Loại trừ Thẩm Tâm Lê
← Ch.063 | Ch.065 → |
Đến giờ, lúc Tô Lương Mạt cùng Chiêm Đông Kình xuống lầu, Mạc Thanh đã ngồi trên sofa trong phòng khách.
Chiêm Đông Kình nói một câu "đi thôi", nắm tay Tô Lương Mạt đi ra ngoài.
Đến khách sạn Tương Dật, Tô Lương Mạt ngồi bên trái Chiêm Đông Kình, cô thấy Mạc Thanh cởi bao tay ra định đi rửa tay, Tô Lương Mạt đẩy cái ghế, "Em đi ra ngoài một lát."
Chiêm Đông Kình gật gật đầu, không nói lời nào, hắn nhìn về phía bóng dáng Tô Lương Mạt đi theo Mạc Thanh, khóe miệng không để lại dấu vết cong lên.
Mạc Thanh đứng trước bồn rửa mặt đang rửa tay, Tô Lương Mạt đi vào toilet, cửa không khóa, cô khẽ bật cười, làm ra vẻ như lơ đãng bắt chuyện, "Bác gái, nếu Tâm tỷ biết bác trở lại, nhất định rất cao hứng."
Hai đầu lông mày Mạc Thanh dần nhíu lại không vui, giọng điệu lại từ tốn, "Thẩm Tâm Lê sao?"
"Đúng vậy, chị ta mấy ngày trước còn nói một mình bác ở nước ngoài hưởng phúc không trở về, cháu nghĩ nếu chị ta biết rồi, nhất định sẽ lập tức chạy đến."
"Thẩm Tâm Lê bây giờ đang làm gì?"
Tô Lương Mạt đưa khăn giấy cho Mạc Thanh, "Hình như là quản lý Nhất Tràng, còn cầm ít hoa hồng trong bang hội."
Mạc Thanh nhận lấy, trong mắt không gợn chút hoảng hốt, nói chuyện mang theo ba phần dò xét, "Cô với cô ta quan hệ rất tốt?"
"Làm sao có thể chứ, " Tô Lương Mạt nhún vai tự giễu, "Tâm tỷ mới chướng mắt cháu, hơn nữa người bên cạnh Đông Kình đều nghe chị ta..."
"Cái gì?" Mạc Thanh dừng động tác trong tay, "Cô ta còn quản người bên cạnh Đông Kình?"
Tô Lương Mạt khẽ nhìn quanh bốn phía, cô hạ thấp giọng, "Nghe nói là mối quan hệ lúc trước của chị ta vẫn còn, những hộ vệ kia cũng đều nghe chị ta, còn có chuyện..." Tô Lương Mạt hình như có chút khó nói, "thật ra chuyện hoa hồng rất bình thường, nhưng cháu sợ tiếp tục như vậy ngày nào đó sẽ bất lợi cho Đông Kình."
Mạc Thanh càng nhíu chặt hai đầu lông mày, bà ta dựa lên bồn rửa tay, đợi Tô Lương Mạt nói rõ hết chuyện.
"Cháu tình cờ có nghe thấy Tống Các nói chuyện với Đông Kình, hình như là nói khẩu vị của Tâm tỷ càng lúc càng lớn, còn tự mình động đến hàng của Đông Kình, sau đó cho dù có đuổi theo, cũng không có chứng cứ chính là chị ta làm, cũng chỉ phải cho qua, Nhất Tràng trong tay Tâm tỷ thế lực đang từng bước mở rộng, trước đây giết không ít nhân vật nổi danh ở Ngự Châu, cảnh sát cắn rất chặt, vì thế tìm Đông Kình gây rắc rối."
Tô Lương Mạt ném thêm một ngọn đuốc, ý tưởng mượn dao giết người này cũng là học từ chỗ Chiêm Đông Kình.
Kể từ khi bước vào thế giới của hắn, hắn chính là thầy giáo tốt nhất của cô.
"Còn có chuyện như vậy?" Sau khi Mạc Thanh xuất ngoại, cũng không có để chuyện Thẩm Tâm Lê ở trong lòng, cô ta bất quá chỉ là người phụ nữ Chiêm Tùng Niên chơi đùa, nghĩ thấy không có đem lại tai họa ngầm gì, không ngờ dã tâm cô ta quá lớn, rõ ràng đem ý niệm trong đầu động lên người Chiêm Đông Kình.
