Bánh bao không thể từ chối
← Ch.54 | Ch.56 → |
Edit: quynhle2207—diễn đàn
Lam Khanh nghiêng đầu nói nhỏ với Lạc Thủy: "Phu nhân, anh đi ra ngoài một chút, sẽ trở lại nhanh thôi, em đừng đi lung tung."
Lạc Thủy đang rối rắm với trình tự tiêu chuẩn, chỉ có thể gật bừa, tiếp tục thảo luận cùng với Tiết Diễm Yến về vấn đề liên quan.
Sau đó A Bắc cũng đứng lên, đi theo Lam Khanh ra ngoài.
Tại căn phòng cưỡng gian chưa thành công.
Trên khuôn mặt Lam Khanh không tỏ vẻ gì, nhìn lướt qua hai tên côn đồ bị A Đông chỉnh đến nỗi đang ngồi khúm núm ở góc tường, gằn từng chữ một: "Đã nhận bao nhiêu tiền?"
Anh chỉ mới rời khỏi một lúc thôi, Lạc Thủy lại gặp phải chuyện này, nếu như không phải là có âm mưu thì căn bản không thể lựa đúng thời điểm như vậy. Côn đồ đường phố cũng có quy củ của bọn họ, chắc chắn không thể nào là ăn no rỗi hơi ban ngày ban mặt chạy đến Thịnh Thế làm bậy.
Sau khi hai tên côn đồ mở to đôi mắt gấu mèo 0. 0 liếc nhìn nhau, tên côn đồ mặc áo trắng than thở khóc lóc: "Đại ca, anh em chúng tôi không hiểu chuyện, tha cho bọn tôi lần này đi, lần sau không dám nữa đâu."
A Bắc nhìn hai tên côn đồ hèn nhát khóc lóc kể lể, ngay lập tức giận dữ, đá một cước qua: "CMN, đại ca cũng để cho bọn mày gọi à?!"
Lam Khanh híp đôi mắt lại, hơi thở toàn thân trong nháy mắt đã trở nên lạnh lùng, trong gian phòng hội nghỉ nho nhỏ này, không khí nguy hiểm trở nên nồng đậm hơn, khiến cho hai tên côn đồ cắc ké hốt hoảng nuốt nước mắt vào, vội vàng vươn tay ra giá: "Là mười vạn."
Mười vạn, thật đúng là có người có tiền mà, sai hai tên côn đồ làm chút chuyện này, lại có thể ra giá mười vạn.
Ngón tay khẽ gõ gõ mặt bàn, Lam Khanh nghe vậy nhướng mi: "Để cho cô ta đưa cho hai người hai mươi vạn đi, cô ta có thể đưa nổi."
Một trong hai tên côn đồ sững sờ, bật thốt lên lời: "Cô gái kia nhìn qua rất có tiền."
Tên côn đồ áo trắng trừng mắt liếc hắn ta một cái, thành công thì không thấy, thất bại thì có thừa, người khác nói gì cũng đều tin, còn là những suy nghĩ mơ mộng hảo huyền như vậy. Làm hại cả hai người cùng chịu tội, liếc nhìn ánh mắt sắc bén của Lam Khanh, thở dài đàng hoàng khai báo: "Quả thật là một cô gái nhà giàu, cô ta mướn chúng tôi làm chuyện này, nghe nói là học ở đại học X, mày nhớ tên gì không?"
Một người khác nói tiếp: "Mễ Tuệ Hân."
Lam Khanh vừa nghe xong thì rút từ trong túi áo ra tấm danh thiếp đưa cho tên côn đồ cắc ké áo trắng, thản nhiên nói: "Các người có thể đi được rồi, hai mươi vạn, tôi đã nói, chỉ là......"
Dừng một chút, khóe miệng hơi nhếch lên, mang theo một nụ cười đầy tà khí, lại lạnh lùng âm trầm, híp đôi mắt lại, chữ nào cũng là vàng ngọc: "Không có lần sau."
Mặc dù hai tên côn đồ không phải lão luyện, nhưng ở vẫn phải có mắt nhìn, lập tức gật đầu như giã tỏi.
"Tại sao lại để bọn họ đi như vậy? A Nam? Có chuyện gì vậy?" {dđ. lê. quý. đôn} A Bắc nóng nảy nhảy ra.
