Truyện:Nhã Ái Thành Tính - Chương 158

Nhã Ái Thành Tính
Trọn bộ 160 chương
Chương 158
Đại kết cục (1)
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chủ nhiệm đích thân tiến lên, Tô Lương Mạt dời hai chân từ trên giường xuống.

Nhưng đi theo Chiêm Đông Kình lâu như vậy, tính cảnh giác của cô là càng ngày càng cao, cô thủy chung vẫn thấy không ổn, "Chủ nhiệm, con của tôi không phải vẫn ổn sao?"

"Đúng vậy, mấy ngày nay đều đang giữ thai, cho nên phải xem xem cô có cần tiếp tục nằm viện hay không."

Tô Lương Mạt ngồi bên mép giường không động, "Hay là, ở thêm hai ngày nữa đi."

Chủ nhiệm có chút giật mình, "Không phải là sáng nay cô còn muốn xuất viện sao?"

"Đó chẳng qua là tôi thuận miệng nói ra, ở lại thì nhàm chán, nhưng tóm lại con vẫn quan trọng hơn."

Chủ nhiệm không khỏi siết chặt hai tay đút trong túi áo khoác trắng, "Không sao đâu, phải kiểm tra ổn thoải mới có thể xuất viện, điều kiện cũng vừa vặn mà."

Tô Lương Mạt nhìn đồng hồ.

Chủ nhiệm tiến lên muốn kéo cô đi, "Đi thôi."

Tô Lương Mạt đưa tay bảo vệ bụng, "Hay là không cần đi đâu, cũng chưa đến hai ngày nữa phải xuất viện mà."

"Cái này..."

Tô Lương Mạt dứt khoát nằm lại xuống giường, "Đã trễ thế này, làm xong kiểm tra rồi lấy được báo cáo cũng phải sáng mai đúng không, huống hồ tôi rất mệt, muốn ngủ."

Chủ nhiệm hướng mắt nhìn ra phía cửa, chỗ đó đều là hộ vệ, cho dù cứng rắn dùng sức mạnh cũng không có cách đem người mang ra ngoài.

Ánh mắt bà ta tránh né, hướng mắt sang mấy y tá bên cạnh nhìn nhìn, mấy người kia mỗi người đều dùng một cái khẩu trang che mặt, Tô Lương Mạt trong giây lát bắt được sợ hãi trong mắt chủ nhiệm, nếu như chỉ là y tá bình thường, căn bản không thể như vậy.

Tô Lương Mạt hướng phía cửa nhìn lại, nếu như bây giờ bọn họ động thủ, cho dù hộ vệ tiến đến cũng vẫn không kịp, tay cô giả vờ như lơ đãng vuốt ve bụng, suy nghĩ một rồi mở miệng nói, "Vậy cũng được, nếu làm xong kiểm tra có thể xuất viện, cũng là chuyện tốt."

"Phải, phải." Chủ nhiệm liên tục gật đầu không ngừng.

Tô Lương Mạt đứng dậy, "Không cần giường đẩy, tôi đi là được."

Cô bảo chủ nhiệm đi đến đỡ cô một tay, trên mặt Tô Lương Mạt không hề lộ ra chút đề phòng nào, "Các người đi trước đi, một chiếc giường đi theo phía sau, kỳ lạ làm người ta không thoải mái."

Hai y tá nghe vậy, không nói tiếng nào đẩy giường đi lên phía trước.

Ra đến cửa, Tô Lương Mạt thả chậm bước chân, đợi hai người kia đi ra ngoài vài bước, lúc đi ngang qua bên người hộ vệ cô đột nhiên hô một tiếng, "Bắt lấy bọn họ!"

Hộ vệ phản ứng mau lẹ, đều là được lựa chọn cẩn mật mới có thể lưu lại đây, chỉ thấy bọn họ lập tức rút súng ra, rất nhanh liền đem hai người kia bắt lại, hộ vệ đứng gần Tô Lương Mạt một tay kéo chủ nhiệm qua, không nói hai lời đem súng chỉa lên trán bà ta.

Chủ nhiệm bị dọa đến giơ thẳng hai tay, "Chuyện không liên quan đến tôi, chuyện không liên quan đến tôi!"

Tô Lương Mạt ra lệnh, "Gọi điện thoại cho Tô tiên sinh."

"Vâng."

Tô Lương Mạt trở về lại bệnh phòng, ước chừng hai mươi phút sau Chiêm Đông Kình vội vàng chạy tới, tiếng bước chân dồn dập hữu lực trên hành lang từ xa tiến tới gần, tiếng vang kia cũng xuyên qua vách tường rơi vào tai Tô Lương Mạt.

Cô chống người dậy, vừa ngước mắt nhìn thấy Chiêm Đông Kình đẩy cửa tiến vào.

Sắc mặt người đàn ông âm trầm, bước nhanh tới trước giường Tô Lương Mạt, "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Chủ nhiệm ngồi trên ghế sofa bên cạnh run lẩy bẩy.

Tô Lương Mạt vén chăn lên xuống giường, "Có người muốn đưa em ra khỏi bệnh viện."

Chiêm Đông Kình quét mắt về phía chủ nhiệm.

Đối phương bị dọa không ngừng lắc đầu, "Chuyện thật không liên quan đến tôi, lúc bọn họ đi vào cầm súng trong tay, bảo tôi đến lừa Tô tiểu thư ra khỏi phòng bệnh, nếu không sẽ giết tôi."

Chiêm Đông Kình tiến lên chặn ngang Tô Lương Mạt ôm cô lên, "Chúng ta xuất viện."

"Em tự mình đi được."

"Để anh ôm." Chiêm Đông Kình ra hiệu cô chớ lộn xộn, quay sang người đàn ông vừa rồi đi vào cùng anh nói, "Cậu ở lại đây, xử lý xong chuyện bên này rồi đến tìm tôi."

"Vâng."

Chiêm Đông Kình mang Tô Lương Mạt ra khỏi phòng bệnh, lúc một hàng xe lái ra cổng bệnh viện, Mạc Thanh đều nhìn thấy, Chiêm Đông Kình vội vàng trở lại, nhất định là vì kẻ phái đi bị bại lộ.

Mạc Thanh tức giận đến cắn răng không ngừng, bà ta hướng tài xế phía trước nói, "Đi, trở về."

***

Trở về nhà ngay trong đêm, Chiêm Đông Kình ôm thẳng Tô Lương Mạt đi vào phòng, cô nằm dài trên giường nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Đừng khẩn trương quá, em thật sự không sao."

"Chỉ suýt một chút nữa thôi."

Tô Lương Mạt nắm tay anh, "Anh phải tin tưởng em, em có khả năng tự bảo vệ mình, nếu không sau này em làm thế nào ở bên cạnh anh?"

"Chuyện này không cần tra, nhất định là Mạc Thanh." Chiêm Đông Kình mười phần chắc chắc.

Hai tay Tô Lương Mạt vuốt ve bụng, "Anh an tâm đi làm chuyện của anh đi, cho đến khi sinh em cũng sẽ không đi ra ngoài nữa."

"Ừ, vẫn là ở nhà an toàn nhất."

Mạc Thanh nghĩ, Tô Lương Mạt bên này tất nhiên cũng có thể sớm đề phòng trước một bước, Tô Trạch đi học đều có hộ vệ đưa đón, Chiêm Đông Kình chỉ sợ Mạc Thanh chó cùng rứt giậu, sẽ dùng Tô Trạch làm uy hiếp.

Nhưng cho dù đã đề phòng cảnh giác cao độ, có nhiều chỗ vẫn sẽ có lỗ hổng.

Hộ vệ với dì Tiểu Trần ở trước cổng trường chờ Tô Trạch tan học, các bạn nhỏ đều đang xếp hàng trên sân trường, cổng trường từ từ mở ra, đám trẻ con vốn đang xếp hàng trật tự đồng loạt xông lên, toàn bộ chen lấn chạy ra ngoài.

Tiểu Trần từ xa nhìn thấy Tô Trạch, chị ta vẫy vẫy tay, Tô Trạch đeo cái cặp sách chạy tới, "Dì Tiểu Trần."

Đột nhiên, cũng không biết từ đâu nhảy ra mấy tên, một tên trong đó chặn ngang Tô Trạch kẹp dưới nách, Tiểu Trần hét lên một tiếng, cùng hộ vệ xông lên trước muốn giành Tô Trạch lại, lúc này, tên còn lại tiến lên ngăn trước mặt Tiểu Trần, dao găm sáng loáng trong tay hướng trên người chị ta đâm tới.

Lúc ý thức được phát sinh chuyện đả thương người, phụ huynh cùng đám trẻ con đều kinh hoảng chạy trốn tứ phía, cũng làm hiện trường lâm vào một mảnh hỗn loạn, hộ vệ chịu trách nhiệm đưa đón Tô Trạch đuổi theo cũng không kịp.

Tô Trạch bị kẻ khác cứng rắn nhét vào chiếc xe dừng ở ven đường, sự việc phát sinh vô cùng nhanh, vừa nhìn thì biết trước đó đã lên kế hoạch chu đáo.

Lúc Tô Lương Mạt nhận được tin, cả người hoàn toàn ngơ ngác, cô hoang mang lo sợ, sợ đến mức không biết còn có thể có phản ứng gì, Tô Trạch vẫn chỉ là đứa trẻ, bây giờ rơi vào trong tay Mạc Thanh, không biết bị dọa thành bộ dáng gì.

Sau khi Chiêm Đông Kình trở lại ý vị trấn an Tô Lương Mạt, nhưng cô làm sao có thể trấn tĩnh lại được.

