Truyện:Nhã Ái Thành Tính - Chương 130

Nhã Ái Thành Tính
Trọn bộ 160 chương
Chương 130
Khoản nợ này, để anh ta trả một lần là đủ
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Chiêm Đông Kình cũng mượn tia sáng lần này nhìn rõ ràng người trước mặt, anh lập tức buông tay ra.

Tô Lương Mạt thở hổn hển, trong mắt lộ ra hoảng sợ rồi lại khó tin, "Sao anh lại ở đây?"

Sau lưng, lại có mấy người đi đến.

Lý Đan gần như xông tới ôm lây người đàn ông dẫn đầu, "Tống Các."

Chiêm Đông Kình đi đến bên cạnh Tô Lương Mạt, tựa lưng lên gốc cây, "Vậy sao em lại đến đây?"

Tô Lương Mạt biết chuyện này đã sớm không cần thiết giấu giếm nữa, "Tôi tra ra được ba mẹ tôi ở Thái Lan."

Chiêm Đông Kình không nói tiếng nào, Tống Các vỗ bả vai Lý Đan, "Đừng sợ, có anh ở đây."

Tô Lương Mạt khó khăn hít một hơi, "Làm sao bây giờ, chúng ta còn có thể đi ra ngoài không?"

Cô nhìn Chiêm Đông Kình, lúc này mới phát hiện người đàn ông ăn mặc không giống như ngày thường cô hay thấy, ống quần bị nhét trong ống giày, hai tay mang bao tay cụt ngón màu đen cầm súng lục, Lý Đan tắt đèn pin đi, bốn phía khôi phục lại một màu đen nhánh đưa tay không thấy năm ngón.

"Có đi ra ngoài được hay không, chỉ phải xem mệnh thôi."

Tô Lương Mạt lau mồ hôi trên trán, một đám người cứ như vậy bị bao vây trong rừng này, cũng không ai biết rốt cuộc có còn mạng đi ra ngoài hay không.

Đã không còn nghe thấy tiếng súng với tiếng bước chân, Tô Lương Mạt từ trong túi rút ra chiếc đèn pin nhỏ, ánh sáng yếu ớt khiến người ta ở giữa tuyệt cảnh cảm thấy an toàn lớn nhất, cô đi lên phía trước vài bước, những người còn lại đang nghỉ ngơi tại chỗ.

Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng sột soạt của những người đi theo Chiêm Đông Kình, cô đứng thẳng đưa lưng về phía anh, "Chiêm Đông Kình, người Mạc Thanh muốn giết là anh."

Một hồi im lặng, không khí như tử thần kề tới gần có loại hít thở không thông khiến người ta sợ hãi, Chiêm Đông Kình nhìn đến chiếc đèn pin rũ xuống trong tay Tô Lương Mạt, ngọn đèn chỉ rọi sáng hai chân cô, cả bóng dáng mơ hồ vô cùng, "Em nói cái gì?"

"Đoạn video kia, tài liệu bên trong là mẹ anh cố ý tiết lộ với tôi, tôi còn thấy may mắn là trí nhớ của mình tốt, thủ đoạn của tôi so với bà ta, còn kém một bậc."

"Bây giờ kẻ ở bên ngoài đuổi giết em, đều là thế lực hắc bang của Thái Lan."

Cô xoay người, cho dù cách nhau rất gần, Chiêm Đông Kình vẫn không cách nào thấy rõ thần sắc Tô Lương Mạt, "Thế lực của Thái Lan?" Tô Lương Mạt đột nhiên vô lực nắm chặt tay, "Vậy chúng ta càng không có hy vọng đi ra ngoài, Chiêm Đông Kình, vì để ba mẹ tôi có thể sống, tôi đồng ý với Mạc Thanh cùng nhau đối phó anh, nhưng tôi không muốn bị bà ta khống chế, cho nên tôi không chờ đợi được mang người chạy đến đây, bà ta muốn hại anh, anh một chút cũng không biết sao?"

Chỉ vì có yếu tố "không thể chờ đợi được" ở bên trong, mới phải nghe theo lời Mạc Thanh.

Nhưng trong lòng Tô Lương Mạt hiểu rõ, cho dù cô có ngàn vạn đề phòng, cô vẫn sẽ quay lại, kết quả này, là không thể tránh khỏi.

Thanh âm Chiêm Đông Kình có phần âm lệ, "Em cũng biết?"

"Có phải rất khó tin không?"

Chiêm Đông Kình không có kích động như Tô Lương Mạt tượng tượng, cô cầm lấy đèn pin hướng về phía khuôn mặt người đàn ông rọi tới, anh giống như một pho tượng đá đứng sừng sững giữa khu rừng vô tận, "Đúng là rất khó tin, tôi là con trai bà ấy, bà ấy lại muốn giết tôi?"

"Thứ lần trước, cũng là bà ta bảo tôi đặt lên trên người anh."

Tô Lương Mạt nói toàn bộ mọi chuyện ra rồi, mới bắt đầu thấy có chút không đành lòng, "Nhưng mà, anh có thể lựa chọn không tin lời tôi."

Chiêm Đông Kình đi lên trước, lấy cái đèn pin nhỏ trong tay Tô Lương Mạt, "Lúc này tôi không có cách nào nghĩ đến những thứ này, chúng ta là chạy trốn tiến vào đây, không phải là đi du lịch, không có thức ăn nước uống đầy đủ, không cần bọn chúng động thủ, không quá vài ngày toàn bộ chúng ta đều chết ở đây."

Tô Lương Mạt không khỏi run rẩy, "Nhưng ba mẹ tôi vẫn còn trong tay bà ta."

"Nếu như những gì em nói đều là thật, trước khi em chưa chết, ba mẹ em cũng sẽ không có việc gì, cho nên, có thể chống đỡ thêm một phút cũng tốt."

Chiêm Đông Kình kéo tay cô, Tô Lương Mạt đi theo anh, "Anh hận tôi không?"

Người đàn ông cũng không quay đầu lại, "Em nói rồi, là tôi nợ em, nếu trả, bây giờ còn năm trăm chín mươi tám lần, tôi không có tính sai chứ?"

Tô Lương Mạt bước trên mặt đất phát ra tiếng vang ngột ngạt, Chiêm Đông Kình đi ra ngoài vài bước, chợt dừng lại quay đầu nhìn cô, "Nếu như, có thể một lần duy nhất trả lại toàn bộ cho em, thì tốt biết bao?"

Hai người trở về cạnh đám người đi cùng, Tống Các với Lý Đan nép vào trong một chỗ, mấy người ngồi thành một vòng, Tô Lương Mạt đi đến bên cạnh Lý Đan, dựa dưới tàng cây bắt đầu nghỉ ngơi.

Bên ngoài ngoại trừ tiếng gió thổi sột soạt, cũng không có động tĩnh gì khác.

Một cái đèn pin cắm xuống dưới đất bùn, ánh sáng rọi đến khuôn mặt những người xung quanh.

Lý Tư sợ hãi ôm chặt hai vai, "Thụy, cô đã xem "Trăn Nam Mỹ" chưa?"

"Phim sex à?"

"Đi chết đi, " Lý Tư vểnh tai lên, "ở đây sẽ không có trăn ăn thịt người chứ?"

"Cái này cũng không nói chính xác được, " Thụy vừa nghe Lý Tư nói như vậy, cũng bắt đầu có chút sợ hãi, "hình như nghe nói ở trong rừng có rất nhiều thứ có độc."

Tô Lương Mạt ôm lấy đầu gối, "Tắt đèn đi thôi, mọi người nhắm mắt ngủ một lát đi, ngày mai còn phải tìm đường ra nữa."

Lý Tư đưa tay tắt đèn, vài bước bò dậy, "Thụy, chúng ta ôm nhau ngủ đi, tôi sợ lắm."

Tô Lương Mạt gập cong hai chân, một cánh tay vươn tới ôm cô vào trong lòng, ấm áp xuyên qua vải vóc đơn bạc mỏng manh trấn an lẫn nhau, Tô Lương Mạt mệt mỏi dựa lên bả vai Chiêm Đông Kình.

Cho đến ngày hôm sau tỉnh lại, cô cũng không biết tối hôm qua rốt cuộc là thế nào mà ngủ thiếp đi.