Hiểu rõ ý tứ của Lam Khanh, A Đông nhíu mày, ý bảo hai tên côn đồ cắc ké cút đi, nói: "A Bắc, chó cùng rứt giậu, thấy đủ thì nên rút tay được rồi."
A Bắc bất mãn nói: "Để bọn họ có lợi như vậy à? Khó đảm bảo lần sau bọn họ sẽ không tái phạm nữa."
A Đông lắc đầu một cái: "Vạch mặt rõ thì đối với ai cũng không tốt, hiển nhiên bọn họ thật đáng ghét, nhưng căn bản nhất chính là người ở sau lưng kia."
Lời nói có ẩn ý khác liếc nhìn Lam Khanh một cái.
Lam Khanh nhận được ánh mắt của A Đông, trầm mặc một lúc, không còn bất cứ do dự, hay chần chừ gì nữa.
"Đi thôi, trong sảnh lớn còn có kịch hay đấy." Lam Khanh cùng A Đông dẫn đầu bước đi ra ngoài.
Thật ra thì A Bắc cũng hiểu đạo lý này, nhưng không biết vì sao khi nghĩ đến Tiết Diễm Yến chật vật không chịu nổi, lại cố gắng gượng làm ra vẻ bình tĩnh, thì đã tức đến nghiến răng nghiến lợi, thật muốn đem hai tên này lột da xuống, ít nhất cũng phải đánh cho một trận.
A Bắc chạy lên trước mặt hai người: "Kịch hay? Kịch hay gì vậy?"
A Đông: "Đi thì biết." A Đông thấy anh ta còn chưa nghĩ ra, đã đưa tay lên, chỉ vào máy quay mini, A Nam đối với Lạc Thủy tuyệt đối tốt hơn nhiều so với suy nghĩ của bọn họ.
A Bắc vừa nhìn, cũng hiểu được một chút, nhưng vẫn không nghĩ ra được máy quay phim mini này lại có thể mang lại công dụng gì, A Nam vừa mới nói đi mua một cái để sử dụng trong việc thu hình ở những sự kiện, hội nghị trọng đại của công ty.
Quả nhiên trên khán đài trong sảnh lớn diễn ra một màn kịch hay.
Sau khi những người dự thi lên sàn để biểu diễn, thì những người bình chọn đưa ra số điểm tại chỗ, vô cùng công bằng, rõ ràng, cũng dễ dàng lôi kéo không khí tại hiện trường.
Mọi người kích động chờ đợi kết quả, kêu lên rối rít, Nhược Thủy Tam Thiên, Nhược Thủy Tam Thiên đứng nhất, ngay lâp tức đã có thể tập trung được cả đám người hâm mộ rồi.
Lạc Thủy yên lặng đau thương, đến cùng thì đây là chuyện gì vậy hả?
"Căn bản cô ta không phải là Nhược Thủy Tam Thiên."
Một giọng nữ chói tai vang lên phá vỡ tầng lớp tiếng reo hò, sau đó là có thêm một, hai, ba, rồi bốn giọng nữ khác cùng kêu lên không phải là Nhược Thủy Tam Thiên.
Yên lặng như tờ.
Lạc Thủy theo giọng nói nhìn sang, trong đó có một cô gái cao gầy giống như hạc đang đứng giữa bầy gà, mặc một bộ trang phục dạ hội màu xanh ngọc hở lưng, làm nổi bật lên dáng người lung linh hấp dẫn cũng như đường cong xinh đẹp của mình. Tóc ngắn đến ngang tai, có vẻ gọn gàng, chỉ là trên mặt lại trang điểm rất đậm, giống như đang mang mặt nạ, không có cảm giác chân thật.
Tiết Diễm Yến nắm tay Lạc Thủy, không tự chủ càng nắm càng chặt: "Chuyện gì vậy? Người trên khán đài là ai vậy?"
Lạc Thủy giùng giằng rút tay ra ngoài: "A Tây."
Diễm Yến trợn mắt há hốc mồm, nhìn trái nhìn phải, quay trở lại nhìn vẻ mặt Lạc Thủy, sau khi xác định cô không có nói dối, thì nhìn chằm chằm lên khán đài, nhìn thật kỹ người kia, cuối cùng nhíu mày: "Thật sự anh ta là đàn ông à?" Không phải là một người không có chuyện gì làm muốn mượn cơ hội đến gần đại thần thôi sao?
