← Ch.119 | Ch.121 → |
Sau khi ăn xong, Nhật Duy lại chở Hoạ Mi đi ra cầu Vĩnh Tuy ngắm sông Hồng nước đang cuồn cuộn chảy xiết. Gió thổi mạnh lạnh hết cả da mặt, nhưng vẫn không thể ngăn được cảm hứng tò mò kiễng chân thật cao qua lan can cầu để nhìn rõ mặt sông như thế nào. Thỉnh thoảng có vài chiếc ca nô chở hàng trọng tải lớn đi chầm chậm qua gầm cầu, xa xa có vài con thuyền nhỏ của ngư dân đang thả lưới bắt cá, trên cầu người xe đi lại tấp nập không ngớt.
Hai bên bờ sông trồng toàn hoa màu xanh mướt, nhìn phía chân trời xa chỉ thấy một màu trắng vô tận không biết đằng sau cái màu trắng ấy là những ngôi nhà cao tầng dân cư đông đúc ồn ào tiếng động cơ xe máy, xe ô tô, với những con kênh màu đen bốc mùi hôi thối khói bụi mù mịt nơi con người ban ngày thì phải vật lộn với cơm áo gạo tiền, ban đêm thì rực rỡ ánh sáng trở về nhà với sự mệt mỏi, cô đơn, cùng bao lo lắng ngày mai làm gì để kiếm được tiền nuôi bản thân và gia đình bây giờ. Hay là những dãy núi cây cối xanh um tùm hoa ban, hoa mận nở trắng xoá, hoa đào nở đỏ rực rỡ dưới ánh nắng ấm áp lúc xuân về. Một không gian yên tĩnh và trong lành với tiếng suối chảy róc rách, tiếng chim hót líu lo tràn ngập sức sống của núi rừng làm say đắm lòng người. Con người sống nơi đây chân chất, giản dị, thật thà khiến người ta trở nên cởi mở, dễ chịu, vui vẻ.
Ngắm mãi cũng thấy chán, hai người định đi thì chợt nhìn thấy một người phụ nữ tuổi xấp xỉ khoảng ngoài năm mươi đội nón, mặc áo khoác cũ, chân đi dép lê có khuôn mặt khắc khổ, già dặn với nhiều nếp nhăn và vết chân chim chắc đã phải trải qua không ít nắng gió đang bán cá vàng. Những con cá vàng nhỏ nhắn bơi lội uốn lượn cái đuôi tuyệt đẹp mềm mại của nó trong những chiếc túi đựng nước được treo trên xe đạp cũ, Hoạ Mi nhìn thấy cá vàng rất thích thú, đôi mắt sáng long lanh vội vàng kéo Nhật Duy đến gần để xem nếu hợp ý sẽ mua luôn.
-Anh thử nhìn xem con cá vàng nào đẹp chúng mình mua về nuôi luôn - Hoạ Mi hào hứng nhìn Nhật Duy mỉm cươi tươi rói nói.
-Em định mua thật à, nếu vậy chúng ta lát nữa sẽ đi mua thêm một chậu thuỷ tinh nhỏ thả chúng vào rồi đặt trên bàn uống nước nhìn chắc đẹp lắm nhi? - Nhật Duy gật đầu nói thêm nhanh chóng đưa mắt tìm xem con cá vàng nào đẹp nhất.
-Em cũng nghĩ vậy, hi hi, mà anh nè, nhìn xem con cá vàng này đẹp nha. Mắt màu đen, đầu màu đỏ, thân màu vàng, đuôi màu trắng trông rất đáng yêu - Hoạ Mi nhìn chăm chú không chớp mắt vào con cá vàng đang hờ hững bơi lội.
-Ukm, trông cũng đẹp đấy, nếu đã thích như vậy thì em mau mua luôn đi - Nhật Duy cười dịu dàngnhìn Hoạ Mi khích lệ.
-Ok, thích thì nhích, còn anh thì sao? Đã chọn được con nào chưa? - Hoạ Mi cười nháy mắt bảo người đàn bà bán hàng bắt con cá đó cho vào một chiếc túi nhỏ.