Mở mắt ra, sương mù lượn lờ, gần như nhìn không rõ được người phía trước, Tô Lương Mạt giật mình, giống như bị người ta kéo ra khỏi cơn ác mộng.

Chiêm Đông Kình nhẹ nhàng xoa xoa bả vai cô, "Tỉnh rồi."

Đám Lý Đan cũng lần lượt tỉnh dậy, vốn là ngủ không được yên, Tô Lương Mạt lúc này mới nhìn rõ ràng, người Chiêm Đông Kình mang theo cũng không nhiều, lúc này đều vây quanh một chỗ, nhưng bọn họ hiển nhiên là được huấn luyện nghiêm chỉnh, không có giống đám Lý Tư rộ ra hoảng loạn luống cuống như vậy.

Chiêm Đông Kình nâng đồng hồ lên nhìn thời gian.

"Chúng ta phải nghĩ cách đi ra ngoài, trời vừa sáng, bọn người lục soát sẽ tiến vào."

Tô Lương Mạt buộc bản thân mình phải giữ vững tinh thần, cô xoa xoa mắt cá chân tê dại, "Nhưng những đồ đạc đem theo hoàn toàn không dùng được gì, chúng ta ngay cả phương hướng cũng không biết."

Thời đại khoa học kỹ thuật ngày nay, đối mặt với khảo nghiệm khắc nghiệt của thiên nhiên, cũng không bằng mấy biện pháp cổ xưa truyền lại kia.

Bây giờ là đúng 6 giờ sáng, mặt trời ở phía đông, bóng của một vật hướng sang phía tây, lợi dụng điểm này liền có thể suy đoán ra được hướng đông tây nam bắc.

"Đi thôi."

Tô Lương Mạt bảo đám Lý Đan theo sát cô, liếc nhìn lại, trong rừng cũng không thể nhìn rõ con đường phía trước, đoàn người lần lượt tiến lên trước, nhưng bọn họ rõ ràng là đã đánh giá thấp vùng đất này, một giờ sau, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn phương hướng, xung quanh vẫn là rừng cây chằng chịt như cũ, trên mặt cô rỉ ra mồ hôi lạnh, "Làm sao bây giờ, giống như là đang đi vòng quanh một chỗ."

"Nhưng chúng ta rõ ràng vẫn là cùng nhau đi về một hướng giống nhau mà." Lý Tư khẩn trương nhìn quanh bốn phía, "Sao có thể như vậy?"

"Đừng hoảng hốt, " Chiêm Đông Kình ra hiệu Lý Tư an tĩnh, "nếu dễ dàng đi ra ngoài như vậy, bọn chúng trăm phương ngàn kế ép chúng ta tiến vào đây làm gì?"

Trên mặt Thụy bị cành cây sượt qua để lại dấu, một vết xước dài đỏ đỏ, "Tiếp tục như vậy, một ngày còn có thể kiên trì, nếu như năm ba ngày không đi ra được thì sao?"

Các cô mặt dù đã trải qua sinh tử, nhưng bị ném ở một nơi như vậy hoàn toàn bất lực không có cách nào phản kháng, ngoại trừ sợ hãi, còn có thể dư lại cái gì?

Tống Các giữ chặt tay Lý Đan, "Lúc chúng tôi đi đã sắp xếp ổn thỏa, sẽ có người đến tiếp viện."

Chiêm Đông Kình nhìn Tô Lương Mạt, cho dù nơi đáy mắt anh vô cùng bình tĩnh, nhưng Tô Lương Mạt vẫn là phát giác được một loại gáng nặng.

Nếu như Mạc Thanh coi đây là cơ hội duy nhất, bà ta sẽ dễ dàng cho người đến bên này tiếp viện sao?

Tô Lương Mạt không dám nghĩ tiếp, chỉ có thể đi theo Chiêm Đông Kình tiếp tục tiến lên phía trước.

Đoàn người đi đến trước một cái đầm lầy, đây là lúc trước chưa đi qua, vậy hẳn là may mắn, không có quay lại đường cũ.

Nơi này trước kia chắc là cái hồ, chỉ là đã cạn khô, lõm xuống dưỡi sâu cỡ chiều cao một người, cũng không biết phía dưới là cất giấu cái gì, nhưng muốn đến bờ bên kia, chỉ có con đường này.

"Kình thiếu." Một người đàn ông cùng đi theo phía sau tiến lên, "Tôi đi qua trước, đến lúc đó mọi người đạp theo dấu chân của tôi mà đi."

"Được." Chiêm Đông Kình không nói hai lời gật đầu.

Tô Lương Mạt vẫn là hơi do dự, "Như vậy được không?"

"Không có cách nào khác, hoặc là mạo hiểm, hoặc là chờ chết."

Người đàn ông đã nắm lấy tàng cỏ, thử dò xét một bước định đi xuống, nước bùn bên trong cũng không đủ khô, dùng sức hút lấy bắp chân người đàn ông, Lý Tư kêu lên sợ hãi, "Không phải là đầm lầy ăn thịt người chứ?"

Thụy cũng thiếu chút nữa cắn phải môi dưới.

Người đàn ông cố sức tiến lên trước, ước chừng mười phút sau, mới đi đến bờ đối diện.

Chiêm Đông Kình thở ra, giữ chặt tay Tô Lương Mạt, đoàn người tự động xếp thành hàng, Tô Lương Mạt đi ở đằng trước, vì phòng ngừa vạn nhất, đều đạp lên dấu chân lúc trước của người đàn ông kia.

Nước bùn làm hai chân ướt sũng, lại còn nóng hổi, Tô Lương Mạt cố nén khó chịu, khó khăn lắm mới nhìn thấy người đàn ông phía trước đưa hai tay về phía cô, cô đưa tay phải ra.

"A!" Đằng sau truyền đến một trận tiếng kêu thảm thiết.

Tô Lương Mạt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái đi ở chính giữa cả người đang chìm xuống dưới, Lý Tư ở phía trước bị dọa đưa tay kéo lấy, thần sắc Chiêm Đông Kình lại căng thẳng, vài người chứng kiến bộ dáng như vậy, làm gì còn quan tâm cái gì mà cẩn thận dè dặt, tranh nhau chạy hướng về phía bờ.

Chiêm Đông Kình đưa tay giữ thắt lưng Tô Lương Mạt, đem cô hướng lên trước.

Người đàn ông phía trước kéo cô lên bờ, Tô Lương Mạt thấy nửa người cô gái kia đã bị vùi sâu xuống, Lý Tư cũng ngã vào trong vũng bùn, Chiêm Đông Kình thấy thần sắc cô kích động, gấp rút hét lên với cô một câu, "Mau đi nhặt nhánh cây đến đây, càng thô cứng càng tốt."

Tô Lương Mạt không kịp gật đầu, liền lăn một vòng vào cánh rừng, khi cô kéo một nhánh cây trở lại, nhìn thấy Lý Đan với Tống Các đang kéo Lý Tư từ trong vũng lầy ra, mà đồng bạn của cô, thì chỉ còn lại hai cánh tay ở bên ngoài.

Cô hiểu, hiểu rất rõ gặp phải chuyện này không thể lôi kéo nhau, nếu không chính là chịu chết.

Chiêm Đông Kình nhận lấy nhánh cây trong tay cô tiến lên phía trước, mắt thấy sắp không, Tô Lương Mạt dậm dậm chân, "Nhanh lên, nhanh lên."

"A!"

Cách đó không xa, lại có một người bị mắc kẹt.

Tâm tình Tô Lương Mạt gần suy sụp đến nơi, kéo tay áo Chiêm Đông Kình, "Mau, mau cứu lấy bọn họ!"

Tống Các gào to một tiếng, "Tất cả không được rối, theo đường lúc trước mà đi!"

Nhánh cây được đưa tới, cô gái đầu tiên bị lún xuống dưới bùn, ngay cả hai tay cũng không nhìn thấy đâu, người đàn ông đằng sau chỉ có thể tìm cách cứu người khác.

Lý Tư là tận mắt nhìn thấy cô gái kia từng tấc từng tấc bị cắn nuốt, cô đưa hai tay che mặt, trên mặt đều là nước bùn, chỉ lộ ra đôi mắt hoảng sợ, "Chị, cô ấy chết rồi, cô ấy chết rồi!"

