Truyện:Nhã Ái Thành Tính - Chương 046

Nhã Ái Thành Tính
Trọn bộ 160 chương
Chương 046
Ý loạn tình mê, lấy cô làm điều kiện trao đổi (2)
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tô Lương Mạt cố thanh minh, "Vệ Tắc, em với anh ta..."

Cô nhìn thấy chất vọng và chán nản trong mắt Vệ Tắc, toàn thân Tô Lương Mạt vô lực, cô bị Chiêm Đông Kình hôn, cô còn không kiêng nể gì ở trong ngực hắn khóc lóc, bọn họ còn ôm nhau sít sao. Cô hận không thể cắn rơi đầu lưỡi của mình, vài ba câu nói của Chiêm Đông Kình liền dễ dàng đánh sụp phòng tuyến của cô, đoạn ghi hình này, vừa nhìn liền biết ngay có người cố ý điều chỉnh vị trí trước đó.

Tâm trạng Trương Chính Tụng so với Vệ Tắc còn kích động hơn, "Lần này rắc rối rồi, Chiêm Đông Kình chỉ cần cắn ngược lại một cái, nói trong lòng cháu là cố ý trả thù hắn vụ hãm hại kia, vậy Vệ Tắc..." Ông ta vung tay tắt tivi, "Lương Mạt, lời khai của cháu bây giờ không đủ tin cậy nữa rồi."

"Cậu, " Vệ Tắc lên tiếng cắt đứt lời ông ta, "để cháu nói chuyện với Lương Mạt mấy câu."

"Mày thằng tiểu tử này, " Trương Chính Tụng tức đến nghiến răng ken két, "mới trở về liền chọc vào phiền toái lớn như vậy, bây giờ truyền thông đều chú ý, cháu có thể coi như tự rước chuyện vào thân rồi!"

Ông ta vừa nói vừa đi ra ngoài, Tô Lương Mạt liếc mắt qua tủ đầu giường, nhìn thấy quả táo cô gọt cho Vệ Tắc bị bóp méo hai bên.

"Vệ Tắc, em không biết phải nói thế nào với anh."

Tầm mắt Vệ Tắc hướng ra ngoài cửa sổ, "Lương Mạt, Chiêm Đông Kình đào cho em một cái hố, em cứ như vậy nhảy xuống?"

"Vệ Tắc, dưới tình huống như vậy em không thể nào duy trì lý trí được, anh ta nói nếu em vẫn nhất quyết làm chứng cho anh, hoặc là sau này sẽ vì người nhà bị đuổi giết mà phập phồng lo sợ, anh ta hôn em, nhưng..."

Tô Lương Mạt nói không xong, góc quay không chê vào đâu được, từ chỗ nào nhìn cũng thấy vẻ mặt cô đều là hưởng thụ.

Vệ Tắc nhịn đau đứng dậy, kéo tay Tô Lương Mạt, "Chuyện của anh cứ để như vậy đi, mặc cho số phận, Lương Mạt, đừng vì anh để bản thân bị ủy khuất."

Ánh mắt của cô rời khỏi nửa quả táo kia, Vệ Tắc cũng không tiếp tục cái chủ đề này nữa, nhưng trong lòng cô hiểu, đoạn ghi hình này thực sự giống như một cây gai vừa dài vừa nhọn, bọn họ kiên định muốn ở bên nhau, đã bị hắn hung hăng làm tổn thương rồi.

Chuyện của Vệ Tắc đi vào ngõ cụt.

***

Hoan Lạc Đài sau chuyện lần trước, chỉnh đốn lại rồi khai trương.

Trương Chính Tụng đẩy cửa đi vào phòng bao, bên trong chỉ có một mình Chiêm Đông Kình.

Hai người không có lời thừa thãi, có người đẩy cửa đi vào, là một nữ phục vụ xinh đẹp, cô ta theo ý tứ của Chiêm Đông Kình rót rượu cho Trương Chính Tụng.

"Vẫn luôn muốn cùng cục trưởng Trương uống một ly, nhưng ông đến bây giờ mới nể mặt tôi." Chiêm Đông Kình nhận lấy ly rượu phục vụ đưa tới, giơ giơ về phía Trương Chính Tụng.

Hắn hiểu một ly này nếu uống cạn, có ý nghĩa như thế nào.

Chiêm Đông Kình vỗ vỗ cặp da trên ghế salon, "Ở trong này, còn chuyện của cháu trai ông tôi đều sẽ giúp ông giải quyết."

Trương Chính Tụng đưa tay cầm ly rượu lên, Chiêm Đông Kình nói tiếp, "Tôi đã an bài kẻ gánh tội thay, một khi chắc chắn, hắn sẽ ra mặt tự thú, cục trưởng Trương, cháu của ông trẻ tuổi có tương lai, dù thế nào cũng không thể để chuyện này hủy hoại tiền đồ của cậu ta chứ?"

"Kình thiếu làm sao chịu bán cho tôi một đại ân tình như vậy?"

Chiêm Đông Kình xòe mở hai tay, "Thứ cần thu thập tôi đã thay ông chuẩn bị cả rồi, tôi chỉ có một yêu cầu, tôi muốn Tô Lương Mạt."

"Đây là chuyện riêng của người ta, tôi không quản được."

"Ông giải quyết cháu trai ông ở bên này là được rồi, " Chiêm Đông Kình nhấp một ngụm rượu, "người như Tô Lương Mạt vậy, Vệ gia chạm vào được sao?"

Nói thẳng ra, hắn thấy vừa ý, cuối cùng từng bước từng bước kéo đến bên cạnh mình. Bị người như hắn nói như vậy, trên mặt Trương Chính Tụng có chút khó nhìn, "Muốn xứng với Tô gia, Vệ gia vẫn còn dư sức."

"Tôi không phải là có ý này, " Chiêm Đông Kình vắt một chân lên, "bây giờ Tô Khang mất tích, Tô gia thất thế, hơn nữa Tô Lương Mạt còn bị tôi nhìn trúng, cháu trai của ông nếu lẫn lộn chen vào một cước, đến lúc đó lại chọc ra chuyện gì phiền phức, tôi nhớ Vệ gia chỉ có một đứa con trai phải không?"

