Phiên ngoại 2: Tiểu Anh Đào
← Ch.75 | Ch.77 → |
Sau hôn lễ là đầu năm mới, một năm chuyển mình đầy hi vọng cứ như vậy qua đi.
Dù công ty của Thẩm Nam ở đây gặp không ít khó khăn nhưng nhìn chung vẫn rất thuận lợi phát triển, thời gian một năm ngắn ngủi, danh tiếng đã lan rộng đến mấy thành phố xung quanh.
Thẩm Nam hiện tại đã sớm qua giai đoạn liều mạng vì nuôi sống gia đình, ngược lại hưởng thụ thành tựu thành quả, thế nên càng cố gắng tận tâm hơn trước.
Tăng ca cũng là chuyện thường tình.
May mà Khương Nhạn Bắc đi nhanh khỏi chốn đại học không mấy thoải mái kia, dù áp lực lớn hơn, công việc càng thêm chuyên sâu, theo nghĩa khác thì thích hợp với chuyên ngành của anh.
Sau cưới hai người tự mình bận bịu công việc, cũng không cho Thẩm Ngọc thăng chức nhanh thành cậu nhỏ. Tuy vậy, không ảnh hưởng đến tiểu gia hỏa cuối tuần nào cũng đến thăm hai người, hỏi xem khi nào sinh cho nhóc một cháu trai nhỏ, quả thực chuyện này thúc đẩy tựa như ma chú.
Trước kia Thẩm Nam không có khái niệm về con cái, sau này nhờ Thẩm Ngọc thả lỏng tâm tình, ở bên cạnh nhóc lâu, dần dần cũng thích trẻ con.
Theo Thẩm Ngọc lớn lên, cô cũng có dự định cùng sinh con với Khương Nhạn Bắc.
Cô không lo ảnh hưởng đến công việc, cô đã từng thấy nhiều phụ nữ có thai vẫn đi làm, lại thêm mình là bà chủ, thời gian có thể tự do, chỉ cần sắp xếp ổn thỏa cũng sẽ không tạo ảnh hưởng lớn.
Về phần Khương Nhạn Bắc, vì trưởng thành không vui nên lúc trước cũng chưa từng nghĩ qua sẽ có con, nhưng sau khi lập gia đình cùng Thẩm Nam, dần dần nhận ra có con cùng Thẩm Nam cũng không tệ. Anh biết con cái cần điều gì nhất, sẽ không dẫm vào vết xe đổ của Khương Chi Minh và Tống Sầm, nên hẳn là người ba không xấu lắm.
Về phần Thẩm Nam, cô khẳng định cũng sẽ là người mẹ tốt. Anh nghĩ.
Hai người đã kết hôn được một năm mới đem chuyện sinh con ra.
Đều là người thuộc phái hành động, đã nói sẽ làm.
Dù sao thầy Khương cũng là phần tử tri thức cấp cao xuất thân từ sinh vật học, khởi xướng việc chuẩn bị mang thai khoa học, đưa ra lịch sinh hoạt của vợ chồng, cực kỳ nghiêm túc và cần mẫn, khiến cho Thẩm Nam còn nghi ngờ hai người có phải muốn tạo ra một em bé cực kỳ hoàn hảo hay không.
Cũng không biết do chuẩn bị quá kỹ lưỡng hay không mà tháng thứ hai thực hiện đã thành công.
Công ty của Thẩm Nam đúng lúc làm quảng cáo đại diện cho một công ty lớn, lúc quay phim để nói về nội dung chuyên mục, giám đốc là cô phải đích thân đi mấy ngày.
Mấy ngày ở khách sạn, Thẩm Nam phát hiện đã qua ngày nhưng "dì cả" chưa đến thăm, tâm trạng kích động đến nhanh tiệm thuốc mua que thử, kiểm tra ra hai vạch không rõ lắm, nên cô cũng không dám xác định. Buổi tối cô gửi hình cho Khương Nhạn Bắc, rồi mang nhân viên đi ăn cùng khách hàng.
Vì hoàn thành quay phim, đây là bữa cơm xã giao cuối cùng, quản lý của đối tác uống rất nhiều rượu, trên bàn tiệc còn chọc một chuyên viên khách hàng của Tượng Tâm. Cô gái trẻ đẹp làm đúng công việc xã hội còn mới mẻ, đối với chuyện này không hiểu cách xử lý. Tựa như Thẩm Nam lúc trước, sợ đắc tội khách mà ảnh hưởng công việc, ai đến tiếp rượu cũng không từ chối.
Chỉ là chưa uống đã bị Thẩm Nam ngăn lại. Cô cười nói với người kia: "Quản lý Quách, để không ảnh hưởng công việc, công ty tôi có quy định bất thành văn, nhân viên xã giao không thể uống rượu, xin thứ lỗi."
Có một số việc đối với cô gái còn thiếu kinh nghiệm xã hội, thường từng bước sai lầm. Mà năm đó cô có thể toàn vẹn thoát khỏi, đơn giản là trong những năm hư hỏng không mấy xa lạ với chuyện uống rượu. Chán ghét đàn ông nhưng cũng biết ứng phó. Nhưng còn một nguyên nhân rất lớn, vì may mắn của cô không tệ.
Không phải ai cũng có may mắn như cô, bây giờ cô là sếp nên sẽ không để nhân viên mình lạc lối.
Đối tác rất bất ngờ, cười hỏi: "Còn có quy định như thế sao?"
Thẩm Nam cười nói: "Đúng vậy, ảnh hưởng đến phán đoán công việc. Chẳng qua nếu ăn bình thường, mọi người muốn uống bao nhiêu cũng được, tôi không quan tâm."
Đối phương cũng chỉ là quản lý làm công, thấy vẻ ôn nhu của bà chủ công ty người ta, thái độ mạnh mẽ cũng không dám hó hé, chỉ cùng nhân viên bên mình ăn uống thả ga—Dù sao cũng không phải họ tính tiền.