-Chưa, để anh quan sát kỹ lại một lần nữa đã - Nhật Duy khẽ lắc đầu.
-Hai cháu là người yêu của nhau hả? Nhìn rất xứng đôi đó nha - Người bán hàng im lặng quan sát một lúc cặp trai gái xinh đẹp rạng ngời thu hút sự chú ý của không ít người đi đường và những người mua hàng trước mặt thấy hai người này thái độ, cử chỉ, lời nói đều rất thân mật chắc là người yêu của nhau rồi rất nhanh mỉm cười bắt chuyện.
-Hi hi, đúng vậy đó cô, nhìn cháu với anh ấy thật sự rất xứng đôi hả cô - Nghe người bán hàng nói như vậy, Hoạ Mi trong lòng nở hoa cảm thấy rất ngọt ngào nhưng vẫn có chút xấu hổ, ngại ngùng.
-Hi, thì sự thật vốn là như thế mà bác chỉ có sao nói vậy thôi. Nhìn thấy cháu cô lại nhớ tới đứa con gái ngốc nghếch, đáng thương của cô năm nay nếu nó còn khoẻ mạnh chắc cũng phải có vài đứa con rồi - Cô bán hàng nhìn Hoạ Mi lại nhớ đến cô con gái bé bỏng của mình năm xưa lúc trạc tuổi Hoạ Mi không chỉ xinh đẹp, duyên dáng mà còn là một đứa con rất ngoan ngoãn, hiếu thảo nữa. Thật đáng tiếc Thượng đế lại se lầm duyên hại con bé tan nát cả cuộc đời.
-Cô sao thế? - Thấy người phụ trước mặt mắt đỏ hoe Hoạ Mi giật mình ngơ ngác hỏi.
-Chắc con gái cô gặp phải chuyện không vui phải không? - Nhật Duy thông minh nhanh hiểu chuyện liền nắm chặt tay Hoạ Mi nghiêng đầu lặng lẽ quan sát vẻ mặt của người phụ nữ già nua, khắc khổ trước mắt hỏi. Vốn là người không thích quan tâm tới những chuyện không liên quan đến mình nên hắn cũng chỉ hỏi quan tâm chút vậy thôi.
-Cũng không có gì, chuyện cũ đã qua rồi, nhắc lại chỉ thêm đau lòng. Các cháu đã chọn được cá cảnh ưng ý xong chưa? - Người bán hàng vội lảng sang chuyện khác.
-Dạ xong rồi, cô lấy cho cháu con cá thân nửa đen nửa trắng kia thả vào túi cho cháu - Nhật Duy cũng không phải người nhiều chuyện mỉm cười chỉ vào con cá vàng đắn đo mãi mới chọn được.
-Chào cô nhé, bọn cháu đi đây - Hoạ Mi cầm theo chiếc túi nhỏ có chứa hai con cá vàng đáng yêu vui vẻ chào cô bán hàng đi luôn.
Nhìn theo bóng dáng chàng trai nắm chặt tay cô gái cười nói vui vẻ dần đi xa, lòng chợt thở dài. Năm đó con gái mình mới có 18 tuổi vừa bước chân vào cánh cửa đại học đã gặp được chàng trai mà nó luôn thầm mơ là "hoàng tử bạch mã" bấy lâu, yêu tha thiết, chân thành ngay từ cái nhìn đầu tiên. Suốt 4 năm đại học hai đứa gắn bó với nhau như hình với bóng, đứa con trai đó hứa hẹn ra trường sẽ cưới nó làm vợ. Đến khi ra trường thì lại đi du học nước ngoài bảo nó chờ thêm 8 năm nữa.
Chờ đợi suốt hơn 8 năm, chăm sóc cho bố mẹ người nó yêu còn hơn cả bố mẹ ruột của mình, thằng con trai đó ở nước ngoài thì cứ gọi điện về dặn nó nhất định phải chờ anh trở về cưới em làm vợ. Có ai ngờ khi thằng người yêu của nó lấy xong được tấm bằng tiến sỹ trở về ngay lập tức nói lời chia tay với nó "Anh hết yêu em rồi, mình chia tay đi" năm đó con gái đáng thương của mình đã 30 tuổi rồi còn đâu. Chia tay chưa được một tuần thì thằng khốn đó cưới một cô gái xinh đẹp, trẻ trung hơn là con gái của sếp.