Lời nói Chiêm Đông Kình thật không chê vào đâu được, là nói "Tô Khang mất tích" chứ không phải là "chống lệnh bị bắn chết".

"Điểm này cậu yên tâm, " Trương Chính Tụng một hơi uống cạn ly rượu trong tay, "chuyện hai đứa nó Vệ gia vốn không đồng ý."

"Quá hay, " Chiêm Đông Kình ra hiệu nhân viên đi tới rót đầy rượu, "hy vọng sau này có thể cùng cục trưởng Trương hợp tác vui vẻ."

Thế giới này, vốn là không có trắng đen rõ ràng, lúc Trương Chính Tụng rời đi xách theo cặp da, chuyện này là trước khi Trương Chính Tụng bỏ đi Chiêm Đông Kình luôn chưa đạt được.

***

Tô Lương Mạt từ phòng bệnh ra ngoài, vừa vặn gặp phải bà Vệ đi vào bệnh viện.

"Bác gái."

Bà Vệ giao bình giữ nhiệt trong tay cho bảo mẫu đi cùng, "Lương Mạt à, cùng đi ra ngoài với tôi một chút đi."

Tô Lương Mạt chỉ đành phải gật đầu, cô cũng biết, nhất định là có mấy lời khó nói trước mặt Vệ Tắc.

Cảnh tượng nhìn thấy nhiều nhất trong bệnh viện là người nhà chạy tới chạy lui, cùng với nhân viên y tế mặc áo trắng thỉnh thoảng sẽ lướt qua trước mắt, bà Vệ đi tới một vườn hoa nhỏ, Tô Lương Mạt nhìn bầu trời trong xanh, trong lòng lại mở ra trước một cái ô.

"Lương Mạt, ngồi đi."

Tô Lương Mạt theo lời bà Vệ ngồi xuống bên cạnh.

"Chuyện của ba cháu tôi đã nghe nói, cháu bớt đau buồn."

Bà Vệ nghiêng đầu nhìn chằm chằm vẻ mặt Tô Lương Mạt, rất khó tưởng tượng, nếu không phải bà ta biết chuyện từ trước, từ thần sắc Tô Lương Mạt lúc này căn bản không nhìn ra chút khác thường, không phải Tô Lương Mạt lãnh khốc, mà là vì cô che giấu quá tốt.

"Dạ." Tô Lương Mạt khẽ lên tiếng.

Bà Vệ nhất thời không biết phải mở miệng như thế nào, nếu là Tô gia lúc trước, cô với Vệ Tắc còn có thể, nhưng bây giờ Tô Khang chết, để lại không chỉ là mẹ góa con côi, mà còn cái tiếng xấu, "Trước kia hai nhà chúng ta quan hệ không tồi, chuyện của ba cháu nói thẳng ra cũng chỉ có thể trách ông ấy, con người rốt cuộc vẫn nên biết gìn giữ, Lương Mạt, một điểm này Vệ Tắc so với cháu làm được tốt hơn. Cho dù tôi luôn không đồng ý nó làm cảnh sát, nhưng vào thời điểm quan trong nó biết làm chuyện mình nên làm."

"Bác gái, bác có ý gì?" Hai bệnh nhân đi ngang qua trước mặt Tô Lương Mạt, chặn lại một chút ánh sáng mặt trời rọi vào mắt.

"Chẳng lẽ không phải cháu nói với Vệ Tắc cháu muốn đi Bắc Cảnh sao? Nó vốn là nghĩ tự mình đi theo, nhưng vết thương trên người còn chưa lành hẳn, cậu nó lúc đó mới sai những người khác."

Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy đầu óc nổ uỳnh một tiếng, một lỗ nhỏ màu đen không ngừng bành trướng, đầu cô đau muốn nứt ra, "Là Vệ Tắc nói ra?"

"Cháu không biết?" Bà Vệ cố tỏ ra giật mình.

"Nhưng mà chuyện này không thể trách Vệ Tắc được, là cha cháu bị trừng phạt đúng tội."

"Bác gái, " Tầm mắt Tô Lương Mạt chống lại bà Vệ, khó có thể chôn vùi bi thương dưới lớp bảo vệ kiên cường, "ba cháu có tội hay không tự có người phán quyết, cho dù ông ấy chống lệnh, cho dù ông ấy chết không toàn thây, ai cũng không thể nói ông ấy bị trừng phạt đúng tội."

Bà Vệ không tranh cãi với cô, ánh mắt nhìn về phía Tô Lương Mạt gồm có đồng cảm, "Những ngày này nhờ có cháu chiếu cố Vệ Tắc, nhưng bác gái vẫn nên nói rõ với cháu, cháu với Vệ Tắc không thích hợp."

Không đợi Tô Lương Mạt mở miệng, bà ta đã đứng dậy rời đi.

Tâm trạng Tô Lương Mạt bây giờ khó mà nói được, hai tay cô ôm chặt thân thể mình hạ thấp cả người xuống, trái tim đau đớn sắc nhọn, đau đến nỗi cô muốn khóc cũng không được, cô nói với Vệ Tắc chỉ ra ngoài mua ít trái cây, Tô Lương Mạt cầm túi xách, từng vòng từng vòng vầng sáng chiếu tới đỉnh đầu, phóng mắt nhìn đi, kiến trúc màu trắng có ký hiệu chữ thập đỏ, cô đã không cần phải quay lại đây nữa.

Đi tới nhà trẻ đón Tô Trạch trước, lúc Tống Tử Căng về nhà, cơm tối đã sắp lên bàn.

Tô Trạch rất hiểu chuyện, biết giúp mang bát đũa.

Tivi trong phòng khách theo thói quen vẫn mở, 6 giờ tối có tin tức địa phương.

Tô Lương Mạt quay sang xới cơm, chợt nghe Tô Trạch gào lên, "Ba, ba!"

Trong tay Tống Tử Căng còn bưng tô canh, "Làm gì có ba?"

*****

"Trong tivi có ba."