Chiêm Đông Kình hướng phía Tống Các vẫy vẫy, Tống Các bóp chặt bả vai Lý Tư, "Cô cũng muốn giống cô ta phải không? Đi mau!"

Lý Đan chảy nước mắt, nhưng đây là nơi ăn thịt người, không rời đi cũng có thể sẽ phải chết, cô kéo tay Lý Tư, "Đi, đi nhanh lên."

Tô Lương Mạt muốn đi xuống, mọi người bên dưới đều là vì cô mà đến, hôm nay từng người từng người lại bị tử thần giữ chặt hai chân, Chiêm Đông Kình ôm lấy cô đem cô vây chặt trong ngực, "Bây giờ không phải là lúc hành động theo cảm tính."

Cuối cùng mọi người dắt díu nhau lên bờ, cô gái bị rơi xuống đầm lầy kia, nửa người trên đều đầy bùn đất, sau khi được kéo lên đưa tới trên bờ, vô lực nằm sấp khóc thất thanh, Tô Lương Mạt cũng ẩn nhẫn không được, cô ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, đoàn người túm tụm lại một chỗ, Lý Tư bị hù dọa nửa ngày mới hoàn hồn, Tô Lương Mạt bỏ tay Chiêm Đông Kình ra đi đến trước mặt cô gái kia. Cô ngồi xổm xuống, đưa tay ôm chặt cô ấy.

"Tô tỷ, chúng ta còn có thể ra ngoài không? Có thể ra ngoài không?"

"Có thể, nhất định có thể!" Nước mắt Tô Lương Mạt lăn dài, cô nhặt lá cây trên mặt đất lau đi mấy thứ bùn nhão dính trên mặt gái đi.

Ngẩng đầu liếc nhìn, những dấu chân đã đi qua đó in lại thật sâu phía trên, duy chỉ không nhìn thấy mạng người vừa sống sờ sờ kia.

Tô Lương Mạt cố nén chua xót nơi chóp mũi, "Kiên trì thêm một chút, rất nhanh có thể ra ngoài rồi."

"Em nhớ Ngu Nhạc Thành, còn có Lạc Lạc ở trong nhà em, em mới mua nó không lâu..."

Tô Lương Mạt vỗ nhẹ lưng cô gái, "Em tin chị, sau khi ra ngoài đem Lạc Lạc đến cho bọn chị nhìn xem một chút có được không?"

Cô gái gật gật đầu, được Tô Lương Mạt dắt díu đứng lên.

Thì ra từ trước đến giờ Chiêm Đông Kình là ngồi ở cái ghế trên cao kia, không có đau thương hay bất kỳ cảm xúc nào khác, anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi này, quả nhiên là ăn tươi nuốt sống con người ta.

Không có dư thừa thời gian cho các cô lãng phí, Tô Lương Mạt xác định số người còn lại, sau đó tiếp tục xuất phát.

Đi mấy giờ, lại như cũ không thấy hy vọng.

Chiêm Đông Kình nhìn đồng hồ, 11 giờ.

Người phía sau đã tinh bì lực tẫn, mặt đất được phủ từng tầng từng tầng lá cây, sau khi mục nát lại có lớp mới rơi xuống, giống như sự sống của cánh rừng này, kéo dài mãi không ngừng.

Tô Lương Mạt mệt mỏi buông lỏng bước chân, một bước sâu một bước nông, Chiêm Đông Kình tính thời gian rồi cho mọi người dừng chân nghỉ ngơi.

Lý Tư với Thụy lưng tựa lưng gần như xụi lơ trên mặt đất, "Đói quá."

Lý Đan cũng là môi khô lưỡi nóng, "Nhịn một chút đi, bình thường em la hét muốn giảm béo, lúc này mới nhịn được mấy bữa chứ."

"Chị, " Lý Tư hữu khí vô lực tranh cãi, "vậy có thể giống nhau sao? Hôm nay đã qua nửa ngày rồi, em làm gì còn có thể lực."

Lời Lý Tư nói là sự thật, hai chân Tô Lương Mạt giống như bị phế bỏ, lúc này vừa đói lại vừa khát, "Một đường đi tới đây cũng không thấy cây ăn quả, tiếp tục thế này thì làm sao?"

Chiêm Đông Kình cong chân sau lên, "Đừng hy vọng ở đây có thể tìm được thức ăn, có nước sạch là không tệ rồi."

Lý Tư rên lên một tiếng, "Không thể nào, vậy chẳng khác nào phải chết đói ở đây sao?"

Ai cũng không có tiếp lời nữa, bởi vì một đường đi đến đây, nếu như có thể tìm được thức ăn, bọn họ cũng không cần ở đây chờ vô ích.

Đôi môi Tô Lương Mạt khô khốc đến không muốn nói chuyện, ngữ điệu Chiêm Đông Kình lại lộ ra âm lãnh làm người khác rét run, "Nếu như đến chạng vạng còn chưa đi ra được, đêm này tất phải ở lại nơi này."

Lý Tư là sợ rồi, cô bất lực nhìn về phía Lý Đan, "Chị, đây là cái nơi quỷ quái gì vậy chứ!"

"Đừng sợ, vẫn còn nửa ngày mà."

Lúc Lý Đan nói ra lời này đây, rõ ràng không đủ tự tin, mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, bọn họ giống như đang càng lúc càng đi sâu vào trong rừng hơn, luôn cho rằng phía trước có đường, thế nhưng phóng tầm mắt lại thì không thấy đâu.

Nghỉ ngơi một lúc, Chiêm Đông Kình dẫn đầu đứng dậy.

Đám người Tô Lương Mạt cũng đứng lên theo.

Đi khoảng chừng nửa giờ sau, sau lưng truyền đến một hồi âm thanh.

"Không xong rồi."

Tô Lương Mạt xoay người, nhìn thấy một cô gái dừng lại trước một gốc cây, trong mắt cô ấy lộ ra hoảng sợ, tháo vòng hoa treo trên đỉnh đầu xuống, "Mọi người xem, đây là tôi treo lên."

Tô Lương Mạt hít một hơi lạnh, nói cách khác, bọn họ lại quay lại chỗ cũ.

Chiêm Đông Kình đi tới, liếc mắt nhìn vòng hoa trong tay cô gái, anh cũng không lộ ra thần sắc bối rối, vài người suy sụp, "Chúng ta không ra được, thật phải chết ở đây sao?"

Trong lòng Tô Lương Mạt xẹt qua tia tuyệt vọng cùng tự trách, nhưng lúc này cô không thể biểu lộ ra ngoài, một khi chủ kiến bị sụp đổ, tất nhiên sẽ chia rẽ.

Chiêm Đông Kình quan sát bốn phía, đường đều là giống nhau, căn bản không phân biệt ra được con đường nào đã đi qua, đường nào là chưa qua.

"Bây giờ chúng ta chỉ có thể nghĩ cách tìm thử xem có chỗ nào trên cao hay không, vẫn còn thời gian, đi thôi."

Đây là cách duy nhất, không có lựa chọn nào khác.

Đoàn người tiếp tục hướng về phía trước, lại phải đề phòng có thể xuất hiện nguy hiểm bất cứ lúc nào, Tô Lương Mạt đi bên cạnh Chiêm Đông Kình, "Nếu như có thể ra ngoài, anh muốn làm cái gì nhất?"

"Tra rõ ràng, quan hệ của Mạc Thanh với tôi."

Tô Lương Mạt giật mình nhìn anh, khóe mắt Chiêm Đông Kình khẽ nheo lại, "Tôi giết gian phu của bà ấy không phải giả, nhưng em cho rằng một người mẹ thân sinh, có thể đối với con trai của mình ra tay sao? Huống hồ theo lời em nói, tôi dám đoán chắc, bà ấy mưu tính đến hôm nay không phải là ngày một ngày hai."

"Nhưng trước kia anh chưa từng hoài nghi bà ta, không phải sao?"

