Anh trai
← Ch.17 | Ch.19 → |
Một người phụ nữ trẻ đẹp lại đứng khóc lớn giữa đường, tất nhiên sẽ dẫn đến rất nhiều người liên tục nhìn đến, mọi người cũng hiểu tám chín phần là cô gái đau khổ vì tình rồi.
Thẩm Nam biết bộ dạng hiện tại của mình nhất định rất ngu xuẩn. Nhưng cô không quan tâm nhiều đến vậy, cô chỉ muốn ở một nơi không ai biết mình có thể phát tiết những kiềm chế tích tụ bấy lâu.
Cô chợt nhớ đến lời thoại trong một bộ phim.
Nhìn kìa, người đó giống như con chó!
Cô lúc này tựa như một chó khóc nhà có tang.
Không biết đã khóc bao lâu, đến khi những cảm xúc phát ra không còn gì, một chiếc khăn tay đưa đến trước mặt cô.
Người qua đường có ý tốt này có hơi chậm khiến Thẩm Nam hơi sửng sốt, cô nhận khăn tay, lau gương mặt tèm lem của mình, nói cảm ơn.
Hai chữ vừa dứt, cổ họng dường như bị người khác bóp chặt, hai mắt đầy hơi nước không thể tin được nhìn người đàn ông đang đứng cạnh mình. Sau đó, cảm giác xấu hổ ập đến, trước khi não xử lý thì bỗng nhiên cô xoay người, chạy trốn.
Khương Nhạn Bắc đuổi theo, ở sau lưng cô gọi: "Thẩm Nam"
Thẩm Nam coi như không nhìn không nghe, mang giày cao gót tiếp tục chạy lên phía trước.
"Thẩm Nam!" Khương Nhạn Bắc lại gọi.
Lần này rốt cuộc Thẩm Nam cũng dừng lại, đưa tay lau mặt loạn xạ, xoay người thẹn hóa quá giận nói: "Anh thấy rồi sao? Hiện tại tôi chỉ là một người phụ nữ ngu ngốc nghèo túng khóc giữa đường lớn, đây là báo ứng của loại người như tôi, có phải anh cảm thấy rất sảng khoái không? Giáo sư Khương"
Khương Nhạn Bắc nhíu mày nhìn cô, hạ thấp giọng: "Thẩm Nam..."
Thẩm Nam nói tiếp: "Khương Nhạn Bắc, tôi biết anh xem thường tôi nhưng cũng không cần cố ý đến chê cười, đây là chuyện trái lương tâm so với kẻ quân tử như anh đấy"
Cô đương nhiên biết Khương Nhạn Bắc không phải đến chê cười cô, nhưng tựa như dùng sự vô lý ngang ngược này mới miễn cưỡng giấu đi chật vật, cùng lòng tự trọng còn sót lại.
Nói rồi mặc kệ Khương Nhạn Bắc có phản ứng gì, đưa tay ngăn chiếc xe taxi, nhanh chóng rời đi.
Khương Nhạn Bắc đứng tại đó, trong tay còn cầm một bọc khăn giấy, ánh mắt dõi theo chiếc taxi màu vàng đến khi khuất dạng mới thu tầm mắt lại. Sau hồi lâu, thở dài bất đắc dĩ.
Qua mấy năm, thật ra cô vẫn không thay đổi, một chút đạo lý cũng không có.
***
Người trưởng thành không đau dai dẳng, sự sụp đổ đột ngột của Thẩm Nam đã biến mất khi đến trước cửa nhà. Cuộc sống phải tiếp tục, ngọn núi lớn trên vai mình còn phải từ từ gánh.
Chuyện xem mắt này cô không nói với Thẩm Quang Diệu. Dựa theo tính tình của ông, nếu biết cô xem mắt với một người đàn ông trung niên đã ly dị, chỉ sợ đã trời đất đảo điên rồi.
Cuối tuần cứ như vậy mà qua, thứ hai đi làm, công việc bận rộn khiến cô ném chuyện xui xẻo với Trần Vận Huy lên chín tầng mây.
Cuối năm là cao điểm khách hàng ký kết hợp đồng năm mới, chính là lúc cô bận rộn nhất. Bên IWF vẫn chưa có thông tin, Joseph còn chưa về, cô chỉ có thể tạm gác sang một bên, đi làm công việc quan trọng hơn.
