Sự ám muội chí mạng (2)
← Ch.38 | Ch.40 → |
Tử Kiều trợn trừng mắt nhìn Chi Chi rồi lắc lắc ngón tay trỏ, thì thầm nói: "Cậu có biết không, thứ vô sỉ nhất trên đời này chính là người thích làm kì đà cản mũi."
"Hưm, hai người cả ngày dính lấy nhau mà không biết chán sao? Đúng là đồ trọng sắc khinh bạn."
"Cậu chưa từng nghe câu này sao? Có người khác giới liền mất nhân tính. Bản tiểu thư hôm nay tâm trạng vui vẻ, cậu thích nói gì cũng được."
Chi Chi nhìn Tử Kiều bằng ánh mắt khinh bỉ, sau đó đưa tay kéo Tử Kiều quay lại. Tử Kiều vừa thét lên kinh hãi, vừa quẫy trong nước, ai bảo cô đích thực là một con vịt cạn chứ?
Chi Chi chống nạnh rồi bật cười thành tiếng: "Đây chính là báo ứng cho những kẻ trọng sắc khinh bạn" Ai ngờ, Chi Chi còn chưa nói hết câu, đã bị Tăng Tử Kiều đạp cho một cước, tiếng nước kêu lớn rồi bắn tung tóe.
Một lát sau, nhân viên ở đây liền thổi còi thét lớn: "Hai vị tiểu thư phía kia hãy chú ý an toàn, đừng nghịch nước như vậy nữa."
Hai người dựa vào thành bể bật cười lớn tiếng chẳng giữ chút hình tượng nào, thực sự quá lâu rồi, cả hai không bật cười sảng khoái như vậy.
Để kỉ niệm ngày lễ tình nhân đầu tiên của hai người, Tăng Tử Kiều quyết định đích thân xuống bếp. Lần này, nhất định cô phải chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến lãng mạn mà ngon tuyệt, để Tử Ngạo cả đời khó quên. Tăng Tử Ngạo liệt kê ra mấy thực đơn dài hàng trang giấy, sau khi đọc xong, Tử Kiều thẳng thắn đáp lại một câu: "Lãng phí thức ăn là một hành động vô liêm sỉ."
Tuy nhiên, một tuần trước lễ tình nhân, Tăng Tử Ngạo bất ngờ nói với Tử Kiều rằng, vì bận chuyện công việc nên anh sẽ tới Thượng Hải.
Không biết do bản thân đa nghi, hay vì điều gì mà Tăng Tử Kiều cảm thấy lo lắng, phiền muộn, không cách nào xua tan nổi. Cô hỏi anh có chuyện gì khó khăn hay sao, nhưng anh chỉ miễn cưỡng mỉm cười rồi nói rằng không có chuyện gì cả.
Cho dù Tăng Tử Ngạo nói không có gì thì Tăng Tử Kiều vẫn linh cảm thấy dường như đã có chuyện khiến anh phiền não. Anh không muốn nói, cô cũng không ép buộc anh. Cô biết trong công việc có rất nhiều điều phiền phức, anh cũng không muốn để những chuyện này làm cô lo lắng, muộn phiền theo.
Vào lúc sắp ra khỏi cửa, Tăng Tử Ngạo ôm Tử Kiều rất lâu mới chịu buông, đồng thời hứa nhất định sẽ quay về vào lễ tình nhân.
Đến ngày lễ tình nhân, Tăng Tử Kiều vừa tan làm đã đến siêu thị, mua đồ chuẩn bị nấu ăn.
Gần bảy giờ tối, Tử Kiều nhận được điện thoại của Tăng Tử Ngạo, anh nói khoảng một tiếng nữa sẽ quay về, vừa kịp thời gian bữa tối.
Khi Tử Kiều đang rửa rau, chuông di động chợt vang lên, cô tưởng là Tăng Tử Ngạo đã về, không ngờ người gọi điện đến lại là cô trợ lí mới Dương Thanh Hà.