"Cũng bởi vì tôi không có cách nào hoài nghi bà ấy được, bà ấy mới đáng sợ, " Chiêm Đông Kình nâng bước chân đi lên trước, "nói không chừng, bà ấy đã nhịn hai mươi mấy năm, nếu là như vậy, vậy thì không kỳ quái, một người có thể đem tâm tư muốn giết người khác giấu kín lâu như vậy, bà ấy còn có cái gì là không thể làm được?"

Tô Lương Mạt gật gật đầu, "Đúng, anh nói không sai."

Cô nhớ đến lời Tô Khang nói tối hôm qua, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn lên gò má Chiêm Đông Kình, đột nhiên có có loại sợ hãi không diễn tả được, cái chết của Chiêm Tùng Niên, Tô Khang chắc hẳn là có tham dự, bây giờ còn liên quan tới Mạc Thanh...

"Đoàng!" Một hồi tiếng súng đột nhiên cắt đứt tất cả suy nghĩ của cô, Chiêm Đông Kình không chút nghĩ ngợi đè cô ngồi xổm người xuống, vài kẻ từ trong rừng nhảy lên vọt ra, Tống Các đưa tay nổ súng, cảnh tượng rơi vào hỗn loạn.

Bởi vì bọn chúng là phát hiện hành tung của đám người Tô Lương Mạt trước, mấy người Tô Lương Mạt mang theo đều đã trúng đạn, Lý Tư với Thụy nấp sau một thân cây, viên đạn bắn xuyên qua bên tai, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bị bắn trúng, Chiêm Đông Kình hét lên, "Bắt sống."

Lý Đan ngồi xổm xuống, cùng Tống Các nhìn mắt nhau, vài người còn lại tự động phối hợp, Tống Các ẩn vào trong rừng, Lý Đan che chắn, duy trì bắn nhau kịch liệt một thời gian không lâu, Tống Các vòng ra sau lưng một tên, đoạt lấy súng của hắn rồi đẩy đến trước mặt mọi người.

Những tên còn lại, toàn bộ đều chết dưới họng súng.

Tống Các cầm súng chỉa lên trán đối phương.

Chiêm Đông Kình đi về phía trước, Lý Tư tiến lên chỉ vào tên đàn ông, "Nói, như thế nào mới có thể đi ra ngoài?"

Tên kia cười lạnh một tiếng, "Làm sao tôi biết?"

Chiêm Đông Kình không nói hai lời một phát súng bắn trúng chân hắn, "Ngươi có thể nhìn thử xem, bên này có bao nhiêu người là từ quỷ môn quan bò lên, còn nữa, muốn nếm thử mùi vị bị ném vào trong đầm lầy không?"

Lý Tư nghe vậy, nghĩ đến đồng bạn chết thảm, cô tiến lên dùng chân đá mạnh lên miệng vết thương tên kia, "Nếu ngươi không nói, chúng ta liền hành hạ ngươi từng bước đến chết."

Tên đàn ông đau đớn quỳ sụp xuống, Lý Đan thu súng lại, "Các người còn bao nhiêu tên, bây giờ ở đâu?"

"Bọn tôi nhận nhiệm vụ, chia làm bốn nhóm tiến vào, tôi thật sự không biết đường ra ở đâu?"

"Nếu ngươi không biết, ngươi dám đi vào?"

Tên đàn ông bịt chặt vết thương trên đùi, "Ở lối vào có không dưới một trăm người con chừng, chỉ cần thấy có người sống đi ra ngoài, hết thảy đều không lưu lại, nếu ai có thể mang theo thi thể của các người đi ra ngoài, về sau vinh hoa phú quý liền hưởng vô tận, nhưng cũng giống như nhận lệnh tử, nếu không thu được gì, chúng tôi cũng chỉ có chết, cho nên bọn họ căn bản sẽ không lưu đường sống."

Lý Tư lắc lắc đầu, "Tôi không tin."

"Đây là một cánh rừng chết, tiến vào một cái chỉ có thể dựa vào mạng của ai tốt, nếu không phải bị kẻ khác cầm súng đẩy, bọn tôi cũng sẽ không đi vào đây tìm chết!"

Tô Lương Mạt nhìn sang Chiêm Đông Kình, cô mệt mỏi dựa vào cây đại thụ, đập vào mắt, là mấy cỗ thi thể kia.

Vành mắt cô bắt đầu ướt át, Lý Tư không cam lòng cứ như vậy, hy vọng không dễ dàng gì có được cứ như vậy vỡ tan, "Đi, ở phía trước dẫn đường, nếu như không đưa ra ngoài được, ngươi là kẻ chết đầu tiên."

Cô tiến lên níu lấy cổ áo tên đàn ông làm cho hắn đứng lên, hắn khập khiễng lảo đảo tiến lên trước mấy bước, "Tôi thật sự không biết đường ở đâu."

Lý Tư hướng phía bàn chân tên đàn ông nổ súng, "Đừng nói nhảm, đi!"

Tên đàn ông nhìn quanh quất xung quanh, chỉ đành phải đi về phía trước.

Lý Tư đã bị bức đến ranh giới sắp sụp đổ, tay cô cầm súng đang run rẩy, hai mắt đỏ bừng nhìn về phía các đồng bạn, "Đi thôi, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, còn thất thần làm cái gì?"

Vài ba người nhìn mặt nhau, mang theo mong chờ cuối cùng theo phía trước.

Chóp mũi Tô Lương Mạt không khỏi chua xót, cô quay lưng lại khó chịu kiềm chế tiếng khóc.

Chiêm Đông Kình nâng cánh tay lên, một phát bắn trúng tên đàn ông đang do dự đi về phía trước.

Lý Tư nhìn thấy tên kia quỵ xuống, đường sống duy nhất cô có thể dựa vào cũng bị phá hỏng, cô giật mình sững sờ một hồi, xoay người, bi thương biến thành phẫn nộ quát, "Ai, là ai nổ súng?"

Chiêm Đông Kình lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt có lạnh nhạt cùng lạnh lùng, "Là tôi."

Lý Tư bước nhanh về phía trước, đạp gãy những nhánh cây nhỏ phát ra tiếng "răng rắc". Cô vọt tới trước mặt Chiêm Đông Kình, "Anh muốn chúng ta đều chết có phải không? Hắn ta có thể dẫn chúng ta đi ra ngoài, vì sao lại bắn chết hắn?"

Chiêm Đông Kình thu hồi tầm mắt, nhìn sang Tô Lương Mạt.

Lý Tư tiến lên muốn đánh nhau, "Chiêm Đông Kình, chúng ta có thể đi ra ngoài rồi, anh lại muốn hại chết chúng tôi sao?"

Cô đưa tay bắt lấy cánh tay Chiêm Đông Kình, người đàn ông vung mạnh tay một cái, Lý Tư bị hất ra ngoài mấy bước, nhưng vẫn là không cam lòng nhào tới trước, "Tôi liều mạng với anh!"

Tô Lương Mạt chế trụ cánh tay Lý Tư, "Lý Tư, em bình tĩnh một chút!"

"Em không có cách nào bình tĩnh được, Lương Mạt, chị thấy rồi đấy, bọn chúng có thể đi vào thì khẳng định biết rõ đường ra ở đâu."

Tô Lương Mạt không biết phải làm thế nào an ủi cô ấy, Lý Đan tiến lên cho Lý Tư một tát tai, "Em cũng là bị ép tiến vào, em biết đường ra ở đâu không?"

Lý Tư bụm mặt, tim đập loạn một hồi sau đó ngồi chồm hổm xuống oa oa khóc lớn, tiếng khóc bị chôn giữa hai tay, Tô Lương Mạt chịu đựng, vành mắt sớm đã tràn ra ướt ý, cô phóng tầm mắt nhìn đi, một nửa số người đã không còn nữa, bao gồm cả cô gái khó khăn lắm mới cứu ra khỏi quỷ môn quan nơi đầm lầy kia.

Tô Lương Mạt một khắc trước còn đồng ý sẽ dẫn cô ấy đi ra ngoài, nhưng lúc này cô ấy lại an an tĩnh tĩnh nằm yên ở đó rồi.

Đây rốt cuộc là nơi như thế nào?

Nước mắt cô trào ra, vẫn còn muốn cố nén, Chiêm Đông Kình không đành lòng, trong giây phút này, cái gì anh cũng không thể làm được, chỉ có thể thay cô giấu đi nước mắt, để cô khóc một trận thật nhẹ nhõm.