Ra khỏi nhà hàng, quản lý say khướt chứng nào tật nấy lôi nhân viên xinh đẹp của Thẩm Nam về khách sạn. Cô gái bị dọa không biết làm gì, Thẩm Nam cũng phải dừng lại sắp xếp xong xuôi, tống tiễn tên ôn thần này đi.
Lúc cô cùng đồng nghiệp chuẩn bị đón xe về khách sạn, một chiếc xe quen thuộc bỗng dừng trước mặt, chính là vị nhà mình đang chạy.
Cửa sổ hạ xuống, Thẩm Nam mở to mắt nhìn người đàn ông bên trong: "Sao anh lại ở đây?"
Khương Nhạn Bắc xuống xe, vòng qua chào hỏi ngắn gọn với mấy người khác, sau đó mở cửa xe cho cô: "Anh đến đón em về."
"Nhưng mà..." Thẩm Nam không hiểu hành động của anh.
Khương Nhạn Bắc nhỏ giọng bên tai cô: "Là đón em cùng con về."
Thẩm Nam hơi sửng sốt, cười vẫy tay với đồng nghiệp chưa đi: "Tạm biệt, mọi người về khách sạn nghỉ ngơi, sáng mai cùng về công ty. Không cần để ý đến tôi."
Đám người tan rã, Thẩm Nam chậm rãi lên xe, cười nói: "Cần khoa trương vậy sao?"
Khương Nhạn Bắc nhìn cô: "Em bình tĩnh thế sao? Nhìn thấy hai vạch còn đi xã giao?"
Thẩm Nam: "Còn sao nữa? Mà cũng chưa xác định."
Khương Nhạn Bắc: "Chính là không xác định mới lập tức trở về, sáng sớm mai chúng ta sẽ đi kiểm tra."
May là thành phố Lâm, lái xe về chỉ mất hai tiếng, đến nhà chưa đến mười hai giờ. Thẩm Nam bị anh dày vò, cũng không còn buồn ngủ, muốn chơi điện thoại một chút, bị anh hạ lệnh cưỡng chế đoạt lại, đi vào giường ngủ.
Kết quả kiểm tra ngày hôm sau, như dự liệu, trong bụng thực sự có hạt đậu đỏ, đại khái đã được sáu tuần.
Thẩm Nam bấm tay tính toán, quả thực một phát là trúng, không khỏi giơ một ngón tay cái với ba đứa bé.
Không biết là vì tố chất cơ thể không tệ, thêm tâm tình thoải mái mà trong lúc mang thai, trừ lúc sinh thì ngoài bất tiện thì không hề cảm giác được bất kỳ đau đớn nào. Ngày nào cũng đi làm, giấc ngủ đầy đủ, ăn được uống được.
Ngược lại Khương Nhạn Bắc sinh ra hội chứng lúc mang thai, thần kinh lúc nào cũng chú ý đến tình trạng cơ thể của Thẩm Nam. Lúc Thẩm Nam hoạt động gì đều không cần tự định thời gian cho mình, vì đã có Khương Nhạn Bắc làm đồng hồ báo thức, đến đúng giờ sẽ gọi điện cho cô. Thực đơn ăn uống anh tự đề ra, nhờ dì giúp việc đem đến cho Thẩm Nam.
Thẩm Nam thích ăn diện, oán trách sợ sinh con sẽ mất dáng, ngày nào tắm rửa xong anh đều bóp thuốc cho cô, nói là muốn tan mỡ cho cô.
Dưới sự cố gắng của cả ba và mẹ, con gái của họ thuận lợi sinh ra vào mùa đông ấm áp ở thành phố Bằng. Vì lúc mang thai Thẩm Nam thích ăn Anh Đào, nên tên ở nhà là tiểu Anh Đào.
Phải bận rộn chăm sóc Thẩm Nam cùng con gái, Khương Nhạn Bắc đã lâu không đến thăm Thẩm Quang Diệu cùng Thẩm Ngọc, nào biết ông ngoại cùng cậu nhỏ đã bao một xe đến vào buổi sáng, vào bệnh viện thăm nom từ tận ngoại ô.
Vì sinh thuận lợi, trạng thái của Thẩm Nam xem như không tệ, lúc hai người đến Khương Nhạn Bắc đang đỡ cô đi lại trong phòng, bỗng nhiên nghe thấy một âm thanh vui vẻ: "Chị ơi, em đến thăm cháu gái đây!"
Không chỉ Thẩm Nam, ngay cả Khương Nhạn Bắc cũng giật mình.
"Sao hai người lại đến đây?"
Một đứa nhóc tám tuổi cùng ông già tàn tật, từ ngoại ô chạy đến bệnh viện, xác thật không phải chuyện nhỏ.
Thẩm Quang Diệu ngồi trên xe lăn khoát tay, nhìn người đang đứng bên giường, khí sắc không tệ, nhẹ thở phào cười nói: "Đây không phải là lo cho Nam Nam sao? Hôm qua đã muốn tới, sợ phiền đến hai người nên nhịn đến giờ này. Tối hôm qua ba và Thẩm Ngọc một đêm không ngủ, sáng sớm nhanh chân chạy đến đây."
Thẩm Nam chậm rãi nằm lên giường: "Không phải gọi điện cho hai người báo bình an rồi sao?"
Thẩm Quang Diệu nói: "Phụ nữ sinh con là một chân bước vào quỷ môn quan, sao ba không lo lắng?"
Thẩm Nam lơ đãng: "Yên tâm đi, hiện tại y học phát triển như thế, sinh con không đau khổ như thế. Con không đau lắm đâu."
Khương Nhạn Bắc xì một tiếng: "Em đừng quên còn vết sẹo, hôm qua hết thuốc mê ai đó còn khóc bù lu bù loa."
"Đó không phải là em đau, mà đó là kích động khi nhìn thấy con gái." Thẩm Nam nói lại, thật sự hôm qua lúc Thẩm Nam còn đau, nhưng nhìn đến con gái ngủ say bên cạnh, tựa như đau cỡ nào cũng có thể chịu được.