Dương Thanh Hà lo lắng nói: "Tăng tiểu thư, thật ngại quá, liệu có thể phiền cô quay lại công ty được không? Cô giúp tôi mở cửa văn phòng làm việc của Tổng giám đốc? Sáng sớm mai tôi phải đến công ty trúng đấu thầu mới, thế nhưng vừa quay về nhà, tôi mới phát hiện đã để quên sách đấu thầu ở công ty. Lúc quay về công ty tôi mới nhớ đã quên luôn cả chì khóa trong văn phòng rồi... Đầu óc tôi thật quá mơ màng! Người của bộ hành chính đã về cả rồi, cho nên tôi liền nghĩ tới cô... Xin lỗi nhé, Tăng tiểu thư, hôm nay là lễ tình nhân, vẫn còn làm phiền đến cô."
Đấu thầu là chuyện lớn. Tăng Tử Kiều nhìn đồng hồ, đến công ty và quay về cũng phải mất nửa tiếng đồng hồ, nếu cô lái xe, thì có thể tiết kiệm chút thời gian. Ô tô đang đỗ dưới hầm, Tử Kiều quyết định lái xe đi: "Vậy lát nữ cô đợi tôi ở cửa công ty nhé!"
Dập điện thoại, Tử Kiều lấy bộ chìa khóa dự phòng của ô tô trong ngăn kéo, sau đó lao xuống hầm đỗ xe.
Tăng Tử Kiều không thích lái xe, vì bố mẹ ruột của cô đều chết vì tai nạn giao thông. Hồi đó cô còn quá nhỏ, nhiều chuyện cũng không còn nhớ nữa, thế nhưng sau khi trưởng thành, cô thực sự cảm thấy khó chịu mỗi khi lái xe. Con người luôn có những mâu thuẫn, lúc Tăng Tử Ngạo đi du học bên Mỹ, Tử Kiều đã học lái xe.
Vệ Tần nói Tử Kiều lái xe rất điên cuồng. Vào lúc tình yêu vô vọng, có một khoảng thời gian, cô thích lái xe một mình lên núi, tận hưởng cảm giác kích thích khác lạ. Có một lần đi chụp ảnh, Tử Kiều lái xe, lúc xuống xe Vệ Tần nôn thốc nôn tháo và còn thề rằng sau nà sẽ không bao giờ ngồi xe do cô lái nữa. Sau đó có một lần, cô cùng Lạc Thiên đi bái tế mộ bố mẹ, cũng là do cô cầm lái, đến nơi Lạc Thiên cũng nói với cô câu tương tự.
Đã quá lâu rồi không lái xe, có điều, lúc không điên cuồng, Tử Kiều lái xe cũng khá tốt, ít nhất Chi Chi cũng từng tán thưởng cô.
Rất nhanh sau đó, Tử Kiều lái xe đến công ty. Đi thang máy lên tầng làm việc của MK, Tăng Tử Kiều phát hiện cửa công ty đang mở, đèn ở quầy lễ tân vẫn sáng, nhưng chẳng thấy bóng dáng Dương Thanh Hà đâu.
Hôm nay là lễ tình nhân, lúc tan ca, đại đa số người trong công ty đều thu dọn đồ đạc sớm rồi tan ca để hẹn hò. Thời gian này, không biết còn ai đang tăng ca? Tử Kiều ngó vào phòng làm việc, đèn đều đã tắt hết và chẳng thấy bất cứ bóng dáng nào cả, chỉ duy nhất mỗi cuối hành lanh là có chút ánh sáng le lói mà thôi.
Vị trí đó chính là văn phòng làm việc của Tổng giám đốc. Tử Kiều bất giác suy nghĩ, lẽ nào Dương Thanh Hà đã tìm được chìa khóa?
