràng là nhìn thấy cậu nhưng không như thường ngày, chủ động nhiệt tình chào hỏi mà chỉ lơ đãng nói chuyện, nhàn nhạt nhìn cậu rồi tiếp tục cười đùa với nữ sinh bên cạnh.

"Sao vậy?" Người bạn bên cạnh thấy cậu đứng sững tại chỗ, lấy cùi chỏ chọc vào cậu cười đùa.

Thẩm Ngọc hoàn hồn, thu lại ánh mắt nhìn bóng lưng của Lâm Khê, lắc đầu nói: "Không có gì."

Người bạn ôm lấy vai cậu, cười nói: "Gần đây cậu xảy ra chuyện gì à? Luôn lòng không yên, đừng giấu trong lòng, nói nhỏ với anh một chút đi."

Thẩm Ngọc cười đẩy cậu ta một cái: "Với cậu? Tôi làm gì có chuyện gì?"

Buổi trưa hai ngày sau, Thẩm Ngọc cùng bạn ăn cơm ở nhà ăn gặp Lâm Khê. Cô cũng thấy cậu, chỉ là lúc đối mắt rất hời hợt, chuyển sang hướng khác. Cô bỗng đổi đường đi sang trái, tìm chỗ khuất đưa lưng về phía cậu.

Bình thường cô thường đi cùng bạn, hôm nay đến một mình. Chỉ là vừa ngồi xuống bỗng có một nam sinh mang khay cơm đến chỗ cô, cúi đầu nói gì đó với cô rồi ngồi xuống chỗ trống đối diện.

Nam sinh kia cậu biết, tên là Chu Minh Hạo, hẳn là bạn học của Lâm Khê, trong năm cũng rất sôi nổi, đã từng cùng đánh cầu, tham gia vài hoạt động. Thành tích bên khoa văn cũng không tệ, tính cách hào sảng, là nam sinh rất được yêu thích.

Nhà ăn ồn ào, lại cách một đoạn nên bên kia nói gì Thẩm Ngọc đều không nghe được. Chỉ là cậu nhìn thấy nam sinh kia nói không ngừng, lúc nhìn sang nữ sinh, con mắt đều chứa ý cười. Mà Lâm Khê cũng rất vui vẻ, thỉnh thoảng gật đầu cười.

Trong lòng Thẩm Ngọc tựa như bị đá đè vào, cúi đầu ăn vội mấy miếng cơm, không để ý đến bạn học đang ngồi cùng, đứng lên đi.

"Này—cậu làm gì vậy?" Bạn học nhanh chóng nuốt cơm rồi đuổi theo, "Cậu làm trò gì vậy? Chưa nói một câu đã chạy."

Thẩm Ngọc lúc này mới phản ứng, tìm cớ: "Tôi chợt nhớ mình có chút việc."

"Gần đây cậu càng ngày càng kì quái." Nam sinh dừng một chút, chợt nói, "Không phải cậu đang thất tình đấy chứ? Nhưng cậu yêu đương lúc nào sao tôi không biết."

"Nói nhảm gì vậy!"

"Vậy gần đây cậu làm gì kỳ quái như thế."

"Cậu suy diễn vừa thôi."

Hai người cãi nhau ầm ĩ đi ra ngoài, Lâm Khê đang ăn ngẩng đầu lên, nhìn bóng lưng dần biến mất trong đám người, nhất thời ngẩn ngơ.

"Đúng rồi, tôi nhớ cuối tuần này cậu học bổ túc buổi trưa đúng không? Vậy chiều thứ bảy cậu rảnh không?"

"Hả?" Lâm Khê thu lại tầm mắt.

Chu Minh Hạo nói: "Là... Chiều thứ bảy cậu có rảnh không?"

Lâm Khê hỏi: "Có việc gì sao?"

Chu Minh Hạo cười nói: "Thời tiết dạo này không tệ, mấy bạn đội bóng hẹn chiều thứ bảy đi chơi. Cậu có muốn đi không? Cũng có nữ sinh đấy."

Lâm Khê nghĩ thầm, dạo này có nhiều phiền muộn, ra ngoài chơi một chút cũng tốt. Thế là cô gật đầu: "Được."

Chu Minh Hạo mừng rỡ, "Nếu lúc đó trời không mưa tới sẽ gọi cậu."

Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thứ bảy là ngày nắng chói chang, không khí trong lành. Lúc Lâm Khê cùng Chu Minh Hạo đến mới phát hiện nữ sinh trong đoàn thì ra đều là bạn gái của các thành viên đội bóng.