Tô Lương Mạt gật đầu, sắc mặt rõ ràng trầm xuống, "Bác gái, cháu có thể hỏi bác một việc không?"
Mạc Thanh thấy cô muốn nói lại thôi, "Nói đi."
"Tâm tỷ với Đông Kình có phải từng có thời gian qua lại?"
Mạc Thanh đanh mặt, "Sao lại hỏi như vậy?"
"Chị ta thích Đông Kình, điểm này cháu có thể nhìn ra được."
Mạc Thanh hừ lạnh một tiếng, "Chỉ dựa vào cô ta, xứng sao!"
"Chị ta đã nói với cháu, đợi đến lúc chị ta có thể sánh vai với Đông Kình, chị ta liền có tư cách."
Bị lão già vui đùa một chút, còn nhìn trúng thằng con trai? Mạc Thanh không phải không biết tâm tư Thẩm Tâm Lê, bà ta ném khăn giấy đi, ánh mắt đầy thâm ý nhìn về phía Tô Lương Mạt, Mạc Thanh dù sao cũng không phải phụ nữ bình thường, những lời nên nghe những lời không nên nghe trong lòng có chủ trương, bà ta không có nói tiếp, "Đi thôi, đừng để Đông Kình chờ."
"Vâng." Tô Lương Mạt mỉm cười, nhu thuận theo sát sau lưng Mạc Thanh.
Hai người trở lại phòng bao, nhân viên phụ vụ đã bày hết thức ăn lên, vừa động đũa, liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng ồn.
Âm điệu cao vót của Thẩm Tâm Lê xuyên qua cánh cửa truyền thẳng vào trong, "Là Kình thiếu bảo tôi tới, anh là cái thá gì dám cảm tôi?"
"Tâm tỷ, chị thật sự không thể vào."
Một tiếng bạt tai rõ ràng rành mạch, Tô Lương Mạt để đũa xuống, Thẩm Tâm Lê này thật đúng là không chịu thua kém, "Tôi cho anh biết, ở Ngự Châu còn chưa có nơi nào tôi không vào được!"
Lời kiêu ngạo hống hách như vậy truyền tới tai Mạc Thanh, bà sớm đã hoàn toàn không còn khẩu vị, "Để cô ta vào đi."
Người canh giữ bên ngoài mở cửa ra, Thẩm Tâm Lê ăn mặc diễm lệ, một chiếc váy ngắn khảm đá bó sát ôm đến mông cô ta, trước cánh cửa mở rộng hoàn toàn, cô ta liếc mắt liền thấy Mạc Thanh ngồi đó.
Thẩm Tâm Lê khó nén giật mình, vô thức muốn đi, nhưng đến lúc này không lên tiếng chào hỏi lại không được, Mạc Thanh thấy cô ta đứng đó, hướng phía cô ta ngoắc tay, "Sững sờ trước cửa làm gì, không phải là nơi cô không thể không vào được sao?"
Thẩm Tâm Lê kiên trì bước lên, "Tôi không ngờ phu nhân đã trở lại."
Phục vụ tiến lên, kéo cái ghế ra cho cô ta.
Thẩm Tâm Lê không thể không ngồi xuống, cô ta cầm ly rượu phục vụ đã rót đầy cho mình lên, mới ngồi xuống lại đứng lên, "Phu nhân, tôi mời bà, lần này không có ý định đi nữa chứ?"
Mạc Thanh cũng không nâng ly, để Thẩm Tâm Kê lúng túng đứng nguyên một chỗ như vậy, "Ở lại đây làm gì? Có vài người nhìn không vừa mắt."
Ly rượu trong tay Thẩm Tâm Lê một mực không động, chỉ đành ngồi trở lại.
Mạc Thanh nhìn chằm chằm người đối diện, "Mới bao lâu chưa gặp, ngược lại càng ngày càng quyết đoán."
Thẩm Tâm Lê không dám lên tiếng, nhưng bị Mạc Thanh nói như vậy, sắc mặt khó tránh khỏi khó coi.