Vào lúc này, di động của Tử Kiều bỗng reo lên, là điện thoại của Dương Thanh Hà. Tử Kiều lập tức nhấc máy: "A lô, Tiểu Dương, tôi đã đến công ty rồi! Tôi thấy cửa văn phòng Tổng giám đốc vẫn còn mở, cô đã tìm thấy chìa khóa rồi sao?"
Dương Thanh Hà liền nói: "Tôi đã lấy được sách đấu thầu rồi, Tăng tổng vừa về công ty. Cảm ơn Tăng tiểu thư, chúc cô và Tăng tổng có một ngày lễ tình nhân lãng mạn, tạm biệt."
Tăng Tử Ngạo đã quay về công ty? Dập điện thoại, Tăng Tử Kiều nhanh chóng bước lên phía trước, cửa phòng làm việc của Tổng giám đốc hơi hé, nhưng vẫn nhìn thấy được ánh sáng từ bên trong chiếu ra. Cô đẩy cửa, phòng làm việc bên ngoài tối đen, không có ai khác, ánh đèn đương nhiên phát ra từ phòng trong của Tăng Tử Ngạo.
Anh nói một tiếng nữa sẽ quay về nhà, thì ra đã chạy tới công ty. Tử Kiều rón ra rón rén, bước về phía phòng làm việc, cô định hù làm anh giật mình. Khi bước đến gần vách ngăn bằng kính, cảnh tượng bên trong khiến Tử Kiều bàng hoàng, cô khựng bước lại.
Thân hình thon thả của một người phụ nữ đang quay lưng ra phía cửa, người này đột nhiên quay người lại khiến Tăng Tử Kiều có thể nhìn rõ khuôn mặt cô ta, không ngờ lại chính là Thường Ân Thuần.
Thường Ân Thuần đang quay lưng lại với vách ngăn kính, khom người xuống hôn người đàn ông đang ngồi bên bàn làm việc. Người đàn ông đó không phải ai khác mà chính là Tăng Tử Ngạo. Gương mặt anh đã bị mái tóc dài của Thường Ân Thuần che khuất nên Tử Kiều chẳng nhìn rõ được nét mặt của anh lúc này.
Nhìn từ góc độ của Tăng Tử Kiều, hai người dường như đang hôn nhau say đắm, khó có thể phân ly.
Tăng Tử Kiều cảm thấy khí huyết toàn thân ngưng tụ lại vào khoảnh khắc đó, cô quay người định trốn chạy khỏi nơi này, nhưng khi bước đến cửa, đột nhiên cô dừng bước.
Vào những lúc thế này, cô không nên kích động, có lẽ tình hình hoàn toàn không giống như những gì cô vẫn nghĩ. Những gì tận mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, tận tai nghe thấy cũng chưa chắc đã chính xác.
Vào buổi tối tổ chức tiệc cuối năm của công ty, Tăng Tử Ngạo nhìn Tử Kiều chăm chú rồi nói những lời vô cùng nghiêm túc, khiến cô hoàn toàn tin tưởng anh. Cô cần phải tin tưởng anh, anh nói có chuyện gì thì nhất định phải nói ra, đợi hỏi anh là có thể biết được chân tướng sự việc. Cô không nên tự mình suy đoán, đây nhất định là hiểu lầm, lúc nãy có lẽ là cô đã hoa mắt.
Thế nhưng khi Tăng Tử Kiều quay người nhìn lại lần nữa, qua vách ngăn kính, cảnh tượng khi trước vẫn tiếp tục xảy ra. Cô bất giác mỉm cười đau khổ, thì ra không phải mắt cô bị hoa mà tất cả đều là thật.
Hít một hơi thật sâu, Tử Kiều run rẩy rút di động ra, chuyển sang chế độ rung, sau đó vội gửi một tin nhắn cho anh: "Anh đi đến đâu rồi?"
Chỉ khoảng hai, ba giây sau, tiếng nhận tin nhắn vang lên trong phòng, phá vỡ không khí yên tĩnh lúc này.