Cô và Chu Minh Hạo bị người khác cho là một đôi, trong đó có hai nam sinh cùng lớp phảng phất cũng nhận định cô có quan hệ với Chu Minh Hạo, cô nghĩ giải thích sẽ làm không khí xấu hổ, nên bỏ qua.

Chu Minh Hạo trong lớp là một nam sinh năng động, mối quan hệ với mọi người không tệ. Nhiều nữ sinh đều thích nói chuyện cùng cậu, người sôi nổi như Lâm Khê cũng không ngoại lệ, chỉ là thường chơi cùng nữ sinh nên không cảm thấy mình có gì khác biệt. Đến bây giờ cô mới nhận ra, nam sinh này đại khái có thể... có ý với cô.

Người cũng đã tới, hối hận cũng không kịp, chỉ có thể không quan tâm đến trò đùa của cậu, kiên nhẫn hoàn thành chuyến đi hôm nay.

Lâm Khê có tâm sự, lại không được tự nhiên nên cô không để ý, máy móc đạp xe đi theo đám người, thỉnh thoảng cười vài tiếng nhưng trong lòng mờ mịt.

Đợi đến lúc hồn về với xác thì đã hai tiếng trôi qua, lúc này cô mới phát hiện phong cảnh xung quanh rất quen thuộc, dù nhiều năm chưa đến nhưng chưa có thay đổi gì.

Đầu mùa hạ, cánh đồng hoa đang lúc nở, mùi hương tỏa trong không khí thấm vào lòng người.

Tất cả mọi người đều dừng lại, đặt xe ven đường.

"Chúng ta chụp ảnh đi! Chút nữa sẽ tập hợp ở đây!" Có một cô gái lên tiếng.

Chu Minh Hạo khóa xe, đi đến trước mặt Lâm Khê: "Cậu muốn đi xem hoa gì?"

Lâm Khê: "Nào cũng được." Nghĩ lại chỉ đến một phía, "Chúng ta qua bên kia đi!"

Bên kia cách xa Thẩm gia một chút.

"Được!" Chu Minh Hạo gật đầu, "Cậu đã đến nơi này rồi sao?"

Lâm Khê nói: "Lúc bé thường tới."

"Thật sao?" Chu Minh Hạo mở to mắt, "Vậy tôi phải theo cậu khám phá."

Lâm Khê cười miễn cưỡng: "Được."

Nam nữ chia theo cặp đi với nhau, cô cũng chỉ có thể đi cùng Chu Minh Hạo.

Chu Minh Hạo là một nam sinh vô tâm, không phát hiện cô có gì kì lạ, hai người sánh vai cùng đi, cậu ta dùng hết vốn liếng hài hước của mình để chọc cô gái bên cạnh cười.

Lòng tốt của cậu, Lâm Khê chỉ đành cố gắng vờ phối hợp.

Kỳ thật Chu Minh Hạo là một nam sinh không tệ, chỉ tiếc người trong lòng cô không phải cậu ấy.

Bất giác hai người đến một hồ nước. Tháng năm chưa đến mùa sen nở nhưng hồ này đã có rất nhiều nụ hoa, còn lác đác mấy đóa đang nở.

Chu Minh Hạo nói: "Này! Nơi này có hoa sen đang nở."

Lâm Khê ngạc nhiên nhìn hồ nước, nhớ đến lúc nhỏ cô thường dắt chó cùng Thẩm Ngọc chạy đến đây chơi. Khi đó là bao lâu? Hình như mười năm trước, cô còn nhớ rất kỹ.

Lúc cô đang thất thần, Chu Minh Hạo đã tiến đến, thấy cậu vươn tay định hái một đóa sen, cô mới hoàn hồn nhanh chóng ngăn lại: "Đừng hái"

Nhưng đã chậm một bước.

Hoa sen đó đã nằm trong tay Chu Minh Hạo, cậu ta không hiểu hỏi: "Sao vậy?"

Lâm Khê chỉ biển báo cách đó không xa: "Hoa ở đây không thể hái."

Chu Minh Hạo nhìn thuận theo hướng tay cô, thấy được "Khu nghiên cứ, cấm ngắt hoa, vi phạm sẽ bị phạt.", sắc mặt lập tức thay đổi, "Tôi... Không để ý."

Trẻ được giáo dục tốt ở trường trọng điểm, rất hiểu quy củ, hành vi xấu này khiến cậu ta hơi xấu hổ.

Lâm Khê nói: "Chúng ta đi nhanh, nếu không bị bắt sẽ không xong."

Chu Minh Hạo gật đầu, định chạy cùng cô bỗng có tiếng thét lớn truyền đến: "Hai người đang làm gì vậy?"