Bây giờ ba mẹ không có ở Ngự Châu, ngay cả Tô Trạch cô cũng không bảo vệ được.

Đến rất khuya, cũng không đợi được đối phương gọi điện thoại tới.

Tô Lương Mạt gấp đến độ nắm chặt tay Chiêm Đông Kình, "Tô Trạch không sao chứ?"

"Mục tiêu của Mạc Thanh đơn giản là anh, trước khi anh chưa xảy ra chuyện, Tô Trạch sẽ không sao."

"Nhưng vì sao bên kia một chút tin tức cũng không có."

Chiêm Đông Kình ngồi trên ghế sofa, không khỏi ngẩng đầu nhìn về phía đồng hồ treo trên tường, cũng sắp mười một giờ rồi.

Anh rút điện thoại di động ra, bấm số của Mạc Thanh, "Nếu bà ta đã không tìm tới chúng ta, chúng ta dứt khoát nói rõ ràng trước rồi tính sau."

Bên kia, rất nhanh liền nhận máy, giống như đã sớm dự liệu trước Chiêm Đông Kình sẽ gọi cú điện thoại này.

"Alo."

"Chúng ta nói chuyện cũng đừng quanh co lòng vòng, Tô Trạch ở trong tay bà, bà muốn gì?"

Mạc Thanh khẽ mở miệng cười, "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."

Đầu lông mày Chiêm Đông Kình cất giấu phẫn nộ, "Tôi không có thời gian nhàn rỗi đùa với bà đâu, đem tất cả mọi chuyện nói rõ ràng một lần, bà muốn gì?"

"Được, cậu mang theo Tô Lương Mạt đến đây, nhớ kỹ, chỉ có hai người các người." Mạc Thanh nói địa chỉ cụ thể cho anh.

Điện thoại rất nhanh bị cắt đứt, Tô Lương Mạt tiến lên, "Bây giờ đi liền sao?"

"Em cứ ở lại đây chờ tin của anh."

"Không được, " Tô Lương Mạt đứng lên theo, "Mạc Thanh muốn là hai người chúng ta cùng đi."

"Em đi theo cũng vô dụng."

"Nhưng em không muốn vì suy nghĩ cho mình là khiến Tô Trạch gặp bất kỳ nguy hiểm nào, Đông Kình, anh đừng khuyên em cũng đừng ngăn cản em, em là nhất định phải đi."

Chiêm Đông Kình suy nghĩ một chút, lúc này cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước.

Anh không có lập tức xuất phát, dặn dò Hàn Tăng một ít chuyện, ít nhất phải đảm bảo cứu Tô Trạch ra rồi bọn họ có thể an toàn rời đi.

Chiêm Đông Kình lái xe mang theo Tô Lương Mạt đi đến địa điểm theo lời Mạc Thanh, bà ta đã bất chấp mọi giá, dứt khoát bảo bọn họ đến Thanh Hồ Đường.

Chiêm Đông Kình lái xe tới địa điểm quen thuộc này, nơi đây đã từng là vương quốc hắc ám của Chiêm gia các anh, xe vòng vèo mấy đợt đi đến trước cửa khu biệt thự, anh đối với nơi này có thể nói là rõ như lòng bàn tay, trước cửa có người chờ anh và Tô Lương Mạt, người kia đi phía trước, một đường dẫn bọn họ lên trên lầu.

Chiêm Đông Kình liếc mắt nhìn, Mạc Thanh lại chọn nơi gặp mặt tại phòng của Chiêm Tùng Niên.

Tô Lương Mạt bước đi vào trước, trong phòng mở đèn, Tô Trạch nằm trên một chiếc giường lớn, hai tay hai chân bị trói, miệng cũng bị băng dính màu đen dán kín.

Thấy Tô Lương Mạt đến, Tô Trạch giãy giụa cả người khóc rống lên, Mạc Thanh ngồi bên giường xoa xoa đầu nó, "Đừng lộn xộn, coi chừng súng trong tay ta cướp cò."

"Tô Trạch."

Chiêm Đông Kình nhìn quanh bốn phía, trong phòng, những thứ thuộc về Tùng Niên đều bị bỏ đi, ngay cả một tấm hình cũng không nhìn thấy.

Tô Lương Mạt nhìn thấy Tô Trạch như vậy, đau lòng không thôi, "Nó chỉ là một đứa trẻ, bà không cần phải đối xử với nó như vậy."

"Nếu như ta không mời nó đến, có thể khiến đứa con trai ta nuôi hai mươi mấy năm với con dâu tới thăm ta một chút không?" Mạc Thanh một tay ấn lấy bả vai vặn vẹo của Tô Trạch, "Oh, không, còn có cháu của ta nữa."

Tô Lương Mạt cắn răng, "Bà cái đồ điên này!"

Súng trong tay Mạc Thanh giơ lên chỉ chỉ về phía Tô Trạch, "Không phải là cô muốn cứu em trai cô sao?"

"Bà thả thẳng bé ra, bà muốn điều kiện gì, bà cứ mở miệng." Chiêm Đông Kình chen vào nói nói.

Chú ý của Mạc Thanh bị hấp dẫn theo, "A, ta muốn cái gì? Đông Kình, nói cho cùng cậu gọi ta là mẹ hai mươi mấy năm, bây giờ cậu bức ta đến đường cùng, khiến ta không còn gì cả, cậu không có lỗi với ta sao?"

Hỏa khí của Chiêm Đông Kình trào lên, "Tôi chính là vì có mắt như mù, mới có thể gọi bà là mẹ nhiều năm như vậy."

"Xem ra lão bất tử Chiêm Tùng Đình kia đem những chuyện trước kia kể hết cho cậu rồi."

Khuôn mặt vặn vẹo Mạc Thanh dưới ánh đèn càng lộ vẻ dữ tợn, "Tô Lương Mạt, không phải muốn cứu em trai cô sao? Cô qua đây."

"Lương Mạt!" Chiêm Đông Kình vội vàng níu cổ tay cô lại.

"Nếu như cô không đến, ta liền ở trên người em trai cô đánh ra một cái lỗ có tin hay không?"

"Đừng." Tô Lương Mạt vội ngăn lại, "Được, tôi đáp ứng bà."

"Không được." Chiêm Đông Kình đem cô che chắn sau người, "Tôi qua."

"Đông Kình, cậu không cần nôn nóng, ta chẳng qua là muốn nói với Lương Mạt vài lời mà thôi." Mạc Thanh ngước mặt lên, chậm rãi mở miệng.

Tô Lương Mạt nghiêng người nhìn về phía người đàn ông trước mặt, "Anh tin tưởng em, em nhất định sẽ bảo vệ mình thật tốt, chúng ta không có cách nào khác, bỏi vì chúng ta có người mình quan tâm, cho nên mới phải bị uy hiếp, không giống bà ta, cô độc lẻ loi, cuối cùng mới phát điên như vậy."

Mạc Thanh nghe vậy, cả khuôn mặt khó coi giống như bị giội cho một gáo nước lạnh.

*****

Chiêm Đông Kình vẫn là không yên lòng, giữ chặt cánh tay cô không buông.

Tô Lương Mạt chậm rãi hướng tay lên mu bàn tay anh, sau đó khẽ đẩy tay anh ra.

"Không sao." Hai chữ từ trong miệng cô phát ra giống như cây kim mảnh găm vào trong tim, cô đã từng nói cô có khả năng tự bảo vệ mình, có thể khiến anh an tâm.

Mạc Thanh biểu hiện chút bực mình, Tô Lương Mạt nhìn anh rồi nhấc chân bước tới.

Đến trước giường, cô cúi người muốn kéo Tô Trạch dậy.

Súng trong tay Mạc Thanh giơ lên nhắm ngay huyệt thái dương của cô, "Đừng lộn xộn."

"Tôi không có lộn xộn, nhưng Tô Trạch chỉ là trẻ con, bà như vậy sẽ dọa nó, nếu tôi đã ở lại đây, bà thả nó ra đi."

Tô Trạch đã khóc đến không còn khí lực, cuộn tròn trên giường không nhúc nhích, Mạc Thanh kéo Tô Lương Mạt đến tủ đầu giường trước mặt, "Ngồi đó."

Tô Lương Mạt theo yêu cầu của bà ta ngồi xuống mép giường, Mạc Thanh giơ súng lên chặn trước mặt cô, "Bây giờ cô có tư cách gì nói điều kiện với tôi?"

"Phu nhân, kỳ thật bà hoàn toàn không cần đem mọi chuyện làm rắc rối ra thành như vậy, bà nuôi dưỡng Đông Kình hai mươi mấy năm..."

Khí nóng trong người Mạc Thanh vọt lên, súng trong tay nặng nề đánh lên đầu vai Tô Lương Mạt, cô đau đến rên rỉ thành tiếng, cho dù đã cố nén không biểu lộ ra, nhưng Chiêm Đông Kình vẫn nhìn thấy trong mắt, "Mạc Thanh! Rốt cuộc bà muốn thế nào?"

"Cô xem xem, nó luôn mồm gọi tôi là Mạc Thanh, nếu có còn nhớ tình nghĩa, cũng nên gọi tôi một tiếng "mẹ" mới phải."

Tô Lương Mạt đưa tay xoa bả vai, "Bà cũng đã muốn giết anh ấy, anh ấy làm sao còn có thể nhận bà là mẹ?"

"Chuyện hai mươi mấy năm trước, các người chắc hẳn đã từ trong miệng Chiêm Tùng Đinh biết rõ rồi, nếu đã như vậy, ai cũng đều không có tư cách chỉ trích tôi, Tô Lương Mạt, cô cũng đã có con rồi, cô nói cho tôi biết, một đứa con ruột thịt đối với mình mà nói, có ý nghĩa như thế nào?" Giọng điệu Mạc Thanh bắt đầu phát điên lên.