Tăng Tử Kiều đứng trong bóng tối thấy vẻ mặt Thường Ân Thuần như kinh hãi điều gì đó, vội lùi ra phía sau một bước. Lúc này Tăng Tử Ngạo đang tựa lưng vào sô pha cũng quay người nhìn về phía vách ngăn kính, anh cầm di động lên, ngón tay nhanh chóng cử động. Không lâu sau, Tăng Tử Kiều thấy chiếc di động trong tay mình rung lên, cô do dự vài giây, quay lưng lại rồi mở di động ra xem: "Anh đang trên đường, sắp về tới nhà rồi! Nhớ em nhiều lắm!"
Đọc tin nhắn này, bàn tay Tử Kiều càng lúc càng nắm chặt chiếc di động như thể muốn bóp nát nó ra vậy. Khoảng một lúc sau, cô mới cất di động vào túi áo.
Lúc này, trong phòng làm việc truyền ra đoạn đối thoại của Tăng Tử Ngạo và Thường Ân Thuần:
"Chuyện tối hôm nay"
"Anh yên tâm, cô ấy sẽ không biết đâu. Em đi theo anh bao lâu nay, vẫn biết giữ chừng mực mà. Anh mau sấy khô tóc đi!"
"Ừm, cô hãy về đi! Đi đường cẩn thận nhé!"
"Được! Chúc anh và cô ấy có một lễ tình nhân vui vẻ."
Câu chúc cuối cùng bên tai Tăng Tử Kiều sao cay đắng lạ thường, không biết là thật lòng chúc phúc hay mang theo ý đồ chế giễu. Tăng Tử Kiều nhanh chóng bước ra khỏi phòng làm việc, giống như một cái xác không hồn.
Thường Ân Thuần rời khỏi phòng Tổng giám đốc, quay đầu lại nhìn một lần nữa, sau cùng mỉm cười chán nản bước vào thang máy. Cô với anh mãi mãi không thể nào đến bên nhau, ánh mắt anh nhắn tin đáp lại Tử Kiều chuyên chú mà tình cảm sâu đậm. Miệng anh còn nở nụ cười hạnh phúc, đó là nét mặt khi một người đàn ông yêu thương sâu sắc một người phụ nữ. Tăng Tử Kiều đã chiến thắng, kiên trì bao năm, cuối cùng cô ấy đã thắng. Cô không có được dũng khí như Tăng Tử Kiều, có lẽ cô không đủ kiên trì, cho nên cô từ bỏ, thời buổi này làm kẻ thứ ba cũng nên biết tự lượng sức mình. Cho nên, vào lễ tình nhân, có được nụ hôn từ biệt sau cùng của anh đối với cô mà nói cũng được coi là món quà lớn nhất.
Thường Ân Thuần bước vào thang máy, hoàn toàn sợ hãi trước người phụ nữ đứng bên trong. Không ngờ lại chính là Tăng Tử Kiều, Tử Kiều đang nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh.
Thường Ân Thuần do dự không biết có nên bước vào thang máy hay không. Nhìn cánh cửa thang máy sắp đóng lại, Thường Ân Thuần chỉ thấy sắc mặt Tăng Tử Kiều không biểu cảm, đưa tay ấn nút mở cửa, thang máy lại mở ra lần nữa.
Thường Ân Thuần thầm than dài một tiếng, nói một câu cảm ơn, sau đó bước vào thang máy bình thản như không. Trong không gian chật hẹp này, không khí trở nên quái dị, lạ thường.
Thường Ân Thuần vẫn luôn cảm thấy ánh mắt đỏ rực đang quét về phía mình, nhìn sắc mặt Tăng Tử Kiều trắng nhợt, đột nhiên cô thấy khoái cảm lạ thường. Tục ngữ có câu, thứ không đạt được mãi mãi là tốt nhất, cô không có được, thế nhưng chứng kiến Tăng Tử Kiều khó chịu, cô cũng cảm thấy xứng đáng. Thế là, cô liền mở lời đầy thách thức: "Cô đã thấy hết cả rồi? Đó chính là nụ hôn sau cùng tôi muốn thay món quà lễ tình nhân."