Ngón tay Tô Lương Mạt cầm vá xới cơm siết chặt, lúc ý thức được phải chuyển kênh thì không kịp, nữ phát thanh viên quen thuộc dùng tiếng nói ôn nhu trong trẻo từng câu từng chữ thông báo tin tức, "Theo tin tức cảnh sát tiết lộ, hôm nay cảnh sát đang tích cực tìm vớt thi thể ông ta, sau đây để mọi người xem qua vụ án dính líu đến Tô Khang..."

Rầm..

Tô canh Tống Tử Căng đang bưng rơi xuống đất, một nửa canh trong tô đổ hết xuống chân bà, cổ họng Tô Lương Mạt cứng lại, "Mẹ!"

"A..."

Tống Tử Căng khó có thể tự chủ, điên loạn gào khóc thành tiếng, Tô Trạch còn chưa hiểu khái niệm "chống lệnh bị bắn chết", nhìn thấy mẹ như vậy bị dọa khóc lớn oa oa, Tô Lương Mạt khống chế tâm tình, trước giờ như một cây cung bị kéo căng, giờ đây bị người ta dùng lưỡi dao sắc bén một phát cắt đứt, cô không cách nào bỏ mặc bi thương trong lòng, đi tới ôm lấy bả vai Tống Tử Căng, "Mẹ, mẹ."

"Tại sao lại như vậy? Ba con cẩn thận như vậy, cũng không liên lạc với chúng ta, làm sao lại bị người ta tìm được?" Bà quỳ sụp dưới đất, hai tay ôm chặt cánh tay con gái, Tô Lương Mạt nghe vậy trong lòng càng bế tắc, "Mẹ, có lẽ còn có hy vọng, bọn họ còn chưa tìm được thi thể của ba."

Tuy là nói như vậy, cũng chỉ là muốn an ủi Tống Tử Căng, lúc đó Tô Lương Mạt ở hiện trường, nếu quả thật có khả năng, Tô Khang cũng sẽ bị cảnh sát bắt lên bờ trước.

Cơm tối tất nhiên là không ăn vào được, Tô Lương Mạt tắm rửa cho Tô Trạch, lại ôm nó vào phòng của mình ngủ, tìm trong tủ thuốc trong nhà bình thuốc trị bỏng, lúc Tô Lương Mạt đẩy cửa phòng ngủ, tiếng khóc khàn đặc vẫn không che dấu được xông vào tai cô.

"Mẹ." Cô đi tới mép giường, đem hai chân Tống Tử Căng để trước ngực, Tống Tử Căng dựa vào đầu giường, ánh mắt rã rời, trong miệng nói mấy lời suy đoán lờ mờ Tô Lương Mạt nghe không hiểu.

Đầu ngón tay cô dè dặt bôi thuốc mỡ lên bàn chân Tống Tử Căng, thật vất vả làm Tống Tử Căng ổn định tâm tình mới ngủ được, buổi tối Tô Lương Mạt ngủ cùng phòng với bà, cũng tiện chăm sóc.

Trải qua chuyện này, Tống Tử Căng hoàn toàn suy sụp, ngày hôm sau cũng không thể dậy được.

Lúc Tô Lương Mạt ra khỏi cửa vừa vặn gặp được bác gái ở sát nhà đưa theo cháu nội đi nhà trẻ, cô chào hỏi.

Bộ dạng bác gái muốn nói lại thôi, "Lương Mạt à, tin tức tối hôm qua chúng ta đều xem được."

"Vâng." Tô Lương Mạt không biết mình còn có thể nói gì.

Bác gái lắc đầu, sau đó dắt tay cháu nội đi xuống dưới, nhóc con kia tuổi không kém Tô Trạch bao nhiêu, quay đầu lại ngoắc ngoắc Tô Trạch, "Nhanh lên a, cùng đi tới trường."

"Nhanh lên nào, ba con còn đang đợi dưới lầu." Bác gái kéo cháu nội đi, sau đó cũng như chạy trốn vội vàng tránh đi.

Đứa bé con không hiểu, "Bà nội, cháu với Tô Trạch..."

Bác gái hạ thấp giọng, "Ba của Tô Trạch là người xấu, sau này cháu ít chơi với Tô Trạch thôi."

Tô Trạch hai mắt ửng đỏ, sợ hãi kêu lên, "Chị."

Tô Lương Mạt đưa tay xoa xoa đầu Tô Trạch, cố nén chua xót trong lòng, "Đi thôi, chúng ta đến trường."

"Mẹ vẫn còn đang khóc sao?"

Tô Lương Mạt nắm chặt tay em trai, "Tô Trạch phải ngoan, mẹ rất mệt, mấy ngày nay chúng ta để mẹ ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, không làm nũng với mẹ được không?"

Tô Trạch nghe vậy, cái hiểu cái không gật gật đầu.

Mấy ngày tiếp theo Tô Lương Mạt đều ở nhà với Tống Tử Căng, khóc cũng đã khóc, ầm ĩ cũng đã ầm ĩ, không ít người thân quen đi đến thăm hỏi cho có, Tống Tử Căng cũng phải kiên cường, chỉ đơn thuần chịu đựng không ở trước mặt người khác rơi một giọt nước mắt.

Tô Trạch bên kia, cũng không làm cho người trong nhà yên tâm.

Tô Lương Mạt nhận điện thoại của cô giáo vội vàng chạy tới trường, lại không thấy Tô Trạch đâu.

Cô giáo nói Tô Trạch bị người khác đón đi rồi, đối phương là một người đàn ông trẻ tuổi, nhận là bạn trai Tô Lương Mạt, mà Tô Trạch cũng ưng thuận.

"Cô giáo Cố, Tô Trạch ở trường học có ổn không?"

"Vẫn ổn, " Cô giáo Cố bận đưa mấy bạn nhỏ đi ra ngoài xếp hàng, nói chuyện không được rõ ràng, "chỉ là hôm nay đánh nhau với mấy bạn nhỏ, nhưng mà trẻ con cãi nhau cũng là chuyện bình thường."