Tô Lương Mạt đưa hai tay ôm bụng, sợ bà ta nổi khùng lên một cái làm ra chuyện gì kích động.

Mạc Thanh giương cao súng trong tay, chỉ chỉ Chiêm Đông Kình gần đó, "Mày thì đáng là gì? Mày không đáng là cái gì cả?"

Chiêm Đông Kình không nói lời nào, bây giờ không phải là lúc tranh luận, Mạc Thanh sớm đã là một người điên, "Nếu bà đã bắt Tô Trạch tới đây, nhất định là có thứ bà muốn, bà cứ mở miệng."

"Ta muốn cái gì?" Mạc Thanh không khỏi bật cười, "Ta một không cần tiền, hai không cần phải quyền, ta muốn mạng, chúng mày có cho ta không?"

Tô Lương Mạt khẽ động đậy, trên mặt Mạc Thanh lộ ra khẩn trương, "Không được nhúc nhích, nếu không ta thật sự sẽ nổ súng!"

Tô Lương Mạt chống cánh tay ở bên người, "Tôi chỉ là thay đổi tư thế ngồi, bà không cần quá khẩn trương."

Mạc Thanh đưa tay hướng lên người Tô Lương Mạt đẩy đẩy, "Đừng có giở trò với ta!"

Chiêm Đông Kình đưa mắt nhìn về phía vách tường trống không, "Ảnh chụp của ba, đều là bà lấy xuống?"

"Phải." Mạc Thanh rũ rèm mắt, "Ông ta cũng đã đối xử với ta như vậy rồi, ta còn giữ lại đồ đạc của ông ta làm gì?"

"Ông ấy đối với bà còn chưa tốt sao?" Giọng điệu Chiêm Đông Kình mang theo trào phúng, "Lúc đó bà hại chết mẹ tôi, ông ấy đối với bà nhất mực thiên vị, sau đó lại che chở mọi thứ cho bà, không ngờ bà vẫn không biết thỏa mãn."

"Ta có cái gì tốt mà thấy thỏa mãn?" Tâm trạng Mạc Thanh kích động, "Ông ta cho rằng như vậy chính là đối tốt với ta? Nực cười, đó là phản bội, huống hồ ta còn chịu đựng mày suốt ngày lanh quanh dưới mí mắt ta, còn gọi ta là mẹ, ta cũng là phụ nữ, ta muốn có con ruột của mình."

Tô Lương Mạt ngồi bên mép giường không nhúc nhích, tầm mắt xuyên qua bên người Mạc Thanh nhìn về phía Chiêm Đông Kình.

Dưới ngọn đèn thân hình của anh càng thêm nổi bật hiện ra cao lớn thon dài, Tô Lương Mạt nghe những lời này của Mạc Thanh, đột nhiên lại cảm thấy Chiêm Đông Kình rất đáng thương.

Từ nhỏ sống ở trong hoàn cảnh như vậy, cho dù Mạc Thanh trước mặt Chiêm Tùng Niên sẽ không làm khó anh, vậy sau lưng thì sao?

"Còn nhớ người đàn ông năm đó bị mày giết chết không? Ta đối với Chiêm Tùng Niên đã không ôm hi vọng, mà ta đối với hắn là thật tâm, hắn ít nhất thấu hiểu ta."

Trong giọng nói Chiêm Đông Kình có chút châm chọc, "Sớm biết như vậy, tôi liền giữ lại hắn cho bà."

"Lời này của mày có ý gì?"

"Bà đã không phải là mẹ ruột của tôi, cuộc sống riêng của bà tôi không có quyền can thiệp."

Mạc Thanh cười cười, "Đông Kình, không phải mày vẫn luôn truy tìm hung thủ giết ba mày sao?"

"Thật là bà giết?"

Mạc Thanh không chút ngại ngùng nói đến chuyện này, "Không phải ta giết." Bà ta suy ngẫm một lúc lại nói, "Nên nói như thế này, không phải đích thân ta giết, nhưng là kế hoạch của ta, mày cũng không biết ta lên kế hoạch bao nhiêu năm đâu."

Tô Lương Mạt thực cảm thấy Mạc Thanh người này đủ đáng sợ, thử nghĩ bà ta cùng Chiêm Tùng Niên chung giường chung gối, mỗi ngày đều là nghĩ làm thế nào giết ông ta.

"Về mặt chi tiết, ta cũng không cần giảng với mày nhỉ?" Mạc Thanh nhìn thấy vẻ mặt lạnh lẽo của Chiêm Đông Kình, trong lòng không khỏi khuây khoả một hồi.

Tô Lương Mạt nhìn nhìn súng trong tay Mạc Thanh, "Phu nhân, lúc bà nói chuyện như vậy, cũng không sợ ba sẽ ở đây?"

"Mày có ý gì?"

"Còn nhớ lần đó bà mời Hách tiên sinh bắt tên tiểu quỷ kia không? Nếu bà đã muốn bắt nó, tất nhiên cũng biết có quỷ tồn tại, oan hồn của ba kỳ thật vẫn chưa hề rời đi khỏi căn nhà này, trước đây ở trong phòng tôi còn từng nhìn thấy ông ấy." Tô Lương Mạt lúc này thực hi vọng Chiêm Tùng Niên có thể kịp thời xuất hiện.

"Câm miệng!" Mạc Thanh bị dọa không nhẹ, "Đừng gạt ta."

"Tôi là nói sự thật." Tô Lương Mạt nhìn về phía cửa phòng, "Ông ấy vẫn luôn một mực tìm kẻ hại chết ông ấy, vừa rồi chính miệng bà thừa nhận, phu nhân, trong lòng bà thật sự không sợ sao?"

Trên mặt Mạc Thanh lộ ra sợ hãi, Chiêm Đông Kình nhân cơ hội tiến lên một bước nhỏ.

Nhưng Mạc Thanh chỉ là tạm thời thất thần, bà ta nghĩ đến cái gì đó rồi đột nhiên hoàn hồn, một cái tát hung hăng rơi lên trên mặt Tô Lương Mạt, cô bị đánh đến nổ đom đóm, Chiêm Đông Kình vội vàng tiến lên, "Lương Mạt!"

"Đứng lại!" Mạc Thanh dùng súng chỉa lên đỉnh đầu Tô Lương Mạt, "Mày còn dám tiến lên, ta làm cho đầu nó nở hoa, ta cùng phụ nữ với con của mày đồng quy vu tận!"

Tô Lương Mạt vươn tay, ra hiệu Chiêm Đông Kình đừng kích động, cô sờ sờ khóe miệng, vẫn ổn không có giống trên phim truyền hình bị chảy máu ra như vậy.

Mạc Thanh dùng nòng súng ra sức đẩy Tô Lương Mạt, "Muốn gạt ta, mày nhìn xem xem xung quanh chỗ này đều là những thứ gì? Đây chính là ta đặc biệt xin từ chỗ Hách tiên sinh đó đem tới, ta chính là muốn Chiêm Tùng Niên khốn khổ mà chết trong căn phòng này, còn nữa, ông ta là không được đến gần thân thể ta, chỉ có điều lời mày nói ngược lại nhắc nhở ta, hôm nào đó ta phải tìm Hách tiên sinh bắt ông ta lại."

"Bà thực sự hận ông ấy như vậy sao?" Tô Lương Mạt đưa tay sờ lên mặt, đau đến rụt tay về lại.

"Đương nhiên, ta hận ông ta."

Tô Trạch ở trên giường giãy giụa thân thể muốn ngồi dậy, Tô Lương Mạt duỗi tay giữ chặt nó để nó đừng lộn xộn.

"Còn nữa, nếu như ba tôi vẫn luôn liên tục ở trong tay bà, những tin tức về sau cũng có liên quan tới bà phải không?"

Mạc Thanh dựa lên tủ đầu giường, "Không chỉ chừng này, kể cả chuyện có người bị giết ở sòng bài của Lưu Giản kia, đều là ta làm, còn có cái gì nữa đây?" Bà ta ngưng thần suy nghĩ một chút, "Không nhớ nữa, nhiều lắm."

Thái độ thờ ơ như vậy, nói đến lại là mạng người, mỗi một việc là một tội ác.

Mạc Thanh đưa tay kia kéo ngăn kéo ra, từ bên trong lấy ra một cái ống tiêm.

Bà ta cầm lấy đồ đưa cho Chiêm Đông Kình xem, "Đông Kình, còn nhớ cái này không?"

"Đây là cái gì?" Chiêm Đông Kình hỏi.

"Vậy nếu ta hỏi mày, năm đó Đường Tâm là chết như thế nào, mày còn nhớ rõ chứ?"

Tô Lương Mạt nhìn thấy sắc mặt Chiêm Đông Kình biến đổi, cả gương mặt tuấn tú gần như bị bóp méo, "Mạc Thanh, bà dám!"

"Ta có cái gì không dám?" Mạc Thanh đẩy không khí trong ống tiêm ra, "Thật ra ta vẫn cho là mày yêu Đường Tâm, bất quá, khi đó tình cảm mày đối với nó cũng coi như tốt, sau khi mày tự tay giết chết nó, một khoảng thời gian dài ta còn cho là sẽ bước không được, chất độc kia chính là ta làm cho người tiêm vào cho nó. Lúc ấy ta có tổng cộng hai ống, đều là nguyên dịch tinh khiết nồng độ cao, trong chợ đen sử dụng đều là ống lưu trữ đặc biệt, cho nên ống còn lại, ta cất giấu cho đến hôm nay, không ngờ, thật là không ngờ được, cùng là một thứ ta lại lần nữa sử dụng ngay trên người phụ nữ của mày."

