Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhã Ái Thành Tính - Chương 017

Nhã Ái Thành Tính
Trọn bộ 160 chương
Chương 017
Tôi muốn cô, có cho hay không?
0.00
(0 votes)


Chương (1-160)

Siêu sale Shopee


Cô đi tới cạnh Chiêm Đông Kình, cũng không vòng vo, "Không phải nói có tin tức của ba tôi sao?"

Chiêm Đông Kình vòng hai tay trước ngực, hai mắt vẫn dán chặt lên bức tranh trên tường, "Cô bây giờ là nhân chứng quan trọng của cảnh sát, có phải đi đâu cũng có người đi theo phải không?"

"Lúc tôi ra ngoài cố gắng thật cẩn thận, " Tô Lương Mạt không nhịn được truy hỏi, "Ba tôi thì sao?"

Chiêm Đông Kình lúc này mới dừng tầm mắt về phía cô, "Đã nói tôi giúp cô tìm người, khi nào tôi bảo cô tới đây cô phải tới, cô đã làm được chưa?"

"Nhưng đó là trường hợp đặc biệt."

"Trường hợp đặc biệt gì?"

Tô Lương Mạt trả lại một câu, "Dù sao tôi cũng không có thời gian rời đi."

Chiêm Đông Kình xoay người đi ngang qua người cô, căn phòng này ngoại trừ hắn, e là Tô Lương Mạt là người tới lui nhiều nhất, Chiêm Đông Kình ngồi thẳng xuống ghế sofa, "Ba cô có khả năng trốn tới Bắc Cảnh rồi."

"Bắc Cảnh?" Tô Lương Mạt đi tới trước sofa, "Ở chỗ nào của Bắc Cảnh?"

Chiêm Đông Kình lắc đầu, "Không biết."

"Thật sự không biết sao?"

Hắn đối mặt với giọng điệu khẩn trương dồn dập của cô, lại tỏ ra khá bình tĩnh ung dung, "Trước khi chuyện tôi muốn biết được làm sáng tỏ, ba cô cụ thể ở đâu của Bắc Cảnh..." Chiêm Đông Kình xòe hai tay, "Tôi thực sự là không có cách nào tìm được ông ta."

Tô Lương Mạt còn có thể nghe không ra ý tứ trong lời nói sao? "Vậy, ba tôi ông ấy vẫn khỏe chứ?"

Chiêm Đông Kình ngẩng đầu nhìn người đứng cạnh mình, dè dặt trong mắt Tô Lương Mạt khó mà giấu kín, mặc dù giọng nói tràn đầy hy vọng, nhưng lại mang chút lo lắng không yên, Tống Tử Căng không chỉ nói qua một lần, nếu ông ấy có thể chạy thoát mới là chuyện tốt, chỉ sợ rơi vào tay kẻ nào đó...

"Cuộc sống trốn chạy bên ngoài, cô nói có khỏe không?"

Hắn chỉ là nói một câu bình thường, lại làm Tô Lương Mạt chảy nước mắt, mũi cô mỏi nhừ, "Ba tôi có phải rất muốn trở lại không?"

"Cô nghĩ ông ấy trở lại không?"

Tô Lương Mạt cắn chặt khóe môi, hai mắt Chiêm Đông Kình thăm dò khóe mắt cô, "Thực ra tôi có thể bảo đảm sự an toàn của ta, những chuyện kế tiếp nếu cô làm tôi hài lòng, tôi còn có thể sắp xếp cho ông ta ra nước ngoài."

"Tôi muốn ông ấy trở lại, tôi không muốn người một nhà chúng tôi chia cắt hai nơi."

Chiêm Đông Kình hướng cô ngoắc ngoắc.

Tô Lương Mạt chần chừ một chút, vẫn là đi tới theo ý tứ của hắn ngồi xuống bên cạnh Chiêm Đông Kình, cánh tay hắn tự nhiên ôm hai vai cô, người cũng cố ý áp tới gần, cả người Tô Lương Mạt đều vùi trong lồng ngực hắn, cô siết chặt bàn tay toàn thân đều nổi da gà.