Tô Lương Mạt trong đầu nghĩ đến đầu tiên là Chiêm Đông Kình, thậm chí cũng bỏ qua cả Vệ Tắc, vì bây giờ Vệ Tắc đang gặp phiền phức đầy mình, có lẽ không thể xuất viện đưa Tô Trạch đi.

Cô có số điện thoại Chiêm Đông Kình, bấm nút gọi nhưng không ai nhận.

Tô Lương Mạt khó nén sốt ruột, cho tới tối, mới nhìn thấy trước cửa tiểu khu có xe lái tới.

Trong tay Tô Trạch giơ cái kem ly từ trong xe đi ra ngoài, Tô Lương Mạt giận tím mặt, đứa em này của cô cái gì cũng tốt, chỉ là quá tham ăn, rất dễ bị dụ dỗ.

Người đàn ông anh tuấn cao lớn vận bộ đồ đen, liền đột ngột như vậy dung nhập vào tầm mắt Tô Lương Mạt.

Cô đưa tay vẫy vẫy Tô Trạch tới bên cạnh, khi nhìn thấy rõ mặt của nó, Tô Lương Mạt không khỏi kinh hô, "Sao lại biến thành như vậy?"

"Không nhìn ra được sao, nó bị người ta đánh." Chiêm Đông Kình nói.

Tô Lương Mạt đau lòng ôm chặt Tô Trạch, "Đã xảy ra chuyện gì, nói cho chị biết."

Tô Trạch liếm liếm kem, xoay đầu nhìn Chiêm Đông Kình, hai người có vẻ như rất ăn ý, Tô Trạch lắc đầu sau đó kéo tay Tô Lương Mạt, "Chị, bị trầy da, hai ngày nữa là lành thôi, chúng ta về nhà đi."

Trẻ con nóng tính, thỉnh thoảng còn đánh nhau, Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch đến bên cạnh, sau lần bị ghi hình đó, cô cũng là lần đầu gặp lại Chiêm Đông Kình.

"Sau này anh làm như vậy tôi sẽ báo cảnh sát, Tô Trạch là em tôi, tôi sẽ đi đón nó."

"Như vậy không được, " Chiêm Đông Kình bày ra dánh vẻ ung dung tự tại, "mấy ngày tiếp theo tôi sẽ phái người tới nhà trẻ, yên tâm đi, trước 5 giờ rưỡi sẽ đưa về cho cô."

"Vì sao?"

"Chị, " Tô Trạch ngửa đầu lên, kéo kéo ống tay áo Tô Lương Mạt, "chị cho em chơi với chú một lúc đi, em cũng thích chú..."

"Không được." Tô Lương Mạt không nói hai lời từ chối, Tô Trạch không hiểu chuyện, mới có thể coi Chiêm Đông Kình là người tốt, cô dắt tay Tô Trạch bước nhanh về phía cửa tiểu khu.

Nhưng mấy ngày kế tiếp, Tô Lương Mạt đi tới trường cũng không đón được Tô Trạch, cô thấy kỳ quái, nhưng không tưởng tượng ra được Chiêm Đông Kình đối với một đứa trẻ con còn có thể có ý đồ gì.

Cô bận chăm sóc Tống Tử Căng, cũng không kịp suy nghĩ.

Nhưng, cuối cùng là xảy ra chuyện rồi.

Một cú điện thoại trực tiếp gọi cô đến bệnh viện, Tô Lương Mạt mới biết thực đã xảy ra chuyện lớn.

Tô Trạch đánh nhau với bạn học khác, một đấm một đá cộng thêm quật ngược ra sau, đem bạn học kia đánh cho choáng váng đầu rơi máu chảy.

Lần này xem ra rất ầm ĩ, lúc Tô Lương Mạt chạy tới phòng bệnh, liền nghe thấy tiếng la khóc quang quác của đứa bé trai từ bên trong truyền ra, Tô Lương Mạt hung hăng trừng mắt Tô Trạch đứng trước cửa, cô đưa tay gõ cửa.

Cô giáo ở bên trong đi ra, nhìn thấy Tô Lương Mạt lắc lắc đầu, "Tô Trạch nhà cô lần này gây ra chuyện lớn rồi."

Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch tới trước mặt mắng một tiếng, dù sao nó vẫn là trẻ con, "Cô giáo Cố, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Đánh nhau, Tô Trạch cũng không biết bị làm sao, hung hăng đánh bạn thành như vậy."

"Cô giáo Cố, là bọn chúng lần trước đánh con, còn nói ba con làm chuyện rất xấu, con chính là tên vô lại!"

Cô giáo Cố vẻ mặt hậm hực, xem ra là sớm biết những chuyện này rồi, "Gia đình bọn họ lát nữa sẽ tới đây, các cô tự mình thương lượng giải quyết mọi chuyện đi."

Tô Lương Mạt thấy cô ta cầm túi xách định đi, "Cô giáo Cố, ba tôi là tội phạm, nhưng chuyện này không liên quan tới Tô Trạch, nó vẫn còn là trẻ con, không hiểu chuyện."

"Cũng không có chuyện gì lớn, dù sao trong chuyện này nhà trường cũng không có trách nhiệm."

"Chuyện bồi thường chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm, " Tô Lương Mạt ôm Tô Trạch đứng bên vách tường màu trắng trước phòng bệnh làm nền, cả người càng thêm vẻ đơn bạc gầy yếu, "tôi chỉ là hy vọng, sau này em tôi ở nhà trẻ có thể yên ổn học hành, mà không phải bị ép đến học cách làm thế nào vung quả đấm."

Cô giáo Cố muốn phản bác, nhưng lời nói đến bên miệng một chữ cũng không phát ra được, lời Tô Lương Mạt nói không sai, mấy ngày nay sau khi tin tức được phát đi, mỗi thầy cô giáo trong trường đều thì thầm to nhỏ, chứ nói gì đến mấy đứa trẻ con không hiểu chuyện kia, bọn họ cũng không phải là lạnh mắt lạnh mặt nhìn Tô Trạch sao?

*****

Sau khi cô giáo Cố rời đi, Tô Lương Mạt ngồi xổm xuống nhìn Tô Trạch, Tô Trạch ương bướng cắn chặt răng.