Cô ta giương mắt nhìn Chiêm Đông Kình ở phía đối diện, nếu đã ở đây tiếp đón Mạc Thanh, sao lại có thể gọi cô ta tới? Thẩm Tâm Lê bừng tỉnh đại ngộ, đôi mắt mang theo âm ngoan bắn về phía Tô Lương Mạt.
Tô Lương Mạt nhún vai nhìn cô ta, đứng dậy, "Tâm tỷ, tôi mời chị, chuyện làm ăn của Đông Kình làm phiền chị rồi."
Mạc Thanh là quyết không cho phép kẻ khác chen vào một cước, lời này của Tô Lương Mạt chính là đẩy cô ta vào hố lửa, Thẩm Tâm Lê nắm chặt ly rượu trong tay, vừa tức vừa nóng, nhưng lại khó làm phật ý tốt của cô, chỉ đành phải khẽ chạm ly với cô, "Là nên làm."
Tô Lương Mạt ngồi trở lại, Mạc Thanh kề lại gần Chiêm Đông Kình, không biết đang nói cái gì, Thẩm Tâm Lê từ trước đến nay đều kiêng kỵ Mạc Thanh, người đàn bà này lúc trước cũng là nhân vật lừng lẫy có tiếng trong giới hắc đạo, nếu bàn về lòng dạ độc ác tuyệt không thua kém Chiêm Tùng Niên một phân, lại không ra chiêu theo lẽ thường, Thẩm Tâm Lê mấy lần nếm qua ám toán. Nhưng cô ta lại không cam tâm, dù sao cô ta lăn lộn cho đến hôm nay, dù không đến mức như trứng chọi đá, ít nhất không cần phải khúm núm như vậy.
Nghĩ tới đây, Thẩm Tâm Lê không khỏi ưỡn cao người.
Bữa cơm này quả thực không có chút hương chút vị, khẩu vị tốt nhất phải kể đến Tô Lương Mạt.
Thẩm Tâm Lê thấy cô giương giương tự đắc, tất nhiên khó chịu, "Phu nhân, Lương Mạt đi theo Đông Kình mới một thời gian, bà cảm thấy cô ấy thế nào?"
Mạc Thanh tinh ý đem lời nói đá ngược trở lại, "Đây là chuyện riêng của Đông Kình, ngay cả người làm mẹ như tôi cũng không xen vào được."
Thẩm Tâm Lê nghe vậy, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, chỉ đành phải ngậm miệng.
Mạc Thanh hứng thú ra rời, trà sau bữa ăn cũng không uống một ngụm liền rời đi.
Mọi người ngồi vào trong xe, Thẩm Tâm Lê đi ra tiễn, mãi đến khi xe của Chiêm Đông Kình đã chạy xa cô ta mới dám ưỡn cao người, Mạc Thanh thu hồi tầm mắt từ kình chiếu hậu, "Cô ta sao lại đến? Thật là mất hứng."
Chiêm Đông Kình quét tầm mắt sang Tô Lương Mạt ở phía trước, ngoài miệng lại nói, "Chắc là trùng hợp."
"Đông Kình, con cứ mặc kệ để Thẩm Tâm Lê ở bên cạnh mình?"
Tô Lương Mạt dựng thẳng hai lỗ tai, giọng điệu Mạc Thanh không vui, "Con biết rõ mẹ không nhìn nổi cô ta."
"Mẹ, thời gian cuối cùng vốn dĩ là cô ta ở bên cạnh ba."
"Lời này của con có ý gì?" Mạc Thanh dướn cao người, Tô Lương Mạt thấy phẫn nộ trên trán bà ta, "Con hơi quá dung túng cô ta đấy, huống hồ quan hệ của cô ta với ba con không phải con không biết, con ở sau lưng lại còn tán thành?"
Sắc mặt Chiêm Đông Kình cũng khó coi, Tô Lương Mạt không đưa tầm mắt sang, làm như đang nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Bản thân mẹ đã làm gì trong lòng mẹ rõ ràng nhất, " Lời nói vô vị lạnh như băng của Chiêm Đông Kình trong không gian chật hẹp xoay một vòng rồi rơi vào lỗ tai Tô Lương Mạt, "nếu không phải có chuyện của mẹ trước, ba sẽ đi tìm Thẩm Tâm Lê?"
