← Ch.112 | Ch.114 → |
Từ lúc Hoạ Mi bắt đầu mắc bệnh trầm cảm cuộc sống lẫn sinh hoạt của Hoạ Mi hoàn toàn bị đảo lộn, một cô gái mới 16 tuổi cái tuổi ăn chưa no, lo chưa tới. Sống vô tư, hồn nhiên được đến trường đi học vui chơi cùng với bạn bè đúng với lứa tuổi của mình. Bỗng dưng gặp phải cú" sốc" tinh thần quá lớn rồi rơi vào trạng thái trầm cảm, cả ngày người cứ như người mất hồn. Không ăn, không uống, không cười cũng chẳng chịu nói thì không chỉ riêng với bản thân cô ấy mà với cả người thân, gia đình của cô ấy.
Thì đây đúng là một thảm hoạ, xã hội thì hiện đại, ngày càng tiến bộ đòi hỏi con người phải có trình độ kiến thức nhất định thì mới có thể tồn tại và sống sót được trong một thời đại đầy biến động, đấu đá tranh giành lẫn nhau đến sứt đầu mẻ trán. Tình cảm thì nhạt hơn cả nước ốc, tình nghĩa thì bạc hơn cả vôi. Cả một xã hội hầu như đã bị đồng tiền chi phối, biến con người thành nô lệ của nó. Đồng tiền trở thành vạn năng có thể hô mưa gọi gió làm đảo lộn tất cả các giá trị tốt đẹp mà con người đã xây đắp và gìn giữ hàng nghìn năm qua.
"Tiền là cái chi chi, tiền là mảnh giấy ghi số rõ ràng
Có tiền phú quý giàu sang, không tiền lắm cảnh cơ hàn điêu linh.
Có tiền bạn hữu chung tình, không tiền bạn hữu thờ ơ chẳng nhìn.
Có tiền anh nói em nghe, không tiền anh nói em chê anh tồi..."
Vậy mà bỗng dưng Hoạ Mi mắc bệnh trầm cảm cả ngày người như mất hồn, không biết mình đang sống ở đâu, đang làm cái gì, xung quanh có những ai. Cứ mãi đắm chìm trong thế giới riêng của mình ngăn cách với cuộc sống bên ngoài để không cảm thấy đau khổ, cay đắng nữa vì cuộc đời này quá phũ phàng. Hiện tại là như thế nếu cứ tiếp tục thì sau này tương lai Hoạ Mi sẽ biết đi đâu về đâu đây?
Xa rồi cái thời đại hoàng tử với công chúa ngày xưa, sinh ra trong cung cấm, được ăn ngon mặc đẹp không phải lo nghĩ chuyện đời. Có thể cứ thế mà sống thoải mái bình yên đến tận lúc chết mà không phải lo lắng cơm áo gạo tiền, có kẻ hầu người hạ nếu như không có lòng tham muốn tranh giành quyền lực, cướp ngai vàng...Thời nay đã khác rồi, đừng nói là hoàng tử với công chúa ở các nước có nền văn hoá lâu đời như Anh, Bỉ, ...cũng còn phải học hành một cách nghiêm chỉnh, khắt khe với rất nhiều các điều luật khắc nghiệt từ cách đi đứng, ăn, nói mà người dân bình thường hoàn toàn không phải học để mà thích nghi và tồn tại nếu không muốn bị đào thải.
Thì với một cô gái bé nhỏ, là thiên kim đại tiểu thư cũng là người thừa kế sáng giá của một tập đoàn kinh tế lớn tầm cỡ. Thì vấn đề học cách thích nghi để sinh tồn lại càng trở lên bức thiết và quan trọng đến mức nào, ba mẹ Hoạ Mi không thể nào mà sống mãi trên đời để bảo vệ hay nuôi dưỡng nhỏ như hồi còn bé nữa. Thương trường như chiến trường người ta đấu đá, tranh giành tìm mọi sơ hở, mọi thủ đoạn để mà lật đổ nhau chứ không đơn giản như những người đi làm công sở ngày làm 8h rồi ta trở về thế là xong.