Chiều thứ hai, cô hẹn gặp công ty khoa học sinh vật Lai Khang nói một chút về hợp đồng quảng cáo hằng năm. Lai Khang là một công ty đa quốc gia lớn, liên quan đến lĩnh vực điều chế thuốc cho sinh vật và nông nghiệp, trụ sở ở nước Mỹ, có chi nhánh công ty ở Trung Quốc đang hợp tác với Tượng Tâm.
Lai Khang không chỉ là một trong những khách hàng lớn của Tượng Tâm, cũng là khách hàng quan trọng trong tay của Thẩm Nam, cô không dám thất lễ.
Người phụ trách bộ phận quảng cáo của họ là giám đốc thị trường, là nữ cường nhân đã ngoài ba mươi, Triệu Vân. Phụ nữ nói chuyện với nhau, thường không dễ bằng đàn ông. Nhưng người này rất giỏi ngoại giao, hiệu suất làm việc theo tiêu chuẩn cao trong mọi việc, đối với Thẩm Nam mà nói thì ngược lại, cô cảm thấy người này khi hợp tác khiến người khác thoải mái hơn.
Hai năm nay, cô có mối quan hệ khá tốt với Triệu Vân, hai người đều là phụ nữ cuồng việc đến liều mạng, cũng có chung chí hướng.
Tượng Tâm hợp tác với Lai Khang đã mấy năm, là hợp tác ổn định lâu dài, cảm thấy rất hài lòng với đối phương. Báo giá hợp đồng cho năm tiếp theo cũng đã được đàm phán, lần này cô đến Lai Khang, định tự mình đưa hợp đồng mới đến cho Triệu Vân xem qua.
Dù sao đã hợp tác nhiều năm như vậy, thật sự đây cũng chính là đi thăm hỏi bình thường thôi. Thẩm Nam cùng Triệu Vân ở văn phòng nói chuyện, thấy cô ấy lấy hợp đồng về, cô cười hỏi: "Rebecca, cô có vấn đề gì sao?"
Lai Khang giống như phần lớn các doanh nghiệp khác, nhân viên trong công ty đều dùng tên tiếng Anh, tên tiếng Anh của Triệu Vân là Rebecca.
Triệu Vân cười nói: "Tôi không có vấn đề, nhưng Lai Khang vừa mới đổi CEO ở Trung Quốc, người mới cần phải có sự xét duyệt các quyết định trước đó. Steven muốn tự mình phê duyệt, chờ anh ấy ký thì chúng ta mới có thể chính thức hợp tác tiếp."
"Hả?" Thẩm Nam hơi sửng sốt, bây giờ cô sợ nhất là sự biến hóa vô lường của cuộc sống hay công việc, một chút biến cố đều khiến cô biến thành con chim sợ cành cong. Cô cũng biết Lai Khang vừa đổi CEO, là người mới đi du học về. Nhưng vì loại quảng cáo cho công ty, sẽ không qua tay trực tiếp CEO, cô cũng không liên quan đến nhân vật tai to mặt lớn kia, cũng không mấy chú ý đến người mới đến Lai Khang này.
Triệu Vân thấy cô lộ vẻ lo lắng, cười nói: "Không sao đâu, Steven vừa mới đảm nhiệm sẽ không vô cớ đổi công ty quảng cáo hợp tác lâu đời của bọn tôi đây, chỉ là một chút quy củ thôi." Cô ngừng một chút lại nói, "Như vậy đi, nếu cô không yên tâm, tôi dẫn cô đến gặp một chút. Anh ấy hẳn là không có cuộc họp."
Thẩm Nam kịp phản ứng, lộ vẻ cảm kích: "Được! Cảm ơn cô."
Triệu Vân gọi điện thoại, nói ngắn gọn vài câu, sau đó ừ một tiếng cúp điện thoại, ngẩng đầu lên nói với cô: "May mắn của cô không tệ, Steven đúng lúc rảnh rỗi, tôi dẫn cô đến văn phòng anh ấy."
Thẩm Nam thở phào, cười cười: "Thật sự cảm ơn cô, Rebecca."
"Phụ nữ chúng ta làm việc không mấy dễ dàng, cùng chung mục đích đều là người của mình thôi."
Văn phòng của Lai Khang chiếm trọn hai tầng, phòng của giám đốc cách khá xa phòng thị trường.
Đi đến cửa phòng thủy tinh, Triệu Vân trước khi gõ cửa, nói nhỏ với Thẩm Nam bên cạnh: "CEO của bọn tôi còn rất trẻ, lại độc thân, cô phải giữ kẽ đừng lơ là công việc."
Thẩm Nam bật cười, cô có thể lơ là các chuyện khác, chỉ có công việc là không được, đây chính là nguồn sống của một nhà ba người bọn cô.