Lại không nghe thấy tiếng Mạc Thanh, Tô Lương Mạt dè dặt đưa mắt nhìn kính chiếu hậu, Mạc Thanh im lặng, sắc mặt khó coi không hình dung được.
Xe một đường trở về Thanh Hồ Đường, Mạc Thanh xuống xe trước tiên đi thẳng vào biệt thự, Tô Lương Mạt đi theo bên cạnh Chiêm Đông Kình, cô mơ hồ có thể cảm thấy bầu không khí có gì đó không ổn, nhưng chuyện như vậy cô cũng không cách nào hỏi, chỉ có thể trầm mặc im lặng.
***
Mạc Thanh ở Ngự Châu chỉ chừng ba ngày, đã đặt vé máy bay ngày mai bay sang Mỹ, bà ta bảo Chiêm Đông Kình đặt một bữa tối tại khách sạn, còn cố ý dặn dò gọi Thẩm Tâm Lê tới.
Mạc Thanh tự mình mở miệng, Thẩm Tâm Lê cho dù không tình nguyện thế nào cũng chỉ có thể đến chỗ hẹn.
Đêm đó Chiêm Đông Kình không rảnh, là Tô Lương Mạt đi cùng Mạc Thanh.
Thẩm Tâm Lê dè dặt đưa Mạc Thanh đi ra phòng bao, "Phu nhân, tôi đi thanh toán..."
"Những chuyện này không cần phiền cô, đi thôi, ngồi xe tôi trở về."
"Không cần, tôi tự mình lái xe..."
Lời Thẩm Tâm Lê đã sớm bị ném ra sau, thấy Mạc Thanh cùng Tô Lương Mạt đi tới trước xe, Thẩm Tâm Lê chỉ có thể đuổi theo.
Tô Lương Mạt vẫn là ngồi ở vị trí ghế lái phụ, dọc đường đi không ai mở miệng, đi được gần nửa đường, Mạc Thanh bảo tài xế dừng xe, "Tôi nhớ còn có việc với Lương Mạt, cô xuống đây chờ một lát đi."
Thẩm Tâm Lê nhìn quanh bốn phía, là khu vực vắng vẻ, dọc đường đi trống trải khó nhìn thấy người, Mạc Thanh lên tiếng, tài xế xuống xe mở rộng cửa.
Thẩm Tâm Lê cho dù một bụng tức cũng chỉ có thể xuống xe.
Xe chậm rãi chạy về phía trước, Tô Lương Mạt xuyên qua kính chiếu hậu nhìn thấy bóng dáng Thẩm Tâm Lê lẻ loi đứng ở đó, cô ta từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động hình như muốn gọi điện, Tô Lương Mạt đã đoán ra được ý định của Mạc Thanh, nếu không không thể nào ném một mình Thẩm Tâm Lê ở lại đây.
Cô hướng tầm mắt về phía Mạc Thanh, thấy Mạc Thanh có vẻ như mệt mỏi, dựa vào thành ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Thẩm Tâm Lê gọi xong điện thoại, cô ta biết sắp xảy ra chuyện, dựa vào tính tình Mạc Thanh từng giây từng phút muốn đưa cô ta vào chỗ chết, trong chuyện này nhất định là Tô Lương Mạt thêu dệt đặt điều, cô ta gấp đến không kịp, gọi người tới đón mình, nhưng hơn 10 phút sau, ngay cả cái bóng xe cũng không thấy.
Cô ta quay đầu đi về phía ngược lại, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng thắng xe, Thẩm Tâm Lê thò tay vào túi xách, bắt được khẩu súng để bên trong.
Cô ta xoay người, nhìn thấy mấy tên đàn ông tiến tới gần, Thẩm Tâm Lê không khỏi kinh hãi, tên cầm đầu đi đến trước mặt cô ta, "Phu nhân sai tôi đi tặng cho cô một câu."
Quả nhiên là Mạc Thanh.
Thẩm Tâm Lê nắm chặt khẩu súng trong túi xách.
"Đừng tưởng rằng cánh đã cứng cáp rồi, phu nhân cho dù không ở Ngự Châu, nhưng chỉ cần một câu nói vẫn có thể lấy mạng cô như thường, chỉ trách cô quá tham lam, còn nữa, cũng đừng ôm hy vọng chờ người của cô, có phu nhân ở đây, không ai dám giúp cô." Nói xong, tên đàn ông rút súng nhắm ngay Thẩm Tâm Lê.