"Sao lại đánh nhau?"

"Là chúng nó cứ muốn đánh em, chú nói em không thể chỉ chịu bị đánh, phải đánh lại chúng nó sau này mới không dám khi dễ mình nữa."

"Chú nào?"

Tô Trạch hếch miệng lên, "Chú mua kem ly cho em."

Tô Lương Mạt sớm nên nghĩ tới Chiêm Đông Kình.

"Nhưng em làm sao có thể đánh bạn thành như vậy?"

"Chú dạy em, " Tô Trạch hình như không phục, vung hai tay Tô Lương Mạt ra sau đó lắc lắc hai tay hai chân nho nhỏ, "chú còn tìm người dạy võ cho em, ya ya ya..."

Tô Lương Mạt giận đến hai bên thái dương đều đau anh ách.

Đối phương là con một trong nhà, lại rất có tiền, ngày thường đem con trai nâng niu trong tay một câu cũng không dám mắng mỏ, bây giờ tên nhóc con kia đầu quấn băng vài, vừa khóc một tiếng liền làm cả nhà nhói tim, Tô Lương Mạt đợi đến khi ba mẹ nó đều đến đủ cả, đi vào phòng bệnh.

Tránh không khỏi bị chửi một trận, ăn nói khép nép nói muốn bồi thường, không ngờ lại giống như nhéo rơi một khối thịt của bọn họ.

"Ai cần tiền của các người? Chỉ có mình cô như vậy, " ngón tay người phụ nữ gần như chọc lên mặt Tô Lương Mạt, "cô có bao nhiêu tiền đền chúng tôi?"

Cúng đúng.

Nhìn chìa khóa xe của hai vợ chồng này cũng biết, một cái Mercedes-Benz một cái BMW, phối hợp hoàn hảo.

Tô Lương Mạt bước lùi ra sau, "Tôi biết là em tôi không hiểu chuyện..."

"Không hiểu chuyện có thể đánh người sao? Có giáo dục hay không?"

Giữa đầu mày Tô Lương Mạt nhíu chặt, "Tôi hy vọng chúng ta có thể nói chuyện tìm cách giải quyết tốt nhất."

"Giải quyết như thế nào, chúng tôi không cần tiền, để em cô cũng bị chúng tôi đánh một trận có chịu không?"

Tô Lương Mạt nhẫn nhịn, nhịn đến nỗi dạ dày thiếu chút nữa co lại.

Cửa phòng bệnh bị thô lỗ đẩy ra hết cỡ, cô quay đầu thấy Chiêm Đông Kình đi tới, sau lưng còn có hai người đàn ông xa lạ đi theo, người đàn ông trước giường bệnh đứng dậy, "Các người là ai?"

Một người trong đó đi tới, đưa tay đè đầu vai ông ta ấn ông ta ngồi xuống lại.

Chiêm Đông Kình đi thẳng về phía Tô Lương Mạt, nắm nhẹ bả vai cô rồi kéo vào trong ngực, lòng bàn tay vỗ nhẹ lên cánh tay cô mấy cái, giọng nói mang theo ôn nhu sủng nịnh, "Ra ngoài trước chờ tôi."

Bà nội đứa trẻ vừa thấy cảnh tượng này, hắng giọng mở miệng, "Các người là ai a!"

Người đàn ông đối diện trừng mắt với bà ta một cái, bà ta liền bị hù dọa quay người lại.

Tô Lương Mạt đẩy tay Chiêm Đông Kình ra, sau đó đi ra ngoài.

Tô Trạch còn bí xị đứng trước cửa, Tô Lương Mạt lạnh mặt ngồi xuống ghế bên hành lang, Tô Trạch cười làm lành, muốn đi tới.

"Đứng yên đó cho chị."

Không còn cách nào, Tô Trạch chỉ đành lui về lại chỗ cũ.

Nhiều lắm cũng chỉ mười phút, Chiêm Đông Kình đi ra khỏi phòng bệnh, Tô Trạch liền cười tươi, "Chú."

Chiêm Đông Kình xoa xoa đầu nó.

Tô Lương Mạt đứng dậy đi tới, thấy người đàn ông bên trong ngồi im bên mép giường không dám nhúc nhích, Chiêm Đông Kình đóng cửa lại, "Giải quyết rồi, đi thôi."

Tô Lương Mạt đưa tay kéo Tô Trạch, lại thấy Tô Trạch đứng im không chịu đi.

Cô khom lưng đưa một tay ôm Tô Trạch rồi sải bước ra ngoài, xe của Chiêm Đông Kình nghênh ngang đậu trước cửa bệnh viện, "Đợi chút."

Tô Lương Mạt đi xuống bậc thang rồi dừng lại, cô cũng không quay đầu, "Bảo Tô Trạch đánh người, là anh dạy phải không?"

"Còn cần phải dạy sao?" Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh cô, "Hay là trong nhà cô chỉ còn lại phụ nữ, cho nên đối với em trai cô, cô muốn để nó ngoại trừ nhẫn nhịn cũng chỉ có nhẫn nhịn?"

"Không cần anh quan tâm."

"Con người đều cần có thế lực, đạo lý đơn giản như vậy không lẽ cô không hiểu."

Tô Lương Mạt ôm chặt Tô Trạch vào ngực, "Anh đừng đánh chủ ý lên em tôi, lời làm chứng của tôi đã vô dụng với anh rồi, anh buông tha cho chúng tôi đi."

"Nếu tôi không tha thì sao?"

Cô nhấc chân định bỏ đi.

"Đúng, lời khai của cô đã không còn tác dụng nữa, " Chiêm Đông Kình lại lần nữa đi tới trước mặt Tô Lương Mạt, "bạn trai của cô bây giờ không sao nữa rồi phải không? Có biết trong tình huống như vậy cảnh sát bên kia làm thế nào mà làm được không?"

Tô Lương Mạt mấy ngày nay cũng không nhận điện thoại của Vệ Tắc, cô quay đầu, "Tôi không muốn biết."