Khương Nhạn Bắc lướt nhìn dáng vẻ cô: "Được được được, em giỏi rồi. Em nằm đi, đừng động vào vết thương."
Nhân lúc người lớn nói chuyện, Thẩm Ngọc mặc kệ Thẩm Quang Diệu, tự mình mon men lặng lẽ nhảy đến gần nôi, thấy nhóc con nhăn nhúm trong đó, cười tủm tỉm nhỏ giọng: "Tiểu Anh Đào, cậu đến thăm cháu đây!"
Thẩm Nam nhìn nhóc con đã tám tuổi, nhịn không được cong môi.
Thẩm Quang Diệu cũng lăn đến gần, hiền hòa nhìn đứa bé mới sinh, cười nói: "Giống như Nam Nam lúc ra đời."
Thẩm Nam kinh hãi: "Lúc sinh ra con cũng có dạng này sao?"
"Không phải sao? Mặt tròn, miệng nhỏ, nhưng dễ thương!"
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc: "..."
Sau đó yên lặng nhìn đứa nhỏ nhăn nhúm, không hẹn mà cùng nhìn nhau, trong lòng tự nhủ, đôi mắt ông ngoại này cũng thật sự quá cường đại rồi.
Nhất là Thẩm Nam, dù cảm thấy chỉ cần là con của mình thì như thiên sứ rồi. Nhưng cũng không thể chấp nhận được sự thật tiểu gia hỏa này hiện tại thật sự không tính là đẹp mắt.
Thẩm Ngọc phụ họa nói: "Đúng vậy! Con mắt cũng lớn, tóc cũng nhiều, cháu gái của cậu sao có thể đẹp như vậy chứ!"
Lúc này không chỉ Thẩm Nam, Khương Nhạn Bắc cũng không nhịn được cười nói: "Tiểu Anh Đào còn đang ngủ, đôi mắt còn chưa mở mà em đã biết đôi mắt to rồi à?"
Thẩm Ngọc chững chạc nói: "Đúng vậy, nhắm mắt cũng nhìn ra được." Nói rồi bỗng nhớ đến điều gì, lấy một bao lì xì thật dày trong túi, nói, "Em nghe Hòa Hòa nói, cậu ấy rất thích cậu của mình, lần nào cũng cho cậu ấy lì xì lớn, đây là bao lì cậu cho tiểu Anh Đào."
Thẩm Nam nếu không phải sợ chạm vào vết thương, lúc này chỉ sợ chết cười với đứa em trai này.
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Em còn nhỏ, không cần gửi lì xì cho tiểu Anh Đào."
"Không được!" Thẩm Ngọc nghiêm túc nói, "Em là cậu của tiểu Anh Đào, cậu phải lì xì cho cháu. Đây là tiền tiết kiệm tiêu vặt của em, không phải tiền của ba đâu."
Thẩm Quang Diệu bị con trai chọc cười không ngừng: "Đây là tiền thưởng ba cho nó lúc làm việc ở tiệm hoa, đều do nó tiết kiệm lại, một phân cũng không phung phí."
Thẩm Ngọc đặt lì xì cạnh tã lót của tiểu Anh Đào, nghĩ lại rồi đưa cho Khương Nhạn Bắc: "Anh vẫn nên giữ cho tiểu Anh Đào thì tốt hơn."
Khương Nhạn Bắc nhìn Thẩm Nam, thấy cô nhún vai ra hiệu anh cầm, anh liền nhận lấy, "Được, vậy anh cầm giúp tiểu Anh Đào. Đợi khi nào nhóc trưởng thành sẽ gửi cho nhóc, nói cho nhóc biết đây là lì xì của cậu nhỏ."
Thẩm Ngọc gật đầu: "Chờ sau khi em có tiền, sẽ có lì xì lớn hơn cho tiểu Anh Đào."
*****
Tiểu Anh Đào là một thiên sứ ăn được ngủ được, không đến một tháng đã biến thành đứa bé trắng nõn. Khương Nhạn Bắc ôm vợ con ở nhà chăm một tháng, có được sự tán thành của nhân viên nghiên cứu, cùng với vợ của họ đang cực kỳ hâm mộ.
Y tá có kinh nghiệm sinh con, nhờ đó Thẩm Nam khôi phục rất nhanh, mấy vấn đề trầm cảm hay mất ngủ bất an không tìm đến cô. Thậm chí trong tháng cũng đã bắt đầu làm việc trên máy tính. Sau khi qua tháng thì trực tiếp đến công ty.
Trước kia cô nghe nói, phụ nữ rất khó cân bằng được gia đình cùng công việc, nếu phụ nữ chọn sinh con sẽ không đi làm được. Cô còn nhớ lúc Phương Văn mang thai, chỉ có lựa chọn từ chức.
Cho đến hôm nay, rốt cuộc cô cũng hiểu, kỳ thật chỉ cần có vị trí nhất định, mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết.
Cô là lãnh đạo trực tiếp của công ty, thời gian tự do, nếu như nhất định phải đến công ty thì do có phòng cách âm, mang theo con đi làm cũng chẳng là vấn đề, đơn giản chỉ là hơi vất vả. Nhưng khổ như vậy, tình trạng cơ thể không có vấn đề, đối với cô thì khổ này chẳng đáng kể. Cô không vì có con mà cân nhắc nhượng bộ trên thương trường, ngược lại vì có uy hiếp cùng áo giáp mà toàn thân đều khí thế dung mãnh.
Đương nhiên còn có một nguyên nhân rất lớn, căn cứ vào sắp xếp của Khương Nhạn Bắc.
Anh giải thoát cô khỏi công việc không nhìn thấy lối ra, để cô có sự nghiệp cho riêng mình, cũng càng có thêm tự do, cô không thể phụ kỳ vọng của anh.
Trong chuyện đem theo con, Khương Nhạn Bắc cũng không ép buộc, chính anh cũng theo chân ba mẹ lớn lên, hiểu được sự chăm sóc của ba mẹ quan trọng với con bao nhiêu.