Lâm Khê quay đầu, nhìn thấy một người mặc đồ của khu Lục Nguyên đang nổi giận đi đến bên này.

Lập tức cô bất lực.

Khu sinh vật không dễ tha thứ cho kẻ trộm hoa.

Chó lông vàng cùng Thẩm Ngọc kỳ thật sớm đã thấy Lâm Khê cùng Chu Minh Hạo, sau đó cậu ngừng lại bước chân đang đến.

Mười năm trôi qua, lông vàng từ chú cún nhỏ biến thành chú chó già, sớm không hoạt bát như trước, thậm chí cũng không thích sủa. Chú chó đứng lại, co quắp thở gấp.

Thẩm Ngọc yên lặng nhìn đôi nam nữ trẻ bị anh tiểu Quách mang đi, mờ mịt nhìn về phía bầu trời.

Hai kẻ trộm bị mang vài ngôi nhà trắng.

Tiểu Quang đang trực khu đen mặt nói: "Thật sự một khắc cũng không ngừng, vừa mới đi một chút đã có người đến hái hoa."

Trước mặt cô gái mình thích bị chê trách, Chu Minh Hạo cảm thấy rất xấu hổ, cũng không muốn tranh chấp với người khác. Dù sắc mặt của anh rất xấu, cậu ta vẫn cố gắng duy trì sự lễ phép: "Thật xin lỗi, tôi không biết hồ nước này là của khu nghiên cứu."

Tiểu Quách nói: "Ý của cậu là không phải của khu nghiên cứ sẽ tự nhiên hái sao?"

"Không phải, tôi chỉ thấy đẹp nên nhịn không được hái một đóa, chỉ có một đóa." Thật ra cậu ta muốn đưa cho Lâm Khê, không nghĩ lãng mạn không thành còn gây họa.

Tiểu Quách mắng: "Chỉ một đóa? Cậu biết mỗi một đóa đối với khu nghiên cứu đều có giá trị cực kỳ quan trọng không?" Không nói nghiêm trọng một chút, sẽ không dọa được mấy con ông cháu cha này.

"Tôi... Không biết."

Hiện tại khu trồng hoa rất nổi tiếng, vừa đến thời khắc mùa xuân hè, người đến ngoại ô cũng rất nhiều, không chỉ cả cánh đồng bị thiệt hại mà khu nghiên cứu cũng không may mắn thoát khỏi. Dù là biển cấm cực lớn kia cũng không ngăn được móng vuốt của du khách.

Cho nên, hiện tại bắt được một người, tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Tiểu Quách nhìn hai học sinh trung học đang thiếu thời, đang nghĩ sẽ làm sao để bọn nhóc bồi thường, điện thoại đặt trên bàn bỗng reo lên.

Anh nhìn dãy số cầm lên nghe: "Tiểu Ngọc, có chuyện gì không?"

Lâm Khê đang làm sai đứng bên cạnh nghe được hai chữ này, bỗng ngẩng đầu mở to mắt nhìn người thanh niên đang gọi điện thoại.

Người tiếp chuyện là Thẩm Ngọc đang đứng dưới bóng râm tránh nắng, một bên sờ đầu Lông Vàng, một bên nói: "Anh tiểu Quách, hai người anh vừa bắt là bạn học của em, nếu không tổn thất nhiều thì anh đừng làm khó họ."

Tiểu Quách nói: "Tổn thất không nhiều, anh sẽ không làm khó bọn họ."

Thẩm Ngọc vội nói: "Đừng để họ biết em nói."

Tiểu Quách cười: "Hiểu rồi."

Thẩm gia thường mời người của khu nghiên cứu ăn cơm, Thẩm Ngọc rất quen thuộc với bọn họ, huống hồ cậu là em rể của ông chủ đã mở miệng thì tiểu Quách cũng không muốn làm người xấu, sau khi cúp điện thoại đã thay đổi ngữ khí: "Được rồi, tôi gọi hai người tới cũng chỉ muốn nói hai người biết không thể tùy tiện hái hoa của người khác. Hai người đã nhận lỗi thì tôi cũng không truy cứu."

Chu Minh Hạo liên tục cảm tạ: "Cảm ơn! Cảm ơn!"

Tiểu Quách phất tay: "Hai người đi đi, nói với mấy bạn khác, nhớ dặn kỹ."

"Được."

Hai người ra khỏi khu nhà trắng, Chu Minh Hạo thở phào một cái, sờ đầu nói: "Xem ra sau này cần quan sát nhiều hơn, không thể nhìn hoa bên đường mà hái được."

Lâm Khê gật đầu lấy lệ, nhìn xung quanh.