Triệu Vân đương nhiên cũng chỉ nói đùa, nói rồi đưa tay gõ cửa.
"Vào đi." Bên trong truyền đến một giọng nam trầm thấp.
Triệu Vân nhướn mày với Thẩm Nam, đẩy cửa vào: "Chào Steven"
Người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc rộng lớn, tự mình xem bảng báo cáo trong tay. Triệu Vân chào hỏi, anh cũng chỉ gật đầu chứ chưa ngẩng mặt lên.
"Tôi đưa hợp đồng của Tượng Tâm đến, đây là quản lý chăm sóc khách hàng của Tượng Tâm, Thẩm Nam."
"Chào ngài Steven!" Thẩm Nam đi lên trước, ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đang cúi đầu. Đúng là trẻ như lời của Triệu Vân nói, chưa nhìn được tổng thể nhưng từ góc cạnh có thể thấy được đây là người đàn ông khá ưa nhìn, mà...
Lông mày Thẩm Nam hơi nhăn lại, sao người này lại quen mắt đến thế?
Người đàn ông trên bàn làm việc rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt lướt qua Triệu Vân, trực tiếp rơi trên mặt Thẩm Nam, sau đó lông mày nhíu lại, khóe môi cong lên nói với Triệu Vân: "Cô để hợp đồng lên bàn của tôi, trở về làm việc đi."
Triệu Vân nghe lời để hợp đồng xuống, xoay người nháy mắt vài cái với Thẩm Nam, đi qua người cô ra khỏi phòng.
Lý Tư Duệ đặt cây viết trên tay xuống, thân hình dựa vào ghế dựa rộng lớn đằng sau, ngón tay gõ lên mặt bàn, nghiêng đầu cười như không cười nhìn Thẩm Nam đang đứng sững sờ, sau một lúc lâu mới mở miệng: "Đứng ngốc đó làm gì? Không nhận ra anh sao?"
Thẩm Nam hoàn hồn từ sự kinh hãi này, hơi mất tự nhiên đi đến, nhỏ giọng nói: "Anh..."
Lý Tư Duệ cong môi cười, cặp mắt đào hoa xoay chuyển thật sự rất phong lưu, anh cười nói: "Anh còn tưởng em thật sự không biết anh đấy."
Thẩm Nam đương nhiên còn nhận ra anh dù cho mười năm không gặp.
Chỉ là vạn lần cô không nghĩ tới tổng giám đốc mới của Lai Khang chi nhánh Trung Quốc lại là Lý Tư Duệ – con của mẹ nuôi cô.
Khi còn bé ba mẹ bận rộn, thường đến kỳ nghỉ, cô được đưa đến ở tạm nhà mẹ nuôi. Lý Tư Duệ hơn cô bốn tuổi, từ nhỏ cô đã gọi anh là anh trai. Thật sự anh cũng giống như anh ruột, rất biết chăm sóc cô, thường mang cô đi chơi với chó hay mèo, cũng tận tình phụ đạo việc học cho cô, thậm chí đàn guitar cũng là một tay anh dạy.
Quan hệ như vậy được duy trì đến khi anh tốt nghiệp cấp 3 ra nước ngoài, nhà mẹ nuôi di dân, đến lúc đó mới cắt đứt.
Mẹ nuôi là chị em tốt lớn lên từ nhỏ với mẹ, năm đó mẹ qua đời, mẹ nuôi lại biết được chuyện liên quan đến Thẩm Quang Diệu bỏ ra một số tiền lớn cùng ngày với ngày mất của mẹ, lúc đó ông ta còn ở chung một chỗ với tiểu tam. Cảm thấy không đáng cho chị em tốt của mình, hận Thẩm Quang Diệu thấu xương, hai nhà ầm ĩ đến khó coi, sau khi di dân cũng cắt đứt liên lạc.
Thẩm Nam cũng hiểu được, dù là mẹ nuôi rất yêu thương mình nhưng lại dựa trên quan hệ với mẹ. Một khi mẹ qua đời, cầu nối của hai nhà đứt đoạn, dù sao cô là Thẩm Nam, cũng là họ Thẩm, vĩnh viễn đều dính liền với Thẩm Quang Diệu.
Quan hệ hai nhà vừa đứt đoạn, Lý gia lại di dân, tình anh em của cô và Lý Tư Duệ tất nhiên cũng trở nên mờ nhạt, thậm chí không liên lạc với nhau mấy năm nay. Nếu không phải thấy người đàn ông cách mấy bước chân này, cô sẽ quên mình đã từng có một người không phải máu mủ ruột rà nhưng đủ để được gọi hai tiếng "anh trai".