Con gái bé bỏng của mình cứ thế mà trở nên điên dại suốt ngày đêm kêu hét "Anh đã hứa sẽ yêu em suốt đời rồi mà sao lại hết yêu nhanh thế?", "Anh đã hứa sẽ cưới em làm vợ rồi mà, em đã đợi anh hơn 10 năm sao anh có thể nhẫn tâm bỏ rơi em cưới cô gái khác chứ?"...Và giờ thì nó đang ở bệnh viện tâm thần điều trị, bố mẹ nó thì ngày một già yếu rồi sẽ chết đi còn nó thì phải làm sao bây giờ?
Con gái mình ngốc quá, yêu quá nhiều, chờ đợi quá kiên định một lòng một dạ để giờ thành ra như vậy liệu có đáng không? Đời đúng là bèo bọt, đắng cay mà, lòng dạ đàn ông thì vô tình, nhẫn tâm dễ đổi thay khó lường. Con gái mà yêu thật lòng sẽ chỉ đón nhận toàn giả dối đau thương thôi.
Nghĩ đến cô gái xinh đẹp, yêu kiều như một cô công chúa vừa rồi chợt bật cười chua chát, liệu số phận có lặp lại giống đứa con gái bất hạnh của mình không? Khi mà từ trước đến nay con gái mà xinh đẹp thì thường có số phận long đong, lận đận. Đàn ông là những con ong chuyên đi tìm mật ngọt, con gái là bông hoa thơm ngát mà một khi đã hết mật ngọt rồi sớm muốn con ong cũng sẽ bỏ đi ngay thôi.
Năm xưa chính bản thân bà cũng đã từng đợi chờ suốt 4 năm ròng một người con trai luôn miệng nói rất yêu bà, hứa sẽ mãi mãi chỉ yêu một mình bà mà thôi, yêu đến suốt cuộc đời. Vậy mà cuối cùng chỉ vì bị gia đình ngăn cản do chê gia đình bà nghèo rách mùng tơi mẹ là loại con gái không ra gì, không chồng mà đã có chửa có ai biết tên khốn là ba ruột của bà đã bỏ đi mất tích khi vừa hay tin mẹ của bà có thai được hơn 3 tháng.
Người con trai đó cứ thế im lặng đồng ý lấy một cô gái xinh đẹp, gia đình giàu có có thể giúp anh ta leo lên chức Tổng giám đốc của một công ty lớn. Lúc còn trẻ mẹ ruột của bà cũng rất xinh đẹp, đến bà cũng xinh đẹp, rồi đến con gái bà cũng vậy nhưng cuối cùng có ai tìm được cái gọi là "Hạnh phúc đích thực" được ở bên người mình yêu đến suốt cuộc đời đâu. Đúng là "Hồng nhan thường bạc mệnh" lão chồng hiện tại của bà suốt ngày rượu chè cờ bạc đánh đập vợ con vì không sinh được con trai đã bán hết cả đất đai nhà cửa phải ra đường mà ở.
"Rốt cục thì đợi chờ là hạnh phúc...
Hay chỉ là kết thúc của niềm tin!!
Đến với nhau là cả đoạn đường dài vất vả
Vậy mà chỉ cần lùi một bước, quay lưng lại
Đã lập tức trở thành người xa lạ...
Quan trọng đến mấy cứ cách xa rồi cũng sẽ...
Trở thành không quen biết!
Yêu thương đến mấy...cứ im lặng...rồi cũng sẽ nhạt nhoà".
Mỗi con người là một số phận, mỗi người đều có sự lựa chọn riêng không ai giống ai, hạnh phúc hay đau khổ tất cả chỉ phụ thuộc vào ý nghĩ của con người ở hiện tại đang đắm chìm trong quá khứ hay đang hướng tới một tương lai tươi đẹp...