Chiêm Đông Kình lúc này không có cách nào tỉnh táo được, cho dù cố giả vờ cũng giả vờ không được.

"Bà thả Lương Mạt ra, bà hận chính là tôi, có gì không thoải mái bà cứ hướng đến tôi."

"Xem như ta hiểu ra rồi, Đông Kình à, mày lúc này là thực động tình cảm rồi, các ngươi cũng biết, một khi ma túy tiêm vào trong cơ thể, ta xem thử xem..." Mạc Thanh xem xét tỷ mẫn cái bụng nhô lên của Tô Lương Mạt, "chắc chắn cô ta có thể chống đỡ được đến lúc sinh, chỉ có điều đứa nhỏ này sao, vừa ra đời phải nhờ vào thuốc phiện để duy trì sinh mạng, đủ đặc biệt rồi a."

Sắc mặt Tô Lương Mạt trắng bệch, bé con trong bụng mơ hồ biết có nguy hiểm, đưa chân đá động vài cái.

Chiêm Đông Kình rút súng ra, họng súng nhắm ngay Mạc Thanh.

Mạc Thanh một tay cầm súng, một tay cầm ống tiêm."Mày nhẫn tâm nhìn phụ nữ với con của mày toi mạng, mày cứ nổ súng."

Lời nói Chiêm Đông Kình có phần quyết tuyệt, "Tôi càng không muốn nhìn bọn họ bị hành hạ đến chết."

"Vậy sao?" Mạc Thanh không chút hoảng hốt, "Nếu đã nói như vậy, nổ súng đi, ta đếm một hai ba, chúng ta cùng nhau."

Súng của bà ta chỉa vào trán Tô Lương Mạt, bên kia, ống tiêm đã sắp vào cánh tay cô.

Tô Lương Mạt ngay cả động cũng không thể động đậy được, chứ nói gì là nhân cơ hội phản kháng.

"Một."

Khóe miệng Mạc Thanh nhếch lên thoáng cười, "Hai."

Chiêm Đông Kình hướng tầm mắt về phía Tô Lương Mạt, trước khi Mạc Thanh hô chữ "ba" ra khỏi miệng, anh bỏ súng xuống.

"Ta biết ngay mà, mày không nỡ được." Mạc Thanh từng câu từng chữ lần nữa mở miệng, "Hôm nay chết rồi, mày cũng sẽ không gặp mặt được nữa, ta cũng coi như nhân từ, cho dù để cô ta bị hành hạ đến chết, nhưng vẫn là lưu lại cho mày chút thời gian."

Chiêm Đông Kình đưa mắt nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt, phức tạp cùng giãy giụa trong mắt làm lòng người sợ hãi.

Tô Lương Mạt nhìn anh cười cười, muốn khiến anh an tâm, nhưng dưới tình huống như vậy, ngay cả chính cô cũng không có nửa điểm nắm chắc, cô nghĩ, nếu như năng lực đặc biệt vẫn luôn ở cạnh cô, vậy vào thời khắc nguy hiểm, tất nhiên cũng có thể giúp cô.

Tô Lương Mạt nhắm mắt lại, làm cho mình thật tỉnh táo.

Ống tiêm trong tay Mạc Thanh hướng trên cánh tay cô đâm tới, Tô Lương Mạt đau đến mở mắt ra, trước khi Mạc Thanh đẩy kim tiêm vào, Tô Lương Mạt đột nhiên mở miệng, "Phu nhân, đứa bé lúc trước bà bị mất, là con trai hay con gái?"

Mạc Thanh dừng lại.

Lúc ấy đứa bé kia vẫn chỉ là cái phôi thai, trong mắt bà ta lộ ra thống khổ, "Sao lại hỏi ta cái này?"

"Bà có từng mơ thấy nó không? Kỳ thật bà nói đúng, bà không hề sai, đau đớn một đứa bé bị tách ra khỏi cơ thể mẹ, tôi có thể cảm nhận được."

Ánh mắt Mạc Thanh không khỏi hướng sang khuôn mặt Tô Lương Mạt, sau đó đối diện với ánh mắt cô, "Cô có thể cảm nhận được?"

"Phu nhân, tôi cũng là mẹ?"

"Không giống như vậy, không giống như vậy, cô có đứa nhỏ..."

Tô Lương Mạt nhìn thấy hai mắt Mạc Thanh lộ ra mê muội cùng giãy giụa, "Bà cũng có con, bà nhìn tôi xem, nếu như nó còn sống, chắc chắn cũng lớn xấp xỉ tôi phải không?"

"Đúng, đúng vây." Mạc Thanh tường tận xem xét Tô Lương Mạt, lần đầu tiên nhìn cô kỹ càng như vậy, chỉ cảm thấy đôi mắt Tô Lương Mạt cực kỳ xinh đẹp, giống như là một hồ nước u tĩnh, rất sâu, cũng rất trong trẻo, dần dần, bà ta bắt đầu khó có thể tự kiềm giữ, chỉ cảm thấy giống như có một đôi tay đang dùng lực lôi kéo bà ta rơi xuống dưới, rơi xuống dưới.

Mạc Thanh khó có thể khống chế, súng trong tay trước rơi xuống đất, lúc cả người mềm nhũn ngã xuống ngược lại bị Tô Lương Mạt đỡ lấy, cô đưa tay đoạt lấy ống tiêm trong tay Mạc Thanh, cũng không mềm lòng, hướng phía cánh tay Mạc Thanh đâm tới.

Chất lỏng bị đẩy vào trong cơ thể rồi, Mạc Thanh vẫn không có tỉnh lại, Chiêm Đông Kình vội vàng chạy đến bên cạnh Tô Lương Mạt, "Không sao chứ?"

"Không sao." Tô Lương Mạt gấp rút kéo chăn mền lên, Chiêm Đông Kình một tay kéo Tô Trạch ôm vào trong ngực.

Tay kia anh dắt Tô Lương Mạt, "Đi."

Người của Thanh Hồ Đường gần như đã bị khống chế hết, Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình đi xuống dưới lầu, Hàn Tăng vừa vặn từ bên ngoài tiến đến, "Tô tiên sinh, hai người không sao chứ?"

"Đều xử lý xong hết rồi?"

"Vâng."

Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt đi ra ngoài, lên xe trước, Tô Lương Mạt không khỏi ngẩng đầu nhìn căn phòng trên lầu hai.

***

Trở lại chỗ ở, Tô Lương Mạt trước tiên trấn an cảm xúc Tô Trạch, lúc này cũng khuya rồi, Tô Trạch ngoại trừ sợ hãi chỉ còn lại mệt mỏi, cho nên Tô Lương Mạt vừa kể một câu chuyện cổ tích nó liền ngủ mất.

Ra khỏi phòng, ngọn đèn trong phòng khách làm người ta thấy thoải mái thích ý, Chiêm Đông Kình cúi đầu ngồi đó nhắm mắt dưỡng thần.

Tô Lương Mạt đi tới, đưa tay hướng lên bờ vai anh, "Đông Kình."

Hai mắt anh vẫn nhắm như cũ, kéo tay Tô Lương Mạt qua để cho cô ngồi lên trên chân mình, hai tay thì sít sao ôm cô vào trong ngực, "Tô Trạch ngủ rồi?"

"Ừ, bị dọa sợ rồi."

"Còn em, có sợ không?"

Tô Lương Mạt lui người tựa ra phía sau, "Nói không sợ là giả, lúc ấy em thật không biết, nếu như cây kim kia thực đâm vào trong cơ thể em, em về sau phải làm sao?"

Chiêm Đông Kình càng dùng sức ôm chặt cô, "Lương Mạt, em rất dũng cảm, cũng rất tỉnh táo, tóm lại, lúc ấy là em khiến anh an lòng, anh là đàn ông, nhưng có một số việc anh lại..."

Tô Lương Mạt xoay người, đưa tay che miệng Chiêm Đông Kình, "Chính vì có anh ở đó, em mới có thể tỉnh táo, Đông Kình, chỉ cần có anh, em liền có thể an tâm, nhớ kỹ những lời này, cho dù em có là người có năng lực người khác không có được, em cũng chỉ là phụ nữ."

Chiêm Đông Kình khẽ hôn lên mi mắt cô.

Tô Lương Mạt khẽ nhắm mắt lại, "Đông Kình, chúng ta kết hôn đi, em muốn làm vợ anh."

"Sau này chuyện như vậy có lẽ còn sẽ phải gặp nữa, cho dù khó khăn gian khổ thế này, em cũng đồng ý ở lại bên cạnh anh sao?"

"Phải, em đồng ý."

Tô Lương Mạt cười ôm chặt cổ Chiêm Đông Kình, "Em lặp lại lần nữa, em đồng ý."

***

Mạc Thanh bị chuyển ra khỏi biệt thự, nhưng vẫn là ở trong Thanh Hồ Đường, Chiêm Đông Kình cho người sắp xếp cho bà ta một căn phòng, mỗi ngày đều có hộ vệ thay phiên trông coi, bên ngoài còn trang bị một cánh cửa sắt, ngoài cửa sổ đều gia cố cửa chống trộm, cho dù bà ta có chắp cánh cũng đừng mong bay ra ngoài.

Tốc độ phản ứng của chất độc rất nhanh, mới đầu còn có thể chịu đựng, ba ngày sau, Mạc Thanh đã bị giày vò kịch liệt.