***
Tô Lương Mạt trở lại biệt thự rồi đi thẳng vào phòng, cô ngơ ngẩn ngồi trong chiếc ghế mây trên sân thượng.
Cô dám khẳng định, hai tay của cô lần này lại dính máu.
Đây gần như là cơ hội duy nhất của cô, Tô Lương Mạt không muốn chết, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm lốm đốm mấy ánh sao lấp láy, trong đôi con ngươi thoáng hiện lên một chấm sáng bi thương, đây dường như là con đường cô không đi không được, thực tế cô hiểu, phía trước là một cái hố cực sâu, mà cô đang từng bước tưng bước sa chân vào vũng bùn.
Giết người chuyện như vậy, có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.
Chiêm Đông Kình vì cô đã mở sẵn một con đường, mà cô đứng ở đầu đường, đi về phía trước hay lùi ra sau, sau lưng đều có hai cánh tay đẩy cô.
Tô Lương Mạt không biết ở trên sân thượng chờ bao lâu, trong sân truyền tới tiếng còi xe hơi, cô không đứng lên, đến khi Chiêm Đông Kình từ trong phòng ngủ đi ra, "Sao còn ở đây, còn chưa đi ngủ?"
"Không ngủ được."
Hắn đi tới bên cạnh cô ngồi xuống, ôm lấy bả vai cô, "Cũng không phải lo nghĩ cái gì, đúng rồi, bệnh viện bên kia vừa gọi điện tới, Thẩm Tâm Lê bị trúng ba phát súng, chính là lúc từ trong khách sạn trở về với em."
"Vậy sao?" Tô Lương Mạt có chuẩn bị tâm lý, nghe nói như vậy vẫn kinh hãi, "Bây giờ thế nào rồi?"
"Không chịu nổi, có khả năng không cứu chữa được." Chiêm Đông Kình vắt chéo chân, sắc mặt bình thản, nửa người trên lười biếng tựa ra sau.
Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn hắn, cảm thấy thái độ trước sau của hắn rất mâu thuẫn, "Vì sao anh không khó chịu?"
Đầu mày đuôi mắt Chiêm Đông Kình có vẻ hứng thú, "Tại sao tôi phải khó chịu?"
Tô Lương Mạt không nhìn ra chút manh mối từ trên khuôn mặt người đàn ông, cô mấp máy cánh môi, "Anh nói, chuyện này là ai làm?"
"Không biết, " Khóe miệng Chiêm Đông Kình như có như không cười cười, "kẻ thù quá nhiều, đắc tội kẻ nào có lẽ ngay cả bản thân cũng không biết hết, chuyện như vậy cũng bình thường, nói không chừng ngày nào đó tôi cũng sẽ gặp chuyện như vậy."
Tô Lương Mạt giống như suy đoán, ân oán của Mạc Thanh với Thẩm Tâm Lê không phải Chiêm Đông Kình không biết, nhưng hắn lúc này giống như không có chuyện gì, "Em còn tưởng cô ta xảy ra chuyện, anh sẽ gặp phiền phức đây."
"Tôi có thể có phiền phức gì?" Chiêm Đông Kình lơ đễnh, hắn đưa tay ôm Tô Lương Mạt lên trên đùi, "Cô ta lo cho cô ta, tôi lo cho tôi, cô ta trước giờ cũng chưa từng uy hiếp được tôi, cho dù chết bất quá chỉ là trên đời này thiếu đi một Thẩm Tâm Lê, trái đất vẫn còn đang quay."
Trong lòng Tô Lương Mạt không phải không có đau nhức, nhưng loại cảm giác này không duy trì được bao lâu, khi cô nhớ tới thống khổ đau đớn trong phòng cấp cứu, cô liền biết mình làm đúng.
Chiêm Đông Kình nhìn chằm chằm gò má đến xuất thần của cô, hắn áp lại gần khẽ hôn lên mặt cô, "Sao lại không vui? Không phải em luôn nói là Thẩm Tâm Lê hại em sao?"
Cô miễn cưỡng kéo miệng cười, "Nhưng anh không tin em mà."