Lạc Thủy trịnh trọng gật đầu.
Tiết Diễm Yến muốn chọt N nhát vào ót A Tây, thật muốn cầm một cái roi da mà đánh cho anh ta té xỉu luôn đi: "Vậy cô gái tóc ngắn, mặc áo dạ hội, trang điểm đậm kia biết cậu à?"
"Không biết."
"Vậy làm sao cô ta biết không phải là cậu trên khán đài?" Hai mắt Tiết Diễm Yến bốc lửa nhìn chằm chằm cô gái mặc áo dạ hội, trang điểm thật đậm, ăn no căng bụng, gây chuyện thị phi kia.
Lạc Thủy nhìn vào mắt Tiết Diễm Yến đang nhìn cô chằm chằm, để lộ ra một chút xíu nghi ngờ, sau đó là dò hỏi, cuối cùng là bừng tỉnh hiểu ra, vỗ đùi kêu gào: "Đừng nói với mình, chuyện mới vừa rồi là do cô ta làm ra?!"
Lạc Thủy bất đắc dĩ buông tay, không phủ nhận cũng không xác nhận, cuối cùng là không có chứng cớ.
Tiết Diễm Yến tức giận đến nỗi cặp mắt đỏ bừng, nếu không phải Lạc Thủy đã học Karate nhiều năm như vậy, thì ngày hôm nay bọn họ phải chịu thương tổn như thế nào? Người phụ nữ không có lương tâm, không có đầu óc này có biết mình đã làm cái gì hay không? Thật muốn chạy lên chặt bỏ hai tay cô ta xuống cho rồi.
Tiết Diễm Yến vừa giận, vừa hấp tấp, đứng bật dậy: "Hành vi của cô ta là phạm tội trắng trợn, con nhỏ đê tiện này đã làm chuyện như vậy mà còn dám lớn lối nữa, kiện cô ta đi!"
Lạc Thủy kéo cô ấy, với tính tình nóng nãy này của Diễm Yến không biết còn khó chịu như thế nào nữa.
Tiết Diễm Yến liếc nhìn cô: "Kéo mình lại làm gì?!"
Lạc Thủy chỉ chỉ trên đài.
Chỉ thấy tinh thần A Tây vô cùng bình tĩnh, đứng ở nơi đó, không biết nghiêng đầu nói cái gì với người dẫn chương trình, người dẫn chương trình ra dấu bảo mọi người ở dưới yên lặng.
Sau đó thấy Lam Khanh đang đứng nói chuyện với nhân viên làm việc ở cách đó không xa.
Không lâu sau, người dẫn chương trình tuyên bố: "Thật xin lỗi, mới vừa rồi chỉ nói đùa với mọi người mà thôi, tiết mục của vị tuyển thủ cuối cùng, Lạc Thủy này là do chúng tôi cố tình sắp đặt, còn chưa kết thúc đâu. Tiếp theo đây xin mời chính Lạc Thủy lên đài."
Không thể nghi ngờ đây chính là một quả bom hạng nặng rồi.
Ngay lập tức, những người đang gây chuyện đều ngẩn người, <le. quy. don. quynh. le. 2207> hồn bay phách tán, vốn dĩ những người này còn mang dáng vẻ kiêu căng phách lối thì bây giờ đã biến mất không còn dấu vếch.
Liền Lạc Thủy có chút chóng mặt, tìm kiếm xung quanh, thì thấy Lam Khanh đi tới bên cạnh cô, khom lưng, đưa tay phải ra mà cô còn chưa kịp phát hiện, phải do Diễm Yến bên cạnh đẩy đẩy cô thì cô mới phục hồi tinh thần lại. Chớp chớp mắt, đứng dậy cởi áo khoác ra, đưa tay cho anh.
Người thanh niên thì phong thần tuấn lãng, phong thái cao tuyệt, còn cô gái thì xinh đẹp tuyệt trần, yểu điệu mang một phong cách khác, hiển nhiên có thể thu hút sự chú ý của mọi người, không biết người nào dẫn đầu, tiếng vỗ tay bắt đầu vang lên, nhiệt liệt nhưng chỉnh tề.
Tác giả có lời muốn nói: gần đây ta thật sự là muốn bay *** giựt tóc điên cuồng.
← Ch. 54 | Ch. 56 → |