Chị chúc em sinh nhật vui vẻ
← Ch.04 | Ch.06 → |
Phong cách làm việc của IWF và các công ty thương nghiệp khác mà Thẩm Nam từng tiếp xúc không giống nhau, tiết tấu làm việc chậm hơn rất nhiều. Cô biết trong công ty có rất nhiều người muốn nhìn thấy dự án này thành công trong tay cô, nhưng hôm nay gặp mặt Joseph kia, hoàn toàn không biết ra tay như thế nào, muốn xắn tay áo xông về phía trước là không thể nào, trước mắt chỉ có thể quan sát rồi nghĩ biện pháp.
Sáng nay trước khi ra ngoài cô đã đồng ý với một già một trẻ là sẽ về ăn cơm, khó có được một lần tan sở đúng giờ.
Lúc từ văn phòng đi ra trạm chờ xe buýt, đi ngang qua một tiệm bánh, cô chợt nhớ tới vào tuần trước, trong balo của Thẩm Ngọc có nửa miếng bánh sinh nhật mang từ nhà trẻ về, nói là sinh nhật của một bạn nhỏ cùng lớp, mẹ của bạn đó mang một cái bánh ngọt lớn đến, chia mỗi người một miếng. Cậu không ăn hết miếng bánh đó, lặng lẽ cất nửa miếng bánh vào cặp mang về cho cô và Thẩm Quang Diệu ăn.
Miếng bánh ngọt đó để trong cặp sách quá lâu, lúc mang về, đã bị đè bẹp.
Con người cũng chỉ là loài động vật có cảm xúc, tự tay nuôi một đứa bé từ bé đến bây giờ, Thẩm Nam đối với đứa em trai cùng cha khác mẹ này, không thể nói là còn có cảm giác chán ghét, nhưng vẫn không thể nào có cách để thuyết phục chính mình lấy tình cảm chân thực để đối đãi với cậu, cho nên mấy năm nay ngoại trừ cung cấp ăn uống và đi học của cậu ra, thì những thứ khác cô tận lực coi nhẹ, thậm chí còn không tổ chức sinh nhật cho cậu bé.
Trên thực tế, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện đến giờ, cô cũng không có tổ chức sinh nhật.
Bánh kem, bong bóng, những món quà đắt đỏ không thể đếm xuể, đã là chuyện của đời trước rồi.
Ngày đó nhìn thấy miếng bánh ngọt bị đè nén thay đổi hình dạng, cô mới bỗng nhiên ý thức được, những thứ sinh nhật và bánh sinh nhật này đối với những đứa bé khác thì là chuyện rất bình thường, trong khái niệm của Thẩm Ngọc, lại là chuyện lạ lẫm, cho nên cậu mới cẩn thận trịnh trọng mang bánh về chia sẻ với cô và Thẩm Quang Diệu.
Cũng chính khoảnh khắc đó, Thẩm Nam ý thức được, trong lòng mình giống như có một khe cửa nhỏ mở ra, khiến phần tình cảm cô không muốn nhận lặng lẽ tiến vào. Sau đó cô xem ngày tháng một chút, phát hiện sinh nhật của Thẩm Ngọc đã qua mấy ngày rồi.
Hôm nay tan sở đi qua tiệm bánh, nhớ tới chuyện đó, bỗng nhiên trái tim mềm nhũn, quyết định đi mua một miếng bánh ngọt nhỏ, bù đắp sinh nhật đã qua cho cậu.
Hôm nay xe buýt khó có được khi nào rộng rãi trong giờ cao điểm như này, Thẩm Nam đã không còn nhớ rõ lần cuối cùng mình về nhà trước khi trời tối là khi nào.
Cô cầm chìa khoá mở cửa, lại nhìn thấy trong phòng ngoại trừ Thẩm Quang Diệu Thẩm Ngọc và thím Trương bảo mẫu, còn có một đôi vợ chồng trung niên ngồi trên ghế sa lon.
Thẩm Ngọc vốn đang tựa vào bên cạnh Thẩm Quang Diệu, nhìn thấy cô vào nhà, bỗng nhiên nhảy dựng lên chạy đến trước mặt cô, một tay ôm chặt lấy eo của cô.