"Hắn dùng cách chia tay với cô, đổi lấy an toàn cho mình." Chiêm Đông Kình nói xong, cúi người chui vào chỗ ngồi sau xe hơi.

Tô Lương Mạt nhìn chiếc xe lao như tên bắn, trên mặt cũng không hiện chút biểu cảm dư thừa.

Tim vẫn còn đau nhức, chỉ có điều biết cách làm thế nào che giấu rồi.

Tô Lương Mạt đưa Tô Trạch về nhà, mặc dù tức giận, nhưng tất nhiên không dám biểu lộ trước mặt Tống Tử Căng.

***

Cô bớt chút thời gian đi tìm công việc, dù sao chi tiêu trong nhà cũng nhiều, Tô Lương Mạt từ một công ty phỏng vấn ra ngoài, lại là bảo cô về nhà chờ tin tức.

Mới đi ra đường cái được vài bước, một chiếc xe màu đen đột nhiên phanh gấp sượt qua, Tô Lương Mạt chưa kịp hoàn hồn, đợi đến lúc thấy rõ người từ bên trong đi ra mới trấn tĩnh lại, kể từ khi bị quấn vào thế giới của Chiêm Đông Kình, loại tiết mục cản đường này sớm đã nếm qua nhưng không thể tránh.

Hàn Tăng vươn tay níu lấy cánh tay cô, Tô Lương Mạt bị đau, "Lại có chuyện gì? Buông tôi ra!"

Hắn là người thô lỗ, làm gì biết thương hoa tiếc ngọc, lúc đẩy mạnh Tô Lương Mạt vào chỗ ngồi phía sau làm trán cô đập vào mui xe, ngay lập tức sưng lên một cục, Tô Lương Mạt bị hai kẻ chen vào giữa không thể cựa quậy, lúc này mới phát hiện bên trong cỗ xe thương vụ còn nhiều kẻ cô không biết.

"Các người muốn đưa tôi đi đâu?"

Hàn Tăng trừng mắt với cô một cái, Tô Lương Mạt phát giác trong mắt hắn có phẫn nộ, nếu như có thể biến thành một mồi lửa mà nói, cô sớm đã bị thiêu trụi thương tích đầy mình. Tô Lương Mạt ngẫm nghĩ, cô với Hàn Tăng cho dù không hề hợp nhau, nhưng ánh mắt phẫn hận như vậy cũng là lần đầu tiên cô thấy.

"Này, chắc phải bịt mắt cô ta lại đi?" Có kẻ lười biếng nhắc một câu.

Hàn Tăng lại càng giống ăn phải thuốc nổ, từ dưới chỗ ngồi móc ra cuộn băng dán đen, cũng không quan tâm Tô Lương Mạt giãy giụa thế nào, chỉ đơn giản đem hái tay cô trói ngược ra sau, rồi lại bịt chặt mắt cô.

Xe nhanh chóng tới nới, Tô Lương Mạt bị Hàn Tăng ngồi ở bên phải kéo cánh tay lôi xuống, cô không nhìn thấy, chỉ có thể bước chân đi theo đối phương.

Hàn Tăng đi rất nhanh, xung quanh cũng không nghe thấy bất kỳ động tĩnh nào, Tô Lương Mạt quẹo trái quẹo phải hoàn toàn mất khả năng nhận biết phương hướng, cho tới khi bị người ta đẩy mạnh, cô nghe Hàn Tăng mở miệng, "Hoắc lão gia tử, người mang đến rồi."

Tim Tô Lương Mạt trầm xuống, bước chân cứng ngắc tại chỗ.

Hoắc lão gia tử lập tức mở miệng, "Hàn Tăng, sai cậu đi mời người sao lại làm thành như vậy, nhanh cởi trói cho Tô tiểu thư, Đông Kình, cậu liệu mà quản tên thuộc hạ thô lỗ này của cậu đi."

Hắn cũng ở đây?

Tô Lương Mạt không kịp suy nghĩ, động tác cởi trói của Hàn Tăng cũng không có nhẹ nhàng như mấy câu nói của Hoắc lão gia tử, lúc băng dính giật ra xé rách da thịt mềm mại bên mí mắt cô, Tô Lương Mạt đau đến thiếu chút nhảy dựng lên.

Bên tai truyền tới lời nói lười biếng mà thờ ơ của Chiêm Đông Kình, "Lão gia tử, Hàn Tăng chính là người thô lỗ, không hiểu cái gì gọi là nhẹ nhàng."

Lời còn chưa dứt, Hàn Tăng rút ra con dao nhỏ chém lên hai tay bị trói quặp ra sau lưng Tô Lương Mạt, "phựt" một tiếng, cánh tay cô được tự do, Tô Lương Mạt đem phần băng dính trên tay gỡ ra, lúc này mới ngẩng đầu nhìn bốn phía.

Chỗ này rất quen thuộc, cô suy nghĩ một lát, chính là khách sạn lúc trước bọn họ tụ họp một chỗ.

Người ngựa đầy đủ, xem ra là có chuyện đại sự gì đó, làm bọn họ toàn bộ tụ tập lại đây.

Hoắc lão gia tử tự mình lên tiếng, "Mang cho Tô tiểu thư cái ghế."

*****

Chiêm Đông Kình mặc áo sơ mi trắng, màu sắc cực hạn như vậy làm nổi bật lên khuôn mặt tuấn mỹ vô hạ của hắn, cái cằm kiên nghị sắc lạnh, ánh mắt liếc về phía cô lại càng tối tăm khó dò.

Tới khi cái ghế được đưa tới chống lên chân Tô Lương Mạt, cô mới hoàng hồn.

Hoắc lão gia tử ngồi ghế chủ trị, vẫn cầm cây quải trượng nhu trước, "Chu Chính, người là cậu mời tới, có chuyện gì cứ nói thẳng."

Chu Chính vung tay, "Thương Tử."

Tên đàn ông gọi là Thương Tử đi ra, Tô Lương Mạt nhìn thấy mặt của hắn, toàn thên đều nổi da gà, những thứ xấu xa không nên nhớ giấu ở trong lòng kia cũng theo đó vọt lên đại não, cô cắn cánh môi, dời mắt sang chỗ khác.