Chu Minh Hạo thấy thế hỏi: "Cậu nhìn gì vậy?"

Ngay cả bóng dáng của Thẩm Ngọc cũng không thấy, Lâm Khê lắc đầu: "Không có gì. Chúng ta đi thôi, thấy được mọi người nhớ nói đừng hái hoa loạn ở đây."

Chu Minh Hạo gật đầu.

Hai người đi một đoạn, nhìn con chó vàng đang nằm lười dưới cây đại thụ, thấy người đi qua cũng không sủa, không biết là quá lười hay khinh thường.

Lâm Khê sau khi tám tuổi chưa từng quay lại đây, xem như đã qua tám năm chưa gặp lại lông vàng nhưng liếc mắt một cái đã nhận ra nó.

Cô nhìn xung quanh một chút, không thấy hình bóng của Thẩm Ngọc, nghĩ ngợi rồi đi sang phía kia.

Chu Minh Hạo liên thanh: "Cậu đừng đi, chó này không có xích, cẩn thận bị cắn."

Nói rồi trực tiếp đi tới, Lông Vàng vẫn nằm sấp không động đậy, cô chỉ khom người sờ nó một chút bỗng nó sủa hai tiếng, sau đó đứng dậy ngoáy đuôi cọ vào người cô.

Lâm Khê kinh hỉ nói: "Lông Vàng, mày còn nhớ tao sao? Tao là Hòa Hòa, chủ của mày đâu?"

Lông Vàng không hiểu cô nói gì, nhưng lắc đuôi dữ dội.

Chu Minh Hạo đi đến, kỳ quái hỏi: "Cậu quen con chó này à?"

Lâm Khê nói: "Khi bé từng chơi với nó."

Chu Minh Hạo cười tủm tỉm: "Khó trách lại thân mật với cậu như thế."

Lâm Khê sờ đầu Lông Vàng, xoay người không thấy Thẩm Ngọc, đứng lên nói: "Trễ rồi, chúng ta trở về tập hợp với mọi người thôi."

"Được."

Cô vừa mới di chuyển vài bước, Lông Vàng liền ngoáy đuôi đi vòng quanh.

Chu Minh Hạo cười: "Này, hình như nó thích dính với cậu đấy."

Lâm Khê khom người sờ lông, quay đầu nhìn quanh vẫn không thấy bóng dáng của Thẩm Ngọc, sợ Lông Vàng theo mình sẽ bị lạc, chỉ nói ý trấn an: "Lông Vàng, mày đừng quấn tao, nếu không tiểu Ngọc sẽ không tìm thấy mày."

"Tiểu Ngọc? Chủ của con chó này sao?"

Lâm Khê khẽ ừ gật đầu: "Là bạn thuở nhỏ của mình."

Chu Minh Hạo nói: "Vậy cậu có thể đi tìm cậu ấy mà. Dù sao cũng chưa trễ."

"Bỏ đi, đã qua nhiều năm rồi, không chừng người ta cũng không nhận ra mình."

"Cậu còn nhớ rõ cậu ấy, nhất định người đó vẫn còn nhớ cậu. Cậu thấy con chó này cũng còn nhớ cậu đấy sao?"

Lâm Khê hơi trầm mặc, bỗng giận dỗi nói: "Đôi khi người còn không bằng chó."

Chu Minh Hạo: "..."

Lúc bị Lông Vàng không thể đi, bỗng có tiếng huýt từ xa vang đến, Lông Vàng nghe được tiếng gọi ngẩng đầu sủa với Lâm Khê vài tiếng rồi vắt chân lên cổ chạy.

Bên cạnh cánh đồng hoa xa xa, một thiếu niên mặc áo thun trắng đứng ở đó, tay đang đặt trên môi huýt một tiếng rồi thả xuống. Vì cách quá xa nên Lâm Khê không nhìn rõ nét mặt của cậu, chỉ mơ hồ nhìn cậu đang nhìn về phía này.

Ráng chiều nhu hòa ánh lên người thiếu niên, gió nhẹ thổi qua tô điểm nét đẹp tĩnh mịch tựa như tranh.

Chu Minh Hạo cũng nhìn thấy Thẩm Ngọc, chỉ là không nhìn ra hình dáng, cậu ta lầu bầu: "Chủ của con chó này là nam sao? Tôi còn tưởng là nữ chứ!"

Lâm Khê không nói.

Chu Minh Hạo không nhận ra Thẩm Ngọc, thuận miệng nói: "Sao tôi thấy cậu ta khá quen nhỉ?"