Tương lai sẽ là một người thừa kế của một tập đoàn kinh tế lớn, quản lý hàng chục ngàn nhân viên rải khắp hơn 130 quốc gia trên thế giới với vô số các chi nhánh lớn nhỏ. Thì trách nhiệm của Hoạ Mi càng nặng nề hơn, không chỉ phải là một người có tư duy thông minh, sắc xảo, nhạy bén biết nhìn xa trông rộng. Mà còn phải là người có học hành hiểu biết, kiến thức sâu rộng, trình độ học vấn cao.
Điều quan trọng nhất là phải biết nhìn nhận cuộc đời một cách lạc quan, sâu sắc, nắm bắt được mọi ưu nhược điểm rõ như lòng bàn tay để có thể ứng biến mọi tình huống khó lường có thể bất ngờ xảy ra trong tương lai. Cần tiến thì tiến, cần lùi thì phải lùi, cần mạo hiểm thì mạo hiểm. Để không bị đối thủ hạ gục, đánh bại thì còn phải biết nắm bắt tâm lý, suy nghĩ của con người xem sắp tới họ sẽ làm gì, sẽ thực hiện như thế nào để mà kịp thời đối phó.
Người ta nói đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nhưng muốn hiểu rõ bản chất tâm hồn của một con người thì phải là nhà tâm lý học nhưng cũng có thể là nhà kinh doanh có khi họ còn hiểu biết nhân tình thế thái một cách sâu sắc hơn cả nhà tâm lý học. Lợi dụng thiên thời - địa lợi - nhân hoà để mà từng bước tiến tới con đường thành công. Nên cũng chẳng cần phải thắc mắc tại sao trên thế gian này nhiều người từ tay trắng bỗng chốc thành tỷ phú và cũng có thể từ tỷ phú quay về con số 0 như lúc ban đầu.
Chính vì vậy không chỉ ba mẹ của Hoạ Mi mà cả Nhật Duy cùng bạn bè của nhỏ đều tỏ ra vô cùng lo lắng, hoảng hốt không biết làm sao để có thể đưa Hoạ Mi trở lại cuộc sống bình thường. Vừa lo lắng thuốc thang, liên tục đưa Hoạ Mi đến bệnh viện nhờ bác sĩ tư vấn tâm lý chữa trị giúp. Mặt khác vẫn tiếp tục đưa Hoạ Mi đến trường lớp tiếp tục theo học, phải cho Hoạ Mi ra ngoài giao tiếp không thể cứ mãi nhốt nhỏ ở nhà trong phòng kín được nếu không bệnh sẽ càng thêm nghiêm trọng đó là lời bác sĩ dặn. Oi, thật là mệt mỏi và khổ sở khi mà tồn tại rất nhiều vấn đề nan giản cần giải quyết từng bước một nếu như chẳng may có người thân mắc bệnh trầm cảm.
Hoạ Mi tới lớp học nhưng cả buổi cứ như người mất hồn, ngơ ngơ, ngác ngác không hề lắng nghe cũng chẳng thèm ghi chép. Vì hiệu trưởng trường Thục Khuê đã nói rõ nên các giáo viên dạy các môn học cùng cô giáo chủ nhiệm đều là những người hiểu biết nên tỏ ra rất thông cảm và xót xa khi nhìn thấy cô học trò xinh xắn, đáng yêu, ngoan ngoãn học cực giỏi lại sống rất chan hoà, tình cảm với bạn bè bây giờ thành ra nông nỗi như thế này. Thật là đáng hận mà không biết kẻ nào lại tàn nhẫn, ác độc đến vậy.
Mỗi khi hết giờ ra chơi là các cô lại ở lại chuyện trò động viên Hoạ Mi vượt qua khó khăn để trở lại cuộc sống bình thường dù chẳng biết Hoạ Mi có nghe thấy hay không. Nhật Duy cùng bạn bè của nhỏ thì rất xúc động trước sự quan tâm của các thầy cô giáo nên liên tục nói lời cảm ơn cô đã tạo điều kiện giúp đỡ Hoạ Mi để nhỏ có cơ hội tiếp tục theo học và phục hồi.