Tầm mắt lơ đãng nhìn thấy người đàn ông ngồi bên cạnh Chu Chính, rất trẻ tuổi, nhiều lắm cũng chỉ hai bảy hai tám, ngoại hình rất nổi bật, hắn gác chân lười biếng ngồi đó, hai mắt như cười như không nhìn cô chằm chằm, mái tóc màu hạt dẻ dưới ánh đèn lại hiện lên màu đỏ cam, giống như đòi mạng.

Bên cạnh có người gọi hắn "Nhị ca".

(Chipchip: Tung bông cho nam phụ của chúng ta lên sàn, Nhị nhị ca... ^o^)

Chú ý của Tô Lương Mạt bị lời nói của Thương Tử dời trở lại.

"Hoắc lão gia tử, người nhất định phải làm chủ cho Tương Hiếu Đường chúng tôi, mấy ngày trước ở kho hàng Thành Bắc chết nhiều huynh đệ như vậy, còn kéo theo cả lão Đại của phân hội chúng tôi vào, chuyện này chính là Chiêm Đông Kình làm."

"Tiểu tử, tên của Chiêm lão Đại chúng ta mày cũng có thể gọi sao?"

"Hàn Tăng." Chiêm Đông Kình phất tay với hắn.

Chu Chính xanh mặt, "Hôm nay tất cả tụ họp ở đây, tôi có chuyện muốn nói, Tương Hiếu Đường chúng tôi với các người từ trước đến nay nước sống không phạm nước giếng, nhưng lần này các người giết nhiều huynh đệ của tôi như vậy, Hoắc lão gia tử, việc này không có dễ dàng bỏ qua như vậy đâu."

"Trước tiên phải nói rõ sự tình, việc này không có chứng cứ là có liên quan tới Đông Kình."

"Hoắc lão gia tử, tôi có chứng cứ." Thương Tử ở trong đám người hô lên, hai tay Tô Lương Mạt để trên đầu gối không khỏi nắm chặt, cô gần như có thể đoán được kế tiếp sẽ xuất hiện cái gì, đêm đó chính mình đã nói, từng câu từng chữ cô thậm chí có thể đọc làu làu.

Hoắc lão gia tử khẽ nheo mắt, "Cậu dùng tính mạng bảo đảm, nếu như chứng cứ không đủ xác thực, làm theo quy củ chính là ăn đạn."

Hắn lấy điện thoại di động ra, "Hoắc lão gia tử nghe thử trước, những lời này có đủ trọng lượng hay không?"

Gần như không cho Tô Lương Mạt chút thời gian, bên trong giọng nói cực kỳ rõ ràng của cô phát ra nguyên văn, "Đúng, chuyện kho hàng Thành Bắc là tôi tận mắt thấy, Chiêm Đông Kình mang theo thuộc hạ của hắn giết sạch toàn bộ những người kia."

"Cô tên gì?"

"Tô Lương Mạt."

"Cô là gì của hắn? Vì sao có thể tận mắt thấy được?"

"Tôi..." Âm thanh bên trong rõ ràng khựng lại một chút, Tô Lương Mạt nhớ, lúc ấy sau lưng có một khẩu súng đẩy cô, "tôi là phụ nữ của Chiêm Đông Kình."

Phì...

Cô nghe thấy Chiêm Đông Kình cách đó không xa bật cười, mặt Tô Lương Mạt nóng ran, âm thanh trong di động không kiêng nể gì truyền ra, "Các người đã lên giường rồi?"

"Có lên."

"Lúc đó lão Đại của bọn ta chết ở đâu?"

"Trong nhà kho bên ngoài bãi sân, xung quanh có rất nhiều thùng gỗ bỏ hoang."

Chu Chính là người đầu tiên đập bàn một cái, "Không sai, lúc nhận được tin đi đến, thi thể là nằm ở đó! Chiêm Đông Kình, cậu định giải thích thế nào?"

Thương Tử cũng phấn chấn, hắn giao điện thoại di động cho Hoắc lão gia tử, "Ngay cả cảnh sát cũng nói là hắc bang thanh toán lẫn nhau, lão gia tử, chuyện gieo họa cho kẻ cùng giới hắc đạo như vậy người nhất định phải làm chủ!"

Tô Lương Mạt vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Hàn Tăng hận không thể xé cô thành từng mảnh.

Thần sắc Chiêm Đông Kình lạnh lẽo, giống như hắn chỉ đang nghe một chuyện náo nhiệt, hoàn toàn không liên quan tới mình.

Người đàn ông bên cạnh Chu Chính chống tay lên má, đôi con ngươi không chút sợ hãi dán chặt về phía Tô Lương Mạt, đây là lần đầu tiên Lưu Giản gặp cô, cả căn phòng cũng chỉ có một mình Tô Lương Mạt là phụ nữ.

Hoắc lão gia tử xem video, xác thực người ở bên trong chính là Tô Lương Mạt.

"Tô tiểu thư, lời cô nói đều là thật?"

Chu Chính biết, Hoắc lão gia tử hỏi như vậy, vẫn có bao nhiêu ý tứ thiên vị Chiêm Đông Kình, hắn hướng Thương Tử liếc mắt, Thương Tử vọt tới trước mặt Tô Lương Mạt, hung hăng vung một bạt tai, "Nếu dám nói dối một câu, lão tử bắn chết cả nhà mày!"

Tay hắn rất to rất mạnh, Tô Lương Mạt từ trên ghế té thẳng xuống đất, khuôn mặt đau rát, trong cổ họng có mùi máu tươi nồng đậm.

"Hỗn xược!" Hoắc lão gia tử vung cây quải trượng đập bể một cái ly ở gần đó, "Chu Chính, các cậu nếu có chủ tâm tự ý giải quyết, ta lại càng không muốn lội xuống vũng lầy này." Nói xong, muốn đứng dậy, Chu Chính vội vàng tiến lên, "Lão gia tử đừng nóng giận, nơi này người có vai vế cao nhất, đương nhiên theo ý người."