Tăng Tử Kiều mím chặt môi lại, bình thản nhìn Thường Ân Thuần mà không nói tiếng nào, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh bỉ. Thường Ân Thuần thấy thái độ này, gượng gạo quay người đi, trong đầu không ngừng suy ngẫm.
Một người phụ nữ phát hiện chồng mình có quan hệ bất chính với người phụ nữ khác vào lễ tình nhân, thậm chí lại còn hôn hít thân mật. Người phụ nữ này không những chẳng nói gì, lại còn cố ý thủ trong thang máy, nét mặt đó giống như lời cảnh cáo trước khi bùng nổ, sắp giết người diệt khẩu vậy.
Vừa nghĩ đến khả năng này, khóe miệng Thường Ân Thuần khẽ co giật, cô cảm thấy vô cùng lo sợ. Tăng Tử Kiều phải chăng đang muốn giết chết cô?
Thường Ân Thuần bất giác nhớ lại lần cô vờ say rượu để bày tỏ tình cảm cùng Tăng Tử Ngạo, đồng thời còn hôn anh. Ngày hôm sau, cô nhận được lời cảnh cáo thật đáng sợ. Tăng Tử Kiều đợi dưới hầm đỗ xe, thấy cô bước ra, liền đập chân ga xông tới, khi khoảng cách giữa đầu xe với Thường Ân Thuần chỉ còn lại hai mươi phân, cô mới chịu dừng xe lại. Thường Ân Thuần sợ đến mức ngồi bệt xuống mặt đất.
Khi đó, Tăng Tử Kiều cũng xuất hiện với khuôn mặt sầm sì như vậy, sau khi xuống xe, Tử Kiều lạnh lùng nói với cô rằng: "Tôi kiểm tra phanh ô tô vừa thay giúp bạn, phải chăng đã làm cô sợ?" Nói xong, Tử Kiều lại bình thản như không bước vào xe, cho xe lùi lại, biến mất chẳng khác gì một trận cuồng phong, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
Còn cô, ngồi trên mặt đất hầm đỗ xe một lúc lâu, che miệng không dám tin vào những gì mình đã thấy, mãi cho đến khi bảo vệ đến đỡ dậy, cô mới khập khiễng bước ra khỏi hầm đỗ xe, đồng thời xin nghỉ ốm một tuần liền.
Sau này, Thường Ân Thuần có nói với Tăng Tử Ngạo chuyện này, lúc đó sắc mặt anh không vui chút nào, bình thản đáp lại một câu: "Bố mẹ đẻ của Tử Kiều chết do tai nạn ô tô, Tử Kiều không biết lái xe."
Cho nên, đối với Tử Ngạo mà nói, vết thương lần đó là kết quả do cô "lơ đễnh" tạo nên. Càng nghĩ, cô lại càng thấy lạnh cả sống lưng.
Đến hầm đỗ xe, cửa thang máy vừa mở, Thường Ân Thuần liền chạy ra ngoài, tuy nhiên mọi chuyện không hề đáng sợ như những gì cô vẫn nghĩ.
Tăng Tử Kiều bước ra khỏi thang máy, không nói lời nào đi thẳng về phía ô tô của mình.
Thường Ân Thuần thấy Tử Kiều lái xe, trong lòng lại hãi hùng, sắc mặt trắng nhợt, đột nhiên thét lớn với Tăng Tử Kiều: "Tăng Tử Kiều, cô có bản lĩnh thì cứ nói thẳng ra, đừng có giả vờ như không có chuyện gì một cách bỉ ổi, để rồi sau đó lại tìm cách trừng trị tôi. Chiếc mặt nạ cô đeo, có lẽ người khác không nhìn thấy, thế nhưng tôi có thể thấy rõ, cô định đâm chết tôi có đúng không? Lần trước giả vờ thử phanh xe cho bạn, lần này cô định làm gì? Có bản lĩnh thì cứ đâm chết tôi đi, xem anh ấy còn tin rằng cô không biết lái xe nữa không?"