Lâm Khê nhìn nam sinh không động phía xa, nhàn nhạt nói: "Đi thôi."

"Này!" Chu Minh Hạo sờ đầu một cái, xoay người cùng cô đi khỏi, chỉ là vài bước lại không nhịn được quay đầu nhìn nam sinh kia.

Nam sinh vẫn còn đứng đó, tựa hồ đang ngắm nhìn bọn họ.

"Cậu ta không phải là bạn lúc bé của cậu sao, cậu không đến chào hỏi à?"

"Bỏ đi, đã nhiều năm như vậy, sớm không nhận ra."

"Cậu còn nhớ người ta, người đó cũng nhất định sẽ nhớ cậu. Nếu như một chút cũng không nhận ra, nhất định cậu ta vẫn biết tên cậu chứ."

Lâm Khê không quay đầu lại: "Quên đi."

Phía bên này, Lông Vàng chạy về bên người Thẩm Ngọc, cọ vào ống quần cậu đi quanh vài vòng, tựa hồ muốn đưa cậu đến chỗ của Lâm Khê.

Thẩm Ngọc giật mình, sờ lên đầu nó, thở dài nói: "Lông Vàng, quên đi."

*****

Thẩm Ngọc có thói quen chạy bộ sau giờ học, chỉ là gần đây chuyện phiền lòng quá nhiều, thường quên mất.

Buổi tối tự học chủ nhật ở trường, cậu mới nhớ ra đến sân vận động.

Sân vận động lúc 10h, chỉ có vài học sinh tập luyện. Tất cả tiếng vang đều rõ ràng trong đêm đen tĩnh mịch. Chạy tầm hai vòng, cậu chợt nghe một thanh âm quen thuộc.

"Trần Phi, cậu có thấy phiền không?"

"Không phiền."

"Cậu làm gì vậy?"

"Không phải em đang nhảy dây sao? Anh nhảy cùng em, anh có mang theo dây thừng."

"Bệnh thần kinh!"

"Em có thuốc không? Này, không phải nhảy dây sao? Nhảy làm sao thế?"

"Buông tay."

Thẩm Ngọc mượn ánh đèn đêm nhìn theo, xà đơn cách đó không xa, Lâm Khê muốn đi bị Trần Phi mặt dày ngăn lại, hai người cãi nhau ầm ĩ. Mà lúc cậu nhìn sang, Lâm Khê cũng hiển nhiên nhìn thấy cậu, động tác xô đẩy với Trần Phi hơi chậm lại, Trần Phi nhân lúc đó bắt được tay cô.

"Buông ra!" Lâm Khê bỗng cất cao giọng cố ý tạo sự chú ý.

Thẩm Ngọc kinh ngạc nhìn hai người lôi lôi kéo kéo, thanh âm trong lòng thúc giục cậu mau đến giải vây, nhưng bước chân bỗng tựa có sức nặng, đứng tại chỗ.

"Trần Phi, cậu làm gì vậy?"

Lúc đầu óc cậu đang mờ mịt, một tiếng quát lạnh kéo thần hồn về. Chu Minh Hạo không biết xuất hiện từ lúc nào, chạy đến chỗ Lâm Khê.

"Liên quan gì đến mày?" Trần Phi buông tay của Lâm Khê, vô tư hỏi.

Chu Minh Hạo ngăn trước mặt Lâm Khê: "Cậu quấy rối bạn gái của tôi, sao không liên quan?"

Trần Phi hơi sửng sốt, trợn mắt nói: "Khi nào mà em ấy thành bạn gái của mày?"

"Chuyện của bọn tôi phải nói cho cậu biết sao?"

Trần Phi hừ lạnh: "Chu Minh Hạo, mày cũng rất được, dám giành gái với ông!"

Chu Minh Hạo xem thường: "Cậu cho rằng tôi sợ cậu chắc?"

"Ở trường tao không thể làm gì mày. Nhưng mày tốt nhất mong đừng gặp tao ở ngoài, không có sức chịu đựng tốt vậy đâu!"

Chu Minh Hạo nói: "Được, tôi chờ."

Trần Phi gắt một tiếng, hùng hổ rời đi.

Chu Minh Hạo xoay người nói với Lâm Khê: "Cậu có sao không?"

Lâm Khê lắc đầu, lướt qua vai cậu rồi nhìn về phía nam sinh đang đứng sững sờ kia. Ủy khuất trong lòng dâng lên, hốc mắt dần nóng rồi chạy ra khỏi sân, lúc lướt qua Thẩm Ngọc còn không cam lòng hừ một tiếng.