Cánh tay anh dùng lực một chút, đem đầu Tô Lương Mạt áp vào trước ngực mình.

*****

Bốn phía đều tràn ngập hơi thở tử vong.

Tô Lương Mạt dựa vào một cây đại thụ, những người đã mất kia, các cô chỉ có thể dùng nhánh cây chặt xuống để an táng, họ còn cần thiết duy trì thể lực, Tô Lương Mạt ngẩng đầu nhìn bầu trời trên cao.

Mỗi gốc cây ở đây đều có độ cao mấy chục mét, ngay cả trời xanh mây trắng cũng không cách nào thấy rõ, lúc này, sắc trời còn chưa tối hoàn toàn, nhưng cứ tiếp tục đi thế này cũng không thấy điểm cuối, một đám người đã sớm mệt mỏi kiệt quệ.

Bả vai Tô Lương Mạt áp vào Chiêm Đông Kình, đối diện với cái chết, yêu hay hận dù có sâu hơn nữa cũng đều trống rỗng như vậy, cô vươn cánh tay đặt lên chân mình, dù yêu, dù hận, cũng là ở trong điều kiện có thể ăn uống no đủ, mới có dư thừa thời gian nghĩ đến những cái này.

Lúc này ngay đến một chữ từ trong miệng cô cũng không muốn nhiều lời.

"Nếu như ngày mai vận khí tốt mà nói, không chừng có thể uống nước sạch."

Tô Lương Mạt nuốt cái ực, nước bọt cơ hồ cũng cạn khô, cô nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn về phía Chiêm Đông Kình, "Cái này so với nằm mơ tưởng tượng ra có bánh ăn cũng chẳng có tác dụng gì hơn."

"Tôi đây là cho em hy vọng."

Tô Lương Mạt đặt súng xuống bên cạnh chân, đi cả ngày, súng trong tay cũng thủy chung nắm chặt không có buông ra, lúc này gan bàn tay như muốn nứt ra vậy.

Chiêm Đông Kình cầm lấy tay của cô, dùng ngón cái nắn nhẹ lên chỗ gan bàn tay.

Tô Lương Mạt nhìn thấy đồng bạn còn lại không bao nhiêu người đều dựa vào cùng một chỗ, đặc biệt là đang ở trong rừng rậm như vậy, trời tối cực kỳ nhanh, Tô Lương Mạt cảm thấy tê dại đang từ đầu ngón tay từng tấc từng tấc lan tràn lên trên, "Anh cảm thấy chuyện gì là đáng sợ nhất?"

Chiêm Đông Kình không trả lời, hỏi ngược lại, "Em cảm thấy thế nào?"

"Trước kia có rất nhiều đáp án, nhưng bây giờ chỉ có một loại cảm giác, đó chính là như hiện tại vậy, trơ mắt nhìn trời tối đi, cho đến khi chính mình cũng không nhìn thấy cái gì cả, ở trong bóng tối, cái loại bất lực đó làm tôi cảm thấy, tôi giống như là chết rồi vậy."

Chiêm Đông Kình buông tay ra ôm eo Tô Lương Mạt, "Không cần sợ, tôi đã từng được đặc huấn dã ngoại, gian nan hơn thế này tôi đều đã trải qua rồi."

"Anh còn từng được đặc huấn dã ngoại?"

"Lần đó cũng là suýt chút nữa không thể quay về, nhưng đến phút cuối cùng, vẫn là tìm được đường ra, tôi bị nhốt trong rừng suốt bảy ngày, cho nên chúng ta chỉ là mới trải qua một phần bảy thời gian mà thôi."

Tô Lương Mạt không khỏi ngẩng đầu nhìn anh, "Ba anh đưa anh đi sao?"

Ánh mắt Chiêm Đông Kình bắn ra tia sát khí khiến người ta không rét mà run, anh tự giễu mở miệng, "Mẹ tôi, " Sau khi dừng lại một chút, anh lại lần nữa nói tiếp, "lý do khi đó rất đường hoàng, huống hồ cũng là tôi nguyện ý, cho nên trước giờ chưa từng hoài nghi, như vậy xem ra, bà ấy ngược lại là đã sớm muốn mạng tôi rồi."

"Không hoài nghi, là vì bà ta là người thân duy nhất của anh."

Chiêm Đông Kình ôm Tô Lương Mạt, để cho cô nghỉ ngơi thật thoải mái, anh áp môi mỏng lên trán cô, "Nếu như lần này có thể còn mạng đi ra ngoài, chúng ta có thể bắt đầu lại lần nữa không?"

Sắc trồi đã tối đến ngẩng đầu cũng không thể nhìn rõ thần sắc đối phương, Tô Lương Mạt thấy thật may, không cần phải đối diện với ánh mắt Chiêm Đông Kình vào lúc này.

"Tôi không biết."

Vứt bỏ tất cả, phải chăng cô thực sự có thể quên hết tất cả tổn thương khi Chiêm Đông Kình đẩy cô vào tù mang lại kia?

"Lương Mạt, em vẫn còn yêu tôi." Ngữ điệu anh nói chuyện là "khẳng định."

Tô Lương Mạt ngẩng đầu, dường như có ánh trăng chiếu đến, cho dù bị cành lá rậm rạp chằng chịt phân xé thành nhiều mảnh nhỏ, nhưng cuối cùng vẫn là có ánh sáng, "Sỡ dĩ bây giờ chúng ta có thể tâm bình khí hòa, là vì không có khí lực dư thừa nghĩ đến chuyện khác. Nhưng Chiêm Đông Kình, một khi đi ra ngoài rồi, tổn thương vẫn là tổn thương, cũng sẽ không biến mất dù chỉ phân nửa, sự việc kia đã thắt một cái nút ở trong lòng tôi, vẫn là bế tắc, tôi cũng không muốn, là muốn buông xuống nhưng không có cách nào, nút thắt này không gỡ ra được, trừ phi là chặt đứt, nhưng như vậy con người tôi cũng hoàn toàn chết rồi."

Chiêm Đông Kình một hồi lâu không nói chuyện, Tô Lương Mạt dựa vào vai anh, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.

Tống Các nắm chặt tay Lý Đan ngồi an vị ở đối diện, Lý Đan không ngủ được, cảnh tượng ban ngày từng hồi va đập vào thần kinh cô, trước kia từng trải qua chuyện nguy hiểm, nhưng ít ra các cô đều có cơ hội tranh thủ mạng sống, nhưng lần này, cô thực sự là cảm thấy bất lực, "Tống Các, anh nói sẽ có người tiếp ứng, là thật sao? Vì sao còn chưa tới?"

Tống Các cũng hiểu, lần này là lành ít dữ nhiều, Chiêm Đông Kình an bài đường lui, rất có khả năng đã bị Mạc Thanh gây trở ngại.

Lúc xuất phát quá mức đột ngột, cũng không có biện pháp an bài thỏa đáng nhất, lúc ấy Tống Các nên ở lại Ngự Châu, hôm nay toàn bộ hy vọng đều đặt trên người Hàn Tăng, tên đại ngốc kia còn chưa biết bị Mạc Thanh đùa giỡn xoay vòng vòng như thế nào đây.

"Nhất định sẽ đến, chúng ta đi vào nơi này, bọn họ là rất khó tìm, đừng sợ, sẽ chống đỡ qua được."

Tống Các cũng chỉ có thể an ủi như vậy.

Đêm, giống như một tấm lưới lớn mang theo chết chóc giăng xuống, ghìm chặt sít sao đang nóng lòng muốn cướp đi hơi thở của mỗi người.

***

Ngày hôm sau Tô Lương Mạt khi tỉnh lại, không thấy đám người Chiêm Đông Kình đâu, cô giật nảy mình ngồi dậy, còn tưởng rằng hôm qua chỉ là giấc mộng, quay đầu lại thử nhìn nơi chắc là Chiêm Đông Kình từng ngồi, nhưng mà đến một chút dấu vết cũng không có.

Nếu không phải là Lý Đan dụi nước mắt thất thanh hỏi "Tống Các đang ở đâu", Tô Lương Mạt còn tưởng rằng anh căn bản chưa từng tới.