Nếu như không kinh động tới Hoắc lão gia tử, bang phái khác chỉ biết nhắm một mắt mở một mắt, muốn liều mạng vởi Tương Hiếu Đường, e là chưa đủ trình độ.

Chiêm Đông Kình từ trên cao nhìn chằm chằm đỉnh đầu Tô Lương Mạt, cô chống nửa người trên dậy, quẹt qua khóe miệng một cái, nhìn thấy vệt máu lan trên mu bàn tay.

Tô Lương Mạt ngẩng đầu, lại chỉ có thể nhìn đến giày da bóng loáng của Chiêm Đông Kình, cô đau đến chỉ biết thở, Hoắc lão gia tử ngồi lại chỗ cũ, trầm giọng hỏi Chiêm Đông Kình, "Có phải có chuyện như vậy hay không?"

"Lão gia tử, " Chiêm Đông Kình cởi bao tay da ra, ném một phát lên chỗ bên cạnh, "cô ta nói cái gì chính là cái đó? Lại nói tôi vô duyên vô cớ sao phải đi giết người của Tương Hiếu Đường?"

"Chiêm Đông Kình, đừng nói dễ nghe như vậy, cậu âm thầm cướp bao nhiêu hàng của chúng tôi trong lòng cậu rõ nhất, nếu không phải là sự thật, cô nàng này có thể đem chi tiết nói rõ ràng như vậy?" Chu Chính khó khăn lắm mới chờ được cơ hội này, tất nhiên muốn một lần vặn ngã Chiêm Đông Kình, mấy bang hội chủ sự đều ở đây, chuyện giết người trong hắc bang, truy cứu ra cũng không phải là chuyện nhỏ.

"Có lẽ lúc đó cô ta thực sự có khả năng ở hiện trường, chỉ có điều ở cùng với ai cũng không biết, cũng có thể chỉ là nghe nói, huống hồ, miệng trên người cô ta, nếu Tương Hiếu Đường dùng súng bắt ép cô ta, cô ta cũng có thể nói những lời các người muốn nghe như vậy." Chiêm Đông Kình không nhanh không chậm đem vài khả năng phân tích.

"Thế nào, dám làm không dám nhận rồi?"

"Muốn nhận, cũng phải có nhân chứng vật chứng."

"Chính phụ nữ của cậu nói ra còn chưa đủ trọng lượng sao?" Chu Chính ngổi vào lại ghế sofa, "Gần đây cậu với cô nàng này qua lại rất gần gũi, có đôi khi khuya khoắt mới từ Thanh Hồ Đường đi ra, tên cảnh sát thối kia bất quá chỉ là để ngụy trang đi?"

Thương Tử đưa chân đá đá Tô Lương Mạt, "Mẹ nó mày nói chuyện cho ta!"

Cô nghĩ tới đoạn video kia nhất định là đối với Tương Hiếu Đường hữu dụng, chỉ là lúc đó tìm không được cách xử lý nào thích hợp hơn thế này, Tô Lương Mạt dù sao cũng đều chết, hai bên đều không dễ chọc, Hoắc lão gia tử bảo Thương Tử dừng tay, "Tô tiểu thư, cô đừng sợ, nói chân tướng sự tình ra, ta làm chủ cho cô."

Đầu lưỡi Tô Lương Mạt đau đến tê dại, đối với bộ dáng làm bộ làm tịch của Hoắc lão gia tử không khỏi thấy phản cảm, con ngươi đen bóng thâm sâu của Chiêm Đông Kình quét về phía cô, "Cô nói cô là phụ nữ của tôi?"

Cô khó khăn đứng dậy, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt bọn họ.

Lưu Giản nghịch chiếc chìa khóa trong tay, cái cằm khẽ chếch lên.

"Thực ra chuyện này rất đơn giản, " Chiêm Đông Kình chỉ chỉ Tô Lương Mạt, "cô ta nếu thực sự là phụ nữ của tôi, vậy lời nói ra liền có trọng lượng, nhưng nếu không phải..."

"Cái này còn phải nói sao, cô ta tất nhiên là phải!" Chu Chính giống như chờ những lời này, người bên cạnh xuất ra mấy cái băng ghi hình, những hình ảnh kia đều là khoảnh khắc Chiêm Đông Kình với Tô Lương Mạt bị cho là thân mật, Thương Tử quả thật làm rất công phu, nếu không có mười phần nắm chắc cũng không dám chỉ ra Chiêm Đông Kình.

Người đàn ông đứng dậy, hai chân cao lớn che giấu trong quần tây đen, Tô Lương Mạt nhìn thấy hắn từng bước tới gần mình, cô không khỏi hoảng hốt, Chiêm Đông Kình một phát chế trụ cánh tay cô.

Đau.

Xương cốt có khả năng bị bóp nát bất cứ lúc nào, Tô Lương Mạt đưa tay che chắn trước người, "Anh muốn làm gì?"

"Rất đơn giản, không phải nói chúng ta đã từng lên giường sao? Nếu cô cam tâm tình nguyện trước mặt bọn họ để tôi lên một lần, vậy thì có thể chứng minh lời cô nói đều là sự thật."

Tô Lương Mạt trợn tròn hai mắt, "Đồ điên, bệnh thần kinh!"

Chiêm Đông Kình đem một tay cô bẻ ngoặt một cái, cô đau đến chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, mắt thấy Chiêm Đông Kình kéo cô đến cái ghế sofa trước mặt, mấy người ngồi trên đó thức thời đứng lên rời đi, Tô Lương Mạt thấy cả phòng đầy người nhưng lại không có ai đứng ra lên tiếng, cô ý thức được Chiêm Đông Kình lần này tuyệt đối sẽ không như lúc bình thường nói mấy lời đơn giản như vậy.

"Bỏ tôi ra!"

Thắt lưng Tô Lương Mạt bị hắn đẩy, cả người nặng nề té nhào xuống ghế sofa, cô lập tức muốn đứng dậy, lại bị Chiêm Đông Kình vọt lên eo hông sau đó đè nặng hai tay hai chân cô, ánh mắt cô hoảng loạn cực độ, chỉ còn lực đạo gào thét vô ích.

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)