"Cái này phải xem cô có nghe lời hay không, " Chiêm Đông Kình vỗ vỗ bả vai cô, "bạn trai của cô vừa mới nhận chức, sao không tìm hắn giúp đỡ?"

"Anh ấy không giúp được."

"Nếu cái gì cũng không giúp được cô, cô còn theo hắn làm cái gì?" Ngón tay Chiêm Đông Kình đảo quanh trên bả vai cô, vẽ vẽ mấy vòng sau lại đi xuống, "Đổi người khác đi?"

Tay hắn rơi xuống eo, bị Tô Lương Mạt níu lại kéo ra, "Tôi đồng ý qua lại rồi thì không thích đổi nữa, lại nói đó là chức trách của anh ấy, tôi không thấy có gì không ổn."

Chiêm Đông Kình thuận thế thả tay xuống chân mình, nửa người trên dựa lùi ra sau, mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh nhạt của Tô Lương Mạt, "Có thứ gì có thể mua chuộc được cô không?"

Cô đột nhiên giãn mặt ra, cố cười thật nhẹ nhàng, "Kình thiếu muốn cái gì có cái đó, còn phải mua chuộc sao?"

"Vậy tôi muốn cô, có phải cũng có thể dễ dàng có được phải không?"

"Có vài chuyện thật không nên đùa giỡn."

"Tôi không nói đùa."

Tô Lương Mạt không nén được chút hoảng sợ, cô kéo túi xách để trên đầu gối, "Anh gọi tôi tới đây, còn việc gì không?"

Chiêm Đông Kình búng tay một cái, cửa phòng ngủ mở ra, một người phụ nữ trẻ tuổi đi vào, nhiều lắm là trạc tuổi Chiêm Đông Kình, cô ta bực bội nhìn chằm chằm mấy tên hộ vệ bên cạnh, lại hướng sang người đàn ông bên cạnh Tô Lương Mạt, "Chiêm Đông Kình, anh như vậy là có ý gì?"

Chiêm Đông Kình vươn tay duỗi trên thành ghế, "Cô nhìn thử cô ta thật kỹ càng, cái chết của cha tôi có liên quan gì tới cô ta hay không?"

Chẳng lẽ coi cô như bà đồng rồi sao?

Tô Lương Mạt nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ, "Tôi không biết cô ta, cũng không biết rốt cuộc có liên quan gì không."

"Lẽ nào không thể làm cô liên tưởng tới thứ gì?"

Thẩm Tâm Lê nghe lời người đàn ông nói rốt cuộc không kiềm chế được, "Đông Kình, cái chết của Tùng Niên tôi không có liên quan, anh nếu như cứ cho người rình rập tôi, tôi liền tìm Hoắc lão gia tử phân xử."

Chiêm Đông Kình lộ vẻ mặt khinh bỉ, trong lời nói rõ ràng có chán ghét, "Cô bây giờ thực là đói bụng ăn quàng, ngay cả lão đầu tử sáu bảy mươi tuổi cũng không tha rồi?"

"Anh!" Thẩm Tâm Lê tức đến đỏ bừng cả mặt, "Hoắc lão gia tử dù sao cũng là trưởng bối."

"Quản khỉ gió ông ta trưởng bối hay hậu bối, đến Thẩm Tâm Lê cô cũng tìm cách lôi lên giường nằm bò ra đó, " Chiêm Đông Kình đột nhiên đứng bật dậy, Tô Lương Mạt chỉ cảm thấy thân thể bởi vì quán tính của hắn mà giật lui về phía sau, ngón tay người đàn ông chỉ thẳng Thẩm Tâm Lê, "bộ dáng này của cô ở trên người tôi thì làm không thông, cho dù cô tìm tới mười Hoắc lão gia tử cũng vô dụng, cô dù sao nên mở to mắt ra nhìn thử, chỗ cô đang đứng bây giờ là của ai."