"Tiểu Nam về rồi sao?" Thím Trương cười ha hả đứng lên, chỉ tay về phía đôi vợ chồng kia: "Đây là anh em họ hàng xa của thím, ở vùng ngoại thành. Hai vợ chồng có mở một quán làm đậu hũ, kinh doanh thuận lợi, trong nhà ba tầng có mấy phòng nhỏ khép kín, nhưng nhiều năm như vậy không sinh được con. Sáng nay anh Thẩm có đề cập với thím về chuyện của Tiểu Ngọc, thím đây liền nghĩ đến người anh em của mình, đúng lúc họ cũng đang rảnh, liền tới nhà để thăm Tiểu Ngọc. Vợ chồng của người anh em nhà thím vừa nhìn thấy Tiểu Ngọc đã rất thích. Đây đúng là duyên phận mà!"
Lúc đầu Thẩm Nam nhìn thấy hai người xa lạ trong nhà đã cảm thấy kỳ quái, nghe thím ấy nói xong, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra. Đây là Thẩm Quang Diệu chuẩn bị tặng Thẩm Ngọc cho người ta.
Hai năm nay hai cha con cãi nhau, Thẩm Quang Diệu mười lần thì có tám lần nói đưa Thẩm Ngọc cho người ta, Thẩm Nam chỉ coi đó là nói nhảm, cho đến giờ cũng không để ở trong lòng, ngẫu nhiên có lúc tức giận cô liền nói không lựa lời bảo ông ấy muốn đưa đi thì đưa, nhưng dưới cái nhìn của cô, bất luận là Thẩm Quang Diệu hay là bản thân mình, thì đó đều là nói nhảm.
Ngay cả cô cũng không hề nghĩ tới sẽ đưa Thẩm Ngọc cho người ta, người cha ruột Thẩm Quang Diệu này sao có thể nghĩ như vậy. Nhưng xem ra lần này, Thẩm Quang Diệu làm thật.
Sắc mặt Thẩm Nam không thay đổi nhìn đôi vợ chồng ngồi trên sa lon, ăn mặc rất giản dị, nhưng trên tay người phụ nữ có mang theo trang sức, có thể nhìn ra là tình hình kinh tế cũng không tệ. Trên mặt hai người đều mang theo nụ cười thân thiện, nhất là khi người phụ nữ đó nhìn về phía Thẩm Ngọc, ánh mắt rất ôn nhu.
Mà Thẩm Ngọc đang ôm mình, rõ ràng là bởi vì sợ bị đưa đi, toàn thân run bần bật. Thẩm Nam yên lặng nhìn cảnh tượng này, huyệt thái dương giật giật, trong đầu có một cỗ lửa nóng muốn phát ra, nhưng mà cô biết mình phải tỉnh táo, không thể ở trước mặt đôi vợ chồng này cãi nhau với Thẩm Quang Diệu, dù sao người ta cũng vô tội.
Cô âm thầm hít một hơi thật sâu, xoa nhẹ đầu Thẩm Ngọc, cười nói với họ: "Thật ngại quá, phiền hai người đi một chuyến như vậy, tạm thời tôi vẫn có thể nuôi được em trai của mình, cho nên không có ý định giao nó cho hai người."
Mặt đôi vợ chồng kia rõ ràng xẹt qua một tia thất vọng, tựa như xin giúp đỡ nhìn về phía thím Trương.
Thím Trương nở một nụ cười tươi nói: "Tiểu Nam à, dù sao cháu cũng là con gái, cũng phải lấy chồng. Hiện tại đàn ông rất thực tế, ai muốn lấy một cô gái mang theo em trai của mình gả vào cửa nhà họ chứ? Vợ chồng anh họ của thím rất thích trẻ con, tuyệt đối sẽ không để Thẩm Ngọc chịu ủy khuất đâu. Nếu cháu không yên tâm, ngày bình thường cũng có thể đi thăm thằng bé, ngay ở vùng ngoại thành đây thôi, rất gần."