Bà ta vung tay hất rơi thức ăn trên tủ đầu giường, cả người nhào tới trước cửa, "Thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài!"

Hộ vệ trước cửa hút thuốc, "Đã kêu hai ngày rồi, cũng không biết mệt mỏi."

"Hình như là hút thuốc độc, chắc chắn rất khó chịu."

Mạc Thanh nắm lấy cánh tay của mình, bà ta dùng sức lôi kéo tay cầm cửa, nhưng cánh cửa vẫn không nhúc nhích, "Ta muốn gặp Chiêm Đông Kình, thả ta ra ngoài!"

"Mẹ nó, ngày ngày nghe gào góc thảm thiết thế này, không điên mới là lạ."

"Đường tưởng như vậy có thể nhốt được ta ở đây, ta còn có một con át chủ bài, chúng mày chờ chết đi, chờ chết đi!"

Kỳ thật, lúc ấy Tô Lương Mạt đâm cây kim này xuống cũng không nghĩ gì khác, huống hồ Mạc Thanh làm nhiều chuyện ác, không chừng sau này còn có thể nghĩ cách đối phó bọn họ.

***

Chiêm Đông Kình muốn trở về Thanh Hồ Đường, Tô Lương Mạt tất nhiên đồng ý, không có nơi nào có có thể so sánh với vị trí cùng giới nghiêm của Thanh Hồ Đường.

Người giúp việc đã dọn dẹp hai ngày trước, Tô Lương Mạt cùng Chiêm Đông Kình trở lại Thanh Hồ Đường, căn phòng của Chiêm Tùng Niên còn ở nguyên đó, Chiêm Đông Kình đem đồ đạc vào trong phòng của ông ấy, quay đầu lại không thấy Tô Lương Mạt đâu, liền đi tìm cô.

Tô Lương Mạt đem bùa chú trong phòng Chiêm Tùng Niên từng cái từng cái gỡ bỏ, còn có thần phật bày ở trên giường cũng cẩn thận dọn đi.

Chiêm Đông Kình sải bước đi vào, tiếp nhận đồ trong tay, "Em đừng động vào, thân thể vẫn còn bất tiện."

"Chút chuyện nhỏ này cũng không thể làm sao? Không sao đâu, em không có yếu ớt như vậy."

Chiêm Đông Kình ôm lấy bả vai cô đi qua một bên, "Trở về phòng đi, đều quét dọn xong rồi."

"Đông Kình, bây giờ đoán chừng ba anh có thể rời đi rồi, ông ấy có thể đến nơi ông ấy nên đến."

Khóe miệng Chiêm Đông Kình hiển lộ ý cười, "Đúng vậy, căn phòng này anh cũng sẽ luôn giữ lại cho ông ấy."

Hai người trở lại phòng ngủ của mình, Chiêm Đông Kình buổi chiều đi ra ngoài một chuyến, khi trở về đã rất trễ, Tô Lương Mạt tắm rửa qua rồi nằm trên giường xem ti vi.

Chiêm Đông Kình đi tới ôm lấy cô khẽ hôn, "Bà xã, anh lại muốn rồi."

Cũng để anh chịu khổ một tháng mới có thể miễn cưỡng ăn được một lần, còn không thể làm động tác quá mạnh.

Tô Lương Mạt cười cười khẽ đẩy anh, "Đi tắm trước."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, vội vàng đứng dậy, vừa cởi quần áo vừa đi vào trong phòng tắm.

Trong phòng chỉ có hai người họ, lúc Chiêm Đông Kình đi ra dứt khoát cả đồ cũng không mặc, trần truồng đi tới trước giường, nơi nào đó đã sớm không kìm nén được, anh nhào tới trước liền muốn làm việc.

Tô Lương Mạt nâng cái bụng bự không có cách nào trốn thoát, chỉ có thể khẽ điều chỉnh tư thế, Chiêm Đông Kình cẩn thận đưa tay ôm lấy cô.

Đột nhiên, cô giống như nhìn thấy cái gì đó dừng động tác lại.

"Không được." Tô Lương Mạt đẩy người đàn ông đè phía trên một cái, miệng đầy cự tuyệt.

"Sao lại không được?" Vừa rồi không phải còn tốt đẹp à?

"Anh đi ra ngoài mang về theo thứ không nên mang về, " Tô Lương Mạt cuốn chăn đơn vây quanh người, "cô ta đang nhìn chằm chằm anh đấy."

Chiêm Đông Kình mặt mũi đầy ảo não, "Em lại nhìn thấy quỷ rồi, cô ta nhìn đi đâu chứ?"

"Anh dám đem bảo bối của anh nhếch lên một chút nữa không? Cũng sắp đụng đến mặt cô ta rồi?" Tô Lương Mạt đưa tay chỉ giữa chân anh.

Một câu nói kia không khác gì quả bom hạng nặng, Chiêm Đông Kình hướng giữa chân mình nhìn nhìn, một cổ khí huyết trong nháy mắt tuôn lên, chẳng lẽ quỷ nữ này còn ngồi chồm hổm ở đó sao? "Bà xa, em muốn làm anh bất lực sao?"

"Sau này anh trở về chú ý một chút, ai bảo anh đào hoa lộn xộn, không chỉ mấy em gái chất dồn một đống, còn có thể trêu chọc dẫn theo nữ quỷ về."

Sắc mặt Chiêm Đông Kình xanh mét, khẽ nguyền rủa một tiếng, "Dù sao anh cũng không nhìn thấy, " Lúc đang nói chuyện lại lần nữa ôm chặt cô, "anh đem nó giấu ở nơi an toàn, sẽ không có ai nhìn thấy được."

Tô Lương Mạt che miệng cười khẽ, "Cô ta đưa tay ra rồi, anh cẩn thận!"

Chiêm Đông Kình khẽ nguyền rủa một tiếng, kéo chăn mền qua che kín nửa người dưới của mình, có bà xã nào như vậy không? Cô quả thực là cười trên nỗi đau của người khác.

*****

Chiêm Đông Kình cùng Tô Lương Mạt đi xem Mạc Thanh.

Xuyên qua cánh cửa rộng mở, có thể nhìn thấy bộ dạng Mạc Thanh thống khổ giãy giụa, ma túy quả nhiên có thể phả hủy hết thảy mọi thứ, ngay đến cả Mạc Thanh tỉnh táo tự chủ cũng không cách nào ngăn cản nổi, tóc tai bà ta rối xù, thứ gì trong phòng có thể ném đều bị ném sạch sẽ.

Chiêm Đông Kình không muốn nhìn nữa, "Đi thôi."

Anh ôm bả vai Tô Lương Mạt muốn rời đi.

Mạc Thanh bổ nhào tới trước cửa phòng, trước cửa gia cố một cánh cửa sắt, giống hệt như ngồi tù.

Chiêm Đông Kình kéo Tô Lương Mạt lui ra phía sau vài bước.

"Thế nào? Ta đã như vậy rồi còn sợ ta à?" Giọng Mạc Thanh khàn khàn, ngẩng đầu lên hung dữ nhìn chằm chằm Tô Lương Mạt với Chiêm Đông Kình.

"Bà đã điên rồi, nửa đời sau của bà cứ ở lại đây đi?" Chiêm Đông Kình đứng trước cửa nhìn bà ta.

Mạc Thanh kích động nắm chặt cửa sắt, "Chúng mày dứt khoát giết ta đi, giết ta đi."

Chiêm Đông Kình buông tay ôm Tô Lương Mạt, anh tiến lên một bước đưa mắt đối diện Mạc Thanh, "Giết bà? Không phải quá dễ dàng sao, lúc trước bà hành hạ Đường Tâm đến chết như thế nào, loại tư vị này bà cũng nên nếm thử xem."

"Ha ha ha..." Mạc Thanh cười cười vươn tay ra, suýt chút nữa có thể bắt được cổ áo Chiêm Đông Kình, ngón tay khô quắt của bà ta dùng sức mấy cái, cuối cùng chỉ có thể vô lực rủ xuống lại, "Tô Lương Mạt, mày nghe không, trong lòng nó vốn dĩ không có mày, nó thích vẫn là Đường Tâm, mày thì tính là gì chứ?"

Tô Lương Mạt khẽ cong môi một cái, "Phu nhân, chuyện của chúng tôi không phiền bà hao tẩm tốn trí, bà cứ an an ổn ổn ở đây tĩnh dưỡng thân thể thật tốt đi."

"Cho ta một khẩu súng đi, giết ta, giết ta."

Tô Lương Mạt thấy trên cánh tay Mạc Thanh đều là từng đạo vết cào cấu, nhìn thấy mà giật mình, chắc hẳn lúc độc tính phát tác thật sự đau đớn đến cực điểm, "Phu nhân, độc dược này có thuốc giải không?"

Mạc Thanh quét mắt về phía cô, hai tay lại sít sao nắm chặt song sắt.

"Tô Lương Mạt, lời này của mày có ý gì?"

"Nếu như có thuốc giải, tôi nghĩ tôi sẽ tìm đến cho bà."

Chiêm Đông Kình ở bên cạnh không nói lời nào, Mạc Thanh cắn răng, "Đừng cho là ta không biết, mày chính là đã biết loại thuốc độc này không có thuốc giải rồi, mày mới có thể nói như vậy."

Tô Lương Mạt thế nhưng lại lắc lắc đầu, "Muốn trách chỉ có thể trách bà, bà làm việc từ trước đến nay không lưu lại cho người khác bất kỳ đường lui nào, không ngờ rằng, cuối cùng lại đích thân chặn của đi đường sống của mình."