Dù trong nhà có bảo mẫu dày dặn kinh nghiệp, nhưng hai người không thể hoàn toàn yên lòng giao Tiểu Anh Đào cho bảo mẫu. Phàm là công việc không bận, hai người đều sẽ ở nhà cùng bảo mẫu chăm sóc con, công việc rối mù cũng sẽ thay phiên ở nhà, hoặc là một người sẽ đem con đến văn phòng.
Trong chuyện chăm sóc con này, mệt mỏi là đương nhiên, nhưng kết quả của điều này là lúc Tiểu Anh Đào được nửa tuổi, rốt cuộc cũng kiếm được tiền đặt cọc mua nhà, một nhà ba người ra khỏi chung cư cho thuê, chuyển vào ngôi nhà khoảng hai tram mét vuông.
Lúc trước Thẩm Nam làm phú nhị đại đã từng có thời gian tiêu tiền như nước, ở biệt thự, lái xe sang, lúc đi ăn đều bao cả một phòng. Nhưng số tiền đó khi nghèo muốn được thỏa mãn thói xa xỉ, còn kém xa số tiền dựa vào chính mình kiếm được.
Huống hồ, đối với người trẻ cố gắng làm việc ở thành phố này, hai người cũng đã may mắn lắm rồi. Dù sao ở tuổi này, vợ chồng dựa vào chính mình mà xây được một căn nhà có chút rộng cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Nhà mới xinh xắn ấm áp.
Sân thượng rộng rãi trồng những cây cối hoa cỏ mà Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc thích. Đứng trước cửa sổ lớn trước nhà, phong cảnh xinh đẹp của thành phố đều nằm trong tầm mắt.
Buổi sáng, nắng sớm chiếu đến. Buổi tối, ánh đèn như dải ngân hà.
Mỗi ngày đều tràn đầy hi vọng.
Nhà mới ngoại trừ phòng ngủ chính, thư phòng, phòng của em bé, ngay cả Thẩm Ngọc và Thẩm Quang Diệu cũng có phòng của mình. Từ ngày Thẩm Nam sinh Tiểu Anh Đào, không có người làm bạn, Thẩm Ngọc tám tuổi dẫn theo Thẩm Quang Diệu đến từ ngoại ô chạy đến bệnh viện. Hai người đi đâu đều không phiền đến Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc, bao một chiếc xe nói đi là đi ngay. Hai ba ngày đầu đều mang quà đến thăm Tiểu Anh Đào.
Nhất là ngày nghỉ, thấy Khương Nhạn Bắc cùng Thẩm Nam bận rộn, chức trách chăm sóc đều đặt trên vai hai người cùng bảo mẫu.
Lúc Tiểu Anh Đào bảy tháng, Thẩm Ngọc học tiểu học có được mùa nghỉ hè. Cậu như nhóc cũng chờ được đến chăm sóc đứa bé ra tháng, hết lần này đến lần khác lúc tiệm hoa bận rộn, Thẩm Quang Diệu không thể đi nên nhóc chỉ có thể một mình vào trung tâm.
Thẩm Nam lúc đầu không yên tâm giao con cho một bảo mẫu cùng một nhóc con mới chín tuổi, nhất là Tiểu Anh Đào đã qua nửa tuổi không dễ chăm hay nghe lời như lúc nhỏ, mỗi lần tỉnh lại đều khóc lớn.
Đến một lần, tiểu gia hỏa bắt đầu khóc rống, đặt vào nôi không chịu ngủ, thấy gương mặt khóc đến đỏ lên, Thẩm Nam sốt ruột ôm con vỗ về.
Lại bị Thẩm Ngọc nghiêm túc ngăn lại: "Chị, não của bé chưa phát triển hoàn toàn, lay động sẽ ảnh hưởng."
Thẩm Nam làm mẹ đương nhiên biết, chỉ là thấy con khóc nên quên bẵng mất. Không thể không nói cô cũng không phải là một người mẹ có kiên nhẫn.
Thẩm Ngọc nói rồi tiến lên, nghiêm trang chỉ bảo cô: "Chị ôm Tiểu Anh Đào vào ngực, hơi chặt một chút để con bé có hơi mẹ, có cảm giác an toàn, sau đó vỗ lưng nhẹ cho bé."
Thẩm Nam vô thức làm theo lời nhóc, quả nhiên Tiểu Anh Đào rất nhanh ngưng khóc, chậm rãi ngủ thiếp trong lòng cô.
Cô cẩn thận thả nhóc con vào nôi, cười hỏi: "Tiểu Ngọc, sao em biết nhiều thế?"
Thẩm Ngọc: "Em tra trên mạng đấy."
Nói rồi lấy một quyển vở từ đâu, nói: "Em đều ghi trong đây."
Thẩm Nam kinh ngạc nhận lấy vở, mở ra, chữ viết chỉnh tề của học sinh tiểu học viết hơn nửa cuốn. Không chỉ có kiến thức nuôi trẻ em, còn ghi chép tình trạng ăn ngủ của Tiểu Anh Đào tỉ mỉ. Mà dạng quan sát tỉ mỉ này khiến người làm mẹ như cô cảm thấy cực kỳ tự ti.
Ngày nào cô cũng thấy nhóc ghi ghi chép chép vào vở, đôi khi còn lẩm bẩm mấy câu, cô vốn cho là nhóc viết nhật ký nghỉ hè, không nghĩ tới điều này.
Thật sự vừa cảm động vừa muốn cười.
Em trai của cô, thật là một đứa bé thông minh hiểu chuyện.
Sau khi Khương Nhạn Bắc về, Thẩm Nam không kịp chờ mà đưa vở cho anh xem.
Khương Nhạn Bắc sau khi nghiêm túc nhìn qua, tựa như Thẩm Nam vừa cảm động vừa buồn cười, còn có chút xấu hổ. Sau đó đưa vở ghi chép nuôi con của mình đến phòng của Thẩm Ngọc, đối chiếu quyển của hai người để bổ sung.