Thẩm Nam nắm tay Thẩm Ngọc đi tới, cười nói: "Thím Trương, thím cũng biết trong nhà này đều do cháu quyết định, ba cháu nói chuyện với thím một chút như vậy, sao thím có thể coi là thật chứ?" Nói xong lấy hai tờ một trăm tệ tiền mặt đưa cho đôi vợ chồng: "Thật ngại quá, để hai người đi một chuyến không công thế này, đây là tiền xe, không thể để hai người tốn kém được."
Sắc mặt Thẩm Quang Diệu rõ ràng không được tốt, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì, gật gật đầu với thím Trương.
Thím Trương hơi lúng túng nói với người anh em của mình: "Vậy hôm nay cứ như vậy thôi nhé? Khiến hai người phí công đến đây một chuyến rồi."
Cũng không biết đôi vợ chồng kia thật thà chất phác, hay là bởi vì ôm lấy hy vọng với Thẩm Ngọc, ngược lại không hề tức giận, cũng không nhận tiền Thẩm Nam đưa. Người phụ nữ còn đứng dậy, gượng cười nói: "Không sao không sao, vậy chúng tôi đi trước, nếu như muốn thay đổi ý định thì liên lạc lại nhé." Vừa nói vừa nhìn về phía đứa bé đang ôm chặt lấy Thẩm Nam, cười tủm tỉm nói: "Tôi cảm thấy tôi rất hợp với đứa bé này."
Đôi vợ chồng nhận nuôi thất bại ra về, thím Trương cũng bởi vì Thẩm Nam ra hiệu, tan việc trước thời gian. Trong gian phòng cũ kỹ, chỉ còn lại một bầu không khí quỷ dị của một nhà ba người.
Thẩm Ngọc còn ôm Thẩm Nam thật chặt, trong cái gia đình dị dạng này, mặc dù tuổi của cậu còn nhỏ, nhưng cũng có thể cảm nhận được, đối với hai người lớn trong nhà này, cậu bé chính là sự vướng víu. Mà trong nhà thì luôn luôn cãi lộn, cùng với Thẩm Quang Diệu và Thẩm Nam hỉ nộ bất thường, khiến cho cậu bé năm tuổi không có cảm giác an toàn này, tính cách nhát gan hướng nội hơn những đứa trẻ cùng tuổi rất nhiều.
Trong nhà này, cậu không có quyền cũng không dám tùy hứng tức giận, cho dù đối mặt với người cha muốn đưa mình cho người khác, ngoại trừ ôm chặt lấy chị gái giống như bắt lấy gỗ nổi ra, thì không làm được gì khác.
Thẩm Nam có thể cảm nhận được sự sợ hãi của đứa bé này phát ra từ trong nội tâm, cô biết lúc này không phải lúc để cãi nhau, miễn cưỡng đè nén cơn giận trong lòng, nhưng cũng không muốn cố gắng đè nén tiếp tục chờ đợi trong căn phòng này, liền lạnh lùng nói với Thẩm Quang Diệu: "Tôi đưa Thẩm Ngọc ra ngoài bù đắp sinh nhật năm nay cho thằng bé, ba ở nhà chờ đi."
Thẩm Quang Diệu nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của con gái, khàn giọng mở miệng: "Nam Nam, cứ như vậy đi!"
Thẩm Nam trầm mặc đối diện với ánh mắt của ông, cười cười tự giễu, cứ như thế nào? Đưa Thẩm Ngọc cho người ta, còn ông ấy đến viện dưỡng lão. Sau đó cô trải qua cuộc sống của chính bản thân mình.
Hình như cũng không thành vấn đề, nhưng mà... Nhưng mà cái gì? Cô lại có chút mê mang.
Thế là cô không nói gì tiếp cả, nắm tay Thẩm Ngọc cùng ra khỏi cửa.