"Cút! Cút!" Mạc Thanh giận tím người, "Hai đứa chúng mày, đừng tưởng rằng cuộc sống sau này chúng mày có thể tốt hơn chỗ nào, Tô Lương Mạt, mày có thể nhìn thấy quỷ phải không? Mày cũng không sợ bị quỷ quấn lấy cả đời!"

Chiêm Đông Kình kéo cô ra phía sau một bước, ngay trước mặt Mạc Thanh đem cửa sắt hung hăng sập lại.

"Sau này cứ ở chỗ này tự sinh tự diệt."

***

Mạc Thanh đã bị nhốt lại rồi, Tô Lương Mạt cũng không cần giống như trước ngày ngày đóng kín cửa như vậy.

Cô thỉnh thoảng cũng sẽ đến Ngu Nhạc Thành xem một chút.

Hôm nay, Tô Lương Mạt ra khỏi Ngu Nhạc Thanh vừa mới định lên xe, ngẩng đầu liền nhìn thấy Vệ Tắc đứng gần đó.

Tô Lương Mạt khẽ thất thần, người đàn ông chạy tới trước mặt cô, "Lương Mạt."

"Vệ Tắc, sao anh lại ở đây?"

Tầm măt Vệ Tắc rơi xuống bụng Tô Lương Mạt, "Sắp sinh rồi à?"

"Ừ, còn gần hai tháng nữa."

"Chúc mừng em."

Tô Lương Mạt hướng tay về phía bụng, "Có chuyện gì sao?"

"Anh muốn nói với em vài câu."

Tìm được một phòng bao, rượu vừa đem tới, Vệ Tắc liền rót liên tiếp mấy ly, Tô Lương Mạt cũng không có cản hắn.

"Có phải vì vụ án của Chiêm Đông Kình không?"

Vệ Tắc gật đầu, sau đó lại lắc đầu, "Anh đã trở về lại đội lúc trước."

"Đó là chuyện tốt mà."

"Có lẽ vậy, " Vẻ mặt Vệ Tắc vẫn thất thần như cũ, "bây giờ vụ án này coi như qua rồi đi, thật ra anh biết hắn là Chiêm Đông Kình..."

Vệ Tắc khẽ ngẩng đầu nhìn thần sắc Tô Lương Mạt, "Em đừng hiểu lầm, không phải là anh đến điều tra, anh là muốn nói, rõ ràng ai cũng biết hắn là Chiêm Đông Kình, cấp trên cũng biết, cuối cùng vẫn như vậy mà qua. Lương Mạt, em nói anh chỉ là một kẻ ăn cơm nhà nước, anh còn kiên trì cái gì? Không còn gì để kiên trì nữa, anh hoàn toàn thông suốt rồi, sau này nên như thế nào thì cứ thế ấy, xã hội quá thực tế, không có cái gọi là công bằng gì đó."

"Vệ Tắc, kỳ thực vốn cũng không phải như vậy." Hắn nghĩ như vậy, không khỏi quá cực đoan.

Vệ Tắc khoát tay, "Em đừng an ủi anh, anh biết, anh cũng hiểu. Anh không yêu Triệu Kiều, nhưng anh yêu con, có lẽ anh nên đặt trọng tâm cuộc sống lên gia đình, không cần lại đi chấp nhất những thứ hư ảo kia nữa."

Vệ Tắc cũng không có ở lại quá lâu, trong lòng hắn vẫn là có Tô Lương Mạt, như thế này cũng xem như là cuối cùng rồi, phải nói lời từ biệt với cuộc sống lưu luyến không cam lòng trước kia vậy.

Tô Lương Mạt tiễn hắn ra Ngu Nhạc Thành, sau đó lên xe về nhà.

***

Đẩy cửa phòng khách đi vào, cả phòng đầy hương hoa tràn vào mặt.

Cô mở đèn lên, nhìn thấy trên bàn ăn với bàn trà trong phòng khách cắm đầy từng đóa từng đóa hoa hoa hồng kiều diễm.

Tô Lương Mạt không thể che hết ngạc nhiên cùng vui mừng, mặc dù Chiêm Đông Kình không chỉ một lần từng nói muốn kết hôn với cô, nhưng chân chính cầu hôn đến bây giờ vẫn chưa có.

Tô Lương Mạt đi đến trước ghế sofa ngồi xuống, cô nhấc bình hoa thủy tinh lên đưa đến bên cạnh nhìn kỹ, mỗi đóa hoa đều kiều diễm ướt át, cắm dày đặc chi chít một chỗ, thật sự là đẹp đẽ đến mê hoặc ánh mắt người ta.

Tô Lương Mạt nghĩ đến mấy cảnh phim trên tivi, ngón tay trắng nõn của cô tìm kiếm trên cánh hoa màu đỏ tinh tế, nói không chừng bên trong có thể hiện ra cái nhẫn.

Đầu ngón tay nhiễm hương hoa thơm ngát, nhưng cũng không tìm được cái gọi là "bất ngờ".

Tô Lương Mạt thả bình hoa lại chỗ cũ, lại tìm khắp mấy cái bình hoa còn lại, vẫn không thu hoạch được gì.

Trên mặt cô tràn ra thất vọng, lúc này cửa phòng tắm mở ra, người đàn ông vừa lau tóc vừa đi ra, "Thích không?"

Tô Lương Mạt gật đầu, không khỏi thử dò xét, "Sao lại mua nhiều hoa như vậy?"

Chiêm Đông Kình ngồi xuống bên cạnh cô, "Anh nghĩ thấy, hình như anh chưa có lần nào chân chân chính chính tặng hoa cho em, cho nên coi như bổ sung một lần."

Tô Lương Mạt vừa nghe đến đáp án này, càng thêm thất vọng.

Chiêm Đông Kình bỏ khăn lông trong tay, nghiêng người qua áp đầu sát lại gần bụng Tô Lương Mạt, "Anh nghe thử xem, hôm nay cục cưng muốn nói với anh cái gì."

Tô Lương Mạt đưa tay áp lên đầu anh, sau khi thất vọng, thật cũng không có cảm xúc gì quá lớn, vốn dĩ cô từng nói cô không quan tâm, một tờ giấy đăng ký kết hôn, nếu như Chiêm Đông Kình cảm thấy thời cơ còn chưa đến mà nói...

"Đi tắm." Người đàn ông cắt đứt suy nghĩ của cô.

Tô Lương Mạt đứng dậy đi về phía phòng tắm, Chiêm Đông Kình thì vào phòng ngủ lấy nội y với quần áo để thay cho cô, lúc đi vào phòng tắm Tô Lương Mạt vừa cởi đồ, Chiêm Đông Kình pha sẵn nước ấm, dẫn cô bước vào trong.

Bác sĩ dặn dò không thể ngồi tắm nữa, mỗi lần đều là Chiêm Đông Kình giúp Tô Lương Mạt tắm dội, cô cũng quen rồi.

Bọt xà phòng nhẵn nhụi theo một đôi tay nhào nặn vân vê ở trên tay cô, nhưng Tô Lương Mạt dám chắc anh không dám có hành động gì trong phòng tắm, dù sao ở đây trơn ướt, không cẩn thận một cái cũng không phải chuyện giỡn chơi.

Chiêm Đông Kình đã tắm trước đó rồi, sợ lại làm mình bị ướt, cũng chỉ mặc một cái quần nhỏ ở đứng bên cạnh tắm cho cô.

Tầm mắt Tô Lương Mạt liếc qua hạ thân biến hóa của người đàn ông, cô giả vờ như không thấy đưa ánh mắt tránh đi chỗ khác.

Chiêm Đông Kình mang khăn tắm tới choàng lên cho cô, lau khô xong rồi, từ phía sau ôm chặt Tô Lương Mạt, cảm giác dán chặt hít thở không thông làm máu người ta nóng sôi sục, gần như khó có thể cầm giữ, anh vuốt ve, giữa hai chân Tô Lương Mạt nóng lên, vội vàng lấy cùi chỏ ở trước ngực anh huých nhẹ một cái, "Ra ngoài đi, ở đây lâu sẽ cảm lạnh."

Chiêm Đông Kình nghe vậy, giúp cô bỏ khăn tắm ra.

Tô Lương Mạt vươn tay định lấy nội y mặc lên, Chiêm Đông Kình đè tay cô lại, "Đừng mặc nữa."

"Sao lại đừng mặc."

Chiêm Đông Kình đưa tay cầm lấy áo ngực của cô, "Đêm nay làm chút vận động, để thân thể em khỏe khoắn một chút."

Anh kéo đồ ngủ qua khoác thêm cho cô, lúc này mới cẩn thận dắt cô ra ngoài.

Tô Lương Mạt đã hơn bảy tháng, tất nhiên không thể làm vận động kịch liệt, Chiêm Đông Kình cũng không dám nằm sấp lên bụng của cô.

Mỗi một lần làm, kỳ thật cũng như bị hành hạ.

Anh để Tô Lương Mạt cẩn thận ngồi lên trên chân mình, ở giữa cách nhau một cái bụng lớn như vậy, có thể thấy quá trình này có bao nhiêu gian nan.

Đầu Chiêm Đông Kình đã đầy mồ hôi, Tô Lương Mạt thấy anh như vậy cũng đau lòng, có đôi khi dứt khoát để anh nhịn một chút đừng có làm, nhưng anh nhất quyết đòi lăn qua lăn lại, nói là thực sự nhịn không được.

Anh làm ra cử động rất nhỏ, bây giờ có thể làm cũng chỉ có động tác này.