Lb đứng lên cười, xem xét cô từ trên xuống dưới: "Trưởng thành rồi!" Vừa nói vừa tắc lưỡi, "Đều nói con gái mười tám tuổi sẽ thay đổi, càng đổi càng khó coi, anh thấy câu này không sai. Khi còn bé rất dễ thương, sao lại biến thành bộ dạng xấu xí như thế chứ?"
Dù sao gần mười năm không gặp, Thẩm Nam vốn còn hơi không được tự nhiên, bị anh trêu chọc, cảm giác quen thuộc đã lâu bỗng tiến đến, cô nhăn mũi không khách khí nói lại: "Anh mới xấu xí đấy!"
Lý Tư Duệ đương nhiên không xấu, ngũ quan sáng sủa, dáng người thẳng táp, dù cho là thiếu niên lập dị lúc trước hay là người đàn ông thành thục Âu phục giày da của hiện tại, đều là trung tâm của sự chú ý, hạc giữa bầy gà.
Lý Tư Duệ bị cô nói lại cũng không giận, ngược lại cười lớn: "Đây mới là trái bí nhỏ mà anh biết chứ. Bộ dạng vừa nãy của em không biết là của ai đây?" Ngừng một chút, vừa cười vừa nói, "Lúc nãy cũng chỉ là nói hươu nói vượn, sao lại có thiếu nữ mười tám tuổi càng thay đổi càng khó nhìn, chỉ có ngày càng đẹp hơn thôi. Nam Nam trưởng thành xinh đẹp hơn đấy."
Cảm giác quen thuộc đã trở về hoàn toàn, Thẩm Nam bị anh chọc cười, trái tim treo lơ lửng cũng được hạ xuống. CEO của Lai Khang là Lý Tư Duệ, cô cũng không mấy lo lắng nữa.
Nguyên tắc làm người tốt của Lý Tư Duệ và Khương Nhạn Bắc khác nhau, từ nhỏ anh đã giúp cô làm bài tập, yểm trợ cô làm chuyện xấu. Bây giờ trưởng thành rồi, đương nhiên sẽ không bỗng nhiên giả vờ vẻ ngoài kia.
Thật sự kỳ lạ, vì sao cô luôn bất giác so sánh cách làm người của người mình gặp với Khương Nhạn Bắc chứ? Trước đó là buổi xem mắt với Trần Vận Huy, hiện tại lại là Lý Tư Duệ.
Quả nhiên, Lý Tư Duệ lấy hợp đồng mà Triệu Vân để trên bàn, tùy tiện lật hai trang, cười nói: "Thật là thời gian như thoi đưa, không nghĩ tới em cũng có thể làm được quản lý khách hàng, có thể đảm đương trọng trách đàm phán với khách hàng." Nói rồi để lại hợp đồng trên mặt bàn, "Em báo với bên em ra hợp đồng chính thức đi."
Thẩm Nam cười lớn: "Cảm ơn ngài Steven."
Lý Tư Duệ trừng mắt nhìn cô: "Mới gọi anh là gì?"
"Cảm ơn anh trai tốt ạ"
Lông mày Lý Tư Duệ giãn ra, cười nói: "Cái này còn tạm được." nói rồi đưa xuống nhìn đồng hồ, "Em còn phải về công ty sao?"
Thẩm Nam gật đầu: "Về chứ, còn nhiều việc chưa xong!"
"Được." Lý Tư Duệ cười tủm tỉm với cô, "Anh cùng còn chút việc, sau khi tan làm đợi anh, anh sẽ đến công ty đón em dẫn anh đi thăm chú Thẩm"
"Được."
***
Hai ngày này Khương Nhạn Bắc lúc làm việc luôn phân tâm, não luôn hiện lên hình ảnh bên đường hôm đó, Thẩm Nam khóc đến mất hết mặt mũi, nổi giận nói một tràng rằng anh xem thường cô.
Sau khi trở về, anh cũng nghiêm túc nghĩ xem anh có xem thường cô sao? Có lẽ đúng, lúc đầu ở trường, cô không học hành mà còn có hành vi phóng túng, đúng là anh chướng mắt loại nữ sinh như vậy. Mỗi lần cô tự tung tự tác, cả đầu lại đau, luôn không nhịn được mà giáo huấn cô một trận.
Mà trong thời gian dài, đều vì ám ảnh của mình mà cảm thấy xấu hổ, ép mình không để cô trong lòng, nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Cho nên nói anh xem thường cô, còn không bằng nói là anh xem thường chính mình.