Khoan nói đến việc đó, Khương Nhạn Bắc xuất thân từ sinh vật học lại bị Thẩm Ngọc chỉ ra mấy điểm nhỏ có vấn đề.
Thấy Thẩm Ngọc có kiến thức nuôi trẻ phong phủ, hiểu rõ được thân phận cậu nhỏ này, Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc kiểm tra xong đều giao Tiểu Anh Đào cho bảo mẫu và Thẩm Ngọc lúc ban ngày đi làm.
Lần đầu tiên không yên lòng, lúc hai người đi làm còn phải nhìn camera theo dõi tình huống trong nhà.
Cực kỳ thuận lợi.
Nửa tháng sau.
Bảo mẫu gặp chuyện, luôn vô thức nhờ Thẩm Ngọc hỗ trợ.
Lại nửa tháng sau, Thẩm Nam trong nhà ôm con, mỗi khi Tiểu Anh Đào khóc rống lên cô liền gọi theo thói quen: "Tiểu Ngọc, Tiểu Anh Đào khóc rồi!"
"Tới đây, cậu tới rồi!" Nghe tiếng gọi của anh chàng chạy đến, cẩn thận nhận lấy viên thịt nhỏ, "Tiểu Anh Đào không khóc, cậu hát cho con nghe nha!"
Sau đó dùng thanh âm còn chưa tròn nghĩa dỗ nhóc con bằng nhạc thiếu nhi.
Thẩm Nam làm ca sĩ chuyên nghiệp, mỗi lần nghe tiếng hát bị điều đến mà chạy vội của em trai mình, đều đen kịt cả đầu óc.
Càng đen hơn là, mỗi lần con gái nghe cậu hát lập tức nín khóc, cười khanh khách không ngừng, lần nào cũng như thế. Ngược lại cô thế nào con gái cũng chẳng có phản ứng gì.
Quả thực năng lực thẩm mỹ luôn thua ở hàng đầu tiên.
Nhất là lần đó, con gái vừa mới biết bò, cô muốn bồi đắp tình mẹ con sâu đậm, lấy cây đàn guitar đàn một bài hát bé thích nghe nhất, cũng chính là bài Thẩm Ngọc hay hát.
Nào biết chưa hát được một nửa, Tiểu Anh Đào bỗng nhiên khóc lớn, cô đành nhanh dừng lại.
Thẩm Ngọc một bên chậm rãi đi đến, dùng âm thanh bò rống hát tiếp.
Quả nhiên Tiểu Anh Đào lập tức ngưng khóc, cười khanh khách với cậu.
Thẩm Nam thấy một màn này, đột nhiên cảm giác những thứ mình biết vỡ vụn đi.
Thẩm Ngọc vẫn không quên nói với cô: "Chị thấy em hát thế nào, còn tốt hơn chị đấy, Tiểu Anh Đào vừa nghe đã cười."
Thẩm Nam: "..."
Tiếp đến Khương Nhạn Bắc nghiêm chỉnh cũng không nhịn được cười lăn lộn.
Thẩm Nam phát hiện sự rối ren nghiêm mặt nhìn chồng, chính chắn hỏi: "Anh nói đi, không phải là em hát có vấn đề, mà cảm thụ âm nhạc của Tiểu Anh Đào có vấn đề."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Hẳn là Tiểu Anh Đào thấy giọng hát của cậu hơi mắc cười." Nói rồi nhìn con bé, ôm Thẩm Nam đang buồn bực vào phòng ngủ, "Tiểu Anh Đào không biết thưởng thức, anh biết. Rất lâu chưa nghe em hát, em hát cho mình anh nghe một bài đi."
Thẩm Nam đối với cảm thụ bình thường của anh cực kỳ vui vẻ, gảy dây đàn: "Anh muốn nghe bài gì?"
Khương Nhạn Bắc nghĩ ngợi, cười nói: "Anh chỉ quan tâm em."
Anh nói đúng tên bài hát, cũng là tâm ý với người mình yêu. Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn cô, dù đã bên nhau mấy năm, nhưng thâm tình trong mắt anh chưa từng biến mất.
Mà Thẩm Nam mỗi lần đối mặt với anh cũng vẫn trái tim loạn nhịp như cũ.
Cô cười giả lả, cố ý sợ sệt, ồ lên một tiếng: "Sao anh càng ngày càng buồn nôn thế? Còn sến súa như thế."
Khương Nhạn Bắc nói vô tội: "Anh nói để em hát một bài, làm gì buồn nôn? Mà bài này cũng rất kinh điển mà."
Thẩm Nam bĩu môi, mơ hồ nghe tiếng hát của Thẩm Ngọc bên ngoài càng ngày càng lớn đều đều, nhanh chóng gảy đàn hát những giai điệu kinh điển.
"Nếu như không gặp anh, em sẽ ở nơi nào, thời gian trôi qua thế nào. Cuộc sống phải chăng cần quý trọng, có lẽ sẽ quen biết một người khác.
Trải qua thời gian bình thường, không biết sẽ có được tình yêu ngọt như mật hay không..."
Nếu như không gặp anh, có lẽ cô vẫn sẽ ở lại tổng công ty, sẽ có bạn đời cùng con cái, cũng có thể sẽ gặp phải một tình cảm chân tâm thật ý khác.
Nhưng điều cô chắc chắn chính là chỉ có người đàn ông này mới có thể cho mình một tình yêu trọn vẹn, vì anh là người cô thích đã lâu, không người nào có thể thay thế.
Khương Nhạn Bắc nhìn cô, cười nhàn nhạt.
Người con gái mỹ lệ trước mặt, dùng tiếng hát lười biếng hát một khúc ca vì mình, bên ngoài là giọng hát sai nhịp của Thẩm Ngọc dỗ bé con Tiểu Anh Đào cười khanh khách.
Cuộc sống hạnh phúc bất quá cũng là thế.