Bạn bè trong lớp trong trường nhất là con trai thì luôn nhìn Hoạ Mi bằng ánh mắt khinh bỉ, ghét bỏ thậm chí là xa lánh luôn tụ tập xì xào nói xấu sau lưng. Thậm chí còn ngang nhiên truyền tay nhau xem clip cảnh "nóng" của nhỏ với người đàn ông xa lạ vừa kịp thời tải trên Youtobe trước khi nó bị xoá, vừa bình luận, cười dâm đãng lén đưa mắt nhìn Hoạ Mi lúc không ai để ý dù Nhật Duy lạnh lùng nguy hiểm, Tuấn Anh mặt đằng đằng sát khí muốn giết người, Minh Khánh, Huy Hoàng ánh mắt toé lửa.
Nhưng cũng không thể kiểm soát được hết số lượng lớn nam sinh của trường Thục Khuê vì số lượng đâu có ít lên đến cả gần năm nghìn người. mặc dù thần trí Hoạ Mi không được bình thường không hề quan tâm bất kỳ chuyện gì nữa dù trời có sập cũng mặc kệ. Nhưng riêng đối với những chuyện có liên quan đến vấn đề "nhạy cảm" mà Hoạ Mi đang phải gánh chịu đến mức phát điên thì nhỏ lại liên tục dỏng tai lên nghe ngóng, mắt âm thầm quan sát nên càng thêm mắc bệnh nghiêm trọng hơn.
Con gái thì nhìn nhỏ bằng ánh mắt căm hận tận xương tuỷ, kinh tởm, nhìn thấy Hoạ Mi là họ lại đưa khăn giấy lên bịp miệng giả bộ buồn nôn. Xì xầm to nhỏ, nguyền rủa, nói lời cay độc tàn nhẫn cốt để xỉ nhục Hoạ Mi cho hả giận. Tất cả cũng tại nhỏ mà hình tượng con gái trong sáng, thuần khiết, giỏi giang, tốt đẹp của trường Thục Khuê đã hoàn toàn bị phá huỷ.
Để mỗi khi ai đó nhắc đến trường Thục Khuê thay vì nhắc đến đây là một ngôi trường có bề dày lịch sử, chất lượng giáo dục đứng thứ hai cả nước. Là niềm mơ ước của biết bao cô cậu học trò khi đến tuổi thi vào cấp 3, là ngôi trường nổi tiếng hầu như tất cả các bậc phụ huynh đều muốn con em mình nhất định phải thi đỗ chỉ sau trường Galaxy.
Đặc biệt chẳng trường nào trong số các trường của cả nước lại có những ưu tiên cùng nhiều phần thưởng hấp dẫn đến vậy, còn không hề phân biệt học sinh giàu nghèo, tất cả đều bình đẳng coi trọng kiến thức, đạo đức, nhân tài là chính chứ không như trường quý tộc chỉ nhận học sinh giỏi, tài năng xuất sắc mà còn phải là con nhà giàu nhiều tiền của đủ sức chịu đứng mức học phí cao ngất ngây khoảng 1000 đô la/ tháng ở bên trường Galaxy.
Và bây giờ nhắc đến Thục Khuê người ngoài liền nhắc đến vụ Scandal lộ clip ảnh "nóng" của nữ sinh Phan Hoạ Mi trên mạng và là học sinh lớp 10C của trường. Họ còn quy con gái ở trường Thục Khuê chắc cũng đều là những loại gái hư hỏng, dễ dãi, không biết xấu hổ, liêm xỉ như thế. Tự dưng nữ sinh ở trường chẳng hiểu sao trở nên nổi tiếng dưới sự bàn tán xôn xao, đao to búa lớn của dư luận, những lời lẽ ngậm máu phun người, đặt điều vu khống của các tầng lớp già trẻ gái trai trong xã hội. Thử hỏi với người ngoài cuộc tuổi trẻ, nhạy cảm, giàu lòng tự trọng, yêu danh dự làm sao chịu đựng được nổi nói gì đến người trong cuộc không phát điên mới lạ.