Chiêm Đông Kình vỗ vỗ mặt cô, cái gì cũng không nói, nhưng vẫn tươi cười, hắn ôm cô đi về phía phòng ngủ.
***
Hôm sau, Tô Lương Mạt theo Chiêm Đông Kình đi tiễn Mạc Thanh, tinh thần Mạc Thanh rất tốt, Thẩm Tâm Lê ở bên này còn chưa thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, bà ta đứng trước đại sảnh sân bay, cố ý tránh đi Tô Lương Mạt, "Đông Kình, cô gái này ở bên cạnh con như vậy mẹ không yên tâm."
"Nhưng con cảm thấy rất yên tâm."
"Không đơn giản đâu, " Mạc Thanh cười lạnh một tiếng, "còn nhỏ tuổi cũng biết làm thế nào mượn tay người khác trả thù, lần này nếu mẹ không có chủ tâm đối phó Thẩm Tâm Lê, nhất định mẹ không dễ dàng bỏ qua nó."
Chiêm Đông Kình lại khẽ cười, "Cũng không phải chính mẹ can tâm tình nguyện sao? Nếu mẹ không muốn ra tay, cho dù cô ấy thêu dệt thế nào cũng không có tác dụng."
"Tóm lại, tâm cơ quá sâu." Mạc Thanh nhìn về phía bóng dáng Tô Lương Mạt đứng cách đó không xa.
"Con chính là cần phụ nữ có tâm cơ sâu."
Trong lòng Mạc Thanh nặng nề, "Coi chừng ngày nào đó con thua dưới tâm cơ của nó."
Chiêm Đông Kình chỉ cười không nói gì, đến khi đưa Mạc Thanh qua cổng an ninh, Tô Lương Mạt mới đi tới, Chiêm Đông Kình khoác vai cô, "Có muốn đến bệnh viện không?"
Cô thay đổi sắc mặt, "Đến bệnh viện làm gì?"
"Xem thử Thẩm Tâm Lê chết chưa?"
"Em không có hứng."
Ra khỏi sân bây, Chiêm Đông Kình vẫn là lái xe đưa Tô Lương Mạt đến bệnh viện Thẩm Tâm Lê đang cứu chữa, hắn phải để cho cô xem thử, như vậy Tô Lương Mạt mới có thể nhớ rõ khắc sâu.
Cô gần như là bị hắn lôi lên phía trên, trước phòng chăm sóc đặc biệt, có hộ vệ chờ trước cửa.
Bác sỹ từ bên trong đi ra, Chiêm Đông Kình không nhìn thấy được tình cảnh bên trong, "Thế nào rồi?"
"Xem như mạng lớn, vừa mới vượt qua được."
Chiêm Đông Kình lôi kéo cánh tay Tô Lương Mạt, "Thật đúng là mạng lớn."
"Nhưng có một viên đạn cắm vào trong xương đùi, bởi vì khoảng cách ở quá sát động mạch chủ, chúng tôi không dám lấy ra, sau này có lẽ phải tìm cách mời chuyên gia nước ngoài hội chuẩn."
Chiêm Đông Kình đưa tay chặn lời ông ta, "Vậy thì sẽ thế nào?"
"Tàn tật."
Tô Lương Mạt trong nháy mắt cảm thấy hoảng sợ, không phải là bởi vì Thẩm Tâm Lê, mà là vì thái độ của cô, cô phát hiện tim cô càng lúc càng lạnh, đối mặt với mạng người rõ ràng đã có thể làm như không thấy, Chiêm Đông Kình cho bác sỹ rời đi, hắn đưa tay đẩy cửa ra.
Hộ vệ ở cửa có chút khó xử, "Kình thiếu."
Chiêm Đông Kình mở cửa ra, quét mắt qua, "Các người là ai?"
"Hoắc lão gia tử cử chúng tôi tới." Một tên trong đó nói.
"Không biết quy củ ở Ngự Châu đúng không? Dám cản ta?" Chiêm Đông Kình giữ chặt Tô Lương Mạt đi vào trong, hai tên kia rốt cuộc không dám cản, chỉ có thể để bọn họ đi vào.