*****
Sau khi Tiểu Anh Đào được nửa tuổi bỗng lớn nhanh như thổi, vóc dáng so với đứa trẻ cùng tuổi vượt trội hơn, nghiễm nhiên kế thừa đôi chân dài của ba mẹ. Khuôn mặt nhỏ nhắn càng lớn càng xinh xắn, đôi mắt híp lúc mới ra đời biến thành đôi mắt to tròn sáng rực, tựa như búp bê, lúc ra ngoài tản bộ luôn khiến người khác ngoái đầu nhìn lại.
Thẩm Nam rất hài lòng với bảo bối mình đã cùng Khương Nhạn Bắc chế tạo, về phẩm chất cực kỳ tốt.
Điểm lo lắng duy nhất là Tiểu Anh Đào biết nói rất chậm, tròn hai tuổi chỉ gọi ba, mẹ, cậu và ông ngoại.
Dù trên lý thuyết biết nói sớm hay muộn không liên quan đến trí thông minh, mà từ xưa đã có câu "Quý nhân thường tới trễ" để an ủi, nhưng Thẩm Nam vẫn hi vọng con có thể nói chuyện sớm một chút để nói chuyện mẹ con hiểu nhau, không phải loại đàn gảy tai trâu, thật sự rất nhức đầu.
Thế là sau sinh nhật hai tuổi của Tiểu Anh Đào, cô báo danh cho bé vào lớp mẫu giáo.
Giờ học đầu tiên vào cuối tuần, Thẩm Nam và Khương Nhạn Bắc chịu trách nhiệm ba mẹ cùng học.
Tiểu Anh Đào không sợ người lạ, thấy mấy bạn trong phòng liền cười khanh khách, bỏ ba mẹ qua một bên, chủ động tìm bạn chơi.
Thẩm Nam cùng Khương Nhạn Bắc thấy con gái nhà mình rất được hoan nghênh, giáo viên cũng cực kỳ thích con bé, lộ ra vẻ hiểu thấu của người mẹ già.
Lớp đầu tiên rất đơn giản, mười mấy nhóc con hai ba tuổi ngồi vây một bàn, giáo viên phát cho mỗi bé một dĩa trái cây, bên trong có cà chua bi và dưa leo nhỏ.
Cô giáo lấy hình ảnh minh họa để các bé nhận biết, rồi mới được cầm lên ăn.
Phần lớn các bé đều giống nhau, lúc đầu cầm nhầm, nhưng sau khi được cô giáo uốn nắn mới cầm đúng, rồi bắt đầu ăn.
Chỉ có Tiểu Anh Đào, cô giáo nói dưa leo, cô bé không chút do dự cầm cà chua.
Cô chỉ vào hình ảnh: "Tiểu Anh Đào, con nhìn kỹ hình trong tay cô là gì?"
Tiểu Anh Đào nói giọng ngọng nghịu chữ "dưa".
Cô giáo gật đầu cười: "Ừm, giỏi quá, tay của Tiểu Anh Đào đang cầm cà chua, thả xuống rồi cầm dưa leo lên ăn."
Tiểu Anh Đào giơ tay lên lần nữa, lấy cà chua bỏ vào miệng, nhai từng chút một, toàn nước thơm chua chua.
Giáo viên tiếp tục nói: "Được rồi, Tiểu Anh Đào bây giờ có thể cầm dưa leo lên ăn không?"
Cánh tay mập mạp của Tiểu Anh Đào lại vươn vào dĩa trái cây, lấy một trái cà chua bi.
Cô giáo vội nói: "Tiểu Anh Đào cầm nhầm rồi, đây là cà chua, không phải dưa leo."
Tiểu Anh Đào ngoảng mặt làm ngơ, cầm cà chua nhét vào mồm.
Ngay lúc Tiểu Anh Đào lần thứ ba chạm vào cà chua, cô giáo cười đi đến cạnh cô bé, lấy cà chua trong tay bé đi, chỉ vào hình ảnh: "Tiểu Anh Đào, ăn đúng quả trên hình mới được ăn tiếp!"
Tiểu Anh Đào bất đắc dĩ cầm dưa leo lên cắn một cái.
Thẩm Nam đứng ngoài quan sát, thấy dáng vẻ con gái không nghe lời, cười hết sức vui vẻ.
Mà Khương Nhạn Bắc bên cạnh cô, lần thứ ba lúc cô giáo lấy cà chua từ tay bé, sắc mặt không ổn, lầu bầu nói: "Con bé thích ăn thì để nó ăn, đâu phải kiểm tra, không cần trả lời đúng." Ngừng một chút rồi nói thêm, "Nếu là kiểm tra làm sai cũng không quan trọng."
Thẩm Nam quay sang liếc anh, thấy vẻ nghiêm trọng của anh, chọc anh: "Mấy bạn khác đều nghe lời, con gái nhà mình không phối hợp, cô giáo còn phải dạy nhiều hơn."
Khương Nhạn Bắc vô cảm ngồi trên bàn, thấy con gái thèm cà chua, trong lòng có tính toán.
Tiết học kết thúc, Thẩm Nam ra từ nhà vệ sinh thấy Khương Nhạn Bắc đang cõng con gái đang đeo cặp sách, kỳ quái hỏi: "Làm gì vậy? Tiết sau sắp bắt đầu rồi, nhanh vào đi."
Khương Nhạn Bắc nói: "Anh xin cô giáo nghỉ rồi."
"Hả? Sao thế?" Thẩm Nam không hiểu.
Khương Nhạn Bắc nói: "Nói nghiêm túc thì anh không muốn để Tiểu Anh Đào đi học thêm."
"Không phải chứ, xảy ra chuyện gì?" Thẩm Nam còn tưởng là chuyện lớn gì, có chút khẩn trương.
Khương Nhạn Bắc nhìn con gái rồi nhìn sang cô: "Anh cảm thấy nhanh quá cũng không tốt với tinh thần của con bé, quan trọng nhất là vui vẻ mà trưởng thành, tôn trọng những gì bé thích."