Thẩm Tâm Lê cũng không tranh cãi tiếp, hai mắt khẽ nheo ẩn nhẩn làm Tô Lương Mạt nhìn thấy có loại ảo giác như mỹ nhân độc địa, Chiêm Đông Kình nói chuyện ác độc, cũng không cho người ta tìm đường trốn, điểm này Tô Lương Mạt lại khó thấy được, lúc trước hắn cho dù có ý đồ, nhưng trước mặt người khác luôn...

Làm ra vẻ.

"Được thôi, " Thẩm Tâm Lê dịu giọng, "Anh muốn cứ tiếp tục hiểu lầm tôi như vậy, tôi cũng không có cách nào khác, nhưng tình cảm của tôi với ba anh trước nay vẫn luôn tốt, anh cũng không thể vì ông ấy chết rồi mà đối với tôi bỏ đá xuống giếng..."

Không đợi cô ta nói xong, Chiêm Đông Kình đã chặn ngang, "Tình cảm với cô với ông ta tốt, vậy mẹ tôi được coi là cái gì?" Hắn đi tới trước mặt Thẩm Tâm Lê, "Trong mắt mẹ tôi trước giờ đều không bỏ qua một hạt cát, bây giờ bà ấy ở Mỹ tĩnh dưỡng, nếu cô ngại mạng của mình dài quá tất nhiên có thể công bố rộng rãi bốn phía."

Vợ cả của Chiêm Tùng Niên, mấy năm nay sớm đã nổi danh, thủ đoạn quyết đoán bình thường so với đàn ông cũng không kém.

Thẩm Tâm Lê biết lợi biết hại, liền đứng im trong phòng không lên tiếng nữa.

Chiêm Đông Kình vung tay cho cô ta đi ra ngoài, hộ vệ bên ngoài lại lần nữa đóng cửa, hắn nhìn Tô Lương Mạt ngồi trên ghế sofa, "Sao đờ ra như gà gỗ vậy?"

"Anh mới là gà." Cô không thèm nghĩ ngợi phản bác một câu.

Người đàn ông khẽ cười ra tiếng, cũng không tức giận, "Vậy tôi chăn thả miễn phí cho cô, có muốn không?"

Cô lập tức cảnh giác, lúc trước thời điểm Chiêm Đông Kình hung ác đem cô ném vào hang sói cả mắt cũng không chớp một cái, hôm nay khác thường như vậy, Tô Lương Mạt tất nhiên cần đề phòng, "Trên đời không có đồ ăn miễn phí."

Chiêm Đông Kình đi tới trước tủ rượu, rót hai ly rượu đỏ, Tô Lương Mạt cầm túi xách, "Tôi không thể ra ngoài quá lâu, đến lúc đó liên tụy tới anh lại không tốt."

Lấy cớ như vậy thật tốt biết bao, chỉ có điều Tô Lương Mạt nghĩ lại cũng khinh bỉ chính mình.

Chiêm Đông Kình uống hơp rượu, đưa ly kia cho Tô Lương Mạt, "Đêm khuya lén lút chạy tới đây, còn lừa dối bạn trai của mình, thế này giống như đang làm chuyện yêu đương vụng trộm, có phải khiến cô rất kích thích hay không?"

Khóe môi hắn cong lên độ cong mê người, chỉ là ý cười con chưa lan chút nào vào mắt.

Tô Lương Mạt nhìn hắn chằm chằm, trong miệng trượt ra khẩu khí thanh bạch bình ổn, "Anh cũng nói là'giống như', yêu đương vụng trộm thật sự kích thích đi nữa, nhưng lãng phí thời gian như hiện tại chỉ làm tôi cảm thấy rất nhàm chán."


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-160)