Chu Minh Hạo đuổi theo, cậu nhận ra Thẩm Ngọc, một bên chạy theo người phía trước còn không quên chào hỏi người khác: "Này! Chạy bộ hả? Khi nào rảnh hẹn chơi bóng nhá!"

Cậu cũng chỉ thuận miệng nói, không đợi Thẩm Ngọc trả lời, đã chạy rất xa đuổi theo Lâm Khê.

Trên thực tế Thẩm Ngọc cũng không trả lời, chỉ xoay người nhìn hai thân hình đã biến mất ở cửa vào.

"Lâm Khê, cậu sao rồi? Có phải lúc nãy bị Trần Phi ức hiếp không?" Chu Minh Hạo hỏi.

Bước chân Lâm Khê chậm dần, dụi mắt một cái lắc đầu: "Không sao, ở trường cậu ta cũng chẳng làm được gì."

"Điều này cũng không nhất định, lần trước cậu ta đánh người ta nhập viện đấy."

Lâm Khê lúc này mới nhớ ra: "Vừa rồi cảm ơn cậu, nhưng sau này đừng cứng rắn với cậu ta, dễ thua thiệt."

"Không sao." Chu Minh Hạo sờ gáy, "Anh em ở đội bóng rổ nhiều như vậy, ai mà sợ cậu ta chứ."

Lâm Khê nói: "Sợ lúc cậu đi riêng."

"Con người tôi rất ít khi đánh lẻ, cậu đừng lo." Nói rồi hỏi thăm dò, "Vừa rồi tôi nói Trần Phi như vậy, cậu không tức giận sao?"

"Hả?" Lâm Khê sửng sốt, mới nhớ ra cậu đang nói gì, cười nói, "Đương nhiên không, cậu vì giải vây cho mình mà."

"Thật ra..." Chu Minh Hạo ấp úng.

Lâm Khê nhanh vờ lơ đãng đánh gãy lời cậu: "Sắp thi cuối kỳ, gần đây điểm trắc nghiệm mình thi không được tốt, điện thoại hay ngoại khóa đều không còn sức chơi." Ngụ ý là trừ chuyện học không còn tâm trí để nghĩ chuyện khác.

Chu Minh Hạo thức thời bỏ dỡ câu tỏ tình, gật đầu cười hì hì: "Vâng vâng vâng, tiếng Anh của tôi luôn bị vấp, chuẩn bị kỹ càng tốt.

Thẩm Ngọc trở về phòng ký túc xá, một câu cũng không nói, tùy tiện rửa mặt rồi leo lên giường, lấy chăn che kín đầu.

Lão tam giường bên cạnh lắc khung giường, đưa tay gãi chân cậu: "A Ngọc, đối bóng rổ ban Văn hẹn tối mai đánh, lúc đó đừng trốn nhá!"

Thẩm Ngọc lùi vào tường, trầm giọng nói: "Không có hứng."

"Này! Gần đây cậu sao vậy?" Lão tam ngồi dậy, vỗ tay, "Các huynh đệ, nhân lúc chưa ngủ chúng ta thương thảo một chút đồng chí Thẩm Ngọc gần đây có vấn đề gì."

Hai người đối diện nhanh chóng ngồi xuống: "Đúng vậy, a Ngọc dạo này thật sự quá kỳ lạ."

Thẩm Ngọc trườn khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn ra khỏi chăn, yên tĩnh nói: "Các cậu rảnh quá nhỉ?"

Lão tam nói: "Rốt cuộc cậu sao vậy? Có vấn đề thì nói với anh em tìm cách giải quyết."

Thẩm Ngọc hơi trầm mặc, cười nói: "Được rồi, cảm ơn ba bạn đã quan tâm, nhưng sao tôi không được buồn vu vơ một chút? Yên tâm đi, trận bóng chiều mai tôi sẽ đến đúng giờ."

Mấy người bạn cùng phòng lúc này mới buông tha.

Ban tự nhiên có nhiều nam sinh, thêm nữa là ban thể dục, trên lý thuyết thì trình độ cao hơn bên Văn. Nhưng tuổi của các thành viên bên kia không đồng nhất, mấy thành viên chủ lực đã luyện tập từ cấp hai, đến cấp ba phân ban, mấy người bắt đầu tuyển thêm thành viên, nên tổng thực lực cũng rất mạnh. Chu Minh Hạo cũng là một trong số đó.

Đương nhiên Thẩm Ngọc cũng là cao thủ bóng rổ, đừng thấy cậu dáng dấp trắng trẻo, dáng vẻ tiêu chuẩn của tiểu bạch kiểm nhưng vì để cậu gan dạ hơn mà ba cùng anh chị đã cố gắng bồi dưỡng năng lực vận động, thêm sự cao ráo, chân tay dài nên đánh bóng rổ rất được.