Thẩm Nam xem thường nói: "Nó còn nhỏ, sao biết gì mà vui? Nếu học sớm sẽ phát triển nhanh hơn, cũng để con bé có bạn cùng chơi."
Khương Nhạn Bắc nghiêm túc nói: "Đương nhiên là sở thích của con bé, Tiểu Anh Đào thích ăn cà chua mà cô giáo không cho bé ăn, đây chẳng phải bóp chết niềm vui sao?" Nói rồi dịu dàng nói với con gái, "Bé ơi, ba sẽ đi mua cà chua ngay cho con, sẽ ngọt hơn cái mà con vừa ăn."
Thẩm Nam: "..." Đây là lời của tiến sĩ Ivy sẽ nói sao?
Dù chuyện chồng chiều con gái cô cực kỳ vui, vì điều này mà ba rất chủ động tham gia các hoạt động cùng co. Trên thực tế từ khi Tiểu Anh Đào sinh ra đến giờ, Khương Nhạn Bắc luôn bên cạnh làm bạn với con, tình cảm vượt xa cô.
Quyển vở nuôi trẻ của anh đã có thể viết được trọn vẹn ba cuốn.
Nhưng đây là chiều con quá mức, vậy thì không được.
Cô không muốn tranh chấp chuyện này với anh, không đi thì không đi, tự mình dạy ở nhà cũng được, dù sao cô cũng không muốn con gái sớm thông minh.
Cô cảm thấy thông minh sớm chưa chắc là chuyện tốt, Thẩm Ngọc là một đứa bé thông minh, dù học rất giỏi nhưng tâm tình quá mẫn cảm. Điều này cũng tại cô, lúc Thẩm Ngọc còn bé, không cho nhóc một hoàn cảnh sinh trưởng tốt. Vết xe đổ này khiến cô càng hi vọng Tiểu Anh Đào ngây thơ hơn một chút.
Cũng may Tiểu Anh Đào nói chuyện muộn, nhưng rất nhanh tiếp nhận ngôn ngữ. Mấy tháng sau đã thành một đứa nhiều chuyện.
Lúc không đi làm, Thẩm Nam đích thân dạy Tiểu Anh Đào học chữ và học đếm.
"Đến đây, nhìn đếm xem."
"Một hai ba bốn năm sau bảy tám chín mười." Tiểu Anh Đào nhìn số trên vở, một hơi đọc xong.
Thẩm Nam gật đầu thỏa mãn, cầm thấy tấm thẻ, rút một cái hỏi: "Đây là số mấy?"
Tiểu Anh Đào: "Ba"
"Cái này?"
"Hai."
"Cái này?"
"Mười."
"Không đúng, suy nghĩ lại?"
Tiểu Anh Đào nhìn bảy số trên thẻ, suy nghĩ nửa ngày nói: "Mười"
Thẩm Nam nói: "Sai, suy nghĩ lại."
Tiểu Anh Đào nghĩ nghĩ: "Tám."
Thẩm Nam: "Không đúng, suy nghĩ kỹ lại một chút."
Tiểu Anh Đào lắc đầu, ngọng nghịu: "Con không biết."
Thẩm Nam gật đầu, thả tấm thẻ xuống, chỉ vào số trên vở: "Bé đếm lại trên đây xem."
Tiểu Anh Đào dạ một tiếng, ngón tay nhỏ chỉ vào từng cái, không ngừng đếm bánh xe từ đầu đến cuối.
Lúc đầu Khương Nhạn Bắc đang ở trong phòng thảo luận cùng người, anh đi tới nhìn thấy con gái chưa đến ba tuổi đang cầm vở đếm số.
Lông mày anh hơi nhăn, đi tới nhẹ lấy lại sách vở cùng tấm thẻ, nhét vào ngăn kéo, sau đó ôm Tiểu Anh Đào cười nói: "Bé ơi, ba dẫn con đi chơi ngựa gỗ."
Thẩm Nam: "..."
Này! Mỗi lần cô dạy con đều lơ đãng cắt ngang, có người làm cha nào như thế không?
Khương Nhạn Bắc dẫn con đi trốn học, lúc về đã tối.
Tiểu Anh Đào bắt đầu tự mình ăn cơm.
Rửa sạch tay của bé, đặt bé vào bàn ăn chuyên dụng rồi đem thức ăn trước mặt, tay sử dụng thìa của mình, tự mình ăn cơm.
Khẩu vị của tiểu gia hỏa không tệ, chỉ là lúc ăn có thói quen xấu hay nghịch, mỗi lần ăn đều ném đồ ăn loạn xạ hoặc ném bát thìa xuống đất. Dạy mãi không sửa.
Lúc tiểu gia hỏa vứt đồ một lần nữa, sắc mặt Thẩm Nam nghiêm lại, cứng rắn nói: "Mẹ đã nói gì? Không nên ném đồ đúng không?"
Tiểu Anh Đào mân mê miệng nhỏ, gật đầu.
Thẩm Nam nói: "Vậy thì làm sao?"
Tiểu Anh Đào duỗi cánh tay mập mạp: "Tay."
Thẩm Nam đánh tượng trưng hai cái lên tay cô bé, dù không mạnh nhưng con bé thấy mẹ nghiêm khắc nên nũng nịu khóc lên mấy tiếng.
Khương Nhạn Bắc bên cạnh đau thót tim, hận không thể trả thù cho con nhưng lo rằng Thẩm Nam sẽ cãi nhau, nổi giận với anh, sẽ để con gái sinh ra tâm lý phản nghịch với mẹ, chỉ đành chịu đựng.
Cũng may tiểu gia hỏa chỉ làm nũng một chút, nhanh nín khóc, lúc ăn xong còn dính vào mẹ.
Thẩm Nam lấy vở cùng tấm thẻ mà Khương Nhạn Bắc nhét vào tủ, để cô bé cầm lấy, tiểu gia hỏa còn cực kỳ hăng hái. Đến lúc cô tắm rửa cho bé còn phấn khởi đọc thầm.