Trên người Thẩm Tâm Lê còn mang mặt nạ dưỡng khí, Chiêm Đông Kình đi tới trước giường, chất lỏng trong suốt từng giọt từng giọt truyền vào trong cơ thể cô ta, hắn kéo Tô Lương Mạt đến bên cạnh, Chiêm Đông Kình vòng cánh tay quanh eo cô, tư thế vô cùng thân mật, đối diện với một người vừa mới nhặt được mạng về lộ ra nụ cười cười trên nỗi đau người khác như vậy, cô làm không được.
Cho dù Thẩm Tâm Lê là bị cô hại thành như vậy.
Tô Lương Mạt muốn tránh ra, Chiêm Đông Kình lại càng ôm cô chặt hơn, "Muốn cô ta chết, rất đơn giản."
Hắn đưa tay ra từ từ bóp chặt dây truyền nước, Tô Lương Mạt bỗng chốc liền nhớ đến ngày đó Thẩm Tâm Lê cũng có hành động tương tự trước giường bệnh của cô, cô vươn tay, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm tới dây truyền nước lập tức thu lại, cô vẫn chưa làm được chuyện trong tình huống đang tỉnh táo lại đích thân giết người.
Chiêm Đông Kình ít nhất bắt được tia tàn nhẫn âm lãnh trong mắt cô, như vậy là đủ rồi.
Hắn không có ép cô, Tô Lương Mạt liếc mắt nhìn người trên giường bệnh sau đó sải bước đi ra ngoài.
Chiêm Đông Kình thật ra cũng không có bao nhiêu nhẫn nại để cô thích ứng, nếu như mỗi lần trên lưng đeo một cái mạng đều cần đè nén quá lâu, vậy đời này hắn cũng đừng mơ tưởng ngẩng đầu lên.
Đưa Tô Lương Mạt trở lại biệt thư, hắn liền rời đi.
Cho đến lúc sắp ăn cơm tối, Chiêm Đông Kình mới trở về.
Mới đi vào phòng khách liền nhìn thấy trên bàn ăn chất đầy rau xanh, đủ loại, có hải sản thịt tươi cùng các loại củ quả, hắn ném chìa khóa lên bàn trà. Tô Lương Mạt bưng nồi nước lẩu từ trong bếp đi ra, "Đêm nay ăn lẩu đi, em muốn ăn."
Đầu mày Chiêm Đông Kình chưa giãn ra, không nói tiếng nào nhìn cô chằm chằm.
Tô Lương Mạt giống như hoàn toàn quên trước hôm nay đã phát sinh chuyện gì, cô bước đi nhẹ nhàng xuyên qua giữa phòng ăn với nhà bếp, cô lấy chén đũa cho Chiêm Đông Kình, lại bưng nguyên liệu đã sơ chế ra, cô cắn chiếc đũa, thấy người đàn ông còn đứng đó, "Ngồi đi, có phải không thích ăn lẩu không?"
"Nếu em muốn, đi ra ngoài ăn là được rồi."
"Nước lẩu của em là tuyệt nhất, trước kia mẹ thường xuyên khen em."
"Nấu canh lẩu còn cần bản lĩnh sao? Hầm nhiều thêm vài tiếng liền ra ngay." Chiêm Đông Kình nhịn không được tiến công cô.
Tô Lương Mạt nhăn đầu lông mày, "Làm gì có, cái này cũng cần kỹ thuật nêm nếm."
Hai người không hề đề cập đến chuyện Thẩm Tâm Lê, Tô Lương Mạt đem thức ăn nhúng vào nồi lẩu, nhìn xem nước lẩu sôi trào ngập rau củ, tầm mắt cô dán chặt vào giữa nồi nước sôi, "Chiêm Đông Kình, em đã suy nghĩ nghiêm túc rồi."
Hắn tưởng rằng sẽ có chuyện gì đó.
Tô Lương Mạt không ngừng khuấy đôi đũa trong nồi lẩu, cho đến khi tôm nhúng vào đã chuyển sang màu đỏ, "Em quyết định từng bước tiếp nhận, bất kể là tốt hay xấu, trước kia muốn giãy giụa, đến cuối cùng là phát hiện đã sớm không có cách nào quay đầu lại. Thật ra Thẩm Tâm Lê như vậy là bị em hại, là em khích bác gái ra tay, ngày đó em tận mắt nhìn Thẩm Tâm Lê xuống xe, sau đó thì nghe tin cô ta xảy ra chuyện, nhưng em không hối hận, cô ta muốn em chết, nếu như em còn giống trước kia, cũng chỉ có thể tự mình nhận xui xẻo, nhưng bây giờ em lại học cách đánh phủ đầu."