-Sau này em với anh sẽ cùng chăm sóc hai con cá vàng này thật tốt nhé, nếu lỡ có xa nhau nhìn thấy nó em cũng sẽ lập tức nhớ đến anh - Hoạ Mi nhìn hai con cá vàng đang bơi trong túi thoáng buồn khi nhớ đến lời hẹn ước trước tháng hai năm sau sẽ phải chia tay với Nhật Duy cố nuốt nước mắt vào trong nói.
-Em nói linh tinh gì vậy, sau này cả hai chúng ta sẽ luôn bên nhau không bao giờ rời xa đâu. - Nhật Duy chưa biết đến lời hứa của Hoạ Mi với mẹ mình nên vẫn rất vui vẻ mắng yêu Hoạ Mi.
-Sẽ không bao giờ rời xa ư, hi hi, nghe sao mà thích thế nhỉ? Nhưng mà mặc kệ trước mắt chúng ta sẽ chăm sóc thật tốt cho hai con cá vàng này đã mọi việc tính sau.
Hoạ Mi thoáng cười cay đắng, "Sẽ không bao giờ rời xa ư" thử hỏi trên nhân gian này có mấy ai vui duyên đầu, được bao nhiêu mối tình đầu bền lâu không chia ly, tan vỡ sống hạnh phúc bên nhau trọn đời? Dù có mơ mộng thì cũng nên sống thực tế một chút, kẻo sau này lại đau phải hận...
-Nhìn em kìa, cười gì mà cứ như muốn khóc ý. Chuyện không may vừa rồi chắc khiến tâm tình em chịu nhiều tổn thương rồi, để giải toả chúng mình cùng tới cánh đồng cỏ mà chúng mình thường hay đến thả diều đi - Nhật Duy cười rạng rỡ đẹp như ánh bình minh khiến Hoạ Mi nhìn mà cứ ngẩn ngơ, cảm giác như nụ cười ấy không có thật trên nhân gian và chắc gì đã thuộc về mình.
-Hi hi, vậy thì mình mau đi thôi - Hoạ Mi làm mặt quỷ lè lưỡi trêu lại Nhật Duy tiếp tục cười tười như hoa nắm chặt tay Nhật Duy tiếp tục đi về phía trước. Mặc kệ sau này có ra sao, sau này dù có phải rời xa nhau mãi mãi thì em vẫn muốn những giây phút hiện tại được ở bên anh sẽ luôn là những giây phút hạnh phúc, vui vẻ nhất trong cuộc đời em.
"Không có tình yêu vĩnh cửu chỉ có những giây phút vĩnh cửu của tình yêu" ...tại sao cứ phải mong đợi chi quá xa xôi, một tình yêu vĩnh cửu trường tồn...khi mà ở bên nhau con tim không còn rung động, thổn thức vì nhau. Trải qua thời gian lắm đổi thay, ai biết trước điều gì sẽ xảy ra, rồi có thể tình cảm sẽ dần trở nên nhạt phai không còn nhớ nhung, không còn muốn khao khát yêu thương...nếu vậy thì mong mãi mãi với vĩnh cửu làm gì?
Chính bản thân Hoạ Mi cũng không dám tin liệu sau này...trái tim mình sẽ mãi chỉ yêu duy nhất một người con trai chứ? Hay chợt một ngày nào đó phát hiện ra Nhật Duy người con trai mình yêu không hề giống như những gì mình mong đợi, hi vọng ...bất ngờ tìm được một người khác khiến trái tim mình rung động ...nhận ra đấy mới là tình yêu thực sự thì phải làm sao? Ai nói là chỉ con trai mới dễ đổi thay...nếu người con trai mà khiến người con gái phải thất vọng, không như những gì người con gái hay mơ về một hoàng tử bạch mã giống như trong tâm trí thì sớm muộn người con gái cũng sẽ đổi thay thôi...
Có những việc chính là như vậy, không biết cuối cùng là do người đổi thay hay ta thay đổi. Nhưng những giây phút hạnh phúc bên anh em sẽ mãi không quên.
← Ch. 119 | Ch. 121 → |