Tô Lương Mạt tận lực phối hợp, anh trêu chọc muốn làm cho cô động tình, chỉ có điều, Tô Lương Mạt nhìn thấy cái bụng lớn như vậy của mình cũng mất hết hứng thú, trạng thái cô tiến vào rất chậm, Chiêm Đông Kình chỉ đành phải xuất hết mọi bản lĩnh của mình ra.

Hai tay anh ở bên eo cô khẽ vuốt ve, lại phối hợp vài lời nói ái muội, Tô Lương Mạt dần dần có cảm giác, hô hấp dồn dập, trên người cũng tràn ra một tầng màu ửng đỏ kỳ diệu.

Loại rung động này, một hồi lâu sau mới tản đi.

Trên người Tô Lương Mạt phủ một tầng mồ hôi mỏng, cô muốn trượt xuống, nhưng Chiêm Đông Kình lại cứ ôm chặt eo cô không buông, anh một lần nữa nằm lại xuống giường, duy trì tư thế lúc nãy, "Ở đây hình như có một thứ?"

Tô Lương Mạt nhìn quanh bốn phía, "Ở đâu?"

"Ở đây." Chiêm Đông Kình đẩy đẩy eo lưng lên.

Mặt Tô Lương Mạt đỏ lên, tát một cái "bốp" lên bụng Chiêm Đông Kình, "Đừng nói lung tung."

Thứ gì đó vẫn còn ở trong cơ thể cô, không trách được Chiêm Đông Kình nói như vậy.

Tô Lương Mạt vẫn là chưa hoàn toàn thích ứng được lời nói đùa của anh, cô thả lỏng chân, Chiêm Đông Kình vẫn giữ chặt eo cô, "Em sờ thử xem, anh không có lừa em, có đồ."

"Chiêm Đông Kình, anh có lưu manh quá không hả?"

"Em nghĩ đi đâu vậy chứ?" Hai tay Chiêm Đông Kình rơi xuống sờ soạng lên hai bắp chân trơn bóng của Tô Lương Mạt, "Anh không có nói thứ gì kia ở trên người anh."

"Vậy được, đồ ở đâu?"

Chiêm Đông Kình dắt tay Tô Lương Mạt, sờ về hướng nơi hai người kết hợp.

Tô Lương Mạt cả kinh vội vàng rút tay lại, "Anh còn nói ngươi không lưu manh."

Trên tay cô đều dính ướt thứ trắng đục, Tô Lương Mạt giãy giụa muốn xuống, Chiêm Đông Kình ôm cô không được, chỉ đành phải tự mình động thủ, "Em không tin, em không tin anh lấy cho em xem."

"Được, anh lấy ra đây."

Chiêm Đông Kình đưa tay hướng xuống dưới chỗ của hai người, Tô Lương Mạt khẽ nhúc nhích, Chiêm Đông Kình cười cười hướng lên mông cô vỗ nhẹ, "Đừng lộn xộn, đợi một chút đồ chắc sắp trượt ra rồi."

"Anh nói cái lời hạ lưu gì đó."

Chiêm Đông Kình mò mẫm một hồi lâu, cuối cùng rút tay về.

Anh mở bàn tay ra rồi đưa tới trước mắt Tô Lương Mạt, "Xem này, anh không có lừa em."

Tô Lương Mạt định thần nhìn lại, nằm trong lòng bàn tay Chiêm Đông Kình lại là chiếc nhẫn kim cương.

Tô Lương Mạt giật nảy người, "Anh?"

"Lương Mạt, gả cho anh đi, anh đảm bảo, lời đàn ông nói trên giường cũng chính là lời nói thật."

Tô Lương Mạt không nói ra được tâm tình lúc này, cô liếc Chiêm Đông Kình một cái, "Anh giấu nó ở đâu vậy?"

"Giấu trên giường."

Chiêm Đông Kình ngồi dậy, Tô Lương Mạt nhìn chất lỏng dính trên mặt chiếc nhẫn, cô lập tức mặt đỏ tim đập, "Chiêm Đông Kình, anh bẩn chết đi được."

"Bẩn chỗ nào? Đây mới chính là vật chứng tình yêu, có đồ của em, có đồ của anh."

Tô Lương Mạt nén cười, "Làm gì có ai cầu hôn giống như anh chứ, người ta đều đặc biệt lãng mạn, bữa tối có ánh nến, hoa tươi...."

Chiêm Đông Kình lại không thừa nhận, "Anh cũng có hoa tươi, anh cũng lãng mạn, có ai dám cầu hôn giống như anh? Cái này gọi là độc nhất vô nhị."

Tô Lương Mạt nhìn Chiêm Đông Kình nâng ngón tay của cô lên, khóe miệng cô không giấu được ý cười, cô gập cong ngón tay lại, "Không được, em vẫn cứ cảm thấy là lạ."

Vẻ mặt Chiêm Đông Kình đầy thất vọng, "Thật không đeo?"

"Không đeo."

Chiêm Đông Kình đem chiếc nhẫn đưa tới trước mặt Tô Lương Mạt, "Vừa rồi anh sờ soạng em, trên cái này không có đồ của anh, cho nên không bẩn."

"Vậy cũng bẩn."

Người đàn ông lấy chiếc nhẫn về, khẽ mở môi mỏng, mắt thấy anh muốn đem chiếc nhẫn bỏ vào trong miệng, không đành lòng xem tiếp động tác kích thích này, Tô Lương Mạt vội vàng đưa tay giành lại chiếc nhẫn.

Cô cúi thấp đầu, lại đem chiếc nhẫn đưa tới trong tay Chiêm Đông Kình.

Anh nâng tay phải của cô lên, "Ngẩng đầu nhìn anh, đều đã đến bước này rồi, còn xấu hổ gì nữa."

Tô Lương Mạt nghe vậy, ngẩng đầu lên.

"Gả cho anh nhé."

Kim cương sáng chói mê diệu ánh mắt người ta, Tô Lương Mạt khẽ gật đầu, "Em đồng ý, em vẫn luôn đồng ý."

Chiêm Đông Kình cũng không đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô ngay lập tức, anh ngẩng đầu, đôi mắt ấm áp lưu luyến, đem Tô Lương Mạt bao vây giữa ánh mắt mềm mại, "Không cần đồng ý với anh quá dễ dàng, anh không dám đảm bảo với em cái gì, tương lai của chúng ta vẫn còn là ẩn số, đi theo anh, có lẽ có thể thuận buồm xuôi gió, nhưng khả năng này xem ra rất nhỏ. Anh có thể nói chính là, anh sẽ dốc hết mọi thứ bảo vệ em và con, anh có, em và con nhất định sẽ có..."

Tô Lương Mạt kề tới trước hôn lên môi anh, sau khi lui người lại, mới lên tiếng, "Trong thế giới của anh nguy hiểm thế nào, em cũng biết, Đông Kình, em đã bước chân vào rồi, anh không cần nhắc nhở em, bây giờ anh phải làm chính là đeo chiếc nhẫn này lên cho em, bắt nhốt em cả đời."

Chiêm Đông Kình đem chiếc nhẫn từ từ lồng vào ngón tay của cô.

Tô Lương Mạt đưa tay tới mắt trước mặt nhìn kỹ một chút, "Đông Kình, đây là món quà lớn mà em nhận được, cũng là hạnh phúc lớn nhất."

Chiêm Đông Kình nghiêng người tiến lên hôn cô.

Tô Lương Mạt hé mở mi mắt đang khép hờ, người đàn ông ôm cô vào trong ngực, "Chọn một ngày, anh nhất định sẽ cử hành cho em một hôn lễ long trọng nhất."

"Em muốn sinh con xong rồi hãy cử hành."

Chiêm Đông Kình đem tay của cô nắm trọn trong lòng bàn tay, "Vì sao?"

"Nâng cái bụng lớn như vậy mặc áo cưới cũng khó coi, hơn nữa ai cũng đều phải chú ý coi chừng cho em, cũng không thể chơi đến tận hứng, dù sao chỉ còn vài tháng nữa, đến lúc đó mang theo cục cưng cùng nhau kết hôn, thật tốt a?"

"Em không sợ người ta nói này nói nọ?"

Tô Lương Mạt hỏi ngược lại, "Anh có sợ không?"

"Anh sợ cái X!"

"Vậy thì đúng rồi, em sợ cái X, cuộc sống là của chính mình, em cũng không quản người ta nói gì."

Chiêm Đông Kình kéo cô qua, hôn xuống thật sâu.

***

Hôm sau Tô Lương Mạt cùng Chiêm Đông Kình đi đến cục dân chính lãnh giấy hôn thú.

Đi ra khỏi cửa, Tô Lương Mạt tự nhiên khoác tay Chiêm Đông Kình, "Từ nay về sau, anh chính là chồng em."

"Anh vẫn luôn là chồng em."

"Không, từ giờ khắc này, là danh chính ngôn thuận."

Chiêm Đông Kình ra hiệu cô đi cẩn thận, "Buổi trưa muốn ăn cơm ở đâu?"

"Vừa rồi em còn có chút lo lắng."

"Lo lắng cái gì?"

"Thân phận của anh, em sợ bị vạch trần."

Chiêm Đông Kình cầm giấy tờ hướng lên trên đầu Tô Lương Mạt khẽ gõ xuống, trở lại trên xe, hai người cầm giấy đăng ký kết hôn ra nhìn một lúc, Tô Lương Mạt khẽ hôn lên ảnh chụp, "Em có gia đình của mình rồi."

Chiêm Đông Kình phát động động cơ, dùng sức nắm tay Tô Lương Mạt.