Bởi vì hiện tại, ngay cả bóng dáng một người đàn ông cũng không có.

Lý Tư sợ hãi nhìn quanh bốn phía, "Có phải bọn họ bỏ lại chúng ta đi rồi không?"

"Những cũng phải có đường đi ra mới được."

Tô Lương Mạt nhấc chân lên muốn đi tìm thử xem, nhưng nghĩ lại không được, lỡ như bọn họ trở về tìm rồi bị lạc thì làm sao? "Nghỉ ngơi một chút nữa đi, bây giờ trời vẫn chưa hoàn toàn sáng hẳn, cũng không thể lên đường."

Những người còn lại nghe nói như vậy, lập tức buông lỏng toàn thân, đến giờ khắc này rồi, ai cũng không muốn đi.

Phía trước truyền tới tiếng bước chân sột soạt, Tô Lương Mạt ngẩng đầu, nhìn thấy mấy người đàn ông ở gần đó đang đi tới, cô cảnh giác cầm súng lên, cho đến khi thấy rõ ràng Chiêm Đông Kình đi ở phía trước, lúc này mới thở ra, "Các anh đi đâu vậy?"

Chiêm Đông Kình giơ giơ thứ thịt gì đó mềm mềm được xâu thành một chuỗi ở trong tay lên, Tô Lương Mạt không phân biệt rõ được là cái gì, chỉ thấy máu chảy đầm đìa thành một đường.

Lý Tư che miệng, "Cái gì vậy."

Trong tay mấy người đàn ông đằng sau cũng có thứ đó, "Có những thứ này, thì các cô không chết đói rồi."

Tô Lương Mạt thấy Chiêm Đông Kình đem đồ vứt qua một bên, Tống Các mang theo mấy người còn lại đi tuốt phía sau, trong tay cầm mấy nhánh cây nhặt được.

Chiêm Đông Kình lựa ra mấy cây chống lên trên mặt đất, "Thừa dịp bây giờ trời còn chưa sáng hẳn, sương mù chưa tan, chúng ta đốt lửa bọn chúng nhất thời cũng không tim được."

Đói bụng suốt cả hai ngày đêm, lúc này thấy mấy thứ chảy máu đầm đìa dưới đất kia, Tô Lương Mạt che miệng lại muốn ói, lúc trở về bọn họ đã xử lý sạch sẽ, xóa hết da lông, cho nên căn bản không phân biệt ra được là cái gì.

Chiêm Đông Kình đốt lửa, đem đồ đặt lên trên đó nướng.

Một cỗ mùi khói nồng nặc theo hơi lửa nướng cháy thịt mà tản ra, là mùi tanh tưởi khiến người ta buồn nôn, bởi vì không tìm được nguồn nước, cũng không có cách nào rửa sạch, Tô Lương Mạt khó chịu nắm chặt hai tay, đám Lý Tư cũng không chỗ nào để trốn đi, nguyên cả đám mặt thảm trắng tái nhợt, giống như phải đi đến pháp trường.

Chiêm Đông Kình ngồi trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt, một người đàn ông canh trước ngọn lửa, chịu trách nhiệm nướng chín đồ.

Tô Lương Mạt nhớ đến trong tivi sẽ thường xuyên xuất hiện cảnh tượng này, chủ yếu là chim rừng sau khi nướng lên vàng ươm sáng bóng, nhìn qua liền khiến người ta muốn động đậy ngón trỏ.

Nhưng mấy thứ cô nhìn kia đang từ từ chuyển thành màu đen, trong lòng chỉ có thể tự giễu, thực tế cùng tưởng tượng thực mẹ nó là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Sau khi nướng xong, Chiêm Đông Kình tiến lên, dùng dao nhỏ cắt hai miếng, anh ngồi trở lại bên cạnh Tô Lương Mạt, đưa một miếng cho cô.

Cô nhìn xem, cưỡng ép chính mình đưa tay nhận lấy, đồ là chín rồi, nếu có thể ăn, rốt cuộc cũng có thể bảo trì được thể lực.

Mỗi người đều nhận mấy miếng trong tay, Tống Các nhìn Lý Đan, "Ăn đi."

Về điểm này, đám đàn ông rõ ràng là thông suốt hơn, Chiêm Đông Kình đưa thứ đó đến bên miệng, cắn một miếng, Tô Lương Mạt nhìn động tác anh nhai nuốt đến chết lặng, nơi cổ họng cô giống như bị thứ gì đó bít chặt dưới tận cùng, cô nghĩ lại một cách khác, Chiêm Đông Kình là ai chứ, có lần nào là thấy anh không cao cao tại thượng, ăn cái gì cũng phải là thứ ngon nhất, mặc cái gì ở chỗ nào cũng phải là cái tốt nhất, anh lại có thể mặt không chút biến sắc tiếp tục ăn, Tô Lương Mạt không tin cô làm không được.

Nghĩ tới đây, cô nhắm mắt lại cắn một miếng.

Thứ này so với tưởng tượng của cô còn khó ăn hơn, hình dung không ra mùi vị, hơn nữa không có gia vị phụ liệu gì, cho nên một chút hương vị cũng không có.

Cô thực sự là nuốt không trôi, mở mắt nhìn thấy Thụy với Lý Tư ở đối diện đang ôm gốc cây ói ra.

Tống Các đi tới, từ trên cao nhìn xuống động tác của các cô ấy chằm chằm, "Không ăn đúng không, vậy thì đói chết ở đây, đi theo chúng tôi cũng chỉ làm liên lụy thêm, hễ không chịu ăn, lát nữa đường ai nấy đi."

Lý Tư ủy khuất muốn khóc, Thụy nghe vậy, cầm lấy đồ dưới đất dùng sức nhét vào miệng.

Lúc Tô Lương Mạt nhìn về phía Chiêm Đông Kình, người đàn ông đã ăn xong rồi, nhắm mắt lại đang dựa ở bên cạnh nghỉ ngơi.

Trong bụng đói đến mức không phun ra được một thứ gì cả, hôm nay còn như vậy nữa, sợ là không chống đỡ được đến tối.

Tô Lương Mạt hít sâu một hơi, cắn thứ kia, cũng không để ý có nhai nát hay chưa, cô hung hăng nuốt xuống bụng, lặp lại mấy lần, cuối cùng cũng ăn xong thứ trong tay.

Chiêm Đông Kình cũng gần như mở mắt ngay lúc đó, "Đem đồ còn dư gói lại mang theo, xử lý tốt dấu vết hiện trường, chúng ta đi."

Tô Lương Mạt chống người dậy, "Dù sao chúng ta vẫn cần có mục tiêu để đi chứ?"

Chiêm Đông Kình móc ra tấm bản đồ, hiển nhiên là đã cùng nghiên cứu qua với Tống Các, Tô Lương Mạt nhìn thấy có vết dùng bút mực đỏ vẽ ra, ngón tay Chiêm Đông Kình vòng quanh một đường, "Xuyên qua cánh rừng này rồi, chính là một cảng biển, đến lúc đó nhất định sẽ có tàu thuyền, đây chính là đường ra duy nhất."

Một đám người mệt mỏi buông lỏng bước chân chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước, Chiêm Đông Kình kéo tay Tô Lương Mạt, cũng chỉ có thể như vậy, cô mới cảm thấy an toàn.

Đi đến giữa trưa, vẫn như cũ không thấy điểm cuối.

Tô Lương Mạt thực sự không chịu nổi nữa, cô dựa lên bả vai Chiêm Đông Kình nghỉ một lúc, người đàn ông ôm chặt eo cô, "Kiên trì một chút."

"Vẫn còn mười phút."

"Vì sao nhất quyết phải quy định thời gian mới có thể nghỉ ngơi?" Tô Lương Mạt nắm chặt cánh tay anh, "Chúng ta ở đây nghỉ ngơi trước được không?"

"Không được, " Lời Chiêm Đông Kình nói quyết tuyệt, "càng là những lúc như vậy, càng không thể để cho bản thân thư giãn."

Tô Lương Mạt không có cách nào, chỉ có thể cùng đi theo.

Đi khoảng chừng bảy tám phút, hai mắt Tô Lương Mạt sáng lên, quay đầu nhìn về phía mọi người, "Mọi người nghe kìa!"