Khương Nhạn Bắc ngồi bên cạnh con gái, lấy Barbie dịu dàng nói: "Này bé, chúng ta thay đồ cho búp bê nhé."
Tiểu Anh Đào lắc đầu: "Bé muốn học."
Lông mày Khương Nhạn Bắc hơi nhíu, nghĩ thầm có phải dạo này Thẩm Nam hơi nghiêm khắc với con gái hay không, tựa như lúc anh còn bé, vì ba mẹ quá nghiêm khắc nên dù không thích anh cũng sẽ tự giác đi học.
Đến khi hai người tắm cho con xong, dỗ bé ngủ. Khương Nhạn Bắc kéo Thẩm Nam ngồi xuống giường.
"Sao vậy? Muốn nói gì đúng không?" Thẩm Nam thấy dáng vẻ ung dung của anh, hỏi nhỏ.
Khương Nhạn Bắc gật đầu: "Chúng ta tâm sự đi."
Thẩm Nam cười: "Được, chuyện gì?"
Khương Nhạn Bắc nói: "Vấn đề dạy dỗ Tiểu Anh Đào."
Thẩm Nam lơ đãng cười: "Bé còn nhỏ như vậy sao dạy dỗ có vấn đề được."
Khương Nhạn Bắc sợ rằng nói sẽ làm vợ mất vui, cân nhắc tìm từ dịu dàng nói: "Em không thấy em hơi nghiêm khắc với Tiểu Anh Đào à? Bé còn nhỏ như thế đã phải học chữ, sẽ khiến bé áp lực. Điều quan trọng nhất của trẻ là vui vẻ khỏe mạnh, cái khác bỏ qua đi."
Thẩm Nam kỳ thật chỉ tùy tiện dạy một chút, mà Tiểu Anh Đào chính là rất ham học, mỗi lần biết được chữ nào đều rất vui, làm gì có áp lực, cho nên mỗi lần anh cắt ngang cô đều không để ý.
Nhưng thấy anh có dáng vẻ nghiêm túc như vậy, cô sửng sốt một chút, chợt nhận ra điều gì. Chẳng trách cô cảm nhận quá muộn, hiện tại mới có thể liên kết sự giáo dục của anh đối với Tiểu Anh Đào và tuổi thơ của anh.
Cô nghĩ một lát, ngồi xếp bằng trước mặt anh, nắm tay anh thật chặt, cười nói: "Chồng à, em biết anh tuyệt đối không muốn con gái sẽ trưởng thành như anh. Nhưng chúng ta khác ba mẹ của anh, cho đến giờ em chưa từng nghĩ tới sẽ muốn Tiểu Anh Đào sau này ưu tú thế nào, em cũng giống anh, chỉ cần bé lớn lên vui vẻ khỏe mạnh là được. Nhưng chúng ta cũng phải hiểu, cuộc sống của bé không chỉ là ba mẹ, bé muốn được hòa vào đám đông, đi học đi làm cũng phải cạnh tranh với người khác. Chúng ta không có yêu cầu với con bé, nhưng luôn có yêu cầu của người khác, chúng ta có thể nuông chiều con nhưng người khác sẽ không. Cho nên giáo dục cần thiết vẫn nên tiên phong về chất lượng. Huống hồ anh không thấy lúc bé biết chữ sẽ rất vui sao. Anh nghĩ lại xem, chẳng lẽ khi còn bé, học tập đều là chuyện đau khổ sao?"
Khương Nhạn Bắc bình tĩnh nhìn cô, lông mày đang nhíu chặt cũng dần buông lỏng, tựa hồ đã hiểu ra một số chuyện.
Thẩm Nam tiếp tục cười: "Anh đừng khẩn trương với Tiểu Anh Đào, thuận theo tự nhiên là được, mọi thứ đều chú trọng có chừng mực. Anh hi vọng con bé có điểm xuất phát luôn vui vẻ là tốt, nhưng anh có nghĩ tới hay không, cuộc sống sao chỉ có mỗi vui vẻ? Nếu như chỉ có vui vẻ thì không thể gọi là vui vẻ."
Khương Nhạn Bắc thở dài, vỗ trán nói: "Em nói đúng, là anh quá khẩn trương rồi. Luôn lo lắng Tiểu Anh Đào sẽ không sung sướng, nhưng chỉ cần chúng ta yêu thương làm bạn với con bé, sao con bé không vui đây? Mà có một chút khó chịu mới có thể để cho người ta hiểu được hoàn mỹ là gì." Là như anh.
"Đúng vậy!" Thẩm Nam gật đầu cười, bĩu môi với anh, "Dù ba chiều con là chuyện thường tình, nhưng anh cũng quá chiều rồi, tựa như lúc nào cũng quỳ nói chuyện với con vậy. Nếu làm hư con thì sao đây? Con cái hư hỏng sẽ có vấn đề lớn hơn. Đừng quên lúc ở đại học em như thế nào?"
Khương Nhạn Bắc gật đầu tán thành: "Không sai, về sau nên tạo một chút lòng tin, không phải giống ba, cái tính đó của em có thể dạy con, bé cũng không thể chống đối được."
Thẩm Nam trừng mắt: "Gì mà tính đó."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Vốn là thế mà."
Nói rồi nằm xuống giường, đắp chăn vào, đưa tay tắt đèn.
Thẩm Nam chui vào theo, véo vào thịt dưới xương sườn của anh: "Tính em thế nào? Anh nói rõ cho em."
Khương Nhạn Bắc cười nói: "Trước kia em thế nào, còn muốn anh nói à?"
Thẩm Nam nói: "Em muốn anh nói."
Khương Nhạn Bắc nắm tay cô, xoay người đặt cô dưới thân, cắn tai cô nhỏ giọng nói: "Thật ra... Tính tình trước kia của em rất hấp dẫn, anh cực kỳ thích."
Tiểu Anh Đào nằm trên giường nhỏ ngủ say, không hề hay biết ba mẹ đang làm chuyện xấu trong đêm.
← Ch. 75 | Ch. 77 → |