Hai người đi đến một tiệm cơm Tây, Tô Lương Mạt ngồi trước cửa sổ nghe nhạc từ chiếc dương cầm gần đó, đầu ngón tay Chiêm Đông Kình nhẹ vuốt ve trên chiếc nhẫn cưới của cô, hai người nhìn nhau, rồi lại tủm tỉm cười.

Loại cảm giác này thật sự rất tốt, một câu cũng không cần nói nhiều, hạnh phúc của hai bên đều là đối với phương mang tới, cho nên không cần phải nhiều lời.

Chiêm Đông Kình cắt nhỏ thịt bò bít-tết đưa tới tay Tô Lương Mạt.

"Đúng rồi, Đường Khả đưa đi rồi?"

"Ừ, đưa ra nước ngoài rồi, còn ở lại Ngự Châu, anh thấy cô ta nhất định sẽ phát điên mất."

Tô Lương Mạt nhẹ cong khóe miệng, hai người ăn xong cơm trưa, Chiêm Đông Kình đặt một căn phòng bên ngoài, Tô Lương Mạt chần chừ lưỡng lự không chịu đi vào, "Về nhà đi, sao phải ở khách sạn."

"Anh đã cho người sắp xếp hết rồi, đêm nay chúng ta động phòng ở đây đi."

Tô Lương Mạt từ chối không được, chỉ đành phải theo Chiêm Đông Kình đi vào.

Đó là một một phòng tổng thống, lại là theo yêu cầu bố trí phòng cưới mà sắp đặt, Chiêm Đông Kình cũng coi như được thỏa nguyện, vui sướng tràn trề ôm Tô Lương Mạt muốn một lần.

Sau đó, Tô Lương Mạt gối lên đầu vai người đàn ông, tắt đèn trong phòng đi, ánh đèn giữa hồ cá trong vắt phát ra hắt lên trên trần nhà, Tô Lương Mạt dùng sức ôm chặt Chiêm Đông Kình.

Sau nửa đêm, Tô Lương Mạt là giật mình tỉnh giấc, cô đau đến toàn thân run rẩy, nhưng trong miệng một chữ cũng không kêu ra được.

Sợ hãi đè nén trên đỉnh đầu, bé con trong bụng giống như đang cào cấu lục lọi, loại đau đớn này Tô Lương Mạt chưa bao giờ trải qua. Cô mở to miệng, nhưng không phát ra tiếng được, may mà Chiêm Đông Kình ngủ cũng không quá sâu, anh cảm giác thấy âm thanh bất thường bên cạnh, vội vàng đứng dậy mở đèn lên, "Lương Mạt, sao vậy?"

Hai tay Tô Lương Mạt đang ôm bụng, đã đau đến mức lăn qua lộn lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô trắng bệch, nhưng lại nói không ra một chữ nào, cảm giác như là bị người ta niêm phong miệng lại vậy.

Chiêm Đông Kình vội vã mặc quần áo, một phát ôm lấy Tô Lương Mạt đi ra ngoài.

Theo lý vẫn chưa đến ngày dự sinh, không thể nào sắp sinh được, Chiêm Đông Kình không kịp suy nghĩ nữa, giẫm chân ga thẳng hướng bệnh viện mà đi.

Lúc Tô Lương Mạt nằm thẳng đơ trên giường bệnh, đã đau đến mức nói cũng nói không ra lời, Chiêm Đông Kình nắm chặt tay cô, "Có phải sắp sinh không?"

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì lắc đầu, "Không phải đâu, không có dấu hiệu sinh."

"Vậy sao lại như thế này?" Chiêm Đông Kình gấp không chịu nổi, anh đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, "Trước đó có làm chuyện chăn gối, có phải vì nguyên nhân này không?"

"Tô tiên sinh ngài đừng vội..."

"Tôi sao có thể không vội, đây nếu không phải là sắp sinh, thì sao lại đau thành như vậy?"

Bác sĩ ra hiệu y tá đẩy Tô Lương Mạt vào phòng bệnh, "Chúng tôi làm kiểm tra trước, ngài ở bên ngoài một chút đã."

Tô Lương Mạt nằm trên giường bệnh, cô chắc chắn lúc này cô thật sự nói không ra lời, cô há to miệng, bụng lật động dữ dội, đến khi bác sỹ cầm dụng cụ muốn kiểm tra, đột nhiên không đau nữa.

Cô thở hổn hển mấy hơi thở.

"Cô không sao chứ?"

Bác sỹ kề sát lại hỏi.

"Không sao, " Tô Lương Mạt mở miệng, "lại không đau nữa."

Làm xong một loạt kiểm tra rồi đi ra ngoài, Tô Lương Mạt đã giống như người không có việc gì có thể tự mình bước đi được.

Chiêm Đông Kình vài ba bước tiến lên trước, "Sao rồi?"

"Đã không đau nữa rồi."

"Sao có thể như vậy?" Chiêm Đông Kình nhìn về phía bác sĩ cùng đi ra ở đằng sau.

"Có lẽ có liên quan đến chuyện chăn gối, bây giờ tháng lớn, tốt nhất tránh vận động kịch liệt, nhưng mà vừa rồi thấy cô ấy đau đớn như vậy, đột nhiên nháy mắt lại không đau nữa, hơn nữa kết quả kiểm tra mọi thứ đều rất bình thường..." Bác sĩ cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tô Lương Mạt áp tay lên bụng, đột nhiên nghĩ đến câu nói kia của Mạc Thanh, cô bắt đầu thấy không rét mà run.

Về đến nhà, Tô Lương Mạt nằm lên trên giường nhưng làm thế nào cũng không ngủ được, Chiêm Đông Kình cũng không dám nhắm mắt, thỉnh thoảng lại xem chừng cô, "Thực không sao nữa?"

"Ừ." Tô Lương Mạt lật người, "Đông Kình, vừa rồi em giống như bị người ta bịt miệng vậy, kêu cũng kêu không được."

Trong lòng Chiêm Đông Kình nặng nề, "Em có nhìn thấy cái gì không?"

"Không có, cái gì cũng không thấy?"

Chiêm Đông Kình ôm cô vào trong ngực, "Không sao đâu, khoảng thời gian tiếp theo anh sẽ nhẫn nhịn, chắc hẳn là vận động kịch liệt mới có thể như vậy."

"Chắc là vậy."

Nếu không, Tô Lương Mạt cũng tìm không được cách giải thích nào khác.

Chiêm Đông Kình để cho cô nghỉ ngơi sớm một chút, anh là đem chuyện này để trong lòng, ngày hôm sau cho người đi tìm tên Hách tiên sinh kia, lại được cho biết đối phương đã dọn nhà.

***

Thời gian cách ngày Tô Lương Mạt dự sinh càng lúc càng gần, Chiêm Đông Kình đã sớm liên lạc với bệnh viện, vốn muốn để Tô Lương Mạt sinh mổ, chịu ít đau đớn một chút, nhưng Tô Lương Mạt kiên trì muốn sinh tự nhiên, nói là đối với việc phục hồi của mình cũng tốt, chủ yếu là sợ bị người ta động dao kéo lên trên người.

Lúc cảm giác thấy đau bụng muốn sinh là vào buổi tối, mới đầu cũng không phải quá đau.

Chiêm Đông Kình đã sắp xếp xe đưa cô đến bệnh viện, "Đừng sợ, ngay lập tức có thể nhìn thấy cục cưng rồi."

"Em không sợ."

Tô Lương Mạt miễn cưỡng khẽ cong môi một cái, nói không sợ thật ra lại là giả, nhưng giống như Chiêm Đông Kình đã nói vậy, ngay lập tức có thể được gặp mặt con rồi, trong lòng ngược lại càng mong đợi nhiều hơn.

Trong căn phòng trọ tầng trên cùng ở nơi nào đó của Ngự Châu.

Một cái bàn thờ được đặt phía trước lan can bằng sắt, mấy giá nến bày biện bên cạnh đã cắm hương, còn có một chậu tiền vàng áo giấy rải rác bên chân Hách tiên sinh đã chuẩn bị từ trước.

Mạc Thanh cho hắn không ít tiền, giúp bà ta làm xong chuyện này, nửa đời sau của hắn có thể không phải lo nữa.

Miệng hắn lẩm bẩm, đột nhiên đem tiền giấy đã nhóm lửa ném mạnh lên giữa trời, một ngọn lửa ngay lập tức bốc lên, Hách tiên sinh cầm lấy cây kiếm gỗ bên cạnh, tiền vàng áo giấy trong chậu trong nháy mắt đều bốc cháy.

Bụng Tô Lương Mạt đột nhiên quặn đau kịch liệt, cô nắm chặt tay Chiêm Đông Kình, "Đông Kình, không được, em đau quá đau quá."

Chiêm Đông Kình dùng sức đánh về phía thành ghế lái, "Lái nhanh một chút!"

"Dạ, dạ!"

Rất nhanh đi vào bệnh viện, Chiêm Đông Kình ôm Tô Lương Mạt đi vào, cô đã đau đến thở không nổi, hai tay níu chặt lấy cổ áo Chiêm Đông Kình, "Không phải lúc sinh con mới bắt đầu sẽ không quá đau sao? A! Đau quá."

Tô Lương Mạt đau đến gần như muốn khóc lên, "Đông Kình, con sẽ không bị làm sao chứ?"

"Sẽ không đâu!" Chiêm Đông Kình lo lắng ôm cô vào trong, y tá đẩy Tô Lương Mạt vào phòng sinh, Tô Lương Mạt kéo tay Chiêm Đông Kình theo, y tá cũng chú ý thấy Tô Lương Mạt khác thường, "Cái bụng sao lại lắc động dữ dội như vậy?"

"Mau, mau đẩy vào trong."

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)