Mạc dù là rất nhỏ, nhưng thanh âm xuyên qua lá cây vẫn truyền tới tai mọi người rõ ràng, Chiêm Đông Kình nắm chặt tay cô, cuối cùng trên mặt cũng hiển lộ ý cười, "Là tiếng suối chảy, chắc hẳn không xa nơi này."

Mọi người vừa nghe, mệt mỏi toàn thân trong nháy mắt bị đánh tan hơn phân nửa, Chiêm Đông Kình dắt Tô Lương Mạt sải bước lên phía trước, sau khi đến nơi, quả nhiên không ngoài dự đoán, một dòng suối trong vắt nhìn được cả đáy bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mặt bọn họ, nước rất sạch, đá cuội phía dưới cũng được cọ rửa đến sáng bóng nhẵn mịn.

Tô Lương Mạt cuối người xuống, đưa tay vốc nước đưa đến bên miệng, lại nghiêng đầu nhìn lên Chiêm Đông Kình, "Có thể uống không?"

"Uống đi."

Môi khô nứt chạm phải nước, đau đớn có chút khó thích ứng kịp, Tô Lương Mạt uống vài ngụm, lại cảm thấy không đủ, dứt khoát tiến xuống dưới uống luôn.

Loại vui sướng này là không có cách nào hình dung được, đám Lý Đan cũng đã uống đầy bụng, Tống Các dẫn người đi chặt lấy vài ống trúc, đựng nước để mang theo bên người.

Quần áo trên người đều bẩn thỉu hết cả, Lý Tư vén tay áo lên, đưa cánh tay chìm sâu xuống dưới, cảm giác mát lạnh chui vào trong da thịt, Tô Lương Mạt vốc nước rửa mặt, mệt mỏi khắp người lại được rũ bỏ hơn phân nửa, cô cong khóe miệng cười thỏa mãn dựa vào gốc đại thụ nghỉ ngơi.

Chiêm Đông Kình nghe thanh âm nước chảy ra khỏi khe suối đến xuất thần, "Lương Mạt, em biết cái này có nghĩa là gì không?"

"Nghĩa là chúng ta không cần phải chết nhanh như vậy đúng không?"

"Không phải, " Chiêm Đông Kình chỉ vào phía đằng xa, "nước suối là chảy từ hướng đông sang tây, đây không phải là suối chết, vậy thì tất nhiên sẽ có nguồn nước càng lớn hơn, nếu như vận khí tốt mà nói, chúng ta đi dọc theo con suối này về phía đông, thì có thể tìm đước điểm cao hơn hoặc là đường ra."

"Thật sao?"

Tô Lương Mạt lại có chút lo lắng, "Nhưng cho dù có thể đi ra ngoài, Mạc Thanh sẽ không nghĩ tới sao? Vạn nhất toàn bộ người chỗ đó cũng là của bà ta thì làm sao?"

"Lương Mạt, em nhất định phải biết, con đường này là duy nhất, bây giờ việc chúng ta phải suy tính, là làm thế nào đi ra ngoài."

Trong mắt Chiêm Đông Kình, mưa bom bão đạn còn kém xa so với nơi tự nhiên ăn thịt người không nhả xương này.

Chiêm Đông Kình gật đầu, "Thật."

Tinh thần Tô Lương Mạt tốt gấp bội, đầu tóc ướt nhẹp dính lên cạnh gò má, Chiêm Đông Kình giúp cô đẩy ra, nghỉ ngơi một lát, lại lần nữa xuất phát.

Bọn họ dọc theo nguồn nước đi tìm, đạp lên đường đá bén nhọn, quần bị bụi cây gai đâm rách, lộ ra từng mảng từng mảng vệt máu loang lổ trên da chân, nhưng lúc này đã khá hơn nhiều, ít nhất là có hy vọng.

Giữa đường dừng lại nghỉ ngơi, lấy ra thức ăn buổi sáng mang theo, lúc này không có ai nôn ra không chịu ăn nữa, nuốt trôi đồ mới có thể đi ra ngoài, ai cũng hiểu.

Hai ba giờ chiều, Chiêm Đông Kình nhìn thấy đằng xa trước mặt xuất hiện một lùm cây tươi tốt, không chỉ chặn lại con đường phía trước, nước suối cũng từ nơi này dừng lại im bặt.

Lý Tư tuyệt vọng nắm tóc ngồi xổm xuống, "Sao có thể như vậy? Đường đâu, rõ ràng có đường ở đây mà!"

Chiêm Đông Kình giương một tay lên, không muốn nghe nhất là Lý Tư ồn ào om sòm, "Không thể nào bị chặn đứt như vậy, đi qua bụi cây này thì có thể thấy được."

"Nhưng thế này làm sao đi qua được?"

Chẻ ra được một con đường khẳng định là không thực tế, biện pháp duy nhất là đi xuyên qua.

Hai thuộc hạ của Chiêm Đông Kình đi phía trước mở đường, cầm một nhánh cây to chắc vung đánh mở bụi cây ra hai bên, như vậy cũng có thể miễn cưỡng đi được, chỉ là tốc độ chậm đi không ít, Chiêm Đông Kình giữ chặt tay Tô Lương Mạt, bụi cây gần như che khuất đến đầu gối, cũng không biết phải bao lâu mới có thể đi qua, đi được khoảng chừng hai mươi phút, vết thương trên người trên tay đừng nói đến nữa, từng đạo vết xước màu đỏ hiện ra nhìn thấy mà giật mình, Tô Lương Mạt đột nhiên khẽ vấp ở đoạn phía trước, Chiêm Đông Kình kéo căng cánh tay một cái, vươn tay đỡ thắt lưng cô, "Sao vậy?"

"Không việc gì, đi thôi."

Chiêm Đông Kình cũng không nhìn thấy được chân của cô rốt cuộc có làm sao không, "Có thể đi không?"

"Có thể."

May mà đường ra chỉ ở gần đó, Chiêm Đông Kình sau khi đi ra liếc mắt nhìn đường đi rộng mở sáng sủa xuôi theo dòng suối chảy, trong lòng lập tức buông lòng một hồi, quay đầu lại, nhìn thấy Tô Lương Mạt ngồi xổm dưới đất.

Anh bước nhanh lên phía trước, kéo tay Tô Lương Mạt đang che bắp chân ra, anh đem ống quần vén lên cao, nhìn thấy trên bắp chân trắng muốt có hai dấu răng rõ ràng.

Chiêm Đông Kình cả kinh hít ngược một hơi lạnh, "Em bị rắn cắn rồi."

"Rắn?" Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy đau, cô quay đầu lại nhìn về phía đám Lý Đan còn chưa đi ra ngoài, Lý Tư với Thụy đi ở đằng sau, bụi cây kia là cao bằng một nửa người như vậy, đám người nghe thấy đường ra ở phía trước, cũng liền vui mừng tăng nhanh bước chân.

Lý Tư đi tới, đột nhiên ngẩng đầu, cảnh vật trong mắt cũng theo đó xoay chuyển, bởi vì ở chỗ cách cô một khoảng bằng cánh tay, một con rắn dài màu xanh cam đang uốn éo trườn mình lên chạc cây, vì con rắn kia khá to, cành cây gần như sắp không chịu nổi, cho nên lảo đảo, khiến người khác nhìn phải cũng đều rơi hết da gà xuống đầy đất.

Lý Tư bị dọa phát hoảng, chỉ thiếu không có thét lên chói tai, con rắn kia từ từ giương cao nửa thân trên, bày ra tư thế công kích, Thụy đi theo phía sau không nói hai lời rút súng ra, một phát không bắn trúng, tay cô cũng run, liên tục mấy phát sau, đầy đẩy Lý Tư ở phía trước, "Đi nhanh lên đi!"

Thật vất vả chạy ra ngoài, Lý Tư mặt trắng thảm như tờ giấy, "Tôi, tôi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy rắn, ô ô..."

Nói xong, lại cứ như vậy ngồi chồm hổm dưới đất khóc lên.

Thụy đá cô ta một cước, "Có bẽ mặt hay không, giết người cũng không có thấy cô như vậy."

"Nhưng nó muốn căn tôi a!"