Bố mẹ thì không hề tin tưởng họ nữa khi thấy báo chí viết gia đình phải tăng cường công tác quản lý, giáo dục con em mình. Cũng sợ con gái mình hư hỏng theo lỡ bị kẻ xấu chụp ảnh "nóng" rồi tung lên mạng như thế thì có phải đời còn mình cũng tàn theo không? Nên toàn đích thân đưa con tới trường để học rồi đón về sau khi tan học, mất hết cả tự do, chẳng có cơ hội để tụ tập "Chém gió" với bạn bè ngoài quán ăn vỉa hè nữa. Chưa kể tối không được về muộn sau lúc 9h, đi đâu làm gì cũng phải báo cáo. Điện thoại thì cài đặt định vị GPS để xem có đúng là con mình đi đến nơi về đến chốn như lời nó nói không, may là còn chưa thuê thám tử để theo dõi nữa đây. Thật đúng là một thảm hoạ khiến lòng người căm phẫn mà...Hừ.
Suốt hơn một tuần liền Hoạ Mi cứ tỏ ra hờ hững, ngơ ngác không hề hay biết gì cũng là không muốn để ba mẹ, Nhật Duy, bạn bè phải lo lắng nên âm thầm cố chịu đựng để bệnh lại càng thêm nặng nề, nghiêm trọng theo. Khi mà tư tưởng không thông thì sẽ dễ nảy sinh nhiều vấn đề tiêu cực khó lường và đỉnh điểm nhất là lúc Hoạ Mi đi vệ sinh lúc giờ ra chơi, tuy có người giám sát, bảo vệ nhưng vẫn không thể nào kiểm soát được sự việc bất ngờ.
"Nhìn coi con nhỏ đó là tiểu thư xinh đẹp của tập đoàn Phan thị đó, nhưng có ai ngờ đã mất trinh từ lâu. Lại còn khoả thân trên mạng trong các bức ảnh nóng bỏng nữa chứ, không biết sau này còn có thằng ngu nào đi "rước" nó loại gái hư hỏng, dễ dãi đó về làm vợ không nhỉ?" - Tiếng bình luận của một nam sinh lớp 12.
"Uh, biết vậy mình cứ "cưa" đổ nó trước rồi ăn có phải là đẹp không? Dù phải lên mạng nhưng cũng hả hê khoe với bọn bằng hữu vì đã có chiến tích đã chinh phục thành công một em xinh đẹp, ngon lành. Ha ha" - Một tên khác cười khả ố, nhìn Hoạ Mi nhỏ nước dãi, tiếc nuối.
"Ha ha, biết trước đã giàu, để nó rơi vào tay thằng khác cũng tiếc thật đấy. Nhìn mặt xinh như hoa, học giỏi, tài năng thậm chí còn đoạt giải nhì cuộc thi *Nữ sinh thanh lịch* kiêm giải phụ "Thí sinh được khán giả yêu thích nhất". Tưởng hàng ngon, thanh cao, là bông hoa khó hái có ai ngờ chỉ là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Ha ha". - Một tên khác vừa từ nhà vệ sinh bước ra nhìn thấy Hoạ Mi tiến tới gần chuẩn bị bước vào nhà vệ sinh nữ liền nhìn đắm đuối, nói lời bẩn thỉu, cay nghiệt.
"Nhìn coi con nhỏ đáng khinh bỉ, không biết liêm xỉ, lòng tự trọng là gì đã vậy còn hại chết luôn cả chúng mình xui xẻo theo. Bây giờ thì mất hết cả tự do, người ta hỏi cháu học trường nào, nói cháu học trường Thục Khuê liền bị người ta nhìn ngắm bằng ánh mắt giễu cợt ngắm nghía từ đầu xuống chân, cười bí hiểm cứ như mình là một đứa con gái hư hỏng, dễ dãi thật ý. Thật là điên hết cả ruột gan, hận không thể đập chết con nhỏ mặt dày, không biết xấu hổ là gì kia" - Một cô bé học cùng lớp ức chế, ánh mắt căm hận thấy Hoạ Mi đến nhà vệ sinh liền rủ đám đàn chị lớp 11 đi theo, giận dữ nói chẳng sợ hãi bất kỳ điều gì.