Chiêm Đông Kình để đũa xuống, rồi nhẹ vỗ tay.
Tô Lương Mạt không có nhìn hắn, tiếp tục nói, "Sau đó em cũng đã nghĩ qua, thái độ của anh đối với Thẩm Tâm Lê trước sau quá khác biệt, cho đến khi từ bệnh viện trở về em mới suy nghĩ cẩn thận, Chiêm Đông Kình, là anh cố ý, nhưng em không thể trách anh, em biết rõ anh là vì tốt cho em."
Tô Lương Mạt đứng dậy, gắp một miếng thịt bò lớn để vào chén Chiêm Đông Kình, tầm mắt lúc này mới hướng lên khuôn mặt tuấn lãng tà mị của người đàn ông, "Sau này không cần phí tâm tư như vậy, anh muốn để em học, tất thảy có thể giao cho em, em học."
Chiêm Đông Kình nhẹ kéo cánh môi, "Tự nguyện?"
"Tự nguyện, " Tô Lương Mạt ngồi trở lại, "đột nhiên có ngày phát hiện, những gì em thấy là trắng không nhất định là trắng, kỳ thật nghĩ thông suốt rồi cũng không có gì, em 23 rồi, em trưởng thành rồi."
Chiêm Đông Kình thiếu chút nữa bật cười ra tiếng, luôn cảm thấy lời này nghe có vẻ kỳ quái.
Tô Lương Mạt gắp thức ăn vào trong chén, "Cười cái gì, hình như anh 26 rồi phải không, chẳng trách Tô Trạch gọi anh là chú."
"Chênh lệch với em 3 tuổi, rất già sao?"
"Cũng không phải, chỉ có điều Chiêm Đông Kình, tâm tính của anh khẳng định không thể so với em, anh âm hiểm xảo trá thủ đoạn cay độc, em đoán lão nhân gia 80 tuổi cũng không phải là đối thủ của anh." Tô Lương Mạt nghĩ tới cái bẫy liên hoàn hình như thiết kế cho cô, không khỏi mở miệng cạnh khóe.
Bị người ta ra sức nói như vậy, dù da mặt rất dày cũng không chịu nổi, "Em chính là thấy tôi như vậy?"
Tô Lương Mạt ngẩng mặt lên, thần sắc nghiêm tục, "Nói thật, em rất sợ sống trong cái bẫy như vậy, em cảm thấy em căn bản nhìn không thấu được lòng của anh."
"Vậy tôi có thể giải thích là vì, em quan tâm đến tôi rồi sao?" Ánh mắt Chiêm Đông Kình quắc sáng, tầm mắt nóng rực làm Tô Lương Mạt tránh không kịp.
Cô rõ ràng tránh né, không nói cụ thể, "Em vừa rồi không có ý này."
"Nếu đã không quan tâm, em sợ nhiều như vậy làm gì?"
Tô Lương Mạt lúc này mới suy nghĩ thật kỹ lưỡng, ý thức được quả thật là vậy, nếu như không phải là quan tâm, cũng không cần hết lần này tới lần khác lưỡng lự, cô cúi mặt xuống, không nói lời nào.
Từ ngày đó trở đi, Tô Lương Mạt không có gặp lại Thẩm Tâm Lê, nghe nói là Hoắc lão gia tử ra mặt nhanh chóng mời người tới hội chuẩn cho cô ta, Chiêm Đông Kình thu hết quyền hành của Thẩm Tâm lê, kể cả Nhất Tràng, cũng có người nói Thẩm Tâm Lê đã vào biệt thự của Hoắc lão gia tử, từ đó thành phụ nữ của lão gia tử.
Tô Lương Mạt không thấy kỳ quái, Mạc Thanh nếu đã hạ thủ, cô ta lại may mắn tránh thoát chính là cô ta mạng lớn, Thẩm Tâm Lê nếu không tìm một chỗ dựa mà nói, ra khỏi bệnh viện có khả năng lại bị đưa tới lần nữa.
← Ch. 063 | Ch. 065 → |