Tô Lương Mạt rên một tiếng, đám người lúc này mới chú ý đến vết thương ở chân cô, Lý Đan ngồi xổm xuống, "Có độc không?"

Chiêm Đông Kình gạt miệng vết thương của cô ra, bảo thuộc hạ đem nước sạch đến đổ lên chân Tô Lương Mạt, sau đó nâng chân của cô lên đưa môi mỏng áp lại gần.

Lý Đan có chút kinh hãi, Tô Lương Mạt đau đến nín thở, Chiêm Đông Kình ngậm lấy miệng vết thương của cô, một vệt máu đỏ tươi rỉ ra nơi khóe môi, anh hướng sang bên cạnh nhổ một cái.

Lý Đan nhìn động tác của Chiêm Đông Kình, nếu như một người đàn ông đối với một người phụ nữ là không yêu, liệu sẽ có hành động "kìm lòng không đậu" như vậy?

Chiêm Đông Kình băng bó miệng vết thương của Tô Lương Mạt, "Chắc là không có độc, đừng sợ."

Tô Lương Mạt yên lặng nhìn anh, nhìn động tác quen thuộc của anh, xử lý xong rồi đỡ cô đứng dậy, "Tôi cõng em."

"Không cần đâu, tôi đi được."

"Đừng bướng nữa, lỡ như rắn có độc, tốc độ đi đường nhanh như vậy đối với em cũng không tốt."

Đường vẫn là phải tiếp tục đi, Tô Lương Mạt do dự một chút, nhìn thấy Chiêm Đông Kình ở trước mặt cô khom người xuống, cô leo lên tấm lưng rắn chắc của anh, Chiêm Đông Kình dùng lực một cái liền cõng cô đứng dậy.

Nơi như thế này, đi đường cũng là chịu tội, chớ nói gì đến trên lưng còn có thêm một người, Tô Lương Mạt nghe thấy tiếng thở của người đàn ông truyền vào tai mình, thỉnh thoảng Chiêm Đông Kình lại dừng bước, khẽ điều chỉnh tư thế.

Tô Lương Mạt cũng nhiều lần mở miệng, "Tôi thật có thể đi được."

Cũng có thuộc hạ tiến đến, "Kình thiếu, để tôi cõng cho nhé?"

Chiêm Đông Kình đều từ chối, mặc dù đang ở trong hoàn cảnh đặc biệt cho phép có ngoại lệ, nhưng dưới tầm mắt của anh, phụ nữ của mình cũng không cõng được nữa, vậy anh cứ dứt khoát ở đây giả chết khỏi đi nữa.

Ở trên lưng lắc tới lắc lui như vậy, Tô Lương Mạt vốn là mệt mỏi, rất nhanh đã nhắm mắt thiếp đi.

Cô là bị một hồi âm thanh "ầm ầm" đánh thức, Tô Lương Mạt ngẩng đầu lên, thấy mọi người tụ lại một chỗ.

Cô khẽ dụi mắt, "Tiếng gì vậy?"

Tống Các ngẩng đầu nhìn lên trên trời, "Chắc hẳn là máy bay trực thăng."

"Máy bay trực thăng?" Vẻ mặt Lý Tư mừng rỡ, "Có phải đến cứu chúng ta hay không?"

Chiêm Đông Kình đặt Tô Lương Mạt xuống dưới đất, sắc mặt anh ngưng trọng, "Có thể là Hàn Tăng dẫn theo người đến, nếu như là kẻ truy sát mà nói, dùng đến máy bay trực thăng một chút tác dụng cũng không có."

Lý Tư nghe vậy, dùng cả hai tay, "Này, chúng tôi ở đây, ở đây, mấy người mù các người có thấy không hả?"

Máy bay trực thăng lòng vòng trên trời, nhưng muốn tìm người ở trong khu rừng rậm rạp như vậy không khác nào mò kim đáy biển, ai cũng biết trực thăng ở ngay phía trên đỉnh đầu, tiếng "ầm ầm" đập vào lá cây, ngay cả gió quét xuống mặt đất cũng rất mạnh, nhưng bọn họ bị che giấu ở nơi sâu nhất, Lý Tư kêu hô, cuối cùng chỉ có thể vô lực ngã bệt xuống đất.

Chiêm Đông Kình lấy ra một thứ đồ, vốn dĩ là máy bay trực thăng có thể dựa vào thứ này xác định vị trí của bọn họ, nhưng lúc này ngay cả thứ đồ này cũng đã thành đồ trang trí.

Ai cũng hiểu cơ hội này rất quan trọng, ngay cả Lý Đan cũng không nhịn được quơ tay múa chân, "Chúng tôi ở đây, chúng tôi ở đây a!"

Thanh âm kia, rất nhanh liền trở tiếng vang vọng, truyền đi lại khô úa vô lực như vậy.

Trực thăng ở giữa trời xoay vần một hồi lâu, khổ nỗi thực sự không có kết quả, chỉ có thể rời đi.

Một đám người ngước cao cằm, nước mắt Thụy đảo quanh nơi hốc mắt, "Mẹ nó, thực mẹ nó đau đớn, lại chỉ có thể nhìn nó rời đi như vậy."

Rất xa, vẫn còn có thể nghe thấy động tĩnh máy bay trực thăng truyền tới, Tô Lương Mạt khó khăn nuốt "ực" một cái, Chiêm Đông Kình lại lần nữa kéo cô lên trên lưng mình, không nói tiếng nào đi lên phía trước.

Hai tay Tô Lương Mạt vòng chặt cổ anh, "Chiêm Đông Kình, anh nói chúng ta còn có cơ hội đi ra ngoài không?"

"Có thể. Đương nhiên có thể."

Anh nói có thể, thì cô liền tin tưởng, tuyệt đối tin tưởng.

Cho dù vẫn là theo con đường vừa rồi tiếp tục đi, nhưng đám Lý Tư rõ ràng đã mất động lực, hành trình bị kéo chậm đi không ít, Tống Các mang người dò xét đường đi đằng trước, khi trở lại giọng điệu nhẹ nhõm hiếm có, "Kình thiếu, phía trước có căn nhà gỗ nhỏ."

"Thật không?"

Tô Lương Mạt cũng theo đó phấn chấn không ít.

Đám người đi không bao xa, quả nhiên thấy một căn nhà gỗ đơn giản xuất hiện trong tầm mắt, Chiêm Đông Kình dìu Tô Lương Mạt đi tới, nhà gỗ không lớn, nhưng cũng đủ dung nạp mấy người bọn họ, Tống Các mở cửa ra, một cái mạng nhện thật to treo ngay trước cửa, xem ra là đã rất lâu không có người ở.

Nhà gỗ chia làm hai gian, Tống Các vào xem xét một chút, "Nơi này trước kia chắc hẳn có người ở."

Chiêm Đông Kình dắt Tô Lương Mạt đi vào gian phòng khá nhỏ kia, nhìn thấy bên trong có chiếc giường không thể đơn sơ hơn, lúc này cũng không có cách nào bắt bẻ, anh ôm Tô Lương Mạt lên chiếc giường gỗ, phía trên không có gì cả, mặt gỗ thô lệ đâm vào tay làm Tô Lương Mạt thấy đau.

Tống Các nhìn quanh bốn phía, "Kình thiếu, hay là đêm nay hai người ở đây đi, chúng tôi thì ở căn phòng bên cạnh."

Chiêm Đông Kình đưa lưng về phía hắn, "Được."

"Không được, " Tô Lương Mạt nói rồi định đứng dậy, "tôi ở cùng với đám Lý Đan, nhiều người cũng có thể trông nom lẫn nhau."

"Em như vậy còn muốn trông nom ai?" Chiêm Đông Kình ngồi lên mép giường, "Huống hồ em còn bị rắn cắn bị thương, ai chăm sóc em tôi cũng đều không yên tâm, đêm nay tôi ngủ cùng em ở đây."

"Giường này quá nhỏ, anh cũng không ngủ được."

Chiêm Đông Kình vỗ vỗ, "Chỗ nhỏ, chen chúc một chút là ngủ được, Tống Các, trước tiên cậu đi tìm xem có thức ăn gì không, tôi với cô ấy ở đây nghỉ một lát."

"Vâng."

Crypto.com Exchange

Chương (1-160)