Mà bây giờ, cô chỉ là một người phụ nữ vì cuộc sống mà không ngừng cố gắng, dù cô đang làm gì thì anh đều không có lý do để xem thường.
Anh cảm thấy mình nên đi giải thích một chút. Mặc dù sự cần thiết này là vì điều gì, anh vẫn chưa rõ lắm.
Sắp đến buổi tối tan tầm của thứ hai, lúc đi ra khỏi tòa nhà của Viện anh đúng lúc gặp được Lâm Nghiên đang chạy đến nhà ăn, anh nghĩ ngợi rồi đi lên gọi cô một tiếng.
"Hả? Lớp trưởng, cậu cũng đến nhà ăn sao?"
Khương Nhạn Bắc lắc đầu, trầm mặc một lát, hỏi: "Đúng rồi, Thẩm Nam..."
Lâm Nghiên nhìn anh kỳ quái: "Thẩm Nam làm sao?"
Khương Nhạn Bắc cầm điện thoại, vốn anh định hỏi cô số của Thẩm Nam nhưng lời vừa đến môi lại bỗng dưng ngừng lại, vì chuyện này mà cần gọi điện thoại giải thích sao? Đây đúng là quái đản.
Thế là anh lắc đầu, cười nói: "Không có gì, cuối tuần trên đường đi mình thấy cô ấy, nhớ là cậu và cô ấy là bạn nên thuận miệng nhắc đến thôi."
Lâm Nghiên không suy nghĩ nhiều, chỉ cười nói: "Thật à? Cậu ấy làm gì ở đó thế?"
Làm gì đây? Kỳ thật anh cũng không biết, hình như đang hẹn hò với người đàn ông đứng tuổi, nhưng có vẻ không vui lắm. Anh xua tay: "Không rõ lắm."
Lâm Nghiên ồ một tiếng: "Mình còn tưởng rằng cậu nhìn thấy cậu ấy làm chuyện quái dị gì chứ."
Khương Nhạn Bắc cười cười, đi về hướng khác nhà ăn, hai người tạm biệt, anh về bãi giữ xe của Viện để lấy xe.
Tối nay anh không có kế hoạch, cũng không muốn về Khương gia lạnh lẽo dối trá kia, càng lười đi tìm bạn bè. Hình như chỉ những lúc rảnh rỗi anh mới thấy được đàn ông độc thân không hề thú vị, may mà ít khi có khoảng thời gian này lắm.
Anh quyết định đi dạo xung quanh, tìm một chút gì đó để ăn. Cũng không biết nghĩ đến điều gì, anh lại tìm địa chỉ công ty quảng cáo Tượng Tâm, đi đến hướng bên đó.
Lúc này là giờ tan tầm cao điểm, trong tòa nhà nguy nga cao lớn kia, từng thành phần tri thức sắc mặt mỏi mệt nối đuôi nhau đi ra.
Khương Nhạn Bắc đậu xe bên đường, cũng không xuống xe, hai tay còn giữ trên tay lái, buồn bực ngán ngẩm ngắm nhìn đám người tới lui. Không bao lâu, anh nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô không chật vật như hôm chủ nhật đó, mặc váy liền thân, chân mang cao gót, áo khoác màu nâu dài. Trên mặt trang điểm tinh xảo, xinh đẹp tựa như hồ ly.
Cô đi ra cửa xoay của tòa nhà, một bên nghe điện thoại, một bên nhanh chóng đi đến chiếc xe Cayenne đang đậu cách đó không xa. Bên cạnh xe là một người đàn ông cao lớn, thấy cô đến, thân mật xoa nhẹ đỉnh đầu rồi xoay người mở cửa ghế phụ lái cho cô, sau đó vòng đầu xe, mở cửa ngồi vào ghế lái.
Khương Nhạn Bắc nhìn theo chiếc xe chậm rãi rời đi, đột nhiên cười trào phúng một tiếng. Công chúa gặp chuyện không may, sẽ có rất nhiều rất nhiều hoàng tử tình nguyện đến cứu nạn. Anh còn ở đây nghĩ đến cô sẽ có cuộc sống khó khăn này nọ. Để làm gì chứ?
Anh đúng là một thằng ngốc, tựa như năm đó.
***
Tác giả có điều muốn nói:
Nam phụ tất nhiên phải có – dù sao trước kia nữ chính cực giàu, hiện tại là cực nghèo rồi.
← Ch. 17 | Ch. 19 → |