Tăng Tử Kiều thò đầu ra ngoài, lạnh lùng lên tiếng: "Đi giết một kẻ thứ ba chuyên đi quyến rũ chồng người khác là hành động của một kẻ ngốc nghếch. Thường Ân Thuần, nếu cô có bệnh, thì hãy đến gặp bác sỹ, đừng có thét loạn lên như kẻ điên vậy."
Thường Ân Thuần bị mắng là "kẻ thứ ba", mặt tím xanh lại, nỗi phẫn nộ trong lòng trào dâng tức khắc, mất hết vẻ bình tĩnh mọi khi, cô bước đến trước xe, sắc sảo đáp lại: "Tôi thích anh ấy thì đã sao chứ? Ít nhất thì tôi quang minh chính đại, dám làm dám chịu. Không giống cô, lạnh lùng làm chuyện càn quấy, còn giả vờ mất trí nhớ, giả yếu đuối. Thường Ân Thuần tôi can tâm tình nguyện làm ở MK nhiều năm đều vì anh ấy, tôi thực sự có mong ước đó. Thế nhưng tôi mong đợi không có nghĩa nhất định tôi phải có được anh ấy. Tôi không giống cô, tôi không bao giờ lợi dụng tình cảm để ép buộc anh ấy, tình yêu của tôi không làm anh ấy đau khổ. Còn cô, từ trước đến nay, cô đều khiến anh ấy sống trong đau đớn. Cô hoàn toàn không yêu anh ấy, cô là người ích kỷ đáng sợ."
Tăng Tử Kiều cau chặt đôi mày, hai tay nắm chặt vô lăng, nghiến răng nghiễn lợi lên tiếng: "Cút ra!"
Đổi lại là trước kia, Thường Ân Thuần tuyệt đối không bao giờ nói quá nhiều với Tăng Tử Kiều như vậy. Thế nhưng bây giờ cô đã rời khỏi MK, càng nghĩ cô lại càng cảm thấy không cam nguyện, cô tự cho rằng bản thân không có điểm gì kém Tăng Tử Kiều. Thế nhưng trái tim của Tăng Tử Ngạo trước nay chưa hề có cô, trước kia không có, bây giờ cũng không, mãi mãi cũng chẳng bao giờ có cả. Tối nay, Tăng Tử Kiều đã thấy hết mọi thứ, thế nhưng vẫn giữ được vẻ bình tĩnh. Thái độ ấy của Tăng Tử Kiều thực sự đã chọc giận cô. Tại sao Tăng Tử Kiều lại có thể bình tĩnh như vậy? Cô muốn thấy Tăng Tử Kiều tức giận, chỉ khi nào cô ta tức giận, trong lòng cô mới có được cảm giác thăng bằng.
"Cuối cùng đã nổi giận rồi? Tôi tưởng rằng cô sẽ bình tĩnh như vậy mãi chứ?" Thường Ân Thuần bật cười, khom lưng nhìn vào xe nói với Tăng Tử Kiều: "Tăng Tử Kiều, cô cho rằng cô đã hoàn toàn có được anh ấy rồi sao? Tối nay đã xảy ra chuyện gì, lẽ nào cô không cảm thấy hiếu kì ư? Anh ấy đến Thượng Hải làm việc khác hay là thực sự đi công tác, cô có biết không? Tôi sẽ không nói cho cô biết, vì anh ấy không muốn để cô biết, tôi cũng không muốn cô biết. Tôi thực lòng chúc cô có thể sống bên anh ấy đến đầu bạc răng long." Thường Ân Thuần không nhẫn nhịn nổi, liền đưa lời chọc tức Tử Kiều.