Phạm vi hoạt động thường ngày của Thẩm Ngọc ngoại trừ căn nhà cũ kỹ thuê lại này, thì chính là nhà trẻ. Cậu bé rất ít khi đi ra ngoài, thứ nhất là Thẩm Nam quá bận, thứ hai cô tự nhận rằng nhận nuôi đứa trẻ này cô đã là thánh mẫu chuyển thế, nội tâm vô cùng bài xích việc hao phí thời gian và tinh lực không cần thiết ở trên người cậu, kể cả khi cô không bận rộn gì, cũng tình nguyện ra ngoài một mình, rất ít khi đưa cậu đi cùng.
Cô đã không còn nhớ rõ lần trước đưa Thẩm Ngọc đến trung tâm thương mại là khi nào? Nhưng hiển nhiên là đã từ rất lâu rồi, bởi vì tựa như Thẩm Ngọc không còn ký ức về mấy nơi như này, đáy mắt đều tràn ngập sự hiếu kỳ.
Lúc này thời gian vẫn còn sớm, trung tâm thương mại vô cùng náo nhiệt, khắp nơi đều là người. Thẩm Ngọc nhát gan, luôn luôn chăm chú nắm lấy tay Thẩm Nam, có đôi khi Thẩm Nam không để ý người đi bên cạnh cô chỉ là một đứa bé năm tuổi, nên đi hơi nhanh, Thẩm Ngọc cũng không nói gì cả, chỉ cố gắng chạy chậm để đuổi theo, cũng may hôm nay ý nghĩ của Thẩm Nam đều dừng trên người cậu, nhanh chóng thích ứng được bước chân của cậu.
Mua một chiếc bánh sinh nhật mang về, Thẩm Nam liền dẫn cậu nhóc đến một cửa hàng pizza.
Thẩm Ngọc còn nhớ rõ lời Thẩm Nam nói lúc ra cửa, sau khi nhìn thấy pizza, nuốt nước miếng một cái, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Chị ơi, hôm nay là sinh nhật em sao?"
Thẩm Nam nói: "Sinh nhật em là ngày 9 tháng 10, đã qua hơn hai tuần rồi, trước đó chị bận nên quên mất, hôm nay bù cho em." Thật sự thì cho tới bây giờ cũng chưa từng nhớ kỹ, chỉ là nói như vậy đại khái sẽ khiến cậu nhóc này bớt cảm thấy khổ sở.
Khuôn mặt non nớt của Thẩm Ngọc tràn ngập ý cười, nhìn rất vui vẻ, sự sợ hãi ở nhà đã vơi đi hơn nửa, cậu ồ một tiếng, đôi mắt nhìn chằm chằm pizza trước mặt, nhưng nửa ngày cũng không động tay.
Đúng rồi, đây là lần đầu tiên Thẩm Ngọc ăn pizza, lúc này Thẩm Nam mới nhớ tới.
Cô lấy cho cậu một miếng pizza: "Tay vừa mới rửa rồi, tự cầm ăn đi."
Thẩm Ngọc gật gật đầu, hai bàn tay cầm miếng pizza, cắn từng miếng nhỏ từ phía đầu nhọn.
Thẩm Nam nhìn dáng vẻ như hamster của cậu, nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Ngon không?"
Thẩm Ngọc dùng sức gật đầu: "Dạ ngon." Sau đó lại nhếch miệng cười cười với cô.
Thẩm Nam yên lặng nhìn cậu bé, qua nửa ngày rồi mới chậm rãi mở miệng nói: "Thẩm Ngọc, chị chúc em sinh nhật vui vẻ."
Mặc dù câu nói này Thẩm Ngọc đã từng nghe qua trên TV, trong sinh nhật của các bạn nhỏ, cậu cũng nghe người ta nói, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nghe được câu "Sinh nhật vui vẻ" thuộc về chính mình, cười đến nỗi thấy răng không thấy mắt.
Lại bắt đầu ăn miếng pizza trong tay, Thẩm Ngọc thấy Thẩm Nam không nhúc nhích, liền bỏ miếng pizza trong tay mình xuống, duỗi tay nhỏ lấy một miếng khác đưa cho cô: "Chị ăn đi!"
Thẩm Nam sửng sốt một chút, nhận lấy, cười cười nói: "Em ăn đi, ăn xong rồi chị dẫn đi mua quần áo mới."
Đứa bé này ăn rất ngon miệng, Thẩm Nam ăn được một miếng, chiếc pizza chia làm mười hai phần giờ chỉ còn lại một nửa. Thẩm Ngọc ăn xong, sờ lên cái bụng no nê của mình, nhìn chằm chằm chỗ pizza còn lại nói: "Chị, chúng ta mang chúng về cho ba có được không?"
"Ừ." Thẩm Nam gật đầu, mấy năm nay cô đã từ bỏ tật xấu xa hoa lãng phí, không ăn hết thì sẽ đóng gói lại, mà lại vừa mới náo một trận như vậy, Thẩm Quang Diệu cũng chưa ăn cơm, nhân tiện mang về làm bữa tối luôn.
Từ cửa hàng pizza đi ra, một lớn một nhỏ đi lên lầu mua quần áo. Bình thường khi Thẩm Nam mua quần áo cho Thẩm Ngọc, đều là tùy tiện chọn mấy thứ trên mạng, lúc này tới cửa hàng quần áo trẻ em, mới phát hiện thì ra quần áo trẻ em có nhiều kiểu dáng như vậy.
Hai năm nay Thẩm Ngọc dần dần lớn lên, cũng không biết là vì sao, dáng dấp càng ngày càng giống cô, nhất là khuôn mặt, quả thực như từ cùng một khuôn mẫu in ra, bởi vì chênh lệch tuổi tác, đi ra ngoài luôn bị coi là hai mẹ con. Hiện tại người hướng dẫn trong cửa hàng này cũng coi Thẩm Ngọc là con trai cô, không ngừng nói mấy kiểu câu mẹ xinh đẹp bảo bối đáng yêu, cô cũng lười giải thích thêm, cũng không muốn nói chuyện Thẩm Ngọc với những người xa lạ, chỉ đỏ mặt nhỏ giọng giải thích với người ta là chị em.
Mặc dù Thẩm Ngọc là bé trai, nhưng khuôn mặt trắng nộn nét nào ra nét đấy, thực sự rất xinh đẹp. Thẩm Nam khó có khi kiên nhẫn thử từng bộ quần áo cho cậu, thấy cậu mặc gì cũng đẹp, liền mua một lúc mấy bộ, lúc thanh toán vẫn cảm thấy hơi đau lòng.
Cửa hàng quần áo trẻ em ở tầng này, còn có một khu vui chơi nhỏ, lúc mua xong quần áo, đi qua khu vui chơi đó, Thẩm Ngọc nhìn thấy các bạn nhỏ đang chơi ngựa gỗ bằng điện, đôi mắt to tròn liền dính chặt ở đó không rời đi. Thẩm Nam cũng vốn định xuống dưới mua cho Thẩm Quang Diệu quần áo mới, nhìn thấy vẻ mặt này của cậu bé, nghĩ nghĩ nói: "Em ở đây chơi, chị đi mua quần áo cho ba, mua xong lên tìm em, em đừng chạy đi đâu."
Nói xong kéo cậu vào trong đó, ngực gõ nhỏ chạy bằng điện này phải dùng tiền, Thẩm Nam đổi mấy đồng tiền xu đưa cho Thẩm Ngọc, lại để hộp pizza trong tay lên ghế, lại dặn dò cậu mấy câu không được chạy loạn, rồi xuống tầng dưới.
Thẩm Ngọc vẫn chỉ là một đứa trẻ, lần đầu tiên được chơi ở nơi như này, không bao lâu liền quên đi tất cả, đợi đến khi nhớ thì mới nhìn đến hộp pizza chị đặt ở trên ghế, mới phát hiện đã không cánh mà bay từ lúc nào. Cậu bé bị doạ đến nỗi nhảy từ trên ngực gỗ xuống, đi một vòng quanh khu vui chơi nhỏ này, không tìm thấy, không chút suy nghĩ, liền chạy ra ngoài tìm.
Đó chính là pizza mang về cho ba mà.
[19:30 1. 4. 2018]
← Ch. 04 | Ch. 06 → |