"Mẹ nó chứ, tại nó mà chị bây giờ không được đi chơi quá 9h tối, làm gì cũng phải báo cáo với bố mẹ, iphone 5 thì cài định vị GPS theo dõi mọi lúc mọi nơi. Chẳng khác gì tù nhân giam lỏng, con nhỏ khốn kiếp không biết xấu hổ, không có liêm xỉ ấy sao không đi chết mẹ nó luôn đi mà còn mặt dày đến trường tiếp tục học là sao nhi?" - Một cô gái mặt mũi trang điểm đậm, tô lông mày, đánh môi son, mặc đồng phục của trường hận đến mức nghiến răng nói nhỏ.
"Đúng vậy, loại con gái trơ trẽn như nó sao không đi chết mẹ đi cho đỡ chật đất xã hội. Sống làm gì cho nó thêm nhục nhã, lại khiến người ta càng thêm kinh tởm, căm ghét. Loại con gái này chắc đứt mẹ dây thần kinh xấu hổ lâu rồi nên mới có thể làm ra những loại chuyện bại hoại thuần phong mĩ tục như thế" - Một cô bạn cùng lớp với Hoạ Mi không biết từ đâu chạy đến nhìn Hoạ Mi mà thấy muốn buồn nôn hết cả mật xanh mật vàng, tức giận nói.
"Thật là nhục nhã thay cho con gái chúng ta khi có những loại con gái không biết liêm xỉ, lòng tự trọng là gì. Nhìn coi bị xỉ nhục như vậy mà mặt nó vẫn cứ dửng dưng chẳng có chút ân hận gì kìa, mặt dày, trơ trẽn, vô liêm xỉ đến thế là cùng...Hừ"
"Mẹ kiếp, sao nó không đi chết luôn đi cho đỡ nhục nhi? Mình mà như nó chắc chắn mình đập đầu hoặc treo cổ hoặc nhảy lầu chết mẹ nó đi cho đỡ nhục lâu rồi..."
"Đúng đấy, sao không đi chết đi, nhìn thấy mặt nó liên tưởng đến những cảnh ái ân mặn nồng trong clip mà mình lại thấy buồn nôn, muốn nhổ nước bọt vào mặt nó quá..."
"Oi, cầu mong ông trời ột tia sét đánh chết nó luôn đi, để nó sống hoài thấy nhức mắt quá à và nhục nhã thay cho nó quá à".
Hầu như con gái cả trường khi nhìn thấy bóng dáng Hoạ Mi ra khỏi lớp đến nhà vệ sinh là vội loan tin để công khai xỉ nhục Hoạ Mi, suốt cả tuần ức chế nhưng vì Hoạ Mi cứ ngồi lì trong lớp nên chưa có cơ hội. Bây giờ thì chẳng khác gì tức nước vỡ bờ cả trai lẫn gái đều nhảy ra, cố gắng nguyền rủa Hoạ Mi chết đi một cách cay nghiệt, nhẫn tâm...
-Hoạ Mi à, kệ bọn chúng, trong mắt tao mày mãi là cô gái trong sáng, thuần khiết. Tất cả chỉ là tai nạn thôi đừng nghe bọn nó nói chúng mình mau rời khỏi nơi bẩn thỉu này đi - Ngọc Huyền không ngờ bọn người xấu xa kia lại nổi điên đến mức đó, sợ hãi khi thấy tay Hoạ Mi run run, lạnh toát vội lôi nhỏ rời khỏi đó thật nhanh.
-Đúng vậy, mau đi thôi, đừng có nghe những lời bọn chúng nói nhảm nha Hoạ Mi. Trên đời này vẫn còn nhiều người thương yêu mày lắm, mày mà chết đi rồi những người thương yêu mày sẽ phải sống tiếp ra sao đây? - Thuỷ Tiên mặt trắng bệch nắm chặt tay Hoạ Mi, nhìn vẻ mặt không cảm xúc, lạnh tanh của nhỏ thật không biết nhỏ đang nghĩ gì nữa.
-Hoạ Mi trong mắt anh em mãi là cô gái trong trắng, thuần khiết thế nên em tuyệt đối đừng nghe những lời nhảm nhí, ngậm máu phun người của bọn họ nha. Có anh ở bên cạnh, anh hứa sẽ luôn yêu thương bảo vệ em mà.