Tăng Tử Kiều không muốn nghe thêm nữa, đạp mạnh chân ga cho xe lui lại phía sau rồi cua vòng một đường, chiếc xe nhanh chóng rời khỏi hầm đỗ xe.
Thường Ân Thuần nhìn theo chiếc xe đang nhanh chóng rời khỏi, bật cười thành tiếng. cười mãi cho đến khi cảm thấy bản thân như đang bị bệnh.
Tình yêu thất bại thực sự không đáng sợ, thế nhưng một khi thất bại đến mức khiến đối phương chẳng buồn nói chuyện cùng thì mới thực sự là thảm bại.
Thường Ân Thuần mang theo tâm trạng lạc lõng bước về phía chiếc xe của mình. Tăng Tử Kiều không hiểu vì sao bản thân có thể quay về nhà được. Đến trước cửa, cô chẳng còn chút sức lực nào để thay giầy nữa, cởi giày ra, cô đi vài bước, hai chân mềm nhũn rồi ngồi phệt xuống sô pha. Vào giây phút này, đầu óc cô hoàn toàn trống rỗng, không biết làm sao có thể đối diện với những chuyện vừa xảy ra lúc nãy.
Tăng Tử Kiều úp mặt vào chiếc gối ôm trên sô pha, chỉ hận không thể giấu cả người mình sau chiếc gối bé nhỏ đó. Cô thực sự hi vọng đôi mắt mình bị mù, đôi tai mình bị điếc.
Đã bao lâu rồi, trái tim cô mới đau đớn đến tan nát thế này? Tình yêu mà cô khó khăn lắm mới có được, cô sẽ không thay đổi vì những chuyện như vậy, cô tin anh, anh cũng muốn cô phải tin anh.
Khoảng mười phút sau, tiếng mở cửa vang lên. Tăng Tử Ngạo bước vào, trong nhà tối đen như mực, anh bất giác cau chặt đôi mày. Đưa tay bệt đèn, anh chợt thấy Tăng Tử Kiều ngồi thẫn thờ trên sô pha, không rõ là bị làm sao. Anh thay giày rồi vội bước lại gần, đưa tay sờ lên trán cô, lại đặt lên trán mình để nhận định cô có bị sốt hay không.
Tử Ngạo dịu dàng lên tiếng hỏi: "Em làm sao thế? Cảm thấy khó chịu sao?"
Tăng Tử Kiều ngồi dậy, nhìn anh nhoẻn miệng mỉm cười rồi nói: "Anh quay về rồi sao?... Em không sao cả."
Anh nhẹ nhàng vuốt tay lên khuôn mặt cô rồi nói: "Vừa về đến nhà, thấy em như vậy, anh thực sự rất sợ, "
"Em không sao." Tử Kiều lại nhoẻn miệng miemr cười, mắt nhìn về phía anh, hỏi như không có chuyện gì xảy ra: "Hả? Anh mua áo vest và sơ mi mới lúc nào thế? Hình như cái này không phải em mua cho anh?" Cô nhìn chăm chú vào chiếc áo khoác và sơ mi mới anh đang mặc trên người.
Đôi mày Tăng Tử Ngạo bỗng cau lại, đưa mắt nhìn sang một bên rồi nói: "Ồ, anh đã mua ở Thượng Hải. Bộ trước đó, lúc ăn cơm bất cẩn làm bẩn, không thể giặt ngay được, cho nên đành đổi sang bộ này."
Khi không dám nhìn vào mắt người đối diện, hiển nhiên là do người này đang che giấu điều gì mà không muốn nói thật. Cô nhớ lại những lời bác sĩ Mục Thát Lâm đã nói.