Hai đội Văn và Lý đã từng giao đấu nhiều lần, lúc thua lúc thắng.

Thẩm Ngọc cùng Chu Minh Hạo lần này đều là lần đầu tiên ra sân, cạnh sân bóng đã vây quanh rất nhiều cổ động viên. Ban Văn có nhiều nghệ thuật gia, thu hút sự chú ý. Thẩm Ngọc liếc nhìn Lâm Khê giữa đám con gái, cô mặc váy thể thao ngắn không thua kém mấy cô gái xinh đẹp xung quanh.

Trên thực tế không chỉ Thẩm Ngọc nhìn thấy cô mà Chu Minh Hạo cũng thế. Trước khi bắt đầu vào trận, cậu ta còn đặc biệt chạy đến cười hì hì nói với cô vài câu.

Thẩm Ngọc thấy Lâm Khê giơ tay cổ vũ cậu ta, còn nói: "Cố lên."

"Này!" Bạn học bên cạnh chọt vào người cậu, "Đừng quên khởi động."

Thẩm Ngọc mặc áo số bảy lúc này mới tỉnh lại, nhảy tại chỗ mấy cái.

Lúc đầu giao đấu, hai bên đều đánh hăng say nhưng nghe đội cổ động reo hò vỗ tay khiến Thẩm Ngọc không tập trung được, nhiều lần dẫn bóng bị người khác chặn mất, ba lần ném vào rổ bị người khác chặn mất hai lần, trong đó có một lần của Chu Minh Hạo.

Nửa trận xong, thành viên chủ lực là cậu cầm bóng đến 60%. Còn đối phương thua tận 10%.

Lúc về sân nghỉ ngơi, lão tam đội trưởng ôm lấy cậu: "Trạng thái hôm nay của cậu rất tệ, nếu không nửa trận còn lại đừng lên."

Thẩm Ngọc ngửa đầu uống nước ừng ực nửa bình nước, còn lại trực tiếp tưới lên đầu thành giọt, lúc lấy khăn mặt lau còn cố ý liếc thoáng sang xung quanh, bắt gặp một đôi nam nữ đang cười đùa cách không xa.

Chu Minh Hạo uống nước, đưa nước cho Lâm Khê một cách tự nhiên, hai người cũng không biết nói gì mà cười rất vui.

Lòng Thẩm Ngọc nặng trĩu, thu lại ánh mắt, nhàn nhạt trả lời lão tam: "Vừa rồi tôi chưa làm nóng người, cảm giác không được tốt. Bây giờ không tệ, nửa trận sau đánh khoảng mấy phút, thực sự không thể đổi người."

Lão tam cười: "Được rồi, dù sao là đánh chơi, thắng thua không quan trọng. Có nhiều nữ sinh xem như vậy, cậu là đại diện cho ban Tự Nhiên, nếu biểu hiện không tốt sẽ làm đám con gái thất vọng."

Thẩm Ngọc nguýt cậu ta một cái: "Cậu đi luôn hộ!"

Không biết là không muốn liên lụy đội bóng hay nhận được sự kích thích từ Chu Minh Hạo và Lâm Khê mà sau trận đầu, Thẩm Ngọc bỗng như kẻ điên, đánh đến không ai cản nổi.

Chu Minh Hạo là người thủ nhưng không thể thủ được, nhìn người con trai nhã nhặn nhưng động tác cực kỳ linh hoạt, mấy động tác giả khiến cho Chu Minh Hạo thiếu chút nữa ngã sấp.

Đợi đến lúc Chu Minh Hạo thật sự chặn ngay rổ, cậu nhảy lên một độ cao không ai ngờ được, bụp một tiếng để trái bóng vừa mới vụt khỏi tay Chu Minh Hạo, đập mạnh xuống.

Trái bóng luồn qua vai Chu Minh Hạo, lúc sức mạnh khiến cậu sắp ngã xuống, cậu chúi người về sau lảo đảo hai bước nhưng vẫn không thể vững, đặt mông xuống mặt đất.

Thẩm Ngọc đi lên, vươn tay với cậu.

Chu Minh Hạo chật vật nắm chặt tay cậu, mượn sức đứng lên, sau đó phát hiện – chân bị trật.

"Không sao chứ?" Thẩm Ngọc hỏi.

Chu Minh Hạo cười khổ: "Lực này của cậu quá mạnh, tôi bị trật chân rồi."

Dù không nghiêm trọng nhưng trận đánh hữu nghĩ này không cần phải kiên trì, nếu như gây thương tích thì không thể đền được. Cậu khoát tay với Thẩm Ngọc, xin thay người.

Còn một phần tư thời gian, trên cơ bản Thẩm Ngọc đã làm chủ được sân bóng. Nửa trận sau khoảng hai mươi phút, lúc kết thúc điểm số gần ngang nhau, cuối cùng một cú đánh ba điểm đã thắng hiểm.

Dù cậu đối nhân xử thế không mấy tốt nhưng trên các phương diện đều rất ưu tú, dáng dấp cũng rất đẹp mắt, là nhân vật nổi tiếng phong vân. Rất nhiều cô gái đến xem chỉ để ngắm cậu, nói rộng một chút là nữ sinh ban Văn, rõ ràng thân ở đây mà lòng thì ở đâu. Hôm nay danh tiếng càng lanx a, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người cậu.

Lúc tiếng còi phát ra, hai bên ôm nhau vỗ tay, đội cổ vũ cũng vui ca reo hò. Lâm Khê đứng cạnh cô gái đang hưng phấn nói: "Thẩm Ngọc rất đẹp trai!"

Thậm chí có nhiều nữ sinh không chú ý, lớn tiếng kêu gào.

Khi Thẩm Ngọc nghe có người lớn tiếng gọi tên của cậu, vô thức nhìn lại đối mắt với Lâm Khê.

Lâm Khê hơi sững sờ, mặt bỗng dưng đỏ lên, cô gái vừa la to đứng bên cạnh cô, cậu ấy sẽ không tưởng là cô la đấy chứ?

Cũng may Thẩm Ngọc rất nhanh thu lại ánh mắt.

Chu Minh Hạo khập khiễng chạy đến, cười hì hì nói: "Hôm nay thật sự đánh thật thảm, không chỉ thua trận mà chân còn bị trật."

Lâm Khê nhìn xuống chân của cậu, hỏi: "Không cần đi bệnh viện à?"

Chu Minh Hạo lắc đầu: "Không phải chuyện gì lớn, vừa rồi đã xoa thuốc, mấy ngày sẽ ổn."

Lâm Khê gật đầu, nhìn về phía Thẩm Ngọc vừa mới ở đó, cậu đã bị nam sinh của đội bóng vây quanh rồi đi mất, còn có mấy cô gái bên cạnh, hi hi ha ha chẳng biết nói gì.

Đơn giản là nói cậu thật giỏi thôi.

Cậu đúng thật là rất giỏi.

Chỉ tiếc... Tiếc điều gì, cô không thể nói.

"Thẩm Ngọc—" lúc trên đường về ký túc xá, một cô gái bỗng xông ra chặn trước mặt Thẩm Ngọc.

Là một cô gái thanh thuần xinh xắn, gương mặt trắng nõn ửng đỏ, hai má phiếm hồng như ráng chiều. Thẩm Ngọc nhớ cô nàng là học sinh lớp bên cạnh, nhưng nhớ được tên.

Nam sinh đi chung cười xấu xa. Gương mặt cô gái càng đỏ hơn, cúi thấp đầu không dám nhìn người khác, dũng cảm lấy bàn tay chắp sau lưng đưa tới.

Thẩm Ngọc nhất thời sửng sốt, nhận cũng không được, đẩy ra cũng không xong, vẫn là lão tam bên cạnh nhận giúp, nhét vào tay cậu. Đồ trên tay cô nàng không còn, lập tức nghiêng đầu chạy về phía khác.

Lão tam xoa mái tóc ướt sũng của Thẩm Ngọc, cười nói: "Hoa khôi lớp bên cạnh đã công khai đưa thư tình cho cậu, không biết khi nào tôi mới có phước đó đây!"

Thẩm Ngọc nhìn bức thư màu hồng trong tay, hơi buồn ngủ sờ lỗ tai.

"Này! Hai cậu còn ở đây à?" Chu Minh Hạo chẳng biết lúc nào xuất hiện đi lên cười nói, "Hôm nay Thẩm Ngọc thật sự quá mạnh."

Thẩm Ngọc nhìn cậu ta, cười mất tự nhiên, không biết nhớ đến điều gì, vô thức quay đầu, quả nhiên thấy một nữ sinh quen thuộc đang đứng trước cửa ký túc xá cách đó không xa đang nhìn về phía này, vì hơi xa nên cậu không nhìn rõ biểu hiện của Lâm Khê.

Bỗng lòng cậu hơi nhói, cảm thấy bức thư trên tay trở nên nóng rực, phảng phất như mình đã làm sai chuyện gì.

Crypto.com Exchange

Chương (1-79)