Nhật Duy thấy tình hình không ổn, mặc dù vẻ mặt Hoạ Mi không cảm xúc nhưng linh cảm cho thấy Hoạ Mi rất có thể sẽ có những suy nghĩ tiêu cực, làm những điều thiếu suy nghĩ. Chưa bao giờ hắn cảm thấy sợ hãi như lúc này, một nỗi sợ mơ hồ không thể nắm bắt vì không biết Hoạ Mi sẽ làm gì tiếp theo.
-Các người mau biến hết đi, biết gì mà nói linh tinh, còn đứng đó nói nhảm thì đừng trách tôi độc ác - Tuấn Anh nhìn đám người xì xào xung quanh suốt dọc đường đi bằng ánh mắt nguy hiểm, lạnh giá khiến tất cả đều im lặng từ từ rút lui sợ sẽ gặp phải tai hoạ.
"Con nhỏ đó mạt dày không đi chết cho khỏi nhục nhã như vậy thì ra là do có người bảo vệ, có thế lực...thật đáng khinh, kinh tởm mà" - Mặc dù đám người có chút sợ hãi, e dè nhưng vừa bỏ đi vừa thì thầm với nhau, tất cả những lời lẽ đó dù muốn hay không đều lọt vào tai Hoạ Mi.
Và lần này thật sự Hoạ Mi hết chịu đựng nổi nữa rồi, một sức mạnh phẫn nộ đáng sợ muốn huỷ diệt tất cả dâng trào trong lòng "Tôi rất muốn sống, sống thật tốt là khác. Nhưng tại sao các người lại ác độc không chịu cho tôi dù chỉ là một tia hi vọng để tiếp tục sống chứ? Trong khi tôi nào có tội tình chi?".
Hoạ Mi liền vùng mạnh tay ra khỏi tay Ngọc Huyền và Thuỷ Tiên bằng một sức mạnh kinh hoàng rồi bỏ chạy thật nhanh như một tia chớp. Khiến không chỉ Ngọc Nguyền lẫn Thuỷ Tiên cầm chắc như vậy mà còn bất ngờ bị giật mạnh một cách quyết liệt không khỏi kinh hãi, há miệng, trợn tròn mắt còn Quỳnh Chi, Phương Ánh thì đứng ngẩn người không biết chuyện quái quỷ gì đang diễn ra nữa. Nhật Duy, Tuấn Anh, Minh Khánh, Huy Hoàng, Thành Trung hoảng hốt chạy đuổi theo thật nhanh.
-Hoạ Mi mau đứng lại, em đứng có chạy nữa. Mau đứng lại anh có lời quan trọng muốn nói với em - Nhật Duy chạy theo nhìn thấy bóng dáng Hoạ Mi mất ý thức chạy như một kẻ điên sợ hãi gọi với theo.
-Mọi người mau đuổi theo cô ấy nhanh lên, sợ cô ấy nghĩ quẩn thì chúng ta sẽ không cứu kịp mất. - Huy Hoàng thở hồng hộc sắc mặt tối sầm hoảng sợ nói.
Càng gào thét bảo Hoạ Mi đừng tiếp tục chạy nữa, càng khuyên bảo, càng đuổi theo thì Hoạ Mi càng bỏ chạy thật nhanh chạy bán sống bán chết không còn quan tâm hay để ý đến bất kỳ thứ gì nữa. Lần này nhỏ thật sự tuyệt vọng, bế tắc rồi, đã vậy để có thể giải thoát và sống được yên ổn chỉ còn có một cách duy nhất đó là...chết.
Chết rồi sẽ không còn lo bị ai làm phiền, lo bị ai xỉ nhục nữa. Hơn nữa chẳng phải tất cả bọn họ đều muốn nhỏ nhỏ phải chết sao...được...vậy thì...nhỏ sẽ chết cho họ thoả mãn...Cuộc sống này thì ra chẳng hề đơn giản, mơ mộng, thú vị như nhỏ vẫn từng tưởng tượng....
← Ch. 112 | Ch. 114 → |