Tăng Tử Kiều lại đưa mắt nhìn mái tóc của Tử Ngạo, vừa mềm vừa bóng, lại còn thoang thoảng mùi hương của dầu gội đầu, cô đưa tay vuốt nhẹ lên đó, là mái tóc vừa gội rồi được sấy khô. Cô cúi mặt xuống, cổ họng tắc nghẹn, bật cười đầy chán nản buồn bã.
"Em cười gì thế? Em làm sao thế?" Tử Ngạo cảm thấy Tử Kiều có gì đó khác lạ.
Đúng thế, cô thật là ngốc nghếch, có cách nào khác đâu? Cô hít một hơi thật sâu, định thần lại nhìn về phía phòng bếp rồi cười nói: "Có lẽ do hôm nay em cảm thấy hơi mệt. Vốn định nấu bữa tối cho anh ăn, xin lỗi nhé, đã khiến anh thất vọng rồi! Hay là cúng ta ra ngoài ăn?"
"Thôi bỏ đi! Anh đã ăn ở ngoài nhiều ngày rồi, ngấy lắm! Nếu em mệt, vậy thì cứ nằm nghỉ đi! Bữa tối anh sẽ làm, làm xong, anh gọi em nhé!"
"Vừa đi công tác về, em đã bắt anh nấu cơm, liệu có tàn nhẫn quá không?"
"Chồng nấu ăn cho vợ là can tâm tình nguyện, có gì mà tàn nhẫn chứ?"
Rõ ràng là những lời nói tình cảm ngọt ngào, tại sao lúc này nghe bên tai mà cô lại cảm thấy cay đắng, đau đớn như vậy? Cô gật đầu, nhắm mắt nằm im trên sô pha.
Anh đã lừa gạt cô, anh rõ ràng có chuyện giấu cô. Áo sơ mi, quần âu, áo vest, ngay cả áo may ô cũng đều thay cả rồi... có lẽ cả quần sịp cũng vậy luôn. Rốt cuộc, cuộc hẹn đó quan trọng đến mức độ nào, để sau cùng anh thay hết tất cả quần áo trên người, thậm chí còn phải tắm gội? Ngoại trừ vụng trộm bên ngoài, muốn tẩy sạch mùi hương của người phụ nữ khác nên mới đi tắm ra, cô thực sự chẳng thể nghĩ nổi là chuyện gì đã khiến anh phải làm vậy.
Điều quan trọng nhất là, Tử Ngạo lại không muốn cho cô biết. Một lúc sau, khóe mắt cô tuôn trào nước mắt.
Tăng Tử Ngạo nấu cơm xong, lúc chuẩn bị gọi Tăng Tử Kiều vào dùng bữa thì phát hiện cô đã ngủ trên sô pha. Nghĩ đến việc nếu để Tử Kiều đói bụng mà đi ngủ sẽ không tốt, anh liền gọi vài câu nhưng cô vẫn cứ nằm im không động đậy.
Anh nhoẻn miệng cười, ngồi xuống đặt nụ hôn nhẹ nhàng tràn đấy tình cảm lên trán Tử Kiều. Xa nhà bao ngày, anh mới biết bản thân nhớ thương cô đến mức nào. Thật đúng là một ngày không gặp, tựa như ba thu.
Tăng Tử Ngạo khom người bế bổng Tử Kiều đi lên gác. Bước vào phòng ngủ, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, đắp chăn cho cô, rồi lại đặt một nụ hôn lên môi của cô. Sau đó anh mới yên tâm bước ra khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Tăng Tử Kiều chưa hề ngủ, lúc anh gọi cô dậy ăn cơm, cô đã tỉnh rồi, chỉ là không muốn đáp lại anh. Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, sợ mình sẽ không nhẫn nhịn nổi mà bùng phát, vậy nên cô mới giả vờ ngủ thiếp đi.
Tăng Tử Kiều đưa tay sờ miệng mình, nơi đó vẫn còn lưu lại nhiệt độ của anh, chỉ đáng tiếc lúc này nó còn dính hơi thở của người khác, cô ra sức lau sạch khóe miệng mình.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |